Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11: Biến số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu năm mới, trong phủ rất nhộn nhịp, Cố Thanh Huyền gác lại tất cả công việc để ở bên ta mấy ngày. Hắn gần như không rời khỏi phòng ta, mỗi khi ta thức dậy sẽ nhìn thấy dáng vẻ Cố Thanh Huyền say ngủ. Sát khí trong mắt bị che mất, lộ ra một khuôn mặt hiền hòa an tĩnh. Có lẽ nếu như sinh ra ở một nơi khác, gánh nặng trên vai Cố Thanh Huyền sẽ vơi đi một phần.

Ta nhớ trước đây khi ta và Cố Thanh Huyền ngủ chung, mặc dù hắn ngủ say nhưng ta biết hắn vẫn còn ý thức. Chỉ cần có một chút dị động, Cố Thanh Huyền sẽ lập tức với lấy bảo kiếm nơi đầu giường. Hắn chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.

Cố Thanh Huyền luôn tỉnh dậy trước ta, giúp ta chải tóc, mặc y phục, cùng ta ăn sáng. Rất ít khi ngủ dậy sau ta. Ta ngây ngốc nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, lúc này Cố Thanh Huyền giống như mơ thấy mộng đẹp, thậm chí khóe môi còn chút ý cười.

- Ta không chờ nổi nữa, A Bạc.

Tiếng nói của Cố Thanh Huyền đột nhiên cất lên. Hắn chầm chậm mở mắt, đôi con ngươi mang theo chút bất mãn nhìn ta.

- Ta chờ lâu như thế, ngươi cũng không hôn ta.

Thì ra hắn đã tỉnh lại rồi. Cố Thanh Huyền thấy ta cứ nhìn chằm chằm hắn, trong lòng không ngừng muốn ta phi lễ với hắn, nhưng rốt cuộc không đợi được cái gì. Cố Thanh Huyền thở dài, ta biết trong lòng hắn đang oán trách ta không hiểu phòng tình. Hắn kéo ta lại gần, hôn lên trán ta, âm thanh mang theo giọng mũi tràn ngập sủng ái.

- Dậy thôi, hôm nay ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon.

Ta ừm một tiếng. Sáng sớm thời tiết còn hơi lạnh, ta lại ăn mặc phong phanh, Cố Thanh Huyền không để ta xuống giường, dùng chăn quấn ta lại một vòng như con gấu, sau đó bế ta đến bàn ăn.

Từ lâu hắn đã không hề quan tâm ánh mắt của người ngoài. Trong phòng lúc này cũng chỉ có Cẩm Ý. Sau đêm hội hoa đăng, Cẩm Ý tâm tình cũng vui vẻ hơn. Nàng biết ý mà lui ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận khép cửa, cười rất tâm cơ.

- Toàn là món ăn ngươi thích, A Bạc, ngươi nếm thử xem.

Cố Thanh Huyền gắp đồ ăn cho ta, ta đều không từ chối. Thực ra ta không phải người kén ăn, mà Cố Thanh Huyền giống như gắp đến nghiện. Hắn thỉnh thoảng sẽ nói nhìn ta gầy quá, cần phải tẩm bổ.

Trước đây, mỗi lần hắn làm gì cho ta, ta sẽ hỏi. Đây là yêu ư?

Cố Thanh Huyền như phu tử kẻ cả giải thích, đúng vậy. Đây là yêu. Sau này ta không hỏi hắn nữa, bởi ta biết yêu thương không chỉ thể hiện bằng hành động. Cố Thanh Huyền là một phu tử giỏi, nhưng ta, ta lại là học sinh tệ nhất của hắn.

Cố Thanh Huyền thỉnh thoảng sẽ oán trách ta, bảo ta không nghiêm túc học tập. Khi ta cự lại, nói ta rất nghiêm túc, hắn lại lắc đầu.

- Ngươi nghiêm túc? Được, vậy ngươi nói xem, ngươi học được những gì rồi?

Ta trầm ngâm nhìn hắn, lúc đó Cố Thanh Huyền sẽ tỏ ra bất lực, cũng sẽ tức giận. Nhưng hắn không nỡ trừng phạt ta, chỉ véo má ta để cảnh cáo.

Ta im lặng, bởi vì ta luôn làm trái ngược với những gì hắn dạy.

Sau này Cố Thanh Huyền không truy hỏi ta nữa, hắn nắm tay ta mà thủ thỉ. "A Bạc, rồi có một ngày ngươi sẽ học được thôi, ta sẽ chờ ngươi."

Lúc này đây ta và hắn ngồi trong phòng, bên ngoài lạc tuyết rơi đầy trời, nơi ta ở lại ấm áp dễ chịu. Trước kia ta ngủ sâu dưới đáy biển ngàn năm, cho dù ta luôn không cảm thấy lạnh, nhưng trong thâm tâm ta, vẫn giống như bị khuyết thiếu một mảng. Rõ ràng chỉ là một ánh nến nhỏ nhoi, nhưng lại soi đường cho ta, sưởi ấm đôi tay của ta.

- Nhân gian ấm áp quá.

Ta cảm thán một tiếng, Cố Thanh Huyền cười.

- Tất nhiên là ấm rồi, ở dưới đáy biển của ngươi có thể thắp lửa ư?

Ta phản đối.

- Không có lửa, nhưng ta có pháp lực.

Cố Thanh Huyền lại nói.

- Ấm hơn ta ôm ngươi ư?

Hắn rất thích trêu đùa ta như thế, thường hỏi những câu hỏi khó rồi nhìn ta khó xử. Ta lại là một nhân ngư thành thật, dù biết là hắn trêu đùa ta, ta vẫn không thể nói trái lòng mình.

- Ngươi ấm hơn.

Cố Thanh Huyền cười lớn một tiếng, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của ta. Hắn vòng tay ôm lấy ta, từng chút giúp ta sưởi ấm. Cố Thanh Huyền không có pháp lực, nhưng bản thân hắn đã tỏa ra một thứ ấm áp mê hoặc, khiến ta không nhịn được mà nhích gần về phía hắn. Quá ấm áp, khiến ta không muốn từ bỏ.

Sau khi dùng bữa xong, Cố Thanh Huyền vẫn bọc ta vào trong ổ chăn, ôm ta từ phía sau, như thể đang ôm một cái lò sưởi. Nếu có công vụ gì, Cố Thanh Huyền cũng sai người chuyển thẳng vào đây, vừa bồi ta vừa xử lý.

Ta nằm một bên đọc thoại bản, hắn nghiêng mình bên trang giấy phê duyệt công văn.

Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng rất hài hòa.

Thế nhưng cũng chỉ được mấy ngày, sau tết, Thái tử bận rộn đến không ngừng chân ngừng tay. Nghe nói ở khu vực nào đó gặp nạn, trong triều ngày ngày dâng sớ, ai cũng muốn tìm một chút lợi lộc.

Lúc này bệnh tình của hoàng đế cũng đã nguy kịch, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Cố Thanh Huyền mỗi khi trở về đều đã là đêm muộn. Nhưng bất luận thế nào cũng sẽ trở về. Hắn sợ ta lạnh nên luôn đứng ở cửa cởi áo choàng, phủi sạch tuyết. Đợi cho khí lạnh trên thân tan đi rồi mới lại gần ta.

- Hôm nay ngươi làm gì, có chuyện gì vui không? Có nhớ ta không?

Cố Thanh Huyền như một đứa trẻ nũng nịu, dụi vào cổ ta. Ta cũng thuật lại lịch trình một ngày của ta cho hắn, ta đọc thoại bản, ăn điểm tâm, dạo chơi cùng với Cẩm Ý. Ta cũng rất nhớ hắn.

Thực ra ta biết đáp án của ta sắp không thể khiến hắn hài lòng. Bởi vì đáp án của ta giống như trả bài. Hắn là phu tử, ta là học trò. Dù Cố Thanh Huyền không nói ra, nhưng ta biết đó không phải thứ hắn muốn nghe. Hắn muốn nhìn thấy ta chủ động hơn, muốn ta đến tìm hắn, nói nhớ hắn. Ta thuộc bài, nhưng ta vẫn chưa thể tốt nghiệp được.

Đêm đó Cố Thanh Huyền rất mệt nên không quấn lấy ta, hắn hôn lên trán ta rồi ru ta vào giấc ngủ. Ta lại lay vai của hắn, Cố Thanh Huyền hai mắt mệt mỏi, mấy ngày nay đi lại liên tục đã rút hết sức lực của hắn. Khi Cố Thanh Huyền mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu. Ta lại nhẹ giọng.

- Cố Thanh Huyền, ngươi đừng ngủ.

Cố Thanh Huyền dụi mắt nhìn ta. Vẻ mặt ta hôm nay có chút nghiêm trọng. Lúc này ngoài trời mây đen vần vũ, giông tố cũng nổi lên. Ta là người cá, đã quen với sự thay đổi của đất trời, chỉ cần có một dị biến nho nhỏ ta cũng có thể cảm nhận được. Hơn nữa, dị biến này sẽ dẫn đến thay đổi nghiêng trời lệch đất, thay đổi cả một triều đại.

Sấm chớp bên ngoài giật ầm ầm, gió tanh thổi đến, nhìn vẻ mặt của ta, Cố Thanh Huyền cũng cảm thấy không phải. Hắn tưởng ta bị bệnh nên lo lắng nâng mặt ta.

- A Bạc, ngươi sao thế? Có chỗ nào không khỏe ư?

Ta lắc đầu. Mà lúc này ngoài tiểu viện cũng ồn ào, sau đó ta nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm. Có một người vội vã chạy đến trước cửa phòng ta. Tiếng đập cửa rất bức thiết. Phải biết rằng trong phủ đệ này, tối kị đập cửa phòng ngủ của Thái tử lúc nửa đêm. Nếu như không phải việc cơ mật, đại sự thì không được.

Cố Thanh Huyền cũng cảm thấy không ổn, hắn khoác áo dài. Vệ binh bên ngoài quỳ xuống, gấp gáp nói.

- Điện hạ, không hay rồi, trong cung truyền tin đến, Bệ hạ đã băng hà rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top