Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18: Bên ngươi mới là chính sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương của ta hồi phục rất chậm, sau khi tỉnh lại, ta vẫn chưa thể xuống giường. Hiện tại ngoài Cẩm Ý, còn có bốn cung nữ đến hầu hạ ta. Các nàng tay chân nhanh nhẹn, nhìn một biết hai, cũng không bàn tán sau lưng chủ tử.

Tân đế đăng cơ, đổi niên hiệu là Minh, ám chỉ minh quân. Giang sơn đổi chủ, những nô bộc trong phủ của Thái tử cũng một bước lên mây. Trong hoàng lăng hôm đó, Vệ Trường Thanh may mắn thoát được, hắn được Cố Thanh Huyền phong là thống lĩnh, nắm trong tay đại quân bảo vệ cấm cung. Biết tin ta tỉnh lại, Vệ Trường Thanh cũng đến hỏi thăm mấy lần. Cẩm Ý thăng lên làm chưởng sự, giúp ta quản lý mọi việc.

Cố Thanh Huyền chỉ trong thời gian ngắn nhưng sắp xếp mọi thứ rất chu toàn, không nhìn ra chút sai lệch gì. Sau đó mọi thứ như thể quỹ đạo vốn có, bắt đầu xoay vần.

Duy có một thứ nằm ngoài quỹ đạo này, là ta.

Sự xuất hiện của ta là một điều rất khó hiểu. Ta không có tước vị, không có danh phận, lại ngang nhiên chiếm cứ cả một cung điện rộng lớn. Những người cũ trong phủ đều biết ta và Cố Thanh Huyền là quan hệ gì, nhưng những đại thần khác, những con mắt khác lại không hiểu. Vì không hiểu nên bọn họ bắt đầu tò mò, bắt đầu suy đoán, bắt đầu muốn một câu trả lời rõ ràng.

Đây cũng chính là vấn đề đầu tiên mà Cố Thanh Huyền phải đối mặt sau khi đăng cơ. Ở thời đại này, nam nam yêu đương không quá mới lạ, nhưng Cố Thanh Huyền là quân chủ một nước, nắm trong tay vận mệnh của Đại Minh, hắn không thể tùy tiện làm bừa.

Bởi vì ta cứ ru rú cả ngày trong thâm cung nên cũng không biết những điều này, sau đó vô tình nghe được từ đám cung nữ. Cố Thanh Huyền an ủi ta. "Ngươi không cần suy nghĩ, mọi việc ta sẽ có sắp xếp."

Ta thành thật gật đầu, tận hưởng ôn nhu mà hắn dành cho ta.

Cố Thanh Huyền dù bận nhưng sau khi hạ triều đều rẽ đến tẩm cung của ta. Cho nên sau đó trong cung bắt đầu lan truyền, ta là nam sủng của hoàng đế.

Hoàng đế nuôi nam sủng thì cũng không có gì quá đáng, nhưng hậu cung vắng bóng, nam sủng lại chiếm cứ một cung thì cũng không thỏa. Nếu không dẹp đi sẽ gây tiếng xấu cho quân chủ, coi hắn là kẻ trầm mê nam sắc.

Bởi vì thế, những tấu chương đầu tiên bắt đầu dâng lên.

Bọn họ chưa biết thái độ của Cố Thanh Huyền đối với ta, nên sẽ dùng lời lẽ tương đối uyển chuyển, đề nghị Cố Thanh Huyền nạp thêm phi tần.

Đối với đề nghị này, Cố Thanh Huyền thẳng thừng từ chối, hắn gạt hết tấu sớ sang một bên, lấy cớ còn đang trong kì quốc tang nên không thể để ý tới chuyện hậu cung.

Cố Thanh Huyền ngang ngược, lúc đó các đại thần đều rất giận, vậy ta ở trong hậu cung là cái gì?

Thái độ lúc đó của Cố Thanh Huyền dứt khoát mạnh mẽ, lí lẽ cũng hợp tình nên đã bịt mồm được các đại thần trong một thời gian ngắn. Bởi vì hắn hành sự quyết đoán, trị quốc có tài, những đại thần kia cũng không thể dùng lí do gì để ép uổng hắn cả.

Cuộc sống trong cung của ta cũng không thay đổi nhiều, ngoại trừ việc ta càng ngày càng sợ lạnh, đã cuối xuân đầu hạ, ta vẫn còn khoác áo choàng lông cừu, trên người lúc nào cũng phải có lò sưởi. Có những lần Cố Thanh Huyền đến thăm ta, cũng bị khí nóng trong phòng hun đến phát hoảng.

- Sao thế? Trước kia đâu thấy ngươi sợ lạnh như vậy?

Cố Thanh Huyền ôm ta trong lòng, vuốt ve sợi tóc mềm mại của ta. Các cung nhân lúc này đều lui cả, ta nhẹ giọng đáp.

- Chắc vì vết thương mới khỏi.

Cố Thanh Huyền xoa nắn đôi bàn tay của ta, yêu chiều nói.

- Tay lạnh quá, cũng rất gầy.

Bàn tay của ta không có mấy thịt, khớp xương rõ ràng, lúc này vừa lạnh vừa trắng bệch. Cố Thanh Huyền lại bổ sung.

- Chờ ta hạ triều sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon.

Ta gật đầu. Trước đây với những yêu cầu của Cố Thanh Huyền, ta đều thuận theo. Mà hiện tại, đời người ngắn ngủi, có lẽ chỉ cần một cái chớp mắt là đã qua một đời, ta càng lệ thuộc vào hắn. Thấy ta ngoan ngoãn, Cố Thanh Huyền cũng rất hài lòng, lại nâng cằm ta mà hỏi.

- Hôm nay có nhớ ta không?

Hắn hỏi đến nghiện, chờ khi ta gật đầu, nói nhớ hắn mới nở nụ cười hài lòng. Sau đó hắn vừa bóc đồ ăn cho ta, vừa kể lể.

- Hôm nay đám văn thần đó lại dâng sớ. Bọn họ quả thật là phiền chết, nếu không phải hỏi thăm hậu cung của ta thì lại là đề nghị ta nạp người này lấy người nọ. Cứ như thể hậu cung của ta trống rỗng thì quốc gia sẽ đại loạn.Ta không nạp phi sẽ trở thành bất trung bất hiếu bất tín bất nghĩa, là hôn quân bị vạn người phỉ nhổ.

Ta há miệng ngậm lấy trái nho kia, hương vị chua ngọt xen lẫn khiến ta rất thoải mái. Ta nói.

- Ngươi mới đăng cơ, cũng nên nghĩ tới cảm nhận của quần thần, không nên từ chối quá thẳng thừng, sẽ khiến cho bọn họ lạnh lòng.

Quả thật thời gian mới đăng cơ là khó khăn nhất. Đại thần đều muốn dò xét tâm ý của thiên tử, muốn thể hiện mình là lương thần. Bọn họ sẽ ra sức khuyên nhủ tân đế, tạo chỗ đứng cho mình, xây dựng hình ảnh chính trực, không ngừng can gián hoàng thượng. Mà tân đế lúc này phải xử lý khéo léo, không được xử phạt quá nặng, nhưng cũng không được quá thoải mái, sẽ khiến cho bọn họ ỷ vào chức vụ mà lấn lướt lên đầu hắn.

Mối quan hệ vi diệu này sẽ cần một yếu tố thúc đẩy, ta lại vừa vặn đứng ở giữa. Bọn họ không có việc gì làm, chỉ có thể dâng tấu nhằm vào ta. Lúc đầu là một số lời nói bóng gió, khuyên nhủ hoàng thượng lập phi, sau cũng có người to gan hơn, bắt đầu nói ta không có danh phận, ở trong cung điện là không hợp quy củ.

Cố Thanh Huyền có vẻ không vui khi thấy ta nhắc về đám người kia, hừ một tiếng.

- Bọn họ ỷ mình là nguyên lão, trước kia phụng sự tiên đế, hiện tại chỉ muốn đánh phủ đầu ta mà thôi.

Khi hắn nói những lời này, chưởng sự công công đã từ bên ngoài bước vào, hành lễ nói.

- Bệ hạ, thái hậu bên kia sai nô tài mang bức vẽ của các tiểu thư đến trình bệ hạ.

Thái hậu hiện tại không phải là mẹ đẻ của Cố Thanh Huyền, năm đó hắn sinh ra không lâu thì mẫu phi của hắn bị người ta hại chết, Cố Thanh Huyền được Lý phi nhận nuôi. Sau này hắn đăng cơ, Lý phi trở thành Thái hậu. Có lẽ lùm xùm quanh chuyện lập phi của Cố Thanh Huyền đã đến tai người. Các vị đại nhân thấy khuyên nhủ mãi đều bị Cố Thanh Huyền gạt đi, chỉ đành tác động từ chỗ Thái hậu.

Vẻ mặt Cố Thanh Huyền bất mãn thấy rõ, nhưng hắn cũng không thể ném đồ của thái hậu ra khỏi phòng, chỉ đành ra lệnh cho Tần công công mang vào.

Ba tì nữa phía sau ôm theo một xấp tranh đặt lên bàn của Cố Thanh Huyền. Bọn họ nhìn thấy ta ngồi trên đùi hắn, đều không dám nhìn nhiều mà cúi đầu lui ra ngoài.

- Lão nô cáo lui.

Cố Thanh Huyền không hứng thú, nhưng ta thì lại có chút tò mò, ta hỏi hắn.

- Ngươi không xem một chút sao?

Cố Thanh Huyền nhíu mày.

- Có gì hay mà xem?

- Có thể có mỹ nữ, dù sao nữ tử kinh thành nhiều như vậy, nhất định có người hợp mắt ngươi.

Ta nói đến đây, đột nhiên thấy thân thể nhẹ bẫng. Cố Thanh Huyền xách ta lên, để ta quay lại đối mặt với hắn, nét mặt Cố Thanh Huyền có chút bất mãn.

- Ngươi muốn ta xem tranh tú nữ?

Giọng nói của hắn có chút nguy hiểm, giống như muốn ta suy nghĩ thật kĩ rồi hãy trả lời. Mà lúc này, ta cũng nhận thấy biến hóa khác thường. Bởi vì tư thế hiện tại tương đối gần kề nên ta cảm nhận được rất rõ, thứ kia đang rục rịch ngóc đầu. Cả nó và chủ nhân đều có vẻ mất kiên nhẫn. Ta đột nhiên giống như ngồi trên đống lửa, chỉ cần đáp sai một câu, làm sai một hành động cũng có thể dẫn lửa tự thiêu.

Từ sau khi ta bất tỉnh, Cố Thanh Huyền sợ ta bị thương nên vẫn luôn nín nhịn, có lẽ là nhịn sắp hỏng rồi. Hiện tại thấy hắn kích động như thế, ta cũng có chút sợ hãi, vội vã nói.

- Ngươi...ngươi bình tĩnh. Không xem thì không xem. Không có gì đáng xem cả.

Cố Thanh Huyền ngược lại chẳng bình tĩnh chút nào, vẻ mặt còn nguy hiểm hơn.

- Không xem, vậy xem thứ khác.

Ánh mắt hắn như mãnh hổ nhìn mồi, ta nuốt nước bọt đánh ực một cái. Sau đó không kịp phòng bị, đất trời đột nhiên xoay chuyển, ta bị vác lên. Noãn lô trượt khỏi tay, ta thất kinh "a" lên một tiếng. Hai chúng ta kề sát, Cố Thanh Huyền không hề nhân nhượng, cắn một ngụm lên cổ ta.

Hơi thở phả lên cổ cùng với tấn công bất ngờ khiến ta hơi run rẩy. Cố Thanh Huyền giữ chặt lấy ta, không cho ta có cơ hội phản kháng, sau đó mạnh mẽ chiếm lấy môi ta. Nụ hôn của hắn có chút giận dỗi, có chút nóng vội, lại có chút ý tứ trừng phạt. Từng lớp y phục bị Cố Thanh Huyền ném xuống dưới đất, gió lạnh khiến ta hơi rùng mình. Sau đó hắn đè ta lên bàn, tranh tú nữ rơi vãi đầy đất. Tiếng vang loảng xoảng nhưng không ai dám tiến vào, kẻ có mắt mũi đều biết ý mà tránh đi thật xa.

Tay của ta bị Cố Thanh Huyền khóa chặt, hắn dùng một tay kéo tay ta lên đỉnh đầu. Ta sợ hãi nói.

- Cố Thanh Huyền, không phải ngươi sắp đi gặp đại thần sao?

Cố Thanh Huyền trong mắt giờ nào còn chính sự gì, rõ ràng là bị dục hỏa hun hỏng mắt. Hắn ngậm lấy môi ta, giọng nói khàn khàn.

- Không gặp. Hôm nay, ta cùng ngươi giải quyết chính sự.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top