Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: Để ta dạy ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái tử tên là Cố Thanh Huyền. Hắn là người đã định sẵn sẽ nắm ngai vàng trong tay, trở thành chủ nhân của triều đại mới. Khi Thanh Huyền đưa ta về cung, hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Vết thương của Thanh Huyền rất nặng, mặc dù được ta cứu khỏi mặt biển, hắn vẫn hôn mê ba bốn ngày. Lúc đầu đội quân của hắn nhìn thấy ta thì rất ngạc nhiên, để tránh cho bọn họ khiếp sợ, ta đã cố tình thu lại đuôi và vây của mình, lộ ra đôi chân như một thiếu niên bình thường.

- Đa tạ công tử, công tử đúng là ân nhân cứu mạng của chủ nhân nhà chúng ta.

Một vị quản gia già nua vừa sai người hộ tống Cố Thanh Huyền, vừa dò la lai lịch của ta. Nghe nói Cố Thanh Huyền bị người ta ám hại, dù ta có cứu hắn, ta cũng không tránh khỏi hiềm nghi. Một thanh niên mù mờ xuất hiện đúng lúc biển cuộn sóng, cứu được thái tử, sao có thể khiến người ta dễ dàng bỏ qua.

Ta nhìn thấy Cố Thanh Huyền đã hoàn toàn chìm vào hôn mê, lắc đầu.

- Ta không phải ân nhân của hắn.

Quản gia nhìn ta có chút ngạc nhiên, còn chưa biết phản ứng sao thì ta đã tiếp lời.

- Ta là phu nhân của hắn!

Ta có thể thấy vẻ kinh ngạc trong mắt tất thảy những người có mặt ở đó. Lão quản gia già nua là người lấy lại tinh thần nhanh nhất. Có lẽ lão cảm thấy ta đang nói khùng nói điên, hoặc cảm thấy trước mắt giúp Cố Thanh Huyền tỉnh dậy quan trọng hơn, nên lão không đôi co với ta, chỉ nhẹ nhàng sai người chuẩn bị phòng ngủ cho ta.

Trước khi Cố Thanh Huyền bất tỉnh, hắn nói hắn sẽ giúp ta hiểu tình yêu. Mà trong những thoại bản ta học, tình yêu đều xuất phát từ vợ chồng, trượng phu và phu nhân. Bởi vậy nếu Cố Thanh Huyền đã đồng ý cho ta thứ ta muốn, ta là phu nhân của hắn cũng không sai.

Mang theo suy nghĩ đó, ta chìm vào giấc ngủ. Lúc này ta có thấy hơi nhớ Tô Việt một chút, không biết hắn có đến thăm ta không. Có mang thoại bản mới đến không?

Sáng hôm sau ta bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Ta sống nơi mặt biển đã lâu nên rất mẫn cảm với âm thanh. Bị đánh thức bởi cách này khiến ta rất khó chịu, có lẽ Cố Thanh Huyền bên kia cũng đã tỉnh rồi. Sau đó cửa phòng ta đột nhiên vang lên tiếng gõ, cùng với một giọng nói cực kỳ ấm áp. Có chút khàn, nhưng đã có lực hơn giọng nói hôm trước.

- Phu nhân, ta đến rồi đây!

Cố Thanh Huyền gõ cửa cho có lệ, sau đó cũng chẳng chờ ta đồng ý đã tự bước vào. Nhìn thấy ta hiện nguyên hình, đuôi cá màu xanh ngọc bích lộ ra khỏi lớp chăn, Cố Thanh Huyền hơi giật mình, sau đó lập tức đóng cửa lại. Hắn tiến đến bên giường ta, động tác đầu tiên là kéo chăn che lại đuôi cá của ta.

- Ngươi như vậy sẽ dọa sợ người của ta mất.

Ta là một con cá, trước nay đều tùy tiện. Dưới mặt biển sao thì ở đây cũng vậy, nên ta chưa từng suy nghĩ vấn đề lộ chân thân sẽ khiến người khác hoảng sợ. Ta cự lại.

- Nhưng ngươi không sợ.

Cố Thanh Huyền cười nhẹ, hắn mặc cho ta lười biếng nằm trên giường, vươn tay sờ thử đuôi cá nhẵn mịn của ta. Xúc cảm đó nhất định rất dễ chịu, ta thấy vẻ mặt của Cố Thanh Huyền giãn ra, hắn gẩy mũi ta mà cười.

- Tất nhiên ta không sợ, ta làm sao có thể sợ phu nhân của mình chứ?

Nhắc đến từ phu nhân này, đôi mắt hắn cố ý quan sát biểu hiện của ta, giống như muốn tìm thấy một chút xấu hổ hoặc ngượng ngùng. Đáng tiếc ta lại chẳng có biểu hiện gì cả. Cố Thanh Huyền mặc dù bị thương nặng nhưng hồi phục rất khá, hoặc hắn phải cố tỏ ra vết thương không nặng, như vậy mới có thể lừa được người khác. Hắn muốn thử dùng một vài lời lẽ để dỗ người cá trước mặt, muốn nhìn thấy một chút bản tính của con cá tinh, nhưng tất cả những gì Cố Thanh Huyền thấy là sự thờ ơ.

Hắn không bắt được bất kì biểu cảm nào khác lạ, liền chuyển qua vấn đề khác.

- Nghe nói lúc ta bất tỉnh, ngươi đã nói với mọi người ngươi là phu nhân của ta.

Ta ngẫm nghĩ lại, quả thật có sự việc này, vậy nên ta trịnh trọng gật đầu. Cố Thanh Huyền lại nói.

- Ta trước giờ ngay cả nửa bóng hồng cũng chưa có, vẫn luôn độc thân, ngươi nói như thế ảnh hưởng đến danh tiết của ta.

Buổi sáng ta vẫn còn rất buồn ngủ, trước kia ở dưới đáy đại dương ta cũng không có thói quen dậy sớm. Bởi vậy ta gần như là nằm hẳn xuống mà tiếp tục đối thoại. Ta chớp mắt hỏi.

- Thì sao?

- Thì ngươi phải chịu trách nhiệm.

Những sợi tóc đen của ta xõa tung trên giường, trong mắt Cố Thanh Huyền điều này có vẻ thú vị. Có lẽ hắn chưa từng nhìn thấy tóc của nhân ngư, ta đoán thế vì ta thấy Cố Thanh Huyền mân mê sợi tóc dài mượt của ta ở trong tay.

- Cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm.

Khi nói điều này Cố Thanh Huyền mỉm cười. Cố Thanh Huyền rất đẹp, dù ta là nhân ngư, thẩm mỹ của ta cũng tương đối giống người thường. Ta có thể phân biệt đẹp xấu, mà người trước mắt ta hẳn là người đẹp nhất ta từng gặp. Đêm hôm trước Cố Thanh Huyền như con hải cẩu dính nước, trời lại tối nên ta không nhìn rõ, nhưng hiện tại hắn đối diện với ta, ta liền cảm thấy hắn rất đẹp. Ngũ quan Cố Thanh Huyền hoàn chỉnh, môi mỏng, mày kiếm, đôi mắt rất sáng, có điều sát khí hơi nặng. Da hắn không trắng mà có chút ngăm đen, xem ra làm Thái tử nhưng cũng không quá sung sướng, sau khi ngâm nước một đêm thì da có chút bợt hơn. Có điều tổng thể vẫn rất ưa nhìn.

- Ngươi rất đẹp - Ta không ngần ngại mà nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Cố Thanh Huyền hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục mân mê tóc của ta, giống như tìm thấy một món bảo vật hiếm lạ.

- Ngươi đẹp hơn.

Ta qua lại với rất ít bạn bè, Tô Việt chưa từng bình phẩm tướng mạo của ta, nên ta không biết trong mắt người khác ta như thế nào. Thế nhưng Cố Thanh Huyền nói như vậy, dù là xã giao hay thật lòng, ta cũng không phản đối. Cố Thanh Huyền thấy ta im lặng, lại tiếp tục truy hỏi vấn đề cũ.

- Đừng lảng tránh, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.

Ta chớp mắt hỏi.

- Chịu trách nhiệm như thế nào?

Cố Thanh Huyền bắt đầu giảng giải cho ta.

- Ta không biết tộc nhân của ngươi như thế nào, nhưng tộc nhân của ta, nếu như khiến cho một người khác mất danh tiết, thì phải cưới người đó.

- Cưới?

Thuật ngữ này tương đối mới mẻ, ta chỉ gặp vài lần trong thoại bản. Hầu như những cuốn Tô Việt cho ta đều là kết thúc không có hậu, thường là đang yêu thì chia lìa, mỗi người một ngả, ngươi sống ta chết. Rất ít câu chuyện có thể đi đến kết cục cuối cùng.

- Ngươi muốn cưới ta không?

Cố Thanh Huyền nhìn sâu vào đôi mắt ta, hắn nói ra lời tỏ tình mà vạn thiếu nữ trên thế giới này đều mong mỏi được nghe. Hắn dùng ánh mắt chất chứa thâm tình để hỏi cưới ta. Khi ấy ta vẫn chưa biết ý nghĩa của nó như thế nào. Bởi đơn giản ta cho rằng, những thứ quan trọng sẽ không dễ dàng nói ra thành lời. Hắn nói với ta nhẹ nhàng như thế, cho dù ánh mắt có mê luyến hơn nữa, lời nói có dịu dàng hơn nữa, cũng chỉ là lời nói đầu môi. Một lời nói thốt ra nhẹ nhàng, sao có thể có ý nghĩa quan trọng?

- Cưới ngươi thì ta sẽ biết yêu là gì ư?

Ta không trả lời mà dùng một vấn đề khác hỏi hắn. Cố Thanh Huyền buông mái tóc của ta. Hắn dùng tay nâng gương mặt ta lên, chầm chậm nói.

- Đúng vậy, ta đã hứa với ngươi rồi mà.

Hắn chạm lên môi ta, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, tiếng nói trầm thấp truyền vào tai ta.

- A Bạc, để ta dạy ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top