Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 23: Vì sao ngươi không học được?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm đó, Cố Thanh Huyền bỏ đi. Hắn giận ta. Ta vẫn nhớ lúc ta nói ra lời ấy, đôi mắt Cố Thanh Huyền mở lớn, có vẻ không tin nổi. Đôi mắt hắn thoạt tiên là ngạc nhiên, sau đó là đau đớn, thất vọng. "Ngươi muốn ta cưới nàng?" Câu hỏi đó như một lưỡi dao xoắn vào trong tâm của ta. Ta lại nhịn đau, gật đầu đáp. "Ừm!"

Cố Thanh Huyền bất lực, hắn đạp cửa phòng rời đi ngay trong đêm. Đó cũng là lần đầu tiên Cố Thanh Huyền không qua đêm ở phòng ta. Tin tức trong cung rất nhanh nhạy, tai mắt ở khắp nơi, sự tình đêm đó chẳng mấy chốc đã lan đến khắp các ngóc ngách.

Trong số bọn họ, có không ít người vui vẻ, không ít người mừng thầm, rồi bắt đầu suy đoán. Trên thế giới này lại có điều gì là vĩnh cửu.

Mấy ngày sau đó, nghe nói Hoàng Hà gặp nạn, đê điều bao quanh huyện bị một trận lũ lớn chọc thủng. Người tử thương vô số, tai họa khủng khiếp đột nhiên ập đến khiến lòng người đều hoang mang. Cố Thanh Huyền cũng vì việc này mà bận sứt đầu mẻ trán, mấy ngày liền không ghé tẩm cung của ta. Hoặc là, hắn đã tìm được một lí do chính đáng để tránh mặt không gặp.

Nghe nói con đê đó đã có lịch sử rất lâu đời, bảo vệ người dân Đại Minh trải qua mưa gió, có thể nói là một biểu tượng, một bức tường thành vững chắc tưởng như không bao giờ sụp đổ. Thế nhưng kì thực khi đó nó đã xuất hiện một vết nứt nho nhỏ. Chỉ là người ta không để tâm, người ta bỏ qua. Người ta cho rằng vết nứt ấy sẽ chẳng thể tạo thành hậu quả to lớn gì được. Cho đến khi nước lũ ập đến, đê điều sừng sững tưởng chừng không thể sụp đổ lại tan vỡ chỉ trong trận sóng đầu tiên.

Thật khủng khiếp.

Trên thế giới này có biết bao nhiêu vết nứt như thế, thoạt tiên thì bé nhỏ, khiến cho người ta vô tình cố ý mà phớt lờ. Nhưng nó lại dần dần tạo thành vết thương sâu hoắm, sau rồi, đánh sập tất cả phòng bị vững chãi nhất.

Sau trận lũ đó, người ta chấn kinh, toàn thành chìm trong lũ lụt đau khổ gào khóc, cuối cùng, bọn họ nói đây là ông trời giáng tai họa. Đê điều lâu năm như thế đột nhiên sụp đổ, đây là chuyện bình thường ư?

Người dân ở đó không thể trả lời, bọn họ còn bận chìm trong đau khổ.

Quan lại nơi đó cũng không thể trả lời, bọn họ còn bận thu vén của cải mà chạy nạn.

Những người canh gác không thể trả lời, bởi vì bọn họ còn bận lấp liếm về vứt nứt nhỏ nhoi đã từng xuất hiện.

Cần một người trả lời, cần một người gánh vác, cần một người chịu trách nhiệm.

"Bệ hạ, Hoàng Hà quanh năm vững chãi nay lại gặp thiên tai bất ngờ, đây nhất định là điềm báo trời phạt."

"Bệ hạ, nếu không phải trong nước có yêu nhân mê hoặc, khiến cho trời cao nổi giận cũng sẽ không giáng thiên tượng."

"Bệ hạ, xin người suy xét!"

Ta nghe nói, hôm đó Cố Thanh Huyền lần đầu tiên nổi giận ở đại điện, ném tấu chương từ trên long ỷ xuống. Văn võ bá quan sợ đến xanh mặt, đồng loạt quỳ xuống.

Ý của bọn họ, chính là Cố Thanh Huyền nghịch lại ý trời, hắn cố chấp, hắn trầm mê ta, điều này khiến cho thiên địa bất dung. Những nạn dân chìm trong lũ lụt đều là tội lỗi của ta, mà ta vẫn cứ không biết điều, không biết xấu hổ mà ung dung hưởng thụ sự ưu ái của hắn.

Đôi khi ta cảm thấy, tưởng tượng của bọn họ thật phong phú. Thay rằng vào triều làm quan, bọn họ đi viết thoại bản cũng có thể kiếm được không ít tiền.

Cẩm Ý cũng rất phẫn nộ, nàng đau lòng thay ta, ấm ức thay ta. Có lẽ lúc này cũng chỉ còn mình nàng là đứng về phía ta.

- Bọn họ ức hiếp người quá đáng. Sao bọn họ có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu công tử.

Tiếng khóc rấm rứt thương tâm của nàng truyền đến tai ta. Cẩm Ý không dám bày tỏ cảm xúc trước mặt ta nên chỉ có thể lẳng lặng ngồi một góc. Ta thấy có người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi nàng. Ta biết người kia, hắn là một trong những binh tướng dưới trướng của Vệ Trường Thanh. Thì ra tiểu cô nương bên cạnh ta đã lớn rồi, nàng không còn là cô nhóc không hiểu sự đời nữa, nàng cũng đã biết rung động, biết yêu thương. Có người mà nàng mong nhớ.

Khi Cẩm Ý trở về, đôi mắt của nàng hơi sưng, lại lấp liếm nói rằng nàng bị đau mắt. Nàng thấy ta bị Cố Thanh Huyền lạnh nhạt, bị người đời phỉ nhổ, nàng rất bất lực. Nàng sợ rằng Cố Thanh Huyền sẽ không bảo vệ ta nữa.

- Công tử, nghe nói hôm nay hoàng thượng duyệt tấu chương, người có muốn ta mang canh qua cho hoàng thượng không?

Cẩm Ý đang muốn nhắc nhở ta. Dù sao thì Cố Thanh Huyền cũng làm hoàng thượng rồi, hắn không còn là thiếu niên dỗ dành ta như trước. Ai đúng ai sai cũng được, ta nên nhún nhường, nên chủ động hối lỗi với Cố Thanh Huyền.

Thế nhưng ta còn chưa đến gặp hắn, Cố Thanh Huyền đã không chịu nổi mà đá cửa phòng ta. Cố Thanh Huyền nhịn đến phát điên rồi. Trong đêm đó khi ta đang mơ màng, Cố Thanh Huyền xốc chăn của ta lên, thô lỗ nắm lấy ta, từng nụ hôn ngấu nghiến rơi trên cổ ta.

Hắn không còn dịu dàng, không còn âu yếm ve vuốt. Nụ hôn của Cố Thanh Huyền mang theo ấm ức và tức giận. Đó là lần đầu tiên Cố Thanh Huyền thô lỗ như thế, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của ta. Y phục bị thoát đến ngang hông, ban đêm gió lạnh khiến ta rùng mình. Làn da ta sưng đỏ, bị Cố Thanh Huyền dày vò trong lòng bàn tay. Ta có chút khó chịu, ta ngửi được mùi rượu thoang thoảng nơi Cố Thanh Huyền, lúc này hắn đã không còn tỉnh táo nữa.

- Cố Thanh Huyền.

Ta dùng giọng nói yếu ớt muốn lay tỉnh hắn. Cố Thanh Huyền hệt như mãnh thú mà cắn xé ta, đôi môi ta bị hôn đến sưng mọng, hai mắt cũng mơ hồ. Cố Thanh Huyền nhìn ta, đôi đồng tử tràn ngập bi thương và hối hận. Tiếng gọi của ta dường như đã thức tỉnh Cố Thanh Huyền chút ít, hắn ngơ ngác nhìn ta, sau khi nhận ra vừa mới làm gì, hắn vội lùi về phía sau.

- Ta...

Giọng nói của Cố Thanh Huyền khản đặc. Ta chỉ cảm thấy cả người rét lạnh, cổ họng ngứa ngáy. Cố Thanh Huyền gục đầu mà ôm lấy ta. Bờ vai hắn run run, Cố Thanh Huyền khóc.

- Lâu như thế, lâu như thế mà ngươi cũng không đến gặp ta.

Cố Thanh Huyền ấm ức, Cố Thanh Huyền phẫn nộ, nhưng hắn cuối cùng vẫn không nỡ tổn thương ta. Đối mặt với tất cả áp lực, chỉ trích, Cố Thanh Huyền đều có thể nhẫn nhịn. Có lẽ chỉ cần ta nắm tay hắn, ta an ủi hắn, Cố Thanh Huyền sẽ có dũng khí đối mặt với tất cả. Nhưng ta lại không. Sự lạnh lùng của ta đã khiến Cố Thanh Huyền sụp đổ. Giữa chúng ta chầm chậm xuất hiện một vết nứt, nó len lỏi ở trong tim, quấn lấy ta, khiến ta nghẹt thở.

- A Bạc, ngươi nói ta biết đi, ta phải làm gì, phải làm thế nào thì ngươi mới để ý đến ta?

Hôm nay Cố Thanh Huyền thực sự say rồi, cho nên hắn mới nói ra những lời mà trước nay chưa từng nói. Ta biết trong mối quan hệ này, Cố Thanh Huyền cũng nghi ngờ rất nhiều. Hắn giống như ta, vẫn luôn bất an, lo sợ. Cố Thanh Huyền nói.

- Có đôi khi ta không thể hiểu được, rốt cuộc trong mắt ngươi có ta hay không. Ngươi đối với ta vừa gần vừa xa, tựa như ở ngay trước mắt, nhưng cũng như ánh trăng mà ta không thể với tới.

Cố Thanh Huyền bất lực, có lẽ tâm tư sâu kín này đã không thể nhịn được nữa. Hắn khóc lóc ôm lấy ta.

- Ngươi nói đi, trong lòng ngươi có ta không? Vì sao ngươi lại có thể dễ dàng, dễ dàng bảo ta cưới người khác.

Vòng tay của Cố Thanh Huyền siết chặt, khiến ta khó thở, nhưng ta lại không thể giãy giụa, cũng không muốn tách hắn ra. Cố Thanh Huyền như thể muốn dung nạp ta vào cơ thể của hắn. Quân vương vẫn luôn kìm nén cảm xúc cuối cùng lại trở về dáng vẻ như xưa, gục lên vai ta mà khóc.

- A Bạc, ta dạy ngươi nhiều như thế, vì sao ngươi cứ mãi không học được?

Trước khi chìm vào giấc ngủ, đây là lời cuối cùng Cố Thanh Huyền nói với ta. Ta nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, lúc này đây, dù chìm vào giấc mộng nhưng đôi mày của hắn vẫn nhíu lại. Bao nhiêu suy tư phiền muộn đều hiện cả lên mỗi nếp nhăn. Ta xoa mặt hắn, vuốt ve nam nhân đã sớm khắc sâu vào trong sinh mệnh của ta.

Cố Thanh Huyền, ngươi luôn oán giận ta, nghi ngờ ta. Thế nhưng, Cố Thanh Huyền, khi tim ngươi có một hình bóng, những điều này sẽ tự khắc dễ dàng lí giải.

Bởi vì ta có ngươi, cho nên ta mới hiểu, thứ gì là thật thứ gì là giả.

Mà bởi vì ngươi, không có ta, cho nên mới không hiểu, mới mải miết đi tìm câu trả lời.

Mùa thu năm ấy, hung nô và Đại Minh đình chiến cầu hòa. Vương tử của Hung nô mang công chúa Lan Tư đến cầu thân. Nàng xinh đẹp hữu lễ, khiến cho quân vương rất vừa lòng. Đại Minh năm thứ ba, Lan Tư được sắc phong là Lan tần, trở thành phi tần đầu tiên trong hậu cung của Minh đế Cố Thanh Huyền. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top