Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 27: Ai có thể bắt nạt ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện, khiến cho tất thảy những người có mặt đều hết sức bất ngờ. Thực ra lúc hắn chưa về, đã nghe thấy tin tức có người báo cáo ta dẫn theo đám Cẩm Ý đến tẩm cung của Trân tần. Cố Thanh Huyền hơi nhíu mày, sau đó liền di giá đến đây.

Lúc này Trân tần vẻ mặt tái nhợt, ấp úng không nên lời.

- Bệ hạ..thần thiếp...thần thiếp...

Cố Thanh Huyền không hề cho nàng một chút đường lui, giọng nói lạnh lùng không cảm xúc.

- Ta và hắn như một, ngươi nói hắn hạ tiện, vậy tức là, ta cũng như vậy? Quân chủ hạ tiện?

Trân tần sợ hãi quỳ sụp xuống dập đầu.

- Thần thiếp không có ý như vậy, xin hoàng thượng minh xét, xin hoàng thượng minh xét.

Nàng dập đầu đánh cộp, tiếng vang rất lớn, dọa những người trong điện đều sợ hãi. Trên trán nàng đã rướm máu, lại vẫn không ngừng. Họa từ miệng mà ra, nàng biết chỉ cần một câu nói của nam nhân trước mắt, cũng có thể khiến cả gia tộc nàng bị liên lụy. Cố Thanh Huyền lùi về phía sau một bước, tránh khỏi cái dập đầu của nàng, giống như sợ máu của nàng làm bẩn y phục của hắn. Cố Thanh Huyền lạnh giọng.

- Trân tần nổi danh là tài đức, đọc qua biết bao loại thi thư, hiểu biết lễ nghĩa, không ngờ chỉ là lời đồn đãi vớ vẩn. Người đâu.

Quân lính bên ngoài quỳ xuống, Cố Thanh Huyền hạ lệnh.

- Trân tần ăn nói phạm thượng, không biết nặng nhẹ, phạm đến hoàng thất. Lập tức tước bỏ chức vị, giáng xuống làm dân thường. Lột hết tất cả trang sức của nàng ta, lập tức đẩy vào lãnh cung.

Ngay sau đó có quân lính thi hành lệnh, tiến tới túm lấy nàng, mặc cho Trân tần kêu khóc gào thét nhưng cũng không thể thay đổi được gì. Cố Thanh Huyền lại nói tiếp.

- Thượng thư quản giáo nhi nữ không nghiêm, bất kính với trẫm. Ngay trong đêm cho người tịch thu tài sản, toàn gia giáng làm dân thường, đuổi khỏi kinh thành.

Một loạt mệnh lệnh lạnh lùng phát ra từ miệng của Cố Thanh Huyền, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Cả một gia tộc, bao năm tận tụy trung thành, cuối cùng chỉ vì một sai lầm, một lời nói mà bị xóa sổ khỏi lịch sử.

Sau trận đó, trong triều kinh hãi, kết cục của Trân tần và gia tộc của nàng như một lời cảnh cáo. Cố Thanh Huyền đã dùng cách trực tiếp nhất, thô bạo nhất chứng minh cho bọn họ thấy uy quyền của tân đế. Lúc này đây còn ai dám nói năng gì, đám lão già bình thường không ngừng dâng tấu sớ can gián, lúc này cũng sợ đến mất mật.

Các nương nương của các cung nhận được tin cũng khiếp vía, mà nhờ bài học của người đi trước, họ cũng biết có một người mà bọn họ không nên động vào. Tiếng thét ai oán của Trân tần hôm đó vang đến tận Di Hòa cung, khiến cho mọi người đều sợ hãi. Nàng giống như vừa mới trèo lên đỉnh núi, còn chưa kịp hưởng thụ chút thành quả đã bị người ta thẳng chân đá xuống địa ngục, vạn kiếp không thể trở mình.

Cẩm Ý dìu ta về cung. Lúc này đã qua nửa đêm, Cố Thanh Huyền ôm ta, không còn vẻ lạnh lùng khi bức ép Trân tần, chỉ còn lại sự ôn nhu quen thuộc.

- Sao không nói với ta?

Việc hôm nay ta đột nhiên đến tẩm cung của Trân tần làm Cố Thanh Huyền rất khó hiểu, có lẽ hắn đã quen thuộc với bản tính hờ hững của ta, hắn không nghĩ ta sẽ để tâm đến các nàng. Hắn véo mũi ta.

- Nếu ta không đến kịp, ngươi sẽ bị nàng bắt nạt.

Ta ngọ nguậy.

- Nàng không bắt nạt được ta.

Cố Thanh Huyền cười cười.

- Thế sao? A Bạc của chúng ta giỏi quá.

Giọng của hắn đầy cưng chiều. Nhưng ta biết, hôm nay Cố Thanh Huyền không xuất hiện, Trân tần kia cũng không thể làm gì ta cả. Chẳng qua ta lười đối phó với các nàng. Lười nhìn các nàng ở trong bóng tối ngẫm nghĩ đủ phương thức để gây chuyện với ta. Mọi người đều cảm thấy ta là một người dễ bắt nạt, cho nên đám đại thần mới chọn ra tay từ chỗ ta, Thái hậu mới cảnh cáo ta. Các nàng cũng vậy, các nàng vừa muốn nhân cơ hội dạy dỗ ta, vừa muốn nhìn xem thái độ của Cố Thanh Huyền.

Có thực là hắn yêu thương ta đến thế, sẵn sàng bỏ qua phép tắc cương thường để bảo vệ ta?

Cố Thanh Huyền nói.

- Nghe nói nàng ức hiếp Cẩm Ý và cung nữ của ngươi?

Ta gật đầu, nhẹ giọng đáp.

- Ừ!

Cố Thanh Huyền nghe vậy có chút không vui, nhéo nhéo má ta.

- Bình thường có chuyện gì ngươi cũng không để ý, ta còn cảm thấy ngươi là người lãnh tâm lãnh tình. Không ngờ lại dễ nổi giận như vậy.

Má ta bị nhéo đến sưng đỏ, giọng nói cũng không rõ.

- Ta đã nói rồi, ta rất xấu tính.

Cố Thanh Huyền lại nói.

- Không xấu, ngươi như vậy ta rất thích. - Hắn vòng tay ôm lấy ta, xoa xoa gò má bị sưng đỏ. - Chẳng qua nếu ngươi nổi giận không phải vì Cẩm Ý mà vì ta, ta sẽ vui hơn. Ta sẽ cảm thấy ngươi đang quan tâm ta, để ý đến ta, vì ta mà tức giận với các nàng.

Nói đến đây giọng nói của Cố Thanh Huyền có chút nhỏ, ý tứ giận dỗi lại rõ ràng.

- Có đôi khi ta thấy ngươi còn để tâm đến Cẩm Ý hơn cả ta.

Lâu lắm rồi Cố Thanh Huyền không dùng giọng nói trẻ con này. Trước kia hắn quấn lấy ta, thậm chí hơn thua với cả thoại bản, sau này, tính chiếm hữu càng lộ rõ, giống như bất kì ai cũng có thể trở thành tình địch của hắn.

Hắn tựa như đứa trẻ cứ luôn níu lấy tay áo ta mà đòi hỏi, muốn ta thể hiện sự yêu thương với hắn. Bởi vì không nhận được lời đáp, Cố Thanh Huyền chỉ có thể ôm lấy ta, khép mắt, ru ta vào giấc ngủ.

Sau trận này, có lẽ bọn họ sẽ không dám đụng đến ta nữa, nhưng những tiếng xấu về ta sẽ càng lúc càng tăng. Ta sẽ trở thành cái đích để muôn người chửi rủa.

Phần về gia tộc Trân thị, rõ ràng là bọn họ tự chuốc lấy, nhưng những người khác sẽ chỉ thấy rằng, là ta mê hoặc Cố Thanh Huyền, mới khiến hắn ra tay xử phạt cả gia tộc. Bọn họ lại đâu nhìn thấy, những người kia đã có tâm tư hai lòng từ lâu. Cố Thanh Huyền lập con gái của bọn họ làm Tần, cho họ mặt mũi, họ lại nghĩ đã có thể trèo lên đầu hắn, nghênh ngang dùng thân phận nguyên lão để giáo huấn Cố Thanh Huyền.

Quân vương non trẻ nhưng trong bụng đã tính toán hết thảy, hắn chỉ lẳng lặng chờ đợi một cái cớ, một thời điểm thích hợp để cho bọn họ một bài học, cho những người đứng phía sau nghi ngờ hắn, có ý đồ bất thiện với hắn một cái tát đau điếng.

Uy quyền của đế vương là không thể phạm đến.

Ta vuốt ve khuôn mặt của Cố Thanh Huyền. Sau hôm nay, thế lực của ngươi đã vững hơn một phần, những kẻ từng mang lòng dạ so đo tính toán, những kẻ ôm tâm tư thăm dò cũng đã chịu an ổn. Gánh nặng trên vai Cố Thanh Huyền phải chăng sẽ nhẹ đi một phân.

Tiếng gió rít gào len lỏi qua khung cửa, dường như trong đó ta có thể nghe thấy cả tiếng khóc than não nề của Trân tần. Nàng hẳn đang hận ta, những người khác cũng hận ta, nam nhân đã chiếm lấy hết thảy ưu ái của Cố Thanh Huyền, khiến cho hắn trầm mê không tỉnh.

Chỉ cần Cố Thanh Huyền ở đây, sẽ không ai bắt nạt được ta, không ai làm khó ta nữa. Nhỉ?

Ta rúc vào lồng ngực của hắn, lắng nghe tiếng đập an tĩnh nơi lồng ngực. Ta nhớ đến câu chuyện của nàng tiên cá, khi ấy nàng cũng đối mặt với nhịp đập này, sự ấm áp mê hoặc này. Cánh tay nàng run run, đoản kiếm đã dừng ở trước ngực nhưng lại không thể đâm xuống.

Có lẽ nàng không biết, hoàng tử kia cũng chưa ngủ say. Dù hắn thở đều đều, nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo. Chỉ cần đao trong tay nàng hạ xuống, nàng sẽ phải nhận lấy cái chết khốc liệt nhất. Suy cho cùng, dù nàng có giết hắn hay không, nàng cũng chỉ có một kết cục.

Ta đặt tay lên ngực Cố Thanh Huyền, cảm nhận nhịp đập vững vàng nơi đó, hơi ấm như lan cả đến từng đầu ngón tay của ta. Tiếng thì thầm tan vào trong gió lạnh. "Không ai có khả năng bắt nạt ta. Nhất là ngươi, Cố Thanh Huyền, ngươi lại càng không thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top