Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30: Dấu vết đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biến cố bất ngờ khiến mọi người không kịp chuẩn bị, sau đó có người nắm lấy tóc của tiểu cô nương, kéo giật về phía sau. Mặc dù đau đớn khiến nàng hoa lên nhưng tiểu cô nương vẫn không chịu nhả, sống chết cắn chặt lấy Cố Thanh Huyền. Máu tươi tí tách rơi xuống lớp cỏ, mùi máu tanh càng kích thích nàng.

Vệ Trường Thanh và đám người ở phía sau đều hoảng sợ, ta cũng giật mình. Cố Thanh Huyền nhíu mày bảo binh lính buông nàng ra, lúc này đây ánh mắt của nàng hệt như một con sói. Trong đó là bất tuân và hận ý, như thể một viên ngọc bích lấp lánh, rõ ràng là một đôi mắt đẹp nhất trên đời.

- Nếu ngươi muốn trả thù cho bạn ngươi thì cứ cắn đi, ta sẽ không phản kháng. Nhưng ít nhất, hãy để ta chôn cất cho bạn ngươi, được không?

Cố Thanh Huyền dường như chẳng hề để ý đến đau đớn trên người, tận tình khuyên bảo nàng. Mà tiểu cô nương kia cuối cùng cũng buông ra. Ta có thể thấy, nơi cánh tay Cố Thanh Huyền đã in hằn một vết răng sâu hoắm. Vết máu tươi đỏ thắm chiếu vào trong mắt ta. Ta biết, thứ này sẽ trở thành một dấu vết đặc biệt, không thể làm mờ, không thể xóa nhòa. Tựa như một cái ấn định mệnh, khắc sâu hình ảnh của người con gái trước mắt này.

Giây phút đó, trái tim ta cũng run lên.

Cố Thanh Huyền thu phục được nàng rồi, hắn phân phó binh lính đưa nàng về hành cung, thu dọn xác của con sói tuyết. Cố Thanh Huyền ôm lấy ta, đổi lên một con ngựa khác được binh lính dẫn tới. Đoàn người lục tục rời khỏi bãi săn.

Khi trở về, Cẩm Ý thấy ta bị thương thì sợ khiếp vía. Áo choàng của ta lấm lem vết bẩn, trên người cũng có vài vết cắt lúc ngã ngựa. Cố Thanh Huyền ôm ta vào chính điện, gọi ngự y đến khám cho ta, lại mặc vết cắn còn đang chảy máu trên tay mình. Mãi đến khi được người bên cạnh nhắc nhở, hắn mới giang tay, để ngự y khám cho mình.

Vết thương của ta không có gì đáng ngại. Sau khi đắp một chút thuốc, xác định ta chỉ chịu một chút kinh hoảng, tất cả người hầu đều lần lượt lui ra.

Cố Thanh Huyền ôm lấy ta, giống như hồi tưởng lại khoảnh khắc hồi chiều mà run rẩy.

- Ngươi làm ta sợ chết khiếp, sao ngươi lại không tránh?

Hắn xoa từng vết thương trên người ta, nâng tay ta lên mà thổi, cũng rất chú ý đến biểu cảm trên mặt ta, giống như sợ làm ta đau.

- Vết thương nhỏ thôi.

Ta cũng xoa lên vết thương trên tay hắn, hỏi.

- Đau không?

Cố Thanh Huyền lắc đầu, ôm lấy ta, để ta gối lên cánh tay không bị thương của hắn.

- Con gấu kia rất kì lạ.

Ta nhắc nhở Cố Thanh Huyền, việc trường săn của vua đột nhiên xuất hiện vật nguy hiểm như thế rất không bình thường. Dù sao nơi này cũng có người quản lý, không phải rừng hoang, động vật không thể tùy tiện chạy vào. Đã vậy trước khi Cố Thanh Huyền đi săn, nhất định cũng có một đội quân tra xét cẩn thận, đảm bảo an toàn cho hoàng đế. Mà hơn cả, con gấu phát điên biết tấn công người cũng đã là hiếm gặp.

Cố Thanh Huyền hít hít hương thơm trên mái tóc ta, nói.

- Ừ, ta sẽ cho người điều tra kĩ càng.

Hắn nâng mặt ta, nhìn sâu vào trong đôi mắt, lại hỏi.

- Sợ không?

- Sợ!

Bình thường ta rất kiên cường, thậm chí đến lúc đối mặt với móng vuốt của con gấu cũng không chút run rẩy, lúc này ta đáp như thế khiến Cố Thanh Huyền hơi kinh ngạc. Hắn hối lỗi mà ôm ta.

- Đều là lỗi của ta, là ta không bảo vệ ngươi thật tốt.

Ta biết những điều này đều không thể trách hắn. Khi ta và Cố Thanh Huyền cũng ngã khỏi ngựa, Cố Thanh Huyền đã dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía ta. Thế nhưng, thứ khiến ta hoảng sợ không phải là con gấu kia. Linh cảm của người cá rất mạnh mẽ, ta đã ngửi thấy nguy hiểm từ một thứ khác. Ta không muốn để cho Cố Thanh Huyền phát hiện, chỉ rúc vào lồng ngực hắn.

- Nó là thiên địch của ta.

Cố Thanh Huyền vỗ vỗ lưng an ủi ta.

- Không săn nữa, sau này ta sẽ không để ngươi chịu dù chỉ là một chút nguy hiểm.

Hắn nói một nửa lại nhớ ra cái gì, hỏi ta.

- Cái áo khoác đó ta sẽ tìm thứ khác đền cho ngươi, được không?

Sói tuyết đem đi chôn rồi, nên không còn áo lông cho ta nữa. Ta cũng không buồn phiền gì, gật gật đầu.

Tiểu cô nương kia bị giam vào một gian phòng trong hành cung. Mặc dù nàng đã cứu hoàng đế và đông đảo những người có mặt ở đó, nhưng nàng phạm thượng, làm tổn thương Cố Thanh Huyền cho nên phải bị nhốt lại. Cố Thanh Huyền dặn dò binh lính đừng để cho nàng chạy, cũng không được động dao với nàng, còn sai hai tì nữ đến chăm sóc cho tiểu cô nương.

Hôm sau khi ta và Cố Thanh Huyền tỉnh dậy, hắn ôm ta ngồi trong phòng ăn sáng. Các phi tần cũng đến thỉnh an Cố Thanh Huyền, sau đó, tiểu cô nương được triệu kiến vào. Nàng sống cùng bầy sói, nhưng nàng cũng có tên, còn là một cái tên rất dễ nghe: Triệu Phi Yến.

Lúc này đây nàng đã được các tì nữ tắm rửa gọn gàng, mái tóc rối bời được chải tết lại, lộ ra một khuôn mặt xinh xắn, đường nét thanh tú, mắt phượng mày ngài. Đôi mắt của nàng sáng trong, nhìn qua tựa hồ rất có linh khí. Triệu Phi Yến cũng được thay một bộ y phục của cung nhân, nhìn dáng dấp thì có lẽ không lớn, chỉ khoảng chừng 17, 18 tuổi.

Khi nàng bước vào, các nương nương đều ngừng mọi động tác, cả đại điện không nghe thấy tiếng hít thở mạnh. Bởi các nàng đều đang kinh ngạc. Sau khi gột bỏ hết bụi đất ở trên người, Triệu Phi Yến như thể một viên ngọc tinh khiết. Nàng giống như báu vật bị vùi dưới bùn, nay trở về với dáng vẻ vốn có của mình.

Đẹp như thế, thật khiến cho người ta bất an.

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về nàng, có kinh ngạc, có hốt hoảng, có lo lắng, Triệu Phi Yến lại dường như không hề hay biết. Nàng bị ép quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Huyền và ta, đôi mắt biểu thị sự không tuân lệnh rất rõ ràng.

- Bỏ tay ra!

Cố Thanh Huyền lạnh lùng ra lệnh, binh lính phía sau mới rời khỏi nàng, Triệu Phi Yến đảo mắt. Mặc dù nàng lớn lên cùng bầy sói nhưng cũng không quá ngu ngơ, nàng có thể hiểu được quy luật của thế giới này. Cả sói, cả người đều luôn thuần phục con đầu đàn. Cố Thanh Huyền chính là một con đầu đàn như thế. Chẳng qua, hắn mạnh hơn nàng, có thể uy hiếp tính mạng của nàng. Sự nhanh nhạy khiến cho Triệu Phi Yến không hành động bừa bãi như lúc ở trong rừng, nàng chỉ đứng lặng yên, cảnh giác quan sát.

- Thả ta đi. Ta biết ngươi không cố ý giết bạn ta, ta cũng đã cứu ngươi một mạng, chúng ta hòa nhau.

Nàng cất tiếng, giọng điệu phạm thượng như thế, nhưng Cố Thanh Huyền lại không để tâm.

- Đúng vậy, ngươi đã cứu ta, cũng cứu bảo bối của ta.. - Hắn vừa nói vừa liếc về phía ta, mỉm cười - Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi. Ngươi có yêu cầu gì có thể nói ra, ta sẽ đáp ứng.

Triệu Phi Yến vân vê vạt áo, có lẽ nàng đang phân tích xem lời của Cố Thanh Huyền là thật hay giả.

- Ta không cần gì cả, ta muốn về nhà.

- Nhà? Khu rừng đó ư?

Triệu Phi Yến gật đầu. Cố Thanh Huyền đã có chút nghi ngờ, không có tiểu thư bình thường nào lại sinh trưởng trong rừng, sống cùng với cả bầy sói cả. Có lẽ nếu bọn họ không xuất hiện, Triệu Phi Yến sẽ cứ sống chung với đám súc sinh đó hết ngày này đến ngày khác, không thể trở về thế giới của con người. Cố Thanh Huyền nhíu mày.

- Đó không phải là nhà của ngươi, ngươi là con người, không thể sống chung với thứ khác loại.

Lời này Cố Thanh Huyền ám chỉ Triệu Phi Yến và đàn sói, nhưng không hiểu sao lại khiến ta giật mình. Chén trà đã đưa đến miệng cũng đột nhiên dừng lại, ánh nước phản chiếu gương mặt ta.

- Ta nói phải là phải.

Triệu Phi Yến thấy Cố Thanh Huyền không có ý định thả nàng thì có chút nóng nảy. Quả nhiên là sống chung với dã thú quá lâu, bản tính cũng có chút lây nhiễm, chỉ cần không hợp ý là sẽ tức giận.

Cố Thanh Huyền bước xuống khỏi tọa ỷ, chầm chậm tiến về phía Triệu Phi Yến. Trong phút chốc đó, tất thảy các nương nương đều dấy lên bất an vô cớ. Thế nhưng, họ biết họ sẽ không thể làm được gì, không thể ngăn cản được điều gì.

Bản tính của đàn ông có lẽ sẽ luôn có một chút háo thắng, phàm là thứ gì không đạt được, họ sẽ càng khát khao điên cuồng. Nhiều vị nương nương tưởng rằng chỉ cần tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời là sẽ chiếm được tình cảm của nam nhân, nhưng thực ra, các nàng đã sai hoàn toàn. Thứ nam nhân yêu thích là một món đồ khó chinh phục, bởi khi đó, họ sẽ có cảm giác thành tựu, cảm giác vượt trội hơn người. Phàm là sự phản kháng càng mạnh, càng kích thích họ.

Mà Cố Thanh Huyền là một trong những nam nhân như thế. Trong buổi săn ngày hôm đó, hắn không lấy được lông sói tuyết, nhưng hắn lại nhìn thấy một con mồi khác, một thứ thổi lên hy vọng chinh phục trong hắn. Ta lẳng lặng nhìn Cố Thanh Huyền tiến về phía nàng, chầm chậm đưa ra lời đề nghị.

- Vậy, ngươi có muốn về nhà ta không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top