Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 32: Thứ gọi là bản tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt lanh lợi của Triệu Phi Yến nhìn về phía ta, ta thản nhiên hỏi nàng.

- Ngươi biết nam sủng là gì không?

Triệu Phi Yến lắc đầu, lẽ dĩ nhiên, nàng không hiểu từ này. Nàng chỉ là vô tình nghe được từ đám cung nữ nào đó. Nàng giống như đứa trẻ đang học nói, chầm chậm tiếp thu từng kiến thức mà nàng nghe thấy. Ta gõ nhẹ lên trán nàng.

- Không hiểu thì không được ăn nói lung tung.

Triệu Phi Yến xoa xoa trán, ấm ức nhìn ta.

Lần đó, dù vô tình, nhưng ta cũng cứu Triệu Phi Yến một mạng. Bởi thế nàng bắt đầu chủ động đến tìm ta. Sói con mặc dù mạnh mẽ nhưng cũng rất cô độc, có lẽ nàng cảm thấy sự an tâm nơi ta. Bởi vậy, thỉnh thoảng khi ta đang dùng bữa, lại thấy nàng ló đầu vào, Triệu Phi Yến chỉ đứng yên một góc, đợi khi ta vẫy tay mới chạy đến. Các mama lúc đầu rất khó xử, nhưng thấy nàng quấn quýt lấy ta, ta cũng nhân cơ hội đó mà dạy bảo cho nàng đôi điều, các mama cũng dần không để ý nữa.

Sau cùng, bọn họ còn cảm thấy như vừa trút được gánh nặng, chủ động ném việc dạy lễ nghi cho Triệu Phi Yến lên đầu ta.

- Không được bốc tay!

- Không được cho cả hai chân lên ghế!

- Không được nằm ra bàn ăn!

Mỗi khi nàng làm sai, ta sẽ dùng đũa gõ lên tay nàng, bắt nàng phải chuyển tư thế. Triệu Phi Yến càu nhàu.

- Vì sao lại lắm quy tắc như vậy?

Ta nhún vai.

Ai biết được, đây đều là quy tắc do con người đặt ra. Có lẽ bọn họ cảm thấy, như thế mới khiến bọn họ khác với đám súc sinh không có tri giác. Triệu Phi Yến sau khi cùng ta ăn mấy bữa thì bắt đầu tiếp thu, miễn cưỡng đã có thể nhìn ra được một chút tác phong ở trên bàn ăn, không còn thô lỗ tùy tiện như trước.

Cố Thanh Huyền thấy chuyển biến tốt đẹp này thì cũng có chút hài lòng. Ta biết, Triệu Phi Yến là ân nhân của ta và Cố Thanh Huyền, hắn để tâm đến nàng cũng là lẽ dĩ nhiên. Cũng như năm đó, ta là ân nhân của Cố Thanh Huyền, cứu hắn một mạng từ trên biển.

Có điều, các vị chủ nhân của các điện lại không được thoải mái như thế. Trước kia Cố Thanh Huyền độc sủng mình ta thì cũng thôi đi, coi như ta có bản lĩnh cao cường, mê hoặc được hắn. Nhưng Triệu Phi Yến là cái thá gì? Một tiểu cô nương không hiểu lễ nghĩa, không biết phép tắc, đã nhiều lần vô lễ với Cố Thanh Huyền nhưng lại chưa từng bị trừng phạt.

Nỗi ghen tức vô cớ len lỏi trong tim các nàng.

Đặc biệt là khi sự đối xử của Cố Thanh Huyền với Triệu Phi Yến càng khác biệt. Lúc đó nàng đã quen thuộc với hoàng cung hơn. Từ việc ban đầu chỉ lăn từ phòng nàng đến ngự hoa viên, sau đó đi xa hơn một chút đến tẩm cung của ta. Cuối cùng Triệu Phi Yến đã có thể chạy nhảy khắp các ngóc ngách của hoàng thành.

Phi Yến, Phi Yến. Tên của nàng cũng như con người nàng, giống như cánh chim tự do, cho dù Cố Thanh Huyền có trói buộc nàng, giam giữ đôi cánh của nàng, Triệu Phi Yến vẫn cứ là chính nàng. Sự ngây thơ đơn thuần đó khiến các nương nương vừa ngưỡng mộ, vừa đố kị.

Nữ nhân một khi đã vào chốn thâm cung, chỉ có một kết cục duy nhất, hoặc là đạp lên nhau ngươi sống ta chết, giành lấy sự sủng ái của đế vương, hoặc là giống như con sâu cái kiến rơi vào vũng bùn, mãi mãi không thể trở mình.

Sự ngây thơ của Triệu Phi Yến, các nàng đâu phải chưa từng có.

Nhưng vì cái gì, nàng có tư cách gì mà giữ mãi nét hồn nhiên đó, trong khi bọn họ lại từng ngày thay đổi, trở nên méo mó hơn, giả tạo hơn.

Rõ ràng nàng chẳng làm gì cả, chẳng bỏ ra chút công sức nào nhưng vẫn cứ nhận được ân sủng mà các nàng khao khát.

Cơn giận nhất thời khiến cho người ta quên đi lí trí, cũng quên đi bài học của vị Trân tần đã ngã xuống trước đó. Khi ấy Triệu Phi Yến ở trong cung thả diều, khi nàng đang chạy nhảy thì đụng phải Du đáp ứng. Vừa vặn lúc đó Du đáp ứng đang ôm lồng chim của nàng đi dạo, khi Triệu Phi Yến va phải nàng, lồng chim rơi xuống đất, con chim bị nhốt lâu ngày tìm được một đường thoát, vội vã bay ra ngoài.

Du phi nổi giận đùng đùng, chỉ vào mặt Triệu Phi Yến quát mắng.

- Ngươi ở trong cung chạy loạn cái gì, đây là vật bệ hạ thưởng cho ta, ngươi đã biết tội chưa?

Chẳng để cho Triệu Phi Yến phản ứng, cung nữ bên cạnh đã tiến tới ép nàng quỳ xuống nhận lỗi. Sau đó một cái bạt tai giáng xuống mặt nàng. Các phi tần đứng phía sau có người dùng khăn che miệng hốt hoảng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý cười thỏa mãn.

Khi ta nhận được tin từ Cẩm Ý, ta cũng cảm thấy có chút tức giận, giống như con sói con ta nuôi dạy bấy lâu đột nhiên bị người ta bắt nạt. Ta cùng với đám Cẩm Ý đến ngự hoa viên, chẳng ngờ lúc này không khí đã hỗn loạn vô cùng. Tiếng la hét cùng với tiếng quát mắng ồn ã cách xa trăm bước đã nghe được.

"Thả ra, ngươi làm cái gì, thả ra!"

"Á! Nương nương!"

Cảnh tượng trước mắt ta cực kỳ hỗn loạn. Triệu Phi Yến tóc tai rối bù cắn chặt lấy Du phi. Du phi sức lực chẳng có bao nhiêu nên dễ dàng bị nàng đánh ngã trên đất, các tì nữ hốt hoảng nâng nàng dậy, cố gắng tách Triệu Phi Yến ra khỏi người nàng. Cẩm Ý nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng kinh ngạc.

- Đây là...?

- Dừng tay!

Tiếng quát trầm thấp của ta khiến cho Triệu Phi Yến ngẩng lên. Ta có thể đoán ra được, sói con này cũng không vừa, sau khi bị Du phi tát thì vùng lên đánh lại nàng. Lúc này nàng trở về với bản năng nguyên thủy, dùng hết sức mạnh của răng hàm mà cắn chặt lấy Du phi. Nét mặt của Du phi hoảng loạn vô cùng, đợi đến lúc tách ra được, trên cánh tay nàng ta đã rươm rướm máu.

- Ngươi là cái thứ gì vậy hả? Là chó sao?

Cẩm Ý kéo nàng lại phía ta, Triệu Phi Yến vẫn còn rất cảnh giác. Sau đó ầm ĩ đã kéo cả Cố Thanh Huyền đến nơi này, sau khi nghe nô tì thuật lại, khuôn mặt hắn bình tĩnh không phản ứng. Du đáp ứng thấy vậy thì kéo khăn tay khóc lóc.

- Hoàng thượng...thần thiếp...thần thiếp sơ ý để sủng vật mà bệ hạ ban tặng sổng mất, xin bệ hạ trừng trị thần thiếp.

Nói xong, nàng liền quỳ xuống. Nàng giả vờ đáng thương để gợi lên lòng trắc ẩn của Cố Thanh Huyền, Triệu Phi Yến lại ngốc nghếch, không biết nói lời biện giải nên gần như mọi người đều đoán được tội lỗi là của Triệu Phi Yến. Cố Thanh Huyền cau mày.

- Thôi được rồi, chỉ là một con chim thôi. Bay rồi thì để nó bay, ta sẽ tìm thứ khác đền cho nàng.

Thấy Cố Thanh Huyền vài ba câu đã xử lý xong chuyện, cũng chẳng có ý định trách móc Triệu Phi Yến nửa lời, Du đáp ứng có chút tức giận. Nàng xoắn lấy khăn tay trong tay.

- Hoàng thượng nếu như đã không nghiêm phạt thần thiếp, vậy cũng đừng tính toán với Phi Yến muội muội. Nàng ấy, nàng ấy chỉ là vô tình đụng phải thần thiếp, nhất định không phải cố ý để con chim sổng mất đâu.

Du đáp ứng khéo léo nhắc lại sự việc hồi chiều, cũng chỉ đích danh thủ phạm. Ta thở dài. Cố Thanh Huyền đã cố tình bớt cho nàng mặt mũi, nàng lại không biết điều, cứ cắn chặt không tha. Quả nhiên khuôn mặt của Cố Thanh Huyền đã lộ ra chút không kiên nhẫn.

Hắn hỏi Triệu Phi Yến.

- Là ngươi làm sổng mất con chim ư?

Triệu Phi Yến lắc đầu.

- Là nàng tự đâm vào ta.

Hai bên đều không ai nhận, Cố Thanh Huyền hỏi các cung nữ có mặt.

- Các ngươi nhìn thấy những gì, thuật lại cho trẫm.

Cung nữ quỳ xuống hoảng sợ, mặc dù bọn họ theo hầu Triệu Phi Yến, nhưng nàng chẳng có danh phận, mà các vị quý nhân phía sau, ai biết một trong số đó sẽ bay lên cành cao, trở thành phượng hoàng. Suy đi tính lại, họ cảm thấy Triệu Phi Yến cùng lắm là đáng yêu ngây thơ nên mới gợi lên thích thú của Cố Thanh Huyền trong thời gian ngắn, cái cây này quá yếu ớt, chỉ sợ mưa to gió lớn sẽ đổ rập. Cung nữ và mama run rẩy đáp.

- Bẩm hoàng thượng, chúng nô tì đều ở phía sau nên không nhìn thấy rõ. Nhưng hình như...hình như là tiểu chủ chạy quá nhanh, cho nên mới va phải Du đáp ứng.

Triệu Phi Yến bị chính mama trong cung bán đứng, nàng dường như rất kinh ngạc, vẻ mặt không tin nổi mà chỉ vào các nàng.

- Ngươi...

Ta thở dài. Bản tính con người vốn là vậy, tránh hại tìm lợi. Chỉ có điều, bọn họ lại dùng ánh mắt nông cạn mà đánh giá, tưởng rằng nhảy từ cái cây non sang cành cây khác thì sẽ tìm được nơi vững chắc mà che nắng che mưa. Lại không biết rằng, còn chưa kịp hưởng thụ, đã bị giông tố kéo đến dập nát. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top