Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 35: Sinh sự vô cớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công tử! Công tử!

Ta choàng tỉnh từ trong giấc mộng, nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Cẩm Ý. Ta liếc nhìn về phía nàng.

- Sao?

Trên tay ta đã có một vết máu nho nhỏ, bởi vì lúc nãy ta không chú ý, đánh rơi chiếc bát, lúc nhặt lên tay vừa vặn cứa vào mảnh sứ. Vết thương chẳng chút nghiêm trọng, nhưng Cẩm Ý lại lo sốt vó, vội vàng băng bó cho ta.

- Dạo này người hay thất thần quá.

Nàng vừa nói vừa than một tiếng, ta ậm ừ. Dạo gần đây thời tiết trở lạnh, ta cũng không ham thích ra ngoài, cả ngày chỉ ru rú ở trong tẩm cung. Hoặc là bởi vì, ta sợ rằng nếu bước chân ra ngoài, sẽ gặp những thứ ta không nên gặp, nhìn thấy những thứ ta không nên nhìn. Từ sau khi Tây nam hạn hán, tròn một tháng trời Cố Thanh Huyền không đến chỗ ta. Để tránh buồn chán, ta bảo Cẩm Ý giúp ta sưu tầm thoại bản, trở về với thói quen trước kia của mình.

Ta nằm trên ghế quý nhân đọc cố sự. Hầu như những câu chuyện sau này đều có nội dung giống nhau, không có gì mới mẻ cả. Có điều, đọc qua nhiều chuyện ta chợt phát hiện ra một vấn đề. Hầu như những câu chuyện này đều kết thúc ở đoạn cuối cùng, khi nam nữ chính trải qua hết sóng gió, nắm tay nhau hạnh phúc. Rất ít câu chuyện nào viết về phần sau của bọn họ.

Mọi người đều tin rằng, trải qua sóng gió, lòng người sẽ vững bền, tình yêu lúc đó đã trở nên bất diệt, không gì lay chuyển được.

Nhưng có thật là thế chăng?

Cuộc đời không giống thoại bản, ta biết, có rất nhiều cặp tình nhân khi yêu đương thì thắm thiết, thề non hẹn biển. Cưới nhau về rồi, hai bên mới bắt đầu lộ ra tính xấu, vì những chuyện vụn vặt mà cãi vã, không hài lòng, rồi dần dần xa cách nhau.

Để bảo tồn niềm tin về tình yêu cho những độc giả, những người viết thoại bản thường chọn kết thúc ở một thời điểm đẹp đẽ, chứ không ai chịu viết thêm về cuộc sống sau này.

Ta thở dài, thả cuốn thoại bản thứ tám mươi ta đã đọc trong tháng này lên ghế.

Đêm về khuya, tiếng gió rít qua khung cửa có chút khó chịu. Ta còn đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp. Cẩm Ý gần đây vẻ mặt buồn phiền lại không muốn ta nhìn thấy, hôm nay đột nhiên tâm tình phấn khởi, nét mặt rạng rỡ nói.

- Công tử, bệ hạ đến đây, công tử mau chuẩn bị nghênh tiếp bệ hạ đi thôi.

Quả nhiên nàng vừa dứt lời, ta đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Đối với Cẩm Ý, đây hắn là một tin tức tốt, nhưng ta lại chẳng phản ứng gì. Ta nghiêng người, nhắm mắt.

- Bảo ta mệt mỏi, đã ngủ mất rồi.

Ta vừa dứt lời, cửa lớn đã mở ra. Cố Thanh Huyền suốt một tháng không gặp khoác hoàng bào tiến vào. Cẩm Ý có chút chột dạ, không biết Cố Thanh Huyền có nghe thấy lời ta nói hay không. Hắn cũng không phản ứng gì, phất tay ra hiệu cho nàng và cung nhân lui ra ngoài.

Cố Thanh Huyền bước vào khiến gió lạnh truyền đến bên giường ta. Hắn tiến đến ôm lấy ta, rúc vào hõm vai thì thầm.

- Không nhớ ta chút nào ư?

Khí lạnh trên người Cố Thanh Huyền khiến ta hơi run rẩy, ta né khỏi cái ôm của hắn, rũ mắt nói.

- Ta mệt mỏi.

Cố Thanh Huyền nhận thấy phản ứng lạnh nhạt của ta, hắn kéo ta quay mặt về phía hắn, đôi con ngươi thâm thúy nhìn thẳng vào ta.

- Ngươi sao vậy? Ngươi không vui khi gặp ta ư?

Khi nói điều này, ta thấy ánh mắt Cố Thanh Huyền cũng lạnh đi. Nghe nói hôm nay Cố Thanh Huyền vì chuyện triều chính mà nhức đầu không thôi, trên ấn đường vương đầy mệt mỏi. Sau khi hạ triều, hắn đứng trong gió lạnh nhìn về phía tẩm cung của ta, nhìn thấy nơi đây tối đen ảm đạm, chẳng còn chút ánh sáng nào.

Không nhận được câu trả lời, Cố Thanh Huyền có chút nóng nảy. Hắn nói.

- A Bạc, ngươi đây là làm sao?

Ta đáp.

- Không sao cả, chỉ là ta cảm thấy không khỏe, tránh cho ngươi cả ngày mệt mỏi, đêm tối cũng nghỉ ngơi không thoải mái, ngươi nên đến nơi khác thì hơn.

Trong mắt Cố Thanh Huyền có chút phẫn nộ. Có lẽ gần năm năm này, đây là lần đầu tiên ta chủ động khước từ thân mật với hắn. Có lẽ Cố Thanh Huyền đã quen với bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của ta rồi. Bởi vì mệt mỏi, Cố Thanh Huyền hôm nay có vẻ mất kiên nhẫn hơn mọi ngày, giọng nói tràn ngập sự không vui.

- Ta và ngươi một tháng không gặp, ngươi chưa từng chủ động đến gặp ta, cũng không quan tâm ta làm gì. Hôm nay ta xong xuôi mọi việc đến gặp ngươi, ngươi lại bảo ta đi gặp người khác?

Cố Thanh Huyền như vô tình mà cố ý siết chặt lấy tay ta, lực tay của hắn rất mạnh, khiến cho ta cũng cảm thấy đau đớn. Cố Thanh Huyền nói.

- A Bạc, ngươi đang sinh sự vô cớ, hay bởi vì trong mắt ngươi từ trước đến nay vốn chưa bao giờ có ta.

Vấn đề này Cố Thanh Huyền đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nhưng đều không nhận được đáp án mà hắn muốn. Có lẽ, sự kiên nhẫn cũng mất dần đi theo năm tháng. Nếu như trước đây, Cố Thanh Huyền nắm tay ta thủ thỉ: A Bạc, ta sẽ chờ ngươi, chờ một ngày ngươi học được.

Thì hiện tại, hắn nắm lấy tay ta, chất vấn ta vì sao không có hắn. Hắn nói đúng, ta đang sinh sự vô cớ, ta không nên để ý đến thái độ của hắn đối với Triệu Phi Yến, không nên không biết điều mà khước từ Cố Thanh Huyền.

Ta mệt mỏi đáp.

- Ta không sinh sự, Cố Thanh Huyền, hôm nay ngươi đến đây, vậy Triệu Phi Yến thì thế nào?

Cố Thanh Huyền nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, giống như vỡ ra cái gì đó, vẻ mặt tức giận lạnh lùng đột nhiên biến chuyển. Trong con ngươi ánh lên chút vui mừng như trẻ nhỏ được ban kẹo.

- Ngươi...ghen?

Cố Thanh Huyền vẻ mặt rạng rỡ, sau đó ôm chặt lấy ta, cúi người hôn lên môi ta. Có điều, lần này ta lại chủ động tránh về phía sau. Cố Thanh Huyền hai mắt nghi hoặc, nhìn ta.

- Cố Thanh Huyền, ngươi không nên đến đây.

- Vậy thì ta nên đến đâu? Ta nên đi chỗ nào?

Vẻ mặt của Cố Thanh Huyền chuyển từ mừng rỡ sang mất mát, rồi lại chán nản.

- A Bạc, trước kia chủ động bảo ta nạp hậu cung cũng là ngươi, bảo ta sủng hạnh các nàng cũng là ngươi. Ta đều đã làm theo lời ngươi nói. Ngươi nhìn thấy ta ở chung với các nàng, trước giờ đều chưa bao giờ phản ứng, chưa bao giờ phản đối. Lúc đầu, ta còn có thể tự huyễn hoặc mình rằng do ngươi lạnh nhạt, đối với ai cũng như vậy. Nhưng dần dần, cho dù ta làm cái gì ngươi cũng không để ý. Ngươi luôn có thể đẩy ta ra xa bất cứ lúc nào. Trong mắt ngươi nhìn tất cả mọi người nhưng lại chưa từng nhìn thấy ta.

Ánh mắt của Cố Thanh Huyền như lưỡi dao sắc lạnh cứa vào trái tim ta. Giọng hắn cũng lạc đi.

- A Bạc, ta dạy không đủ tốt sao? Ta đã móc cả trái tim ra cho ngươi thấy rồi, tại sao ngươi vẫn không đáp lại? A Bạc ngươi có trái tim không? Vì sao ngươi mãi mãi không hiểu được.

Lúc này đây, thiếu niên Cố Thanh Huyền từng tự tin sẽ dạy được cho ta hiểu, cho ta biết thế nào là ái tình đã dần dần chùn bước. Bao nhiêu phấn chấn vui mừng và kiêu ngạo lúc đầu đều mất sạch. Có lẽ đây là lần đầu tiên Cố Thanh Huyền nếm trải thất bại, thừa nhận rằng bản thân đã thua mất rồi. Hắn thua trong trò chơi tình ái, thua khi giao tình cảm cho ta. Cánh tay hắn vẫn ôm lấy ta, nhưng lại không cảm nhận được nhịp đập từ nơi trái tim truyền vào tay hắn. Ta rũ mắt.

- Cố Thanh Huyền, ngươi nói đúng, nhân ngư như ta không có tim.

Khi ta dứt lời, ta thấy ánh mắt của Cố Thanh Huyền vụn vỡ, giống như kinh hoảng, giống như đã hoàn toàn sụp đổ. Hắn vội vã rời khỏi phòng ta, giống như trốn chạy, loạng choạng đẩy cửa bước đi. Quân vương tựa như có thể gánh lên người núi cao biển rộng chỉ trong một đêm lại cảm thấy mình bất lực yếu ớt vô cùng. Hắn không thể gánh nổi vô tình của ta, ta cũng không gánh được yêu thương của hắn. Có lẽ, ngay từ đầu, khi ta vớt Cố Thanh Huyền từ trên mặt biển, định sẵn đã là kết cục rối rắm không lối thoát.

Gió lạnh cuốn lấy tâm trí ta, mang ta trôi vào một miền kí ức xa xăm bất tận.

Ta khép mi, để cho giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống, hóa thành trân châu vương vãi nơi chân giường. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top