Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 46: Dây dưa khó thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mơ màng, ta nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng gào thét, cả tiếng kêu khản đặc của Cố Thanh Huyền. Nhưng ta không tài nào mở mắt ra nổi. Khi ấy, có giọng nói ở bên tai nhắc nhở ta: "Thời gian của ngươi không còn nhiều nữa."

Ta biết, chiếc đồng hồ cát của ta vẫn đang chảy ngược, chẳng mấy chốc sẽ chảy đến hạt cát cuối cùng. Ta và Cố Thanh Huyền đã hết hy vọng, ta muốn rời khỏi hắn, nhưng một phần, ta cũng vì không muốn Cố Thanh Huyền nhìn thấy hình ảnh chật vật cuối cùng của ta. Đáng tiếc vẫn không được như nguyện.

Khi ta mở mắt, nhìn thấy Cố Thanh Huyền sắc mặt phờ phạc canh giữ ở bên giường.

- Ta sợ ngươi sẽ không tỉnh lại, sợ ngươi sẽ cứ thế mà rời khỏi ta.

Cố Thanh Huyền ôm lấy ta, run rẩy mà khóc.

Các ngự y không chẩn trị ra được nguyên nhân, chỉ có thể dùng thuốc để điều trị cho ta, chờ ta chậm rãi tỉnh dậy. Nhiều đêm khi Cố Thanh Huyền ngủ bên cạnh ta, giống như sợ ta sẽ cứ vậy mà ngủ mất, không một tiếng động rời khỏi thế giới của Cố Thanh Huyền.

Thế nhưng hắn có níu kéo thế nào cũng vô dụng. Sinh mệnh cứ từng chút một rời khỏi ta.

Đến khi biết được điều này, Cẩm Ý cũng khóc lớn. Bệnh tình của ta không giấu được nàng, ta cũng nói cho nàng biết, thời gian của ta sắp hết rồi.

Lúc này, nguyện vọng cuối cùng của ta là được rời đi, ta muốn trở về đáy biển năm xưa ta từng cư ngụ, muốn gặp lại người bạn Tô Việt của ta. Sau cùng, có lẽ đây cũng sẽ là nơi chôn cất cho ta.

Lần này Cẩm Ý đồng ý.

Chúng ta lên kế hoạch chu toàn, sắp xếp mọi thứ để trốn chạy. Nàng cũng khuyên nhủ được Vệ Lạc giúp đỡ ta. Mặc dù điều này trái với ý của thiên tử, cũng có thể rước vào họa sát thân, nhưng bọn họ đều không ngần ngại. Ta nói bọn họ đừng can thiệp quá nhiều, cứ tỏ ra không rõ không biết, chỉ cần lo cho ta một con ngựa, ta sẽ tìm cách trốn đi, không làm liên lụy đến họ nửa phần.

Kế hoạch của chúng ta tựa như không một kẽ hở, khi ta còn nghĩ đã có thể thuận lợi chạy ra được khỏi hoàng thành, mọi thứ lại vẫn không như nguyện. Chúng ta vốn tưởng đã hành sự kín kẽ, qua được tai mắt của tất thảy mọi người, lại vẫn không qua được Cố Thanh Huyền. Lúc Cố Thanh Huyền đứng ở trong gió lạnh nhìn ta, ta biết kế hoạch đã không thể duy trì được nữa. Ta xin Cố Thanh Huyền tha cho bọn họ, tất cả là tội lỗi của ta, là ta xúi giục, bắt ép họ phải đồng ý với mình. Cố Thanh Huyền không nói gì cả, hắn kéo ta về tẩm cung.

Đêm hôm đó, Cố Thanh Huyền lại phát cuồng. Kiên nhẫn của hắn cứ hết lần này đến lần khác bị ta khiêu khích, hắn phẫn nộ nhìn về phía ta mà nói.

- Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?

Ta lạnh nhạt nói.

- Để ta đi đi.

Sắc mặt ta vẫn trắng bệch. Cố Thanh Huyền có lẽ không thể tưởng tượng được, vì sao ta lại cố chấp như thế, điên cuồng như thế. Mặc cho thân thể bệnh tật vẫn muốn rời khỏi hắn, biến mất khỏi vòng tay của Cố Thanh Huyền. Hắn đã dùng thời gian một năm trời dỗ dành ta, yêu chiều ta, nhưng ta lại vẫn không biết điều. Cố Thanh Huyền nói.

- Vì cái gì? Vì cái gì ngươi chủ động lôi kéo ta vào trò chơi này, chủ động đòi hỏi ta dạy ngươi yêu đương, đến cuối cùng lại thành ta thua cuộc. Ta thừa nhận, ta đối với ngươi không phải chưa từng có tính toán, nhưng tất cả lời ta từng nói với ngươi đều là thật lòng. Yêu là thật, bảo hộ cũng là thật. Ngươi lại không thể nhìn về phía ta một chút, mở lòng với ta một chút ư?

Cố Thanh Huyền nói đến đây, đã là hoàn toàn tuyệt vọng.

- Nói cho ta biết đi, làm thế nào mới có thể có được yêu thương của ngươi. Làm thế nào thì ngươi mới không vứt bỏ ta, không rời ta đi nữa.

Vấn đề này, mãi mãi không có câu trả lời. Cố Thanh Huyền không đạt được từ ta, lại chỉ có thể tìm kiếm ở một nơi khác. Lần này Cố Thanh Huyền thật sự như đã hạ quyết tâm. Hắn biết nói nữa cũng sẽ chỉ là vô dụng, binh lính có vây chặt hơn nữa ta cũng sẽ tìm cách trốn đi. Hắn có thể trông chừng ta một ngày, lại không thể trông chừng ta một đời. Bởi vậy, trong buổi sáng khi ta tỉnh dậy ngày hôm đó, ta thấy A Ly bị đưa vào cung.

Lúc nhìn thấy đứa nhỏ kia trong tay Cố Thanh Huyền, ta thoạt tiên là sững sờ, sau đó là thống khổ. Cố Thanh Huyền và ta đã vứt bỏ mặt nạ, lẽ dĩ nhiên cũng sẽ bày ra trước mặt ta dáng vẻ chân thật của hắn. Đây mới thật sự là Cố Thanh Huyền, ngoan cường cố chấp, dùng mọi thủ đoạn để níu giữ ta, bắt ép ta ở lại nơi này.

- Từ nay nó sẽ ở đây, nếu ngươi bỏ đi rồi, ta cũng không đảm bảo được vận mệnh sau này của nó.

Ta sững sờ nhìn Cố Thanh Huyền lạnh lùng uy hiếp.

- Ngươi điên rồi.

Cố Thanh Huyền thản nhiên nói.

- Đúng vậy, ta điên rồi, là ngươi khiến ta phát điên. Nếu như ta đã không thể giữ được trái tim ngươi, vậy ta sẽ giữ thể xác ngươi, linh hồn ngươi. Như vậy cũng đã đủ.

Cố Thanh Huyền ở trong mắt ta giờ đây xa lạ vô cùng, hoặc giống như, đây mới là chính hắn. Thấy ta run rẩy không nói thành lời, Cố Thanh Huyền lại bổ sung.

- Ngươi cũng đừng nghĩ sẽ tiếp tục tìm đám Cẩm Ý Vệ Lạc giúp ngươi nữa. Phía bắc có chiến sự, ta đã ra lệnh cho hắn gia nhập vào đoàn quân. Ngay sáng sớm ngày mai sẽ lên đường rời khỏi kinh thành.

Lời nói của Cố Thanh Huyền như sấm sét vang bên tai. Chỉ một lời nói đơn giản hờ hững, lại quyết định vận mệnh của rất nhiều người. Cẩm Ý vì ta mà chịu thiệt, khiến cho trượng phu phải đến nơi binh đao dày xéo, con của nàng cũng bị bắt vào trong cung, đối diện với uy hiếp của Cố Thanh Huyền.

Năm thứ mười chúng ta ở bên nhau, chiến sự liên miên không dứt. Đại Mính sau nhiều năm gầy dựng thế lực, bắt đầu ham muốn cướp đoạt đất đai, mở rộng lãnh thổ. Cố Thanh Huyền không ngần ngại thể hiện dã tâm của mình. Hắn luôn là người không biết đủ, mọi thứ đều phải được Cố Thanh Huyền nắm trong tay, chịu sự điều khiển của Cố Thanh Huyền mới khiến hắn hài lòng.

Giống như các đại thần ngày đầu tưởng rằng có thể bắt nạt hắn.

Giống như các vị nương nương ở trong cung chờ đợi hắn lâm hạnh.

Giống như ta.

Đối mặt với sự kháng cự của ta, lạnh nhạt của ta, Cố Thanh Huyền đều không để tâm nữa. Hắn nói được làm được, thứ hắn cần hiện tại là thể xác của ta. Lúc ta và Cố Thanh Huyền dằn vặt cả một đêm, hắn cắn môi ta đến bật máu. Chúng ta dùng đau đớn để nhắc nhở bản thân, nhắc nhở đối phương, để biết rằng cả đời này sẽ dây dưa khó thoát.

A Ly được nuôi dạy ở trong cung, chẳng mấy chốc đã biết bò. Cố Thanh Huyền đối với nó tựa hồ cũng rất yêu thương, nhưng ta biết, yêu thương này chỉ có thể duy trì khi ta tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời hắn, không tìm cách chạy trốn khỏi Cố Thanh Huyền.

Sau dần, hắn cũng sẽ kể với ta một vài sự việc vụn vặt. Hôm nay trên triều đám đại thần dâng sớ thế nào. Hắn đã thu phục được những vùng đất nào, giúp lãnh thổ mở rộng đến đâu.

- A Bạc, ngươi có thích trẻ con không?

Duy chỉ có điều này là Cố Thanh Huyền nhắc lại không biết mệt. Có lẽ càng tiếp xúc với đứa trẻ của Cẩm Ý, khao khát của Cố Thanh Huyền càng mãnh liệt. Xưa nay hắn luôn vậy, muốn nhiều hơn được.

Năm thứ mười chúng ta ở bên nhau, Cố Thanh Huyền lần đầu nói ra nguyện vọng của bản thân mình. Hắn muốn có hài tử.

Trước đây, Cố Thanh Huyền là thái tử, trong hắn cũng có rất nhiều tâm nguyện. Hắn muốn dẹp hết thế lực cản trở hắn, muốn thu phục đảng phái của nhị hoàng tử, muốn trở thành cửu ngũ chí tôn.

Ta lúc đó, chỉ là một trong những ham muốn nhỏ nhoi của Cố Thanh Huyền.

Sau này, Cố Thanh Huyền lên làm hoàng đế, hắn lại muốn thu phục quyền thần, thu phục lòng người. Muốn mở rộng lãnh thổ. Muốn yêu thương của ta.

Con người càng về già, có lẽ sẽ càng bất an, chỉ khi trong tay có được thật nhiều thứ, mới tìm được chút an ủi, cảm thấy mình không sống uổng một đời.

Mười năm này, Cố Thanh Huyền đã không còn là thanh niên nữa, hắn đã qua ba mươi tuổi, đã bước vào tuổi muốn nhìn thấy trẻ con nô đùa, con cháu đầy đàn. Nếu như khi còn trẻ, hắn có thể vì quyền lực mà không màng, không lập thê thiếp, không tin tưởng ai. Thì có lẽ, lúc này Cố Thanh Huyền đã có chút nghĩ lại. Cố Thanh Huyền già rồi, hắn cũng muốn tìm thứ gì đó để an ủi.

- Ta có con với các nàng, ngươi có để ý không?

Đó là lần đầu tiên Cố Thanh Huyền ôm ta ở trong lòng, thành thật nói ra nguyện vọng của hắn. Cố Thanh Huyền không cần giống như năm xưa nữa, không cần uống rượu khóc lóc, khiến ta mềm lòng, khiến ta khuyên nhủ hắn. Giờ đây hắn chẳng cần che đậy suy nghĩ thật lòng, có thể thẳng thắn nói ra trước mặt ta.

- Ngươi sẽ không để ý đâu. Ta biết, ngươi vốn chưa từng để ý bất cứ điều gì.

Cố Thanh Huyền nói vậy rồi bỏ đi. Có lẽ khoảng thời gian dây dưa với ta cũng đã khiến hắn mệt mỏi. Lần đầu tiên sau mười năm trời đằng đẵng, hậu cung của hắn có tin vui. Cố Thanh Huyền cũng hoàn thành được ước nguyện đầu tiên trong đời. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top