Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1

"Này"

Nghe tiếng chuông vang lên, Tiểu Vũ nhanh nhẹn thu dọn sách vở trên bàn, bước vài bước chộp lấy bả vai Tạ Trữ.

"Tối nay đi xem phim không?"

"Được!"

Tạ Trữ không chút để ý đáp lời.
Tiểu Vũ giận, kéo đầu của hắn sang.

"Nói cho có lệ vậy hả? Muốn gì đây?"

"Không."

Tạ Trữ y như sực tỉnh, quay đầu nở nụ cười

"Định đi nhà thi đấu rồi. Hay là tới căng tin khu Bắc đây?"

Tiểu Vũ khó chọn lựa rồi...

"Bên nhà thi đấu có chiếu 'Waterloo Bridge', phía Bắc thì chiếu 'Blade Runner', tớ muốn xem cả hai thì làm sao bây giờ?"

"Còn muốn xem 'Waterloo Bridge' nữa hả? Cậu đã xem ba lần còn chưa đủ sao?"

"Không có cách nào mà!"

Tiểu Vũ tỏ vẻ buồn rầu

"Trăm lần không chán đó."

Cậu còn định nói thêm gì đó thì ánh mắt bắt được một bóng dáng cao gầy, vội quay đầu nhìn, vô tình đối mặt với người ta, anh mặc áo thun tay dài màu lam phối với quần kaki màu da cam thoải mái. "Lucky" Tiểu Vũ thầm nghĩ, đột nhiên đẩy Tạ Trữ một cái. Tạ Trữ bất ngờ, thân bất do kỷ ngả nghiêng, đụng ngay vào bóng dáng cao gầy kia.

"Xin lỗi!"

Tiểu Vũ chạy đến đỡ Tạ Trữ dậy, hướng người cao gầy kia vừa cúi đầu vừa giải thích.

"Không có gì."

Người cao gầy gật gật đầu, quay đi, rất nhanh đã hòa vào dòng người.

Tạ Trữ không rõ tình huống hỏi một câu

"Nè, cậu thúc tôi làm gì?"

Tiểu Vũ đáp lại bằng khuôn mặt tươi rói, làm như bình thường mà đáp lời

"Không gì, đi mau, còn chậm nữa là căng tin sạch đồ ăn đó."

Nói rồi cậu kéo Tạ Trữ chạy.

Giờ tan học, hành lang chật chội ngày càng đông nghịt, tiểu Vũ phía trước, Tạ Trữ theo sau, hai người như con cá lượn xuyên qua dòng người.

"Mở được đường máu rồi."

Chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, Tiểu Vũ cảm thán, hệt như một đao chém xuống.

Nhìn thấy bóng dáng cao gầy kia cách mình chỉ 5m, Tiểu Vũ nhẹ nhàng thở ra, may mà đuổi theo kịp.

_

Sau một tháng "điều tra", vừa truy danh sách sinh viên, vừa bóng gió hỏi thăm các phía. Cuối cùng cậu đã có thể nắm đầy đủ thông tin của anh, tên Phạm Phàm, năm nhất khoa luyện kim. Người cao 1m83, cao hơn cậu 11 cm, tuổi 19 chạc tuổi cậu. Nhà ở thành phố Bắc Hải, cha là giáo sư Lý Nhâm dạy môn chính trị, chuyên dạy cho bên cán bộ, ngay cả thị trưởng cũng phải gọi ông một tiếng "lão sư", các giảng viên khác y như chỉ làm cảnh, nghể nghiệp của mẹ thì không rõ, đang thăm dò, mà chắc cũng là vị trí gì quan trọng lắm.

_

Gặp được anh là hôm học triết, năm ban hợp lại học trong giảng đường. Giữa đám người ùa vào giảng đường, Tiểu Vũ lướt qua thì chú ý ngay Phạm Phàm.

Nam sinh thì chỉ cần cao một chút, ngũ quan đẹp một chút thì có thể gom vào chữ "Soái" rồi. Nhưng tạo cho người ta cảm giác kinh diễm thì hiếm lắm, lớn đến từng này tuổi, lần đầu tiên Tiểu Vũ có cảm giác hít thở không thông này.

Đương nhiên cậu không nghĩ đến "kinh diễm" là cái hoa mỹ gì, chỉ mông lung cảm thấy Phạm Phàm giống như một miếng keo dính ruồi, mà ánh mắt cậu chính là ruồi nhặng, không tự chủ mà dính chặt vào anh.

Khuôn mặt của Phạm Phàm góc cạnh lại gầy, mắt không quá to lại sắc sảo, mũi thẳng, cằm nhọn, vai hẹp mông nhỏ, cả người sắc bén như một cây đao. Có một hôm, ma xui quỷ khiến tiểu Vũ cướp được chỗ ngồi sau lưng anh, cứ nhìn ót của anh suốt hai tiết, rang rướn người thì thấy được trên sách của anh có ghi "Phạm Phàm – Năm nhất"

Sau khi tan học, cậu làm như tình cờ đi đến hỏi lớp trưởng về Phạm Phàm, lớp trưởng nhìn theo hướng tay của cậu, "à" một tiếng.

"Phạm Phàm năm nhất đây mà, ở đối diện chéo ký túc của tụi mình đó, cậu chưa gặp qua à?"

Tiểu Vũ thiệt muốn tự đá mình một cái, lắc đầu nói

"Không, hôm nay là lần đầu tiên thấy, vô cùng men lì luôn."

Lớp trưởng khinh bỉ đáp lời

"Cậu ta á hả, điên dữ lắm luôn. Nghe nói con cán bộ cao cấp khỉ gì, chưa thi đầu vào đã nhập học với tụi mình rồi."

Bản năng không muốn nghe người khác nói xấu anh, tiểu Vũ liền tìm cớ chuyển đề tài.

Giữ khoảng cách 5m nhất định sau lưng anh, tiểu Vũ rất muốn tìm cơ hội nói với anh vài câu rồi lại không dám.

_

Cuối cùng, bọn cậu cũng chọn xem "Waterloo Bridge". Tiểu Vũ vì cảnh sinh ly tử biệt trên phim làm cảm động vô cùng, xem xong liền cảm thấy đói bụng, đành tha tấm thân tàn sang căng tin coi còn cơm tàn canh nguội không. Xuyên qua mấy bóng cây mát rượi, ánh đèn đường mập mờ, tiểu Vũ tình cờ gặp Phạm Phàm.

Vẫn là áo thun tay dài và quần kaki thoải mái, anh đứng dưới tàn cây. "Nguyệt hạ quan nam tử, đăng hạ khán mỹ nhân." (*) Cơ mà keo dính ruồi Phạm Phàm này bất cứ khi nào gặp cũng gọn gàng ngăn nắp.

(*): Đại khái như kiểu đẹp huyền ảo.

Tiểu Vũ rất muốn biết cuộc sống hằng ngày của Phạm Phàm, anh ấy đang chờ ai? Nhưng mà không thể rình xem, trực tiếp hỏi là không được rồi, đành phải tiếp tục tiến lên thôi.

_

"Tạ Trữ, cậu có từng...Trong đầu luôn nghĩ về một người, luôn muốn gặp người ta, gặp được thì sẽ thấy rất vui?"

Tạ Trữ đi châm lại một chút, trong giọng nói mang theo vài phần cẩn thận.

"Không có nhung nhớ ai hết, sao cậu hỏi vậy?"

"Quên đi, nói với cậu cũng như không."

Trở lại ký túc xá, đánh rang rửa mặt, bò lên giường mình, lấy cuộn băng của mình, bắt đầu nghe học tiếng Anh. Đầu óc lại không thanh tịnh, bộ dạng Phạm Phàm khi đứng yên, lúc bước đi cứ liên tục chạy trong đầu cậu. Ngáp vài cái, chậm rãi ngủ đi, trong ký túc xá người khác đang vui vẻ bàn chuyện.

"Nhóc con! Nhóc con!"

Lớp trưởng kêu vài tiếng thấy cậu không trả lời biết là cậu đang ngủ.

"Tiểu tử này, cả ngày chạy đông chạy tây, không chút nào ở yên."

Tạ Trữ ở trong bụng thầm cười một cái, tiếp lời.

"Ăn no ngủ kỹ, giống hệt con heo nhỏ."

_

Khi những ánh nắng đầu tiên chiếu rọi đến giường, Tiểu Vũ tỉnh, cậu mặc quần áo vào, mang theo chậu rửa mặt, khăn vắt trên vai đến phòng tắm chung.

Thường ngày giờ này, phòng tắm chung đông như cá mồi đóng hộp, gần hai trăm nam sinh xài chung tám cái vòi nước, mày xong tới tao, vô cùng gian khổ. Hôm nay là thứ bảy, phòng tắm trống vắng đến lạ, chỉ có hai ba con mèo nhỏ.

Chuẩn bị xong xuôi, trở lại ký túc xá, Tiểu Vũ đẩy cửa phòng, cất giọng hô to.

"Đi học, trễ rồi, nhanh lên nhanh lên."

Lần lượt hai ba người mơ hồ ngồi dậy, vơ lấy quần áo xỏ vào người. Mặc đến phân nửa mới nhớ tới hôm nay là thứ bảy, ngày nghỉ đó.

Thế là vài cuốn sách từ trong cặp phi thẳng ra, là cái môn không ai lo nhất khóa, sách Triết đứng mũi chịu sào, vèo một cái, tiếng trang sách lạch xạch bay về phía Tiểu Vũ. Tiểu Vũ kịp né, le lưỡi, chạy khỏi phòng.

Tiểu Vũ thích nhất là tận hưởng mùi vị cỏ xanh sáng sớm, hòa lẫn với chút lạnh trong hơi sương, rất ngọt. Chỉ là sáng sớm cỏ xanh đều phủ một lớp ẩm ướt, dính ướt dép lê, Tiểu Vũ đứng ở rìa vạt cỏ, nhìn thấy bóng hình ở sân bóng ngoài xa.

Ở đó có Phạm Phàm.

Áo thun, quần thể thao, đi đôi Nike trắng, lộ ra viền vớ. Dẫn bóng sút bóng, động tác dứt khoát và vô cùng chính xác.

Tiểu Vũ lùi lùi người, ăn phải quả bóng này chắc đau lắm luôn. Nhìn một lát, sợ bị người ta chú ý, liền bắt đầu tìm cách trốn đi, chậm rãi thong thả mà rời khỏi.

Đi vòng sau tòa nhà dạy học, đứng ở bên phía khác sân bóng mà nhìn Phạm Phàm, bắt đầu quan sát từ nhiều góc độ. Trên đường, có vài người cao tuổi đánh thái cực, thấy đứa nhỏ trắng trẻo sạch sẽ đang đi bộ, trong lòng cậu khẽ khen ngợi, người trẻ bây giờ khiếm khi dậy sớm lắm.

Tiểu Vũ cứ đứng xem như tượng, hai tay bụm miệng la lên "Bóng xấu" lại che lại, cậu sợ Phạm Phàm chú ý đến mình. Hơn nữa cậu cũng không có chơi đá banh, nói sai sẽ bị người ta cười thúi mặt.

Cậu chỉ biết phán người ta có kỹ thuật tốt hay xấu đều dựa vào việc người đó có giành bóng được không. Thấy Phạm Phàm vẫn chưa chạy đến, đối với kỹ thuật chơi bóng của anh liền giảm đi vài phần. Nhưng việc này cũng không khiến cậu giảm hung phấn, dù sao cậu cũng không phải vì coi đá bóng mà đến đây, cậu vì Phạm Phàm.

Xem Phạm Phàm nhảy lên dùng đùi tang bóng, nhìn anh lộ bụng, nhìn anh tiếp đất lộ cơ đùi săn chắc, dậy sớm cũng đáng giá mà.

_

Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ cũng tang dần. Tiểu Vũ lần hai thong thả rời đi, lần này lại do dự hơn một chút. Dọc theo dãy nhà dạy học, nghiêng đầu đánh giá nó, đã cũ lắm rồi.

Nghe nói nó đã tồn tại 40 năm rồi, từ màu xanh lục đã chuyển sang đen, xung quanh được một lớp dây thường xuân bao phủ, chỉ lộ ra mất cái song gỗ nho nhỏ, giống như một cái hang động to to.

Lầu hai, từ trái qua, từ phòng thứ tư đến phòng thứ sáu là dãy phòng Phạm Phàm, học toán cao cấp. Lầu ba, phòng thứ nhất tính từ bên phải đến phòng thứ ba là phòng học Vật lý. Còn mấy tầng ở trên thì phải có người chức cao cho phép mới được sử dụng.

Nhìn thấy phía trước được che phủ bởi mấy cây tùng, địa điểm tốt, nắng có thể chiếu vào, xung quanh còn có mấy cây du, bên dưới đặt vài cái băng đá trắng, thỉnh thoảng có người đến ngồi học tiếng Anh.

Trên mặt đất có vài hòn đá nhỏ, Tiểu Vũ buồn chân đem nó sút sút đi, hòn đá bay lên một đường rồi đáp ngay chân của nữ sinh nào đó. Nữ sinh giật mình, không lẽ có người thầm thích mình?! Ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy mỗi Tiểu Vũ ở đó, cô liền nhìn thẳng cậu.

Tiểu Vũ làm bộ như không thấy, xoay người đi tới dãy phía đông, tựa vào chân tường phơi nắng một chút, đến khi cảm thấy đủ lâu lại quay về sân bóng.

Trận mới có đổi người chơi, ra sân không phải là cầu thủ chủ lực của đội. Nhìn một lượt, chắc chắn rằng Phạm Phàm đã đi rồi, lúc này cậu mới ủ rủ ra khỏi sân bóng.

_

Từ thành phố Bắc Hải đến trường học mất tận hai giờ đi xe, mỗi khi cuối tuần Phạm Phàm đều về nhà, cũng có nghĩa là Tiểu Vũ có tận hai ngày không được thấy anh.

Vào căng tin tùy tiện ăn gì đó, cậu trở lại ký túc, ngoại trừ Tạ Trữ đã rời giường, mấy người còn lại còn đang chìm trong mộng đẹp.

Phòng ký túc hơi nóng, tiểu Vũ ngồi trước bàn nhìn mấy bức thư, trong lòng có chút tâm phiền ý loạn, đành đem thư ném đi, ghé vào trên bàn nhìn chằm chằm Tạ Trữ.

Bị một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm, Tạ Trữ lúc đầu còn có thể lơ đi, chuyên tâm tính toán, thời gian trôi qua, lòng cũng ớn lạnh, đành dập bút hỏi cậu.

"Làm sao vậy? Tớ thiếu tiền cậu chắc?"

Tiểu Vũ tròn mắt, lông mày dựng thẳng, chỉ vào chính mình hỏi hắn.

"Bộ dạng tớ như vậy đủ hù người ta chưa hả?"

Tạ Trữ đưa tay xoa xoa đầu cậu, dùng giọng điệu dỗ con nít nói.

"Đừng náo loạn, chờ chút nữa ca ca mang em ra ngoài chơi nha?!"

"Không phải vậy mà!"

Tiểu Vũ trừng mắt mình đến to nhất, lấy tay kéo lông mi thẳng lên, trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Tạ Trữ nhịn cười hết nổi.

"Khủng bố, khủng bố lắm rồi! Vui lên đi!".

Tiểu Vũ vừa lòng gật đầu, tay nắm chặt quyển sách.

Hai người ngồi cách nhau, yên lặng đọc sách. Tiểu Vũ chán muốn chết, bèn bò sang bên giường. Tự nhiên cảm thấy không ngủ được, cậu nghĩ nghĩ, cầm cuốn sách Triết lật lật, quả nhiên không đến 10 phút đã xong, thôi thăng luôn đây.

Sau giờ ngọ, cậu và Tạ Trữ đi dạo phố. Tạ Trữ căn bản không muốn đi lại bị Tiểu Vũ hết lời lôi kéo nên đành ra đường. Thành phố này thuộc bậc trung, đang trên đà phát triển chóng mặt.

"Nếu muốn giàu, trước sửa đường".

Vì thế từ đường lớn đến đường nhỏ đều bị mang ra đập xây lại, nơi nơi gồ ghề, nhìn hệt như bị thủy đậu. Những ngôi nhà kiến trúc cũ hai bên đường đã bị dở bỏ, mấy nhà lầu hệt như bị người khổng lồ một đao chém đôi, từng lầu từng phòng đều hiện rõ ra ngoài.

Tiểu Vũ liếm liếm kem, bình luận.

"Ở kiểu phòng này cũng vui ha. Cơ mà nếu không cẩn thận, ban đêm tối thui không thấy rõ thì "vèo" một cái bay xuống, não văng đầy đất."

Tạ Trữ trừng mắt lườm cậu, Tiểu Vũ vẫn tiếp tục liếm kem, không để ý.

Xem mấy cái nhà lầu xong, Tiểu Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, tìm xem có chuyện gì hóng không.

Bỗng nhiên cậu kéo tay Tạ Trữ một cái.

"A, đằng kia một đám người bu lại kìa, không biết vụ gì ha?!"

Vừa quay lại đã thấy mặt Tạ Trữ trắng bệch, môi run run không nói nên lời.

"Cậu làm sao vậy? Bị cảm nắng sao?"

Tiểu Vũ lăng xăng quanh hắn, tay đặt lên trán hắn đo nhiệt độ rồi lại so với trán mình.

"Không sao!"

Tạ Trữ kéo tay cậu xuống, hữu khí vô lực mà thốt ra được hai chữ.

"Sao mà không sao được. Bảo đảm bị cảm nắng rồi. Chứ không sao nhìn cậu mơ màn dữ vậy. Thôi, đi tìm chỗ nghỉ ngơi đi."

Cậu đỡ Tạ Trữ đến một cửa hàng gần đó, vừa vào đã được đón một hơi lạnh thật thoải mái.

Tiến vào, Tạ Trữ khẽ quay đầu lại, thân ảnh cao lớn kia, mái tóc dài màu đỏ rượu vang, tư thế vô cùng tiêu sái, trong lòng vô cùng rối rắm, làm sao mà nhìn lầm được! Cô gái bên người nó là ai? Bạn bè? Bạn chung lớp?

_

Ngày chủ nhật kết thúc, đối với người ta mà nói, hệt như tận thế, bởi vì ngày mai lại bắt đầu tiếp tục cuộc sống đi học bi thảm. Nhưng đối với tiểu Vũ lại vui như lễ hội, trong lòng kích động, bởi vì Phạm Phàm sẽ trở lại.

Ở ký túc xá ngồi không yên, ăn xong cơm chiều, cậu chường mặt lên lan can nơi cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống, ký túc xá lâu lâu có người ra kẻ vào thế nhưng không ai lọt vào mắt cậu.

Tạ Trữ mặc áo sơ mi trắng, gọi một cuộc điện thoại, sau đó từ phòng kia có một cậu trai đi ra, hai người cùng nhau đi khỏi. Sau đó mấy cô gái ăn mặc trang điểm đẹp cũng nhập hội, mỗi bên đều dư một nam, thế là hai người tách ta đi hai đầu hàng.

Tiểu Vũ thở dài một tiếng, có chút vô vị, cứ cắm mặt nơi cửa sổ chờ người như này là sao. Phạm Phàm là con trai, ở phòng tắm đã kiểm tra rồi.

Nhân lúc tắm rửa đã nhìn trộm vài lần, lớn lắm. Mình cũng là con trai mà... Cậu không thể tưởng tượng được hai người con trai ở với nhau thì làm được gì, chính là trong lòng không hiểu vì sao muốn gặp anh, muốn nói ra những xung động trong lòng mình lại không lý giải được.

"Aizz, muốn yêu quá đi." Tiểu Vũ đá tường, lầm bầm nói.

Phía sau có người cười khẽ, ở hành lang nãy giờ không có ai, tiếng cười khẽ này khiến người ta giật mình, Tiểu Vũ nhảy dựng lên quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Phạm Phàm đứng sau lưng cậu, vẫn là đường cong sắc bén, nhưng ý cười trên miệng vẫn không che giấu được, nơi đáy mắt lóe lên tia sáng nhàn nhạt.

"A, cậu... cậu... cậu... đến lúc nào vậy? Tôi... tôi..."

Tôi đến nửa ngày vẫn chưa nói được, trong lòng nảy lên chút run sợ, ngoài ý muốn là anh có thể thoát khỏi "thiên la địa võng" cậu bày ra, còn vô thanh vô tức hù dọa sau lưng cậu. Đáng sợ ở chỗ không biết anh đứng đây từ lúc nào.

Nghĩ đến đây, cậu thẹn quá hóa giận, đẩy anh ra rồi nổi giận đùng đùng trở về phòng. Đóng cửa rồi, khuôn mặt mới "Oanh" một tiếng.

Lớp trưởng nhìn thấy mặt cậu, kinh ngạc thốt lên

"Nhóc con, đừng nói là cưng bị luộc trong nồi nha, sao mà mặt đỏ dữ vậy?"

Nói xong liền bị cậu đá một cái lên đùi.

_

Tối nay Tiểu Vũ không dám đi ra ngoài, sợ sẽ đụng Phạm Phàm, cứ thành thành thật thật làm ổ trong phòng, mỗi lần nhớ lại hành động mất mặt của mình thì ảo não không thôi.

Lúc ấy nên bình tĩnh một chút, cho dù bị anh nghe được, cũng phải cứng rắn đáp lại

"Nhìn cái gì?" mới đúng chứ.

Hoặc không để ý tới thì tốt hơn. Thế quái nào lúc đó cậu lại đẩy anh ra rồi chạy trốn.

11h, Tạ Trữ còn chưa về. Tiểu Vũ tròn mắt nhìn cái giường kế bên trống không, Tạ Trữ là sinh viên gương mẫu, đi học tan học đều đúng giờ, ngồi học cũng chăm chỉ ghi bài. Đến ngày cả đi ngủ cũng đúng giờ, 11h sẽ lên giường, dùng nửa tiếng nghe băng. Vậy mà hôm nay đến giờ vẫn chưa về.

Có thể đi chơi với bạn bè nên quên thời gian, trong chốc lát cậu thở dài tự an ủi.

_

Tạ Trữ đêm qua không về, thẳng đến sáng hôm sau Tiểu Vũ mới để ý đến.

Ký ức vụ hành lang hôm nọ vẫn còn dư chấn mấy ngày. Mấy hôm nay, Tiểu Vũ không dám tìm kiếm bóng dáng Phạm Phàm trong đám đông nữa, sân bóng cũng không đi.

Trở lại phòng, cậu hạ quyết tâm, trừ phi là đi WC hoặc là cháy ký túc, nếu không có đánh chết cậu cũng không đi ra ngoài, mắc công lại gặp Phạm Phàm.

Hai ngày nay Tạ Trữ cũng không đi phòng tự học, chỉ ở lại phòng ký túc đọc sách.

Nhìn Tạ Trữ, Tiểu Vũ lại nhớ đến cái đêm hắn không về phòng.

"Tạ Trữ" cậu gọi hắn.

Tạ Trữ cũng căng thẳng trong lòng, mỗi khi Tiểu Vũ dùng cái ngữ khí tò mò này nói chuyện thì chắc chắn cậu phải hỏi đến khi biết đáp án mới thôi.

"Chuyện gì?"

Hắn lẳng lặng dời dời cái bàn sang bên, chuẩn bị tùy thời bỏ chạy.

"Tạ Trữ, đêm đó cậu ở đâu vậy? Cả đêm không về phòng."

Tạ Trữ cười gượng nói

"Không có gì, đi chơi với bạn bè thôi, khi trở về cửa chính đã khóa rồi, nên ở tạm phòng trọ của bạn học."

"À" Tiểu Vũ gật đầu, ánh mắt to tròn chớp chớp.

"Cùng bạn cậu đi ra ngoài chơi được không? Trong trường này tớ không có bạn cũ. Lần sau đi chơi, cậu mang theo tớ được không?"

"Sao vậy?"

Tạ Trữ ngạc nhiên, Tiểu Vũ rất khờ khạo, đây là nói giảm, chứ nói đúng chút thì là "còn con nít". Mặc dù cậu thích xem điện ảnh, trên màn ảnh xem hết mọi thứ, nhưng chưa từng có kinh nghiệm thực chiến.

"Tớ muốn hẹn hò."

Tiểu Vũ lớn tiếng công bố.

"Bạn bè của cậu con gái nhiều lắm đúng không?"

Cậu đưa tay vuốt vuốt cái cằm trơn bóng của mình, nhướng mắt nhìn Tạ Trữ, vờ như sầu mi khổ não nói.

"Gặp được vài lần, có lẽ sẽ có cô nào đó thích tớ không chừng."

"Lần sau sẽ mang cậu đi. Nếu thật sự có cô gái nào thích cậu, cậu phải đãi tớ đó."

"Không sao, tớ mời cậu hai cây kem nha!"

_

Qua 12h, tiểu Vũ bò xuống giường, cầm thao hứng nước, lén lút quan sát. Hành lang không có ai, phòng đối diện cũng cũng im ru.

Tối qua cậu chưa tắm đã lăn giường, cả người khó chịu, ráng chịu đến 12h rốt cuộc cũng phải đi tắm. Đã trễ như vậy, nếu mà còn gặp Phạm Phàm thì đúng là bởi số phận.

Tám vòi tắm, mỗi bên 4 cái. Nước trên vòi hoa sen tích tích rơi xuống, chạm vào đất, vỡ tan.

Chọn một cái vòi, tiểu Vũ cởi áo ba lỗ, tay dời xuống quần nhỏ cũng từ từ mà lột ra, chợt nghe sau lưng có người nói

"Cậu cũng đến đây tắm?"

Giọng nói này không lạ gì, cậu đã nghe qua vô số lần rồi, đã từng vang vọng trong đầu, trong âm trầm còn mang theo chút lạnh lẽo thanh thúy.

Nhanh chóng đem quần lót kéo lên, xoay lại đối mặt với anh.

"Cậu... sao mà xuất quỷ nhập thần như vậy?"

Kỳ này đúng là bởi số phận rồi.

Phạm Phàm khẽ nhíu mày

"Xuất quỷ nhập thần?"

"Không"

Tiểu Vũ xấu hổ cười, không biết nên đi hay ở lại.

Phạm Phàm cũng đi đến vòi, cởi bỏ quần đùi. Tiểu Vũ liếc mắt nhìn lén, vai không quá rộng, cơ bắp săn chắc. Cánh tay giơ lên vắt quần đùi vừa cởi lên vòi sen lộ ra vùng nách đầy cỏ đen. Cơ ngực nảy nở, thắt lưng nhỏ mà mạnh mẽ, cơ bụng lộ đường cong rõ ràng, theo động tác của anh mà co giãn lộ ra.

Nhìn xuống nữa, cái rốn tròn, một hàng lông đen kéo dài xuống, ớ, không phải quần lót.

"Con mẹ nó" Khi nhìn thấy cái quần lót đen Phạm Phàm mặc trên người cậu thốt ra, cơ bản là mặc cũng như không, đường cong gợi cảm mông anh lộ ra hơn nửa.

Ngắm nhìn thêm một chút, quần lót bó sát càng hiện rõ hình dáng của vật phía trước, muốn thấy được... Mặt Tiểu Vũ lại đỏ.

Xoay người, cởi quần nhỏ của mình ra, vặn vòi tắm, để cho nước lạnh xối lên đầu mình.

Không ngờ cũng có ngày cả hai ở chung trong tình huống này, ở chung với Phạm Phàm hệt như với quả núi, mạnh mẽ đến độ Tiểu Vũ không chịu nổi, tay chân cứ lóng nga lóng ngóng, trong lòng hô lên "không xong rồi", cục xà phòng vuột khỏi tay rớt xuống đất, còn tưng lên hai lần.

Cúi đầu tìm trên nền gạch trắng thấy vệt kéo dài màu da cam, thì ra cục xà phòng nằm ngay giữa hai chân Phạm Phàm.

"Dừng chi mà đúng lúc vậy?!"

Do dự một hồi, cậu không dám lia bậy bạ, ánh mắt còn nhìn giữa hai chân anh thì Phạm Phàm đã tiến lên một bước nhặt lên đưa cho cậu.

Tiểu Vũ nhận xà phòng, chà lung tung trên người vài phát, xối nước một lượt, nhanh mặc quần rồi chạy trối chết về phòng.
_

Giảng viên vẫn cứ giảng thao thao bất tuyệt.

Hồn Tiểu Vũ sớm đã bay bổng trên mây, tay viết, trong đầu như mở ra cảnh xuân, trước mắt hiện ra bóng dáng trần truồng cao gầy của Phạm Phàm, cằm còn màu xanh nhạt, cổ cao tuyệt đẹp, hông rắn chắc, dòng nước từ chóp mũi trượt xuống xương quai xanh dọc theo cơ thể thon dài mà chảy xuống, chảy xuống.

"Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!"

Tạ Trữ gọi hai tiếng, không thấy cậu trả lời. Từ vài ngày trước Tiểu Vũ đã giữ bộ dáng như người mất hồn này, thường xuyên ngẩn người còn ngây ngô cười nữa.

Cả hai đều ngồi ở góc cuối lớp, thoát khỏi ma chảo chết người của giảng viên, nên hắn cũng mặc cậu ngơ ngác. Hồi thần, Tạ Trữ tiếp tục nhồi mấy lời của giảng viên vào đầu.

Không biết Á Hán đang làm gì? Có khi nào lại trốn học đi tới mấy cái quán đó nữa không?

Ngoài cửa sổ gió thu thổi nhẹ, mây trắng từng tầng xếp chồng lên nhau, mấy con chim không biết tên thi thoảng xẹt ngang qua bầu trời, hai thiếu niên ngồi cạnh nhau, trong lòng đầy tâm sự.

Tiết 3, 4 không có môn, hai người dọc theo dãy lầu dạy học đi vài vòng, tìm không thấy phòng tự học nào còn trống, đành phải trở về phòng ký túc. Tiểu Vũ nén giận nói.

"Tòa nhà dạy học có bao nhiêu đâu, vậy mà đến một phòng tự học trống cũng không thấy."

Đi ngang qua sân bóng, Phạm Phàm không ở đó, cậu thở dài một hơi, trong lòng lại thấy có chút mất mác.

"Tạ Trữ, cho tớ mượn tập chép bài của cậu được không?"

Trên gương mặt thanh tú của Tạ Trữ hiện lên tia túng quẫn, lẩm nhẩm bắt tay vào làm bài trong sách giáo khoa, hắng giọng nói

"Khụ, tớ cũng không chép, cậu về phòng mượn tập đứa khác đi."

"Cậu không chép bài?"

Tiểu Vũ trừng đôi mắt đen tròn, Tạ Trữ đi học không chép bài chính là trăm năm hiếm thấy, ngay cả môn Triết mà hắn còn ghi chép ý chính, vậy mà lại không ghi môn hóa cơ?!

"Cậu có chuyện gì trong lòng?"

Tiểu Vũ khẳng định một câu.

Tạ Trữ lườm cậu một cái,

"Đừng có đoán bậy, tiểu thám tử. Chỉ là tối qua tớ ngủ không được thôi."

Nói rồi còn cố ý ngáp to.

Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc lâu, trừ lí do này ra thì cũng không còn nguyên cớ nào khác, đành tạm thời chấp nhận.

"Đi thôi, về ký túc còn kịp ngủ lại, thức dậy rồi đi ăn trưa."

_

Trở lại lầu 7 phòng 301, lớp trưởng và A Cường cũng trở lại, hai người ngồi chụm đầu ở đầu giường không biết là đang nghiên cứu cái gì.

Thấy bọn họ tiến vào, lớp trưởng la lên

"Tạ Trữ, Tiểu Vũ, mau lại đây tư vấn chút coi, sắp tới lớp mình sẽ có một số hoạt động, mấy cậu nghĩ là tổ chức dã ngoại BBQ hay là đi giao lưu với ban khác trong trường?"

"Đi thăm thầy cũ? Thôi khỏi đi, mỗi lần đều đi muốn bấy cái thành phố, cũng không biết khi nào mới được về."

Tiểu Vũ sôi nổi nhào tới,

"Tớ nói, tìm mấy lớp chơi chung rủ đi nướng đồ, vừa có ăn vừa có mỹ nữ, còn gần bờ sông nữa."

Quan hệ tốt là bên khoa ngôn ngữ, mỹ nữ nhiều lắm, cái đám trai ế đã nhao nhao lên rồi.

Lớp trưởng vỗ vỗ tay tán dương

"Ý này hay nè, hơn nữa bên kia tỉ lệ nam nữ là 1:9, còn bên mình là 8:1, vừa vặn bù qua lại, quá tốt rồi."

Lớp trưởng bị kích động đến chạy qua phòng khác thông báo om sòm.

"Đi nha, Tiểu Vũ"

A Cường nói

"Bình thường nhìn cứ im im lặng lặng, không ngờ là trong lòng cũng đen tối dữ ha."

Tiểu Vũ cười hì hì không nói lời nào, miệng gặm cái bánh bao mua từ căng tin về.

Tin tức hợp khoa lại đi bờ sông nướng đồ truyền ra, toàn bộ sinh viên trong khoa vì phúc lợi này mà hoan hô. Sau khi ăn cơm tối, Tiểu Vũ cũng được mời đi cố vấn chi tiết cho kế hoạch.

Buổi họp kết thúc, Tiểu Vũ trở lại phòng. Không thấy bóng dáng Tạ Trữ, hỏi Tiểu Đồng biết được Tạ Trữ vừa ăn cơm tối xong thì đi rồi. Nhìn thấy trên giường, túi xách vẫn còn đó, Tiểu Vũ nhún nhún vai, cầm sách đi phòng tự học một mình.

_

Tạ Trữ ra khỏi cổng, tránh vài chiếc xe qua lại, băng qua đường. Trường Y được xây ngay con phố buôn bán tấp nập, cửa hàng san sát, đầy đủ mọi thứ, sau khi ăn cơm chiều, sinh viên thường hay theo hội rủ nhau đi dạo phố.

Đi về hướng đông 300m, giữa hai dãy nhà lầu lọt thỏm cái nhà trệt nhỏ, tôn lợp trên mái.  Những ngày mưa kéo đến thì vang lên lộp bộp, nghe như thiên binh vạn mã kéo qua.

Trước nhà treo cái bảng có chữ "Cát" thật to, còn có đèn nhỏ treo xung quanh hiên nhà, là đèn chớp tắt. Có mấy cái đèn kéo thành chữ "Phong nghệ", nếu không nói, sẽ không ai để ý chỗ này.

Ngay cửa vào có mấy người để tóc dài, ăn mặc rất thời trang. Họ nhìn thấy Tạ Trữ, đều tiến lên chào hỏi

"Hey! Cậu đến rồi!"

"Tìm Á Hán sao? Cậu ấy ở trong đó."

Tạ Trữ đẩy cửa ra, muốn đi vào, chợt nghe bên trong truyền ra thanh âm trong trẻo.

"Tình cảm trong lòng của anh là thế nào cho đến giờ anh cũng chưa từng nói tới. Tôi chỉ là tự định theo ý nghĩ của anh thôi. Cơ bản đúng là buồn cười mà..."

Giọng nói trở nên khàn khan, lại rất có cảm giác thấm thía.

Tạ Trữ dừng chân, tựa vào cửa nhìn ngắm người kia. Cái quán nhỏ không đến 10m², ba mặt trên tường đều treo rất nhiều nhạc cụ, từ cổ điển đến hiện đại, đầy đủ mọi thứ.

Á Hán mặc áo sơ mi bó sát người phối với quần bò, ngồi trên ghế sofa, thấy Tạ Trữ thì gật đầu chào một cái. Trong quán còn có hai nữ sinh, đưa lưng về phía cửa, một người buộc tóc đuôi ngựa, người còn lại tóc ngắn ngang vai.

"Giữa băng và lửa, giãy giụa bên trong, nếu nói không phải ông trời trêu chọc số phận tôi, nghĩ đến anh tôi sẽ không đau lòng như vậy, đành phải quên anh, hẳn là quên được. Đây chính là trừng phạt tốt nhất."

Âm cuối cũng theo đó mà nhỏ dần, hai nữ sinh nghe xong vỗ vỗ tay.

Từng nghe Á Hán hát bài này rất nhiều lần, nhưng Tạ Trữ vẫn cảm thấy được chất giọng khan khan của Á Hán thực sự rất khiến người ta rung động, chỉ là hắn cũng không như hai nữ sinh kia bộc lộ ra ngoài.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa ánh mắt không dấu được sự hâm mộ nói

  "Á Hán, khi nào em mới giống anh được?"

Giọng nói dịu dàng mang theo vài phần làm nũng

"Anh cũng đâu phải không hết lòng dạy em."

Á Hán ngửa đầu ra sau, cười xấu xa

"Tôi đương nhiên không dạy đàng hoàn rồi, nếu không em học xong, chẳng phải sẽ không thấy tôi nữa sao?"

Cô bé kia hét một tiếng

"Chán ghét."

Đẩy đẩy vai Á Hán một chút, cô bé tóc ngắn che miệng cười, vừa xoay đầu thấy Tạ Trữ, liền đứng lên.

Á Hán đem ghi ta treo lên tường, móc ra một điếu thuốc.

"Từ đầu khóa đến giờ tôi cứ làm mẫu suốt, lần sau cậu đi học tôi phải kiểm tra mới được."

Cô bé tóc đuôi ngựa lưu luyến nhìn rồi mới kéo bạn mình đi.

Tạ Trữ không để ý cô bé tóc ngắn vẫn nhìn mình chằm chằm, chỉ nghiêng người nhường đường rồi đi vào trong. Á Hán nhanh nhẹn ôm thắt lưng hắn kéo vào, ghé vào lỗ tai thấp giọng dò hỏi

"Lo lắng à? Muốn đến kiểm tra tôi sao?"

Tạ Trữ lắc đầu, hắn cũng không phải là một người vợ ghen tuông, cả ngày nghi thần nghi quỷ, cứ thấy sinh vật khác phái xoay quanh y là xem như côn trùng có hại.

Hắn nhìn cổ Á Hán, nhẹ nhàng hôn lên cổ y, nút một cái, hương vị thuốc lá men theo xông vào mũi.

Cửa kêu "kẹt" một tiếng, hai người giống như bị điện giật mà văng ra. Á Hán làm như không có gì giả vờ hút thuốc, Tạ Trữ khom lưng, đem mấy cái ghế nghiêng ngả trong phòng sắp xếp lại, trước mặt là đôi dép xăng đan, đúng là cô gái tóc ngắn ban nãy.

Ban nãy lướt qua, không thấy rõ vẻ mặt của cô. Bây giờ mặt đối mặt, ánh đèn chiếu rọi vô cùng rõ ràng khuôn mặt trái xoan kia, làn da trắng mịn màng, đôi mắt to hiện tại cong thành hai mảnh trăng khuyết.

"Anh là Tạ Trữ năm hai khoa luyện kim phải không? Em là Tân Hân, học hệ tiếng Trung."

"Xin chào!"

Tạ Trữ theo quy cũ cười cười.

"Có gì sao?"

"Có" Tân Hân vô cùng tự nhiên đáp, không chút xấu hổ nhìn thẳng vào mắt hắn nói.

"Em hy vọng anh làm bạn trai em."

"Ha?"

Tạ Trữ lần đầu bị nữ sinh tỏ tình, chân tay luống cuống. Trong lòng muốn từ chối, lại không biết nói sao cho phải.

Tân Hân nhịn không được mà cười khẽ, tiến lên từng bước dồn ép y.

"Anh ghét em sao?"

"Không..., không... có ghét, làm sao ghét được?"

Tạ Trữ gượng gạo cười vài tiếng.

"Vậy là thích ha. Ngày mai 12h  trưa, em ở trước canteen phía bắc chờ anh, không gặp không về."

Nói xong liền chạy mất, nhẹ nhàng như một chú nai con.

"Nè!"

Tạ Trữ ở phía sau gọi với theo, không ghét cũng có nghĩa là thích đâu, y căn bản ngay cả cô là ai còn không biết mà, sao tự nhiên trúng số vậy trời.

Vài người đứng ngoài cửa đều nghe được lời nói của Tân Hân, liền tiến vào dí Tạ Trữ đến náo nhiệt.

"Đi đi tiểu tử, hệ tiếng Trung cũng tìm tới cậu luôn nha."

"Cưa được là phải khao nha!"

Cũng có những người giỡn quá lố, miệng bắt đầu phun lời không hay.

Tạ Trữ cười cười xấu hổ, đưa mắt dò xét biểu tình của Á Hán.

Á Hán thong thả nhả một ngụm khói, bình thản nhìn làn khói tiêu tán đi.

"Cô gái cũng rất xinh, để lỡ sẽ tiếc đó."

Bàn tay Tạ Trữ đang đút trong túi lặng lẽ nắm chặt, y cười nói

"Đúng vậy, rất đáng tiếc."

_

Chuyện mỹ nữ khoa tiếng Trung chủ động hẹn Tạ Trữ rất nhanh đã truyền đến khắp nơi. Ngày hôm sau, Tạ Trữ đi học, vừa tiến vào lớp đã bị mấy chục ánh mắt dò xét chăm chăm nhìn, có người ghen tị, có người hâm mộ cũng có kẻ khinh thường, người đánh giá.

Có vài người hô to gọi nhỏ, hoan nghênh Tạ Trữ như một vị anh hung chiến thắng trở về kéo vào trong, giống như tận hưởng ké vinh quang.

Trải qua hai tiết Lý, Tạ Trữ giống như bị ném vào lò luyện đơn, mấy ánh mắt như đèn pha cứ quét tới quét lui trên người y. Tạ Trữ chỉ hận không thể tự ẩn thân thành tàng hình.

Hơn nữa có vài nữ sinh, thỉnh thoảng cứ liếc nhìn y, rồi lại nhỏ giọng khúc khích cười.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, ngay cả Tiểu Vũ cũng không chờ. Tạ Trữ ôm sách chạy thẳng, lớp trưởng ở phía sau còn kêu lên phụ họa

"Nhường đường, nhường đường đi, tình ca ca đi cửa Tây, ai cản đường đều giết không tha."

Tiểu Vũ cảm thấy thú vị, ôm ôm ngực giả giọng, thâm tình thốt một câu

"A, tiểu mỹ nhân, anh đến đây!"

Chọc mọi người một trận cười vang.

Tạ Trữ trong ánh nhìn của mọi người cứ như vậy mà chạy ra khỏi lớp, gió lạnh thổi qua, nhiệt độ trên người tán đi phân nửa, y cứ như vậy mà đi đến canteen phía bắc.

Đúng là thời gian ăn trưa, sinh viên hết tốp này đến tốp khác cứ hướng đến canteen. Giữa đám đông kín người, Tạ Trữ vẫn có thể một cái nhìn đã thấy được Tân Hân.

Cô thật sự rất xinh xắn. Là loại xinh đẹp toát ra từ chính con người.

Cô mặc váy dài màu vàng nhạt, đứng ở cửa vào canteen, vừa duyên dáng yêu kiều, không biết là hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt them khát của đám nam sinh.

"Chào!"

Tạ Trữ đi đến trước mặt cô, bình thản buông một tiếng mở lời.

Tân Hân nhìn thấy Tạ Trữ, cả người toát lên một phong thái phong nhã trí thức.

"Chắc là anh vẫn chưa ăn cơm?"

"Vẫn chưa, vừa được tan học, định về phòng lấy hộp đựng."

"Đừng ăn ở canteen, đi theo em."

Tân Hân xoay người hướng ngược lại mà đi.

Tạ Trữ cũng đi theo cô.

"Đi đâu?"

Y thực sự không muốn đi đến mấy quán ăn gần trường, lại để cho con gái mời, nhưng nếu mình mời thì năng lực có hạn.

"Đúng vậy, theo em. Sao? Sợ em đem anh đi bán hả?."

Tạ Trữ gãi gãi ót

"Không phải, sao mà... chỉ là..."

Thấy Tân Hân không dừng bước, y đành phải sóng vai cùng cô, giúp cô cản bớt dòng người ngược hướng.

Hai người băng qua sân bóng, đi trên con đường nhỏ, bên trái là phòng lấy nước, thỉnh thoảng có vài sinh viên ôm bình thủy đi vào. Bên phải là một hàng cây quýt, trên ngọn cây trĩu những quả chin vàng óng hệt như mấy cái đèn lồng nho nhỏ.

Tân Hân vẫn cứ bước không ngừng lại, lướt qua phòng lấy nước vẫn còn tiếp tục đi. Tạ Trữ nhìn ngó xung quanh, trước đây y cùng lắm chỉ đi đến phòng lấy nước rồi trở về, còn đi nữa, không biết sẽ tới đâu.

Tân Hân cứ vậy mà đi, men theo con đường nhỏ mà bước, cứ như con đường này rất quen thuộc với cô nàng. Leo qua mảng tường lõm, đi một lúc trong rừng quýt, lại thấy thêm một con đường nhỏ, cuối đường là khu dân cư ba tầng cao ngất.

Tân Hân dừng lại, tay làm động tác "Mời"

"Chào mừng đến với căn cứ bí mật 406."

"Các cô thuê phòng bên ngoài sao?"

Lúc này Tạ Trữ chỉ có thể nghĩ như vậy, quy định của trường là cấm sinh viên ở thuê bên ngoài, vậy nhưng có rất nhiều sinh viên vẫn mặc kệ quy định đó.

"Đúng rồi!"

Tân Hân tra chìa khóa mở cửa vào, thấy Tạ Trữ vẫn cứ đứng im bất động, cô nhìn liền hiểu

"Yên tâm, hôm nay chỗ này chỉ có em ở, không có bạn nữ nào đâu."

Tạ Trữ đã nghĩ không muốn phải hẹn gặp cô lần sau, nhưng cứ như vậy mà vô phòng con gái cũng không ổn lắm. Vậy mà Tân Hân đã đi vào, đành phải đi theo cô.

Tân Hân dừng ở lầu hai, mở cửa phòng, một mùi hương thoang thoảng bay ra. Tạ Trữ nhìn vào, thấy trên bàn có ba cái tô sứ, mùi thơm chắc là từ đó mà ra.

Trong phòng bày trí khá đơn giản, hai cái giường gỗ đặt cạnh hai bàn học, thêm hai cái ghế ngồi là hết, không có quần áo mền gối vứt lung tung.

Tân Hân đi qua, mở từng cái tô, cười nói

"Thật ra bọn em đều có gu ăn uống cao, ăn không quen đồ trong trường, nên phải lén thuê phòng trọ, mượn nhà bếp của chủ nhà để nấu ăn."

Xong cô lại đẩy ghế qua.

"Ngồi đi, cơm chín rồi, nếm thử chút tay nghề của em."

Cô bới một chén cơm đặt trước mặt y.

"Ừm.."

Tạ Trữ không biết phải xưng hô làm sao với cô, nghĩ một hồi vẫn cảm thấy mình nên gọi thẳng tên cô thì hơn.

"Tân Hân, tôi rất cảm ơn cô đã làm những chuyện này."

Sử dụng những lời hệt như kịch bản này, trừ cách này ra, y thật sự nghĩ không ra lời nào nữa.

Tân Hân buồn cười nhìn y

"Kế tiếp, chắc là anh nói"

'Tôi đã có người trong lòng, không thể tiếp nhận ý tốt của em. Phải không?"

Nhìn thấy Tạ Trữ cười khổ gật đầu, trên mặt cô liền xuất hiện biểu tình thất vọng, cúi đầu dùng đủa khẩy khẩy vài hạt cơm đưa lên miệng, vẫn nấu như bình thường thế nhưng hôm nay hương vị gì cũng không có.

"Hai người đang hẹn hò sao? Nhưng bình thường em đâu có thấy anh đối xửa đặc biệt với cô gái nào đâu. Từ khi tham gia tập huấn em chỉ nhìn đến anh, hôm qua phải cố gắng lắm mới lấy được dũng khí..."

Tiếng nói của cô nhỏ dần, mang theo chút nức nở.

Tạ Trữ hệt như đứng trước ngọn giáo, đi không được mà ở lại không xong, lại không biết nói gì, hai người cứ như vậy mà trầm mặc.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời càng nóng rực, có vài con ruồi on gong bay qua. Mãi một lúc lâu, Tạ Trữ mới nói

"Rất xin lỗi, chắc là cô sẽ tìm được người tốt hơn tôi."

Lại là một câu từ chối trong kịch bản, về nhà đọc sách nhiều lên đi, đừng có dùng mấy câu này nữa.

Tân Hân nhịn không được cười thành tiếng

"Giống như diễn phim vậy, nè, dáng vẻ anh dè dặt như vậy làm gì, sợ em khóc sao?"

Cô đem chén đẩy về phía anh.

"Anh có thể không chấp nhận em, nhưng nhất định phải thưởng thức tay nghề của em. Trước tiên, anh ăn hết mới được đi."

Tạ Trữ thở phào một hơi, xung phong nhận việc

"Để tôi rửa chén cho."

"Chà, em còn nghĩ nam sinh các anh hay nói "tôi có thể không cần chén, tôi sẽ không rửa chén' chứ."

Bước từng bậc thang, theo đường cũ trở về, nghe trên đầu có người kêu mình một tiếng, đúng là Tân Hân đang từ ban công nhìn xuống tủm tỉm cười.

"Cho anh này!"

Giơ tay lên đón, một quả cam tròn từ trên lầu bay xuống. Tạ Trữ tiếp được, còn nghe Tân Hân nói

"Em sẽ cạnh tranh công bằng."

Tiểu Vũ lên kế hoạch trốn Phạm Phàm đến tâm đắc.

Buổi sáng Phạm Phàm hay dậy trễ, cho nên chính mình chỉ cần dậy sớm như thường là tránh được.

Khi đi học, nhờ có nhiều người, tìm góc chết Phạm Phàm không nhìn thấy, bình thường là sau lưng, chỉ cần núp sau đám nam sinh lưng dài vai rộng là an toàn.

Đi đường lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, phát huy tầm nhìn mắt ưng, thính giác của sói, chỉ cần từ xa thấy thân ảnh cao gầy, cây vừa lay thì biến mất là xong.

Giờ ăn càng không cần lo, Phạm Phàm chỉ thích đi canteen của nhân viên trong trường. Giá cả nơi đó so với nơi sinh viên ăn cao hơn một bậc, Tiểu Vũ đời nào thèm đi. Có điều, phiền nhất chính là lúc đi tắm.

Chuyện này, Tiểu Vũ đã đích thân chứng thực, rốt cuộc phát hiện được chân lý.

Phạm Phàm mỗi ngày thay một cái quần lót, chỉ cần thấy quần tam giác treo lên thanh sắt phơi đồ, chính là biểu tượng Phạm Phàm đã tắm xong, chuẩn bị ngủ. Lúc đó thì cậu có thể nhàn nhã đi phòng tắm rồi.

Trăm lần không thể ngờ chính là Phạm Phàm lại đến phòng 301.

Đánh song khấu cần sáu người, gần đây rất thịnh hành trò chơi này.

Trong ký túc xá, team nào muốn chơi đánh bài mà không đủ người, chỉ cần gào một tiếng

"Thiếu người đánh bài!"

Bảo đảm liền có người đáp lời

"Cho tao một vé!"

Tiếp theo liền ào như gió bay vào vị trí.

Phạm Phàm chính là đơn giản như vậy đập tan thành lũy Tiểu Vũ dựng lên.

Khi Tiểu Vũ đang ló đầu ra hành lang gào

"Thiếu người!"

Thì một âm thanh chấn động vang lên bên tai

"Tôi đây!"

Vâng, chính là Phạm Phàm.

Tiểu Vũ đến nhìn cũng không dám lặng lẽ rụt đầu về, Phạm Phàm càng nhanh tay hơn đẩy cửa tiến vào, tìm chỗ cho mình.

Anh lướt một vòng, bá đạo đuổi lớp trưởng đi, ngồi đối diện Tiểu Vũ.

Đảo bài rồi lại chia bài, Tiểu Vũ hôm nay có vận may, đem con ba cơ và át cơ đánh lên bàn.  Hô một tiếng quay qua thấy Phạm Phàm, trên mặt biểu tình cười như không cười, liền thành thật ngồi xếp bài cho mình.

Cách Phạm Phàm đánh bài hệt như tay lão luyện, vô cùng sắc bén, chẳng những xếp bài mình đẹp mà bài của đối thủ cũng rõ như lòng bàn tay.

Lớp trưởng bị tấn công đến một đầu đầy mồ hôi.

Tiểu Vũ đánh bài rất tệ, cũng không nhớ bài, quân tốt lúc nào cũng phang ra vô cớ. Đến lượt của mình cậu liền sợ, sợ đánh sai sẽ chọc người khác nổi điên.

Bởi vậy mỗi khi đến phiên Tiểu Vũ cái 90% tinh thần suy sụp.

Lớp trưởng A Cường gom bài, hướng trời cầu khẩn cho bàn tiếp theo Tiểu Vũ cầm cái.

Nhưng Tiểu Vũ bug quá nhiều, đôi khi lớp trưởng cũng muốn lật bàn.

Cục diện ngày càng gây cấn, đến cả mấy phòng lân cận nghe danh Phạm Phàm ra tay cũng tiến đến xem cuộc chiến. Ván cuối cùng, trời xui đất khiến, Tiểu Vũ cầm cái, cả phòng nín thở theo dõi, sợ tới mức cậu không dám ra bài, rút một tấm, lại bỏ qua, nhìn nhìn tấm khác.

Phạm Phàm giơ bài trong tay, cũng không thúc giục cậu, chỉ vững vàng ngồi đó, đem hết mọi biểu tình của cậu thu vào trong đáy mắt.

Do dự nửa ngày cậu vẫn không quyết định được, không khỏi ngẩng đầu nhìn Phạm Phàm. Nghe anh thản nhiên nói

"Có tôi đây."

Có cậu chứ ai! Tiểu Vũ cắn răng, rút ra tấm át rô. Tấm này nãy giờ vẫn không dám ra, chỉ sợ bị đối thủ bắt được.

Át rô vừa ra, Tiểu Đồng ngồi đó cười gian, con át xuất, tất cả suy sụp. Xung quanh tiếng kêu than bùng nổ.

Lớp trưởng thừa thắng xông lên, thắng hiểm. Người qua đường ngửa mặt lên trời cười như điên, bị quần chúng chửi om trời. Ba người cầm tay Tiểu Vũ, liên tục nói cảm ơn cậu đã nằm vùng vất vả.

Tiểu Vũ mặt đỏ rần, đầu muốn úp vào bàn, không dám nhìn Phạm Phàm nữa.

Tạ Trữ thấy buồn cười, tay huých huých cậu, nói rằng cho dù lần này thắng hay bại thì may mắn cậu cũng không bị thay ra nửa chừng.

Phạm Phàm cũng đi đến, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của cậu, dừng một chút, lại khẽ vỗ về, nói

"Tôi từng gặp người chơi tệ, cũng chưa từng thấy ai tệ như cậu."

Rồi ung dung bước ra khỏi phòng.

Về sau, việc Tiểu Vũ đúng lúc xuất ra con át rô, bị mọi người đùa là "một kiếm trời tây, thiên ngoại phi tiên", vô cùng xuất thần.

Tắt đèn. Tiểu Vũ nằm trên giường, trong tay còn nắm một lá bài, nhớ lại biểu cảm chuyên chú của Phạm Phàm khi đánh bài, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, người nào ra quân gì anh đều nắm rõ, thỉnh thoảng liếc mắt một cái, mắt lấp lánh sáng.

"Thật lợi hại!"

Tiểu Vũ trở mình, giường dưới có người lẩm bẩm nói, mơ mơ màng màng nghĩ, chắc người ta đang ngủ.

_

Mối quan hệ giữa Tạ Trữ và Tân Hân trở nên có chút kỳ lạ. Tạ Trữ đã thẳng thắng từ chối, Tân Hân cũng chưa bao giờ... đề cập đến. Chỉ là cô lại lấy thân phận bạn bè mà tiếp cận y nhiều hơn.

Hai người có qua có lại, Tạ Trữ cảm nhận được cách ở gần bạn nữ và bạn nam khác nhau.

Từ cấp hai đến giờ, y chỉ một lòng tập trung vào chuyện học, đến người khác phái cũng không để ý, còn tưởng các cô cũng giống như mình.

Đến khi học đại học, trong tâm trí toàn bộ là Á Hán, cũng rất ít tiếp cận nữ sinh.

Tân Hân cẩn thận ôn nhu, cư xử đúng mực, lúc nào xuất hiện cũng là bộ dáng xinh đẹp động lòng người.

Cẩu độc thân khoa luyện kim mỗi lần thấy Tân Hân là mắt lóe sáng. Tiếc hận Tân Hân không phải là bạn gái của mình.

Nhắc đến Tạ Trữ cũng là mắt tỏa sáng, mà chính là hận đến không thể giết người.

Tạ Trữ từng giải thích Tân Hân không phải bạn gái của mình.  Vừa mở miệng đã bị bổ nhào vào mặt rằng y làm bộ làm tịch. Vài lần như vậy, Tạ Trữ cũng không thèm nói nữa.

Tạ Trữ từ đó cũng thành khách quen của căn cứ bí mật. Trong phòng không có mấy thứ đồ nữ tính này nọ, trong lòng y cũng dần thả lỏng. Còn có thêm Ôn Thanh mềm giọng, ngồi cạnh Tân Hân nói chuyện phiếm.

Sau khi Tiểu Vũ biết Tân Hân nấu ăn ngon, rất là hâm mộ, náo loạn muốn được gặp cô.

Tạ Trữ không cách nào lay chuyển được, đành phải mở lời với Tân Hân.

Tân Hân hỏi

"An Nhược Vũ? Có phải là cậu nhóc hay bám theo sau cậu không, mặt tròn cằm nhọn?"

Ngẫm lại còn nói thêm một câu

"Nhìn qua rất lanh lợi đúng không?"

Tạ Trữ gật đầu. Tân Hân tiếp lời

"Để hôm nào mang cậu ấy đến, nhiều người thưởng thức tài nấu ăn của mình, mình sẽ có cảm giác thỏa mãn lắm đó!"

Được! Cô đồng ý. Ngày hôm sau trước giờ cơm chiều, Tạ Trữ dẫn Tiểu Vũ đến căn cứ bí mật, tay còn xách theo rau củ mua ở chợ, cả người đều mang hương vị đến chơi nhà bạn.

Tiểu Vũ vừa từ sân bóng về, chưa kịp tắm rửa, từ áo quần đến giày thể thao còn mang trên người, trong tay ôm quả banh bẩn hề hề.

Thấy Tân Hân, cậu ngượng ngùng cười.

Tân Hân chào hỏi

"Cậu là An Nhược Vũ sao? Tạ Trữ hay nhắc đến cậu lắm."

Tiểu Vũ nhìn mình một thân đầy mồ hôi bụi đất, trộm kéo tay áo Tạ Trữ.

Tạ Trữ hiểu ý, đưa cậu đi rửa mặt chải đầu. Khi trở về, Tân Hân đã chuẩn bị nấu nướng.

Bữa cơm này Tiểu Vũ ăn đến ngon lành, trên đường về còn luôn miệng kể với Tạ Trữ đồ ăn có bao nhiêu thơm ngon, Tân Hân nấu ngon bao nhiêu, Tạ Trữ có bao nhiêu may mắn. Lải nhải nói một thôi một hồi cậu mới nhớ tới một việc.

"Tạ Trữ, gần đây cậu học xong liền đi, phòng tự học cũng không thèm tới. Bộ đều tới chỗ Tân Hân sao?"

Tạ Trữ cười mà không đáp, Tiểu Vũ liền reo lên

"Hay lắm, có chuyện tốt cũng không rủ tớ."

Trở lại phòng 301, Tạ Trữ cầm sách đi, Tiểu Vũ đuổi theo

"Đi phòng tự học sao? Chờ tớ với!"

"Không phải!"

Tạ Trữ đi đến chỗ rẽ nơi cầu thang dừng lại

"Buổi tối tớ đi dạy thêm!"

Rồi ung dung bước tiếp.

"Cần cù như vậy luôn?"

Gần đây sắc mặt Tạ Trữ không tốt lắm, không hay cười như xưa. Có phải là rất áp lực không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top