Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

phần 2

Trước 10h tối đã về đến phòng, Tạ Trữ cũng không nghỉ ngơi, đi đến phòng số 7, gọi điện thoại một chút rồi đến trước cửa phòng số 6 chờ.

Chỉ một lát, Á Hán từ trong đi ra, hai người cùng nhau đi đến dãy phòng số 6 khuất sau mấy cái cây.

"Đây. Tiền thuê nhà tháng này. Nhanh lên, không thôi chủ nhà cắt nước cắt điện đó."

Tạ Trữ cầm năm tờ tiền màu đỏ trong túi đưa ra.

Á Hán nhận lấy, sắc mặt âm trầm, tìm chỗ ngồi xuống, vuốt vuốt tóc.

"Làm sao vậy?"

Tạ Trữ ngồi xuống cạnh hắn, thân thiết nhìn.

"Mẹ nó!"

Á Hán càng nghĩ càng bực, rút ra một điếu thuốc.

"Câu lạc bộ guitar có chuyện?"

Có thể khiến Á Hán bực bội chắc cũng chỉ có câu lạc bộ guitar kia thôi.

"Thừa Hiên, cậu ta muốn rời đi."

Chủ câu lạc bộ guitar "Phong Nghệ" có hai người là Á Hán và Thừa Hiên.

Cho tới nay, Á Hán phụ trách mở lớp dạy, Thừa Hiên phụ trách nhận quảng cáo và một ít việc khác.

Thừa Hiên rời đi, đừng nói tới khoảng tài chính, Á Hán không hiểu về kinh doanh, không ai quản lý. Chuyện này không  nói Tạ Trữ cũng biết.

"Đi cũng tốt, Thừa Hiên... cũng không tốt lắm."

Tạ Trữ tận lực muốn thay đổi không khí.

"Cậu ta phụ trách thế nào mà bây giờ tiền thuê nhà cũng kiếm không ra, ngân sách đều thiếu hụt. Anh dạy đến 20 học viên, mỗi người một tháng đóng 120 tệ, cộng lại hơn 2 nghìn, còn có khoảng bán đàn guitar, dù thế nào cũng không đến nỗi thiếu tiền nhà.

"Anh cũng không biết, anh chỉ biết dạy thôi, chuyện tiền nong đều chưa hỏi qua. Cậu ta nói thiếu thốn, anh cũng không biết nói sao."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tạ Trữ hỏi

"Đóng cửa sao?"

"Không được!"

Á Hán bỗng nhiên đứng lên, đi tới đi lui rối rắm.

"Đóng thì học viên xử sao bây giờ? Bọn họ đã đóng tiền hết rồi!"

"Chỉ cần còn guitar, nơi nào mà không dạy được? Chúng ta thuê nhà cũng được mà."

Tạ Trữ rất lãnh tĩnh nói ra.

"Không phải vậy, mở một câu lạc bộ guitar vẫn luôn là giấc mơ của anh, chẳng lẽ em muốn anh ôm guitar hát rong bên đường sao?"

"Nhưng anh nghĩ đi, tiền thuê điện nước gì đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng nhập guitar thì sao? Từ Nghiễm Châu, cọc mấy chục vạn tệ, không thể nói cắt là đứt. Hơn nữa, còn phải có người trông coi, chúng ta đều phải đi học mà..."

Còn chưa nói xong thì cậu đã bị Á Hán cướp lời

"Con mẹ nó! Hiện tại anh đã phiền muốn chết rồi, đừng ở đó lải nhải nữa được không?!"

Tạ Trữ im lặng, lẳng lặng ngồi trong bóng đêm, đợi khi Á Hán bình tĩnh một chút mới nói tiếp

"Á Hán! Nghe em nói, bây giờ học hành là quan trọng nhất, anh muốn phát triển âm nhạc, sau này cũng không muộn mà.!"

Á Hán càng giận không thể nguôi

"Cũng chỉ là điểm này nọ thôi, có gì mà ham?" Nói xong liền dứt áo bỏ đi. Tạ Trữ nhìn bóng lưng hắn, lòng thầm nghĩ chuyện này đành để nói sau rồi. Đứng lên, bỗng nhiên đầu y quay mòng mòng, đành sờ soạng tìm cái ghế đá ngồi xuống, quả nhiên là sức khỏe có chút không chịu nổi.

Sau đó vài ngày, đến cái bóng của Á Hán cũng không thấy. Đến câu lạc bộ guitar tìm thì cũng là câu "Trưởng CLB có việc" đỏ tươi viết trước cửa.  Nếu nhìn từ xa như là vách tường chảy ra máu, thật ghê người.

Gọi điện đến ký túc xá, bạn cùng phòng hắn lại nói đã hai, ba ngày rồi hắn không có về. Việc này càng làm Tạ Trữ trong lòng nóng như lửa đốt lại không thể tìm được người nói chuyện.

Tân Hân phát hiện tinh thần của Tạ Trữ vẫn luôn hoảng hốt mới hỏi y.

"Sao vậy? Có chuyện với bạn gái sao? Hình như ốm đi rồi? Đi thôi, trưa nay mình tẩm bổ cho cậu."

Rồi nhìn y cười cười.

"Chúng ta đi gần thế này bạn gái cậu ghen không?"

Tạ Trữ trong lòng cười khổ. Ghen? Cơ bản Á Hán chưa từng để ý y qua lại với ai cả.

_

Buổi dã ngoại ngàn vạn người mong chờ đã tới. Sáng sớm, các nam sinh viên chờ xuất phát, trong đầu đã định sẵn kế hoạch tác chiến. Nữ sinh nào dáng đẹp nữ sinh nào da trắng, từ lần trước đã để ý sẵn rồi. Lần này nhất định phải phô trương tất cả mị lực của giống đực, khiến cho các cô quỳ xuống trước quần mình. Như một bông hoa xinh đẹp lao đầu vào rồi bị gió xé tan.

Tiểu Vũ cũng đã dậy từ sớm, nằm úp sấp trên giường nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, còn sợ trời sẽ đột ngột đổ mưa. Cho đến khi xuất phát, cậu mới phát hiện Tạ Trữ không có mặt, lớp trưởng lớn tiếng nói vọng lại.

"Tiểu Vũ, cưng biết địa điểm dã ngoại, ở lại chờ Tạ Trữ nha!"

Tiểu Vũ tuân mệnh, một mình ở lại ký túc xá trống trơn, nghĩ nghĩ Tạ Trữ đang làm gì mà cả hai ngày nay không thấy bóng dáng.

...Thật lâu sau Tạ Trữ mới trở lại, Tiểu Vũ hối y đuổi theo xe bus.

_

Tới khu bờ sông mới thấy, hiện trường một mảnh hoang tàn. Hội chị em hơn mười nữ sinh tán loạn, nhìn ngó xung quanh xem ai có thể giúp mình, than không cháy được, khói cứ từng đợt mịt mù bay lên, các cô cũng kêu liên tục.

"Ê ê, cậu qua giúp mình với!"

Rất nhiều nam sinh từ nhỏ lớn lên ở thành phố, ăn cũng ăn những món đóng gói sẵn làm sẵn, lần này tự thân vận động, không ngờ sẽ bộc lộ điểm yếu kém của chính mình, đến sứt đầu mẻ trán.

Tiểu Vũ không rảnh quản các cô, ùa vào trong đám người hô

"Ở đâu"

Tìm đồng bọn rồi kéo Tạ Trữ chạy theo. Một vòng người ngồi trên bạt, chính giữa là mớ than đỏ cháy phừng phừng, nam sinh người nào người nấy trố mắt nhìn mớ chân gà nằm trên vỉ thép, một nữ sinh cầm đồ quét lên gia vị, như một điểm sáng giữa trời. Đúng là Tân Hân, mặc đồ thể dục hơi cũ, nụ cười luôn nở trên môi.

"Sao cậu lại ở đây?"

Tạ Trữ vừa mở miệng liền hối hận vô cùng.

Tân Hân lại làm như không nghe thấy, đem chân gà đầu tiên nướng xong giao cho người thứ nhất.

Tạ Trữ trong chốc lát thành tâm điểm ánh nhìn, Tiểu Vũ cũng ngơ ngác nhìn nói.

"Là tôi mời bạn ấy tới."

Tạ Trữ đem chân gà đưa cho Tiểu Vũ, xắn tay áo

"Tôi đến giúp cậu!"

Rồi cầm đồ phụ Tân Hân quét lên.

Tiểu Vũ hạnh phúc vì có chân gà còn chưa được bao lâu, bên cạnh có một nam sinh nhìn cậu như hổ rình mồi. Tiểu Vũ đang đắc ý, một bàn tay to từ đâu bay tới, đoạt đi nửa cái chân gà của cậu.

"Ai đó?"

Tiểu Vũ nhảy dựng lên, quay đầu lại, chỉ thấy Phạm Phàm đem nửa cái chân gà nhét vào miệng anh.

"Sao cậu lại ở đây?" Tiểu Vũ thốt lên, trong lòng đau muốn chết.

Phạm Phàm không để ý đến cậu, thong tha đem chân gà cạp sạch, xương vứt qua một bên, xong cầm lấy cái chân gà sống đưa qua

"Đem nướng cái chân này đi!"

Tiểu Vũ tức đến cứng họng chỉ vào anh

"Cậu... cậu... cậu..." mãi không nói được.

Phạm Phàm liếc mắt nhìn cậu một cái, khí thế của Tiểu Vũ nhất thời vơi đi một nửa, nhỏ giọng nói

"Tôi có chờ ai giúp đâu, cậu để tôi nướng, mới không sợ đau bụng đó."

Miệng nói vậy rồi anh cũng tự động đi đến chỗ than đỏ nướng, cầm đồ quét gia vị cho cậu.

"Nè nè"

Tân Hân bên cạnh phát hoảng.

"Cậu là đang sơn tường hả, quét dày như vậy rồi làm sao ăn?"

"Không ăn được là tốt nhất!"

Tiểu Vũ nói vậy, lại vẫn mang Tân Hân sang chỉ anh cách làm.

_

Dòng sông rộng lớn, gió từng đợt thổi qua, Phạm Phàm lựa chọn một chỗ, gối tay nhàn nhã nằm.

Tiểu Vũ hỏi lớp trưởng, vì sao để Phạm Phàm đến đây. Lớp trưởng nói vì Phạm Phàm hỏi mình, huống chi bình thường còn hay đi đá bóng cùng nhau, cũng có vài phần giao tình chứ. Hơn nữa, có Phạm Phàm theo, mặt bằng chung của nam sinh dĩ nhiên lên cao rồi, mặc dù Khoa Luyện kim năm hai có Tiểu Vũ và Tạ Trữ, nhưng xét mặt bằng thì cũng chỉ bình thường thôi.

Có Phạm Phàm, dĩ nhiên như đã ấm càng thêm no. Nếu có đến hai Phạm Phàm, chắc còn nâng cao hơn nữa.

Nếu lớp trưởng đã quyết định, Tiểu Vũ còn dám nói gì đây?! Huống hồ mọi người đều đến đây hết rồi, chẳng lẽ đuổi anh về sao?

Bên bờ sông, từng đợt khói cứ bay ra. Mỗi người đều chăm chú vào xiêng nướng của mình. Nữ sinh còn dè dặt từ từ, chứ nam sinh đã không còn cái gì kiêng nể, đồ ăn ngon trước mặt, mỹ nữ sau lưng, cứ thế mà ăn như lang thôn hổ yết.

Chỉ có Tiểu Vũ không cùng mọi người mà sai Phạm Phàm chạy tới chạy lui

"Đi nướng cà cho mình đi!"

"Nướng chân giò hun khói kìa!"

Mấy câu sai khiến như vậy thỉnh thoảng cứ vang lên.

Ngoài Tạ Trữ ra, không ai chú ý đến Tiểu Vũ và Phạm Phàm, y nhìn Phạm Phàm một hồi, suy tư sau đó mỉm cười, có vài phần giống hồ ly.

Ăn uống xong rồi, nam sinh bắt đầu ăn no tính kế, tìm được mục tiêu của mình, bắt đầu tính chuyện câu tình.

"Bạn xem, chân gà phải cắt ra như vầy mới mau chín."

"Đúng là phết như vầy, có phần ngon hơn nhiều."

Tiểu Vũ không gia nhập đội, cầm cái chân gà cuối cùng đi đến hỏi Phạm Phàm

"Còn không cần sao?"

Phạm Phàm lắc đầu, Tiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh anh, bắt đầu tinh tế nhấm nháp. Lại nghe Phạm Phàm nói.

"Đừng ăn quá nhiều, đau bụng đó." Cậu nghe xong cũng chỉ ậm ừ cho có lệ.

Ăn xong chân gà, Tiểu Vũ đi đến bên bờ sông vốc nước rửa sạch tay, Phạm Phàm từ đâu xuất hiện đưa cho cậu một cái khăn tay trắng tinh. Tiểu Vũ lắc đầu từ chối, cậu lui ra sau cởi giày vớ ra, xắn ống quần, thả hai chân vào nước sông.

Nước sông lành lạnh, vừa thả chân vào, cậu không tự chủ được nhăn mặt. Rồi như phát hiện được trò chơi thú vị, những người khác cũng bắt đầu cởi giày vớ ra, thả chân xuống sông. Người thì chọc chọc mấy hòn đá, người thì ghẹo mấy con cá nhỏ.

Tạ Trữ và Tân Hân đem mấy bình gia vị rồi cọ quét tá lả trên đất cất vào, sau đó mới song song ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ, nhìn bạn bè đang ầm ĩ bên bờ sông.

"Muốn qua đó không?"

Tạ Trữ đem tâm sự cất trong lòng, thoải mái hỏi Tân Hân.

"Đi nào!"

Tân Hân cười vui vẻ gia nhập đám người bên kia. Cô định cúi người nhặt hòn đá cuội trong nước thì bỗng nhiên trượt chân ngã xuống.

"Sao vậy?"

Tạ Trữ đỡ lấy cô, nhìn khắp một lượt xem có sao không.

Tân Hân nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Tạ Trữ, trong lòng cô nửa phần ngại ngùng, nửa phần là vui vẻ.

"Không có gì, giống như bị cá nhỏ ghẹo nên giật mình thôi."

"Cẩn thận chút!" Tạ Trữ nói xong liền buông tay.

Tiểu Vũ giỡn đến vô cùng vui vẻ. Dĩ nhiên cậu cũng không chú ý đến Phạm Phàm bên cạnh cậu, mặt mũi ngày càng nhăn nhó.

Nhịn xuống mấy lần vẫn là không nhịn được, Phạm Phàm nhìn cậu, trầm giọng nói

"Đi lên đi"

Bây giờ là mùa thu, nước sông cũng chuyển lạnh, cứ ngu ngốc ngâm ở dưới, lát nữa chuột rút cũng không hay.

"Sao vậy?"

Tiểu Vũ lớn tiếng đáp lời, còn thuận tay hất nước lên tới mặt Phạm Phàm. Phạm Phàm nghiêng mình né tránh, mặt so với lúc nãy còn trầm hơn. Anh hạ giọng nói lại lần nữa.

"Tôi nói cậu đi lên. Nghe hiểu không?"

Tiểu Vũ giật mình, rút chân lên đứng thẳng, tay áp sát đùi, tạo ra tư thế "nghiêm" đứng trước mặt Phạm Phàm.

Phía sau cười rần rần, Tiểu Vũ cũng biết rất mất mặt, nhưng cậu không biết sao lại nghe lời anh như vậy. Phạm Phàm cong khóe miệng, hệt như nở một nụ cười. Tiểu Vũ nhìn đến mê mẩn, rồi kiềm lòng không đậu mà vươn tay chọt chọt mặt anh

"Cậu cười lên thật là đẹp trai."

Định làm thêm cái nữa thì

"A, cậu sao lại cắn tôi? Là chó sao?"

Cậu ném cho Phạm Phàm một ánh mắt kỳ quái rồi mang giày bỏ đi.

Phạm Phàm nhìn theo bóng dáng của cậu, dáng người có chút gầy, lỗ tai nhỏ... Bỗng nhiên nghe được bên tai có người thấp giọng nói:

"Đừng quá gấp, sẽ làm cậu ấy sợ đó!"

Vừa quay sang đã thấy khuôn mặt Tạ Trữ với biểu cảm "tôi hiểu"

Tiểu Vũ còn hồn nhiên mang giày, không biết rằng chính mình sắp bị người ta bán đi.

Buổi dã ngoại này đúng là kết duyên thêm mấy cặp. Nào là trao đổi số điện thoại, quyến luyến không nỡ chia ly, rồi trách sao thời gian ngắn ngủi, rất có cảm giác "Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thư hận miên miên vô tuyệt kì."

Lớp trưởng vẫn như cũ, không ai thèm đếm xỉa tới, đi tìm mấy nữ sinh xin số đều bị người ta lấy cớ từ chối. Vì thế sau khi hội chị em đi hết thì mới đứng đó tuyên bố

"Buổi dã ngoại kỳ này chi hơi nhiều, thủ quỹ không thể ứng tiền ra được. Bởi vậy, sau khi hội ý, bên tổ chức quyết định anh em nào xin được số điện thoại mấy bạn nữ, mỗi người nộp 15 đồng."

Phía dưới, người người oán hận mắng chửi.

_

Sau buổi dã ngoại hai ba ngày, Phạm Phàm bắt đầu trở nên thần bí, cơ hồ không thể thấy được bóng dáng của anh trong khu ký túc xá nữa, đá bóng  cũng không chơi. Tiểu Vũ rất tò mò, cứ lúc ẩn lúc hiện ở hành lang, có khi còn đứng thật lâu trước cửa phòng 307, xuyên qua khe cửa nhìn vào phòng, không có Phạm Phàm ở đó.

Càng không biết sẽ càng tò mò, Tiểu Vũ đã suy nghĩ tới đủ loại tình huống rồi, có khi nào là quen bạn gái không?! Hay là gặp chuyện gì, có thể bị bắt cóc không?

Rốt cuộc cậu cũng không nhịn được, tìm cớ đến phòng 307 mượn sách, vờ như lơ đãng hỏi

"Phạm Phàm đâu? Mấy ngày rồi cũng không thấy cậu ấy."

"Cậu ta?" Bạn cùng phòng nọ cũng không ngẩn đầu lên, y như mặt dính vào máy tính.

"Hai ngày nay cậu ta bận lắm. Hình như tính chuyển ra ngoài ở."

Đi ra ngoài trọ sao? Tiểu Vũ cả kinh

"Chuyển ra ngoài ở? Tôi sẽ tố giác cậu ta với nhà trường."

Cậu ta cứ như vậy mà chuyển ra sao.

Bạn cùng phòng kia nhìn cậu như vật thể lạ, Tiểu Vũ vẻ mặt siêu xấu hổ, mất bò mới lo làm chuồng

"A, tôi giỡn thôi."

Không thì mặt cứ ngơ ra. Sau khi ra khỏi phòng, cậu đem sách đập đầu mình thật mạnh.

_

Tạ Trữ đang ngủ trưa. Gần đây làm gia sư một lượt ba chỗ, đi về liên tục, đến khi đặt lưng xuống giường là y như bất tỉnh nhân sự. Nghe được tiếng chuông, y mơ màng dậy nghe máy, là Á Hán! Giọng anh vô cùng hung phấn.

"Tạ Trữ, mau đi đi, đến CLB Guitar nhanh!" Nói xong liền ngắt máy.

Tạ Trữ vội vàng chạy tới, cảm thấy hình như CLB mở cửa lại, guitar treo trên tường cũng khá nhiều, Á Hán ngồi trên ghế đọc nhạc phổ, miệng lầm bầm theo.

Á Hán ngẩn đầu, Tạ Trữ hít một ngụm lãnh khí, chỉ thấy hốc mắt của hắn bầm đen, trên mặt dán băng keo cá nhân. Y vội tiến lên."

Sao lại như này? Đánh nhau với người ta nữa sao?" Á Hán né tránh tay y.

"Đừng đụng vào, đau!" rồi xoa xoa khóe mắt. "Anh đánh nhau với Thừa Hiên một trận."

"Đánh nhau? Vì chuyện rút vốn sao?"

"Mẹ nó!"

Á Hán đau đớn kêu lên một tiếng

"Đừng nói nữa, anh tin tưởng hắn ta như vậy, hai năm nay hắn vậy mà dám cắt xén rút tiền CLB. May mà chỉ là cái CLB Guitar thôi, chứ cùng nhau mở công ty, chắc đủ cho hắn ta mua chiếc BMW."

Chuyện này Tạ Trữ sớm tính ra, nên nghe rồi cũng chỉ hơi chau mày.

"Sau đó anh đánh nhau với hắn ta?"

"Ừ, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ xin tha luôn. Từ nay về sau CLB này là của anh, mớ đàn treo tường là hắn không cần nữa nên anh lấy về."

Tạ Trữ tính sẵn trong lòng, trước đây tiền điện nước thuê nhà này nọ còn có lớp dạy Guitar của Á Hán chống đỡ. Nhưng mở lại quán, cái này cũng không bán được bao nhiêu, cũng không thể nói đến quy luật vòng tiền tư bản.

Dù sao cũng phải nhập hàng, sinh viên bọn y làm gì có thời gian chạy nam lên bắc lấy hàng. Nhưng nhìn Á Hán vui vẻ như vậy, y thầm than trong lòng, coi như chuyện này để nói sau vậy.

Á Hán buông nhạc phổ, tay vòng lên thắt lưng Tạ Trữ, đem y đặt giữa hai chân mình, bàn tay với vào trong áo tinh tế vuốt ve.

"Á Hán!"

Tạ Trữ cảm thấy một trận tê dại theo ngón tay hắn truyền đến.

"Bây giờ là ban ngày."

"Nhắm mắt lại thì là đêm rồi."

Á Hán không thèm để ý, từng bước một cởi áo của y.

Tạ Trữ ngã đầu lên vai hắn, thân mình như bị châm lửa, trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

"Đến đây..."

Khóe miệng Á Hán kéo theo một sợi chỉ bạc, hắn ngẩn đầu nhìn Tạ Trữ, trong mắt ngập tràn dục vọng đói khát, tiếng thở ngày một ồ ề, hắn mau chóng tháo dây lưng của mình, làm cho tiểu đệ cứng rắn được giải phóng bật ra, sừng sững chọc vào quần Tạ Trữ.

Tạ Trữ do dự một hồi, tay run run cởi quần, cưỡi lên ngồi trên người Á Hán.

"A..." Khi tiến vào, cả hai người đồng thời rên lên một tiếng.

Á Hán nắm hai chân Tạ Trữ giang ra, để cả hai sát lại gần nhau, phần eo dùng sức một chút, để cho hắn dễ dàng đâm chọc. Chiếc ghế ma sát sàn nhà phát ra âm thanh cọt kẹt theo nhịp độ ra vào của Á Hán.

_

Tiểu Vũ đã quan sát Tạ Trữ gần nửa giờ, sau khi ra ngoài buổi trưa, trở về thì...

"Mặt tựa hoa đào, nước như mặt hồ nước mùa thu."

Hơn nữa, dáng đi của cậu ta cũng lạ thiệt.

"Tạ Trữ, cậu sao vậy? Bị táo bón hả?"


Tạ Trữ vừa uống nước kiềm không được phun ra luôn, ho khan đến đỏ bừng mặt. Tiểu Vũ vừa thấy đã vội gào lên.

"Tạ Trữ, cậu muốn làm gì?"

Đoạn, cậu bay tới nhanh tay nhanh chân dọn tập của mình, may mắn chỉ bị dính chút nước.

Ngưng ho khan được một chút, quay qua thì thấy Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn y.

"Tớ không sao, không có bị... táo bón."

Khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ kia, y nhớ tới buổi trưa ghé chỗ của Á Hán, sau đó trong CLB Guitar không kiềm nén được mà làm. Vừa mang về được vài cái guitar mới, bọn họ lại quần trong đó một hồi, đã muốn thở hết nổi.


"Đúng rồi, Tạ Trữ, chiều nay cậu không đi sao? Tớ nhớ cứ giờ này là cậu lại ra khỏi phòng mà!"


"Không đi nữa!"


Á Hán bảo y đi dạy kèm ba chỗ rất vất vả, nên giờ giảm còn hai chỗ thôi, sau này chỉ cần dạy một tuần ba buổi thôi, nghĩ đến đây, trong lòng y có chút ngọt ngào, liền nói


"Sau này cũng không đi nữa!"

_



Tháng 11 là đợt thi giữa kỳ, Tiểu Vũ cầm quyển Toán cao cấp mà trong lòng sầu muộn. Hồi cấp ba, cậu vẫn không học giỏi Toán, đến Đại học, bị mấy cái tích phân vi phân hành cho nhũn não. Nhìn nhìn một hồi, cậu ném quyển sách, gào nói

"Coi hoài vẫn không hiểu, làm sao thi đây trời? Nghe nói học lại mới dễ qua môn, chỉ cần có mặt là qua, hay là bây giờ mình cũng chờ tới học lại."


Á Hán liếc cậu một cái


"Mấy thứ này không khó đâu, chỉ cần thuộc công thức, tới khi thi áp dụng là được."



"Nói đương nhiên dễ rồi!" Tiểu Vũ nói


"Dĩ nhiên là anh thấy không khó rồi, còn với tôi thì nó như thiên thư vậy đó."


Tạ Trữ cũng không còn cách nào, chỉ đành đốc thúc cậu học hành mà thôi.


Trong phòng học, Tiểu Vũ lật xem hai trang sách sẽ than một tiếng, tâm phiền ý loạn, cậu thầm nghĩ quăng sách một bên, chạy ra ngoài rống gào vài tiếng. Rốt cuộc, vẫn nằm dài trên bàn, mắt dại ra đờ đẫn.

Bỗng nhiên phát hiện một người đứng cạnh bên, Tiểu Vũ ngẩn đầu, là Phạm Phàm, đang đọc mớ bài tập cậu làm.

Tiểu Vũ nhanh tay đoạt lại, cầm cây viết, cố gắng ra vẻ ta đây đang đọc sách, có khi còn thể hiện như "Ô! Ta hiểu rồi". Phạm Phàm đặt túi xách lên bàn, thúc Tiểu Vũ xích qua một bên, rồi ngồi xuống bắt đầu đọc sách. Cảm giác được ánh mắt của Tiểu Vũ cứ chằm chằm vào mình, anh quay đầu

"Đọc sách, không hiểu cứ hỏi tôi!"


Kể từ hôm đó, mỗi ngày, 6h30 tối, phòng 301 sẽ vang lên tiếng đập cửa, so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn, tiếp đó Phạm Phàm sẽ đẩy cửa tiến vào, áp giải Tiểu Vũ đi phòng tự học.

Có khi Tiểu Vũ xấu tính không chịu đi, liền bị Phạm Phàm nắm cổ áo lôi đi. Bị ép riết rồi Tiểu Vũ cũng thành thói quen, cuối cùng tâm lý phản kháng cũng dần biến mất, người ta gọi là mưa dầm thấm đất.


Nhưng cũng có khi Tiểu Vũ cũng không thấy thoải mái, ngồi cạnh người này, mỗi ánh mắt mỗi động tác đều quấy nhiễu cậu, lâu lâu trong lòng cậu sẽ ngẩn ngơ, tự nhiên trong người nóng lên, muốn nhìn anh một chút lại không dám nhìn.


Ngày mai là thi rồi, Tiểu Vũ vẫn ngồi trong phòng ôn Toán, chỉ một lúc đã thấy hai mắt sắp dính lại, chật vật vô cùng. Sợ bị Phạm Phàm trừng mình, cậu đem quyển sách Toán dựng lên che khuất mặt mình, cằm đặt lên bàn, thiêm thiếp ngủ.


Đến khi tỉnh lại, một mùi thơm dễ chịu len vào trong cánh mũi, có mùi long não, còn thoang thoảng mùi mồ hôi. Cậu mở to mắt mới phát hiện, bản thân từ nãy đến giờ nằm thiếp đi trên cánh tay Phạm Phàm. Còn cái mùi vị dễ chịu kia đúng là từ người anh truyền tới.



Phạm Phàm dùng một tay lật sách, thấy cậu tỉnh rồi, mới từ từ rút cánh tay ra cử động, nói


"Đi thôi! Sắp tắt đèn rồi!"

Tiểu Vũ biết mình đuối lý, ngoan ngoãn thu dọn tập vở của mình đi theo anh.

"Cậu cũng muốn đi WC hả?"

Phạm Phàm quay lại hỏi cái người vẫn cắm cúi đi theo mình kia.

"A?" Tiểu Vũ ngẩn đầu, mới phát hiện tấm biển ngay ngắn treo trước mặt "WC nam" Cậu vội vã lắc đầu thối lui.

"Tôi không đi, cậu đi đi!"

_

Trở lại ký túc xá, Tạ Trữ nhìn cậu cười nói


"Khổ sai xong rồi sao? Tối mai, Tân Hân nói phải mời cậu ăn cơm, chúc mừng cậu thoát khỏi khổ ải môn Toán."

"Không được đâu, tối mai mình phải ra ngoài ăn với Phạm Phàm rồi. Ý bậy, là cậu ấy giúp mình ôn Toán nên mình mời cậu ấy đi ăn thôi."

"Tiểu Vũ... hai người đã đến mức nào rồi?" Tạ Trữ cẩn thận hỏi cậu.

"Mức nào là sao? Bọn mình có cái gì mà tới chứ?"

"Không có gì! Thuận miệng hỏi một chút thôi."

Tạ Trữ thở dài, vậy là cách mạng chưa thành công, đồng chí Phạm Phàm cần phải cố gắng nhiều hơn rồi.

_


"Yeah!!! Thi xong rồi, thi xong rồi!!!"

Tiểu Vũ gào rú, vừa ra khỏi phòng thi đã đem quyển sách Toán quăng quăng chụp chụp. Cậu quay sang Tạ Trữ nói

"Tớ đi trước nha, Phạm Phàm còn chờ. Nói với Tân Hân đi ăn cơm sau đi, tối mai đi ăn nha!"

Vừa nói vừa nhanh chân vọt mất. Chạy xuống cầu thang, chạy dọc hành lang, chạy đến trước bồn hoa

"Nè, tôi thi xong rồi, đi ăn đi!"

Phạm Phàm thu lại ánh mắt hờ hững trên bồn hoa, thản nhiên hỏi

"Thi xong rồi sao? Làm bài thế nào?"


Tiểu Vũ bắt đầu ba hoa

"Bổn thiếu gia ta đây có chuyện gì muốn mà không làm được, khẳng định có thể qua môn."

Phạm Phàm xoa nhẹ đầu cậu, tay cầm túi xách của cậu, dẫn Tiểu Vũ đi ra dãy sau phòng học. Tiểu Vũ hưng phấn trong lòng, cái môn Toán cao cấp đau đầu nhức óc này rốt cuộc cũng qua được.

Đông qua xuân đến. Tay chân như bị gò bó lâu ngày, thấy con chó nhỏ đi trên đường cũng muốn lại gào vài tiếng với nó. Phạm Phàm cứ chầm chậm đi cùng cậu, khóe miệng cong cong mỉm cười.

Đợi cho Tiểu Vũ bình tĩnh lại, hai người đã tới một tòa nhà cao tầng.

"Nè, không phải nói là đi ăn sao, đến đây chi, cậu muốn gì đó?"

Phạm Phàm không trả lời, chỉ mở cửa đi vào.

Vừa bước vào, Tiểu Vũ đã "oa" lên một tiếng. Trên bàn là..

"Cậu làm sao?"


Tiểu Vũ không thể tin nổi, cỡ nào cũng không tưởng tượng ra được hình ảnh Phạm Phàm mang tạp dề bận rộn trong bếp. Quả nhiên...

"Mua đó!"

Phạm Phàm đổi giày, lôi từ gầm bàn ra thùng bia.

"Cậu uống được không?"

"Không được, một ly là xỉn liền luôn."


"Giỏi lắm!" Phạm Phàm lấy cái ly, rót đầy rồi đưa cho cậu.

_

Sáng sớm mùa thu, ánh mặt trời nhàn nhạt, chỉ hồng cả một vùng trời phía đông, trong không khí còn mang theo hơi sương mát mẻ.

Phạm Phàm lặng lẽ đứng dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo. Anh ra ngoài đọc sách một lát, khi trở vào đã gần 9h sáng. Tay liền vỗ lên tấm mềm nói

"9h rồi, dậy đi!"


Tấm mền rung lên vài cái, từ trong lộ ra khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn. Tiểu Vũ hé mắt mơ màng nhìn Phạm Phàm, lẩm bẩm vài câu rồi lại chui tọt vào trong mền.

Phạm Phàm kéo mền về phía mình, lôi cậu ra, ôm cậu trong lòng, chờ cho tỉnh ngủ.

Tiểu Vũ dần cảm nhận được sự mát mẻ, cậu dụi mắt, cơn buồn ngủ bay mất liền hét lên chói tai

"Aaa, quần áo của tôi đâu? Cậu đem để đâu rồi?"

Bây giờ so với David thì chắc cậu nhiều hơn cái quần lót thôi.

Đặt lại cậu trên giường, Phạm Phàm lấy quần áo mắc trên ghế qua

"Giơ 2 tay lên!"

Tiểu Vũ nghe lời làm theo, để cho Phạm Phàm mặc áo dùm mình.

"Sao tôi lại ngủ ở đây?"

"Hôm qua cậu say quá, tôi không gọi cậu dậy!"

"Nhưng cậu cũng phải báo tôi chứ, trường học không cho ngủ lại bên ngoài mà!"

Tiểu Vũ nén giận.

"Tức là ra ngoài ở thì được?" Phạm Phàm đột nhiên hỏi cậu.

"A..."

Tiểu Vũ chưa kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc nhìn Phạm Phàm.

"Tối qua ngủ ngon không?"

"Là sao chứ?" Tiểu Vũ trầm tư, tường được sơn mới, không gian rộng rãi, vẫn hơn ký túc xá bốn phía bao vây, một phòng bốn người chen chúc, mở mắt là thấy trần nhà.

Xong nhìn lại giường nệm êm ái, chăn mền ấm áp, không có tiếng ngáy vang như sấm của lớp trưởng cũng không có mùi giày thum thủm bốc lên.

"Được đó!"

Tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng Tiểu Vũ cảm thấy nơi đây so với ký túc xá đúng thực là thiên đường.

"Vậy ra ngoài ở đi. Phía nhà trường chỉ nói vậy thôi chứ không làm gắt gì, chỉ cần đừng để xảy ra chuyện thì trường cũng không thèm quản."

Mà Tiểu Vũ cũng biết, dọn ra ở riêng này chính là... ở chung với Phạm Phàm.

Phạm Phàm tiếp tục dụ dỗ cậu

"Cậu xem , tôi tình cờ đến đây, chỉ có một người ở, chỉ cần cậu quét tước sạch sẽ đem chăn mền đi phơi nắng là xong, không lấy tiền thuê nhà của em. Ở đây là có phòng riêng, về ký túc thì chen chúc bốn người tám người, dĩ nhiên là không tiện. Cậu nghĩ đi, cậu chọn ký túc xá hay chỗ này là tùy cậu. Cậu thấy sao?"

Muốn chứ! Tiểu Vũ muốn lắm chứ, vì có Phạm Phàm mà. Đối với Phạm Phàm, cậu vẫn có sự sợ hãi, sợ anh nghiêm mặt, sợ anh giọng ôn hòa mà nói ra lời sắc bén.

Nhưng mà trong lòng đầy chờ mong, có thể ở chung với Phạm Phàm, nhìn thắt lưng gầy gầy của anh, cả cặp mông rắn chắc nữa.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top