Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61 - 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Thẳng thắn

Quan Thừa Phong chọn một cặp nhẫn giá cả vừa phải.

Bây giờ rất nhiều nhẫn được làm bằng vật liệu lấy xuống từ cơ thể dị thú, dị thú càng quý hiếm nhẫn sẽ càng quý giá.

Cả Quan Thừa Phong và Tân Duyên đều không cảm thấy đeo trên tay bộ phận của dị thú là chuyện đáng để khoe khoang, cuối cùng cả hai chọn một cặp nhẫn vàng thiết kế khá được.

Để nhân viên cửa hàng khắc tên lên nhẫn, sau đó...

Quan Thừa Phong trực tiếp đeo nhẫn của mình lên tay.

Tân Duyên: "..." Người này thích đàn ông thật hả? Đây cũng quá thẳng rồi!

Mua nhẫn xong thì tự đeo lên, hoàn toàn không có ý định đeo cho y!

Tân Duyên có chút không thốt nên lời, nhưng cuối cùng cũng đành tự đeo nhẫn giống Quan Thừa Phong.

Thôi, hình thức không quan trọng, quan trọng là... Người.

Quan An tốt như vậy người, giờ đã là của y rồi!

Sau này... y nhất định phải canh chừng Quan An, quyết không thể để Quan An bị người khác cướp đi!

Tân Duyên hài lòng thưởng thức nhẫn trên tay, phấn khởi đi theo Quan Thừa Phong ra khỏi cửa hàng trang sức.

"Anh muốn đi mua một vài thứ." Quan Thừa Phong nói.

"Ừ." Tân Duyên đáp một tiếng, suy nghĩ một chút lại đi tới nắm tay Quan Thừa Phong.

Quan An đã là bạn trai của y, sau này nắm tay và ôm ấp là không thể thiếu!

Quan Thừa Phong liếc mắt nhìn Tân Duyên chủ động, càng cảm thấy mình cần phải chủ động hơn.

Hắn dẫn theo Tân Duyên tiến vào siêu thị bên cạnh mua thứ đồ che mưa chắn gió cho cuộc sống về đêm.

Tân Duyên: "!!!" Quan An lại mua cái này... Tốc độ này có phải hơi nhanh không? Y còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!

Nhưng Quan Thừa Phong đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trước đó không quen bạn trai, nên tương đối gấp...

Không phải đây là chuyện người yêu nên làm à? Không có gì!

Thấy Quan Thừa Phong rất bình tĩnh, Tân Duyên cũng ra vẻ bình tĩnh, cứ như mua bao cao su là chuyện rất đỗi bình thường.

Quan Thừa Phong vẫn luôn quan sát Tân Duyên, thấy Tân Duyên như vậy càng cảm thấy cách làm của mình phi thường sáng suốt.

Quả nhiên Tân Duyên rất chờ mong buổi tối!

Triệu Khoa Lâm vẫn luôn nhìn trộm Quan Thừa Phong và Tân Duyên đen sì cả mặt.

Tân Duyên đời này lớn mật hơn đời trước nhiều nhưng vẫn có chút giống, đó là đều ở bên người khác.

Triệu Khoa Lâm có lòng muốn làm chút gì đó nhưng lúc này có người từ bên ngoài tiến vào: "Triệu thiếu, nhà họ Vương có động tĩnh!"

Triệu Khoa Lâm chỉ có thể tạm thời buông tha hai người này.

Cùng lúc đó, Chân Thiệu Tề luôn chú ý Triệu Khoa Lâm trong chỗ tối thầm mắng Quan Thừa Phong vài câu.

Cái tên Quan Thừa Phong không hỗ trợ hắn thì thôi đi, lại còn gây chuyện thêm việc cho hắn!

Nếu không phải lần này hắn nhanh tay giúp nhà họ Vương làm vài chuyện, có khi Triệu Khoa Lâm đã đi tìm Quan Thừa Phong gây phiền toái!

Nhưng nhìn hành động đêm nay của Quan Thừa Phong và Tân Duyên... Hai người này đến với nhau, rất tốt.

Quan Thừa Phong độc thân nhiều năm cuối cùng cũng coi như thoát ế, tiến triển còn rất nhanh.

Chân Thiệu Tề nghĩ như thế, gọi viedeo cho Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong đã về đến nhà, thấy một số lạ gọi video cho mình suy nghĩ một chút, vẫn nhận.

Trong video xuất hiện mặt Chân Thiệu Tề.

Quan Thừa Phong nói: "Sao đang ở trong thành mà ông lại gọi cho tôi?"

"Chuyện cũng sắp chấm dứt rồi, không cần sợ người khác biết." Chân Thiệu Tề nhếch miệng với Quan Thừa Phong, đầu mày cuối mắt đều mang chút phong tình, "Hai hôm nay tôi bận lắm, tối hôm nay càng nhiều việc, ông qua giúp tôi?"

Chân Thiệu Tề rất ít khi xin người khác giúp đỡ, nghe nói như thế Quan Thừa Phong định đáp ứng nhưng bị Tân Duyên kéo lại, Tân Duyên còn lại gần từ chối Chân Thiệu Tề: "Tối nay chúng tôi có việc!"

"Có việc gì?" Chân Thiệu Tề khiêu khích nhìn Tân Duyên chắn trước mặt Quan Thừa Phong.

Tân Duyên nói: "Hôm nay chúng tôi đã xác định quan hệ, Quan An còn cầu hôn tôi, chúng tôi muốn trải qua thế giới hai người!"

Quan Thừa Phong: "..." Hắn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, bất kể là vẻ mặt của Chân Thiệu Tề hay phản ứng của Tân Duyên, đều không đúng lắm.

"Thế giới hai người? Bóc tem?" Chân Thiệu Tề hỏi.

"Đúng!" Tân Duyên không chút do dự đáp lại.

"Chúc hai người có một đêm vui vẻ." Chân Thiệu Tề cười há há, "Còn nữa, cậu rất đáng yêu!"

Tân Duyên bỗng nhiên bị khen có chút khó hiểu, Chân Thiệu Tề là tình địch của y mà? Làm gì lại đột nhiên khen y?

Mà vào lúc này, Chân Thiệu Tề đã cúp điện thoại.

"Chuyện gì thế này?" Tân Duyên hỏi Quan Thừa Phong.

"Cũng không có gì... Chúng ta đi trải qua thế giới hai người." Quan Thừa Phong nói, mặc kệ Chân Thiệu Tề bị gì, Tân Duyên rất muốn cùng hắn làm chút gì đó, đây là khẳng định.

Quan Thừa Phong nói xong ôm lấy Tân Duyên đi vào phòng.

Tân Duyên: "!!!" Thật sự nhanh như vậy?

Lúc nãy y tắm cũng không biết đã sạch chưa!

Miệng y còn đang sưng, không tiện hôn môi!

Còn có còn có, y cũng chưa kịp học tập cho giỏi một chút!

Tân Duyên trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng rất nhanh cái gì cũng không không nghĩ nữa.

Mà một bên khác, Chân Thiệu Tề cảm thấy mình thật sự là một người anh em tốt có một không hai.

Có hắn hỗ trợ, hẳn là đêm nay Quan Thừa Phong rất vui vẻ.

Đáng tiếc hắn cũng không vui, dù sao chuyện cần làm nhiều lắm.

Chân Thiệu Tề thở dài, tiếp tục bận rộn.

Hắn bận cả một đêm, đến cuối cùng dù có là cường giả cấp tám cũng uể oải không chịu được.

Người mệt tâm trạng sẽ không quá tốt, tính khí cũng sẽ trở nên kém... Chân Thiệu Tề có chút hối hận hành vi giúp đỡ Quan Thừa Phong trước đó của mình, hắn bên này nhiều việc như vậy dựa vào cái gì Quan Thừa Phong lại được thoải mái?

Đang có chút không cân bằng, Sở Đông Vũ tìm đến Chân Thiệu Tề.

Chân Thiệu Tề: "..." Đầu óc hắn có vấn đề mới giúp Quan Thừa Phong!

Trong lúc Chân Thiệu Tề hối hận, Quan Thừa Phong đang cảm kích hắn.

Nếu không nhờ Chân Thiệu Tề hắn khẳng định không thoát ế nhanh như vậy.

Hiện tại vấn đề duy nhất là thân thể Tân Duyên mẫn cảm quá mức, hắn rõ ràng không dùng sức nhưng trên người Tân Duyên đã hồng hồng tím tím, rất nhiều vết tích.

Trước đây lúc huấn luyện Tân Duyên, vết thương trên người Tân Duyên còn nhiều hơn, hắn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng bây giờ... Hắn thực sự đau lòng.

Quan Thừa Phong tìm thuốc chậm rãi bôi cho Tân Duyên.

Tân Duyên vẫn chưa tỉnh, mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy có ai bên cạnh sờ tới sờ lui, theo bản năng từ chối: "Không muốn..."

Quan Thừa Phong: "..." Hắn vốn là không muốn, nhưng bây giờ thật sự có chút muốn!

Nhưng bộ dạng Tân Duyên thế này hắn thực sự không hạ thủ được... Quan Thừa Phong hôn y một miếng: "Yên tâm, anh không làm gì em đâu, đang bôi thuốc cho em." Trên người Tân Duyên có rất nhiều máu bầm, hắn thấy quá chướng mắt.

Tân Duyên vốn đang mơ mơ màng màng, bị hôn một cái lại tỉnh táo rất nhiều, chờ Quan Thừa Phong dùng bôi thuốc đang tỏa ra hương thơm mát mẻ cho mình...

Quan An cũng dịu dàng quá rồi đó? Bôi cho y ngứa hết cả người, không nhịn được cười.

Cái kia tên Thành gì kia lại đi nói Quan An có đam mê ngược đãi... Nhất định không có chuyện như vậy!

Quan An đối xử với y cẩn thận từng li từng tí một, quả thực không dám dùng sức!

Hơn nữa... Biểu hiện trước đó của Quan An... Hắn rất không thuần thục, là lần đầu!

Đây thực sự là... Một chuyện khiến người vui vẻ.

Tân Duyên hì hì nở nụ cười, quay người duỗi cánh tay để Quan Thừa Phong bôi thuốc cho mình.

Đang bôi thuốc Tân Duyên đột nhiên nhớ lại chuyện đêm qua, không nhịn được hỏi: "Anh và Chân Thiệu Tề, đến cùng là quan hệ như thế nào?"

"Bọn anh là bạn bè bình thường." Quan Thừa Phong nói.

"Nếu là bạn bè bình thường tại sao lúc trước hắn phải khiêu khích em? Còn biểu hiện thân mật với anh trước mặt em nữa... Không phải hắn thích anh chứ?"

Có chuyện này? Quan Thừa Phong cau mày.

"Em nói là sự thật! Đêm qua hắn còn khiêu khích em!"

"Anh và hắn thật sự chỉ là bạn bè bình thường, còn vì sao hắn lại làm như thế... Hẳn là muốn giúp đỡ."

"Giúp cái gì?"

"Giúp chúng ta đâm thủng mối quan hệ." Quan Thừa Phong nói, "Anh nhận ra tình cảm với em là nhờ hắn nhắc nhở... Lúc đó hắn nói em cứ như cô dâu nhỏ của anh."

Tân Duyên nói: "Hắn thật sự không thích anh?"

"Hắn khẳng định không thích anh." Quan Thừa Phong nói.

Tân Duyên lúc này mới yên lòng: "Cũng đúng, hắn là cường giả cấp tám, lợi hại như vậy! Người như hắn có thích ai thì cũng phải như chú của anh."

Tân Duyên tỉ mỉ suy nghĩ một chút liền phát hiện Chân Thiệu Tề đúng là không có gì mờ ám với Quan An, không nói những cái khác, sau khi họ đến thành Hàng Hải số lần Chân Thiệu Tề tìm đến Quan An thật ra không nhiều. Mỗi lần hai người này gặp gỡ y đều có mặt. Tuy rằng không nghe được bọn họ nói gì nhưng y luôn đứng bên cạnh nhìn... Nếu Chân Thiệu Tề thật sự có ý với Quan An hà tất phải làm mấy động tác nhỏ trước mặt y?

Chân Thiệu Tề còn lớn hơn Quan An nhiều...

Người như Chân Thiệu Tề hẳn là thích kẻ mạnh như Quan Thừa Phong?

Chân Thiệu Tề quen Quan An vậy khẳng định cũng quen Quan Thừa Phong.

Tân Duyên đã biết người mình cứu khi còn bé là Quan Thừa Phong, y nhớ người đó bị hủy dung nhưng lại rất ôn hòa, cũng rất kiên nhẫn đối xử với mình...

Người như vậy sẽ rất được người khác yêu thích.

Nghĩ như thế Tân Duyên không nhịn được hỏi: "Chân tiên sinh... là bạn tốt của chú anh à? Hắn có thể hay không..."

"Bọn họ tuyệt đối không liên quan!" Quan Thừa Phong nói, vẻ mặt có chút quái lạ.

"Vậy hở... Xin lỗi, em không nên đoán mò." Tân Duyên đáp, Quan Thừa Phong là người anh hùng, y nói lung tung như vậy cũng không hay.

"Không có chuyện gì." Quan Thừa Phong xoa xoa mi tâm của mình, cuối cùng nói: "Tân Duyên, anh có chuyện phải nói cho em, sau khi nghe xong em đừng nóng giận."

Quan Thừa Phong vẻ mặt nghiêm nghị, điều này khiến Tân Duyên có dự cảm xấu —— Quan An muốn nói gì với y?

Hay là muốn thẳng thắn chuyện gì?

Chuyện Quan An muốn nói có phải là rất nghiêm trọng, sẽ khiến y rất tức giận nên Quan An mới rào trước để y không giận?

"Anh không nói rõ là chuyện gì em càng không thể đảm bảo sẽ không tức giận." Tân Duyên nói.

"Cũng phải... Duyên Duyên, chuyện này rất ít người biết, sau khi anh nói cho em, em phải hứa sẽ không trách anh, anh không thể gạt em được." Quan Thừa Phong nói.

"Đến cùng anh muốn nói cái gì?" Tân Duyên càng sốt ruột, đồng thời trong lòng cũng suy đoán đủ loại ý nghĩ không hay —— Chẳng lẽ Quan An còn thích người khác?

Hay là thật ra Quan An đã có con?

So với những thứ đó, Quan An thật sự có ham mê đặc thù... Cũng không là gì cả!

Quan Thừa Phong nói: "Thật ra anh không phải là Quan An, anh là Quan Thừa Phong."

"Chỉ việc này?" Tân Duyên yên lòng, Quan An không có con riêng lung ta lung tung là tốt rồi!

Chờ chút, Quan An nói cái gì? Quan An nói thật ra hắn không phải là Quan An, là Quan Thừa Phong?

Tân Duyên mờ mịt nhìn về phía Quan Thừa Phong: "Em có nghe nhầm không? Anh lặp lại lần nữa?"

Chương 62: Ngọt ngào

"Thật ra anh không phải Quan An, là Quan Thừa Phong." Quan Thừa Phong lập lại một lần nữa, hơi chút ngượng ngùng.

Hắn ngủ với người ta xong mới dám thẳng thắn... Có hiềm nghi lừa hôn.

Không, cũng không thể nói là lừa hôn, từ đầu đến cuối người Tân Duyên thích đều là hắn, không phải Quan An.

Nhưng dù vậy... Hắn vẫn có chút chột dạ.

Trong lòng Tân Duyên nổi lên sóng to gió lớn.

Quan An nói hắn... Là Quan Thừa Phong? !

Ánh mắt Tân Duyên lom lom nhìn chằm chằm Quan Thừa Phong.

Mới vừa rời giường Quan Thừa Phong không mặc quần áo, thân thể cường tráng hoàn toàn phô bày trước mặt y, còn có gương mặt kia cũng vô cùng đẹp trai, không hề nhìn ra dấu vết phẫu thuật.

Nhưng nếu người trước mắt là Quan Thừa Phong, nhất định hắn đã phẫu thuật thay da... hẳn là rất đau!

Đương nhiên đây không phải mấu chốt, mấu chốt là... Y nhớ Quan Thừa Phong đã bốn mươi, đàn ông qua tuổi bốn mươi sẽ không quá mạnh, cuộc sống về đem sau này của họ...

Chờ chút, hình như y nghĩ hơi xa rồi?

Còn nữa, chỉ cần là người trước mắt này dù cho phải yêu đương kiểu Plato y cũng nguyện ý.

Tân Duyên ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Quan Thừa Phong hồi lâu.

Quan Thừa Phong bị y nhìn càng thêm chột dạ.

Lúc này, cuối cùng Tân Duyên cũng mở miệng: "Anh làm đại phẫu như vậy có bị di chứng gì không?"

"Phẫu thuật?" Quan Thừa Phong không hiểu tại sao bỗng nhiên Tân Duyên nhắc đến chuyện phẫu thuật.

Tân Duyên nói: "Da mặt anh thay đổi toàn bộ luôn!"

Quan Thừa Phong: "..."

Quan Thừa Phong hít sâu một hơi, nói: "Em ngồi đi, anh kể lại đầu đuôi sự việc cho em."

Tân Duyên lập tức ngồi ngay ngắn, hai chân khoanh lại.

Quan Thừa Phong che mũi của mình, không nhìn tới Tân Duyên —— hắn không mặc quần áo, Tân Duyên cũng không mặc.

Bằng vào sự tự chủ mạnh mẽ Quan Thừa Phong nói rõ tình huống của mình.

"Không ngờ trên thế giới này thật sự có chuyện sống lại!" Tân Duyên nghe xong còn rất hưng phấn, bắt đầu truy hỏi cảm thụ của Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong: "..." Này không giống hắn tưởng tượng.

Nhưng Tân Duyên muốn biết... Hắn biết gì nói nấy bao nhiêu cũng được.

Tân Duyên hỏi rất nhiều, cuối cùng lại nói: "Không trách anh lại thẳng như vậy, thì ra..." Thì ra người trước mắt này không phải Quan An, là Quan Thừa Phong!

Y hiểu rất rõ cuộc đời của Quan Thừa Phong, người này vội vàng giết dị thú chưa bao giờ yêu đương, độc thân cả đời.

Nhất là tuổi lại lớn...

Khó trách lại không hiểu phong tình như vậy!

"Thì ra cái gì?" Quan Thừa Phong hỏi.

"Không có gì." Tân Duyên nói, "Quan An đi đâu rồi?"

"Anh không biết." Quan Thừa Phong nói.

"Anh không cần hổ thẹn, hắn không phải là người tốt, không còn nữa mới có ích lợi cho xã hội!" Tân Duyên an ủi Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong có chút buồn cười, trước đây Tân Duyên vẫn luôn nói cho người ta Quan An là người tốt, hiện tại trực tiếp nói Quan An không phải người tốt...

"May là anh đến nếu không có thể ngày đó em đã mất mạng rồi!" Tân Duyên lại nói, sau khi từ chỗ Quan Thừa Phong biết được Quan An là người như thế nào trong lòng y vẫn còn sợ hãi.

"Anh cũng rất vui mừng." Quan Thừa Phong cười rộ lên, sờ soạng đầu Tân Duyên một chút: "Anh lớn tuổi hơn em rất nhiều, em có ngại không?"

"Có gì mà để ý chứ." Tân Duyên đáp, "Chỉ cần có tình yêu, giới tính tuổi tác đều không thành vấn đề!"

Quan Thừa Phong yên lòng, lại có chút muốn cười.

Lúc này Tân Duyên lại nói: "Nhưng anh ở với em là trâu già gặm cỏ non đúng không? Em còn non như vậy có phải anh cần đối tốt với em thêm chút nữa không?"

"Đúng là phải tốt với em thêm một chút." Quan Thừa Phong đáp, "Em muốn anh tốt với em thế nào?"

Tân Duyên suy nghĩ một chút... Không nghĩ ra được.

Y muốn bảo Quan Thừa Phong lúc huấn luyện đừng nghiêm khắc với mình như vậy, nhưng như vậy lại không có chỗ nào tốt với y, y muốn trở nên mạnh mẽ!

Mà cái khác... Những phương diện khác Quan Thừa Phong vẫn rất tốt cũng rất bao dung với y, y không đưa ra được yêu cầu gì.

Không, vẫn có thể yêu cầu.

Tân Duyên nói: "Cứ như vậy đi! Sau này nếu anh huấn luyện em mệt quá thì anh phải xoa xoa hôn nhẹ an ủi em."

"Được." Quan Thừa Phong đồng ý, quyết định sau này nhất định phải nghe theo.

Tân Duyên lại nói: "Còn nữa, em muốn cái gì anh đều phải mua cho em!"

Quan Thừa Phong lại nói: "Anh không có tiền, tiền của anh... Đều ở chỗ em."

Cũng thật là! Tân Duyên đột nhiên nghĩ đến việc Quan Thừa Phong để lại cho mình một số tài sản lớn: "Sao lúc đó anh lại để cho em nhiều tài sản vậy? Anh... Không phải từ sớm anh đã thích em đấy chứ?"

Quan Thừa Phong: "... Anh không có hứng thú với trẻ con."

Vẻ mặt Quan Thừa Phong có chút xoắn xuýt, Tân Duyên không nhịn được nói: "Quan Thừa Phong, có phải thích em anh khó xử lắm không? Em còn nhỏ như vậy!"

Quan Thừa Phong chấp nhận.

Lúc nói chuyện Tân Duyên cười híp mắt, nhưng thật ra là đang nói đùa, nhưng thấy Quan Thừa Phong ngầm thừa nhận lại không vui: "Anh dám chê em nhỏ! Hơi quá đáng!"

Y vừa nói vừa áp lên người Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong hít sâu một hơi: "Anh không chê em nhỏ..."

Hắn đã nhịn rất lâu, hiện tại rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Áo mưa hôm qua mua vẫn còn rất nhiều, mặc quần áo cho thằng em xong hắn lại vất vả cày cuốc!

Vài ngày trước đó hôm nào Tân Duyên cũng theo Quan Thừa Phong huấn luyện, đêm qua còn cả sáng sớm hôm nay chút cường độ "công tác" này vời y cũng chỉ là muỗi.

Sau khi làm xong y vẫn nhảy nhót tưng bừng.

Mà những lúc thế này vẫn muốn làm nũng! Tân Duyên dán lên trên giường không đứng lên, rầm rì chuyên tâm đóng vai một cậu bé yếu đuổi.

Quan Thừa Phong đã kiểm tra thân thể cho Tân Duyên đương nhiên biết Tân Duyên không có chuyện gì, nhưng vẫn thỏa mãn các loại yêu cầu của Tân Duyên kiểu như bóp eo cho Tân Duyên gì gì đó.

Tân Duyên thật sự rất đáng yêu, hắn nghĩ...

Khi Quan Thừa Phong thẳng thắn thật ra hắn có chút bận tâm, sợ Tân Duyên không chấp nhận nhưng không ngờ cuối cùng dĩ nhiên lại như vậy.

Thật sự rất tốt.

"Anh bóp eo hơi mạnh rồi đó!" Tân Duyên nằm lỳ ở trên giường trở mình: "Bên trái em hơi đau, anh bóp chỗ chính diện đi!"

Quan Thừa Phong: "..." Đây là ám chỉ à? Tuyệt đối là ám chỉ đúng không?

Nhưng hắn mới vừa nghĩ như vậy, Tân Duyên đã nhanh chóng chui vào ổ chăn bên cạnh, sau đó ôm chăn nhảy xuống giường chạy mất.

Quan Thừa Phong: "..." Thật có sức sống!

Quan Thừa Phong và Tân Duyên trải qua thế giới hai người vô cùng vui vẻ.

Bọn họ cả ngày không ra ngoài mãi cho đến buổi tối mới quyết định đi ra ngoài ăn cơm.

Ngày hôm nay vui vẻ như vậy nhất định phải ăn món ngon chúc mừng một phen!

"Chú ơi, chú muốn đưa em đi ăn gì thế?" Ra cửa Tân Duyên cười híp mắt nhìn Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong vươn tay vò loạn tóc Tân Duyên.

"Anh buông tay!" Tân Duyên nói.

"Đừng gọi lung tung." Quan Thừa Phong nói.

"Tình thú, đây là tình thú anh có biết không!" Tân Duyên ôm đầu mình: "Chú chú chú chú chú chú!"

Thôi vậy... Đều đã trâu già gặm cỏ non rồi, bị gọi vài tiếng chú cũng là phải.

Buổi tối còn có thể tiến hành giáo dục thằng cháu bằng gậy gộc.

Ban đầu Quan Thừa Phong còn để ý tuổi tác hai người, nhưng Tân Duyên quậy như vậy hắn cũng không thèm để ý nữa: "Duyên Duyên ngoan, nghe chú nói này, buổi tối chú cho em ăn kẹo que."

Tân Duyên: "..." Đồ đàn ông già ghê gớm!

Hai người tìm một nhà hàng lẩu, ăn canh suông.

Thân thể hiện tại của Tân Duyên không ăn được cay, cũng chỉ có thể ăn cái này.

Trong quán lẩu nhiều người nhưng bọn họ chọn vị trí ở trong góc cũng không ai quấy rối.

Tân Duyên ăn ăn ăn, đột nhiên hỏi Quan Thừa Phong: "Quan... Thừa Phong, trước đây anh đã yêu đương chưa?"

"Chưa." Quan Thừa Phong nói.

"Chẳng trách hoàn toàn không có kinh nghiệm!" Tân Duyên thở dài, thực ra thằng nhỏ trong lòng đang vui hết nấc.

Từ khi Quan Thừa Phong bắt đầu thẳng thắn y vẫn luôn rất vui.

Người mình thích thế mà lại là Quan Thừa Phong, Quan Thừa Phong còn thích mình... Đây là chuyện tốt biết bao!

Y chỉ hận không thể khoe khoang cho cả thiên hạ đều biết!

Đặc biệt là, trước đây Quan Thừa Phong chưa từng yêu đương...

Y cảm thấy mình nhất định là con ruột của ông trời, nếu không... sao y có thể tìm được một đối tượng tốt như vậy?

Trước đây y cũng ảo tưởng về nửa kia của mình như bao người khác, nghĩ tốt đẹp mấy cũng không dám cue đến Quan Thừa Phong!

"Anh sẽ học tập." Quan Thừa Phong nói, Tân Duyên đặc biệt nhắc đến điều này, có phải vì cảm thấy hắn biểu hiện chưa đủ tốt?

Tân Duyên: "... Em học với anh!"

Tối hôm đó hai người cùng học tập một phen.

Học tập xong tiến vào thời gian hiền giả, cả người Tân Duyên mới hoàn toàn tỉnh lại.

Trước đoạn thời gian đó y quá mức hưng phấn, đầu óc vẫn luôn nằm trong trạng thái sung sướng cực độ, có hơi lú lẫn, ngoại trừ Quan Thừa Phong thì không nghĩ được gì khác.

Bây giờ thân tâm hoàn toàn được thỏa mãn y mới nghĩ đến một vài chuyện khác.

Nói ví dụ như... tình huống của Túc Giang Nham có khi nào cũng giống Quan Thừa Phong.

Có hai năm y là người gần gũi với Túc Giang Nham nhất, Túc Giang Nham này... quả thật có chút quái lạ.

---

Thời gian hiền giả: xuất phát từ tiếng Nhật, được gọi là: sage タイム / Kenja Time, còn được gọi là "sage mode" (贤者模式) hoặc "sage mode" (圣人模式). Cảm giác trống rỗng trong não sau một sự kiện, chủ yếu ám chỉ khoảng thời gian sau khi XXOO của nam (hay cụ thể là con trai thủ dâm).

Chương 63: Tân Duyên cấp năm

Năm đó Tân Duyên thân thiết với Túc Giang Nham như vậy là có nguyên nhân.

Khi đó Túc Giang Nham giận dỗi với cha mẹ, ở trong trường học cũng không ổn, y thấy đồng tình nên quan tâm Túc Giang Nham một chút, Túc Giang Nham lại chủ động kết bạn với y, hai người cũng dần thân thiết.

Thật ra y cũng có thể cảm giác được Túc Giang Nham cố ý tiếp cận mình nhưng y không để ý.

Lúc đó y cho rằng Túc Giang Nham cố ý tiếp cận mình để cọ chút ăn uống.

Khi đó y không có bạn bè, cũng không để ý chút đồ ăn thức uống này nên trở thành bạn bè tốt với Túc Giang Nham.

Sau đó chung đụng lâu có tình cảm, lại càng không để ý những thứ khác.

Nhưng bây giờ quay đầu lại y bỗng nhiên nhận ra... trên người Túc Giang Nham có rất nhiều chỗ không đúng.

Tỷ như thành tích của Túc Giang Nham đột nhiên xuống dốc không phanh, tỷ như quan hệ của Túc Giang Nham và cha mẹ bỗng nhiên xấu đi.

Đối với Túc Giang Nham lúc đó, người thân thiết nhất của gã chỉ sợ không phải cha mẹ mà là y.

Tân Duyên đột nhiên túm lấy Quan Thừa Phong, nói: "Phong Phong, bỗng nhiên em nhớ ra một vài chuyện, Túc Giang Nham có vấn đề!"

"Anh biết Túc Giang Nham có vấn đề, còn nữa... Có thể đừng gọi Phong Phong được không?" Quan Thừa Phong có chút bất đắc dĩ, hắn biết Tân Duyên tính cách hoạt bát đáng yêu, nhưng xưng hô thế này...

Tân Duyên lại cố ý gọi, lúc này còn đắc ý cười rộ lên để lộ hai cái răng nanh nhỏ: "Thế sao anh cứ tự tiện gọi tên em hả! Thừa Thừa!"

Tân Duyên cười cực kì đẹp, mặt khác... Bị Tân Duyên gọi vài câu như vậy cũng đâu phải vấn đề lớn lao gì?

Gặp gỡ Tân Duyên hắn vẫn luôn liên tục bại lui.

Tân Duyên lại nói: "Anh yêu, em thấy có khi Túc Giang Nham bị người khác xuyên vào! Có những lúc gã sẽ nói ra vài lời kì lạ!"

Tân Duyên nói ra tất cả những điều khả nghi ở Túc Giang Nham.

Nói mãi, y càng nghĩ càng thấy nhiều chỗ khả nghi.

"Túc Giang Nham thật sự không phải thứ tốt đẹp gì, em nghi ngờ gã biết Quan An không phải người tốt, cố ý đẩy em vào trong phòng của Quan An!" Tân Duyên nói, lại nhớ ra cái gì đó, "Đúng rồi, gã còn lấy trộm một miếng ngọc bội của em! Ngọc bội của em nhất định là bị gã trộm mất!"

Lúc trước ngọc bội y đeo từ nhỏ đến lớn bỗng nhiên không thấy, Tân Duyên đã từng tìm khắp nơi, cũng nghi ngờ Túc Giang Nham, dù sao lúc đó ngoại trừ Túc Giang Nham cũng không có người khác từng đến nhà y.

Nhưng sau đó Túc Giang Nham còn gấp hơn cả y, còn chủ động mở hết mọi thứ của mình ra cho y tìm, y không tìm được nên không nghi ngờ Túc Giang Nham nữa, thậm chí còn vì hiểu lầm Túc Giang Nham mà rất hổ thẹn với gã.

Bây giờ suy nghĩ một chút ngọc bội của y không bị Túc Giang Nham trộm thì còn ai vào đây?

"Ngọc bội?" Quan Thừa Phong hỏi.

Tân Duyên ngay lập tức nói ra mọi chuyện.

Vẻ mặt Quan Thừa Phong có chút nghiêm nghị.

Hắn đã sớm nghi ngờ Túc Giang Nham và Triệu Khoa Lâm biết tương lai, mà một người như vậy lại đi trộm ngọc của Tân Duyên vì cái gì?

Quan Thừa Phong đột nhiên nghĩ đến việc máu của Túc Giang Nham có tác dụng ổn định Phúc Năng bạo động.

Còn cả... Năm đó hắn bị thương, khi được Tân Duyên phát hiện Phúc Năng trong cơ thể rất loạn, chính hắn còn cảm thấy mình chắc không sống nổi nữa, nhưng sau đó... Hắn chậm rãi tốt lên.

Nhưng đây cũng chỉ là hoài nghi, hắn không thể xác định.

Quan Thừa Phong vẫn luôn không nói gì, thấy Tân Duyên càng nói càng giận mới bảo: "Đến tột cùng Túc Giang Nham xảy ra chuyện gì qua ít ngày nữa là biết."

"Sao lại qua ít ngày nữa là biết? Anh làm cái gì?" Tân Duyên nhìn về phía Quan Thừa Phong.

Lúc trước khi còn chưa biết người này là Quan Thừa Phong y còn cho rằng dù người này có nhiệm vụ thì chắc cũng kiểu như chân chạy việc vặt, nhưng bây giờ...

Đây là Quan Thừa Phong! Là boss!

Tuy rằng ngày nào Quan Thừa Phong cũng đi cùng với y, thể hiện mình rảnh rỗi không có việc gì nhưng chắc hẳn làm rât nhiều chuyện sau hậu trường?

Quan Thừa Phong suy nghĩ một chút, kể lại chuyện Túc Giang Nham muốn gây bất lợi cho Tân Duyên, nói cả chuyện họ muốn dùng chuyện này để tìm hiểu bí mật của Túc Giang Nham, đương nhiên cũng có nhắc tới Triệu Khoa Lâm cũng không đơn giản.

Tân Duyên không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, vừa hưng phấn vừa tức giận: "Anh muốn em làm mồi dụ mà còn không nói cho em!"

Quan Thừa Phong nói: "Sao anh có thể bắt em làm mồi dụ, phía bên anh sẽ cho người đóng giả em."

"Người khác đóng giả em sẽ rất giả đúng không? Em cảm thấy tự mình ra trận vẫn tốt hơn." Tân Duyên nói, y rất muốn tham dự vào.

"Không được." Quan Thừa Phong từ chối không chút do dự.

"Tại sao không được? Không phải anh cũng nói đã sắp xếp xong xuôi, không có sơ hở nào sao?"

"Lỡ có biến thì sao?"

"Vậy sao anh không sợ người giả thành em có "lỡ như"?"

"Thực lực của người kia rất mạnh."

"Thực lực của em cũng không kém!" Tân Duyên nói, "Cũng không thể để cho người khác thay em đi chịu tội... Anh để em tới đi!"

Quan Thừa Phong không nói lời nào.

Tân Duyên lại nói: "Anh ở bên cạnh bảo vệ em, không phải sao?"

Quan Thừa Phong đúng là sẽ ở bên cạnh bảo vệ, sẽ không để cho Triệu Khoa Lâm hoặc là Túc Giang Nham hại người, nhưng...

"Nếu anh không cho em đi em cũng không cho anh đi, em cũng lo lắng cho anh!" Tân Duyên lại nói. Y muốn gia nhập vào, một mặt vì không muốn để người khác thay thế mình gặp nguy hiểm, mặt khác... Quan Thừa Phong nhất định phải đi, y cũng muốn đi.

Quan Thừa Phong nhìn Tân Duyên một phút chốc, cuối cùng nói: "Nếu em có thể đạt đến cấp năm anh sẽ cho em đi."

"Quyết định như thế rồi đó!" Tân Duyên nói.

Y cảm thấy mình cố gắng một chút là có thể đột phá, chỉ là cấp năm thôi, nhất định không thành vấn đề!

Quan Thừa Phong y còn bắt được chẳng lẽ không ngoi lên nổi cấp năm?

Tân Duyên phi thường lạc quan, Quan Thừa Phong lại không cảm thấy y có thể đại tới cấp năm trước khi "Túc Giang Nham" ra tay.

Dù sao Triệu Khoa Lâm và nhà họ Vương cũng sắp phân thắng bại rồi.

Quan Thừa Phong cảm thấy mình đưa ra yêu cầu như vậy là rất sáng suốt, nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được... mình sai rồi!

Khi Tân Duyên thật sự muốn làm gì y sẽ dồn hết toàn lực, cho nên... Mấy ngày sau đó Tân Duyên thế mà không thèm để ý tới hắn, ngày nào cũng ra khỏi thành huấn luyện!

Hắn muốn cùng Tân Duyên làm nóng người một chút, Tân Duyên lại cảm thấy hắn đang lãng phí thời gian.

Tân Duyên còn không nấu cơm, ngày nào cũng ăn cơm hộp chỉ vì tiết kiệm thời gian tu luyện.

Quan Thừa Phong: "..." Cứ như có chỗ nào không đúng lắm.

Sao Tân Duyên hiện tại... Hắn nhìn có chút quen mắt?

Cực kỳ giống hắn của trước đây.

Ngày nào Quan Thừa Phong cũng hi vọng Triệu Khoa Lâm nhanh ra tay đi.

Nhưng Triệu Khoa Lâm lại thích dùng vài thủ đoạn người khác không thể thấy, không giống hắn thích dùng thực lực nghiền ép, đương nhiên không diệt cỏ tận gốc nhà họ Vương.

Hắn vất vả sắp xếp mọi thứ nhưng đã qua một tháng nhà họ Vương thế mà còn đang kéo dài hơi tàn!

Triệu Khoa Lâm... Thực sự có chút vô dụng.

Ngược lại Tân Duyên khiến hắn kiêu ngạo —— Tân Duyên đạt đến cấp năm rồi!

Chiến sĩ Phúc Năng cấp năm đã có địa vị rất cao, đặc biệt là Tân Duyên còn trẻ như vậy, trong tương lai y có thể đạt đến cấp sáu 100%!

Nhạc Hoằng cũng chỉ là chiến sĩ Phúc Năng cấp sáu!

Có thể nói, Tân Duyên tiền đồ vô lượng.

Hắn cũng không có lý do gì ngăn Tân Duyên, không cho Tân Duyên tham dự vào trong chuyện này.

Kỳ thực dù có là Triệu Khoa Lâm hay Túc Giang Nham, hành động của họ đều có liên quan đến Tân Duyên, chuyện của họ không nên giấu Tân Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#danmei