Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Công tử điên đã thu dọn xong hành lý từ rất sớm, lại len lén đem số tiền dành dụm mấy năm qua dấu ở trong người, ngồi ở trên bậc thang nhìn trời, mong đợi trời tối.

Hôm nay trong cung bận bịu, chỉ có tiểu cung nhân tới một mình quét sân.

Công tử điên tâm tình không tệ, hát mấy tiểu khúc gần đây mới sáng tác trong lúc rảnh rỗi, khiến cho tiểu cung nhân vỗ tay.

"Đa tạ đa tạ." Công tử điên cười toe toét, để lộ một hàm răng trắng tinh.

"Công tử... Ách... Ngươi có muốn tắm không?" Tiểu cung nhân đã sớm bị mùi thúi trên người y hun đến mức không dám đến gần.

Công tử điên ngượng ngùng cười một cái, nói: "Đừng hoảng sợ, chờ ta hỏi một chút." Nói xong, y đứng dậy chạy đến dưới tàng cây sơn trà cao lớn kia:

"Đại nhân đại nhân, ta có thể tắm rửa không? ... Sẽ không ảnh hưởng đến tình tiết chứ? ... Tốt quá, đa tạ đại nhân, vậy ta không quấy rầy ngài nữa."

Công tử điên hỏi xong lại chạy đến trước mặt tiểu cung nhân, nói với hắn ta: "Vậy thì phiền toái ngươi lấy cho ta chút nước nóng nhé."

Tiểu cung nhân sợ một thùng nước tắm không đủ, bèn đun thêm nhiều nước nóng một chút, để cho công tử đi*n tắm một lần thật sung sướng.

Khi công tử điên đi ra từ trong căn phòng nhỏ tồi tàn, cả người chỉ mặc một lớp đồ lót bằng vải thô, tóc vẫn còn ướt nhẹp nước. Chỉ thấy y đi thẳng về phía đống quần áo thúi vừa mới cởi ra, cầm cái túi nhỏ đựng lộ phí lên nhét lại vào ngực, sau khi làm xong mới tiếp tục cười tủm tỉm hướng về phía tiểu cung nhân nói cảm ơn.

Tiểu cung nhân cứng họng một trận, hắn ta cũng đâu có cướp tiền của người điên.

Công tử điên mặc xong quần áo, tiếp tục ngồi trên bậc thang, nhìn tiểu cung nhân quét sân, hong khô tóc, chờ trời tối.

Còn chưa tới chạng vạng tối tiểu cung nhân đã bị gọi đến nơi khác hỗ trợ, lúc gần đi hắn ta nhìn về phía công tử điên đang ngây người nhìn chằm chằm chân trời, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Này, buổi tối trở lại nô sẽ mang cho ngươi chút đồ ăn ngon."

Công tử điên hơi sững sờ một chút, phất tay một cái, nụ cười dạt dào: "Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng tối nay ta sẽ đi."

Tiểu cung nhân muốn hỏi y muốn đi đâu, sau đó lắc đầu một cái đi ra khỏi Vô Danh Cư. Y có thể đi đâu chứ, sao có thể coi lời của người điên là thật.

Buổi tối, mặt trăng vừa sáng vừa cong, trời đêm không có mây, sao sáng rực rỡ.

Công tử điên xách hành lý lên, lại sờ túi tiền trong ngực một cái, hứng thú bừng bừng bước ra khỏi Vô Danh Cư y đã ở ba năm.

Cũng may hôm nay có dạ tiệc, hơn nữa ngày thường mọi người đều không coi công tử điên ra gì, tối nay lại càng không có người hỏi han Vô Danh Cư nho nhỏ này. Nhưng trong lòng công tử đi*n rõ ràng đây là do đại nhân ra tay, liền to gan chạy thẳng tới Dưỡng Tâm Điện.

Y vui sướng chạy nhanh, y lập tức muốn chạy trốn khỏi thế giới đã trói buộc y thật lâu này.

Sau này đi đâu đây? Tìm một nữ tử an tĩnh ôn nhu, ẩn cư trên núi, trải qua cuộc sống không tranh với đời, nửa đời sau không có nửa xu quan hệ cùng triều đình, thật tốt thay.

Đột nhiên phía trước có một đèn lồng nho nhỏ sáng lờ mờ, công tử điên từ từ dừng nhịp bước chân.

Là Hoàng thượng, và Tô công công cầm dạ đăng đi theo phía sau hắn.

Đêm khuya, sau khi dạ tiệc kết thúc lại không ngồi ngốc trong Dưỡng Tâm Điện, tới gần Vô Danh Cư tăm tối này làm chi? Còn đứng ngơ ngác ở giữa đường nữa.

Chẳng lẽ là đại nhân thông cảm cho ta phải đường xá xa xôi chạy qua Dưỡng Tâm Điện, hảo tâm hảo ý an bài Hoàng thượng tới?

"Để cho ta chờ lâu rồi." Hoàng thượng mở miệng trước.

Công tử điên chớp chớp mắt, đại nhân bảo ta làm gì nhỉ? Đúng đúng, tùy tiện nói mấy câu, sau đó có thể đi.

Y âm thầm ôm chặt hành lý, chuẩn bị tán gẫu mấy câu "hôm nay dạ tiệc ăn ngon hay không?", và kết thúc bằng câu "quan hệ cùng các quan trong triều như thế nào rồi?". Người cũ đã ba năm không gặp, hình ảnh thiếu niên lúc đi học liền hiện ra trong đầu. Y nhìn người đối diện từng bước một từ thiếu niên lang xanh tươi mơn mởn lớn lên thành hoàng đế quyền dã thiên hạ. Y cũng đã trải qua gió sương từ đài cao rơi xuống đáy vực, lúc này trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa thao thao bất tuyệt vừa rơi lệ.

Hoàng thượng chỉ lặng lẽ nghe, lặng lẽ nhìn, thật giống như đang cố gắng bù đắp ba năm không gặp.

Công tử điên đang chợt nấc lên một cái, kết thúc những hồi ức của mình, suy nghĩ trước khi đi cũng nên từ giã bạn cũ trước kia, vì vậy mở miệng: "Tối nay ta sẽ đi, ngươi bảo trọng."

Được rồi, "tùy tiện nói một chút" đã nói xong, cũng đã từ biệt xong, công tử điên muốn đi.

"Khoan đã." Hoàng thượng đột nhiên mở miệng: "Tô công công."

"Có nô tài."

"Truyện khẩu dụ của trẫm, Trần Tần ngỗ ngược, ngay lập tức biếm xuống làm nô, tới Trường Quang sơn trang tránh nóng làm tạp dịch."

Trong lòng công tử điên lần nữa tan vỡ.

Đại nhân không phải đã nói để cho ta rời khỏi hoàng cung sao? Bây giờ từ hoàng cung biến thành sơn trang tránh nóng, ngay cả thân phận cũng từ thứ dân cách chức làm nô lệ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Y đột nhiên ngã ngồi dưới đất, túi tiền trong ngực không biết đã bị tuột dây từ lúc nào, mấy đồng tiền rơi ra khỏi áo của y, đập xuống đất phát ra những tiếng vang thanh thúy.

Công tử điên đã qua độ tuổi hăng hái nhất, y chỉ muốn an an ổn ổn qua ngày mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top