Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Anh cả Mạch Đương Đương, anh hai Mạch Ji Ji

Edit + Beta: Snail

Thời điểm đóng file văn bản lại đôi mắt Mạch Đương đã đầy tơ máu, dù sao vài ngày gần đây không thể nào ngủ được, tối hôm qua lại thức đêm gõ chữ trên máy tính một đêm.

Tối hôm qua lúc ngủ, cậu vừa nằm xuống liền nhập mộng, tình tiết trong mộng trùng hợp với tiểu thuyết cậu còn đang đăng nhiều kỳ -- 'Long biến'.

Quyển tiểu thuyết 'Long biến' này là tân văn của cậu, trước mắt đã đổi mới đến hai mươi vạn chữ, tình tiết câu chuyện dần dần tiến vào cao triều nhỏ. Mạch Đương viết văn quen thói tồn trữ, trong máy vi tính còn tồn mười vạn chữ bản thảo 'Long biến', thế nhưng cùng với sự đẩy mạnh tình tiết, cậu không tránh khỏi chuyện gặp nút cổ chai (bí văn), khoảng cách đến ngày hôm nay, cậu đã ngưng văn một tuần lễ.

Mạch Đương không ngờ lần này khi đi vào giấc mộng tình tiết vừa lúc là ngay chỗ ngưng văn, sau khi đi một vòng trong mộng, cậu giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc (*), toàn bộ mạch suy nghĩ đều trôi chảy, vừa mở mắt ra cũng không đoái hoài tới chuyện vẫn đang là hai giờ khuya, mặc một chiếc quần cộc lớn đứng dậy liền mở máy vi tính ra gõ chữ.

Mạch Đương được mở hai mạch nhâm đốc, cấu tứ như nước tiểu tuôn trào, bắt tay vào viết như nước chảy mây trôi, một đêm trôi qua vậy mà gắng gượng gõ bốn vạn chữ, tốc độ nhanh đến kinh người.

Tuy rằng thức trắng đêm hại thân, nhưng tốc độ đáng sợ cùng mạch suy nghĩ lưu loát cũng coi như không phụ lòng đôi mắt thỏ kia rồi.

Sau khi đóng máy vi tính lại, Mạch Đương cũng lười quan tâm đến túi đồ ăn vặt cùng hộp mì ăn liền trên bàn, duỗi người một cái đứng lên vọt vào nhà vệ sinh tùy tiện tắm, lúc đi ra trên người chỉ mặc một cái quần cộc liền trực tiếp nằm xuống.

Bạn học Mạch Đương Đương đánh vỡ nút cổ chai lại tồn trữ thêm bốn vạn chữ, cảm giác ngay cả mộng đều ngọt, trong mộng ôm gối đầu dùng sức cọ xát vài cái.

Có điều còn chưa ngọt được bao lâu liền bị chuông điện thoại di động đánh thức.

Ngưng văn trong một tuần khiến cậu hầu như mỗi ngày đều thức đêm gõ chữ, nghĩ mọi cách đột phá nút cổ chai, cộng thêm tối hôm qua lại chịu đựng suốt đêm, hiện tại cả người đều ỉu xìu bẹp bẹp, hận không thể triền miên cùng chiếc giường của mình đến cùng trời cuối đất.

Cho nên lúc điện thoại di động vang lên cậu căn bản không muốn phản ứng, cầm gối đầu che trên mặt liền xong chuyện, chỉ xem như không nghe thấy.

Có điều hình như đối phương rất gấp, lần đầu tiên không nhận lại gọi lần thứ hai, lần thứ ba, chuông điện thoại không ngừng làm ầm ĩ, mãi cho đến khi Mạch Đương không thể nhịn được nữa mà tiếp nó.

Mạch Đương cũng không nhìn số điện thoại gọi đến, sau khi kết nối liền đưa điện thoại dán trên mặt, ngay cả mí mắt cũng chưa từng mở ra.

"Anh anh anh anh anh!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói oang oang của Mạch Nha, dường như có vẻ rất gấp.

"Ạnh ạnh ạnh ạnh ạnh." Mạch Đương trả lại một câu, mắng, "Gọi hồn à!"

"Không phải gọi hồn, là hối thúc anh đó! Anh mau tới sân bóng nhỏ khu Cao Tân đi!" Mạch Nha thúc giục.

"Không đi." Mạch Đương không chút suy nghĩ từ chối một hơi, "Sáng sớm đánh bóng cái rắm, mày cũng không ngại đau eo, ông đây nhịn cả đêm, mệt chết đi."

"Không phải em đánh đâu." Mạch Nha nói.

"Không phải mày đánh mày gọi cái quờ." Mạch Đương nói xong liền chuẩn bị cúp điện thoại.

"Đừng đừng đừng đừng! Anh! Anh đừng cúp mà!" Mạch Nha vội vàng gọi lại cho cậu, "Không phải em đánh, làm người đàn ông của anh đánh đó!"

"Lăn ngay đi." Mạch Đương trực tiếp cúp rồi ném điện thoại sang một bên tiếp tục ngủ.

Vài giây sau tiếng chuông lại vang lên, một bộ dáng không ầm ĩ chết cậu thề không bỏ qua.

"Đường Mạch Nha lá gan của mày càng ngày càng phì lên đúng không?" Mạch Đương nắm di động lên âm u nói, sức lực bóp trên điện thoại giống như đang bóp cổ Mạch Nha vậy.

"Ây da anh trai của em! Em còn chưa nói xong mà, chơi bóng không phải em, là Trì Yến đại học G đó! Chị dâu em đó nha~" Mạch Nha vội vàng nói trọng điểm sự tình, để tránh Mạch Đương nổi điên thật sự diệt luôn mạng nhỏ của mình, lúc cậu nhóc nói chuyện, bên kia còn truyền đến tiếng hoan hô như BGM (background music) vậy.

Trì Yến.

Nghe thấy cái tên này, đại não Mạch Đương nghẽn mạch trong nháy mắt, hai giây sau cả người đều bừng tỉnh, bắn từ trên giường lên, túm lấy di động hỏi: "Mày nói ai? Lặp lại lần nữa, ai ở sân bóng nhỏ?"

"Trì Yến đó, nhất chi hoa nhảy quảng trường gì kia mà anh nói đó." Mạch Nha sợ cậu không nghe rõ, chậm rãi nói lại một lần nữa, "Trì Yến, ăn chậm rãi, Trì Yến."

"... Câm miệng, sao cái tên dễ nghe này nói ra từ miệng mày lại đáng khinh như vậy?" Mạch Đương nói, "Còn có, chi là âm tiết chỉnh thể để nhận biết, ngữ văn của mày là do thầy toán dạy hả?"

"He he, anh đừng vũ nhục thầy toán của em nha." Mạch Nha ở bên kia cười ngoác mỏ, "Em đây không phải sợ anh chưa tỉnh nghe không rõ sao? Tối qua lại thức khuya gõ chữ à? Nếu không anh ngủ tiếp đi?"

"Ngủ cái rắm." Mạch Đương gãi gãi đầu, "Nghe được cái tên này ngay cả anh hai mày đều tỉnh."

"Anh hai em là ai?" Trong nhất thời Mạch Nha không kịp phản ứng.

"Mạch Ji Ji í~." Mạch Đương nói.

Anh cả là Mạch Đương Đương, anh hai là... Mạch Ji Ji, cũng chính là hai lạng thịt dưới khố anh cả Orz.

"..." Mạch Nha nghe vậy trầm mặc một chút, "Anh à anh thật bỉ."

Mạch Đương hừ cười ra tiếng, vén chăn lên xuống giường: "Mày chờ đó, anh mặc quần vào lập tức tới ngay, nếu anh í muốn đi mày ngăn ảnh cho anh."

"Cái đệt! Nghe tên liền cởi mịa nó quần ra?" Mạch Nha kinh ngạc chửi một câu.

"Đi chết đi." Mạch Đương cười mắng, "Lát nữa gặp."

"Anh à anh nhanh lên chút nha! Bọn họ rất nhiều người, em sợ cản không được."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại Mạch Đương tùy ý tìm một bộ quần áo trong tủ mặc vào, rồi lại từ mặt bàn máy tính tùm lum tùm la mò lấy ví tiền liền ra cửa.

Khu Cao Tân Mạch Nha nói là khu vực chính phủ mới khai phá, cách chỗ Mạch Đương ở không tính là xa, sân bóng nhỏ cũng mới xây, hoàn cảnh rất tốt, thường xuyên có sinh viên ở phụ cận qua đây chơi bóng.

Ra khỏi ngõ nhỏ cậu đến ven đường tùy tiện bắt taxi, sau khi lên xe lại nhìn thời gian, phát hiện mới hơn tám giờ sáng, từ đầu đến cuối mình còn chưa ngủ được một tiếng. Tối hôm qua chịu một đêm, sáng sớm còn mệt như cún, bây giờ lại cảm thấy tỉnh táo cực kỳ, quả nhiên là nghe được tên ai kia liền như uống thuốc lắc vậy.

Nghĩ tới đây Mạch Đương nhịn không được cười hí hí hai tiếng, dáng vẻ đáng khinh kia chọc cho tài xế nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thời điểm tới nơi vừa lấy được tiền liền vèo một tiếng nhấn ga vọt mất, tốc độ rất phi thường.

Lúc Mạch Đương đến sân bóng nhỏ bên kia đã bắt đầu thi đấu, xung quanh còn vây không ít người, nhìn từ bề ngoài cùng ăn bận thì đại bộ phận là sinh viên.

Sau khi cậu đến gần đầu tiên liền thấy được Trì Yến đứng cạnh sân bóng uống nước.

Trì Yến đang ngửa đầu rót nước khoáng, bởi vì động tác ngửa đầu lộ ra chiếc cổ với đường cong tuyệt đẹp mê người, yết hầu hơi hơi nhô ra, gợi cảm muốn chết, cậu nhìn mà chỉ hận không thể chạy tới liếm hai cái.

Đi quá nhanh nên quên mang kính mắt rồi, nếu không nhất định có thể thấy rõ ràng bộ dáng chuyển động của yết hầu Trì Yến, kia nhất định rất có xúc cảm, nếu có thể sờ một cái thì tốt rồi. Mạch Đương có chút đáng tiếc nghĩ.

Lúc này ánh mắt Mạch Đương nhất định cực nóng tựa như dầu đun sôi, nóng đến 'xì xèo – xì xèo --", nóng đến tận nơi Trì Yến đang uống nước cách vài thước, đối phương vặn nắp bình nhìn về phía cậu bên này.

Chú ý tới Trì Yến nhìn sang, Mạch Đương lập tức lộ ra một nụ cười tự nhận là rất mê người, muốn nâng tay chào hỏi, nhưng tay còn chưa rút ra từ túi quần xong Trì Yến liền dời mắt đi.

Thời gian một cái chào hỏi cũng không cho. Mạch Đương bĩu môi, chọc chọc miệng túi chuyển dời vị trí, tìm bóng dáng Mạch Nha trong đám người.

Trước đó Mạch Nha đã chiếm được vị trí tốt, nơi quan sát trận bóng thuận lợi nhất, đây là do cậu nhóc dùng hai bình sữa chua cùng một hộp chocolate đổi với hai nữ sinh. Thấy Mạch Đương đi tới cậu nhóc vẫy tay hô một tiếng 'anh'.

Mạch Đương chen khỏi đám người đi vào, ngồi xuống bên cạnh Mạch Nha.

"Cuối cùng anh cũng tới!" Mạch Nha vỗ bả vai Mạch Đương, "Anh không đến em thật sự không có can đảm cản người ta."

"Tiền đồ." Mạch Đương quét mắt nhìn cậu nhóc một cái, mang theo khinh bỉ rõ ràng.

Mạch Nha hì hì cười hai tiếng, thấy hai mắt cậu đầy tơ máu, sắc mặt hơi trắng bệch, không khỏi có chút lo lắng nói: "Anh, sắc mặt anh không tốt lắm, em cảm thấy anh vẫn nên về ngủ một giấc tương đối quan trọng hơn."

"Ngủ quan trọng bằng chị dâu mày?" Mạch Đương hỏi, cậu nói chị dâu là chỉ Trì Yến.

"Không phải còn chưa thành chị dâu sao?" Mạch Nha liếc nhìn Trì Yến ở khu nghỉ ngơi, nói thầm một câu. Cậu nhóc thấy khả năng đối phương trở thành chị dâu mình không lớn, ước chừng Mạch Đương thành công trở thành chị dâu của người khác tính ra lớn hơn chút, có điều những lời này cậu nhóc không dám nói ra.

"Bớt nói nhảm đi, thành rồi anh còn cần phải nằm vùng như vậy sao?" Mạch Đương theo tầm mắt cậu nhóc nhìn về phía Trì Yến, đối phương đang vận động làm nóng người, một tay chụp bóng, tốc độ thong thả có tiết tấu, nhìn thế nào cũng thấy đẹp zai gì đâu á.

Nhìn một hồi lâu, Mạch Đương mới thu hồi tầm mắt, hỏi Mạch Nha: "Hiện tại là tình huống gì?"

"Đồ thể thao màu trắng là đại học G, cũng chính là trường của bọn người Trì Yến, đồ thể thao màu đỏ là ban quản lý công trình, nghe nói là ban quản lý công trình khiêu khích trước, phát thiệp mời muốn ganh đua cao thấp cùng đội bóng đại học G. Nguyên nhân hình như nữ sinh mà đội trưởng ban quản lý công trình thích bị người nào đó của đội bóng đại học G theo đuổi được. Trước đó đã đánh hai hiệp rồi, ban quản lý công trình hơi rớt lại phía sau vài phần, hiện chị dâu còn chưa ra sân." Mạch Đương nói ra tin tức cậu nhóc nghe được, cậu nhóc cũng là ngẫu nhiên phát hiện có trận bóng, vừa nhìn thấy Trì Yến liền gọi điện thoại cho Mạch Đương.

"Hoa hậu giảng đường Lí Công(*)? Nam hả?" Mạch Đương hỏi.

(*) Hai chữ "Lí Công" [理工] chưa từng xuất hiện ở phương Tây, chúng xuất hiện từ cuối nhà Thanh (cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20) khi du học sinh Trung Quốc dịch từ hai từ "Science (khoa học)" cùng "Technology (kỹ thuật)", (hợp xưng "khoa học kỹ thuật"), có điều bản thân từ "Khoa học kỹ thuật" có định nghĩa rộng hơn: khoa học không chỉ chỉ khoa học tự nhiên, mà có thể bao quát khoa học xã hội cùng các lĩnh vực học thuật; đồng dạng, "kỹ thuật" cũng không chỉ giới hạn trong vận dụng công trình xây dựng, mà còn có thể nghiên cứu ra các sản phẩm kỹ thuật cao. Vả lại, trong tiếng Anh có "STEM Fields", viết tắt của "Science, Technology, Engineering and Mathematics Fields", ý chỉ "lý (vật lý), công (công trình), kỹ (kỹ năng)" trong phạm trù học thuật, định nghĩa cũng rộng giống vậy. Ngoài ra, từ "Technology" có lúc sẽ trực tiếp phiên dịch thành "Khoa học kỹ thuật", mà trong lúc dùng để gọi tên các trường đại học, sẽ bị dịch thành "Lí Công" (tương tự như: Học viện Ma Tỉnh Lí Công dịch từ Massachusetts Institute of Technology (MIT), Viện Gia Châu Lí Công dịch từ California Institute of Technology). Nguồn: (Snail tạm dịch, chỗ nào sai mấy bạn góp ý giúp nhé ^^)

"Là nữ là nữ, kỳ thực ban quản lý công trình cũng có nữ sinh mà." Mạch Nha nói.

"Ặc, ai là hoa hậu giảng đường?" Mạch Đương hỏi.

"Tên Lưu Tiệp Dư gì đó, Đại Kiều từng theo đuổi cô ta, con nhỏ ghét bỏ chúng ta là trường đại học lụi bại ấy." Mạch Nha nhắc nhở cậu.

Đại Kiều học chung một lớp với Mạch Đương, quan hệ xem như không tệ.

Mạch Đương nghe cậu nhóc nói vậy liền nhớ ra, trước đây thời điểm Đại Kiều theo đuổi Lưu Tiệp Dư là dốc hết sức, có thể nói là vỏ xe phòng hờ nhị thập tứ hiếu, vốn có cơ hội chuyển thành chính thức, không ngờ cô gái đó mặt ngoài dịu dàng đáng yêu, sau lưng mỗi khi nói đến Đại Kiều cằm hầu như vểnh lên trời luôn rồi, nói căn bản chướng mắt bọn họ những sinh viên xuất thân từ trường đại học hạng ba này, không từ chối Đại Kiều là do không muốn khiến cậu ta mất mặt mà thôi.

Không từ chối là vì không để người ta mất mặt, sau đó yên tâm thoải mái nhận quà của Đại Kiều, Đại Kiều trong mắt Lưu Tiệp Dư còn không tính là vỏ xe phòng hờ, nhiều nhất chỉ là con đội(*), thời điểm đổi vỏ xe tùy tiện dùng một chút.

(*) Con đội: ở đây hẳn là con đội ô tô, một thiết bị dùng để nâng xe lên thay lốp mỗi khi lốp xe gặp vấn đề.

Nghĩ đến đó Mạch Đương cười giễu một tiếng, liếc nhìn Trì Yến chuẩn bị ra sân, nói: "Hoa hậu giảng đường cái gì, ngay cả một cọng lông mi của Trì Yến cũng không sánh bằng."

"Vậy cũng đúng." Mạch Nha gật đầu tán thành, mặc dù Trì Yến là nam, thế nhưng tướng mạo thật sự không thể chê, hai Lưu Tiệp Dư cũng không trội bằng phân nửa Trì Yến.

Hai người nói chuyện phiếm một chút, trọng tài thổi còi, hiệp 3 bắt đầu thi đấu.

Sau khi thi đấu bắt đầu Trì Yến ra sân, vị trí là tiểu tiên phong, vừa vào sân liền vọt vào dưới rổ chạy ba bước ném bóng, trước sau không đến nửa phút.

Bóng bừa vào rổ, sinh viên đại học G tới xem cuộc so tài bùng nổ một trận reo hò, cái tên Trì Yến không dứt bên tai.

Trì Yến ra oai phủ đầu khiến người của ban quản lý công trình trở tay không kịp, sắc mặt đều có chút không tốt, bao gồm cả vị đội trưởng kia, sắc mặt càng u ám vài phần.

"Móa nó, chị dâu quá đẹp trai luôn." Mạch Nha trừng lớn mắt, trong nháy mắt cảm thấy hình tượng Trì Yến cao lớn như núi.

Mạch Đương cong cong khóe miệng không nói gì, ánh mắt cậu hoàn toàn đặt trên người Trì Yến, đuổi theo màu áo trắng kia, bất kể là động tác dẫn bóng qua người hay là tư thế nhảy lên ném rổ của Trì Yến, tất cả đều thu hút tầm mắt của cậu.

Khác với Trì Yến nhảy múa lần trước, lần này trên người anh tràn đầy sức mạnh kết hợp cùng vẻ đẹp, mỗi một động tác đều mê người muốn đòi mạng, hormone nam tính hầu như bùng nổ.

Bóng xuyên qua lưới rổ phát ra âm thanh lần lượt truyền đến, âm thanh Trì Yến cùng đồng đội vỗ tay nhau cũng truyền vào tai, nhìn anh kéo vạt áo thi đấu lên lau mồ hôi, lộ ra đường cong cơ bụng, ánh mắt Mạch Đương cũng dính chặt vào đó rồi.

Trì Yến bề ngoài thoạt nhìn hơi gầy, lại có cơ bụng rõ ràng như vậy, quả thực phạm quy!!

Đường cong rất đẹp, giống như được tỉ mỉ điêu khắc, làn da màu lúa mạch dưới ánh mặt trời thoạt nhìn quyến rũ cực kỳ.

Cao thêm một chút nữa, kéo áo cao thêm một chút nữa là có thể nhìn thấy ngực rồi, còn có thể nhìn thấy đậu đỏ nhỏ gì đó... cao thêm chút nữa thôi.

Tầm mắt quá mức đáng khinh của bạn học Mạch Đương Đương một lần nữa dẫn đến sự chú ý của Trì Yến, anh nghiêng đầu nhìn Mạch Đương cách mình không quá năm mét, cậu đang dùng đôi mắt đỏ bừng kia nhìn chằm chằm vùng lộ ra ngoài sau khi vén áo lên của anh.

Vùng giữa đôi chân mày thoáng nhăn lại một chút, Trì Yến buông áo xuống, xoay người đi.

Mạch Đương có chút tiếc nuối nhìn bóng dáng Trì Yến, có điều ngẫm lại may mà không kéo cao, nếu không mọi người đều thấy được thì sao.

Vừa nghĩ vậy cậu liền vui vẻ, nhớ đến dáng vẻ cau mày vừa rồi của Trì Yến, không khỏi đưa tay sờ khóe miệng một chút, xác nhận không chảy nước miếng mới quay đầu hỏi Mạch Nha: "Wey, bộ dáng của anh rất xấu hả?"

Mạch Nha đánh giá dáng vẻ của cậu một chút, thành thật gật gật đầu: "Không chỉ xấu, còn đáng khinh, ánh mắt giống như muốn liếm cơ bụng người khác một cái, ngay cả em cũng sợ.

"Lăn!" Mạch Đương mắng cậu nhóc một câu, ánh mắt chuyển trở lại sân bóng, tiếp tục xem Trì Yến thi đấu.

Đại học G vẫn luôn coi trọng phát triển cả học tập cùng thể dục, trận đấu này cho dù Trì Yến không ra sân cũng không nhất định sẽ thua, sau khi Trì Yến lên sân khấu ưu thế càng hiện rõ, điểm số rất nhanh đã bị kéo dãn.

Nhìn Trì Yến tỏa sáng trên sân bóng, suy nghĩ của Mạch Đương dần bay xa, về tới thời điểm nửa tháng trước nhìn thấy Trì Yến ở quảng trường.

==

(*) Mạch Nhâm ở phía trước thân người, dưới da, nằm trên đường dọc giữa cơ thể, từ huyệt Hội âm phía dưới bộ phận sinh dục, chạy lên Đan điền, Đản trung, Thiên đột và kết thúc ở huyệt Thừa tương ở chỗ lõm dưới môi dưới. Mạch Đốc ở phía sau cơ thể, bắt đầu từ huyệt Trường cường ở đỉnh xương cùng, chạy dọc theo cột sống đi lên Mệnh môn, Chí Dương, Đại chùy, vòng lên Bách hội, Thần đình, Nhân trung và chấm dứt ở huyệt Ngân giao gần nướu răng trên.
Y học truyền thống và khí công cổ đại đều cho rằng mạch Đốc là chủ quản của các kinh Dương và mạch Nhâm là bể chứa của các kinh Aâm. Theo quan điểm chỉnh thể của y học phương Đông, một tạng hoặc một phủ khi phát sinh bệnh biến sẽ có biểu hiện trên đường tuần hành của kinh lạc đi qua nó và cả những điểm phản xạ tương ứng trên hai kinh chính là Nhâm và Đốc. Ngược lại, ta có thể thông qua những huyệt vị trên kinh lạc tương ứng và chung nhất là qua hai mạch Nhâm Đốc để điều chỉnh những rối loạn bệnh lý ở toàn thân. Nói cách khác, nếu hai mạch Nhâm Đốc thông thì trăm mạch đều thông, các tạng phủ sẽ hoạt động điều hòa và cơ thể sẽ khỏe mạnh.

Chương 2: Cho em một ánh mắt, nóng bỏng nóng bỏng!

Edit + Beta: Snail

Lần đầu tiên Mạch Đương nhìn thấy Trì Yến nhảy quảng trường là nửa tháng trước ở trung tâm quảng trường, trung tâm quảng trường mới xây vô cùng lớn, hoạt động buổi tối cũng vô cùng nhiều. Nhảy quảng trường là hoạt động hàng top ở quảng trường, đương nhiên không thể thiếu, trời vừa tối tất cả các đoàn múa lớn lớn nhỏ nhỏ liền nhao nhao tụ tập trên quảng trường, cao thấp già trẻ đều uốn éo đến bay lên.

Trong đó có một đoàn múa người dẫn đầu là cô Lưu mẹ của Trì Yến, danh tiếng cô Lưu trong giới nhảy múa ở quảng trường vô cùng tốt, đoàn múa của bà cũng là một chi trong nhiều đoàn múa xuất sắc, mà mẹ Mạch Nha - Từ Tuệ vừa lúc là một thành viên của đoàn múa cô Lưu.

Mạch Đương nhìn thấy Trì Yến nhảy dẫn đầu là một chuyện tình cờ, lúc đó Mạch Nha nói cô Lưu có việc xin nghỉ, một giáo viên khác của đoàn múa lại về thăm ông bà, người thay mặt nhảy dẫn đầu là con gái cô Lưu, dáng dấp mỹ mạo da trắng chân dài, so với hoa hậu giảng đường trường bọn họ còn xinh đẹp hơn, hỏi cậu có muốn cùng đến nhìn xem không.

Mỹ mạo da trắng chân dài. Những từ hình dung này đối với một trạch nam mà nói quá có lực hấp dẫn, chẳng qua bạn học Mạch Đương Đương là một trạch nam không muốn nói chuyện yêu đương, nghe vậy chỉ ngẩng đầu từ máy tính lên nói: "Không đi, gõ chữ."

"Anh, chúng ta đi đi, mỗi ngày anh chết dí trong nhà cũng không tốt, viết văn cũng cần linh cảm, chúng ta ra ngoài một chuyến có lẽ linh cảm của anh liền tới." Mạch Nha khuyên nhủ.

"Sau đó viết một bộ Truyền kỳ múa quảng trường hả?" Mạch Đương nhìn cậu nhóc.

"Cũng được đó, Tấn Giang múa quảng trường ha ha ha ha, xin lỗi để em cười phát đã." Mạch Nha vui vẻ.

"Cút đi." Mạch Đương tiếp tục gõ chữ.

"Đi nha anh, quần áo em cũng thay xong rồi!"

"..."

Cuối cùng không lay chuyển được Mạch Nha, Mạch Đương đi theo cậu nhóc, Mạch Nha còn cố ý sửa sang lại cả hai cho ra khuôn ra dạng mới như lửa cháy tới mông mà chạy sô.

Đoàn múa của cô Lưu là một đoàn múa có tổ chức có kỷ luật, đội viên trong đoàn đều có trang phục thống nhất cùng đánh số của chính mình, không cho phép người khác lâm thời tiến vào, vì thế Mạch Đương cùng Mạch Nha không có biện pháp lẻn vào trong đoàn múa, chỉ có thể ngồi bên cạnh vườn hoa nhìn.

Hiện tại thời gian còn sớm, mọi người còn chưa bắt đầu nhảy múa, chỉ đang chỉnh lý chỗ đứng của đội ngủ. Mạch Đương ngồi trên băng ghế đá nhỏ, vươn cổ nhìn một cái, đưa tay chọt chọt Mạch Nha ngồi bên cạnh, "Sao còn chưa tới? Em chân dài mày nói đâu rồi?"

"Chưa tới giờ đâu, tám giờ mới mở màn." Mạch Nha nhìn xuống di động, cách mở màn còn có mười lăm phút.

Mạch Đương ngồi một hồi, nhìn bốn phía không ít bác gái đã bắt đầu nhảy múa, cảm thấy có chút mất mặt, phát hiện còn không bằng mình ở nhà gõ chữ, sớm biết vậy đừng mềm lòng cùng Mạch Nha đi góp vui thế này.

"Anh, anh đừng vội nha, em nghe mẹ em nói con gái cô Lưu đặc biệt xinh đẹp, học nghệ thuật, khí chất cực kỳ tốt." Mạch Nha trông thấy vẻ mặt không hứng thú của cậu, vội vàng nói, "Nghe đâu là cấp bậc nữ thần."

"Lưu Lộ trong mắt mày cũng là cấp bậc nữ thần." Đối với mắt thẩm mỹ của cậu nhóc Mạch Đương không dám khen tặng, Lưu Lộ là nữ sinh ban bọn họ, dáng dấp trên tiêu chuẩn trung bình, nhưng ở đất chuyên ngành công trình tăng nhiều thịt ít cũng được cho là một mỹ nữ.

"Kia không giống nhau, tuy rằng Lưu Lộ không tính là quá xinh đẹp, nhưng ở lớp chúng ta cũng xem như số một số hai." Mạch Nha nói.

Mạch Đương cười một tiếng không phản bác cậu nhóc, lại đưa mắt nhìn đoàn người, dứt khoát lấy di động ra chơi game. Sau khi chơi xong một ván đấu địa chủ đã bị Mạch Nha đẩy một phen, cậu còn tưởng nữ thần trong truyền thuyết tới, cất di động ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa của một bác gái

Người tới là lão mẹ Từ Tuệ của Mạch Nha, nữ thần trung niên.

"Dì." Mạch Đương chào bà một tiếng.

"Đương Đương à, dì nhớ con biết chơi âm hưởng gì đó phải không? Vừa rồi lão Lý phối âm có việc về nhà gấp, hiện tại trong đoàn thiếu người phối âm, con làm giúp nha." Từ Tuệ cười híp mắt nói. Bà là người Đông Bắc, tính cách sảng khoái, làm người thân thiết, bình thường đối xử với Mạch Đương cũng đặc biệt tốt, yêu cầu của bà đương nhiên Mạch Đương sẽ không cự tuyệt.

Mạch Đương liếc nhìn dàn nhạc bà chỉ, mặc dù cậu không xem là tinh thông, nhưng loại thiết bị đơn giản này hẳn là không thành vấn đề, liền nói: "Con thử xem."

Vì để cho tiện, thiết bị đoàn múa quảng trường sử dụng trên cơ bản đều là dạng đơn giản có thể kéo dài âm hưởng, dàn nhạc phối trí của đoàn cô Lưu ngoại hình thoạt nhìn cao cấp hơn các đoàn múa khác một chút, còn có màn hình loại nhỏ.

Mạch Đương đi qua thử trước một âm, phát hiện hiệu quả âm sắc cũng không tệ lắm, so với phối trí của Lưỡng Nguyên điếm(*) còn tốt hơn nhiều.

(*) Lưỡng Nguyên điếm: công ty bách hóa hàng đầu Trung Quốc.

Vừa rồi người phối âm đột nhiên rời đi, các bác gái trong đoàn múa đều có chút buồn bực, tuy rằng cất cao giọng ai cũng biết, nhưng thiếu người phối âm chung quy cảm giác đẳng cấp rớt đi một đoạn so với người khác, vặn vẹo không thoải mái như trước, mà buổi tối muốn tìm một người đến thay cũng khó khăn, trong nhất thời tâm tình giảm xuống vài bậc.

Lúc này Từ Tuệ nhớ ra Mạch Đương biết cái này, sau khi trưng cầu ý kiến mọi người thì để Mạch Đương giúp một tay. Khi Mạch Đương bắt đầu điều âm mấy bác gái vẫn còn đang vặn vẹo, thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng về phía Mạch Đương: "Cậu trai, âm thanh lớn thêm chút nữa~"

Mạch Đương phất tay tỏ vẻ nghe được, thuận theo yêu cầu của mọi người điều phối tốt âm hưởng.

Kỳ thực cũng không cần điều chỉnh gì nhiều, bởi vì lúc trước đã thiết lập qua, cậu chỉ cần thời điểm cất cao giọng hát án theo nhịp điệu mỗi bài hơi điều chỉnh một chút là được.

Sau khi điều chỉnh âm tốt, Mạch Đương kiểm tra list nhạc, phát hiện đại đa số đều là ca khúc 'Lưỡng Nguyên điếm' lưu hành khắp phố lớn ngõ nhỏ, cũng không thiếu các ca khúc đô thị.

Liếc nhìn các bác gái đã chỉnh hợp đoàn múa, Mạch Đương đem ánh mắt đặt trở lại màn hình, suy tính nên chọn bài nào thích hợp làm khúc mở màn thì tốt.

"Quả táo nhỏ."

"Tù nhân của tình yêu."

"Phong tục dân tộc đẹp nhất."

"Mua bán tình yêu."

Tay Mạch Đương tạm dừng trên bài "Sáo Mã Can" một chút, cảm thấy bài này không tệ. Cậu đang định chọn, liền nghe phía sau truyền đến một câu, "Giữa cầu thang , cảm ơn."

Mạch Đương có chút thanh khống, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng khi nghe thấy giọng nói dễ nghe cũng sẽ chú ý thêm vài phần, mà giọng nói này không nhanh không chậm, nghe vào tai có chút lành lạnh lại không thiếu phần chín chắn, trong mùa hè khô nóng này nó giống như một dòng bạc hà mát mẻ, giội vào trong T-shirt của Mạch Đương, mát rười rượi khiến cậu sảng khoái một trận, so với chui vào tủ lạnh còn thoải mái hơn.

Đối phương thấy cậu không có phản ứng, cũng không lên tiếng nữa, mà hơi hơi khom lưng tự tay chạm vào màn hình, tra tìm ca khúc mình muốn.

Nhìn động tác của anh, Mạch Đương vừa định nói "Để tôi" liền thấy dưới hổ khẩu (khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái) tay phải của đối phương có một nốt ruồi son.

Nho nhỏ, màu sắc có chút đậm, điểm xuyến trên tay đặc biệt rõ ràng.

Mạch Đương nhìn thấy chấm đỏ nhỏ đó liền thất thần trong nháy mắt, chờ khi cậu phản ứng lại, cậu đã bắt lấy cái tay kia.

Tay cậu vừa lúc nắm trên nốt ruồi son kia, ngẩng đầu liền thấy đối phương đang cúi đầu nhìn cậu, tuy trên mặt không biểu cảm gì, đáy mắt lại mang theo ít kinh ngạc không rõ ràng.

Giây tiếp theo đối phương đã rút tay ra, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tâm tư Mạch Đương còn đặt trên nốt ruồi son kia, không đáp lại, đối phương thấy cậu không định nói gì, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói tên bài hát để lát nữa cậu phát nhạc liền xoay người đi.

Tầm mắt Mạch Đương đi theo anh, thấy anh dừng lại ở vị trí đoàn múa, mới quay đầu gọi Mạch Nha.

"Ai vậy?" Mạch Đương nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt phía trước hỏi.

"Trì Yến đó, đệ nhất nam thần đại học G!" Mạch Nha nói, "Anh, không lẽ anh không biết sao?"

"Không biết." Mạch Đương nói, có điều tên nghe có chút quen tai.

Mạch Nha suy nghĩ một lúc, nói: "Cùng một trường với Ninh Ninh, rất nổi danh, có điều anh bình thường đều không chú ý nhiều chuyện, không biết cũng rất... Á a không đúng! Không biết vậy vừa rồi anh còn kéo tay người ta, em thấy hết rồi!!"

"À, tùy tiện kéo thôi." Mạch Đương nói, lật bàn tay mình lên nhìn xuống.

"... vậy cũng được hả?" Mạch Nha nói.

"Anh được mày thì miễn." Mạch Đương vừa nói vừa nhìn Trì Yến, phát hiện anh đang nói chuyện với người trong đoàn múa cô Lưu, chỗ đứng vừa lúc là nơi múa dẫn đầu. Trong lòng Mạch Đương nổi lên một suy đoán, không khỏi quay đầu hỏi Mạch Nha: "Trì Yến chính là con gái cô Lưu mà mày nói? Nữ thần mỹ mạo da trắng chân dài?

"Khụ khụ!" Mạch Nha kho khan vài tiếng, sợ cậu không nhìn thấy nữ thần sẽ rời đi, liền lại gần nhỏ giọng nói, "Kỳ thực mỹ mạo da trắng chân dài cũng không có sai mà, chỉ là nữ thần biến thành nam thần thôi, Trì Yến là con trai cô Lưu, em trai nữ thần, anh đừng thất vọng nha."

Kỳ thực Mạch Nha cũng rất thất vọng, nam thần tuy rằng đẹp zai, nhưng dù sao cũng là đàn ông QAQ.

Nhưng cậu nhóc không biết Mạch Đương không những không thất vọng, ngược lại còn kinh hỉ không nhỏ.

Mạch Đương không nói gì nữa, không rời đi, mà lần nữa đánh giá Trì Yến phía trước một chút, từ đầu đến chân đều nhìn một lần.

Giỏi cho một vị mỹ mạo da trắng chân dài. Mạch Đương nhịn không được cười cười, tâm tình tốt đẹp ngoài ý muốn, cậu nghĩ lần này thật không sai khi đến đây.

Bên kia Trì Yến không chú ý tới bọn họ bên này, đơn giản nói nguyên nhân anh tới một lần, thì ra là bởi vì Trì Hoan lâm thời có chuyện cần tối nay đến, anh vừa lúc ở phụ cần liền bị gọi tới thay ca.

Các bác gái trong đoàn múa đều là người quen cũ, đối với Trì Yến cũng không xa lạ, nghe anh nói vậy đều không có ý kiến, tất cả mọi người đã chuẩn bị ổn thỏa.

Nam thần vườn trường nhảy quảng trường...

Trong đầu Mạch Đương nghĩ đến đoàn thể yêu nam mang giày cao gót ở nước Pháp nào đó, lại nhìn nhìn Trì Yến mặc T-shirt đen cùng quần hưu nhàn, không tự chủ đem khuôn mặt yêu nam kia chuyển thành Trì Yến, khuôn mặt nam thần, cơ bắp thân thể, nhất thời bị chính mình não bổ đến sét đánh bay Orz.

Hình tượng quá cmn đẹp, mình cần bình tĩnh một chút. Mạch Đương hít sâu một hơi, trục xuất yêu nam bậy bạ gì kia ra khỏi đầu, chỉ để lại bộ dáng nam thần.

Mạch Đương chìm vào trong não bổ của chính mình, ánh mắt xẹt qua gương mặt Trì Yến, lại đến vai, eo, mông, đùi, chân... của anh, không biết vì sao một khi tiếp nhận thiết lập nào đó, vậy mà còn cảm thấy thật mỹ cảm?

Giày cao gót phối với nam thần sẽ là tuyệt tác gì? Cậu nghĩ.

"Người phối âm." Trì Yến hô một tiếng.

Chỗ tốt của viết tiểu thuyết chính là não động lớn hơn trời, có thể thả có thể thu, một giây trước Mạch Đương vẫn đang não bổ, giây tiếp theo liền vững vững vàng vàng ra dấu OK với Trì Yến, ý bảo mọi người chuẩn bị.

Thời điểm vừa phát nhạc cậu vừa quay đầu nhìn Trì Yến một cái, hai chân đối phương hơi hơi tách ra song song với vai, vừa lúc cũng nhìn về phía cậu, khóe mắt Trì Yến thờ ơ đảo qua khiến Mạch Đương khẽ run tay, không cẩn thận phát một ca khúc khác.

Trì Yến: "..."

"Khụ." Trượt tay, Mạch Đương sờ sờ mũi, lộ ra một nụ cười sáng lạn với Trì Yến.

Bài Mạch Đương chọn không quá đặc biệt, chính là thần khúc Sáo Mã Can mấy năm trước lưu hành khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Ca khúc vừa phát Mạch Nha ngồi bên cạnh cậu trước tiên sửng sốt vài giây, lập tức dựng ngón cái với cậu, khiến nam thần xếp hạng nhất các trường đại học Trì Yến nhảy Sáo Mã Can, anh à anh thực khí phách.

Bài hát đã phát, các bác gái cũng theo tiết tấu bắt đầu xoay eo, lúc này chung quy sẽ không bảo dừng đi? Mạch Đương nhìn Trì Yến, đối phương chỉ thản nhiên liếc cậu, không để cậu đổi bài khác, theo tiết tấu âm nhạc bắt đầu chuyển động.

Nhìn Trì Yến chắp tay sau lưng lắc theo nhịp, Mạch Đương nhịn vài giây thật sự nhịn không được phì cười. Chỗ cậu ngồi cách Trì Yến không xa, thấy Trì Yến bởi vì âm thanh của cậu mà nhìn lại lần nữa, lúc này cười hì hì hô to với Trì Yến một câu, "Cho em một ánh mắt! Nóng bỏng nóng bỏng!!"

Trì Yến: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Mạch Đương: Cho em một ánh mắt! Nóng bỏng nóng bỏng!

Trì Yến: ...

==

Snail: Mở đầu bài Sáo Mã Can có đoạn:

"Cho em một khoảng trời xanh, một vùng thái dương vừa nhô cao,

Cho em một thảo nguyên trải rộng mênh mông,

Cho em đôi cánh đại bàng của người đàn ông uy vũ,

Cho em một cây Sáo Mã Can trên tay người đàn ông uy vũ,

Cho em một đóa hoa trắng tựa đám mây thuần khiết,

Cho em một làn gió mát mang theo hương muôn loài hoa,

Cho một lần tình cờ gặp trên thảo nguyên bao la,

Cho em một ánh mắt say đắm, ánh mắt nóng bỏng..."

Túm lại tác giả dựa theo phía trên trong bài này để Mạch Đương đùa giỡn Trì Yến: "Cho em một ánh mắt, nóng bỏng nóng bỏng" =)))))

Chương 3: Anh thích em trai nhỏ sao

Edit + Beta: Snail

Trông thấy Trì Yến bởi vì một câu kia của Mạch Đương mà nhìn sang, Mạch Nha chỉ muốn trốn sau lưng cậu, tỏ vẻ mình hoàn toàn không quen biết người này.

Mạch Đương lại không để ý, cậu cười he he hai tiếng với Trì Yến, ngồi bên cạnh dàn nhạc gõ nhịp theo động tác của anh, tầm mắt không rời khỏi người Trì Yến nửa giây.

Trì Yến thu hồi ánh nhìn, trên khuôn mặt lạnh nhạt không có biểu cảm gì, nhưng tay dài chân dài của anh nhảy trên quảng trường vậy mà vẫn có vẻ thật đẹp mắt, Mạch Đương ngửi được mùi ngon, trước kia cảm giác hoạt động này rất nhàm chán đột nhiên trở nên thú vị.

Xem mọi người nhảy một hồi, cậu hứng thú dứt khoát hát theo ca khúc: "Người đàn ông uy vũ hùng tráng nhảy múa, tuấn mã lao vùn vụt như gió táp, vùng quê mênh mông vô bờ tùy anh lưu lạc, trái tim anh bao la khắp đất trời~"

Trì Yến: "..."

Mạch Nha đến nơi này là vì xem con gái cô Lưu, sau khi nhìn thấy người múa dẫn đầu là Trì Yến liền không còn hứng thú, không ngờ Mạch Đương ngay từ đầu không cam tâm tình nguyện lúc này lại có bộ dạng rất vui gõ nhịp theo dàn nhạc. Cậu nhóc nhỏ giọng nói với Mạch Đương mấy câu, Mạch Đương đều không phản ứng, một đôi mắt chỉ mải dính trên người Trì Yến, dáng vẻ tập trung tinh thần như là học viên mới của múa quảng trường vậy.

Đây đến cùng là ai vừa rồi tuyệt không muốn chạy đến hóng hớt, thì ra lực hấp dẫn của nữ thần không lớn bằng nam thần sao? Mạch Nha yên lặng thổ tào.

Sau khi bài Sáo Mã Can chấm dứt là bài Quả táo nhỏ, tiết tấu xoay eo của Quả táo nhỏ cũng không tốt hơn Sáo Mã Can bao nhiêu, Mạch Đương nhìn Trì Yến lắc lắc eo, đá chân dài, nhất cử nhất động đều tràn ngập sức hấp dẫn vô tận, bao gồm cả vẻ mặt thờ ơ không đếm xỉa đến chuyện gì kia đều có vẻ đặc biệt mê người, các động tác nối tiếp nhau lại khiến người khác cảm thấy hoạt động đại chúng như múa quảng trường này đều được anh đề thăng lên vài cấp bậc.

Nhìn một hồi, Mạch Đương như nghĩ đến cái gì đột nhiên vỗ bàn tay một cái, khiến Mạch Nha giật nảy mình, vội hỏi: "Làm sao vậy? Chúng ta sắp về..." chữ 'sao' phía sau còn chưa nói xong, cậu nhóc liền bị động tác của Mạch Đương làm cho sợ ngây người.

Chỉ thấy Mạch Đương móc điện thoại di động ra, nhanh chóng mở công năng ghi hình, hướng về phía Trì Yến đang nhảy múa bắt đầu ghi lại.

Mạch Nha ngổn ngang một lúc, hỏi: "Đây là làm gì vậy anh?"

"Ghi hình đó." Ánh mắt Mạch Đương không rời màn hình di động.

"Em biết, em là hỏi anh ghi lại làm gì? Anh muốn học nhảy quảng trường sao?" Mạch Nha hỏi, trước kia không nghe nói cậu có đam mê này nha!

"Học nhảy quảng trường?" Mạch Đương liếc xéo cậu nhóc, "Mày nghĩ anh mày quá thuần khiết rồi."

"Không ợ, trong lòng em anh chưa từng thuần khiết qua! Chỉ là anh bỉ không biên giới, trong nhất thời em không nghĩ ra được anh dùng nó làm gì." Mạch Nha gãi gãi đầu.

Mạch Đương cười một cái, tiếp tục ghi hình.

Toàn bộ động tác của Trì Yến đều rơi vào di động Mạch Đương, sau khi Quả táo nhỏ chấm dứt, cậu cẩn thận lưu lại video, Trì Yến bên kia để đoàn múa nghỉ ngơi giữa sân.

Thấy Trì Yến đứng một bên lấy di động ra chơi, Mạch Đương đứng lên muốn đi qua, có điều cậu vừa bước hai bước Trì Hoan chị gái Trì Yến liền đến, cũng có nghĩa là Trì Yến phiên bản nhảy quảng trường kết thúc.

Mạch Đương nhìn Trì Yến nói mấy câu với Trì Hoan liền rời đi trước, trong lòng có chút tiếc nuối, cậu còn chưa xem đủ đâu.

"Nhìn nhìn nhìn! Đó chính là con gái cô Lưu, quả thực là nữ thần!" Rốt cục nhìn thấy nữ thần Mạch Nha kích động nói với Mạch Đương, khuôn mặt màu hồng nhạt phao phao mà nhìn Trì Hoan, chỉ kém không xông lên xin chụp ảnh chung thôi.

Trì Hoan xác thực xinh đẹp, dáng người cao gầy cân xứng, tóc đen buộc lại thành đuôi ngựa cao cao, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy trắng trong thuần khiết nhưng không thoa phấn trang điểm, lại thắng ở ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, khí chất xuất chúng. Có điều Mạch Đương không để ý chuyện này, cậu vẫn nhìn bóng dáng rời đi của Trì Yến, thấy đối phương lập tức muốn rẽ ngoặt biến mất, vội vàng ném một câu cho Mạch Nha: "Mày chỉnh nhạc đi" liền chạy theo.

"Sao?!! Anh! Em không biết điều âm mà!!" Mạch Nha hô to phía sau.

Mạch Đương không để ý đến tiếng kêu của cậu nhóc, chạy lên chỗ rẽ đuổi theo Trì Yến: "Wey, chờ tui một chút."

Bước chân Trì Yến dừng lại, nhìn Mạch Đương ngăn cản anh, nhận ra là người điều âm vừa rồi liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Vừa rồi anh nhảy rất đẹp mắt." Mạch Đương nói.

Trì Yến không nghĩ tới cậu đuổi theo là để nói cái này, gật gật đậu: "Cảm ơn." Nói xong liền muốn lướt qua cậu rời đi.

Mạch Đương lui ra phía sau mấy bước ngăn trở đường đi của anh lần nữa: "Chờ một chút, tui còn chưa nói xong đâu."

Trì Yến nghe vậy dừng lại lần nữa, chờ câu tiếp theo của cậu.

"Chào anh Trì Yến, tui là Mạch Đương học viện kỹ thuật chuyên ngành giao thông, anh đói không, tui mời anh ăn khuya nha."

Lời này sao lại giống như câu nói chuyên dụng của ông chú quái gở khi bắt chuyện với em gái nhỏ vậy!!

Mạch Đương nói xong thì thấy chân mày Trì Yến hơi giương lên một ít, đột nhiên cảm thấy mình có chút giống ông chú đáng khinh.

Học viện kỹ thuật chuyên ngành giao thông. Trì Yến biết trường học này, nhưng anh không biết Mạch Đương, liền nói: "Cảm ơn, tôi không đói."

"Vậy có thể cho tui số điện thoại được không?" Mạch Đương quyết định đem hình tượng ông chú đáng khinh triển tới cùng.

Trì Yến: "..."

Từ nhỏ đến lớn Trì Yến bị nữ sinh ngăn lại muốn xin số điện thoại hoặc đưa thư tình là chuyện rất phổ biến, nhiều đến nỗi anh đã quen như thường, cũng từng có bạn học nam ngầm ám chỉ có ý đó với anh, đối với việc này anh đều luôn lễ phép từ chối.

Thế nhưng giống như lúc này bị một đứa con trai ngăn lại giáp mặt muốn xin số điện thoại vẫn là lần đầu tiên, tâm tình anh có chút vi diệu, nhìn Mạch Đương không nói gì.

Mạch Đương thấy anh không lên tiếng, cho là anh không nghe rõ, lại nói một câu: "Có thể cho tui số điện thoại của anh không?"

Lúc này Trì Yến mới mở miệng hỏi: "Vì sao?"

"Vì sao?" Mạch Đương trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc: "Tui không biểu đạt rõ ràng sao? Chẳng lẽ chưa từng có ai hỏi số điện thoại của anh? Không phải đâu!"

"Chưa từng có con trai." Hoặc là nói không có người lớn mật xin giống như Mạch Đương vậy.

"Vậy tui là người đầu tiên rồi." Trong lòng Mạch Đương mừng thầm một chút, trên mặt cũng tràn đầy ý cười nói, "Vậy anh cho tui đi."

"Lý do." Trái ngược với vui mừng lộ rõ trên mặt cậu, gương mặt Trì Yến không chút thay đổi.

Xin số điện thoại còn đòi lý do à... Mạch Đương suy nghĩ một chút, đưa ví dụ: "Vậy, anh cho tui số điện thoại, tui kể chuyện cười cho anh, gọi anh rời giường, hát ru cho anh, thế nào?"

"Không cần." Trì Yến không muốn nói nhiều với cậu, cất bước nghiêng người đi qua.

Mạch Đương thấy anh muốn đi theo bản năng đưa tay kéo anh lại, Trì Yến giương mắt nhìn, Mạch Đương lập tức buông tay, có điều trong lòng 'ây da' một chút, một đêm kéo tay hai lần nha.

"Kỳ thực vừa rồi tui nói đùa với anh thôi, không phải tui muốn số của anh, tui giúp em gái xin." Mắt Mạch Đương không nháy một cái nói dối, kỳ thực em gái cậu ở đâu ra, chỉ có một em trai Mạch Ji Ji.

"Em gái?" Trì Yến nhìn cậu.

"Đúng đúng đúng, em gái tui Mạch Nha." Vẻ mặt Mạch Đương thành thật đẩy Mạch Nha ra, còn giúp cậu nhóc sửa lại giới tính thành em gái.

Thấy Trì Yến không nói gì, Mạch Đương nói tiếp: "Em ấy ngưỡng mộ anh lâu rồi, cô gái nhỏ da mặt mỏng dễ ngượng ngùng, liền để tui tới giúp em ấy xin số, anh thấy thế nào."

Trì Yến lẳng lặng nhìn cậu vài giây, mới chậm rãi nói: "Xin lỗi, tôi không thích em gái nhỏ."

"Vậy anh thích em trai nhỏ sao?" Mạch Đương hỏi.

Trì Yến: "..."

Ý thức được mình lại miệng tiện, trong lòng Mạch Đương không ngừng tự vả vào miệng mình, nói với Trì Yến: "Tui đùa thôi, anh đừng để ý."

Trì Yến không nói gì thêm, cũng không để ý tới cậu nữa, chậm rãi đi về hướng nhà mình.

Mạch Đương biết không thể nóng vội, để tránh bị anh liệt vào sổ đen, thấy Trì Yến muốn đi cũng không ngăn anh nữa, chỉ hô với bóng lưng anh một tiếng: "Trên đường cẩn thận, lần sau gặp~"

Trì Yến như không nghe thấy, mảy may phản ứng cũng không cho mà biến mất tại ngã rẽ...

Tâm tư Mạch Đương bay lượn đến lần gặp mặt kia, nghĩ đến vẻ mặt Trì Yến khi bản thân hỏi câu "Vậy anh thích em trai nhỏ sao", liền nhịn không được bật cười.

Câu nói kia nghe quả thực như 'anh thích Mạch Ji Ji sao', quá bỉ.

Mạch Nha ngồi bên cạnh cậu không hiểu ra sao nhìn cậu cười một hồi, mới đưa tay đẩy đẩy cậu nói: "Anh, anh cười cái gì đó!"

Mạch Đương bị cậu nhóc đẩy phục hồi lại tinh thần, phát hiện hiệp 3 đã sắp kết thúc, điểm số Lí Công nhỏ hơn đại học G hai mươi mấy điểm, tiếng hoan hô của cổ động viên đại học G vô cùng lớn, sinh viên bên Lí Công thoạt nhìn có chút thất vọng, mà đội bóng đại học G trên sân bóng ngoại trừ Trì Yến vẫn bình tĩnh như thường, sắc mặt những người khác đều phấn khởi hào hứng, ngược lại sắc mặt đội bóng Lí Công có chút chán nản.

Phát thiếp mời khiêu khích trước là Lí Công, ý định ban đầu là tình trường thất ý nên muốn trên sân đấu tìm về tôn nghiêm, không ngờ đánh ba hiệp vẫn bị đại học G áp chế, bây giờ điểm số chênh lệch khá lớn, khiến bọn họ như bị ai bạt tay bốp bốp vào mặt.

"Cậu nói sao Lưu Tiệp Dư không tới hử? Thi đấu đặc sắc vậy mà, mặt của Lí Công bị tán bôm bốp, thật đúng là cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt đây mà." Một nữ sinh đứng bên cạnh bọn Mạch Đương nói với đồng bạn.

"Mặt mũi nào mà tới? Tính ra có tới cũng không biết đứng bên nào đây, theo lý thuyết cô ta là người Lí Công hẳn là đứng bên Lí Công kia, nhưng hiện tại cô ta lại là bạn gái Chu Ngộ, cậu nói làm sao đây? Là tôi tôi cũng không tới." Một nữ sinh khác nói.

"Cũng đúng, có điều cô đó thực sự không biết là loại gì, cũng không biết Chu Ngộ mắt mù hay gì mà tìm một cô gái như thế, hey, tôi nghe đứa bạn bên Lí Công nói tác phong cô ta không được tốt lắm, nghe nói trước đây còn viết thư tình cho Trì Yến đó."

"Thật sao? Chắc chắn Trì Yến chướng mắt cô ta."

"Chắc chắn rồi, nam thần mới không bị cô ta mê hoặc đâu."

"Vậy cậu nói Chu Ngộ coi trọng cái gì của cô ta?"

"Ai biết được!"

Ai biết được. Trong lòng Mạch Đương cũng đáp lại một câu, cậu cũng không biết Đại Kiều coi trọng cái gì của Lưu Tiệp Dư.

Sau khi hiệp 4 bắt đầu, Lí Công đột nhiên sửa lại chiến thuật, thế tiến công rõ ràng cứng rắn hơn, bọn họ lấy điều kiện tiên quyết là đảm bảo không phạm quy va chạm vô cùng kịch liệt, thậm chí có vài lần vì không để đại học G lên bóng, thà rằng lựa chọn phạm quy ngăn cản.

Đội bóng Lí Công chiếm ưu thế trên phương diện chiều cao, hầu như bình quân đều trên 1m8, trong đó còn có người vượt qua 1m9, so ra chiều cao của đại học G hơi chút không đủ, cho nên thời điểm Lí Công cậy mạnh tiến công chịu không ít thua thiệt. Nhất là cầu thủ số 8 đại học G bị Lí Công va chạm vô cùng kịch liệt, ngoài sáng trong tối chịu không ít thua thiệt, Mạch Đương từ trong miệng người khác biết cậu ta chính là bạn trai mới của Lưu Tiệp Dư, Chu Ngộ.

Cầu thủ Lí Công dường như có độ nắm chắc vô cùng thuận tay đối với phương pháp này, nhiều lần va chạm trọng tài đều không phát tiếng còi, điểm số cũng bắt đầu chậm rãi rút ngắn, thủ đoạn của mấy người Lí Công khiến Mạch Đương nhịn không được nhíu mày, sinh viên đại học G bên cạnh cũng nhao nhao lên tiếng nói không công bằng.

Nhưng bọn họ bất bình cũng không có ích lợi gì, bởi vì đối phương cắm chốt ở ranh giới phạm quy, chưa hề vượt qua điểm kia.

Thời điểm Chu Ngộ bị đụng ngã xuống đất lần nữa, trọng tài thổi còi.

Số 4 màu đỏ dẫn bóng va chạm người khác phạm quy.

Số 4 màu đỏ chính là đội trưởng đội bóng Lí Công, người theo đuổi Lưu Tiệp Dư.

Cầu thủ đại học G vây lại thành vòng, Trì Yến kéo Chu Ngộ lên, "Không sao chứ?"

"Không có gì." Chu Ngộ cắn răng, đưa tay sờ sờ nơi bị đụng vào, chỗ đó truyền đến từng cơn đau rát, cậu ta có thể đoán được nơi kia đã bầm đen.

"Xì." Số 4 Lí Công cười giễu cợt, khinh thường nói, "Bóng rổ không phải là trò chơi nhà nào cũng chơi được, sợ liền sớm rời sân đi, nếu không tao cũng không thể cam đoan lần tới sẽ đụng vào chỗ nào."

"Mày!" Chu Ngộ nắm chặt nắm tay trừng cậu ta, những người khác cũng đều căm giận bất bình.

Trì Yến nâng tay ngăn bọn họ lại, hời hợt liếc nhìn số 4: "Phải không, vô cùng chờ mong lần kế của cậu."

Số 4 nhìn Trì Yến nhíu mày lại, hừ lạnh một tiếng xoay người về vị trí của mình.

Phạt bóng xong thi đấu lần nữa bắt đầu, lúc này đến phiên đại học G thay đổi chiến thuật, do Trì Yến tới phòng thủ số 4 Lí Công.

Tác giả có lời muốn nói:

Mạch Đương: Em gái tui muốn số điện thoại của anh.

Trì Yến: Xin lỗi, tôi không thích em gái nhỏ.

Mạch Đương Đương: Vậy anh thích em trai nhỏ sao?

Mạch Ji Ji: Iu tui iu tui iu tui!!!

Trì Yến: ...

Chương 4: Đẹp zai đến nỗi khiến người ta hóa đá

Edit + Beta: Snail

Trì Yến thân cao 1m85, số 4 Lí Công cao khoảng 1m95, hơn nữa hình thể vô cùng cường tráng, Trì Yến trước mặt cậu ta có vẻ hơi đơn bạc, đối lập vừa hình thành, tất cả mọi người kinh ngạc, nhất là ban nãy đã xem qua phương thức chơi bóng thô bạo của số 4 đều rối rít lo lắng Trì Yến sẽ thụ thương.

"Trì Yến có thể bị thương hay không?"

"Thằng cha Lí Công kia có thủ đoạn đen như vậy, thật lo cho Trì Yến mà."

"Trì Yến cố lên!!"

"Đại học G cố lên, đại học G cố lên!!"

"Cố lên! Cố lên cố lên!"

"Lí Công cố lên! Lí Công cố lên!!"

Âm thanh cổ động viên đại học G bên này càng kêu càng lớn, Lí Công bên kia từ khi điểm số bắt đầu rút ngắn cũng không cam lòng yếu thế mà gào to cố lên.

Mạch Nha nhìn tình thế trên sân, có chút lo lắng hỏi: "Anh, anh nói xem chị dâu có bị đánh bay không?"

"Bóng rổ không phải chỉ dựa vào cậy mạnh, mày cho rằng đang chơi bóng bầu dục sao?" Tuy ngoài miệng Mạch Đương nói vậy, kỳ thực trong lòng cậu cũng có chút khẩn trương, cậu tính toán nếu tên to con Lí Công kia dám chơi xấu Trì Yến, cậu nhất định phải tìm một chỗ trùm bao tải đánh tên đó một trận.

Nhưng sự tình không phát triển như mọi người suy nghĩ, Trì Yến không những không thụ thương, thời điểm lần đầu tiên số 4 tiến công anh liền chụp lấy bóng của đối phương, không chỉ như thế, khi đến vạch ba điểm anh chợt dừng lại, nhảy lên, nâng tay, ném ra, động tác lưu loát sinh động như luyện qua vô số lần vậy.

"Vèo--"

Quả bóng rổ màu vỏ quýt vẽ ra một đường vòng cung, vững vàng rơi vào trong vòng rổ, rớt xuống đất bắn lên vài cái, lăn ra ngoài sân.

Ba điểm hoàn mỹ, điểm số lần nữa được kéo dãn.

Đại học G bên này bùng lên tiếng hoan hô cực lớn!!

"..." Mạch Nha kinh ngạc nhìn Trì Yến nâng tay vỗ tay ăn mừng cùng đồng đội, lắp bắp nói: "... Chị, chị dâu, có chút đểu..."

"Đẹp zai không biên giới luôn!" Mạch Đương nói, kìm lòng không đậu lộ ra nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn Trì Yến trong sân, cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh quả thực đẹp zai khiến người ta 'cứng' luôn.

Khi bóng một lần nữa truyền đến tay Trì Yến, anh cũng không trực tiếp mang banh qua người, mà thả chậm tốc độ một tay vỗ bóng, dựng một ngón tay với số 4 đang phòng thủ anh, chậm rãi nói: "Lần đầu tiên."

Mọi người không rõ anh muốn làm gì, trong nháy mắt ngoài sân đều yên tĩnh lại, nhìn chằm chằm sân bóng.

Thời điểm Mạch Đương thấy anh dựng ngón tay lên liền đột nhiên hiểu được anh muốn làm gì, gắt gao nhìn chằm chằm số 4 đứng đối diện trên sân bóng cũng bị động tác của Trì Yến khiến cho sửng sốt một chút, cậu ta nhíu mày muốn nói chuyện, liền thấy tốc độ vỗ bóng của Trì Yến trở nên nhanh hơn, vội vàng đè thấp thân thể làm ra tư thế phòng thủ, giây tiếp theo Trì Yến chuyển động, hai người cách nhau rất gần, trong nháy mắt Trì Yến đã áp sát bên cạnh cậu ta, sau đó nghiêng người một cái điều khiển bóng tiếp cận cậu ta, thân thể hai người dán lại với nhau, lòng bàn chân ma sát cùng mặt đất phát ra tiếng 'kin kít--', số 4 nhắm ngay thời gian đưa tay cắt bóng, quả bóng vốn nằm trong tay Trì Yến lại như đột nhiên biến mất khiến cậu ta quơ vào khoảng không, cậu ta còn chưa kịp suy đoán bóng đang ở đâu, bên hông đột nhiên truyền đến một cơn đau, khiến cậu ta hít vào một hơi, thân thể buộc chặt trong nháy mắt lơi lỏng đi, tiếp đó Trì Yến liền mang bóng lướt qua bên cạnh cậu ta, trực tiếp đi đến dưới rổ.

Bóng không ngoài suy đoán vào rổ lần nữa, đội cổ động viên đại học G cũng bùng nổ lần nữa.

"Trì Yến!! Trì Yến!!"

"Đại học G cố lên!! Trì Yến cố lên!!"

"Trì Yến, khá lắm!" Những người khác trong đội bóng vỗ tay ăn mừng cùng Trì Yến.

Trì Yến quay đầu liếc nhìn số 4 đang đứng tại chỗ, thấy cậu ta đang đè eo trừng mình cũng không để ý, chỉ không tiếng động nói một câu.

Số 4 thấy, sắc mặt tối sầm, cậu ta biết Trì Yến nói là "Lần thứ hai".

Thi đấu vừa đến hiệp 4, liền tiến vào thời khắc mấu chốt quyết định thắng bại, cầu thủ song phương không dám có chút lơi lỏng nào, đặc biệt là Lí Công kém hơn mười mấy điểm càng là thần kinh căng thẳng không chịu buông tha một tia cơ hội chuyển bại thành thắng.

Lúc thì đấu còn lại 3 phút cuối cùng, tiếng còi trọng tài lại lần nữa vang lên.

Số 4 màu đỏ Lí Công ngăn cản phạm quy, trước mắt số 4 đã phạm quy 4 lần. (phạm quy 5 lần sẽ bị đuổi ra sân)

"Chờ một chút! Trọng tài, là cậu ta ra tay trước." Số 4 nói với trọng tài.

Trọng tài lắc đầu, tỏ vẻ Trì Yến không có bất kỳ động tác phạm quy nào, là cậu ta vượt giới hạn.

"Làm sao có thể!" Số 4 cả giận nói, nâng bước đi tới bên cạnh trọng tài, đồng đội cậu ta vội ngăn lại, khuyên nhủ: "A Phong, đừng xúc động!!"

"Buông tôi ra!" Số 4 đưa tay muốn đẩy đồng đội ra, bắt đầu từ khi Trì Yến chống lại cậu ta, cậu ta đã tích tụ một bụng lửa rồi.

Trọng tài cảnh cáo nhìn cậu ta một cái, ý bảo cậu ta đừng gây chuyện.

"Đội trưởng, đừng xúc động, cậu đã phạm quy 4 lần rồi!" Đồng đội vội vàng nhắc nhở cậu ta, người này cũng biết động tác đụng người chính là Trì Yến, nhưng rõ ràng phạm quy là đội trưởng bọn họ, bắt đầu từ khi hai người đối địch, Trì Yến liền cố ý dẫn đường cho đội trưởng phạm quy.

Số 4 hít một hơi thật sâu, hòa hoãn một chút mới giơ tay lên, tỏ vẻ bản thân đã tỉnh táo lại, trọng tài thấy thế mới xoay người đi ra.

"Đáng giận." Số 4 thấp giọng mắng một câu, đưa tay nhấn vào chỗ bị Trì Yến đụng vào, cậu ta biết Trì Yến cố ý, bởi vì mỗi lần Trì Yến đều đánh vào cùng một nơi, đây đã là lần thứ năm, mỗi lần va chạm đều tăng thêm cảm giác đau đớn, hiện tại chỗ bị thương kia chỉ cần hơi chạm vào chút ít liền đau buốt khó chịu.

"Đội trưởng, cậu không sao chứ?" Đồng đội thấy cậu ta nhíu mày liền lên tiếng hỏi.

"Không sao." Số 4 nói, hung hăng nhìn về phía Trì Yến.

Bước chân Trì Yến dừng một chút, kéo bao cổ tay trên cổ tay lên mới nhìn qua cậu ta, ánh mắt lướt qua chỗ cậu ta bị thương, giọng điệu bình thản nói: "Bóng rổ không phải loại vận động dựa vào sức mạnh, chỉ biết đụng người phạm quy thì sớm rời sân đi."

"Mày!" Số 4 nghe vậy liền biến sắc, lại muốn phát tác, đồng đội kéo cậu ta lại, giật giật quai hàm: "Đội trưởng!!"

Số 4 thấy trọng tài đang nhìn về phía bọn họ, chỉ có thể từ bỏ, trở lại vị trí của mình, thi đấu tiếp tục bắt đầu.

Trì Yến nói được thì làm được, số 4 đụng Chu Ngộ năm lần, anh liền đòi lại năm lần, sau đó cũng không cố ý xuống tay với số 4 nữa, khôi phục phương thức đánh bóng bình thường của mình, bản thân anh cũng không phải người thích chơi bóng bạo lực.

Trận thi đấu này tuy rằng bắt đầu từ hiệp 4 Lí Công phát lực kéo điểm số lại gần một chút, nhưng theo thời gian giảm dần, thắng bại đã không còn gì bất ngờ, cuối cùng lấy tỉ số 118 – 97 kết thúc, đại học G giành thắng lợi.

Tiếng còi kết thúc vừa vang lên, đoàn sinh viên đại học G bùng nổ quả thực cứ như đánh vào giải thi đấu toàn quốc vậy, toàn bộ sân bóng nhỏ đều là tiếng hoan hô của bọn họ.

Đội viên đại học G thắng trận nhao nhao vỗ tay ăn mừng, bị cảm xúc của mọi người lây nhiễm trên gương mặt lạnh nhạt của Trì Yến cũng hiện lên nét cười mơ hồ.

Tuy rằng bọn họ không thích chủ động gây chuyện, thế nhưng nếu có người đến khiêu khích bọn họ cũng sẽ không nén giận.

Lí Công chủ động ước chiến, cuối cùng lại bại mà về, điều này khiến cho sắc mặt bọn họ vô cùng đặc sắc, nhất là số 4, trước khi đi cậu ta quay đầu liếc nhìn Trì Yến cùng Chu Ngộ được người vây vào giữa, ánh mắt âm trầm.

Nhìn Trì Yến trong đám người, trên mặt anh còn mang ý cười thản nhiên, Mạch Đương phát hiện khi anh cười lên thật là siêu cấp đẹp zai.

Mạch Nha đẩy đẩy Mạch Đương, lời nói ra hơi thở có chút tung bay: "Anh, xem trận đấu này mà em đau eo quá, vừa rồi em đau thay Chu Ngộ, sau em lại phát hiện số 4 kia càng đáng thương hơn, cậu ta khẳng định đau muốn chết!"

Mạch Đương cười nhạo một tiếng: "Trừng phạt đúng tội thôi."

"Dạ! Tiện nhân tự có trời thu thập!!" Mạch Nha tán thành gật gật đầu, nếu không phải đối phương khiêu khích trước, Trì Yến cũng sẽ không lấy đạo của người trả lại cho người, có điều vừa nghĩ đến số 4 đau đến mặt mày vặn vẹo trong nháy mắt kia, cậu nhóc vẫn run một chút, nói, "Có điều, anh xác định Trì Yến là chị dâu em? Thân thủ này rõ ràng chính là anh trai em mới đúng!!"

"À." Mạch Đương nhẹ nhàng liếc cậu nhóc một cái, "Vậy ai là chị dâu mày?"

"Anh á." Mạch Nha nói.

"Ai?" Mạch Đương ý bảo cậu nhóc lặp lại lần nữa.

"Trì Yến!" Vẻ mặt Mạch Nha nghiêm túc nói.

Mạch Đương đã sớm quen với bản sự gió chiều nào theo chiều nấy của cậu nhóc, cũng không thèm để ý, phủi mông một cái đứng lên, vừa đứng thẳng người Mạch Nha liền kéo vạt áo cậu, chỉ vào Trì Yến bên kia vội vàng nói: "Anh chờ một chút, có tình địch kìa!"

"Hử?" Mạch Đương nhìn sang, phát hiện Trì Yến đi tới đám người bên cạnh, bên người còn đứng một nữ sinh.

Chương 5: Trên đầu chữ sắc có một thanh đao, chút kim đâm ấy tính là gì

Edit + Beta: Snail

Tình địch Mạch Nha nói là một nữ sinh xinh đẹp, mặc T-shirt trắng cùng quần short jeans đơn giản, cột tóc đuôi ngựa, tuy trang phục phổ thông, nhưng trong một đám nữ sinh cố ý ăn diện trang điểm thì dung nhan của cô có vẻ vô cùng xinh đẹp khả ái.

"Kawaii~~" Mắt Mạch Nha bốc lên trái tim hồng nhìn nữ sinh.

"Không phải mày thích loại hình nữ thần sao?" Mạch Đương nhìn cậu nhóc.

"Nữ thần là dùng để nhìn, còn loại này là dùng để làm bạn gái đa!" Ánh mắt Mạch Nha chuyển vài vòng trên thân hai người kia nói, "Có điều quan hệ giữa cô ấy và chị dâu dường như rất tốt."

Mạch Đương nhìn hai người đang nói chuyện phía trước, thoạt nhìn bọn họ rất quen thuộc, thời điểm nói chuyện nữ sinh còn đưa tay nện vai Trì Yến một cái, vẻ mặt Trì Yến tuy không thể nói có bao nhiêu nhiệt tình, nhưng ít nhất không lạnh nhạt như đối mặt với những nữ sinh bợ đỡ săn đón anh vừa rồi.

Nữ sinh bên cạnh cũng đang chú ý hai người, xì xào bàn tán.

"Ai, lại là Thiền Ngọc."

"Cô ta và Trì Yến dường như rất quen thuộc, ngày thường còn thấy bọn họ cùng nhau về nhà, nghe nói còn ở chung một tiểu khu đó."

"Thật hâm mộ mà."

"Chúng ta ở vạch xuất phát liền thua!"

Dường như... thật sự chính là tình địch. Trong lòng Mạch Đương nghĩ.

"Mẹ tôi bảo mang cho dì Lưu, cậu đưa dì giúp tôi, hôm nay tôi còn có việc." Thiền Ngọc lấy từ trong túi xách ra một cái hộp đưa cho Trì Yến, là một hộp đồ trang điểm bộ.

"Cảm ơn." Trì Yến nhận lấy, hỏi cô, "Cậu muốn đi đâu?"

"Đi học á." Thiền Ngọc vỗ vỗ xe đạp màu hồng của mình, "Cậu muốn đi liên hoan với đội bóng sao, hay để tôi tiễn cậu một đoạn~"

"Không cần, cậu có thể đi." Trì Yến cự tuyệt, hiển nhiên đối với vật cưỡi màu hồng của cô nàng không có hứng thú.

"Ya, còn ghét bỏ." Thiền Ngọc hừ một tiếng, "Tôi đi đây." Nói xong sải bước lên xe liền đạp đi rời khỏi sân bóng nhỏ.

Trì Yến không cùng đi liên hoan, anh quay đầu nói vài câu với đồng đội, cũng thu dọn đồ đạc rời đi.

Mạch Đương thấy anh vác ba lô đi khỏi liền hỏi Mạch Nha: "Vừa rồi có ghi hình lại không?"

"Hơ? Em quên rồi." Mạch Nha nói, vừa rồi cậu nhóc chỉ mải xem thi đấu, "Không sao, trở lại em tìm người xin một phần là được."

"Được, anh mời mày ăn cơm, đi trước." Mạch Đương vỗ vỗ đầu cậu nhóc liền chuẩn bị đuổi theo Trì Yến.

"Ăn cơm thì khỏi, mẹ em gọi anh đến nhà em ăn cơm." Mạch Nha nhớ tới nhiệm vụ lão mẹ giao phó liền vội vàng kéo cậu lại.

"Lần sau đi." Mạch Đương nói, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Trì Yến.

"Nhất định nha!" Mạch Nha níu cậu lại, thấy cậu gật đầu cam đoan mới buông tay.

Mạch Đương phất phất tay, cắm vào túi quần đi về hướng Trì Yến ly khai.

Phương hướng Trì Yến rời đi không phải đường về nhà của anh, Mạch Đương không biết anh muốn đi đâu, có điều cũng không để ý, nhàn nhã đi theo anh, rớt lại phía sau khoảng chừng mười mét.

Đi ước chừng hai mươi phút, cậu thấy Trì Yến tạt qua quán ăn nhỏ mua chai nước, ba lô tùy ý khoác bên vai trái, một tay cắm vào túi quần, giống như đi dạo khắp nơi vô mục đích, thời điểm đi ngang nhà người ta còn có tâm tư trêu chọc một con mèo trên đầu tường.

Mạch Đương dùng điện thoại quay lại bộ dáng anh chơi đùa với mèo, hình ảnh vô cùng ấm áp.

Lại qua khoảng chừng mười lăm phút, Mạch Đương bắt đầu buồn bực nghĩ không biết anh muốn đi đâu, thời điểm móc di động ra nhìn thời gian rồi do dự xem có muốn đi lên chào hỏi hay không, vừa ngẩng đầu liền phát hiện không nhìn thấy Trì Yến đang đi phía trước đâu nữa.

Mạch Đương sửng sốt một chút liền chạy lên, vừa đến cạnh chỗ rẽ đột nhiên một bàn tay vươn ra, kéo một cái liền đem cậu đè lên tường, cậu theo bản năng muốn phản kích bỗng dưng nghe được giọng nói Trì Yến vang lên từ sau lưng: "Cậu muốn đi theo tôi tới bao giờ?"

Động tác của Mạch Đương dừng lại, tùy ý Trì Yến khóa tay mình ở sau lưng, khuôn mặt dán vào tường, trong lòng còn hiện lên một câu rất không hợp thời "Ây nha, nắm tay nữa nha, nam thần chủ động á."

Tay si hán cừ khôi như vậy, đúng là có một không hai.

Trì Yến thấy cậu không trả lời, sườn mặt còn lộ ra tia cười gàn dở, động tác trên tay lại tăng thêm vài phần, âm thanh lạnh lùng: "Nói."

"Ây ây ây!!" Lúc này Mạch Đương mới phối hợp mà mà kêu đau mấy tiếng, "Đừng dùng sức như vậy mà, tay muốn gãy rồi."

"Cậu là ai? Vì sao theo tôi?" Trì Yến thấy cậu kêu đau trên tay hơi buông lỏng chút sức lực, nhưng cũng không buông cậu ra, chỉ chờ cậu trả lời.

Mạch Đương không ngờ mới nửa tháng không xuất hiện, Trì Yến liền quên mình, xem ra hành vi xin số điện thoại của mình cũng không lưu lại ấn tượng gì cho anh.

Trong lòng có chút đáng tiếc, Mạch Đương dứt khoát giới thiệu một chút về mình lần nữa: "Tui là Mạch Đương, học viện kỹ thuật giao thông."

"Tui là Mạch Đương học viện kỹ thuật chuyên ngành giao thông, anh có thể cho tui số điện thoại của anh không?"

"Vậy anh thích em trai nhỏ sao?"

Trì Yến nghe cậu nói xong, trong đầu chợt lóe tin tức liên quan, chân mày hơi cau lại một chút.

"Chính là người lần trước hỏi xin số điện thoại của anh á, ây, đúng rồi, anh khiêu vũ tui còn cao giọng hát cho anh kia mà." Mạch Đương cho rằng anh còn chưa nghĩ ra, há mồm hát một câu: "Cho em một ánh mắt, nóng bỏng nóng bỏng!"

Trì Yến: "..."

"Nhớ ra rồi sao?" Mạch Đương hỏi.

Trì Yến không nói gì, có điều lại thả lỏng tay buông cậu ra.

Kỳ thật thời điểm Mạch Đương nói tên Trì Yến liền nhớ ra, dù sao bị con trai ngăn lại muốn xin số vẫn là lần đầu tiên, còn nói những lời vô cùng kỳ quái nữa chứ.

Có điều... Trì Yến đánh giá Mạch Đương đang xoa cổ tay một chút, phát hiện bộ dáng hôm nay cùng ngày đó có chút chênh lệch, vừa rồi lại vẫn luôn đi theo phía sau mình nên không chú ý tới diện mạo, cho nên trong khoảng thời gian ngắn mình không nhận ra.

Vừa rồi Trì Yến xuống tay có chút nặng, Mạch Đương xoa nhẹ cổ tay, thấy anh đang đánh giá mình, liền buông tay lộ ra một nụ cười sáng lạng: "Hì, Trì Yến anh còn nhớ tui không?"

Trì Yến ung dung thản nhiên thu hồi ánh mắt trên chân Mạch Đương về, chỉ lên tiếng hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Lần trước nhảy quảng trường là buổi tối, ánh sáng ở quảng trường không được tốt lắm, khắp nơi đều là đèn LED đủ mọi màu sắc, đem người chiếu thành đủ màu, cho nên kỳ thật Mạch Đương cũng không có cơ hội cẩn thận nhìn kỹ bộ dạng Trì Yến, mà vừa rồi ở sân bóng khoảng cách giữa hai người lại có chút xa, cậu không mang kính mắt nên nhìn không rõ lắm, đến tận lúc này mới tính là chân chính tiếp xúc gần gũi, khoảng cách giữa hai người cùng lắm chỉ hơn một mét, gần sát vào nhau mới phát hiện Trì Yến thật sự là đẹp zai đến người trời oán hận, làn da màu lúa mạch tiêu chuẩn, dáng người cao gầy, ngũ quan xuất sắc, mi mục như sao. Quan trọng là anh tuổi trẻ tuấn lãng nhưng trên mặt không có táo bạo cùng lệ khí của nam sinh ở tuổi hai mươi, sau khi rời sân bóng anh cũng không còn tính công kích mười phần, cả người có vẻ trầm ổn nội liễm.

Top series nam thần!!!

Không cẩn thận chút Mạch Đương liền nhìn đến mê mẩn, nội tâm điên cuồng xoát bình luận.

Trì Yến thấy cậu chỉ mãi nhìn mình chằm chằm không nói, ánh mắt mang tính xâm lược mười phần như trước, dứt khoát không để ý tới cậu. Trực tiếp xoay người rời đi.

Lúc này Mạch Đương mới bắt lấy tay anh: "Chờ một chút!"

Trì Yến quay đầu nhìn cậu đang giữ chặt tay mình, trong mắt mang theo không vui nhàn nhạt, anh không nói lời nào, nhưng cảm giác áp bách rất mạnh.

Dưới ánh mắt đó Mạch Đương cảm thấy bàn tay đang giữ tay anh lại như bị kim đâm một cái, có điều trên đầu chữ sắc có một thanh đao, chút kim đâm ấy tính là gì.

Vì vậy cậu vẫn chịu đựng cảm giác kim đâm nắm lấy tay anh hai giây sau mới buông ra, nói: "Hôm nay anh chơi bóng đặc biệt đẹp trai."

Lần đầu tiên gặp mặt Mạch Đương nói: "Anh nhảy rất đẹp mắt."

Lần thứ hai gặp mặt Mạch Đương nói: "Anh chơi bóng đặc biệt đẹp trai."

Trì Yến không nói gì, chờ câu sau của cậu, trong lòng có dự cảm câu tiếp theo cậu nói là xin số.

"Hôm nay anh có thể cho tui số điện thoại không?" Mạch Đương hỏi.

Quả thế.

Trong nháy mắt đó Trì Yến có loại xúc động muốn cười, anh liếc mắt nhìn vẻ mặt mong đợi của Mạch Đương, cảm thấy bộ dáng cậu mở to hai mắt có chút giống thỏ, lại có chút giống cún con chờ mong người khác vuốt ve.

Có điều hình tượng của cún con này có vẻ không tốt lắm.

"Hỏi thay em gái cậu?" Trì Yến hỏi.

Mạch Đương thiếu chút nữa nói "Em gái tui ở đâu ra", có điều lời đến bên miệng lại đúng lúc nuốt trở vào. Cậu thấy trên mặt Trì Yến đã không còn nét không vui vừa rồi, mở lời vui đùa nói: "Anh thích em trai mà, coi như cho em trai là được rồi."

Lời này không khỏi có chút đáng khinh, có điều Trì Yến cũng không nói gì nữa, anh chỉ cẩn thận nhìn mặt Mạch Đương một lúc, có điều ám chỉ nói: "Trở về nhớ rửa mặt."

"Rửa mặt?" Mạch Đương sờ sờ mặt mình, không kịp phản ứng ý tứ của anh.

Trì Yến tùy ý "Ừm" một tiếng, không nói thêm nữa mà rời đi trước.

"Trên đường cẩn thận, lần sau gặp mặt nhớ phải cho tui số điện thoại!" Mạch Đương hô với bóng lưng của anh, dẫn tới người qua đường kỳ quái nhìn cậu một cái.

Chẳng qua Mạch Đương cũng không để ý, tiếp xúc gần gũi với nam thần khiến tâm tình cậu rất tốt, ngâm nga bài hát trở về, khi đi ngang qua cửa sổ thủy tinh của một căn tiệm nhỏ mới nhớ tới câu kia của Trì Yến "Trở về rửa mặt", cậu dừng lại đến gần cửa sổ thủy tinh kiểm tra chính mình một chút, một cái nhìn này cũng làm cậu choáng váng.

Thủy tinh không biết là làm bằng vật liệu gì, phản chiếu cậu rất rõ.

Buổi sáng đi quá gấp, trên người cậu mặc là T-shirt hôm qua chưa giặt, thời điểm cởi ra hôm qua hình như thuận tay vứt xuống giường, sau đó lúc ngủ bị mình đè tới nhăn nhúm, quần là quần soóc màu xám tro hưu nhàn ở nhà, bình thường mặc trong nhà không cảm thấy gì không ổn, nhưng mặt trên người lại thêm T-shirt nhăn nhúm liền có vẻ bỉ ổi, trên chân lại còn mang dép xỏ ngón, kiểu dáng ông già...

Đây là một hình tượng vô cùng lôi thôi lếch thếch, há chỉ là đáng khinh, quả thực là đáng khinh đến cùng cực.

Vừa nghĩ tới vừa rồi chính mình vác cái bộ dáng này đi hỏi xin Trì Yến số điện thoại, nội tâm Mạch Đương tan vỡ.

Thảo nào vừa rồi Trì Yến không nhận ra mình, lần trước tốt xấu gì mình cũng chỉnh lý một phen, bây giờ quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Mạch Đương lấy điện thoại di động mở camera trước ra nhìn một chút, không chút bất ngờ khi liếc thấy khóe mắt trái mình một ít ghèn.

Trong nháy mắt tâm như tro tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top