Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

"Trường An?"

Nhìn thấy Thích Trường An không biết đã đứng bên cạnh piano từ lúc nào, rõ ràng đã nghe được một lúc rồi, Từ Lạc Dương dừng đôi tay đang ấn phím đàn lại, giọng điệu hơi lo lắng: "Anh có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?" Nói xong chỉ chỉ mặt mình: "Sắc mặt anh rất kém."

Thích Trường An vì sức khỏe không tốt, bình thường màu môi trông cũng rất nhạt, hôm nay giữa lông mày còn hiện ra chút mệt mỏi, ngay cả cảm giác sắc bén nơi đuôi mắt cũng trở nên yếu đi một chút.

Nhưng chính dáng vẻ hơi yếu ớt này, lại khiến Từ Lạc Dương cảm nhận được một loại vẻ đẹp —— lần này rốt cục cậu cũng biết, vì sao lại có cách nói "bệnh mỹ nhân" như vậy rồi. Đối mặt với một Thích Trường An như vậy, giọng điệu Từ Lạc Dương cũng mềm mại không ít ——

(Bệnh mỹ nhân: cụm này là để chỉ những người đẹp khi bị bệnh có vẻ càng đẹp hơn, vẻ đẹp yếu đuối ấy.)

Thật sự rất sợ chỉ cần thở hơi mạnh một chút là Trường An đã bị thổi ngã!

"Tôi uống thuốc rồi, không cần lo lắng đâu." Thích Trường An nhẹ lắc đầu, khóe môi nhạt màu khẽ cong lên.

Từ Lạc Dương lập tức bị nụ cười này đánh trúng, cậu cảm thấy nụ cười của Thích Trường An vào khoảnh khắc này, giống như sương mù sáng sớm trên núi cao rừng rậm vậy. Cậu chăm chú nhìn thêm một lúc nữa, rồi bỗng đứng dậy nói: "Anh đợi tui một chút, tui quay lại ngay!" Nói xong liền chạy đi.

Lúc Từ Lạc Dương quay lại, trên tay nhiều thêm một cái áo khoác mỏng màu đen, cậu đưa cho Thích Trường An: "Hay là anh mặc thêm cái áo này đi? Chỉ mặc sơ mi hình như quá mỏng, cái áo này là đồ mới, tui chưa mặc lần nào đâu."

Thích Trường An nhận lấy, trực tiếp khoác luôn lên vai. Cái áo này không có túi, cổ áo còn có cả sợi bạc thêu rất tỉ mỉ, khéo léo làm nổi bật lên đường nét của cằm. Từ Lạc Dương càng nhìn càng cảm thấy cái áo này mặc trên người Thích Trường An đẹp hơn mình mặc rất nhiều!

Cảm thấy mỹ mãn ngồi lại trên ghế chơi đàn, Từ Lạc Dương theo bản năng hơi dịch người qua, nhường ra một nửa chỗ: "Anh có muốn ngồi cùng tui không?"

Nhưng cậu vừa hỏi xong đã cảm thấy hối hận, cậu cũng biết Thích Trường An không thích tiếp xúc thân thể với người khác, đang nghĩ xem phải làm sao để cứu vãn, Từ Lạc Dương đã nhìn thấy Thích Trường An vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hai người đàn ông trưởng thành cùng ngồi trên một cái ghế chơi đàn, không thể tránh khỏi việc ngồi rất sát nhau, vai thỉnh thoảng còn cọ vào nhau mấy lần, Từ Lạc Dương thậm chí còn ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương —— là mùi sữa tắm trong nhà.

Rõ ràng đã ngửi quen từ lâu rồi, nhưng cứ cảm thấy lần này mùi hương rất dễ chịu!

"Cậu đang viết bài hát hả?" Giọng nói Thích Trường An rất gần, còn vì thân thể không thoải mái, nên khàn khàn nữa.

Từ Lạc Dương gật đầu, xoa xoa cái lỗ tai bỗng tê dại của mình, tự nhiên cảm thấy hơi không thoải mái. Nhưng từ trước đến giờ cậu đều rất phóng khoáng, rất nhanh đã quẳng cái cảm giác không thoải mái này ra sau đầu. Chỉ tờ giấy vẽ loạn đặt trên kệ phổ, Từ Lạc Dương mỉm cười nói: "Ban nãy đang đọc kịch bản, chợt có chút linh cảm, nên muốn đánh một đoạn thử cảm giác xem thế nào."

"Linh cảm tới từ Hứa Trạm hả?"

"Anh nghe ra ư?" Từ Lạc Dương hơi ngạc nhiên và vui mừng nhìn Thích Trường An, tốc độ nói nhanh hơn không ít: "Đúng vậy, lúc tui đọc lời thoại của Hứa Trạm thì nghĩ ra, với cả ban nãy lúc tui viết bài hát cũng nghĩ tới hắn."

Từ Lạc Dương đã nói là không dừng được, cậu có loại cảm giác tìm được tri âm: "Hứa Trạm là người có thân thế rất phức tạp, lúc đầu hơi trầm mặc nội liễm, chín chắn hơn bạn cùng tuổi, tương phản rất rõ nét với Tần Triều do tui đóng.

Sau này người nhà của hắn chết thảm, hắn tự tay giết chết hung thủ, sau đó tiếp tục làm một thợ mộc bình thường. Nếu như không phải Tần Triều quay về trấn nhỏ đó, có lẽ hắn sẽ sống an ổn như vậy cho đến hết đời, cũng sẽ giấu cái bí mật này cả đời."

Thích Trường An nói tiếp: "Vậy nên trong bài hát của cậu, mới truyền tải tâm tình tuyệt vọng cực hạn hả?"

"Đúng vậy, bởi vì vào khoảnh khắc mà hắn giết người, hắn liền biết, mặc dù hắn báo được thù, nhưng đã mất đi người nhà, giờ cũng sắp mất luôn người bạn duy nhất cùng nhau lớn lên từ nhỏ."

"Ừm," Thích Trường An đồng ý nói: "Tần Triều là một cảnh sát đầy tinh thần trọng nghĩa, vậy nên hắn chẳng thể thản nhiên đối mặt với Tần Triều được."

Từ Lạc Dương gật đầu liên tục: "Đúng là như vậy!" Tâm tình của cậu kích động, tay trái đặt trên phím đàn, tự do nhàn nhã đàn ra mấy âm. Âm cuối còn chưa dừng, liền nhận ra tay phải của Thích Trường An cũng đã phủ lên phím đàn, khớp ngón tay rõ ràng hơi dùng sức, tự nhiên mà đắm chìm vào trong tiết tấu của Từ Lạc Dương, một chút cảm giác không phù hợp cũng không có.

Hai người đều không nói chuyện, mà vô cùng ăn ý, cùng trôi chảy đàn ra một đoạn ngắn ca khúc mà trước đó Từ Lạc Dương đã viết xong. Nốt nhạc cuối cùng tiêu tan, ngón tay Từ Lạc Dương kề bên ngón tay Thích Trường An, cậu không nhịn được mà nghiêng đầu, mỉm cười với đối phương.

****

Sau tết trùng cửu, nhiệt độ bắt đầu giảm.

Trước đó một tuần, bọn họ mới vừa trở lại trấn Tần Lí, đã nhận được tin tức của đạo diễn Trương, bộ phim sẽ khởi công vào ngày 23 tháng 10, kịch bản sau cùng cũng đưa tới cùng lúc, so với bản lúc trước thì sửa đổi không nhiều lắm.

Từ Lạc Dương từ đồn cảnh sát về, lực chú ý cũng hơi mất tập trung, hơn nữa bữa tối lúc gọi món ăn, cậu còn vô cùng khác thường mà không gọi thịt.

Thích Trường An giúp cậu múc một chén canh nguội nhỏ, trong mắt có một chút lo lắng: "Lạc Dương, cậu không khỏe hả?"

Mấy giây sau, Từ Lạc Dương mới phản ứng lại, tay cậu chống cằm, lắc lắc đầu: "Không phải không khỏe, mà là không muốn ăn thịt lắm." Nói xong, cậu thở dài, giống y như hoa bị héo.

Tình trạng như vậy vẫn cứ tiếp diễn cho đến lúc về nhà, Thích Trường An tắm xong đi ra, thì nhìn thấy Từ Lạc Dương nằm sấp trên sô pha trong phòng khách, trong ngực ôm bồn tiên nhân chưởng mang từ thành phố B tới, không biết đang ngẩn người làm gì, nhiều lần đều suýt chút nữa đem mặt đâm lên tiên nhân chưởng, Thích Trường An nhìn mà hết cả hồn.

"Lạc Dương?"

Nhìn thấy Thích Trường An đi tới, Từ Lạc Dương ôm tiên nhân chưởng "vụt" một cái ngồi dậy: "Trường An, tui có thể ——" cậu nói được một nửa, lại nuốt ngược trở vào: "Thôi bỏ đi, tui phải kiên cường dũng cảm một chút, hay là chúng ta đối diễn đi!"

Nhận ra Từ Lạc Dương không muốn nói, Thích Trường An cũng không hỏi lại nữa, anh phối hợp lấy kịch bản ra, bắt đầu nghiêm túc đối diễn.

Qua hừng đông một chút, Từ Lạc Dương oán niệm nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, lần thứ bảy cầm điện thoại lên, lần này cuối cùng cũng gửi tin nhắn đi: "Trường An, anh đã ngủ chưa?"

Cậu tự nói với mình ở trong lòng, nếu như Thích Trường An ngủ rồi không trả lời, vậy cậu sẽ từ bỏ, nếu như chưa ngủ ——

Chưa tới mười giây, tin nhắn trả lời của Thích Trường An đã tới: "Tôi vẫn chưa ngủ, sao vậy?"

Lần này Từ Lạc Dương không xoắn xuýt nữa, cậu ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt đau khổ, bùm bùm gõ chữ: "Xin anh cứu lấy tui! Tối nay tui có thể tới phòng anh ngủ không? Ngủ một mình tui sợ lắm!"

Ngay sau đó lại giải thích nguyên nhân: "Hôm nay không phải tui thông báo với anh Hướng, bắt đầu từ ngày mai sẽ không tới đồn cảnh sát nữa sao? Kết quả ảnh tóm lấy cơ hội cuối cùng, dẫn tui đi nạp thêm một đống kiến thức. Cái gì mà vụ án giết người phân thân nè, treo cổ nè, dùng sáp đỏ niêm phong thi thể nè, tất cả đều đầy đủ ảnh chụp và hồ sơ, còn miêu tả rất tỉ mỉ nữa, đến giờ tui vẫn chưa trở lại bình thường, mắt cũng không dám nhắm lại, anh Trường An cầu xin thu lưu!"

Sau khi nhấn gửi đi, Từ Lạc Dương còn nhắn thêm một tin: "Tui sẽ tự mang gối, đệm chăn tơ tằm qua, ngủ dưới đất ở bên cạnh anh là được rồi! Không ngáy không mộng du, không nghiến răng không đá chân, trước khi ngủ còn có thể tâm sự với anh, nửa đêm đắp chăn giúp anh nữa!"

Lần này, một hồi lâu sau, cậu mới nhận được tin nhắn trả lời của Thích Trường An: "Được, cậu qua đi."

Từ Lạc Dương kích động đến mức suýt chút nữa nhảy nhót ở trên giường!

Ba phút sau, Từ Lạc Dương xỏ dép lê ôm chăn đến phòng cách vách, bên trong chỉ bật một cái đèn tường, ánh sáng hơi tối.

Cậu trở tay đóng cửa lại, nhìn thấy dưới ánh đèn lờ mờ, Thích Trường An đang ngồi dựa vào đầu giường, nhìn về phía cậu. Tóc đối phương hơi lộn xộn, đồ ngủ màu đen làm nổi bật làn da vô cùng trắng, ống tay áo thêu kim tuyến che khuất mu bàn tay, chỉ để lộ ngón tay thon dài, đẹp giống như một bức tranh sơn dầu vậy.

Từ Lạc Dương hai ba phát đã trải xong cái ổ tạm thời của mình, sàn nhà hơi cứng, nhưng chịu đựng một chút là được rồi, bởi vì biết Thích Trường An là yêu quái, nên Từ Lạc Dương nhắm mắt lại, các loại tranh ảnh phân vụn thi thể trong đầu đều biến mất sạch sẽ, chỉ có dáng vẻ ban nãy Thích Trường An mặc đồ ngủ đang tuần hoàn gửi tin nhắn.

Quả nhiên, năng lực của đại yêu quái thật sự rất lợi hại!

Từ Lạc Dương bày xong tư thế ngủ, tự giác gọi một tiếng "anh Trường An", sau đó nghiêm túc chúc ngủ ngon.

"Ngủ ngon." Giọng nói Thích Trường An mang theo ý cười, sau một tiếng "tách", ánh sáng tối sầm.

Trong phòng rất yên tĩnh, Từ Lạc Dương nghe thấy tiếng hít thở của một người khác trong bóng tối, vô cùng có cảm giác an toàn, cậu đang định nhắm mắt ngủ, chợt nghe thấy giọng nói của Thích Trường An.

"Lạc Dương."

"Hả?" Từ Lạc Dương đáp một tiếng, tiếp đó cậu liền nghe Thích Trường An nói: "Cậu có muốn... lên đây ngủ chung không?"

Từ Lạc Dương đúng là rất muốn ngủ chung, nhưng vẫn hơi do dự: "Nhưng mà, không phải anh không thích người khác áp sát quá gần anh sao?" Nếu như cậu lên chen chúc với Thích Trường An, chắc là cả đêm đối phương sẽ chẳng ngủ ngon được nhỉ?

"Cậu thì khác." Giọng nói Thích Trường An hơi nhẹ.

Cũng đúng nha, bọn họ là cộng sự với nhau, trong kịch bản, Tần Triều và Hứa Trạm từ nhỏ đã cùng ăn cùng ở, sau này Tần Triều trở lại trấn nhỏ, cũng ở trong nhà Hứa Trạm mấy ngày, ngủ cùng một cái giường.

Coi như diễn tập là được rồi!

"Vậy tui lên đó nha." Đèn tường một lần nữa được mở lên, Từ Lạc Dương ôm gối của mình đứng dậy, mà trên chiếc giường không rộng lắm, Thích Trường An đã dịch vào trong, chừa cho cậu một nửa cái giường.

"Ngủ chung thật hở?"

"Ừm."

Động tác lưu loát đặt gối mình song song với gối của Thích Trường An, giống như là lo lắng Thích Trường An sẽ đổi ý vậy, Từ Lạc Dương lại nhanh chóng để chăn mình lên giường, sau đó thân thủ nhanh nhẹn tiến vào trong chăn, một mạch tắt đèn rồi nằm ngay ngắn.

Cảm giác mình được năng lượng của đại yêu quái che chở, yêu tà không phạm bách độc bất xâm, sau khi Từ Lạc Dương nói tiếng "ngủ ngon", chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

(Yêu tà không phạm bách độc bất xâm: nghĩa là yêu quái tà ma không đụng được tới bạn Lạc Dương, trăm loại độc cũng không xâm phạm được )

Thích Trường An nghe tiếng hít thở thuộc về Từ Lạc Dương trong bóng tối, cảm thấy tiếng hô hấp này dường như hóa thành sợi tơ, bện thành một tấm lưới tinh mịn, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, hoàn toàn bao phủ trái tim anh, chẳng chừa một khe hở nào.

===

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Ngủ một mình, sợ đến biến dạng QAQ

...

Chương 17

Ngày hôm sau lúc Từ Lạc Dương ngủ dậy, tinh thần rất thoải mái. Cậu theo thói quen nhắm mắt lại, bắt đầu đọc "3 câu hỏi rời giường" ở trong lòng —— Tui là ai? Tui đang ở đâu? Hôm nay tui phải làm gì?

Hỏi xong lại tự trả lời, tui là Từ Náo Náo ngủ rất ngon, hôm nay trước tiên là phải dẫn mình đi dạo, rồi chạy bộ nửa giờ, sau đó buổi sáng phải mang theo quà, tới cảm ơn anh Hướng ở đồn cảnh sát và Trang sư phụ của Trường An, buổi chiều thì quay về thu dọn hành lý, để ngày mai khởi hành tới đoàn phim.

Giờ tui đang —— câu hỏi cuối cùng vừa xuất hiện, Từ Lạc Dương ngay lập tức chẳng dám mở mắt ra —— giờ tui đang nằm trên giường của Thích Trường An đó!

Đây cũng không phải là vấn đề quan trọng, trọng điểm là vào giờ phút này, cậu rõ ràng cảm nhận được, tay của mình đang túm chặt lấy cổ tay của ai đó, dựa vào xúc cảm thì chắc chắn không phải của mình.

Không phải của mình, vậy chắc chắn là của Thích Trường An!

Lặng lẽ mở một mắt ra, Từ Lạc Dương bèn phát hiện Thích Trường An đã dậy rồi, anh đang ngồi dựa vào đầu giường, tay phải cầm một quyển sách để đọc. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi lên sườn mặt anh, vô cùng dịu dàng.

Nhưng tư thế cánh tay trái của Thích Trường An rõ ràng hơi không tự nhiên, cả người cũng đang nghiêng về bên trái.

Từ Lạc Dương lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chắc là vì cậu túm lấy cổ tay Thích Trường An không chịu buông, nên sau khi Thích Trường An ngủ dậy, để không đánh thức cậu, cổ tay vẫn duy trì tư thế cố định không nhúc nhích. Hết buồn ngủ lại không thể rời giường cũng chẳng có gì làm, đành phải cầm sách đọc bằng tư thế kỳ quặc.

Từ Lạc Dương cảm động, rồi lại lập tức dâng lên một trận áy náy, cậu đang nghĩ xem phải mở miệng như thế nào, thì đã đối diện với đôi mắt Thích Trường An nhìn qua đây.

"Tỉnh rồi hả?" Thích Trường An vẫn luôn chú ý đến Từ Lạc Dương, đối phương vừa mở mắt anh đã phát hiện ra, nhưng Từ Lạc Dương không định thức dậy, nên anh cũng chẳng lên tiếng.

Cơ mà giờ Từ Lạc Dương cứ nhìn anh chằm chằm, Thích Trường An có chút không chịu nổi, nên mới mở lời.

"Ừm tỉnh rồi," Từ Lạc Dương ngồi dậy, nhìn ánh mặt trời rất sáng ở bên ngoài cửa sổ hỏi: "Giờ là... mấy giờ rồi?"

"Chín rưỡi."

Nghe xong câu trả lời của Thích Trường An, Từ Lạc Dương lại ngã về trên giường lần nữa, trong khoảng thời gian ngắn cậu không biết phải nói gì —— làm lỡ mất buổi sáng của Thích Trường An, kế hoạch chạy bộ sáng sớm của chính mình cũng chẳng thực hiện được, tim tui đau quá man.

Một lúc sau, Từ Lạc Dương vùi mặt vào trong gối, giọng ồm ồm nói: "Cảm ơn anh Trường An."

Sau khi nói xong mới nhận ra, đậu móa, mình còn chưa buông tay người ta ra nữa! Thế là cậu vội vàng thả tay ra, thì nhìn thấy da cổ tay của đối phương đều bị nắm đỏ rồi.

Cậu càng áy náy hơn!

Thích Trường An rất tự nhiên mà thu tay lại, thấy Từ Lạc Dương tỏ vẻ chán nản, anh cười nói: "Cậu ngủ không an ổn, tay cứ luôn muốn nắm lấy cái gì đó, nên tôi mới đưa cổ tay cho cậu."

Gò má Từ Lạc Dương đè lên gối, vô cùng uể oải: "Anh không cần phải an ủi tui, chắc chắn là tui tự mình sờ mó, rồi túm lấy cổ tay anh không chịu buông."

Vậy có phải nên vui mừng vì mình nửa đêm không chui vào chăn của đối phương không nhỉ? Đây là thói quen hình thành sau khi ba mẹ cậu mất, buổi tối ngủ cậu rất thích ôm hay cầm thứ gì đó, nếu không sẽ ngủ không say giấc.

Cậu quyết tâm dùng hành động thực tế để bày tỏ sự áy náy của mình: "Trường An, tui đi làm bữa sáng cho anh nhé!"

Sau khi ăn xong bữa sáng đặc sắc do Từ Lạc Dương làm, hai người đi tới chợ cũ mua một vò rượu, tới thăm nhà Trang sư phụ trước.

Lúc bọn họ vào cửa, Trang sư phụ đang ở trong khoảng sân đầy nắng điêu khắc hoa văn. Nhìn thấy Thích Trường An và Từ Lạc Dương tới đây, Trang Tiết để dụng cụ trong tay xuống, quay người đi vào nhà.

Từ Lạc Dương đứng trong ánh nắng mùa thu híp mắt lại, lười biếng nói chuyện với Thích Trường An: "Tui đoán Trang sư phụ chắc đang đi lấy quà, cược ba quả cà chua!" Nói xong, cậu lại cẩn thận đến gần, nhìn hoa văn vẫn chưa điêu khắc xong, hỏi Thích Trường An: "Cái mõ nhỏ với cả Lá phong anh tặng tui, cũng dùng cái đục nhỏ và dao khắc này để khắc hả?"

Lá phong giờ được cậu treo trên móc chìa khóa, cái mõ nhỏ cậu bảo Thích Trường An làm một cái lỗ rồi xâu dây buộc trên cổ tay.

"Ừ, nhưng tôi làm rất ẩu, chỉ học được những thứ cơ bản nhất thôi."

"Cậu học rất giỏi." Trang sư phụ đi ra, tay trái cầm tẩu thuốc, tay phải cầm một cái hộp gỗ, đưa cho Thích Trường An: "Cậu đi theo tôi học nghề mộc gần một tháng, biết chịu khổ, rất quyết tâm. Chuyện quay phim của các cậu tôi không hiểu, nhưng chỉ bằng phần tâm tư này của cậu, cho dù ở lĩnh vực nào, cũng sẽ có thành tựu lớn thôi."

Nói xong, ông tự mình mở khóa hộp gỗ ra: "Mấy dụng cụ nhỏ trong cái hộp này, đều là do tôi dựa vào khuôn tay và thói quen của cậu mà vội chế tạo ra. Sau này sự nghiệp của cậu bận bịu, chắc sẽ chẳng có bao nhiêu thời gian và tinh lực đặt vào nghề mộc, nhưng tôi vẫn hy vọng, thỉnh thoảng cậu có thể lấy ra luyện tay nghề một chút, khắc mấy thứ đồ nhỏ nhặt gì đó, chứ đừng hoàn toàn bỏ phí nó."

Theo học lâu rồi, đây là lần đầu tiên Thích Trường An nghe thấy Trang Tiết nói nhiều vậy, anh thận trọng trả lời: "Người yên tâm, con chắc chắn sẽ không bỏ phí."

Trang Tiết gật đầu, rồi lại nhìn Từ Lạc Dương đang đứng bên cạnh: "Mỗi lần tới đây cậu lại mang theo một vò rượu hối lộ tôi, tôi cũng đã chú tâm dạy Thích Trường An rồi, giờ tôi sẽ không tặng cậu thứ gì cả. Có muốn thứ gì, thì cậu tự tìm Thích Trường An, bảo cậu ấy làm tặng cậu."

Từ Lạc Dương cười cong cả mắt: "Nhớ rồi ạ!"

Trang Tiết hút một hơi thuốc, rồi lại lần nữa nhìn về cậu thanh niên rất biết lễ nghi trước mặt, chậm rãi nói: "Lời này có lẽ tôi không nên nói, nhưng Trường An à, cậu còn trẻ, không có chuyện gì là không thể làm được cả."

Thích Trường An sững sờ, sau cùng lại nhẹ gật đầu.

Bưng hộp dụng cụ đi tới cổng, Thích Trường An xoay người, trịnh trọng cúi người chào Trang Tiết đang đứng dưới mái hiên.

Tiếp đó, hai người lại một mạch đi tới đồn cảnh sát. Đây là lần đầu tiên Thích Trường An gặp được người cảnh sát cũ dẫn dắt Từ Lạc Dương, da đối phương rất đen, khóe mắt có một vết sẹo dữ tợn, đang đứng bên cạnh cổng hút thuốc, chỉ đứng thôi, mà cũng lộ ra một luồng sát khí.

Từ Lạc Dương đi tới, mỉm cười nói: "Hôm nay anh Hướng cũng rất ngầu nha!"

"Không biết lớn nhỏ, nói chuyện cho cẩn thận!" Hướng Chinh giẫm tắt tàn thuốc, cười mắng, nhưng lúc anh ta cười, vết sẹo trông lại càng dữ tợn hơn: "Có mang quà tới không? Ông đây dẫn cậu chơi với mã tấu, lễ mỏng ông sẽ không nhận."

"Có người thầy nào như anh không?" Từ Lạc Dương nói thì nói vậy, nhưng rất nhanh cũng đã cầm một bao lì xì trong túi đưa tới.

Hướng Chinh vừa sờ đã biết là cái gì, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, anh ta cau mày: "Có ý gì hả? Đã nói là hai chai Mao Đài rồi mà?"

Từ Lạc Dương vẫn mỉm cười, hùng hồn chẳng chút yếu thế nói: "Mao Đài nặng quá em chẳng muốn xách, anh tự đi mua đi! Dù sao thì cái gì em cũng không nhiều, chỉ nhiều tiền thôi." Cậu vừa nói vừa lui về sau một bước: "Nếu như anh nhận, em vẫn sẽ nhận anh làm anh trai, ngày lễ ngày tết sẽ gửi tin nhắn cho anh. Nếu như anh không nhận, em sẽ nhanh chân bỏ chạy!"

Hướng Chinh im lặng mấy giây, rồi mới hít một hơi thật sâu, bàn tay thô ráp vỗ vỗ vai Từ Lạc Dương: "Anh cảm ơn cậu."

Đến chỗ ăn cơm, Thích Trường An mới hỏi: "Cậu tặng cái gì vậy?"

"Thẻ ngân hàng á!" Từ Lạc Dương vặn vặn những ngón tay mình: "Nhà anh Hướng rất khó khăn, trước đây anh ấy làm cảnh sát chống ma túy, sau đó vì không nghe cấp trên chỉ huy, đánh chết một tên nghiện, thêm cả việc phe phái đấu đá lộn xộn, nên bị giáng chức.

Lúc anh ấy làm cảnh sát chống ma túy đắc tội quá nhiều người, ảnh lo kẻ thù sẽ tìm đến cửa, nên đã dẫn cả nhà tới trấn Tần Lí, thủ trưởng cũ của anh ấy vẫn còn, giúp anh ấy tìm việc làm ở đồn cảnh sát, nhàn rỗi, nhưng cũng chăm lo cho gia đình được."

Từ Lạc Dương giúp Thích Trường An rót một ly nước ấm, rồi nói tiếp: "Trên người anh Hướng có vết thương cũ, lúc thời tiết thay đổi sẽ bị tái phát. Mẹ anh ấy trúng gió liệt nửa người đã mấy năm rồi, đều dựa vào anh ấy chăm sóc cả. Vợ anh Hướng trước đây từng bị con nghiện tìm tới cửa đâm một nhát, không thể sinh con được, sức khỏe cũng không tốt lắm, vẫn luôn phải uống thuốc. Tui nghĩ, tặng gì cũng chẳng thực tế bằng tặng tiền."

Thấy ánh mắt Thích Trường An chăm chú nhìn mình, Từ Lạc Dương lại nhỏ giọng nói: "Tui nhìn thấy rồi, dưới cái vò rượu, anh cũng để một tấm thẻ ngân hàng."

Thích Trường An gật đầu thừa nhận: "Trang sư phụ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một khối gỗ tốt, nhưng vẫn không nỡ mua."

Hai người bèn nhìn nhau cười.

Từ Lạc Dương bưng ly trà: "Chúc mừng việc trải nghiệm cuộc sống của chúng ta kết thúc mỹ mãn, vậy kế tiếp, hợp tác vui vẻ nha!"

Thích Trường An cũng bưng ly lên, ly thủy tinh chạm vào nhau vang lên tiếng lanh lảnh: "Ừm, hợp tác vui vẻ."

Ở bên cạnh cậu, lúc nào cũng vui vẻ.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, xe của đoàn phim đã tới đón. Lúc lên xe Từ Lạc Dương mới biết, trong khoảng thời gian này, bao gồm cả đạo diễn Trương, biên kịch, phó đạo diễn và sáu staff đều ở trong trấn Tần Lí, cậu ngạc nhiên hỏi: "Mấy người ẩn hình hả? Trấn Tần Lí nhỏ như vậy, mà cũng chưa từng gặp luôn!"

Đạo diễn Trương cười cậu: "Trong mắt cậu trừ đồ ăn ra thì còn cái gì đâu chứ?"

Nhìn về Thích Trường An đang đứng bên cạnh, Từ Lạc Dương hất cằm lên: "Còn cả Hứa Trạm nhà cháu đó!"

"Được, xem ra còn biết nhập phim, không tệ!" Đạo diễn Trương ôm bình nước ngâm đầy quả ươi, chuyển đề tài cực nhanh: "Bài hát thì sao? Viết xong chưa?"

Từ Lạc Dương lập tức xấu hổ, kéo Thích Trường An ngồi xuống ghế trống ở phía sau.

Thêm cả tài xế tổng cộng chín người, lái một chiếc mini bus. Từ Lạc Dương ngồi xuống chẳng được bao lâu đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Tối hôm qua cậu vẫn không dám ngủ một mình, nhưng nghĩ nếu lại chạy đi ngủ nhờ thì rất xấu hổ, nếu như sáng hôm sau ngủ dậy, cậu mà ôm Thích Trường An giống như bạch tuộc thật, thì thật sự rất lúng túng.

Thế là cậu gắng gượng ngủ một mình, sáng dậy tinh thần ủ rũ, không biết rốt cục là tối qua mình có ngủ hay không.

Xe đang chạy trên đường rất vững vàng, bỗng đạo diễn Trương gọi cậu: "Lạc Dương, lúc trước tôi về thành phố B một chuyến, quản lý nhà cậu nhờ tôi đem cái này cho cậu, nói lúc đi cậu quên mang theo, không có nó, buổi tối chắc chắn cậu sẽ nhớ nó đến không ngủ được."

Từ Lạc Dương tò mò: "Sao ngay cả bản thân cháu cũng không biết còn có thứ như thế tồn tại nhỉ?"

Sau đó cậu liền nhìn thấy, đạo diễn Trương cầm một cái túi thật lớn, từ bên trong lấy ra một con heo Peppa Pig nhồi bông.

"...."

Là Peppa trên giường cậu không sai.

Làm bộ không nghe thấy tiếng cười trêu ghẹo của những người khác, Từ Lạc Dương tỏ vẻ bình tĩnh nhận lấy Peppa Pig ôm vào trong ngực, rồi lại tỏ vẻ bình tĩnh ôm về chỗ ngồi, cậu quyết định giữ sự lạnh lùng, không tùy tiện nói chuyện nữa.

Nhưng đúng là có hiệu quả, Từ Lạc Dương ôm Peppa, chưa được mấy phút đã ngủ thiếp đi.

Lúc trợ lý đạo diễn qua livestream hậu trường của đoàn phim, bèn nhìn thấy Từ Lạc Dương trong ngực ôm Peppa ngủ rất say, đầu tựa trên vai Thích Trường An. Mà Thích Trường An thì cầm điện thoại của Từ Lạc Dương, đang chăm chú chơi game, mỗi lúc xe rẽ ngoặt, còn sẽ giơ tay cẩn thận bảo vệ đầu Từ Lạc Dương nữa.

Trợ lý cảm thấy, fans của Cổ Thành cp tồn tại trên internet cũng có lý do của nó, ít nhất thì vào giờ phút này, cậu ta đã lặng lẽ gia nhập fandom rồi.

Nói với Thích Trường An đang livestream, trợ lý hạ thấp giọng hỏi: "Thích tiên sinh, anh đang chơi gì vậy?"

Thích Trường An trước tiên theo bản năng liếc nhìn xem Từ Lạc Dương có bị đánh thức không, rồi sau đó mới nhỏ giọng trả lời: "Game của Lạc Dương, giúp cậu ấy qua màn."

Lúc này, tài xế bóp còi, tốc độ tay của Thích Trường An cực kỳ nhanh, anh cẩn thận bịt kín lỗ tai Từ Lạc Dương, đợi hết ồn, mới tự nhiên mà thu tay về, tiếp tục chơi game.

Trợ lý cúi đầu thử nhìn, quả nhiên, chatbox của livestream đã trực tiếp bùng nổ.

"—— Tui là Heo nhỏ mà anh Lạc Dương đang ôm trong ngực! Đừng ai giành với tui!"

"—— Thích tiên sinh, vậy Lạc Dương xin nhờ anh nhé."

===

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Peppa Pig... tao cũng biết tự ái mà QAQ

...

Chương 18

Vừa ngủ một giấc là đã đến nơi, Từ Lạc Dương bị đánh thức đi theo người ta xuống xe, mơ mơ màng màng suýt chút nữa té xuống đất. Tay phải Thích Trường An bắt lấy cánh tay Từ Lạc Dương, tay trái giúp cậu ôm chậu tiên nhân chưởng, khẽ dặn dò: "Xuống bậc thềm rồi, cẩn thận, ôm Peppa Pig cho chặt..."

Trợ lý đạo diễn Đào Tiểu Đồ ở bên cạnh nghe thấy, cảm thấy cp này thật là vững đến không thể vững hơn, rồi lại nhịn không được mà đề nghị: "Hay là cứ đưa heo nhỏ tui ôm trước cho?"

Từ Lạc Dương vẫn chưa tỉnh táo lắm, theo bản năng mà nhét thú bông vào trong lòng Thích Trường An: "Không đưa!" Rõ ràng trong tiềm thức cảm thấy để đồ ở chỗ Thích Trường An là an toàn nhất.

Đào Tiểu Đồ: "..." Tui không giành Peppa Pig với cậu đâu mà.

Nhưng có chuyện này chen vào, Từ Lạc Dương cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, cậu ngáp một cái, nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi Thích Trường An: "Nhanh như vậy đã tới thành phố điện ảnh Tầm Dương rồi à?"

Xác định cậu đã hoàn toàn tỉnh ngủ, Thích Trường An mới thu tay về, hơi bất đắc dĩ nói: "Cậu ngủ thẳng sáu tiếng đồng hồ rồi đó."

Xấu hổ đưa tay chỉnh chỉnh lại tóc bị loạn lúc ngủ, Từ Lạc Dương vắt hết óc nghĩ ra một lý do: "Ngủ ngon, sẽ cao lên!"

Nói hay như kiểu cậu còn có thể cao lên được vậy.

Thành phố điện ảnh Tầm Dương là khu quay phim lớn nhất trong nước, trong số những bộ phim lúc trước Từ Lạc Dương đóng, có hai bộ cổ trang đều tới Tầm Dương quay, so sánh với Thích Trường An đã quay ba bộ phim điện ảnh nhưng chưa từng quay ở trong nước, lần đầu tiên đến Tầm Dương, Từ Lạc Dương đối với nơi này quả thật không thể quen thuộc hơn được nữa.

Thế là cậu ghé sát vào Thích Trường An, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Nơi này tui rất quen thuộc, ngày kia mới bắt đầu quay phim, trước đó tui sẽ dẫn anh đi ăn thứ gì ngon nhé!"

Thích Trường An cũng phối hợp hạ thấp giọng, mỉm cười nói với cậu: "Ừm, được, tới lúc đó cậu nhớ gọi tôi."

Đoàn người đi theo đạo diễn Trương về khách sạn, Từ Lạc Dương và Thích Trường An đi ở giữa, đang tám mấy chuyện thú vị khi quay phim. Nhưng phần lớn đều là Từ Lạc Dương mặt mày hớn hở kể lại, còn Thích Trường An thì chăm chú lắng nghe.

Đến trước quầy lễ tân, Từ Lạc Dương chợt nghe có người gọi cậu, men theo tiếng gọi, liền nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi vừa cao vừa cường tráng đang bước nhanh tới, đối phương vừa mở miệng đã nói một câu: "Anh Từ, anh hơi mập lên một chút rồi đó!"

Giả vờ không nghe thấy câu nói không hợp với tình hình thực tế này, Từ Lạc Dương giới thiệu với Thích Trường An: "Đây là Lư Địch – trợ lý của tui, đã làm việc với nhau năm năm rồi, Trường An anh cứ gọi cậu ta Địch Tử là được."

Thích Trường An lịch sự chào hỏi, nụ cười của Lư Địch càng thêm rực rỡ hơn: "Thích tiên sinh, rất hân hạnh được gặp anh!"

Cậu ta thân cao một mét tám, cơ bắp vạm vỡ, lông mày rậm mắt to, diện mạo như có gắn mấy chữ "Tui là người tốt", giọng điệu hơi kích động nói: "Phim của anh em đều xem hết rồi, bộ nào cũng vô cùng kinh điển! Nhưng mà anh Từ thích vai diễn tiểu lưu manh A Hồi trong《Bão Tuyết》nhất, em lại thích tay súng bắn tỉa trong《Thợ săn cuối cùng》hơn, tụi em toàn vì chuyện này mà diss nhau hoài."

Lúc mới biết Từ Lạc Dương sẽ diễn song nam chủ với Thích Trường An, Lư Địch đã tự giác đi làm bài tập. Nhưng tin tức về Thích Trường An thật sự quá ít, ngoài phim ảnh ra, ảnh chụp của giới truyền thông được lưu truyền ra ngoài cũng chả có mấy tấm, vô cùng thần bí. Vậy nên cậu đành xem phim nhiều thêm mấy lần, không ngờ càng xem càng cảm thấy, kĩ năng diễn xuất của Thích Trường An đúng là rất nghịch thiên, làm cậu không nhịn được mà xem thêm mấy lần giống như bị trúng độc vậy.

Nhưng nhìn thấy người thật, lại là cảm giác hoàn toàn khác.

Lư Địch mấy năm qua đi theo Từ Lạc Dương và Trịnh Đông, từng gặp qua không ít người, nhưng lúc đối mặt với Thích Trường An, không biết có phải vì khí thế của đối phương quá mạnh mẽ hay không, mà cậu thật sự không dám mở miệng gọi một tiếng "Anh Thích", nên dứt khoát gọi "Thích tiên sinh" theo fan luôn.

"Cậu tới ngày nào vậy?"

Nghe Từ Lạc Dương hỏi, Lư Địch vội vã hoàn hồn: "Em chỉ tới sớm hơn anh một ngày thôi, anh Trịnh có việc ở thành phố B, phải mấy ngày nữa mới tới đây. Phòng của đoàn phim đều đặt trước hết cả rồi, anh Từ và Thích tiên sinh ở sát vách nhau, phòng em thì ở đối diện phòng anh."

Nhưng lúc đến phòng ở trên tầng chín, Từ Lạc Dương mới phát hiện, cái "sát vách" này quả là danh xứng với thực —— phòng của cậu và Thích Trường An cách nhau một bức tường, trên tường còn có một cánh cửa gỗ thông nhau, cửa có khóa, nhưng chìa khóa lại đang cắm ngay trên tay nắm cửa.

Lư Địch đang nhanh nhẹn giúp Từ Lạc Dương thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cậu nghiên cứu khóa cửa, bèn nói: "Đạo diễn Trương cố ý đặt khách sạn này, là do nhìn trúng sự liên hệ của hai căn phòng này, nói như thế này anh và Thích tiên sinh sẽ dễ đối diễn hơn, còn có thể bồi dưỡng cảm giác trúc mã trúc mã sớm chiều chung đụng nữa."

Nghe xong, Từ Lạc Dương cảm thấy rất có lý, dù sao trước đó cũng vẫn luôn sống chung với Thích Trường An, còn từng ngủ chung một cái giường, thế là cậu chẳng xoắn xuýt chuyện cái cửa gỗ này nữa. Cậu đi qua cùng thu dọn quần áo, hỏi Lư Địch: "Sao cậu lại gọi Thích Trường An là Thích tiên sinh vậy? Địch Tử cậu không phải là người khách sáo như vậy nha."

Lư Địch từ trước đến giờ vẫn luôn ỷ vào bản thân lớn lên có khuôn mặt trung hậu hiền lành, tăng độ hảo cảm vô cùng nhanh, sờ sờ cổ tay: "Em cũng không biết vì sao, nhìn Thích tiên sinh," cậu cố gắng nghĩ ra từ để hình dung: "Trong lòng em lại hơi sợ."

Tay Từ Lạc Dương dừng lại, ra vẻ bí hiểm hỏi: "Có phải cảm thấy khí tràng của ảnh hơi dọa người không?"

"Đúng vậy! Trong lòng hơi sợ."

"Vậy thì đúng rồi!" Từ Lạc Dương mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của Lư Địch: "Cậu thật nhạy bén! Nhưng mà đừng sợ, Trường An ảnh là một... người rất tốt, anh là bạn tốt của ảnh. Mà nói chứ, lần này tới đây, ảnh cũng chẳng mang theo trợ lý nào, bình thường cậu có giúp anh mua nước khoáng nhận cơm hộp gì đó, nhớ tiện thể giúp ảnh cầm một phần nhá, anh sẽ tăng lương cho cậu!"

Nói xong, cậu chợt nhớ lại, Thích Trường An bởi vì dễ bị dị ứng, nên đồ dùng trên giường cái gì cũng tự mang theo, sẽ trực tiếp đổi hết những đồ mà trong khách sạn sắp xếp.

Từ Lạc Dương đi vài bước tới trước cánh cửa gỗ được thông ở trên bức tường, gõ gõ, cửa lập tức được mở ra.

"Giường đệm của anh đã xong chưa? Có muốn tui giúp không?" Từ Lạc Dương đứng ở chỗ cũ hỏi, cũng chẳng tò mò nhìn phía sau Thích Trường An.

Thích Trường An chắc là mới vừa tắm qua, tóc vẫn còn hơi ướt, anh đứng sang một bên mời: "Mới vừa bắt đầu trải, bên cậu làm xong rồi hả?"

"Vẫn chưa, nhưng mà còn chút đồ lặt vặt để Địch Tử giúp thu dọn chút nữa là được." Vừa nói, Từ Lạc Dương vừa đi tới cạnh giường Thích Trường An, tự giác giúp đỡ sửa sang khăn trải giường.

Thích Trường An quay người liếc nhìn Lư Địch trong phòng Từ Lạc Dương, bất giác đứng tại chỗ ngây người mất mấy giây, mãi đến tận lúc nghe thấy tiếng Từ Lạc Dương gọi anh mới lấy lại tinh thần.

Hai người vừa bọc xong gối, giọng của Lư Địch đã truyền tới: "Anh Từ, đạo diễn Trương và biên kịch tới rồi!"

Vừa dứt lời, đạo diễn Trương cũng đã đi tới cạnh cửa, nhìn Thích Trường An và Từ Lạc Dương đứng hai bên giường lớn, ông gập đầu ngón tay gõ gõ khung cửa: "Tôi đã nói mà, cảnh cửa này rất có ích đó!"

Nói xong, ông lại quay đầu nhìn biên kịch Thành Tịnh đứng bên cạnh, giọng điệu rất tự hào: "Nhìn đi, bọn họ giờ rất có cảm giác của Tần Triều và Hứa Trạm."

Thành Tịnh là một người đàn ông cao gầy, rất ít nói, mắt hơi cận thị, vậy nên rất thích híp mắt nhìn người khác, anh tính tình ôn hòa, lại rất kiên nhẫn, là biên kịch hiếm thấy có thể chống đỡ được sự xoi mói của đạo diễn Trương với kịch bản, mà vẫn chưa hất bàn bãi công.

Anh híp mắt, đồng ý nói: "Ừm, gần như đã xuất hiện loại ăn ý đặc biệt của trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên."

Đây mới là mục đích chủ yếu mà bọn họ yêu cầu Thích Trường An và Từ Lạc Dương sống cùng nhau để trải nghiệm cuộc sống. Chút ăn ý mà chỉ dựa vào diễn xuất thì sẽ diễn không ra, nhất định phải trải qua tháng ngày tích lũy, mới có thể từ giọng điệu, ánh mắt, cùng với những biểu cảm vô cùng nhỏ mà có thể thể hiện được tình cảm chân thật nhất.

Từ Lạc Dương kê xong gối, hỏi đạo diễn Trương: "Ngài đạo diễn có chuyện gì không ạ?" Cậu liếc mắt nhìn thấy đạo diễn cầm thứ gì đó trong tay.

"Suýt nữa thì quên mất, cố ý mang đồ tới cho cậu đó." Đạo diễn Trương vỗ vỗ đầu, sau đó đưa hộp kim loại hình chữ nhật trong tay tới: "Ban nãy chuyên gia đưa tới, chỉ rõ phải đưa cho cậu, bảo là chỉ có dấu vân tay của cậu mới mở ra."

Vừa nghe câu nói này, Từ Lạc Dương đã đoán được là ai, cậu vui vẻ nói: "Chắc là Thiểm Thiểm gửi tới, chỉ có ảnh mới có thể làm chuyện thần thần bí bí như thế."

Quả nhiên, trong cái hộp không biết làm từ kim loại gì, có khảm một nút bấm phân biệt dấu vân tay. Từ Lạc Dương để ngón trỏ vào, vài giây sau, "lạch cạch" một tiếng, khóa hộp kim loại được mở ra.

Đạo diễn Trương, Thành Tịnh và Lư Địch đều lại gần, tò mò hỏi: "Diệp Thiểm Thiểm gửi cái gì cho cậu vậy? Mau mở ra xem."

Từ Lạc Dương không vội mở ra, mà nhìn Thích Trường An bên cạnh, mỉm cười nói: "Trước đây không phải tui từng nhắc tới với anh là anh Trịnh chỉ dẫn dắt hai nghệ sĩ sao? Ngoài tui ra, còn một người nữa là Diệp Thiểm Thiểm. Quan hệ của tui với ảnh rất tốt, quen nhau đã mấy năm rồi, đợi tới lúc có cơ hội tui sẽ giới thiệu cho hai người làm quen, hai người chắc sẽ có đề tài chung để nói chuyện đó."

Cậu lo Thích Trường An sẽ cảm thấy bản thân chẳng thể hòa hợp, dù sao thì người mình quen, đối với Thích Trường An mà nói cũng chỉ là người xa lạ.

Hiểu được sự lo lắng của Từ Lạc Dương, khóe môi nhợt nhạt của Thích Trường An chợt nổi lên ý cười, anh cũng tò mò hỏi: "Trong đó là gì vậy?"

Lúc này Từ Lạc Dương mới mở nắp hộp ra, để lộ thứ màu trắng rất giống viên gạch ở bên trong.

"Đây là... băng ư?" Đạo diễn Trương vốn rất có tinh thần học hỏi, đưa tay chọc chọc, ngạc nhiên nói: "Là băng thật đó, nhưng Thiểm Thiểm cậu ta gửi băng tới đây, là muốn cung cấp nguyên liệu làm nước đá bào cho cậu hả?"

Lúc này, một đoạn tin nhắn thoại vang lên, là giọng nói vô cùng dễ nhận ra của Diệp Thiểm Thiểm: "Lạc Dương! Khối băng này là anh ở Nam Cực tự tay cạy xuống, hộp kim loại là tủ lạnh mini, có thể duy trì nhiệt độ thấp, đưa tới đó chắc chắn vẫn chưa bị tan ra! Nhưng mà Nam Cực thật sự lạnh quá! Trước tiên không nói nữa, đợi anh về cùng ăn mì xào nước tương nhá!"

Mọi người: "..."

Đạo diễn Trương vỗ vỗ vai Từ Lạc Dương: "Vượt nửa vòng trái đất tặng gạch băng, quà tuy nhẹ nhưng lại nặng tình nghĩa!"

Chờ nhóm người đạo diễn Trương đi hết, Từ Lạc Dương lấy điện thoại ra chụp lại khối băng, post weibo: "Quà Diệp Thiểm Thiểm gửi cho tui, ảnh bây giờ đang ở Nam Cực rèn luyện, bức ảnh phía dưới chính là phiến băng ảnh tự tay cạy xuống ở Nam Cực =w= còn chuyện bao lâu nữa ảnh về, thì tui cũng chả biết đâu ~"

Thích Trường An đứng bên cạnh, nhìn Từ Lạc Dương mỉm cười thỏa mãn post weibo, rồi lại cẩn thận khóa hộp kim loại lại, sau khi tìm xong nơi để cất, mới tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Anh mở khung bình luận ra, phát hiện cậu post chưa tới một phút, đã có vô số fan vào comment hỏi Từ Lạc Dương tin tức liên quan đến Diệp Thiểm Thiểm. Rất rõ ràng, cũng giống như Từ Lạc Dương đã nói, cậu và cái người tên Diệp Thiểm Thiểm này thật sự rất thân nhau.

Ngón tay cầm điện thoại hơi dùng sức, Thích Trường An chợt cảm thấy có một loại cảm giác chua xót nhàn nhạt giống như sóng gợn khuếch tán ra ở trong lòng, còn có một chút cảm giác không rõ, cùng với một loại khát vọng trước đây chưa bao giờ cảm nhận được, bắt đầu nở rộ.

Thật sự rất muốn tham dự vào mỗi một ngày mỗi một đêm mà trước đó cậu đã từng trải qua, biết mỗi một người mà cậu biết, thấu hiểu được mỗi một phần vui vẻ và khổ sở của cậu.

Rất muốn rất muốn.

Ý thức được ý nghĩ của mình hơi thay đổi, Thích Trường An chật vật trốn vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại, ngước mắt nhìn ánh mắt đầy đố kị và tham lam của chính mình trong gương, anh cảm thấy rất mờ mịt —— Thích Trường An, mày sao vậy?

Mày đã trở thành người bạn mà cậu ấy tín nhiệm, cũng rất thân thiết với cậu ấy, sống cùng một nhà che chung một cái ô ngủ chung một cái giường với cậu ấy rồi. Mấy tháng tiếp theo, còn có thể cùng làm việc cùng ăn cơm cùng nghiền ngẫm kịch bản nữa.

Nhưng mà, vì sao mày vẫn chưa thỏa mãn?

Sau đó rất nhanh fan đã phát hiện, Thích Trường An vốn luôn share và bình luận weibo của Từ Lạc Dương, nhưng cứ như là đã quên mất, mãi cho đến ngày hôm sau vẫn không share lại bài post phiến băng Nam Cực kia của Từ Lạc Dương.

===

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Vậy nên, khối băng này rốt cục có thể dùng làm nước đá bào không?

...

Chương 19

Thích Trường An mở vòi hoa sen, vốc nước dội lên mặt, giọt nước theo đường cằm tụ lại một chỗ, rồi im hơi lặng tiếng nhỏ xuống sàn. Anh nhắm mắt lại, đem đố kị và tham lam đang cuồn cuộn trong lòng từng chút từng chút ép trở lại, cuối cùng chẳng để lộ ra chút manh mối nào.

Không được làm cậu ấy sợ.

Hít sâu một hơi, Thích Trường An mở cửa phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Từ Lạc Dương đã tiện tay giúp anh treo xong quần áo rồi.

"Trường An anh đói bụng không?" Từ Lạc Dương đóng cửa tủ quần áo, quay đầu lại hỏi Thích Trường An. Nhận ra mặt đối phương hình như hơi trắng bệch, cậu không nhịn được mà lo lắng: "Anh thấy không khỏe ư?"

Thích Trường An lắc đâu: "Không, tôi vẫn chưa đói."

"Vậy tui đi tắm trước, rồi nửa tiếng sau sẽ xuất phát đi tìm đồ ăn nhé?"

"Ừ được, tôi đợi cậu."

Cửa gỗ trên tường thuận lợi bị đóng lại, Từ Lạc Dương vừa rời đi, căn phòng liền trở nên yên tĩnh. Thích Trường An đứng ở chỗ cũ, mơ hồ nghe thấy tiếng Từ Lạc Dương đang cười đùa với Lư Địch, anh thở phào, nặng nề ngã xuống trên giường, nhìn trần nhà xa lạ ——

Muốn thân thiết với Từ Lạc Dương hơn tất cả những người bạn thân thiết của cậu, muốn đối xử với cậu tốt hơn một chút nữa.

Giơ tay lên dùng mu bàn tay che khuất đôi mắt, Thích Trường An không biết rốt cục là mình muốn gì, nhưng làm như vậy, dường như có thể khiến cho con mãnh thú tham lam bất mãn ở trong lòng yên tĩnh lại.

Có lẽ mình bị bệnh rồi.

Lúc Từ Lạc Dương tắm xong đi ra, đã thấy Thích Trường An qua đây đợi cậu rồi, anh đang ngồi nói chuyện với Lư Địch. Cậu vừa sấy tóc vừa nghe —— sao thời gian, địa điểm, và nhân vật lại nghe quen thế nhờ?

"Lần đầu tiên anh Từ tới Tầm Dương đóng phim là lúc 20 tuổi, lúc đó là mùa đông, rất rất lạnh luôn, đạo diễn giục quay gấp, nhiệt độ dưới 0 độ cũng toàn quay cảnh đêm ở bên ngoài." Lư Địch thổn thức nói: "Vai diễn của anh Từ là nam phụ Kỳ Lam Thành trong《Nhất Kiếm Quang Hàn Thập Tứ Châu》, khinh công cực kỳ giỏi, nhưng để xây dựng loại tiên khí tự nhiên, trang phục trong phim đều làm rất mỏng. Khi đó anh Từ mới chỉ diễn qua một bộ phim thanh xuân vườn trường, mặc dù nhanh chóng nổi tiếng, nhưng lai lịch và kinh nghiệm không đủ, nên đạo diễn bảo làm cái gì thì nhất định phải làm cái đó.

Em còn nhớ ngày đó anh Từ treo dây ở trên cao mười mấy tiếng, liên tục bay tới bay lui, lúc xuống cả người đều lạnh cóng, tay chân hoàn toàn mất đi cảm giác. Phải bọc áo khoác bằng nhung lại, em còn đưa cả túi chườm nóng cho ảnh ôm, rồi chạy đi mua một bát súp cay về. Kết quả ảnh ăn được một hồi thì cúi đầu xuống dùng vai che mất khuôn mặt, một lúc sau, em mới phát hiện ảnh đang lặng lẽ khóc, cái loại mà không phát ra tiếng ấy, vừa ăn súp vừa rơi nước mắt, còn không dám để cho người khác nhìn thấy nữa."

Giờ Lư Địch nhớ lại, vẫn cảm thấy xót xa trong lòng, cậu ta dừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Lúc đó em còn nghĩ, đợi tới lúc anh Từ nổi tiếng, phim của ông đạo diễn tồi đó, tụi em sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn!"

Từ Lạc Dương tắt máy sấy, đúng lúc nghe rõ câu này, bị chọc cười: "Còn đạo diễn tồi nữa chứ, phim võ hiệp của đạo diễn Thịnh bộ nào cũng đều là tinh phẩm, người khác muốn đóng còn không có cơ hội kìa! Lúc đó anh Trịnh chạy đến mức chân cũng sắp gãy mất, mới giúp anh tranh thủ được vai diễn kia đó." Cậu nói xong nhìn sang Thích Trường An: "Anh đừng nghe cậu ta nói bậy, không đến mức thảm như vậy đâu."

Lư Địch nhanh chóng tiếp lời: "Rõ ràng thảm hơn bây giờ! Có một lần anh còn rơi từ trên dây cáp xuống, em và anh Trịnh suýt chút nữa đứng tim luôn!"

Năm ngón tay run lên, rồi rất bình tĩnh mà nắm lại thành quyền, Thích Trường An nhíu mày: "Rơi trên dây cáp xuống ư?"

Từ Lạc Dương trừng Lư Địch một cái, rồi tự mình trả lời Thích Trường An: "Lúc đó hiện trường xảy ra tai nạn bất ngờ, nhưng mà không cao lắm, nên rơi xuống cũng chẳng xảy ra chuyện lớn gì."

Lư Địch lại vội vàng bổ sung trọng điểm: "Lúc đó trong đoàn phim có người đỏ mắt vì anh Từ nổi tiếng quá nhanh, nên giở trò! Đạo diễn tồi còn muốn nhân nhượng cho yên chuyện ——"

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Thích Trường An, Từ Lạc Dương đạp Lư Địch một cái, ngắt lời cậu ta: "Được rồi được rồi không kể nữa, anh và Trường An đi ăn đây, cậu tự giải quyết đi!"

Đi vào trong thang máy, Thích Trường An nghiêng đầu nhìn Từ Lạc Dương: "Ngã xuống... có đau không? Có di chứng gì không?" Anh bỗng cảm thấy rất vô lực, bởi vì những chuyện này đều xảy ra trước khi anh gặp được Từ Lạc Dương, đã mấy năm trôi qua rồi.

"Anh vẫn đang nghĩ đến chuyện này ư?" Từ Lạc Dương biết đối phương thật sự quan tâm cậu, với lại còn nghe phiên bản thêm mắm dặm muối của Lư Địch, còn không bằng cậu tự kể nữa. Giọng điệu cậu rất thoải mái: "Cũng không tính là di chứng, lúc đó té xuống tui có ý thức mà bảo vệ đầu, nên không có vấn đề gì lớn, chỉ là ngón út bị gãy xương thôi."

Nói xong, Từ Lạc Dương vươn tay trái ra cho Thích Trường An nhìn: "Người kia ra tay là muốn tui rút khỏi đoàn phim, tui đương nhiên không thể để hắn ta đạt được nguyện vọng rồi, may mà cũng chỉ là ngón út bị thương, vai diễn của tui trang phục trong phim có ống tay áo rất dài, che hết không thấy được. Chỉ là về sau quay phim quá bận, vị trí bị gãy xương không tốt lắm, sau khi xương cốt lành rồi, hơi có chút không tự nhiên, nhưng mà không nhìn kĩ thì cũng không nhìn ra đâu."

Tầm mắt Thích Trường An rơi vào trên ngón út bên tay trái của cậu, nhận ra đúng là hơi lồi ra. Trong lòng giống như bị lưỡi dao sắc bén khuấy đảo, anh không nhịn được mà giơ tay ra, dè dặt đụng đụng: "Còn đau không?"

"Hết đau từ lâu rồi." Từ Lạc Dương còn cong ngón út lên, vẽ vẽ trên mu bàn tay Thích Trường An: "Dù sao thì trong giới chính là như vậy đó, đạp thấp nâng cao, thấp thì âm độc dùng ám chiêu."

Nói xong, cậu tới gần Thích Trường An nhỏ giọng nói, mang theo chút giảo hoạt: "Cơ mà về sau, đạo diễn kia lại tới mời tui quay phim, tui trực tiếp từ chối luôn, còn lâu mới chơi với ổng nữa!"

Thích Trường An cũng bật cười theo, ánh mắt dịu dàng nói: "Ừ, không chơi với ổng nữa, sau này tôi cũng không chơi với ổng."

"Không được không được, trình độ quay phim võ hiệp của ổng vẫn đứng đầu đó, nếu có kịch bản tốt thì anh cứ ——"

"Không đâu." Thích Trường An lắc lắc đầu: "Ông ta đối xử không tốt với cậu, tôi sẽ không hợp tác với ổng." Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.

Từ Lạc Dương cong môi cười, không nói thêm gì nữa —— cái loại cảm giác được che chở không có nguyên tắc này, thật sự khiến người ta nghiện nha.

Từ khách sạn đi ra cũng đã hai giờ rồi, Từ Lạc Dương dẫn Thích Trường An quẹo trái quẹo phải, cuối cùng đến một quán lẩu, định đặt một phòng riêng. Mới vừa nhấc chân chuẩn bị đi, đã bị bảy tám fan nhận ra.

Từ Lạc Dương nổi tiếng là cưng fan, bị chặn đường liền tự giác ký tên cho người ta, vừa ký vừa tán gẫu, hỏi các cô ấy tới đây mấy ngày, ở đâu, có an toàn không này nọ.

Mới vừa viết xong câu "Hy vọng em mỗi ngày đều vui vẻ", đã nghe thấy cô bé đứng trước mặt cậu xấu hổ mở miệng, "Có thể làm phiền Thích tiên sinh cũng ký tên không? Tụi tui đều ship Cổ Thành!"

Từ Lạc Dương hiểu, không nhịn được mà mỉm cười trả lời: "Tui không thể đưa ra quyết định thay ảnh được, nhưng tui có thể hỏi giúp các cô xem!" Nói xong, cậu nghiêng đầu nhìn Thích Trường An ở cách đó mấy bước đang kiên nhẫn đợi cậu, giả bộ ho nhẹ mấy tiếng: "Thích tiên sinh, có thể lại đây ký mấy chữ không?"

Thích Trường An đang thờ ơ xem thực đơn, nghe thấy Từ Lạc Dương gọi mình, bèn trực tiếp đi tới. Hôm nay anh vẫn mặc sơ mi trắng quần đen, ở bên ngoài còn mặc thêm một cái áo khoác gió dài màu đen, làm nổi bật chiều cao và đôi chân dài, nhưng khí chất rất lạnh lùng, khiến người ngoài không dám tiếp cận.

"Ký ở đâu?" Thích Trường An nhận lấy bút từ trong tay Từ Lạc Dương, giọng nói theo thói quen mà hạ thấp xuống, nghe rất dịu dàng.

Đầu ngón tay Từ Lạc Dương đặt trên chữ ký của mình: "Bên cạnh tui á, nhớ viết gần một chút nha!"

"Được." Thích Trường An cong khóe môi, hỏi Từ Lạc Dương: "Fan của Cổ Thành cp hả?"

Cái từ "Cổ Thành cp" nói ra từ miệng Thích Trường An, giống như châm ngòi kíp nổ, fan xung quanh đều không nhịn được mà khẽ rít gào.

Từ Lạc Dương cười cong cả mắt, giả vờ đứng đắn: "Thích tiên sinh anh thật là hiểu biết ha!"

"Ừ, cậu dạy rất giỏi." Thích Trường An nắm chặt cây bút, nghiêm túc viết tên mình lên bên cạnh chữ ký của Từ Lạc Dương, vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, một cô gái mắt to tóc dài chợt hỏi Từ Lạc Dương: "Cậu... thật sự rất thích Peppa Pig ư?" Nói còn chưa dứt lời, đã tự mình đỏ mặt trước.

"..." Từ Lạc Dương chợt cảm thấy, chuyện Peppa Pig này về sau tám phần là mình sẽ không cho trôi vào quên lãng được, cậu tỏ vẻ ngay thẳng nói: "Không, tui không thích."

Thích Trường An đúng lúc ký tên xong, nghe cậu nói như vậy, tự nhiên tiếp lời: "Đó là của tôi, cậu ấy ôm giúp tôi."

"Đó là quà tui được tặng lúc đi mua sữa!"

Hai người gần như nói ra cùng lúc, vô cùng không ăn ý. Cảm thấy mặt mũi gì đó đều theo gió bay đi mất rồi, Từ Lạc Dương không nhịn được dùng ngón tay đâm đâm mu bàn tay Thích Trường An, bị đối phương trở tay nắm chặt lại.

Ánh mắt của mấy fan tỏa sáng, nhỏ giọng nói cái gì đó, Từ Lạc Dương nghe được mấy từ, "che chở", "thật là cưng chiều", "ôn nhu công", "Cổ Thành phát đường".

Từ Lạc Dương: "..." Cứ giả bộ không nghe thấy gì là được.

Đóng nắp bút lại, Thích Trường An nói: "Tụi tôi đi ăn cơm, lúc về các bạn nhớ chú ý an toàn." Giọng điệu anh không nghiêm khắc, nhưng sẽ khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng và nghe theo. Mấy bạn fan gật đầu liên tục, rồi lại nghiêm túc nói cảm ơn, rất nhanh đã rời đi.

Hai người đi tới phòng riêng, Từ Lạc Dương hỏi Thích Trường An: "Cách người lạ gần như vậy, anh có cảm thấy không thoải mái hoặc không dễ chịu hay không?"

"Cũng tàm tạm." Tay Thích Trường An xỏ trong túi áo gió, rồi lại giải thích cho ý của mình: "Cậu đang ở bên cạnh, nên vẫn ổn."

===

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Trái tim bé nhỏ của tui cần phải cấp cứu thêm một chút nữa!

...

Chương 20

Tui ở bên cạnh... nên vẫn ổn?

Đối diện với ánh mắt của Thích Trường An, Từ Lạc Dương tự nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô, cậu thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình. Đang không biết nên trả lời như thế nào, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của đạo diễn Trương: "Lạc Dương? Các cậu cũng tới đây ăn cơm à?"

Giờ phút này, Từ Lạc Dương theo bản năng thở phào một hơi, quên đi cảm giác khác thường ở trong lòng, cậu quay đầu lại nhìn về phía đạo diễn Trương và biên kịch Thành Tịnh, mỉm cười chào hỏi: "Đạo diễn Trương, biên kịch Thành, trùng hợp vậy?"

Thích Trường An hơi thất vọng, nhưng anh cũng không biết rốt cuộc mình đang thất vọng vì cái gì, có lẽ, anh muốn nghe được câu trả lời của Từ Lạc Dương chăng?

Thu liễm tâm tình, Thích Trường An gật đầu với hai người đang đến gần: "Đạo diễn Trương, biên kịch Thành."

Đạo diễn Trương mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đen, khí phách vẫy vẫy tay: "Lúc trước tôi còn bàn bạc với phó đạo diễn xem có cần mời hai nam chính ăn cơm không, không ngờ giờ lại gặp được, hay là cứ ngồi chung bàn ăn cùng nhau luôn nhỉ? Tôi mời khách, mọi người cứ mặc sức mà ăn!"

Từ Lạc Dương bật cười: "Được!" Nói xong cậu lại kéo tay áo Thích Trường An: "Đạo diễn Trương tính tình vô cùng keo kiệt, quay xong một bộ phim, gần như cũng chỉ mời được một bữa cơm này, chúng ta phải bắt lấy cơ hội mới được!"

Đạo diễn Trương lườm cậu: "Nói giống như kiểu ở trong đoàn phim của tôi sẽ khiến cậu đói bụng đến gầy đi vậy!"

Trong lúc mọi người tán gẫu, Thành Tịnh chào hỏi ông chủ xong, bốn người tiến vào một phòng riêng.

Ngồi xuống sát bên cạnh Thích Trường An, Từ Lạc Dương cầm thực đơn đưa cho đạo diễn Trương: "Người mời khách gọi món đi."

Đạo diễn Trương xua tay: "Tôi lười lắm, cậu với Trường An gọi đi."

Từ Lạc Dương vẻ mặt đau khổ nói: "Mỗi lần gọi món nội tâm cháu đều rất sợ, lúc nào cũng nghĩ xem cháu nên gọi cái gì, mới không phụ lòng mỹ thực trong thiên hạ này!"

Bị chọc bật cười, đạo diễn Trương giơ tay nhận lấy thực đơn, cùng Thành Tịnh gọi năm loại món ăn, rồi đưa lại cho Từ Lạc Dương: "Được rồi đến lượt cậu phát huy đó."

Lúc này Từ Lạc Dương mới nhận lấy.

Trước tiên cậu gọi mấy món dễ tiêu hóa, mùi vị cũng không tệ lắm cho Thích Trường An, đợi sau khi gọi xong cho Thích Trường An, cậu mới tự gọi hai món mặn hai món chay

Gọi món xong, Từ Lạc Dương lại giới thiệu cho Thích Trường An: "Canh ở tiệm này rất ngon, nghe nói bên trong có bỏ nguyên liệu làm tương gia truyền, trước đây tui quấn quýt lấy ông chủ muốn mua chút nguyên liệu làm tương đem về, quấn cả nửa năm mà cũng chẳng mua được."

Nói xong, cậu dùng bút chì gọi món chọc chọc cằm mình: "Nói chứ, ông chủ làm ở đây hai mươi năm rồi, đã nhìn thấy trọn vẹn ngành sản xuất phim điện ảnh truyền hình của đất nước chúng ta chậm rãi phát triển, cực kỳ lợi hại luôn."

Ông chủ đúng lúc tự bưng nồi đun nước đi vào, nghe thấy lời Từ Lạc Dương nói, cười híp mắt: "Lạc Dương có phải cậu biết tôi vào, nên cố ý nói vậy cho tôi vui không?"

Từ Lạc Dương thẳng thắn gật đầu nói: "Ông chủ chú xem cháu cũng đã khen chú đến vậy rồi, có thể được chú tự mình pha chế gia vị cho không? Bạn cháu lần đầu tới đây ăn đó."

"Được được được, có gì phải kiêng ăn không?"

Đạo diễn Trương và biên kịch Thành Tịnh không kén ăn, Từ Lạc Dương thì trừ cà rốt ra cái gì cũng ăn, nhưng ông chủ vừa hỏi xong, Từ Lạc Dương bắt đầu vặn đầu ngón tay đếm: "Ông chủ, trong đó có một phần đừng bỏ bột đậu nành, đừng bỏ hành đừng bỏ rau thơm đừng bỏ mỡ heo đừng bỏ giấm đừng bỏ ớt đừng bỏ dầu gừng, nhờ ông chủ nhé!"

Cậu nói "đừng bỏ" liên tục, mặt mày cong cong, khiến người ta chẳng thể nào thấy phản cảm. Ông chủ thuật lại một lần, sau đó đi ra khỏi phòng.

Thích Trường An ngồi bên cạnh, khóe miệng nhợt nhạt hiện ra chút ý cười.

Trong lúc đợi món ăn lên, đạo diễn Trương uống trà tán gẫu với Từ Lạc Dương: "Trước đây tôi có gặp Trịnh Đông một lần, cậu ta còn nói mấy tháng nay không phải cậu đang trải nghiệm cuộc sống, mà là đang quay phim, hủy toàn bộ lịch trình, lo cậu không có tin tức không hot thì chẳng biết phải làm sao, kết quả mới hôm nay thôi mà cậu trực tiếp lên hai cái hotsearch rồi, chắc cậu ta cũng hết hồn luôn."

Từ Lạc Dương đang ăn bò khô cay khai vị trước khi ăn cơm, nghe ông nói xong cũng tự mình hết hồn trước: "Hai cái hotsearch á? Cháu chẳng chú ý nữa!" Cậu lên xe đã bắt đầu ngủ, sau khi đến khách sạn thì vội vàng thu dọn lại phòng, xong rồi thì trong đầu đều toàn là món ăn ngon, còn chưa kịp lên weibo nữa.

Đạo diễn Trương hơi có ý xấu mà mỉm cười: "Một cái là cậu với Thiểm Thiểm, một cái khác là Cổ Thành cp."

Hình như cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng trái tim đang treo lơ lửng của Từ Lạc Dương không dám buông lỏng, quả nhiên, cậu lại nghe thấy đạo diễn Trương nói tiếp nửa câu sau, "Cổ Thành cp và Peppa Pig cùng lên top 3 hotsearch."

Sợi thịt bò nằm trên đũa Từ Lạc Dương rơi xuống —— xong rồi, Peppa Pig này thật sự là không thể cho qua được nữa rồi.

"Dù sao thì bây giờ trên taobao đã đầy các loại "Peppa Pig của Từ Lạc Dương" rồi, lượng tiêu thụ đều rất tốt, cậu bây giờ cũng thành tiểu vương tử quảng bá hàng hóa rồi."

Từ Lạc Dương cảm thấy lồng ngực rất đau: "Những sao nam khác đều là mang cái gì mà áo gió đẹp trai, giày thể thao bản giới hạn hoặc là lắc tay vừa đẹp mắt vừa cool, tại sao đến phiên cháu, lại biến thành Peppa Pig rồi?"

Thành Tịnh chen vào một câu: "Có lẽ vì cậu có thiên phú dị bẩm?"

Đạo diễn Trương nói tiếp: "Như vậy rất tốt, một dòng nước trong của showbiz!"

Ngay cả Thích Trường An cũng nói: "Rất đáng yêu."

Từ Lạc Dương quyết định không nói lời nào nữa, để trốn tránh hiện thực tàn khốc.

Món ăn và đĩa gia vị đưa lên cùng lúc, đạo diễn Trương và Thích Trường An đang tán gẫu với nhau những nét lĩnh hội tâm đắc về nhân vật "Hứa Trạm", Thành Tịnh ở một bên lắng nghe, thỉnh thoảng bổ sung thêm mấy câu.

Thấy bọn họ không rảnh, Từ Lạc Dương tự mình xắn tay áo, đem những món Thích Trường An có thể ăn dịch tới gần một chút, rồi lại đem mấy món ăn mà bên đạo diễn Trương thích đặt ở trước mặt, sau đó cầm đũa, vui vẻ bắt đầu ăn.

Thích Trường An dư quang nhìn thấy Từ Lạc Dương ăn quá nhanh, bị nóng liên tục hà hơi, nên tiện tay giúp cậu rót một ly trà lạnh đưa tới. Từ Lạc Dương không thèm nhìn, nhận lấy liền đổ vào trong miệng, chẳng khách khí chút nào.

Đạo diễn Trương ở phía đối diện nhìn thấy, rất hài lòng —— đúng là hiệu quả ở chung rất là tốt luôn.

Ăn cơm xong cũng đã gần bốn giờ, Từ Lạc Dương không về phòng mình, mà đi theo tới chỗ của Thành Tịnh, thảo luận về nhân vật "Tần Triều". Hai người đều thuộc kiểu để ý đến tiểu tiết, chờ sau khi rốt cục cũng đã thiết kế xong mấy chi tiết nhỏ theo thói quen của "Tần Triều", trời cũng đã tối.

Từ Lạc Dương ngâm nga hát giúp Thành Tịnh đóng cửa lại, điện thoại chợt đổ chuông, nhìn tên hiển thị trên màn hình, cậu không nhịn được mà mỉm cười: "Trường An?"

Không có tiếng động.

Bước chân chợt dừng lại, Từ Lạc Dương cẩn thận phân biệt âm thanh truyền tới trong ống nghe, gọi thêm một tiếng "Trường An" nữa, nhưng vẫn không có người trả lời.

Trái tim bỗng nhiên không ngừng chìm xuống, Từ Lạc Dương không nói thêm gì nữa, mà nắm chặt điện thoại chạy về. Giờ cậu đang ở tầng 5, chạy mấy bước về phía thang máy, rồi lại nghĩ đến việc thang máy còn phải chờ, Từ Lạc Dương lại đổi hướng, trực tiếp tới cầu thang.

Cậu thở hồng hộc mở cửa phòng mình ra, rồi chạy đến phía trước cửa gỗ trên vách tường, hít sâu một hơi, tăng cao âm lượng: "Trường An, tui qua nhé." Nói xong, cậu đưa tay đẩy cửa ra.

Trong tầm mắt là một mảnh đen kịt, có thể mơ hồ nhìn thấy có một người đang nằm trên giường, Từ Lạc Dương nín thở cẩn thận lắng nghe, nhưng chẳng nghe thấy tiếng hít thở của Thích Trường An, trái tim nháy mắt liền siết chặt, cậu trực tiếp bật đèn lên.

Lúc này, Thích Trường An đang cuộn tròn ở trên giường, một tay che trên dạ dày, một tay khác thì nắm điện thoại thật chặt, toàn thân rõ ràng đang run rẩy, áo sơ mi mặc trên người đã nhăn hết, chăn mỏng tùy tiện phủ trên eo.

Hô hấp của Từ Lạc Dương cũng thả nhẹ, cậu đi tới bên giường cúi người xuống, cổ họng khó khăn nói: "Trường An, anh sao rồi? Có phải đau dạ dày không?"

Một lúc lâu sau, lông mi dày rậm của Thích Trường An mới hơi run rẩy, anh khó khăn mở mắt ra, nhìn Từ Lạc Dương, ánh mắt dường như hơi không thể tập trung: "Cậu về rồi ư?"

"Ừm, tui về rồi." Từ Lạc Dương cảm thấy mũi hơi cay cay, sắc mặc Thích Trường An trắng bệch, dấu răng trên môi vẫn đang rướm máu, rõ ràng là anh đang rất đau, đến nỗi cắn bản thân bị thương luôn. Kéo chăn lên đắp kín lại giúp Thích Trường An, Từ Lạc Dương hít sâu mấy cái, khiến cho mình bình tĩnh lại, "Trường An anh phải uống loại thuốc nào? Số 4 hả? Tui tìm giúp anh."

Thích Trường An lắc lắc đầu, môi giật giật, ấn đường lập tức nhăn lại. Từ Lạc Dương phản ứng rất nhanh, "Có phải là đầu lưỡi bị cắn rách rồi không? Vậy trước tiên anh đừng nói gì hết, viết ở trong lòng bàn tay tui là được."

Nói xong, cậu để đầu ngón tay Thích Trường An lên lòng bàn tay mình, mới nhận ra ngón tay của đối phương rất lạnh, giống như đang chạm vào băng vậy.

Cảm nhận được trên lòng bàn tay vẽ một số "7", Từ Lạc Dương mở ngăn kéo thứ hai trên đầu giường ra, bên trong quả nhiên toàn là lọ thuốc. Tìm một lọ đánh số 07, rót thêm nước ấm, cậu tự mình thử độ ấm trước, rồi mới đút cho Thích Trường An uống.

Thật vất vả cho uống thuốc xong, Từ Lạc Dương nhận ra toàn thân Thích Trường An vẫn lạnh đến phát run, cậu lại vội vàng tới phòng mình, chuyển hết chăn tới, từng lớp từng lớp đắp kín.

Ở trong đầu nhớ lại một lần, những việc có thể làm đều làm hết, lúc này Từ Lạc Dương mới ngồi xuống bên cạnh giường, không yên tâm mà nhìn chằm chằm Thích Trường An.

Hô hấp của anh rất yếu, mặt trắng đến mức chẳng có chút màu máu nào, lông mi vẫn luôn run rẩy, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, tóc cũng bị thấm ướt, rõ ràng đang phải chịu đựng sự đau đớn đến cực hạn.

Từ Lạc Dương cẩn thận lấy tay thăm dò trong chăn, phát hiện bên trong gần giống như hầm băng, chẳng có chút hơi nóng nào. Duỗi về phía trước thêm chút nữa, cậu đụng tới eo Thích Trường An, cả bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Nhíu mày, Từ Lạc Dương lấy điện thoại gọi cho Lư Địch, giọng nói đè ép rất thấp: "Bây giờ có thể mua được thảm điện và túi chườm nóng không?"

Lư Địch bị hỏi đến mờ mịt: "Anh Từ, giờ mới tháng mười, những trang bị mùa đông này vẫn chưa có cơ hội xuất hiện trên thị trường đâu."

Thật ra Từ Lạc Dương cũng biết điều đó, cậu liếc nhìn Thích Trường An đang lạnh đến mức phát run: "Vậy bỏ đi, coi như anh chưa hỏi." Cúp điện thoại, Từ Lạc Dương do dự mấy giây, rồi trực tiếp cởi áo khoác và giày ra, vén mấy lớp chăn mỏng lên, cẩn thận nằm xuống giường. Sau đó nghiêng người sang, để cho lồng ngực mình dán chặt lấy phía sau lưng Thích Trường An.

Thân thể đối phương cứng đờ, cơ bắp kéo căng, Từ Lạc Dương vội vàng vỗ về: "Trường An, tui đây."

Có lẽ là phân biệt được giọng nói, Thích Trường An mới từ từ thả lỏng.

Từ Lạc Dương từ bé đã là một bạn nhỏ không hay bị bệnh, quanh năm lại rèn luyện, nhìn thì không cường tráng, nhưng sức khỏe rất tốt, nhiệt độ cơ thể rất cao. Đợi tới lúc Thích Trường An không bài xích nữa, cậu mới từ từ ôm chặt lấy người ta —— đậu móa, lạnh quá trời luôn! Chẳng lẽ Thích Trường An là yêu quái hệ băng ư?

Gần nửa tiếng trôi qua, trong chăn mới hơi ấm áp một chút.

Từ Lạc Dương kẹp lấy bàn chân lạnh giống như khối băng của Thích Trường An, hỏi anh: "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Một lúc sau, Thích Trường An mới mở lời: "Ừm, đỡ hơn một chút rồi." Trên đầu lưỡi có vết thương, nên anh nói chuyện hơi ậm ờ.

"Sao đột nhiên lại đau dạ dày? Là vì buổi trưa ăn linh tinh hả?" Từ Lạc Dương tỉ mỉ nhớ lại rồi so sánh, hình như đồ ăn nhiều hơn bình thường một chút, lượng ăn hình như cũng nhiều hơn nữa. Cậu thở dài: "Xem ra lần sau phải nghiêm túc giám sát anh mới được."

"Ừm."

Nhận ra hình như nói chuyện có thể dời đi lực chú ý của Thích Trường An, Từ Lạc Dương tiếp tục tìm đề tài: "Có phải là đau đến mức sắp ngất xỉu? Trước khi mất đi ý thức liền gọi điện cho tui không?"

"Ừm."

Vẫn là câu trả lời rất nhẹ, Từ Lạc Dương lại cảm thấy xót xa trong lòng. Cậu có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy, mà trước khi mất đi ý thức, Thích Trường An cố gắng gọi điện cho cậu để cầu cứu. Nếu như cậu không nhận được ——

Không muốn tưởng tượng đến khả năng này, bàn tay ấm áp của Từ Lạc Dương phủ lên dạ dày Thích Trường An, thấp giọng nói: "Sau này cũng gọi điện thoại cho tui nhé, tui chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về giúp anh tìm thuốc uống."

Nói xong, cậu bắt đầu dùng tốc độ rất chậm kể lại những chỗ mình và Thành Tịnh bàn bạc về nội dung bộ phim, cùng với mấy chỗ thay đổi nhỏ của lời thoại, giọng nói vô cùng dịu dàng từ tốn, giống như đang kể chuyện trước khi ngủ vậy.

Không biết có phải là thuốc uống vào bắt đầu có hiệu quả hay không, hoặc là nhịn đau đã tiêu hao hết thể lực, Thích Trường An từ từ ngủ thiếp đi.

Từ Lạc Dương đợi người ngủ say, định xuống giường đi nấu chút nước nóng để lau mồ hôi lạnh trên người Thích Trường An. Không ngờ cậu vừa nhúc nhích, Thích Trường An đã bị đánh thức, mắt phải không có tiêu cự, giọng nói để lộ sự bất an: "Lạc Dương?"

Buông tha cho ý định đi nấu nước nóng, Từ Lạc Dương ôm chặt lấy anh lần nữa: "Ngủ đi, tui ôm anh."

===

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Đau lòng ảnh quá.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy