Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 3_Chương 143: Gian tế (6)

"...Trên đây chính là những gì Lữ Hồng Anh nói với tôi." Ngô Bất Lạc hướng về phía bảy người khác nói, "Mọi người nghĩ sao?"

"Bất Lạc à." Mộc Sơ Nhất ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Mặc dù cậu tin tưởng tôi khiến tôi rất cảm động, nhưng Lữ Hồng Anh nói thế nào cũng là tiền bối của chúng ta, cậu chẳng có chút ý định nghe lời nào..."

Như vậy hình như không tốt lắm đâu, ít nhất cũng chờ bọn họ ép hỏi một phen rồi Ngô Bất Lạc hãy thuận nước dong thuyền nói ra chứ! Kết quả mới chưa đến mấy phút, Ngô Bất Lạc đã bán sạch Lữ Hồng Anh, tốt xấu gì cũng phải giả bộ chút chứ.

Ngộ nhỡ là bí mật quan trọng thật thì sao?

"Ngay cả bí mật liên quan đến an toàn tính mạng của mình tôi cũng nói cho các cậu biết rồi, cái khác có là gì đâu?" Ngô Bất Lạc không thèm để bụng, "Quan trọng hơn là, tôi không cảm thấy Tề Ngọc là gian tế."

Nếu vậy thật thì đương nhiên sẽ không dễ dàng nói ra như thế.

"Không phải Tề Ngọc thì chính là...Lữ Hồng Anh." Trương Dịch thở dài.

Hắn không phải đồ đần, Ngô Bất Lạc kể hết những gì Lữ Hồng Anh nói ra kỳ thực là đang tỏ thái độ.

Ngay từ đầu bọn họ cũng nghi ngờ một trong Hắc Bạch Vô Thường đang tự biên tự diễn, nhưng bọn họ thà tin trong Địa Phủ có gian tế khác chứ không muốn tin một trong Hắc Bạch Vô Thường lại là gian tế mà Nghịch Âm Minh phái tới.

Thế nhưng những người của Địa Phủ từng có lui tới với Nghịch Âm Minh đều đã bị bắt, không có ai là chủ mưu hãm hại Hắc Bạch Vô Thường.

Hơn nữa, với bản lĩnh của đám người đó mà gây ra được thương tích nặng đến mức độ như kia thì thực sự có chút khó tin.

Tốt quá hóa dở.

Loại bỏ tất cả khả năng, cái còn lại dù khó tin đến mấy cũng chính là sự thật.

Lữ Hồng Anh sai ở chỗ quá vội vàng.

Nếu cô ta không vội vã nhảy ra như vậy thì đám Ngô Bất Lạc sẽ còn do dự giữa Tề Ngọc và cô ta, không biết nên tin người nào? Nhưng cố tình Lữ Hồng Anh là người đầu tiên đứng ra chỉ lỗi Tề Ngọc.

Đây cũng là một kiểu không đánh đã khai.

Vì bọn Vương Lăng bị bắt, Lữ Hồng Anh cảm thấy nguy hiểm nên mới muốn giội tất cả nước bẩn lên người Tề Ngọc trước tiên.

"Dù nghi ngờ nhưng chúng ta cũng không có chứng cứ." Lộ Đông chớp chớp mắt, "Có thể trở thành một trong Hắc Bạch Vô Thường, tư liệu về Lữ Hồng Anh chắc chắn không có vấn đề, nếu không không thể nào giấu được phán quan. Bây giờ chúng ta chẳng qua chỉ là suy đoán, người ta đánh chết không nhận thì chúng ta cũng không có cách nào."

Với lại rất có thể còn bởi vậy mà bại lộ sự thật bọn họ biết Lữ Hồng Anh mới là gian tế, đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.

"Đến nhà Tề Ngọc xem trước đi." Sở Nhạc nói, "Lữ Hồng Anh đã nói vậy thì có lẽ cô ta đã đặt một ít chứng cứ trong nhà Tề Ngọc. Mặc kệ đó là thật hay giả, chúng ta cũng phải đi xem một chút."

"Một mình tôi đi thôi." Ngô Bất Lạc tự chỉ bản thân, "Hiện tại Lữ Hồng Anh vẫn chưa biết mọi người cũng đã biết chuyện này, nếu mọi người đều đi nhất định sẽ khiến cô ta cảnh giác, chỉ một mình tôi đi mới có thể khiến cô ta lơ là."

"Không được." Sở Nhạc phản đối, "Chút bản lĩnh này của em làm sao đối phó được cô ta?"

"Ngay cả anh tôi còn đối phó được, vì sao không thể đối phó cô ta?" Trong mắt Ngô Bất Lạc tràn đầy ý cười, hoàn toàn không lo lắng cho bản thân, "Vả lại tôi còn mong mọi người ở bệnh viện cố gắng quấn lấy Lữ Hồng Anh để cô ta không có cơ hội ra tay đối phó tôi đây. Như vậy, an toàn của tôi có thể được đảm bảo."

Sở Nhạc vẫn cảm thấy không ổn, "Không được."

"Đàn ông thì không thể nói không được." Ngô Bất Lạc giọng điệu mờ ám, "Sở Nhạc, anh cứ yên tâm đi."

Sở Nhạc yên tâm được mới là lạ.

"Đủ rồi, đủ lắm rồi." Tào Phàm ở một bên điên cuồng trợn trắng mắt, "Hai người các cậu liếc mắt đưa tình có thể đóng cửa rồi làm không? Ở đây vẫn còn một đống người chúng tôi đang nhìn đây này!"

Mắt sắp mù luôn rồi!

Từ chối tiếp nhận!

Hai người tưởng đang diễn Lương Chúc hay Romeo và Juliet à!

"Haiz, anh hâm mộ cũng không được." Ngô Bất Lạc thản nhiên nói, "Anh vừa nhìn là biết không có hoa đào, chỉ có thể đứng xem thôi."

"Ha ha ha, tôi đúng là không chịu nổi loại hoa đào như Sở Nhạc." Tào Phàm khinh bỉ Ngô Bất Lạc, "Với lại, ai là hoa đào của ai còn chưa chắc đâu."

Với thân thể nhỏ bé kia của Ngô Bất Lạc cầm chắc là người bị bắt nạt.

Hắn thì khác, cho dù thật sự tìm được đối tượng cũng dám chắc mình mới là người nói một không hai! (aka nóc nhà :)))

"Được rồi." Trương Dịch đứng ra làm người giảng hòa, "Giờ chúng ta chia ra hành động đi. Sở Nhạc, anh và Tạ Bán Loan đến bệnh viện chú ý động tĩnh của Lữ Hồng Anh, tốt nhất là có thể nghĩ cách cầm chân cô ta, hai người có thực lực tổng hợp cao nhất nên càng thích hợp. A La và Mộc Sơ Nhất tới chỗ Thôi phán quan tra tư liệu về Lữ Hồng Anh. Tôi và Lộ Đông đi tìm đám Vương Lăng lần nữa để hỏi một ít chuyện liên quan tới Lữ Hồng Anh."

"Ok, nếu gặp nguy hiểm có thể truyền tống bất cứ lúc nào." Ngô Bất Lạc xua xua tay, "Sở Nhạc à, tôi có thể an toàn hay không phải xem anh quấn Lữ Hồng Anh có đủ chặt hay không đó?"

Ngô Bất Lạc một bộ "tài sản và tính mạng của tôi đều giao hết cho anh" hơi lấy lòng Sở Nhạc.

Thôi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên thu dọn cục diện rối rắm cho Ngô Bất Lạc, quen là được.

Nói là làm.

Ngày hôm sau, Sở Nhạc lấy cớ đi tìm Lữ Hồng Anh. Lữ Hồng Anh suy nghĩ, không từ chối Sở Nhạc tiếp cận mà cho Sở Nhạc vào.

Dù gì Sở Nhạc cũng là một trong đối tượng nghi ngờ trọng điểm.

Trước mắt cô ta vẫn chưa biết mình đã bị đám Ngô Bất Lạc liệt vào "đối tượng tình nghi số một".

Nói thật, loại chuyện như làm gian tế làm phản diện, năng lực nghiệp vụ của Ngô Bất Lạc mạnh hơn Lữ Hồng Anh nhiều lắm. Nếu hai người không ở lập trường đối lập, Ngô Bất Lạc rất muốn tay cầm tay chỉ dạy Lữ Hồng Anh.

Điều quan trọng nhất của nằm vùng là cái gì?

Là kiên nhẫn!

Nhất định phải có kiên nhẫn "không đánh phát chết mi cũng phải dằn vặt chết mi" mới được. Một khi loạn trận tuyến gây ra sai lầm thì sao có thể tiếp tục làm nằm vùng nữa?

Nếu Ngô Bất Lạc là Lữ Hồng Anh, đừng nói hiện tại Địa Phủ chèn ép Nghịch Âm Minh. Cho dù Nghịch Âm Minh thật sự bị Địa Phủ tiêu diệt, hắn tuyệt đối cũng sẽ không nhảy ra, trái lại còn bỏ đá xuống giếng, tốt xấu gì cũng phải bảo vệ mình trước. Về sau bất kể là mưu đồ tiếp hay bỏ gian tà theo chính nghĩa đều có quyền lựa chọn trong tay.

Hiển nhiên Lữ Hồng Anh không biết ý nghĩ của Ngô Bất Lạc, không thì có lẽ đã sớm ra tay với hắn.

Lữ Hồng Anh ở trong phòng bệnh chờ Sở Nhạc đi vào.

Thật ra mới đầu Lữ Hồng Anh nghi ngờ Sở Nhạc trước.

Suy cho cùng cô ta và Tề Ngọc đều phụng mệnh Tần Quảng Vương đi mời Sở Nhạc đến gặp phủ quân, đó cũng là một trong nguyên nhân chính hai người bọn họ tham dự cuộc thi âm quan.

Người nào có thể phiền Tần Quảng Vương phủ quân đích thân điểm danh tiếp kiến?

Trong lòng Lữ Hồng Anh không thể không nghĩ nhiều.

Đáng tiếc, cô ta tra xét rất lâu lại phát hiện Sở Nhạc tựa như bỗng dưng xuất hiện, cho nên thông tin liên quan tới hắn đều trống không.

Nhưng có một điều chắc chắn là, Sở Nhạc đã sống rất lâu, trước cả khi Nghiệt Kính Đài chuyển thế. Nói cách khác, Sở Nhạc tuyệt đối không thể nào là Nghiệt Kính Đài chuyển thế được.

Dù vậy, e rằng cũng không thoát khỏi liên quan.

Lữ Hồng Anh thấy Sở Nhạc bước vào, cô nhận ra rằng Sở Nhạc đã thay đổi rất nhiều so với lúc tham gia cuộc thi âm quan hồi trước.

Sở Nhạc khi mới vừa tham gia cuộc thi âm quan, toàn thân đều là khí thế cao lãnh người sống chớ gần. Nhưng Sở Nhạc hiện tại lại có thêm một chút hương vị ấm áp, nói cách khác là giống người hơn.

Là do Ngô Bất Lạc ư?

Không thể không nói, suốt nhiều năm sống của Lữ Hồng Anh, Ngô Bất Lạc chắc chắn có thể xưng là một trong những người lạ lùng nhất mà cô từng gặp.

Trên người Ngô Bất Lạc có loại ma lực đặc biệt khiến cho người ta luôn không nhịn được hướng mắt về phía hắn.

"Hồng Anh tiền bối, tôi muốn biết cô đã nói gì với Bất Lạc? Hôm qua sau khi em ấy trở về đã nói muốn ra ngoài nghỉ phép một mình, còn trốn tránh cả tôi?" Sở Nhạc đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp ném ra nghi vấn của mình, đồng thời cũng ám chỉ Lữ Hồng Anh rằng Ngô Bất Lạc đã đi điều tra Tề Ngọc theo lời dặn của cô ta.

Nghe Sở Nhạc tra hỏi, trong lòng Lữ Hồng Anh hơi an tâm, âm thầm chờ mong thời điểm Ngô Bất Lạc tìm được "chứng cứ".

"Tôi không có gì để nói, cậu muốn biết thì đợi Ngô Bất Lạc trở về rồi tự đi mà hỏi." Lữ Hồng Anh lắc đầu nói, "Cậu không cần lo cho cậu ta đâu."

"Với quan hệ giữa tôi và em ấy thì sao tôi có thể không lo lắng cho được?" Sở Nhạc hỏi ngược lại, "Xin Hồng Anh tiền bối chỉ rõ."

"Tôi không thể nói." Lữ Hồng Anh hiện lên vẻ tươi cười nhưng lại đổi giọng, "Sở Nhạc, trong đám âm quan này, tôi xem trọng cậu nhất."

Trong lòng Sở Nhạc khẽ động, nghi hoặc nhìn Lữ Hồng Anh, "Ý ngài là gì?"

"Tôi chỉ đang nghĩ, với bản lĩnh đó của cậu, làm một âm quan bình thường thật sự quá tội cho cậu." Lữ Hồng Anh lòng đã có dự tính nói, "Tề Ngọc bây giờ trọng thương chưa lành, về sau chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm chức vị Hắc Bạch Vô Thường. Tuy rằng tư lịch âm quan của cậu không lớn nhưng tu vi bản thân cao, lại có không ít công tích, cái thiếu bây giờ chỉ là một cơ hội mà thôi." Lữ Hồng Anh chậm rãi tung mồi nhử, cô ta biết Sở Nhạc không phải người đơn giản, hắn có dã tâm!

Lữ Hồng Anh dùng chức vị Hắc Bạch Vô Thường để cám dỗ, không nghi ngờ gì đây là thứ tốt nhất mà cô ta có thể lấy ra bây giờ!

Cô tin tưởng không một âm quan nào có thể thoát khỏi cám dỗ này!

Sở Nhạc không khỏi nhíu mày, thanh âm cũng mang theo chút chờ mong, "Ý của Hồng Anh tiền bối là ...?"

"Tôi không có ý gì cả." Lữ Hồng Anh biết đạo lý thả dây dài câu cá lớn, không lý gì vừa bắt đầu đã nói hết lá bài tẩy của mình ra, phải vờn nhau với Sở Nhạc một hai, để cho hắn biết đi theo ai mới có thịt ăn.

"Âm quan bình thường muốn có phẩm cấp cần thiên thời địa lợi nhân hòa. Bây giờ Tề Ngọc bị thương nặng, cậu đã chiếm được thiên thời. Nếu lúc này cậu có thể lập được công tích mà người khác khó lòng sánh được, cộng thêm tôi tiến cử thì sự tình rất dễ dàng thành công." Lữ Hồng Anh dụ dỗ.

Trong lòng Sở Nhạc cảm thấy buồn cười, quả nhiên vật đổi sao dời, hắn thế mà cũng có ngày bị người khác xem nhẹ đến mức này?

Có điều cũng là hắn tự làm tự chịu, ai bảo hết lần này tới lần khác thích học người ta giả heo ăn thịt hổ, chẳng trách người khác xem thường hắn. Sở Nhạc cười trong lòng, trên mặt lại giả vờ vô cùng mong đợi, "Xin hãy chỉ rõ."

"Bây giờ Địa Phủ để ý nhất là Nghịch Âm Minh, nó bị diệt chỉ còn là vấn đề thời gian. Nghịch Âm Minh hiện tại chẳng có mấy người ra hồn, nếu cậu có thể bắt được nhân vật chủ chốt nào đó của Nghịch Âm Minh thì tự nhiên công tích của cậu sẽ vượt xa người khác. Cùng một khóa, nếu như cậu thành một trong Hắc Bạch Vô Thường thì bất kể tài nguyên sau này hay lựa chọn nhiệm vụ, đối với cậu, với Ngô Bất Lạc, thậm chí với những người bạn trong nhóm cậu đều là chuyện cực kỳ tốt."

Không thể không nói, Lữ Hồng Anh vẫn có chút vốn liếng.

Ít nhất lời cô nói rất có sức hấp dẫn, không những cân nhắc đến mình Sở Nhạc mà còn bao gồm Ngô Bất Lạc và các bạn của hắn. Sở Nhạc nghe vậy cũng cảm thấy nếu mình làm Hắc Bạch Vô Thường chắc chắn là một chuyện rất tốt lợi người lợi mình.

"Thế nhưng đám nhân vật chủ chốt của Nghịch Âm Minh đâu dễ bắt như vậy?" Sở Nhạc giả bộ khổ não, "Những kẻ có chút tên tuổi đều bị các âm quan khác bắt lại hết rồi."

"Không phải còn Ngô Bất Hoa sao?" Lữ Hồng Anh mỉm cười nói, "Nếu cậu bắt được Ngô Bất Hoa thì tự nhiên lập công to!"

Một kẻ không an phận như Ngô Bất Hoa, ở lại Nghịch Âm Minh đã không còn bao nhiêu giá trị, mang thân ra đền đáp không còn gì tốt hơn.

Nghịch Âm Minh.

Phí Qua tỉnh lại, âm thầm cân nhắc xem mình đang ở nơi nào?

Trước đó hắn còn hoàn hảo chơi điện thoại trong phòng mình, căn bản không đi ra ngoài. Bởi vì mấy ngày nay có quá nhiều chuyện khiến Nghịch Âm Minh sứt đầu mẻ trán, Phí Qua lại luôn luôn bớt lo nên cường độ trông coi hắn đã nhỏ đi rất nhiều.

Chỉ là Phí Qua còn chưa qua màn thì đã hôn mê, lúc tỉnh lại bản thân đã bị giam trong một căn phòng tối tăm không ánh mặt trời.

Mùi nấm mốc nơi này rất rõ rệt, hoàn cảnh cũng rất tệ, Phí Qua thậm chí có thể ngửi được mùi phân với nước tiểu truyền trong không khí, hun hắn sắp thúi chết đến nơi.

Tại sao hắn lại ở đây? Nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Trong lòng Phí Qua lập tức nảy ra vô số câu hỏi, nhưng không có ai có thể cho hắn một câu trả lời.

Lúc Phí Qua đang phiền não không biết có một ánh mắt khác đang ở phía xa lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.

Phi Lư không có chuyện thật sự không làm gì cả rồi đặt hết tất cả hi vọng lên người Lữ Hồng Anh.

Đúng, Lữ Hồng Anh đích thực là người trà trộn vào Địa Phủ thành công nhất của Nghịch Âm Minh. Từ nhỏ cô đã bị đưa ra ngoài, không có chút liên hệ nào với Nghịch Âm Minh, cho dù là ai điều tra cũng vậy thôi.

Không người nào biết rằng trong lòng một cô gái nhỏ lại cất giấu nhiều điều như vậy, cũng không ai nghĩ tới một cô gái nhỏ có thể ẩn núp lâu đến thế, ẩn núp đến mức ngay cả chính cô cũng sắp quên mất thân phận thực sự của mình.

Nếu không phải Địa Phủ sắp chém tận giết tuyệt Nghịch Âm Minh, Phi Lư cũng không muốn Lữ Hồng Anh bị bại lộ thế này. Suy cho cùng, để Lữ Hồng Anh có thể lên làm Bạch Vô Thường, Nghịch Âm Minh đã mất rất nhiều người, nhưng mặt khác, Nghịch Âm Minh cũng đã nhận được không ít tiện lợi.

Chẳng hạn như lần rút thần cốt A La hồi trước. Nếu không có A La thay thế, Trương Triết tự bạo xong thần cốt sẽ không còn, Phi Lư chỉ đành lấy giỏ trúc múc nước dã tràng xe cát mà thôi.

"Nghe nói Nghiệt Kính Đài trời sinh có thể phân biệt thiện ác." Giọng nói của Phi Lư vang lên trên đỉnh đầu Phí Qua, "Cho nên tôi muốn xem thử một lần."

Phí Qua sắc mặt tái nhợt, "Tôi không phải Nghiệt Kính Đài, tôi đã lặp lại điều này rất nhiều lần, là ông không chịu tin."

Hiển nhiên, Phí Qua tự bạch vào lúc này lộ ra vẻ yếu ớt vô lực, không ai sẽ quan tâm tới ý nghĩ của hắn.

"Tôi tin hay không chẳng quan trọng, giờ tôi chỉ muốn xem xem cậu có thể khiến người ta tin tưởng hay không." Phi Lư bật cười thành tiếng, sau đó ném một thanh đao cho Phí Qua.

"Bây giờ tại hai bên phòng giam của cậu đang giam giữ rất nhiều phạm nhân khác nhau. Trong số đó có người đại gian đại ác, một số lại đại từ đại bị, nhiều hơn cả là người bình thường có tội nhưng không nặng, có công nhưng không đạt tới trình độ công đức kim thân." Giọng nói Phi Lư thâm trầm vang lên, "Trong tay cậu có một thanh đao, mỗi ngày cậu phải chọn một người để giết, tôi sẽ không nói cho cậu biết người cậu giết là người tốt hay kẻ xấu. Chờ khi nào người ở đây chỉ còn lại một nửa, tôi sẽ tới thống kê và báo số liệu cho cậu."

Phí Qua nhìn thanh đao kia sững sờ mà không chạm vào.

"À, nếu cậu không giết ai thì mỗi ngày sẽ ngẫu nhiên chết năm người." Thanh âm của Phi Lư lại vang lên lần nữa, "Một ngày một mạng hay một ngày năm mạng đều tùy cậu lựa chọn. Tôi nghĩ điều này không làm khó được cậu đâu."

Nếu Phí Qua là Nghiệt Kính Đài thật, vậy đến lúc đó cũng đã phạm vào sát nghiệt.

Nếu hắn không phải, vậy thì Phi Lư có thể cam đoan, Phí Qua nhất định cũng sẽ nằm trong một nửa số người chết kia!

Để Phi Lư hắn xem thử xem, Nghiệt Kính Đài có thật sự lợi hại như trong truyền thuyết hay không?

-- -- -- -- -- -- -- --

Ngô Bất Lạc lặng lẽ lẻn vào nhà Tề Ngọc.

Nhà Tề Ngọc rất lớn nhưng lại vô cùng trống trải.

Nếu không phải Lữ Hồng Anh nói cho Ngô Bất Lạc địa chỉ thì Ngô Bất Lạc căn bản nghĩ không ra nhà Tề Ngọc thế mà lại ở một nơi hẻo lánh thế này?

Dựa theo chỉ thị của Lữ Hồng Anh, Ngô Bất Lạc thành công mở kết giới mà Tề Ngọc để lại bên ngoài ngôi nhà, một mình đi vào.

Trong nhà không có bất kỳ cái gì ngoại trừ bàn ghế cần thiết, quả thực không giống chỗ người ở.

Thế nhưng bởi vì nó trống trải nên mới có thể nhìn một cái là thấy hết.

Lạ thật, Lữ Hồng Anh giấu đồ ở đâu được?

Ngô Bất Lạc vuốt cằm chậm rãi suy tư.

Trên thực tế, bản thân hắn rất giỏi tìm đồ.

Ngô Bất Lạc nghĩ, Lữ Hồng Anh cũng đã nhìn ra điều này từ hồi ở mộ Phán quan, vì vậy mới dám để hắn đến nhà Tề Ngọc điều tra.

Nếu giấu quá lộ thì vừa nhìn đã thấy giả dối.

Nhưng nếu giấu kỹ quá lại khiến người ta không công mà về, vậy thì toi.

Có điều Ngô Bất Lạc không giống, mọi người đều biết bản lĩnh tìm đồ của hắn.

Đầu tiên Ngô Bất Lạc đứng ở cửa, sau đó bắt đầu đi đi lại lại khắp nơi trong nhà, vừa đi vừa đếm số bước, đồng thời âm thầm quan sát bài trí xung quanh.

Người tâm tư sâu nặng đều thích chơi "dưới đĩa đèn thì tối", đồ vật càng quan trọng sẽ càng đặt ở nơi không đáng chú ý, hoặc là thêm một lớp ngụy trang vô cùng bình thường, dù bị người tìm được cũng không hiểu thứ trong này đến cùng là cái gì?

Người thông minh tìm đồ của người thông minh chỉ cần đặt bản thân vào đó mà suy nghĩ, nhưng nếu người thông minh đi tìm đồ của người ngu ngốc thì phải đào sâu ba thước đất!

Chẳng mấy chốc, Ngô Bất Lạc tìm được một quyển sách ở rìa giá sách, mở ra xem thì thấy bên trong là một bài dài dằng dặc viết bằng ngôn ngữ kỳ quái.

Cái này e là chứng cứ mà Lữ Hồng Anh giấu ở chỗ Tề Ngọc, phía Địa Phủ hẳn có thể giải mã ra điều gì đó.

Tìm được đồ Lữ Hồng Anh giấu rồi nhưng Ngô Bất Lạc không có ý định dừng tay tại đây, thật vất vả được quang minh chính đại vào đây, không lục lọi một trận chẳng phải quá lãng phí cơ hội?

Ngô Bất Lạc tên này bây giờ không cần lo vụ thể chất, phẩm chất chỉ sợ thiên hạ không loạn biểu hiện càng rõ.

Tề Ngọc làm Hắc Bạch Vô Thường nhiều năm như vậy, biết đâu trong phòng có giấu bảo bối quý giá gì đó.

Giờ hắn còn đang thiếu nợ đây này!

Nếu có thể giúp Tề Ngọc rửa sạch hiềm nghi, về tình về lý, mình cầm đi chút đồ của Tề Ngọc cũng không tính là quá đáng.

Ngô Bất Lạc tiếp tục tìm kiếm.

Cũng không lâu lắm, thật sự để hắn tìm được chút đồ vật.

Ngô Bất Lạc tìm được một địa chỉ internet, địa chỉ này được viết trên một tờ giấy, tùy tiện kẹp giữa cuốn sách.

Hắn nhập địa chỉ web này vào trình duyệt trên điện thoại, một giao điện xuất hiện, yêu cầu nhập tên.

Ngô Bất Lạc thử hai chữ "Tề Ngọc" trước, báo sai, nghĩ nghĩ, nhập lại bằng ba chữ "Hắc Vô Thường".

Lần này thành công.

Nội dung trên địa chỉ này nhanh chóng tải xuống, đó là đủ loại hình ảnh và video.

Ngô Bất Lạc liếc một cái, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

Thế mà toàn bộ đều là dáng vẻ của Thôi Phán quan? Còn có một tấm ảnh bán nude?

Trời ơi trời!

Ngô Bất Lạc giờ phút này hận bản thân không mù lòa, hắn không muốn xem mấy thứ này một chút nào đâu. Bảo bối thì không nhìn thấy, đồ riêng tư lại nhìn mấy lần, nếu cái này mà truyền ra, mình chắc chắn sẽ bị diệt khẩu! ! !

Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên tham lam!

Ngô Bất Lạc hiện tại hối hận không thôi, vội vàng phục hồi mọi thứ như cũ, suy nghĩ tầm bảo bay biến, chỉ còn ý nghĩ mang "chứng cứ" của Lữ Hồng Anh trở về, đi bắt ba ba trong rọ!

Bên kia, Tề Ngọc trong bệnh viện giống như bị cái gì kích thích, lập tức tỉnh lại.

Đồ trong phòng sách của hắn, bị, người, khác, phát, hiện, rồi? ? ?


Tác giả có lời muốn nói:

Ngô Bất Lạc: Lữ Hồng Anh làm nằm vùng chỉ có thể chấm 75 điểm, trí thông minh không đủ, kiên nhẫn không đủ, ánh mắt nhìn người cũng chẳng ra sao cả.


Hết chương 143.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top