Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 1

Lúc bé Bối Bối được hai tuổi, cũng là tròn ba năm kể từ khi cậu đến thế giới này.

Hiện tại, cả nhà đang quây quần trang trí nhà cửa tổ chức sinh nhật cho bé. Bé Bối Bối đã nói chuyện khá rành rọt, bây giờ đang líu nhíu quanh ông ngoại, đòi ông chơi với bé.

Kiều Tâm và Phương Chính Thiên đã kết hôn, bây giờ cô đang mang thai sắp sinh rồi.

Đám cưới của bọn họ khiến mọi người đều bất ngờ, sự thật chính là sau đám cưới của Phương Huyên và Tông Hiệu Đông, hai người cũng đã gạo sống nấu thành cơm.

Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Phương Chính Thiên sẽ nói lảng sang chuyện khác hoặc lập tức trở mặt, trông vô cùng buồn cười.

Phương Huyên nhìn khung cảnh cả nhà rộn ràng như thế này, trong lòng không hiểu sao sinh ra một nỗi u buồn.

Tông Hiệu Đông thấy vậy, lo lắng hỏi: "Sao vậy em?"

Phương Huyên lắc đầu, "Em cũng không biết, gần đây luôn có cảm giác bồn chồn bất an, giống như linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy."

Tông Hiệu Đông thở dài ôm lấy cậu, "Không sao đâu, dù có chuyện thật, anh cũng sẽ giải quyết cho em. Đừng nhíu mày không vui hoài như vậy, anh sẽ đau lòng."

Phương Huyên đỏ mặt ngã vào lòng anh, chậm rì rì "Dạ" một tiếng.

Tối đến, Phương Huyên ở trong phòng với Tông Hiệu Đông và đứa nhỏ, cậu đang chọn quần áo cho bé mặc đi ra mừng sinh nhật với mọi người, cuối cùng chọn một hỷ phục màu đỏ đáng yêu, mặc lên cho bé. Khi hai người chuẩn bị bế con đi ra ngoài thì đèn trong nhà đột ngột tắt hết, khắp nơi rơi vào cảnh tối tăm.

Tông Hiệu Đông định bật đèn flash lên xem thử thì dưới chân hai người rung chuyển một cái, khung cảnh đột ngột thay đổi.

***

Phương Huyên há hốc mồm nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mắt, thật lâu sau cũng không thể hồi phục tinh thần lại được.

Tông Hiệu Đông cũng hoang mang không kém, nhưng tức khắc trở nên cảnh giác, che Phương Huyên ở phía sau, đưa mắt quan sát xung quanh.

Đứa nhỏ ngốc Bối Bối ôm lấy chân cậu, không ngừng gọi "Cha ơi, cha ơi". Nghe thấy tiếng gọi của con, Phương Huyên nhanh chóng hoàn hồn, hoảng hốt bế đứa nhỏ lên, dựa sát vào lưng Tông Hiệu Đông.

Tông Hiệu Đông quay lại nhìn thì thấy mặt mày Phương Huyên đã trắng bệch, cả người run rẫy. Biểu tình này của cậu giống hệt như lúc hai người mới gặp nhau, anh vội vàng ôm lấy cậu, cố gắng trấn an, "Không sao không sao, có anh ở đây, em đừng sợ."

Bé Bối Bối thấy vậy cũng ôm cổ cậu, đưa bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ lưng cho cậu.

Tông Hiệu Đông đưa mắt nhìn xung quanh, hình như ba người bọn họ đang ở trong một cái nhà kho cũ kỹ. Xung quanh chứa đầy các thứ bàn ghế, củi đốt linh tinh, bụi bặm bay đầy trời.

Chẳng lẽ ba người bọn họ bị bắt cóc đưa tới đây. Không đúng, nếu bị bắt cóc, không lý nào ba người không bị trói, hơn nữa còn cho nhốt cùng với nhau, không sợ bọn họ bỏ chạy sao.

Hay là bọn bắt cóc đang canh giữ ở bên ngoài?

Lại nhìn Phương Huyên đã khóc đến thở gấp ở bên cạnh, anh càng ôm chặt cậu hơn, nhỏ giọng nói: "Có lẽ chúng ta đang bị bắt cóc, anh tìm cách đánh lạc hướng bọn người bên ngoài, em và con nhân cơ hội chạy đi, biết không?"

Nói xong, anh buông cậu ra, đang định đi ra cửa xem thử thì tay áo đã bị cậu nắm chặt, cậu vừa khóc vừa lắc đầu nức nở nói: "Đừng đi, ông xã đừng đi, nơi này... nơi này là..."

Tông Hiệu Đông quay lại, ngồi xuống trước mặt cậu, dùng tay áo lau nước mắt cho cậu, hỏi: "Ngoan, không khóc, em biết nơi này là nơi nào sao?"

Phương Huyên gật đầu, nước mắt tuông ra ngày càng nhiều, "Nơi này là nhà kho lúc trước em bị nhốt, hức, em không biết tại sao lại ở đây, hức, có khi nào em sẽ bị nhốt giống như trước kia không?"

Cậu gục đầu vào ngực anh, đau khổ nói: "Em đã liên lụy anh và con rồi, anh mau ôm con đi đi, trước khi bọn họ tới..."

Cậu nhịn không được khóc to, cậu không biết mình sẽ thế nào nếu không có anh ở bên cạnh, nhưng nếu để bọn họ phát hiện ra anh và con, hai người sẽ gặp nguy hiểm.

Bé Bối Bối ở bên cạnh thấy cha mình khóc cũng mếu máo muốn khóc theo, nhất thời, trong nhà kho vang đầy tiếng khóc của một lớn một nhỏ.

Lúc này, một gia đinh vô tình đi qua, nghe thấy ở bên trong có tiếng khóc thì sợ đến mức tè trong quần, vội vàng vừa bò vừa chạy ra ngoài.

Trong này, Tông Hiệu Đông vừa nghe nơi này là nơi Phương Huyên đã bị nhốt lúc trước thì cơn giận để lên tới não. Anh hùng hổ đi ra cửa, thì phát hiện cửa đã bị khóa, xung quanh cũng không có cửa sổ, hoàn toàn không có lối thoát thân. Nghĩ đến cậu bị nhốt ở chỗ này, bị bỏ đói, phát sốt rồi chết trong lạnh lẽo không một ai biết thì đã không cách nào che giấu sự phẫn nộ của mình.

Anh lùi ra phía sau hai bước, sau đó giơ chân đá một cái thật mạnh lên cánh cửa. Cánh cửa này đã khá cũ, lại thêm lực chân rất mạnh của anh, nhanh chống bị văng ra, đổ sập xuống đất.

Anh quay lại, một tay bế con, một tay ôm Phương Huyên đi ra ngoài.

Khi ba người vừa đi ra ngoài thì một đám người đột nhiên kéo tới.

Vừa nhìn thấy người tới là ai, Phương Huyên càng thêm kích động, run rẫy nép vào người anh.

Tay của Tông Hiệu Đông càng ôm chặt cậu hơn, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm đám người kia.

Đột nhiên, một nam nhân trẻ tuổi lao tới, đưa tay ra vừa kéo Phương Huyên, vừa nói: "Huyên Nhi, là để sao? Đệ còn sống, thật tốt quá..."

Tông Hiệu Đông lạnh mặt bắt lấy cổ tay của Phương Hình, giật mạnh ra khỏi cánh tay của Phương Huyên, mà bé Bối Bối được bế trên tay thấy có người tới lôi cha mình đi liền giơ bàn tay nhỏ ra đánh lên mặt người kia, la lớn, "Đồ xấu xa, mau buông cha tôi ra, buông ra."

Phương Hình bị giật mạnh tay ra, còn bị hài tử đánh vào mặt thì ngơ ngác nhìn ba người chằm chằm. Nhớ lại lúc nãy hài tử kia gọi Phương Huyên là cha, còn vị nam tử này lại ôm chặt Phương Huyên, đằng đằng sát khí nhìn hắn, Phương Hình có chút khó hiểu.

Lễ độ lui về sau hai bước, chắp tay nói: "Xin hỏi các hạ là ai, vì sao lại ngăn tay gặp đệ đệ của mình, còn hài tử này vì sao lại gọi đê đệ ta là cha?"

Tông Hiệu Đông vẫn cảnh giác nhìn Phương Hình, mở miệng nói: "Tôi là trượng phu của Huyên Nhi, đây là hài tử của chúng tôi, phiền ngươi tránh ra để chúng tôi đi."

Bé Bối Bối nghiêng đầu nhìn ba mình, chớp chớp mắt nói: "Hôm nay ba nói chuyện kỳ lạ quá à, trượng phu là cái gì?"

Tông Hiệu Đông lập tức ngăn bé lại: "Bối Bối, đừng nói chuyện."

Bé ngoan ngoãn gục vào cổ ba mình.

Phương Hình ở bên này nghe Tông Hiệu Đông muốn đưa người đi thì lập tức cản lại, "Xin dừng bước, nếu các hạ là trượng phu của Huyên Nhi, tức cũng là đệ phu của ta..." Lại nhìn sang Phương Huyên đang tránh phía sau Tông Hiệu Đông, nói tiếp: "Huyên Nhi, đệ còn sống ta rất vui, đệ hãy mau theo ta đến gặp mẫu thân đi, người sắp không được rồi."

Phương Huyên nghe vậy lập tức ngẩng đầu, "Mẫu thân..."

Phương Hình lộ vẻ đau buồn, "Từ khi biết đệ chết, mẫu thân tự trách rất nhiều, suốt ba năm nay bệnh tình không thuyên giảm mà ngày càng nặng hơn, mấy ngày trước còn thổ huyết, sợ là cầm cự không được bao lâu. Tối qua nãi nãi đã báo mộng cho ta rằng đệ sẽ trở về, không ngờ là thật... Hiện tại đệ đã trở về, nói không chừng bệnh của mẫu thân sẽ cứu được, đệ..."

Phương Huyên vừa nghe mẫu thân vì mình mà ngã bệnh nặng, trong lòng vô cùng đau khổ, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tông Hiệu Đông.

Cảm nhận được tầm mắt của cậu, anh hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Nếu muốn đi thì cứ đi, anh sẽ đi cùng em."

Tông Hiệu Đông đưa mắt nhìn Phương Hình, lạnh giọng nói: "Dẫn đường."

Phương Hình ngạc nhiên nhìn nam tử trước mắt, gương mặt tuấn lãng lạnh lùng, khí tức quyết tuyệt, khí thế trên người còn uy nghiêm hơn cả phụ thân, người này có lai lịch ra sao?

Bất kể là như thế nào, đưa đệ đệ tới gặp mẫu thân mới là chuyện quan trọng nhất.

"Xin mời theo ta."

_______________________________________________

Ngoại truyện 2

Đến trước phòng của mẫu thân, Phương Hình quay đầu nhìn Phương Huyên một cái, cậu lập tức trốn ra phía sau, y thở dài, đẩy cửa đi vào.

Vừa mở cửa, dược vị bên trong lập tức bay ra, vô cùng nồng nặc, mấy người tiến vào. Ở bên trong còn có mấy người đang túc trực, nhìn thấy Phương Hình đi vào, mấy người vẫn không có phản ứng, nhưng sau khi nhìn thấy người đi theo phía sau Phương Hình thì đều đồng loạt há to miệng, kinh ngạc không thôi.

Phương tướng quân đang quay mặt vào trong nắm tay thê tử thì thấy nhi tử nhi nữ của mình giật mình lui về phía sau, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó rất ghê gớm. Ông liền quay đầu lại nhìn thì lập tức ngây người bất động.

Phương Hạ Lan là người đầu tiên phản ứng, khóc lớn: "Nhị ca, cuối cùng huynh cũng về thăm chúng ta rồi, hu hu..."

Phương Tín nối tiếp đỏ mắt nhìn cậu, "Nhị ca, chúng ta đã mời rất nhiều đạo sĩ tới gọi hồn huynh về, nhưng bọn họ đều nói huynh đã đầu thai, quả nhiên bọn họ chỉ gạt người mà thôi..."

Hóa ra bọn họ tưởng Phương Huyên là ma, bây giờ mới trở về thăm gia đình.

Phương tướng quân vẫn bất động nhìn chằm chằm cậu, gương mặt già nua không che giấu được sự bi thương trong đôi mắt, miếng há ra thật lâu không nói được lời nào, bỗng nhiên, ông ôm ngực, phun ra một ngụm máu.

"Phụ thân!"

Phương Hình và hai huynh muội chạy tới đỡ ông, nhưng ánh mắt của Phương tướng quân vẫn không rời khỏi người Phương Huyên, vươn tay ra đưa về phía cậu.

Lúc này cậu cũng khóc, nhìn thân nhân thật sự của mình ở đó, nước mắt tuôn ra như suối. Thấy ông bị thổ huyết, chân cậu khẽ nhích lên, nhưng sau đó lại khựng lại, nhắm mắt quay đi.

"Nhị đệ, đệ đừng đi, mọi người đều rất nhớ đệ, chúng ta có lỗi với đệ, nhưng xin đệ vào gặp mẫu thân một lần đi có được không?" Phương Hình gấp gáp lên tiếng.

Phương Huyên đưa mắt nhìn vào trong, đột nhiên lúc này, Phương phu nhân gượng người ngồi dậy, yếu ớt khóc nói: "Huyên Nhi đã về rồi sao, Huyên Nhi của ta đến đưa ta đi rồi, Huyên Nhi, Huyên Nhi..."

Phương Huyên chậm chạp bước vào trong, Tông Hiệu Đông cũng bế con đi sát theo sau, cậu dừng lại ở trước giường, quỳ xuống, nghẹn ngào gọi: "Mẫu thân..."

Phương phu nhân lập tức ôm cậu vào lòng, khóc lớn: "Huyên Nhi của ta, cuối cùng nương cũng gặp được con rồi, Huyên Nhi của ta..."

Hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Phương Hạ Lan và Phương Tín ở bên cạnh kinh ngạc không thôi, Phương Tín nhìn đại ca nhà mình, "Đại ca, không phải nhị ca chết rồi sao, sao mẫu thân có thể ôm huynh ấy được vậy?"

Phương Hình lắc đầu nói: "Đệ ấy còn sống, đệ ấy..."

Đột nhiên, Phương tướng quân vùng tay nhi tử ra, ôm lấy Phương Huyên, khóc rống, "Huyên Nhi, ta có lỗi với con, ta đáng chết, ta đáng chết..."

Phương Huyên bị ông ôm lấy kinh hoảng vùng ra, nhưng lại bị kiềm chặt, không nhúc nhít được, khiến cậu càng hoảng loạn hơn.

Tông Hiệu Đông vội vàng đặt đứa nhỏ xuống, kéo Phương Huyên ra.

Đám người ngơ ngác nhìn Tông Hiệu Đông, Phương tướng quân trợn mắt nhìn anh, quát lớn: "Ngươi là kẻ nào, dám bắt nhi tử của ta?"

Phương Hình ở bên cạnh vội vàng giải thích: "Đây là trượng phu của Huyên Nhi, hài tử bên chân bọn họ là nhi tử của đệ ấy."

Phương phu nhân yếu ớt hỏi lại: "Hài tử? Huyên Nhi có hài tử sao? Vậy là nó còn sống sao?"

Phương Tín nhảy ra nói: "Không thể nào, ba năm trước, chính tay ta đã tẩm liệm thi hài của huynh ấy, người đã bi chôn dưới ba tất đất rồi sao có thể sống lại."

Sắc mặt của Tông Hiệu Đông trở nên lạnh lẽo, "Người cũng đã thăm rồi, chúng tôi có thể đi được rồi chứ."

Nói xong, anh liền bế đứa nhỏ lên, ôm Phương Huyên muốn đi ra ngoài.

Phương Hình vội lên tiếng ngăn lại, "Đệ phu xin dừng bước, tam đệ không hiểu chuyện nói bậy, ngài đừng trách, nếu đã tới, vậy thì ở lại đây đi."

Tông Hiệu Đông cười lạnh, "Ở lại đây cho các người tiếp tục tổn thương em ấy sao, lúc trước đối xử với em ấy như vậy, bây giờ giả nhân giả nghĩ cái gì, tránh ra!"

"Không phải, chỉ là hiểu lầm mà thôi, sự thật chính là..."

"Sự thật chính là hắn ta đáng bị như vậy!"

Phương Hình còn chưa nói dứt câu đã bị một giọng nói khác cắt đứt.

Đột nhiên, một vạt áo màu trắng bay vào giữa phòng, ánh sáng lóe lên, vạt áo trắng biến thành một mỹ thiếu niên.

Cả nhà Phương gia nhìn thấy người này đều đồng loạt trợn mắt há mồm.

Phương tướng quân ôm ngực đi ra, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn người kia.

"Là ngươi, ngươi chính là yêu đạo mê hoặc chúng ta, khiến chúng ta hại chết Huyên Nhi, hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi."

Phương tướng quân quay người lại cầm lấy thanh kiếm trên giá, rút kiếm ra đâm về phía mỹ thiếu niên kia.

Hắn ta nhếch mép cười nhạo, vung tay áo lên một cái khiến Phương tướng quân đang đâm kiếm tới văng ra xa.

"Phụ thân!" Ba người vội chạy tới đỡ ông.

"Hừ, phàm nhân thấp kém cũng muốn đấu với bổn tiên nhân? Ngu xuẩn!"

Mỹ thiếu niên liếc mắt nhìn sang Phương Huyên ở trong lòng ngực của Tông Hiệu Đông.

Tông Hiệu Đông liền che cậu ở phía sau, mắt đối mắt với thiếu niên kia.

Du Châu cười nhạo một tiếng, "Không ngờ ngươi có thể sống sót đến giờ phút này, ta thật hận không thể đánh ngươi xuống mười tám tầng địa ngục."

Tông Hiệu Đông tức giận không thôi, nhìn chằm chằm thiếu niên kia, nghiến răng nói: "Ngươi đã nói mình là tiên nhân, cớ sao lại xuống trần làm hại nhân gian, ta thấy người chính là yêu ma tà đạo thì đúng hơn đó!"

"Ta không làm hại nhân gian, ta chỉ muốn cho hắn một bài học nhớ đời mà thôi."

"Rốt cuộc thê tử của ta có thù oán gì với tiên gia nhà ngươi?"

Du Châu hừ một tiếng, "Tại sao không hỏi thê tử của ngươi đi, sát sinh bừa bãi, chết là đáng tội."

Phương tướng quân thét lớn, "Ngươi nối dối, từ năm tám tuổi trở lại, Huyên Nhi chưa từng làm hại một ai, lúc đó nó chỉ là một hài tử, ngươi lại dám vu oan nó sát sinh. Ngươi phù phép yêu thuật để chúng ta nhìn thấy cảnh tương lai Huyên Nhi lạm sát khắp nơi, làm sinh linh đồ thán, sau đó ngươi lại nói chúng ta phải đối xử cai nghiệt với nó để đổi mệnh, kết cục thế nào, Huyên Nhi của ta đã chịu biết bao đau khổ trong mười năm, chết trong lạnh lẽo không ai hay biết..."

Trên gương mặt già nua của Phương tướng quân hiện lên vẻ khổ sở, "Ngươi hại nhà ta tan nát, ai cũng phải sống trong dằn vặt đau khổ, ngươi là thứ yêu ma hại người, hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi..."

Phương Hình vội can ngăn, "Phụ thân, người này phép thuật cao cường, chúng ta không phải đối thủ."

Sau đó lại quay sang nhìn Du Châu, "Xin hỏi lệnh đệ đã làm gì mà ngài lại phải truy cùng đuổi tận như vậy?"

Du Châu liếc mắt nhìn Phương Huyên, "Ta hỏi ngươi, mười ba năm trước, có phải ở bên bờ sông ngươi đã giết chết một con bạch cẩu không?"

Phương Huyên sợ sệt rụt người lại, tập trung ngẫm lại một lúc, sau đó thành thật lắc đầu.

Trước sinh thần tám tuổi một ngày, cậu vô tình nhìn thấy một con bạch cẩu thật lớn bị thương, cậu mới xé vạt áo trị thương cho nó, thật không ngờ sau khi nó tỉnh táo lại, nhìn thấy cậu liền nhào tới, cậu hoảng quá, bỏ chạy, đến bờ sông thì đột ngột chuyển hướng, con bạch cẩu kia mất đà lao xuống sông, vì bảo vệ mình, cậu tìm một thanh gỗ đủ dài, đập lên đầu nó rồi bỏ chạy, đến bây giờ cậu mới biết thì ra nó chết rồi, là cậu giết sao? Nhưng cậu chỉ tự vệ mà thôi.

_________________________

Ngoại truyện 3

"Ngươi còn nói dối?" Du Châu hét lên một tiếng rồi lao tới chỗ cậu.

Tông Hiệu Đông chắn ở phía trước, định cá chết lưới rách với hắn ta thì một luồng ánh sáng vàng từ ngoài đánh vào, hất Du Châu lui ra phía sau.

Du Châu hét lên: "Đại sư huynh, chuyện này không liên quan tới huynh, đừng xen vào, hôm nay đệ nhất định phải cho tên phàm nhân chết không hối cải này nếm mùi thống khổ, để hắn ta biết Tiểu Bạch đã phải chết đau đớn như thế nào."

Đạo nhân áo vàng nghiêm mặt lại, "Ta nghĩ đệ mới là người chấp mê bất ngộ, chuyện năm xưa, đệ không điều tra rõ ràng đã tự ý dùng phép thay đổi số mệnh của người phàm, đệ không biết như vậy là phạm luật trời sao?"

"Người giết Tiểu Bạch năm đó chính là hắn, đệ không thể sai được, hơn ai hết, huynh phải biết tình cảm giữa đệ và Tiểu Bạch sâu cỡ nào chứ, từ khi nó mở mắt thì đã đi theo đệ rồi, đệ có thể không báo thù cho nó sao?"

Đạo nhân áo vàng thở dài, đi tới trước mặt Tông Hiệu Đông, "Các ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ cho các ngươi một công đạo."

Sau đó lại nhìn Phương Huyên, "Ngươi theo ta."

"Không thể." Tông Hiệu Đông nói chắc như đinh đóng cột.

"Nếu ngươi muốn giải quyết dứt chuyện này thì để hắn theo ta, ta đang giúp các ngươi."

"Tôi không tin các người." Tông Hiệu Đông vẫn cảnh giác nhìn y, không thỏa hiệp.

"Ta lấy đạo hạnh ngàn năm của ta thề với ngươi, được rồi chứ?" Đạo nhân áo vàng bất đắc dĩ nói.

"Đại sư huynh, sao huynh phải làm vậy, huynh muốn giúp bọn hắn đối phó ta?" Du Châu khó tin nhìn y.

"Đủ rồi." Đạo nhân áo vàng quát, giơ tay một cái định thân Tông Hiệu Đông lại, một tay kéo Du Châu, một tay đặt lên trán của Phương Huyên.

Toàn bộ ký ức của Phương Huyên hiện lên trên mắt Du Châu, ngay cả chuyện Tiểu Bạch muốn giết cậu cũng thế."

"Không thể nào, sao Tiểu Bạch có thể lấy oán báo ơn, ta không tin." Du Châu điên cuồng gào lên.

"Ngươi vì con súc sinh kia phạm vào luật trời, tự ý thay đổi vận mệnh của hắn, cũng may hắn gặp được người có mệnh Kiếm Phong Kim, phù hợp với mệnh cách của hắn nên có thể cứu vãn, nếu không ngươi chắc chắn sẽ bị xuống trần gian chịu khổ vạn kiếp, mãi mãi không được phi tiên."

Hoàng Y giải trừ thuật định thân cho Tông Hiệu Đông, anh vội vàng ôm lấy cậu, lui về phía sau, hung ác quát lớn, "Giỏi cho tên tiểu nhân tự xưng là tiên nhân như ngươi, cho dù phải kiện lên ngọc hoàng đại đế ta cũng sẽ bắt ngươi trả giá."

Hoàng Y chấp tay thỉnh tội, "Lần này là sư đệ bần đạo phạm sai lầm, cũng do bận đạo không sớm phát hiện, bần đạo ở đây thỉnh tội với các vị, bận đạo sẽ lập tức dẫn hắn về trị tội, cho các vị một lời công đạo."

"Muốn tự xử, đừng hòng, hôm nay chúng ta quyết không tha cho tên yêu đạo thối tha này."

Phương Tín và Phương Hạ Lan nhảy ra canh ở cửa, bày ra bộ dạng muốn đi cứ bước qua xác của ta, căn bản không nghĩ tới người ta có thể trực tiếp phi thăng.

Hoàng Y bất đắc dĩ nhìn đám phàm nhân ở đây, lại nhìn sư đệ của mình nóng nảy không yên muốn tìm cách thoát thân, thầm thở dài một hơi, giơ tay lại, ấn vào đầu Du Châu một cái.

"Đại sư huynh, tại sao..." Chưa kịp nói xong, hắn đá hộc máu ngã xuống đất.

Hoàng Y không nhìn hắn, quay sang nhìn những người khác, nói: "Bần đao đã hủy đạo hạnh ngàn năm của hắn, sau khi trở về thiên giới sẽ xử đúng tội, các vị yên tâm, bần đạo sẽ bù đắp thiệt thòi của các vị suốt bao năm qua, tuyệt không thiếu."

Phương phu nhân cười lạnh, "Bù đắp thế nào, các ngươi khiến nhi tử của ta chịu khổ suốt mười năm, lại lưu lạc thêm mấy năm nữa, các người dùng gì để bù đắp đây?"

Bà đưa mắt nhìn Phương Huyên, buồn bã nói, "Nương xin lỗi con, là nương nợ con, con chịu trở về gặp nương, nương có chết cũng nhắm mắt."

Phương Huyên vội lắc đầu, "Không, con không hận nương, chỉ là con..." Chỉ là lòng con rất đau mà thôi.

Những oan uổng không thể nói ra.

Những trận đòn roi đau đớn không hiểu nguyên nhân.

Những lời nói nhục mạ đâm thẳng vào tim.

Trải qua bao nhiêu ký ức đau khổ, cậu đã không còn cách nào coi như không có chuyện gì mà chấp nhận bọn họ nữa rồi.

Không hận, nhưng cũng không tha thứ...

Hoàng Y nhìn cậu và Tông Hiệu Đông, nói: " Hai ngươi yên tâm, ta sẽ đưa các ngươi trở về thế giới của các ngươi, đồng thời, ta sẽ phù hộ các ngươi và người nhà của các ngươi có thật nhiều phúc phần, cả đời phú quý, không lo bệnh tật."

Tông Hiệu Đông định nói thì Phương Huyên đã cắt ngang, cậu rũ mắt buồn bã nói: "Được, chỉ cần như vậy là đủ rồi." Nếu những gì cậu chịu có thể đổi lấy bình an cho người thân, vậy thì cậu cũng không còn gì oán trách.

Hoàng Y hài lòng gật đầu, túm lấy Du Châu biến mất ngay trước mặt mọi người.

Từ không trung vọng lại một tiếng nói, "Cho ngươi hồng ngọc, khi nào muốn về, cứ cầm nó nhắm mắt tập trung nghĩ tới là được."

Trên tay Phương Huyên đột nhiên xuất hiện một viên ngọc màu đỏ sáng chói.

"Huyên Nhi... Con ở lại đi được không, chúng ta muốn bù đắp cho con." Sau khi Hoàng Y biến mất, Phương phu nhân lập tức trở nên khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, bà được Phương Hạ Lan dìu tới trước mặt cậu, rơi lệ níu giữ cậu.

Phương Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, "Chuyện trước kia đã sáng tỏ, con không trách mọi người, nếu không vì như vậy, con sẽ không gặp được tướng công, sẽ không có Bối Nhi. Con đã có trượng phu, phải đi theo trượng phu..."

Cậu quay lại vẫy tay với Bối Bối.

"Cha."

Cậu bế bé lên, dịu dàng nói, "Ngoan, đây là ngoại tổ mẫu."

"Ngoại tổ mẫu." Bé nói theo.

Phương phu nhân bật khóc nức nở ôm bé một cái. Từ trong tay áo lấy ra một con rối vải, "Đây là con rối vải tự tay nương may, mười nằm trước đã muốn đưa cho con, nhưng mà... Huyên nhi, bây giờ con có nguyện ý nhận lấy nó không?"

Phương Huyên đưa bàn tay ra, run run nhận lấy, ngón tay khẽ vuốt ve con rối, trên môi nở một nụ cười chua xót, cậu khẽ gật đầu với bà một cái, ôm lấy con rối đi sang bên cạnh.

Cậu đi tới trước mặt Phương tướng quân, nước mắt chảy dài, "Đây là ngoại tổ phụ."

"Ngoại tổ phụ."

Phương tướng quân giang tay ôm cả hai cha con vào lòng, "Ngoan, hai đứa đều ngoan."

Ôm cậu vào lòng, hài tử lanh lợi đáng yêu năm xưa nay đã trưởng thành, đã thành gia lập thất, có lẽ sai lầm năm xưa sẽ không cách nào hàn gắn được, nhưng chỉ cần nhi tử còn sống, khỏe mạnh, cho dù bắt ông đổi những năm tuổi thọ còn lại của mình ông cũng bằng lòng.

Cậu rời khỏi cái ôm của ông, lau nước mắt, tiếp tục tiến tới chỗ Phương Hình, Phương Tín và Phương Hạ Lan.

Bé cũng lần lượt gọi đại cữu, tam cữu, a di.

Lùi ra sau hai bước, phương huyên quỳ xuống trước mặt Phương tướng quân và Phương phu nhân vái lạy ba cái.

Cậu đứng dậy, quay lại chỗ Tông Hiệu Đông, đưa viên hồng ngọc cho anh, nức nở gọi: "Ông xã..."

"Ngoan, anh và con sẽ mãi ở bên em." Tông Hiệu Đông hôn lên trán cậu một cái.

Phương Huyên mặt đầy nước mắt quay đầu lại nhìn thân nhân của mình lần cuối, ba người từ từ biến mất trong không trung.

"Huyên Nhi..." Phương phu nhân gào khóc gọi theo.

Mở mắt ra, Phương Huyên thấy mình đang ở trong phòng, bên cạnh là Tông Hiệu Đông và Bối Bối đang nhìn mình chằm chằm, trong tay vẫn còn cầm một con rối vải.

Cậu nghiêng người về phía trước ôm chầm lấy anh, òa khóc nức nở.

Hết truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top