Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Lãng đi được vài bước, đột nhiên quat đầu nhìn lại thì thấy Đường Mộ đang đứng tại chỗ thất thần.

"Tổ tông, em mà không dẫn đường, anh mang theo nhiều thứ như vậy để chỗ nào đây?"

"Đi tới vùng núi rừng rậm của anh đi!" Đường Mộ bước chậm đuổi kịp tới.

"Tốt lắm! Em đi cùng với anh đi! Có em đi tới đâu cũng có được, anh không có ý kiến!"

Thẩm Lãng tuyệt đối chính là loại người thích ứng mọi hoàn cảnh. Điều kiện tiên quyết là chỉ cần tiểu tổ tông này ở bên cạnh y.

"Em có nói đi cùng với anh sao?" Ngủ ở trong núi trong rừng? Ngại quá, miễn bàn! Hắn một đồng tiền cũng không có!

"Hai chúng ta là vợ chồng hợp pháp, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng! Anh nếu ngủ ở trong rừng rậm, thân ái, em thế nào cũng phải đi cùng anh chứ?"

Đường Mộ liếc Thẩm Lãng một cái, trực tiếp xem thường. Người này thật sự rất lạ!

...

Phòng ở là Đường gia chuyên môn vì người nhà mình lưu lại thạch đầu biệt thự, vẻ ngoài đơn giản không quá bắt mắt, bên trong phương tiện thiết bị đầy đủ hết, trang trí điền viên nông thôn phong cách Âu, đơn giản mà không mất cách điệu. Thẩm Lãng nhìn phòng ở chỉ có một từ để hình dung Đường gia --- giàu vờ lờ!

Người Đường gia thật giàu có! Phòng ở tu kiến như vậy, chính là tiền nhiều để đốt!

"Một đoạn đường đi vào này cũng là nhà em xây dựng?"

Nơi này hẻo lánh, không có khả năng có phương tiện giao thông gì, y chú ý tới, đoạn đường xây dựng giá trị không nhỏ này tới đây là dừng, thật rõ ràng, đây không phải là phương tiện giao thông công cộng.

"Đúng vậy, lúc đầu trong này có đường chính là một con đường bùn, ra vào rất không thuận tiện, ông nội liền bỏ vốn tu sửa con đường này, thế là thuận tiện ra vào."

Đường Mộ vào nhà liền tự ném mình lên sofa, giống như một con người không có xương. Ít nhất Thẩm Lãng chính là loại cảm giác này. Tiểu tổ tông này đi đến chỗ nào đều là có thể ngồi không đứng, có thể nằm thì không ngồi!

"Em có thường đến đây không?"

Thẩm Lãng lái xe hơn ba tiếng, nhưng mà vừa vào cửa vẫn là lưu loát thu dọn hành lý gọn gàng. Sắp xếp hành lý xong, y ở trong tiểu biệt thư nhìn đông ngó tây, đây là thói quen y sửa không được, ở một chỗ mới, luôn muốn thăm dò địa thế thật tốt trước. Đây là thói quen dưỡng được khi y ở đại đội đặc chủng, mấy năm nay bởi vì quá nhiều nhiệm vụ, đây đã là thói quen đã trở thành bản năng.

"Ông nội với ba cùng thúc thúc bá bá thường đến, tam ca với nhị ca không quá thích yên tĩnh hẻo lánh nên rất ít đến, em cũng vài năm rồi không có tới."

Hắn đi Đức ở một thời gian, đến bây giờ cũng ba năm không đến đây, nơi này vẫn như trong trí nhớ của hắn. Núi xanh không đổi, nước biếc chảy dài.

"Phía sau kia là nơi nào?" Thẩm Lãng kéo cửa sổ ra, chỉ vào núi rừng phía sau phòng ở.

"Ông nội trồng rừng cây ăn quả." Đường Mộ cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

"Vậy nguyên một mảnh đều là cây ăn quả?"

Đứng từ trên đỉnh có thể nhìn thấy nguyên một mảnh núi rừng lớn như vậy hình như là đều có người chăm sóc. Nếu một mảnh đều là, vậy cần bao nhiêu nhân công chăm sóc?

"Ngoại trừ đỉnh núi đối diện cửa chính, xung quanh đây đều là cây ăn quả. Sau khi lão gia tử rời khỏi thương trường, thì đem tâm tư đặt trên mảnh rừng lớn này, thôn dân chung quanh đây liền giúp đỡ coi sóc mảnh rừng trái cây này, cũng không cần ra ngoài làm công kiếm tiền, còn có thể kiếm sống nuôi gia đình, nhất cử lưỡng tiện.

"Lão gia tử này tốn bao nhiêu tâm tư?" Xem ra là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mới có thể tìm một kí thác như vậy!

"Tốn tâm tư? Ông ấy một mao tiền tâm tư cũng chưa tốn, nơi này đều là công lao của đại bá mẫu bọn họ, chỉ là lão gia tử không chịu ngồi yên, giành tự mình làm tự mình can thiệp."

Đường gia này các phu nhân đều nhàn rỗi, hai ba mươi năm cuộc sống hào môn cái gì cũng chán rồi, liền nghĩ tới những chuyện này.

"Đại bá mẫu? Đây là..."

"Bọn họ nhàn rỗi làm ra sản vật, cả ngày không có chuyện thú vị gì có thể giết thời gian, tự nhiên nghĩ đến làm một làng du lịch, sau đó lại làm vài mẫu vườn trái cây, vì thế đã có khu rừng nhìn thấy như hiện tại."

Lão gia tử vẫn không biết thạch đầu viện của mình đã bị ai phá vỡ ra, hiện tại vẫn còn chưa hay biết gì.

"Thì ra là thế!" Xem như đã thấy rõ Đường gia không có một người nào là nhàn rỗi.

"Đi thôi! Tổ tông, chúng ta đi dạo một chút, ra ngoài rồi thì đừng cuộn mình ở trong phòng nữa!"

Kiểm tra xong địa thế, thu dọn sẵn sàng, Thẩm Lãng nhìn phu nhân vừa vào cửa liền ngồi lên sofa không nhúc nhích, trực tiếp kéo người ra ngoài.

"Không đi!" Đường Mộ bị kéo đi, sắc mặt đen muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Hắn tới đây không phải để đi lòng vòng!

"Đi! Thân thể này của em cần phải rèn luyện!"

Thẩm Lãng mới không quan tâm hắn cự tuyệt. Phát sốt một cái là dài tới hai ngày, y thật sự nhìn không được.

"Em như thế nào mà cần phải rèn luyện?" Đường Mộ phát hỏa.

"Em phát sốt một cái cũng có thể sốt hai ngày, em nói cái thân thể này của em còn không cần rèn luyện?"

"Anh có thể! Có bản lĩnh thì cả đời này anh đừng có mà phát sốt!" 

Đường Mộ đối với cái thể chất hỏng bét dễ dàng phát sốt này của mình cũng không có cách nào, bị lấy ra nói chuyện này, hắn thực khó chịu.

Là một người đàn ông không ai nguyện ý bị người khác chế giễu nói chuyện mình không được. Cho dù thật sự thể chất của mình không tốt thì cũng không được!

"Tổ tông, em biết không? Anh còn thật có bản sự này, anh chí ít vượt qua hai mươi lăm không có phát sốt đâu!" Thẩm Lãng cười giống như là hồ ly trộm thịt.

Đường Mộ trừng mắt nhìn nam nhân cười đến vẻ mặt thiếu đánh này. MN! Có phải cái gì làm cùng người này hắn đều không chiếm được tiện nghi hay không? Đánh không lại, nói cũng nói không qua! Hắn cả đời này chẳng lẽ cứ như vậy bị y ăn gắt gao?!

"Đi thôi! Tổ tông, anh có bản lĩnh này thật, em cứ ngoan ngoãn theo anh rèn luyện một chút đi!" Thẩm Lãng trực tiếp kéo Đường Mộ ra cửa, đi lòng vòng.

Đường Mộ nhìn nam nhân rõ ràng đang sung sướng này, phát hiện cái tên chuyên chế này hình như là đã trở lại bộ dáng lúc bọn họ vừa mới quen biết? Hắn nói cảm giác quái quái thế nào, thì ra là quái ở chỗ này, bộ dáng kia của tên này thật đúng là đã rất lâu. Vừa mới bắt đầu y chính là dùng tư thái cường thế như vậy xông vào cuộc sống của hắn. Nhưng mà đã thật lâu không thấy. Đường Mộ không thể nói rõ trong lòng mình là cảm giác gì, nhưng mà không thể phủ nhận, dạng này càng chân thật hơn một chút. Trong khoảng thời gian kết hôn, hắn luôn cảm giác không được tự nhiên, náo loạn nửa ngày cũng không hiểu vì sao không được tự nhiên, hắn nghĩ bây giờ hắn đã tìm được điểm mấu chốt rồi.

"Thời gian còn sớm, hai ông cũng không cần chúng ta chăm sóc, đi thôi! Cùng anh đi leo núi."

Thẩm Lãng trực tiếp dắt phu nhân thân ái của y đi đến bên cạnh xe, lục tung tìm một đống lớn trang bị, ba lô, giày leo núi, trang phục leo núi, xem ra là đã sớm có chuẩn bị.

"Anh đã sớm chuẩn bị?"

Đường Mộ nhìn toàn bộ trang bị này, cười trào phúng. Tên hỗn đản này là đã sớm có dự mưu! Còn làm một bộ dáng lâm thời quyết định! Hừ!

"Anh có hỏi ông nội, ông ấy nói gần đây có núi, anh liền chuẩn bị này nọ, chính là muốn cho em đi ra hoạt động một chút, tránh cho mỗi ngày đều ở trong phòng, thân thể đều bị cuộn tròn giống như cái chăn rồi."

Thẩm Lãng cũng thẳng thắn, giấu giếm không có ý tứ gì. Thẳng thắn với phu nhân, đây là điều thứ nhất của cuộc sống gia đình!

"Anh đã nói sẽ không cưỡng chế em thay đổi cuộc sống." Đường Mộ bỏ giày leo núi trên tay ra, sắc mặt lạnh lùng nói.

"Anh đáp ứng không cưỡng chế thay đổi cuộc sống của em, cũng không phải là đáp ứng lấy sức khỏe thân thể em trả giá!"

Hai lần phát sốt này cũng làm cho y đủ nghẹt thở, y cũng không muốn khi mình ở trong quân đội lúc nào cũng lo lắng hắn ở nhà một mình, có phải lại đau chỗ nào bệnh chỗ nào hay không. Mình cũng không ở bên cạnh hắn, đây là điều y không chịu nỗi!

"Em rất tốt! Không cần anh phải nhọc lòng!" Đường Mộ cũng không cảm kích.

"Vừa phát sốt là gây sức ép hai ba ngày, em gọi là tốt lắm?"

Thẩm Lãng tiếu tựa phi tiếu, bộ dáng kia khiến người ta không tự giác tránh lui 3 xá. 

(1xá khoảng 30 dặm = 1609m)

Đường Mộ tuy rằng không sợ, nhưng mà cũng biết nam nhân trăm năm khó được phát hỏa một lần này, đây là động khí!

Rất muốn tiếp tục phản bác lại, nhưng mà Đường Mộ mẫn cảm ngửi thấy mùi nguy hiểm, biết người này thực sự tức giận rồi, hắn là đánh không lại, hậm hực ngậm miệng lại. Cho dù chưa từng thấy qua cũng đoán được nam nhân này là một quân trưởng, đại khái không phải hạng người dễ trêu chọc gì. Đường Mộ trừ phi là thật sự nổi trận lôi đình, trong tình huống như vậy, hắn có thể bảo trì lý trí.

"Mặc vào đi!"

Thấy Đường Mộ xìu xuống, Thẩm Lãng cũng không để ý, vợ là lấy về để yêu thương, nếu không phải bị chọc tức, y cũng không thực sự tức giận với người này.

Thay trang phục leo núi cùng giày, nhìn ba lô trong tay Thẩm Lãng, dùng ánh mắt cân nhắm chỉ biết không nhẹ: "Anh định qua đêm ở trong rừng?"

"Là có quyết định này."

"Vậy anh tự đi một mình đi!" Đường Mộ đã muốn lui bước, nhưng mà muốn qua đêm ở trong rừng, vẫn là miễn bàn đi!

"Nói giỡn thôi! Bây giờ còn sớm, chúng ta có thể ở lại trong rừng một lúc, anh đã chuẩn bị lương khô và lều, có thể dọc đường ngủ một giấc." Hai vợ chồng ở chung cũng không phải là mỗi người nhường một bước sao?

Nghe được lời nói của Thẩm Lãng, Đường Mộ cuối cùng cũng cảm thấy có thể làm được, một thú vui khác của thú vui vợ chồng là lần đầu tiên xuất hành sau khi bắt đầu hôn nhân.

Tố chất thân thể của Thẩm Lãng vào rừng liền thể hiện ra y ở trong quân đội không phải là làm không mười mấy năm, vừa mới đi một tiếng đồng hồ, Đường Mộ chỉ biết mình ở trong mắt nam nhân này vì sao lại là hắn bị gọi là thân thể chất không được.

Ngọn núi cheo leo này, cây cối rậm rạp khiến bọn hắn vừa đi vừa nghỉ, rừng không có đường đi hắn căn bản là không có chút phương hướng cảm nào, nhưng mà tên kia căn bản là bình thường như mãnh hổ về núi. Đi như giẫm trên đất bằng không nói, còn một đường ngâm nga vài bài hát. Không cần dụng cụ gì chỉ biết đi con đường kia.

"Anh có thể câm miệng hay không?" Nghe y ngâm nga ca khúc, Đường Mộ cứ cảm giác đây là nhạo báng! Trần trụi nhạo báng hắn là thật sự cần phải rèn luyện một chút!

"Đi không nỗi nữa sao?" Thẩm Lãng quay đầu nhìn tiểu tổ tông nhà mình, cười đến rất là vui vẻ. Biết tiểu tổ tông mạnh miệng này mệt rồi.

"Nếu em nói em đi không nỗi nữa, anh sẽ cõng em chứ?" Đường Mộ liếc trắng mắt.

"Được! Anh cõng em đi, trở về theo anh về quân đội ở một tháng." Thẩm Lãng tuy rằng không phải thương nhân, nhưng mà y tuyệt đối có tiềm chất làm gian thương.

"Ông đây tự đi!" 

Chỉ biết tên hỗn đản này không có lòng tốt như vậy. Vốn chính là lôi kéo hắn đi ra leo núi rừng, như thế nào có thể bỏ qua hắn như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top