Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

7.

Tôi choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt lớp áo ngủ, dính sát vào tấm lưng trắng nõn. Tôi nhìn trời vẫn còn tối, quơ quào cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, con số 3:07 đập thẳng vào mắt tôi.

Còn sớm như vậy? Đó giờ tôi đâu có tin chuyện ma quỷ nên đương nhiên tôi nào có biết hóa ra đây là khung giờ xấu.

Đến lúc nhận ra cũng đã quá muộn rồi...

8.

Cổ truyền tới cảm giác ẩn ẩn đau. Tôi bỗng nhớ tới giấc mơ lúc nãy, trong đầu đột nhiên nảy lên suy nghĩ hết sức hoang đường.

Tôi bước xuống giường, vội lao vào nhà vệ sinh. Khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi không khỏi bàng hoàng.

Trên cần cổ trắng nõn của thanh niên giờ đây hằn một vết thương dữ tợn như... mới vừa bị ai đó bóp cổ.

Tôi nhẹ vươn tay định chạm vào nơi đó, theo động tác của tôi, tay áo thấp thoáng xê dịch một chút, vô tình để lộ vết hằn đỏ do bị trói ở cổ tay.

Không thể nào?!

Tôi như nhận ra điều gì đó, vội kéo ống quần lên và càng tuyệt vọng hơn khi trông thấy cả cổ chân tôi cũng có vết hằn đỏ.

"Không... Không phải là mơ sao!"

9.

Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

Lúc tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngay lập tức, tôi cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm tôi không hề che giấu.

Tôi lần theo trực giác nhìn về một nơi.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, "Quý Ngài Trong Tranh" mà tôi đã thấy ở bảo tàng đang được treo ở phía trên đầu giường tôi!

Bức tranh cũng đã thay đổi. Người đàn ông trong tranh vốn dĩ đang ở xa xa, hòa mình với cánh đồng hoa bỉ ngạn, giờ đây đã tiến rất gần, cứ như thể anh muốn xé toạc lớp giấy vẽ mỏng manh để bước ra ngoài thế giới hiện thực.

Đột nhiên ánh mắt của anh ta khẽ động, nhưng thay vì sợ hãi, tôi chợt nhận ra rằng đây chẳng phải là đôi mắt tôi đã thấy trong mơ sao?!

Vậy ra cái tên điên điên khùng khùng trong mơ là người này à!

10.

Động tác chuẩn bị bước ra từ tranh của Akemi khựng lại, trong đôi mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên nhưng sau đó đã bị sự thích thú đến tột cùng lấn át.

Anh liếm môi nhìn cậu trai bên ngoài với vẻ thèm thuồng, đã lâu lắm rồi anh mới gặp một con mồi thú vị và khó xơi như vậy. Nhưng không sao, quá trình đi săn càng khó, tới lúc ăn được lại càng ngon miệng...

Tạm thời cứ ở yên trong tranh vậy.

11.

Lòng tôi như tro tàn, chuyện quỷ dị liên tiếp xảy ra làm sụp đổ thế giới quan duy vật của tôi.

Tôi e dè ngắm nghía bức tranh, đôi mắt của anh vẫn luôn nhìn tôi không rời.

Cứ thế bốn mắt nhìn nhau. Tôi nhìn vào mắt anh để xem thử rốt cuộc trong tranh có cơ chế ẩn nào không hòng vớt vát chút niềm tin còn sót lại. Về phía Akemi, anh dùng phép khống chế một lần nữa nhưng nó lại không mảy may có tác dụng với cậu trai trước mặt.

Nhìn mãi tôi cũng không thấy có gì bất thường, cơn buồn ngủ lại kéo đến nên tôi quyết định tạm thời tính sau. Tôi cũng không e sợ anh đột ngột tiến ra, bởi nếu như anh ta muốn tiến ra giết chết tôi thì ban nãy anh ta đã làm vậy rồi, dù gì tôi cũng chỉ là một tên có giá trị vũ lực bằng không, một cước là nằm.

Tôi lục lọi tìm khăn trải bàn cũ trong tủ, phủ lên bức tranh, ngáp ngắn ngáp dài rồi leo lên giường ngủ.

12.

Trong lúc tôi đang ngủ ngon lành, một bóng người cao lớn đứng bên cạnh giường, đôi mắt hoàng kim không chớp, nhìn tôi một cách suồng sã.

Akemi chạm vào những sợi tóc loã xõa trên trán của thanh niên, ngón tay một đường lướt xuống đôi mắt nhắm nghiền, cái mũi nhỏ, khẽ ấn nhẹ vào đôi môi mềm mại cho đến khi người trên giường nhíu mày, lầm bầm gì đó, anh mới rời đi rồi dừng lại ở vết thương trên cổ.

Như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật mình đã để lại trên người cậu, Akemi vuốt ve nơi đó, móng vuốt sắc nhọn nhẹ đâm chọc, từ từ gia tăng sức lực như muốn xé toạc vết thương trên cổ, thăm dò vào máu thịt bên trong.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau của người trên giường, anh liếm môi, không kiềm được hưng phấn đâm sâu vào da thịt yếu ớt của cậu. Dòng máu ấm nóng chảy ra, Akemi muốn nếm thử hương vị của nó, nhưng khi ngón tay anh trực tiếp chạm vào máu của cậu, một nhiệt độ nóng bỏng như muốn thiêu đốt khiến sắc mặt anh kinh hoảng, vội rút tay ra.

Ở nơi anh vừa chạm xuất hiện một vầng hào quang với một chuỗi các ký tự, nó như một lớp màn chắn bảo vệ che chở cho người đang say giấc trên giường.

Ha... Chẳng trách cậu ta lại có thể sống tới giờ phút này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top