Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1: XUNG ĐỘT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên tác phẩm: Tay trong tay với anh

Quyển 1: Nắm tay

Tác giả: Starkute123

---

CHƯƠNG 1: XUNG ĐỘT

Trung tâm thành phố X, khu dân cư Y, khí trời phương đông nhô cao, nắng vàng ươm mọi nẻo đường, mọi người nhộn nhịp sự sống, cửa sổ phòng mở rộng, nắng len lỏi vào trong. Tia nắng soi vào khuôn mặt cậu con trai đương nằm ngủ, bỗng tỉnh giấc khó chịu. Tâm thức biết rằng trời đã sáng, nên tỉnh dậy bắt đầu ngày mới nào, suy nghĩ vừa hiện thì liền ngồi dậy, cậu dụi mắt.

Sân nhà rộng, tiếng quét lá giữa sân, cậu con trai bước ra tới cửa, ngước nhìn nội Cao, dáng lão còng còng lom khom quét sân, từng nhát chổi chậm rãi, khẽ gọi: "Bà nội!"

"Tiểu Tinh Tú, dậy rồi hả cháu!" Nội Cao lên tiếng, ánh mắt già nua nhìn về phía cháu trai của mình, Cao Tinh Tú. Cậu đứng đó, dáng người gầy gò, cặp kính trên sống mũi càng làm nổi bật vẻ thông minh. Bộ áo ngủ cũ nhàu đã bị giãn do giặt nhiều lần càng khiến cậu trông nhỏ bé hơn. Bất giác lại nhớ ra điều quan trọng hôm nay, liền bảo: "Mau!"

Vừa nói vừa bước tới, kéo kéo tay áo vẻ vội vàng: "Mau đánh răng rửa mặt nhanh rồi tới trường!"

Cao Tinh Tú gật đầu, tay cầm bàn chải với chút kem, gió thu lạnh buốt làm nước càng thêm giá, khiến tay cậu run nhẹ. Vừa đánh răng, cậu vừa nghĩ về những chuyện đã qua trong quá khứ - tai nạn của cha khi cậu mới tám tuổi, mẹ bỏ đi, để lại cậu cho bà nội nuôi. Cậu thầm nhủ với chính mình phải học thật giỏi, không chỉ để vươn lên trong cuộc sống, mà còn để sau này có thể chăm lo cho nội Cao - người đã gánh vác cả tuổi thơ cậu trên đôi vai gầy yếu.

Cao Tinh Tú khoác lên mình bộ đồng phục trường cao trung số 5, áo vừa vặn ôm lấy thân hình. Cậu cẩn thận soạn cặp, lòng rộn ràng háo hức ngày tựu trường. Năm nay là năm cuối cấp, cậu không chỉ háo hức gặp lại đám bạn mà còn quyết tâm học hành chăm để có thể giành 1 suất vào trường đại học P - một trong những đại học nổi tiếng của đất nước.

Ra khỏi cửa phòng thì phát hiện bà nội đã đứng đợi cậu từ lâu, tay cầm gói xôi nhỏ, ánh mắt trìu mến dặn cháu mình vài câu ra ngoài cẩn thận, Cao Tinh Tú nhận gói xôi, khẽ thơm bà nội 1 cái ở má hệt như ngày xưa. Cậu bước ra ngoài kệ mang giày, nội Cao đứng phía sau dặn cậu vài câu, dặn thêm nữa rằng chiều nay về sớm thì phụ bà đi giao thảm đan tay, cậu đồng ý. Cao Tinh Tú chậm rãi ra khỏi ngõ nhỏ, tìm đường tới trạm xe công cộng, vài phút là ra đường lớn, cậu phát hiện cậu bạn cấp hai của mình cũng đang chờ xe, Lục Thắng. Mọi ngày cậu ấy đều đi xe đạp tới trường nhưng chẳng hiểu tại sao hôm nay lại có nhã hứng đợi xe.

"Chào cậu!" Cao Tinh Tú mở lời trước, đứng cạnh cậu bạn đang trông có vẻ rệu rã này, cậu bạn lười biếng đáp lại ngắn gọn: "Chào!"

"Sao thế? Trông cậu có vẻ buồn ấy!" Y đùa, cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện này, coi như là giết thời gian chờ đợi xe tới trạm. Lục Thắng cao hơn hẳn cậu nên khuôn mặt cũng không giấu được vẻ lờ đờ vì thiếu ngủ, khẽ đáp chậm rãi: "Chỉ là hơi buồn ngủ!"

Cao Tinh Tú chẳng ngạc nhiên. Cậu đã quá quen với thói quen thức khuya chơi điện tử rất hại sức khỏe của bạn mình, khuyên bảo bao lần cũng chẳng được. Cậu lắc đầu, nhún vai, quyết định để Lục Thắng ngủ gà ngủ gật mà không nói gì thêm. Xe buýt sắp đến, cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn ở trạm, cố nén một nụ cười khi thấy bạn mình lại ngáp dài.

Xe buýt tới trạm trường học, nhiều học sinh bước vào trường, không khí ngày đầu đi học vừa ồn ào vừa sôi nổi. Thân dáng cậu băng qua đám đông dưới sân trường, Cao Tinh Tú lên lầu, nhanh chóng tìm tới lớp cũ, năm nay lớp cậu là lớp tự nhiên đứng đầu khối. Ngay khi bước vào lớp là y đã nhìn sơ một vòng lớp rồi tự nhận xét, năm nay lớp cậu có thêm vài học sinh mới, vài khuôn mặt quen thuộc đã bị chuyển đi và những gương mặt mới chuyển vào. Những học sinh mới ấy không biết ngồi đâu nên đã tự ngồi vào những chỗ không ai ngồi, nhưng chỗ cậu ngồi vẫn trống.

Tiếng chuông reng báo hiệu giờ vào học, lớp học vẫn không dứt những lời bàn tán xì xầm và chỉ dừng lại khi cánh cửa lớp kéo ra, thầy giáo bước vào, khuôn mặt bình thản nhìn cả lớp, lớp trưởng cũng không quên nhiệm vụ, liền hô to: "Cả lớp"

"Chúng em kính chào thầy!" Lời vừa dứt thì thầy giáo ra hiệu học trò ngồi, bắt đầu giờ sinh hoạt làm quen với cả lớp, thầy giáo chủ nhiệm của cậu tầm độ 35, vẫn còn khá trẻ so với những thầy cô khác, dáng người cao gầy, gương mặt luôn có nét nghiêm nghị nhưng vẫn toát lên vẻ điềm đạm. Thầy giáo mặc sơ mi trắng với tay áo xắn đến khuỷu, đôi mắt sau cặp kính tròn luôn ánh lên sự kiên nhẫn. Là giáo viên phụ trách môn ngữ văn, giọng nói của thầy rất trầm ấm: "Thầy đã giới thiệu tên thầy là Khâu Kiến Quốc rồi!"

Vừa nói, thầy giáo chỉ tay lên bảng đen, nơi đã ghi tên của bản thân mình, tiếp tục nói: "Để lớp mình có thể làm quen và cho thầy nhớ mặt các em, các bạn lần lượt giới thiệu tên bản thân mình nha!"

Nhiều bạn học sinh trong lớp bắt đầu đứng lên theo trình tự rồi tự giới thiệu bản thân trước lớp, "Thưa thầy, em là Kiều Mạn Mạn, thầy có thể gọi em là Tiểu Mạn ạ"

"Thưa thầy, em tên Trình Trọng Lâm" Tiết sinh hoạt càng trở nên sôi động, những gương mặt mới và cũ bắt đầu làm quen nhau. Tới lượt cậu, cậu đứng lên đầy tự tin đáp: "Thưa thầy, em tên .."

"Em không cần phải giới thiệu" Thầy Khâu cắt ngang lời cậu, ánh mắt đầy vẻ tự hào, dõng dạc nói: "Em chính là học sinh đứng đầu khối 11 năm ngoái đúng không? Em Cao Tinh Tú"

Mọi người trong lớp đều đưa mắt nhìn về phía cậu. Bên trên bục giảng, thầy giáo nói: "Các em năm nay cũng là năm cuối rồi, thầy muốn các bạn cũng phải phấn đấu học tập như bạn học Cao đây nhé. Thầy rất tự hào vì được chủ nhiệm lớp tự nhiên đầu khối này. Nên thầy mong các em cũng phải khiến thầy tự hào nhé!"

Lời thầy nói ra khiến mọi người đều đồng loạt vỗ tay, vài học sinh mới chuyển vào lớp ban tự nhiên này tự nhiên phải e dè cậu vài phần. Thầy giáo nói không sai, cậu chính là học sinh xuất sắc đứng hạng 1 năm ngoái. Cao Tinh Tú khẽ cười cười gật đầu đáp lại mọi ánh mắt ngưỡng mộ dành cho cậu, y lặng lẽ ngồi xuống.

"Chào thầy và các bạn, mình là Bách Lạc Nhiên, là học sinh mới chuyển tới lớp mình, mong mọi người giúp đỡ" Giọng nam sinh phía sau cậu cất lên ngay khi Cao Tinh Tú ngồi xuống, y liền quay xuống nhìn người bạn mới này. Bất chợt phát hiện khuôn mặt cậu bạn này rất khả ái, với đôi mắt sáng và nụ cười hiền, trông cậu ấy toát lên vẻ thân thiện, dễ mến ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Chào cậu!" Cao Tinh Tú mở lời trước.

"Xin chào! Sau này giúp đỡ nhau nha!" Bách Lạc Nhiên lên tiếng, Cao Tinh Tú gật đầu, cậu khá là ấn tượng với y.

Buổi sinh hoạt sáng cuối cùng cũng kết thúc, giờ ra chơi đến, mọi người nhanh chóng ùa xuống lầu. Nhưng Cao Tinh Tú thì khác, cậu lười xuống lầu, thế nên tốt nhất là ở lại lớp nằm ngủ một lát. Dọn dẹp sách vở trên bàn, cậu đặt đầu xuống và chuẩn bị chợp mắt trước khi vào tiết học tiếp theo.

Bỗng một tiếng hét vang lên từ đâu đó trên lầu: "Tha... tha cho em! Em xin lỗi!"

Tiếng la khiến cậu giật mình tỉnh dậy. Gạt đi cơn buồn ngủ, cậu tò mò đứng dậy tìm nơi phát ra âm thanh. Ra đến cuối hành lang, cậu thấy một học sinh đeo kính cận, bị dồn vào tường, mặt mũi lấm lem, . Nhìn qua cũng đoán được cậu bạn này thuộc kiểu mọt sách chăm học.

Kẻ đang trong thế tấn công, tay nắm chặt, sẵn sàng ra đòn. Cao Tinh Tú không nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy tấm lưng rộng và chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn sáng lấp ló trên cổ tay - đoán được phần nào đây là một đứa con nhà giàu. Cậu không khỏi tự hỏi, tại sao lại phải ức hiếp người khác?

Không chần chừ, Cao Tinh Tú nhanh chóng lao đến ứng cứu. Bản tính cậu ghét cay ghét đắng cảnh kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, bởi cậu từng trải qua chuyện tương tự nên ám ảnh về sau không thể quên được. Ngay lúc nắm đấm chuẩn bị giáng xuống, y đã kịp thời chặn lại, tay giữ chặt cánh tay kẻ tấn công. Sự xuất hiện bất ngờ của cậu khiến kẻ kia khựng lại, quay sang nhìn cậu đầy kinh ngạc, không biết kẻ nào dám can thiệp chuyện của mình.

Một thằng nhãi cao ốm, mặt mũi tầm thường mà dám ngăn cản bổn công tử đánh người, tên nhà giàu nghĩ, nụ cười khinh bỉ thoáng hiện trên môi. Cao Tinh Tú và kẻ đối diện nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt cậu không hề sợ hãi. Nếu anh to gan thì tôi cũng chẳng nao núng. Cả hai như đang thách thức nhau, mắt đối mắt. Nam sinh hư hỏng buông ngay cậu mọt sách ra, rồi nhanh chóng nắm chặt cổ áo của Cao Tinh Tú, kéo mạnh về phía mình.

"Mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao?" Giọng hắn đầy ngạo mạn, cao ngạo nhìn Cao Tinh Tú. Y điềm tĩnh, không hề lùi bước trước cơn lửa giận của người này, nhìn thẳng vào hắn, giọng cứng cỏi, đáp: "Tôi không chịu được cảnh cậu ỷ thế bắt nạt người khác!"

Cao Tinh Tú quyết không chịu thua dù bản thân vẫn đang ở thế bị động. Hắn trừng mắt nhìn cậu, đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự tức giận. Đây là lần đầu tiên có người dám đối đầu với hắn, không kìm được, hắn buông ra vài câu chửi thô tục: "Mày biết cái đếch gì, thằng nhãi?"

Chuông vào lớp đột ngột vang lên, nhắc nhở cậu đã đến giờ, nhưng Cao Tinh Tú biết mình phải giải quyết xong chuyện này trước. Đám đông học sinh bắt đầu xúm lại xem cuộc tranh cãi, có người còn rỉ tai nhau rằng nên gọi giáo viên đến can thiệp, y bất chợt lo sợ sự việc sẽ gây ảnh hưởng đến hình tượng học sinh xuất sắc của mình và đặc biệt hơn là suất học bổng của trường. Nhân lúc cậu đang mất tập trung, hắn bất ngờ tung một đòn thật mạnh vào bụng cậu, khiến cậu đau điếng. Tuy vậy, Cao Tinh Tú vẫn kịp phản đòn, đấm thẳng vào khuôn mặt điển trai nhưng đầy kiêu ngạo của hắn.

Cả hai lao vào nhau, cú đấm nối tiếp cú đấm, thương tích là điều không thể tránh khỏi. Mỗi người đều không chịu nhường đối phương; anh đánh tôi một vố, tôi trả lại ngay một đòn. Cao Tinh Tú vẫn là người nhanh hơn, theo phản xạ, cậu dồn lực vào chân, nhấc gối lên tấn công thẳng vào chỗ hiểm của đối thủ. Cậu biết đó là hành động liều lĩnh, nhưng đó cũng là cách duy nhất để ngăn đối phương không làm càn thêm nữa.

Tên công tử phách lối ngay lập tức cảm nhận được cơn đau tê tái từ nơi đó truyền thẳng lên não. Hắn tê liệt, buộc phải thả Cao Tinh Tú ra, vùng hạ bộ đau đến nỗi khó thở. Cơn giận bốc lên khi nhận ra thằng nhãi ranh đã dùng "chiêu xấu" để hạ gục mình. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng thêm, người trước mặt đã phát hiện giáo viên đang tới. Y vội lách qua đám đông đang tụ tập, nhanh chân chạy vào lớp, để lại hắn trong cơn đau.

Hắn quỵ xuống, một tay ôm bên dưới, một tay chống xuống sàn, cơn đau làm hắn không thể đứng vững. Nhìn bóng lưng Cao Tinh Tú dần khuất xa, lòng hắn sục sôi một nỗi căm giận không thể tan, hét lớn giữa hành lang: "Mày nhớ đó, tao không để yên đâu!"

Cao Tinh Tú ngồi vào bàn, Bách Lạc Nhiên lẽo đẽo theo sau, tay vẫn còn cầm hộp mì ăn dở. Cậu liếc nhìn người bạn cùng lớp, thấy ánh mắt Bách Lạc Nhiên sáng rực, rõ ràng là đang rất ngưỡng mộ. Với Bách Lạc Nhiên bây giờ, bạn học Cao chẳng khác gì một vị anh hùng dũng cảm, liền thốt lên: "Cậu thật là giỏi đấy!"

"Chuyện gì chứ?" Cao Tinh Tú thản nhiên đáp, bày ra vẻ nãy giờ bản thân không biết đã có chuyện gì. Mắt nhìn qua Bách Lạc Nhiên đang lau tay bằng khăn giấy, chuẩn bị nói điều gì đó. Bạn học trước mặt không kìm được sự tò mò, hỏi tiếp: "Sao cậu dám đối đầu với cậu ấy thế?"

"Tôi đây ghét cảnh kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu!" Cao Tinh Tú thẳng thắn đáp, đoán được cậu bạn này đã ở cùng với đám đông ban nãy mà chứng kiến vụ ẩu đả, Bách Lạc Nhiên ngồi vào bàn phía sau. Người này liền vội xoa vai cậu bạn phía trên như thể tỏ vẻ thán phục, rồi bảo: "Cậu ta từng học chung lớp với tôi hồi ở trường cũ"

Cao Tinh Tú gật gù như đã hiểu ra được phần nào. Từ trước đến giờ, cậu chưa từng gặp kiểu công tử quậy phá như thế trong trường, có lẽ vì hắn mới chuyển đến. Người phía sau dường như biết khá rõ về lai lịch của hắn, dù không quá tò mò, nhưng Cao Tinh Tú vẫn hỏi thêm: "Cậu ta là ai vậy?"

"Cậu ta là Vương Kiện, gia thế thuộc dòng dõi hoàng gia đấy!" Bách Lạc Nhiên đáp. Cao Tinh Tú chỉ có chút ngạc nhiên, không ngờ tên côn đồ này lại là con nhà thượng lưu, chứ không phải tầng lớp trung lưu như mình đã đoán từ ban đầu khi thấy cái đồng hồ trên tay hắn. Cậu tự hỏi không biết có chuyện gì xảy ra mà hắn lại chuyển về ngôi trường này.

Cao Tinh Tú im lặng, chờ Bách Lạc Nhiên kể tiếp về Vương Kiện.

"Cậu ta năm ngoái bị đình chỉ thi bởi vì thành tích học tập quá tệ" Bách Lạc Nhiên tròn xoe mắt, tiếp tục kể: "Thường xuyên quậy phá, tụ tập đánh nhau ở trường cũ nhiều đến mức ban giám hiệu từ chối tiếp nhận hồ sơ của hắn, cho hắn lưu ban 1 năm"

"Đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng xảy ra sao?" Cao Tinh Tú thắc mắc, trong đầu dấy lên nhiều câu hỏi, muốn tìm hiểu sâu hơn.

"Cậu ta đánh gãy chân một đàn em... Cậu hôm nay bạo gan can dự vào chuyện của cậu ấy đúng là không đơn giản đâu" Đoạn cuối cuộc đối thoại, Bách Lạc Nhiên tỏ vẻ lo lắng cho cậu.

"Vậy cậu ta học lớp nào?" Cao Tinh Tú hỏi thêm, liếc nhìn về phía cửa lớp khi thấy giáo viên đã sắp bước vào. Bách Lạc Nhiên cười tinh quái, dường như đoán được rằng bạn học sẽ muốn tìm hiểu thêm về Vương Kiện. Cậu giơ tay chỉ về phía cuối lớp bên kia và nói: "Cậu ta học chung lớp với chúng ta đấy! Ngạc nhiên chứ?"

"Cái gì?" Y thốt lên, mắt mở lớn đầy bất ngờ.

Cao Tinh Tú ngẩn người trước lời nói của Bách Lạc Nhiên, rồi nhìn theo hướng tay cậu bạn chỉ. Quả thực, Vương Kiện đang ngồi trong góc lớp, áp mặt xuống bàn mà ngủ, vẻ mặt không chút quan tâm đến việc học hành. Khi giáo viên bước vào lớp, cuộc trò chuyện lập tức ngừng lại, cô giáo yêu cầu học sinh trở về chỗ.

Cao Tinh Tú quay lên đối diện bảng, người bên dưới vội vã cất đồ ăn vào hộp tủ, lấy sách học ra. Bách Lạc Nhiên cũng không quên nhìn người ngồi trước mặt, tấm lưng trắng biểu thị đang chăm chú nhìn giáo viên trên bục viết vài nét vào bảng. Bách Lạc Nhiên khẽ thở dài ngao ngán.

"Tiếp xúc với cậu ta. Tôi sợ cậu chắc chắn sẽ gặp rắc rối đấy, Cao Tinh Tú!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top