Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21 - 30:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21:

Làn gió biển khoan khoái mát mẻ nhẹ nhàng vuốt lên làn da phơi bên ngoài đưa đến một cảm giác vô cùng thoải mái khiến Thu Tư vừa mới tỉnh lại không muốn mở mắt ra một chút nào. Khi ý thức trở lại đầy đủ, Thu Tư mới nhớ nơi này không phải là ở nhà với chiếc giường mềm mại mà là bở biên mang theo không khí trong lành tươi mát. Cậu vội mở mắt, tiến vào trong tầm nhìn của cậu là gương mặt ướt mồ hôi mà hai gò má đỏ sậm lên vì ánh mắt trời hắt xuống của Tang Mặc Ngôn. Thu Tư vội vàng ngồi dậy khỏi khuỷu tay của đối phương, ánh mắt nhìn về phía Tang Mặc Ngôn ngập tràn tự trách. ”Xin lỗi!”

Nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của hắn, trái tim Thu Tư khẽ co lại đau đớn, cậu vươn tay dùng chính bàn tay mình mà lau đi. Tang Mặc Ngôn kéo tay Thu Tư làm như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hắn mỉm cười vẫn là sự dịu dàng đến say lòng người. “Nếu cảm thấy có lỗi với anh thì hôn anh một cái đi!” (Lưu manh =)))

“Đã phơi nắng thành ra thế này rồi mà anh còn cười.” Rút tay từ trong tay hắn lại, Thu Tư xoay người cầm lấy chiếc túi đặt bên chân, cậu nhớ khi đi có mang thêm kem chống nắng, hi vọng là ở trong túi này…

Lại giữ chặt lấy tay Thu Tư, thanh âm đầy từ tính cũng vang lên theo đó. “Thu Tư”

“Vâng!” Bàn tay bị cầm giữ, Thu Tư đành phải quay lại nhìn Tang Mặc Ngôn. “Sao vậy? Có phải anh khó chịu chỗ nào không?”

Lời nói đầy lo lắng làm Tang Mặc Ngôn mỉm cười rất hiền hòa, trên tay dùng lực một chút khiến Thu Tư không chút chuẩn bị ngã vào lòng hắn. “Anh chỉ phơi nắng một lúc thôi, không có việc gì đâu.” Yêu thương hôn lên mắt cậu rồi lấy tức đặt bàn tay nóng rực của mình lên trên trán cậu đang bắt đầu ra mồ hôi. “Em xem chính em đây này, mặt toàn là mồ hôi.” Giọng nói dịu dàng mang theo sự yêu chiều tràn ngập rồi rất tự nhiên lấy khăn tay trong túi áo ra, Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng giúp cậu lau mồ hôi trên má.

Động tác của hắn làm Thu Tư thở dài, đè bàn tay của Tang Mặc Ngôn đang khẽ khàng chuyển động trên gương mặt cậu xuống, Thu Tư nhìn hắn. “Mặc Ngôn, em không phải là sản phẩm thủy tinh dễ vỡ.”

“Anh biết.” Bàn tay lại nâng lên lần thứ hai, những ngón tay vẽ nên những đường tinh tế trên khuôn mặt cậu, cảm giác da chạm da thế này khiến nụ cười Tang Mặc Ngôn trở nên nhu hòa đến lạ. “Nhưng em cũng là bảo bối quý giá nhất trong sinh mệnh của anh.”

Biết là không thể có nhận thức chung cùng hắn trên phương diện này, Thu Tư dành thở dài và quay đầu nhìn về hướng khác. Mặt trời trên đỉnh đầu vẫn rực rỡ như một quả cầu lửa, những tảng đá ngẩm xung quanh như đang khiêu khích sức nóng của mùa hè chói chang nhưng cậu lại không cảm thấy nóng bức gì cả. Hình ảnh Tang Mặc Ngôn phản xạ trên mặt đá chỉ có một mình, cậu lại không kìm được mà chuyển hướng nhìn về hắn. Nhìn Tang Mặc Ngôn ôm cậu vào lòng, giúp cậu che nắng, trong tim dâng lên một cơn đau đớn ê ẩm. Tựa đầu vào trước ngực hắn, lắng nhịp nhịp tim đập đều mạnh mẽ, làm cảm xúc đang cuộn trào trong lòng cậu cũng an ổn hơn. “Mình về đi!”

Dịu dàng hôn lên tóc cậu, Tang Mặc Ngôn nở nụ cười yêu thương. “Anh muốn ngồi một lúc nữa, em lên xe trước chờ anh.”

Hành động chưa từng có bao giờ này làm Thu Tư có hơi nghi ngờ, cậu nheo mắt lại nhìm chằm chằm Tang Mặc Ngôn. “Không phải là anh khó chịu ở đâu chứ?” Dưới thời tiết nóng bức thế này lại phơi nắng liên tục suốt 2 tiếng lại còn ôm mình không nhúc nhích lấy một cm, nghĩ vậy Thu Tư vội vàng đứng dậy bên người Tang Mặc Ngôn rồi lại ngồi xuống cạnh hắn, dùng lòng bàn tay mình đặt lên trán Tang Mặc Ngôn còn trán cậu lại dựa vào mu bàn tay.

Khoảng cách gần gũi như thế lại làm Tang Mặc Ngôn bật cười, thừa lúc Thu Tư chưa kịp chuẩn bị gì, hắn khẽ hôn lên môi cậu rồi giải thích. “Em đừng lo, hồi bé anh phải chịu huấn luyện, đem ra so sanh thì mấy chuyện này chẳng đáng để kể cho nên anh thật sự không có chuyện gì đâu.”

Không muốn Thu Tư lại tự trách linh tinh nữa, Tang Mặc Ngôn đành phải nhận. “Chỉ là chân anh đã tê rần cả rồi.”

Câu trả lời của Tang Mặc Ngôn làm cho Thu Tư ngẩn ngơ một lúc rồi lập tức đầu gối chấm đất, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng giúp Tang Mặc Ngôn xoa bóp đôi chân đã mỏi nhừ đến không còn cảm giác…

Hải âu bay lượn, biển xanh hiền hòa, yên ả mà trang nghiêm như một nhân chứng nhìn chăm chú thật lâu vào hai người đang hạnh phúc trong khung cảnh ngọt ngào ấm áp…

Chương 22:

Ăn bữa chiều xong, Thu Tư và Tang Mặc Ngôn tay nắm tay cùng nhau bước chân trần đi dạo trên bờ cát ấm áp, nắng chiều mờ nhạt không thể tạo được thành những đường song song xuyên sâu vào biển, hoàng hôn với cơn gió biển hiu hiu bồng bềnh tới làm người ta cảm thấy yên ả và an bình.

“Em thích nơi này không?”

“Có, nơi này rất đẹp.” Nhìn xa xa về bốn phía, nụ cười hạnh phúc của Thu Tư càng thêm sâu đậm. Không khí trong lành, tiếng chim hải âu, từng dấu từng vết nho nhỏ đều làm cậu cảm thấy đẹp đẽ vô cùng.

Dừng bước lại, Tang Mặc Ngôn nâng tay vuốt mát tóc bị gió thổi rối tung của cậu, trong nụ cười vẫn là sự dịu dàng không gì sánh kịp. “Đợi anh xử lí xong công việc trong tay, anh sẽ cùng em ở lại đây một thời gian.”

Biết Mặc Ngôn vì công việc mà tự trách không thể ở lâu thêm, Thu Tư khẽ nở nụ cười nhẹ. “Kì thật ở đâu cũng không sao, vì có anh nên em ở nơi nào cũng thấy hạnh phúc.” Dứt lời hai gò má cậu như được phủ lên một nhan sắc kiều diễm hơn cả ráng chiều. Những lời này nghe rõ ràng rất rùng mình nhưng lại là những lời chân thật nhất.

Lần đầu Thu Tư nói thẳng thắn như thế làm vẻ hạnh phúc trên gương mặt Tang Mặc Ngôn càng đậm hơn so với ngày trước, hắn cực kì dịu dàng cầm lấy tay Thu Tư và hôn lên mu bàn tay cậu rồi ngẩng đầu nhìn người hắn yêu nhất trên đời này. “Biết không, em mới là căn nguyên hạnh phúc của anh.”

Mỉm cười, Thu Tư tựa đầu vào ngực Tang Mặc Ngôn. Thời khắc này trái tim cậu ấm áp đến lạ kì. Có lẽ đúng với câu châm ngôn “lùi một bước được trời cao biển rộng”, nếu năm đó cứ vướng vít mãi trong quan niệm của thế tục thì có lẽ cậu đã không có được niềm hạnh phúc ấm lòng người thế này.

Mặt trời ngả về phía tây, những ánh sáng lấp lánh bắt đầu chiếm lĩnh không gian. Những cơn gió vốn đang hiu hiu thoải mái cũng dần dần chuyển sang se se lạnh, Tang Mặc Ngôn lấy tay vỗ nhè nhẹ lưng Thu Tư, hắn cúi đầu nhìn cậu đang ngước mắt lên nhìn mình, giọng nói dịu dàng lại cất lên. “Chúng ta về thôi! Ở đây nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn. Mai còn phải ngồi thuyền trở về nên đêm nay đi nghỉ ngơi sớm một chút!”

“Vâng!” Tay cậu vẫn bị siết chặt trong lòng bàn tay ấm áp của Tang Mặc Ngôn, quay người bước lại con đường vàng nhạt óng ánh còn in dấu hai hàng bước chân thật dài làm Thu Tư có một cảm giác nồng nàn khác. Tình cảm quả thật rất diệu kì, chỉ một chuyện nhỏ bé không đáng kể như thế thôi lại làm trong thâm tâm cậu dâng lên hương vị thật ngọt ngào. Lúc Tang Mặc Ngôn không chú ý, cậu nghiêng đầu có chút lưu luyến nhìn vùng biển rộng lớn xinh đẹp như trong tranh. Mang theo cảm giác thỏa mãn này cậu bước những bước chân thật ung dung cùng Tang Mặc Ngôn rời đi…

Cùng thức dậy vào sáng sớm, rồi lại chậm rãi bước trở về đã trở thành chuyện vô cùng thoải mái, mặc dù gió có hơi lạnh nhưng không khí thoáng đãng trong lạnh lại làm tâm hồn còn người được thả lỏng. Bước tới cửa biệt thự, lão quản gia đã đứng nghiêm bên ngoài, nhìn thấy họ trở về liền cúi người thi lễ.

“Chuyện gì?” Tang Mặc Ngôn không thèm đưa cho lão quản gia một ánh mắt, đôi lông mày đã hơi nhíu lại.

“Vừa rồi cô của ngài đã gọi điện đến, bà ấy bảo tôi chuyển lời là ‘hi vọng mùng 7 tháng sau ngài có thể đi tham gia yến hội mà bà ấy đã tổ chức cho ngài’.”

Nếp nhăn giữa trán lại càng thêm rõ ràng, Tang Mặc Ngôn không vui khiến Thu Tư đứng bên cạnh cảm giác được rất rõ, hắn không trả lời gì lại làm lão quản gia hiểu rõ đáp án.

“Ông chủ, cô ngài còn có một câu bảo tôi phải truyền lời ‘trong yến hội bà ấy đã sắp xếp rất nhiều tiểu thư quý tộc đến tuổi kết hôn, hy vọng ngài…’”

Nhận ra bàn tay hắn đang cầm hơi run run, khí thế Tang Mặc Ngôn trở nên lạnh lùng nghiêm nghị trong nháy mắt, hắn lạnh giọng cắt ngang lời ý có dụng ý khác của quản gia. “Chuyện của ta không cần bất kì kẻ nào quan tâm đến.”

Cũng không sợ lời nói lạnh như băng này, lão quản gia vẫn cúi người, giọng điệu vẫn vô cùng bình thản như đang nói việc vặt trong nhà. “Ông chủ, ngài cũng nên có một đứa con trai nối dõi rồi.”

“Ta chỉ nói một lần cuối cùng, chuyện của ta không cần bất kì kẻ nào dính dáng liên quan vào.” Giọng nói của Tang Mặc Ngôn âm u lạnh lẽo như ngâm trong băng nghìn năm nhưng khi nghiêng đầu về phía Thu Tư lại hiền hòa như có thể rơi thành nước. “Cả đời này, bất kể là thân hay tâm, ta cũng chỉ biết yêu một người mà thôi.”

Nghe lời nói của chủ nhân, lão quan gia đứng thẳng người dậy, nhìn người từ nhỏ đến lớn trưởng thành trước mắt ông lại lộ ra vẻ dịu dàng như thế làm ông đờ người ra một lúc; trên gương mặt chưa từng gợn sóng cũng có biểu tình ấm áp khác thường. Ông hiểu rõ rồi cúi đầu lần hai. “Tôi sẽ gọi điện lại từ chối thay ngài.”

Chương 23:

Mặt trời lấp ló từ từ nhích người nơi chân trời, ánh nắng ấm áp chen vào trong căn phòng vẫn còn đậm không khí buồn ngủ. Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thoáng qua Thu Tư đang chìm trong hương vị ngọt ngào của mộng đẹp, đôi môi hắn khẽ mỉm cười và dịu dàng hôn lên trán cậu rồi mới thỏa mãn bước xuống giường.

Nghe thấy tiếng nước rào rào từ phòng tắm truyền đến, Thu Tư chậm rãi mở mắt, con ngươi trong trẻo không còn chút buồn ngủ. Cậu nâng tay chạm lên nụ hôn ấm áp mà Tang Mặc Ngôn lưu lại, khóe miệng cũng hơi cong lên. Bàn tay dưới chăn khẽ chạm lên bụng mình, trong ánh mắt có sự mê mang chốc lát. Thu Tư thở dài, cho dù cậu có quyết tâm bao nhiêu đi chăng nữa thì khi phải chính thức đối mặt bất an và phức tạp cứ mãi lởn vởn trong lòng…

“Ngủ thêm một lúc nữa đi! Bây giờ vẫn còn sớm.” Lúc Thu Tư đắm chìm trng suy nghĩ của mình thì Tang Mặc Ngôn đã bước ra từ phòng tắm. Trên tay cầm một chiếc khăn bông lau lau đơn giản mái tóc sũng nước của mình, hắn ngồi xuống bên cạnh Thu Tư rồi cúi người hôn cậu. “Hôm qua ngồi trên thuyền những năm tiếng chắc chắn là em đã mệt muốn chết rồi, hôm này đừng đi làm nữa.’

Thu Tư nằm trên giường cũng không muốn dậy. Cậu nhìn Tang Mặc Ngôn, hình như thấy hắn là có một lực lượng thần kỳ có thể đem bất an trong tim chắt lọc thành niềm an tâm ấm lòng. “Mặc Ngôn, hôm nay em muốn về thăm cô nhi viện.”

“Chờ anh đi khảo sát ở Châu Âu về rồi anh cùng đi với em được không?” Nhìn Thu Tư lắc đầu, Tang Mặc Ngôn đành thở dài bất đắc dĩ. “Anh bảo Thiệu Vân mốt lát nữa đưa em đi.”

“Tháng trước em đã lấy được bằng lái rồi, lần này em muốn tự lái xe đi.”

“…Vậy cũng được.” Không muốn nhìn thấy trên gương mặt Thu Tư có bất kỳ vẻ mất mát nào nên Tang Mặc Ngôn không còn cách nào khác là phải gật đầu nhưng hắn vẫn lo lắng dặn dò. “Vậy em lái xe nhất định phải cẩn thận một chút, 10h anh lên máy bay khi nào em đến thì phải gọi điện cho anh.”

“Vâng.” Một tay chống lên drap giường mềm mại dưới thân, Thu Tư ngồi dậy cầm lấy chiếc khăn trong tay Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng lau những giọt nước đang chảy xuống trên tóc hắn, cậu lau rất dịu dàng làm gương mặt Tang Mặc Ngôn đều rạng rỡ nụ cười. “Thật sự không muốn cùng anh đi Châu Âu sao?”

Chuyển tầm nhìn sang nơi khác rất tự nhiên. “Để lần khác đi! Lần này e là em mệt mỏi quá, bây giờ chỉ muốn nằm ở nhà chả muốn đi đâu cả.”

Cầm lấy tay Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nở nụ cười hiền hòa. Tựa đầu lên trán cậu, hắn dịu dàng nói. “Anh sẽ cố gắng về sớm.”

Nhìn ánh mắt chan chứa thâm tình của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư gật đầu rồi tiến vào lòng hắn tựa lưng trong ngực Tang Mặc Ngôn, nhắm hai mắt lại như là đang nạp năng lượng dự trữ cho mình vậy.

Vỗ vỗ cành tay gầy gầy của Thu Tư, trong ánh mắt, nơi khóe mệnh của Tang Mặc Ngôn đều là nụ cười hòa nhã dành riêng cho cậu. “Bữa sáng muốn ăn gì? Anh sẽ bảo Thiệu Vân đi làm cho em.”

“Trứng, bánh mì và sữa.”

“Chỉ thế thôi?”

“Chỉ thế thôi…” Một người ngẩng đầu một người cúi đầu, trong vô ý hai đôi môi mềm mại lướt qua nhau rồi họ cùng nhìn nhau cười. “Để anh đi gọi hắn chuẩn bị.” Ôm Thu Tư đặt lên trên giường, Tang Mặc Ngôn đứng lên bước ra khỏi giường vào nước rồi lại không nhẫn được mà bước trở về . Nụ hôn khẽ khàng dừng lại ở trên môi Thu Tư, bù cho sự ấm áp chưa kết thúc trước đó.

Hôn xong, Tang Mặc Ngôn mới rời đi cùng nụ cười hạnh phúc.

Nhìn Tang Mặc Ngôn bước ra khỏi phòng ngủ, trái tim Thu Tư như trống rỗng ngay lập tức. Nhớ đến thời gian đã hẹn với Âu Dương Hằng Ngữ, Thu Tư vỗ vỗ hai gò má của mình rồi xuống giường.

Chương 24:

Tiễn Tang Mặc Ngôn đi xử lý công việc, Thu Tư đến ngồi ở hoa viên như theo thói quen. Ánh mặt trời ấm áp bao phủ lên người giống cảm giác Tang Mặc Ngôn cho cậu khiến bất an trong lòng dần dần phai nhạt đi. Thời gian từng giây một trôi qua, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay Thu Tư tiếp tục nhắm mắt cho đến giờ hẹn mới đứng dậy. Cầm chiếc kính râm và mũ thể thao đã chuẩn bị sẵn đặt bên cạnh ghế dựa mang vào, Thu Tư đang muốn nâng chân bước đi thì Thiệu Vân không biết là đứng ở hoa viên từ khi nào đã hơi hơi nghiêng người, trên người mặt là nụ cười điềm đạm như trước. “Tiên sinh, ngài muốn ra ngoài sao?”

Nụ cười của Thiệu Vân không biết vì sao lại làm Thu Tư chột dạ, cậu gật đầu. “Ừ! Hôm nay tôi muốn về cô nhi viện, sẽ về nhà muộn một chút.” Dứt lời liền đi ngang qua Thiệu Vân, ngay cả quay đầu lại cũng không được một lần.

Khởi động xe, Thu Tư hít một hơi thật sâu. Từ kính chiếu hậu trong xe cậu liếc mắt nhìn ngôi nhà đã cùng sống với Tang Mặc Ngôn trong một thời gian, sự lưỡng lự trong lòng dường như cũng ổn định lại. Với tốc độ không nhanh không chậm, chiếc xe vững vàng trên đường quốc lộ chạy về phía thủ đô. Trên đường cũng không nhiều xe cộ lắm nên thể xác và tinh thần người ta cũng thả lỏng hơn. Đi ngang qua qua cửa hàng bách hóa, Thu Tư dừng xe ở nơi đỗ xe và như không có việc gì bước vào mua 2 túi đồ ăn vặt rồi sau đó cậu bước ra lái xe rời đi. Mà lúc này Thu Tư đang đứng trên tầng hai nhìn “chính mình” lái xe rời đi khẽ thở phào, thanh âm rất nhỏ là cho người ta nghe không biết là vì an tâm hay khẩn trương.

Âu Dương Hằng Ngữ ngồi ở một góc hai tay ngang ngực, vì ánh sáng phản chiếu mà người khác không thấy rõ ràng khuôn mặt anh. “Cậu không hối hận sao?”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Thu Tư cũng không quay đầu lại nhưng lời nói thốt ra lại rất kiên định. “Vì sao phải hối hận?”

“Cậu là một người đàn ông, lựa chọn như vậy sẽ mang đến cho cậu áp lực mà cậu không thể chịu đựng được.”

“Tôi biết, nhưng tôi cũng hiểu là chỉ làm như vậy mới có thể mang đến cho Tang Mặc Ngôn một đứa con.”

“Cuộc phẫu thuật này không chắc chắn sẽ thành công.”

Cậu nghiêng đầu khẽ mỉm cười, giọng điệu có vẻ thoải mái đến kì lạ. “Tôi biết mà.”

Âu Dương Hằng Ngữ nhíu mày. Thật ra anh hẳn là nên căm ghét Thu Tư mới đúng nhưng anh lại hận không được. Có lẽ sự điềm đạm dịu dàng phát ra từ trong tâm của đối phương đã nhiễm sang chính mình. “Cậu có biết không, cuộc phẫu thuật này rất nguy hiểm.”

“Ừ.”

“Cuộc phẫu thuật này là cha của Vương Lạc lúc còn trẻ đã nghiên cứu, họ chỉ có hai bệnh nhân làm thực nghiệm.”

“Đều thất bại?” Thanh âm Thu Tư không có một chút sợ hãi, chỉ là nhẹ giọng hỏi giống như tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cậu cả.

“Xem như vậy mà cũng không hẳn là vậy.” Câu trả lời như được như mất làm người ta càng thêm tò mò.

Thu Tư quay người lại, vì cậu đứng dưới ánh mặt trời nên Âu Dương Hằng Ngữ cũng không thể thấy rõ được vẻ mặt cậu nhưng anh lại có thể cảm nhận được rõ vẻ thắc mắc của cậu. Anh đứng đậy đi đến bên cạnh Thu Tư rồi mới mở miệng trả lời. “Người đầu tiên mang thai mười tháng sinh ra một đứa trẻ nhưng chết non, người còn lại đứa trẻ thì sống sốt nhưng người kia lại chết. Cho nên nghiên cứu này cũng gác lại đấy cho đến tháng trước Vương Lạc có ý nghĩ muốn thí nghiệm trong đầu thì nó mới lại được lôi lên.”

Cũng không để tâm đến chuyện này, Thu Tư chỉ quan tâm đến một vấn đề. “Đứa bé còn sống kia vẫn khỏe mạnh mà trưởng thành chứ?”

“Ừ, rất khỏe mạnh.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thu Tư thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn thoáng qua thời gian rồi mặc một chiếc áo khoác đã chuẩn bị trước, hơi mỉm cười. “Âu Dương, chúng ta phải đi thôi.”

Chương 25:

Trong xe chỉ có hai người lặng như tờ, ở kính chiếu hậu nhìn thấy Thu Tư ngồi phía sau, Âu Dương Hằng Ngữ thở dài bất đắc dĩ. Bây giờ chính anh cũng không rõ ràng lắm quyết định giúp đỡ Thu Tư lúc đầu là đúng hay sai. Tâm trạng buồn lo khiến tốc độ xe chạy trên đường càng lúc càng chậm cho đến khi gần tới nhà Vương Lạc, Âu Dương Hằng ngữ vẫn không kìm chế được mà dừng xe lại bên đường. “Cậu thật sự không lo lắng một chút nào sao?”

Nhìn hình ảnh Âu Dương Hằng Ngữ hiện lên trong kính, Thu Tư thản nhiên cười. “Âu Dương…anh có yêu Mặc Ngôn không?”

Xoay người nhìn đôi mắt ngời sáng của Thu Tư, Âu Dương Hằng Ngữ chần chờ một lúc nhưng cũng trả lời thẳng thắn. “…Yêu.”

“Vậy anh nên hiểu được cảm nhận của tôi.”

Giống như nhìn thấy điều gì trong mắt Thu Tư, Âu Dương Hằng Ngữ không nói tiếp nữa chỉ lấy ra một chiếc mặt nạ từ trong túi đưa cho Thu Tư. “Mang vào đi! Thứ này có lẽ giúp ích được cho cậu chút ít.”

Nhận lấy mặt nạ, Thu Tư cười cảm kích. “Cảm ơn anh, Âu Dương.”

Có lẽ cảm nhận được sự dịu dàng mà Thu Tư bất giác thể hiện ra, Âu Dương Hằng Ngữ cũng khẽ mỉm cười. “Tôi nghĩ…tình yêu mà Mặc Ngôn lựa chọn không có nhầm.”

Lời nói mang ý nghĩa khẳng định này làm ý cười của Thu Tư thêm rạng rỡ, hai người không nói thêm gì nữa và Âu Dương Hằng Ngữ lại khởi động xe và từ từ đi đến ngôi nhà Vương Lạc đã ngay trước mắt. Khi đến nơi, Thu Tư giấu gương mặt mình sau chiếc mặt nạ rồi xuống xe đi theo sau Âu Dương Hằng Ngữ, cậu cố gắng làm ra vẻ vô cùng thoải mái đi đến phòng thí nghiệm ngầm. Nhìn thấy chiếc cửa đóng chặt dần dần được mở ra, trái tim Thu Tư không biết vì sao lại lập tức khẩn trương lên. Cậu hít sâu một hơi rồi theo bước Âu Dương Hằng Ngữ vào phòng thí nghiệm với trang bị dụng cụ đầy đủ và rất sạch sẽ này.

Nhìn Vương Lạc đưa lưng về cửa đang rất chăm chú làm thí nghiệm, Âu Dương Hằng Ngữ đi lên trước vỗ lên vai hắn làm cho Vương Lạc đang vô cùng tập trung suýt nữa vứt toàn bộ dụng cụ thí nghiệm trên tay xuống dưới đất. Anh ta quay đầu lại nhìn Âu Dương Hằng Ngữ, gương mặt nhã nhặn lộ ra vẻ trách móc. “Này, dọa người là muốn hù chết người ta hả? Bệnh nhân kia đến rồi sao?”

Âu Dương Hằng Ngữ chỉ chỉ phía sau rồi bước sang bên cạnh. “Cậu ấy chính là người bạn cần làm phẫu thuật của tôi.”

Vội vàng đặt những dụng cụ trên tay về chỗ cũ, Vương Lạc mang một vẻ ổn trọng khác xa với vẻ tinh quái ngày thường, lễ phép mà thân mật vươn tay ra. “Chào anh, tôi là Vương Lạc.”

Sợ bị đối phương phát hiện ra điều gì, Thu Tư chỉ giơ tay ra siết chặt tay Vương Lạc một chút rồi không nói một tiếng nào lùi sang bên người Âu Dương Hằng Ngữ.

Cũng không để ý đến điều này, Vương Lạc làm tư thế mời. Hai bên ngồi xuống xong anh ta mới mở miệng. “Phẫu thuật này tính nguy hiểm rất lớn, anh xác định mình không hối hận chứ?”

Lắc đầu, Thu Tư tuy không nói câu nào nhưng thái độ kiên định làm Vương Lạc vô cùng hài lòng “Vậy anh đi kiểm tra thân thể trước, tôi xem kết quả xong rồi mới quyết định có thể giúp anh làm phẫu thuật tạo tử cung hay không?”

Gật đầu, Thu Tư đứng lên nhìn thoáng qua Âu Dương Hằng Ngữ rồi mới theo vị y tá mà Vương Lạc đã giao việc cùng đi ra ngoài. Bóng dáng của Thu Tư đột nhiên làm cho Vương Lạc ngẩng đầu lên nhìn về hướng cậu có một cảm giác vô cùng quen thuộc. Anh kéo Âu Dương Hằng Ngữ lại gần, lông mày hơi nhướn lên “Hằng Ngữ, anh ta là ai vậy?”

Mang theo nụ cười thường xuyên biểu lộ với bạn tốt, Âu Dương Hằng Ngữ giấu giếm. “Vương Lạc, có vài người nổi tiếng muốn làm một số cuộc phẫu thuật không thể hé lộ ra ánh sáng đều như vậy, cậu cũng không phải gặp lần đầu tiên sao lần này lại tò mò nhiều vậy?”

“Người này thấy quen lắm, không phải tôi nhiều chuyện nhưng mà…”

“Đừng có nhưng này nhưng nọ nữa, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của cậu là làm tốt cuộc giải phẫu này.”

Lại liếc mắt nhìn ‘người đeo mặt nạ’ đang làm kiểm tra ở buồng bên, Vương Lạc đành phải rút lại sự nghi ngờ trong lòng, anh gật đầu. “Ừ, tôi sẽ dùng hết khả năng mình có để thực hiện tốt ca lần này.”

Chương 26:

Nhìn báo cáo trong tay một lúc lâu thì Vương Lạc mới gật gật đầu. “Báo cáo kiểm tra thân thể anh tôi đã xem xong rồi. Ngoại trừ việc có hơi thiếu máu ra thì sức khỏe của anh không có vấn đề gì.”

Không quan tâm đến điều này, Thu Tư nhìn về phía Âu Dương Hằng Ngữ. Nhận ra được ý tứ trong ánh mắt Thu Tư, anh quay sang hỏi Vương Lạc: “Vậy chiều hôm nay cậu ấy có thể làm phẫu thuật luôn được không?”

Lại liếc nhìn báo cáo lần nữa, Vương Lạc suy nghĩ một lúc. “Tuy thời gian có hơi vội nhưng cũng không phải là không được.” Anh quay sang ‘Thu Tư’. “Anh quyết định chắc chắn đi. Lựa chọn bây giờ của anh sẽ không cho phép anh hối hận sau này. Cuộc phẫu thuật này có thể tính là lớn cũng có thể chỉ là nhỏ nhưng sẽ quyết định vận mệnh cả đời của anh nên anh chắc chắn phải cân nhắc cẩn thận.”

Không thể nói chuyện nhưng trong ánh mắt Thu Tư biểu lộ vẻ kiên định lạ thường làm Vương Lạc hiểu được ý tứ trong đó. Anh đứng lên. “Vậy bây giờ tôi đi chuẩn bị để phẫu thuật, anh suy nghĩ kĩ đi. Trước khi làm phẫu thuật thì anh đối ý lúc nào cũng được.”

Gật đầu, Thu Tư cũng đứng dậy, cậu vươn tay kéo góc áo Âu Dương Hằng Ngữ lại chỉ chỉ tay ra bên ngoài. Những hành động liên tiếp làm Âu Dương Hằng Ngữ hiểu ra và quay đầu sang Vương Lạc. “Vương Lạc, cậu ấy có thể đi dạo ở hoa viên nhà cậu một lát được không?”

Nở nụ cười ấm áp, Vương Lạc gật đầu. “Đương nhiên có thể.”

Được sự cho phép, Thu Tư lễ độ hơi nghiêng thân hình thon gầy, ròi đứng thẳng dậy đi ngang qua hai người trong phòng chậm rãi đi đến ngồi ở hoa viên. Một mình ngồi ở đây, trái tim Thu Tư cũng không bình thản giống như khí trời trong sáng đẹp đẽ như này. Đối với cuộc phẫu thuật này, cậu rất sợ hãi nhưng vì Tang Mặc Ngôn cậu không cho phép mình lùi bước.

Từ từ ngồi sụp xuống, Thu Tư vùi mặt vào hai bàn tay, buồn phiền trong lòng lúc này làm cậu có phần không thở nổi. Thân là một người đàn ông, lại vì một người đàn ông mà thai nghén một sinh mệnh, đây là chuyện trước kia cậu không dám tưởng tượng đến nhưng bây giờ cậu phải đối mặt với nó. Tuy biết mình lựa chọn đúng nhưng tâm lý cứ mãi vướng mắc như có một tảng đá lớn đè trước ngực, Thu Tư ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng trống rỗng làm cậu càng thêm nhớ Tang Mặc Ngôn. Lấy di động trong túi ra ngơ ngác nhìn vào màn hình, Thu Tư không có can đảm gọi số điện thoại trong tay. Cậu chỉ nhìn tên Tang Mặc Ngôn trên điện thoại thôi là như có được sự thỏa mãn vô cùng lớn, lo lắng trong lòng cũng dần dần mất và tâm trạng cậu ổn định hơn. Một tiếng nhạc du dương vang lên, Thu Tư ngẩn ngơ trong chốc lát. Nhìn tên Tang Mặc Ngôn đang lóe sáng liên tiếp trên màn hình, Thu Tư thấy vô cùng đau xót, cậu hít một hơi thật sâu rồi ấn nghe. “Uy!”

Nghe được giọng nói của Thu Tư, tuy chỉ có một chữ thôi nhưng lại làm cho Tang Mặc Ngôn đang rất lo lắng trong nháy mắt như chiếm được sự trấn an, hắn nhẹ giọng hỏi. “Tới nơi rồi à?”

Giọng nói bình thản dịu dàng như truyền đến năng lượng khiến Thu Tư vừa rồi còn do dự và bất an cũng đã bắt đầu ổn định dần. “Vâng, em đến rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cảm nhận được rõ ràng Tang Mặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thu Tư có chút khó hiểu. Cậu rời điện thoại khỏi tai và nhìn thời gian trên màn hình rồi mới hiểu ra và đưa điện thoại dán bên tai lần nữa. “Sao anh vẫn chưa lên máy bay?”

“Có vài việc chưa xử lí xong nên đã chuyển máy bay thành 11h xuất phát.”

Câu trả lời với giọng thân thiết quan tâm làm trái tim Thu Tư thấy ấm áp lạ thường, những e sợ trong lòng cũng được sự dịu dàng của Tang Mặc Ngôn an ủi. “Mặc Ngôn, em yêu anh.” Cho nên dù sau này khi anh biết kết quả có giận dữ đến mức nào thì em cũng không oán trách không hối hận…

“Anh cũng yêu em, Thu Tư.” Giọng nói hiền hòa giống như ánh mặt trời thoải mái khiến khuôn mặt Thu Tư sau chiếc mặt nạ cũng lộ ra nụ cười chân thực nhất hôm nay.

“Thu Tư.”

“Vâng.”

“Mỗi ngày em đều phải nhớ anh.” Lời nói hơi bá đạo nhưng cũng rất thẳng thắn, không cầu kỳ chau chuốt lại làm trong lòng người nghe dâng lên gợn sóng mềm mại.

Ngẩng đầu nhìn tầng mây trắng muốt sáng lóa như nước, Thu Tư nở nụ cười vô cùng ấm áp. “Em sẽ nhớ.” Nỗi nhớ đã chậm rãi phá lớp đất mà nảy mần trong lòng làm Thu Tư càng khâm phục sự diệu kỳ của tình yêu. Những vướng bận năm đó đổi lấy là hạnh phúc ngày hôm nay, nếu cứ mãi để ý đến quan niệm thế tục như trước thì cậu vĩnh viễn là một cô nhi đáng thương không có tình yêu mà không phải là người đàn ông đắm chìm trong hạnh phúc.

‘Chủ tịch, thời gian đã đến rồi. Mời ngài lên máy bay.’

Gióng nói truyền ra từ điện thoại khiến trái tim Thu Tư như bị siết chặt lại, hóa ra từ một lúc nào đó mà cậu không rõ, cậu đã ỷ lại Tang Mặc Ngôn quá rồi. “Anh đi đi.”

“Vậy anh đi nhé, tới Châu Âu anh sẽ gọi điện cho em.”

“Vâng…Mặc Ngôn, anh có thể nói lại 3 chữ kia một lần nữa không?”

Nghe Thu Tư nói vậy, trên môi Tang Mặc Ngôn truyền ra một tiếng cười dịu dàng khe khẽ. “Anh yêu em, Thu Tư.”

Khắc sâu 5 chữ này vào tận đáy lòng dường như có thể giúp cậu thoát khỏi những ý nghĩ vẩn vơ trong lòng, Thu Tư mỉm cười. “Ừ, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Thu Tư cũng không muốn chủ động ngắt điện thoại nhưng nghe thấy đối phương cũng không tắt, cậu chỉ có thể mím môi, nhẫn tâm tắt cuộc gọi đi. Cậu sợ, sợ mình sẽ lún sâu vào trong sự dịu dàng kia làm cậu buông theo cảm xúc mà cầu xin Tang Mặc Ngôn đừng đi nữa, ở lại bên cạnh cậu giúp cậu làm xong cuộc phẫu thuật này. Nhưng cậu không thể nói, nếu nói ra thì Tang Mặc Ngôn yêu cậu như thế chắc chắn sẽ không cho cậu liều lĩnh đi đối mặt với loại nguy hiểm này. Cậu lại vùi mặt vào lòng bàn tay, nhớ lại những lời Tang Mặc Ngôn nói giúp cậu trấn an được sự lo lắng trong lòng. Dường như trong đầu có thanh âm dịu dàng của hắn thì sẽ khiến cậu không e ngại, không sợ hãi gì nữa…

Chương 27:

Một con gió mát thoảng qua, những cánh hoa không tên nương theo gió bay xuống bên cạnh Thu Tư đang chìm trong suy nghĩ. Ánh mắt dừng lại ở những cánh hoa bé nhỏ xinh đẹp mang theo vẻ quyến rũ thướt tha, khóe miệng Thu Tư cũng đã có dấu vết của cử động dù là rất nhỏ. Cẩn thận đặt phiến hoa mỏng manh trắng mịn kia vào tay, ánh mắt cậu trở nên mềm mại vô cùng. Khẽ thổi phù một cái, cánh hoa nhẹ nhàng thoát khỏi lòng bàn tay nhảy múa uốn lượn trong không khí mấy vòng duyên dáng rồi rơi xuống đất trên tấm đệm cỏ dày.

Trong nháy mắt rất muốn cảm nhận cùng trời xanh cỏ biếc gắn bó là như thế này, Thu Tư không chút ngần ngại nằm trên tấm thảm được dệt bởi cỏ xanh mướt như ngọc này. Từng cơn gió nhẹ khẽ khàng lướt qua người cậu, cảm giác tuyệt vời này làm Thu Tư nhất thời quên đi tất cả…

“Gió…rất thoải mái sao?”

Lời thắc mắc trong trẻo nhưng trầm tĩnh bất ngờ vang lên bên tay Thu Tư làm cho cậu ngây người một lúc. Thu Tư nhanh nhẹn đứng lên, cũng không quan sát đánh giá đối phương mà chỉ đơn giản phủi phủi bụi đất trên người rồi sau đó xoay người rời đi mà không để ý gì đến người kia. Kỳ thật không phải cậu chán ghét gì người đàn ông xa lạ có thanh âm nhẹ nhàng điềm đạm này mà với tình huống hiện tại của cậu thì không thể nói chuyện với bất cứ ai…

Nhìn chàng trai đeo mặt nạ rời đi bất ngờ, khóe miệng Lâm Triết Hãn cong lên thành một nụ cười tao nhã. Hắn cúi người nhặt một đóa hoa trên mặt đất đặt bên mũi cảm nhận mùi hương thơm ngát, nụ cười bên môi cũng dần chân thật hơn.

Tuy rằng hắn thấy kì lạ sao mình lại tiến lại gần y như thời còn trẻ nhưng cảm giác này vẫn tốt đẹp như trước (?), ngẩng đầu nhìn về hướng thân ảnh sắp biến mất của Thu Tư, trên gương mặt Lâm Triết Hãn hiện lên một nụ cười tà mị. Trái tim đã nhiều năm không chút gợn sóng như vậy bất ngờ nổi lên hứng thú vì một chàng trai không biết mặt nhưng lại hiền hòa như gió làm hắn có một chút cảm giác chờ mong.

Bước đi thong thả, Thu Tư nhìn thấy Âu Dương Hằng Ngữ đứng cách đó không xa nên cậu vẫy tay coi như chào hỏi.

Thu Tư đi đến càng lúc càng gần Âu Dương Hằng Ngữ cũng bước lên vài bước, trong mắt anh vẫn là sự lo lắng khôn cùng. “Vương Lạc bảo tôi chuyển lời đến cậu là cuộc phẫu thuật có thể tiến hành được rồi, cậu…bây giờ có thể đổi ý.”

Đứng trước mặt Âu Dương Hằng Ngữ, Thu Tư lắc đầu. Cậu khẽ cười, đi qua đối phương và bước xuống nơi sẽ làm thay đổi số phận của cậu trong lát nữa. Trước khi vào cửa, y tá tiến lên giúp Thu Tư thay quần áo, tiêm một mũi gây mê vừa phải rồi đưa cậu vào phòng mổ. Nhìn những dụng cụ phẫu thuật, trái tim Thu Tư bình tĩnh đến mức chính cậu cũng phải kinh ngạc.

Nhìn vào đôi mắt lộ ra bên ngoài mặt nạ, Vương Lạc đã mặc áo phẫu thuật vẫn thở dài một hơi. Tuy rằng anh thật sự hy vọng có một người nào đó có thể tham dự vào cuộc thực nghiệm này với anh nhưng cho dù là kết quả như thế nào đi chăng nữa thì người nằm trên bàn mổ này sẽ phải chịu áp lực và đau khổ mà bất kỳ kẻ nào cũng không thể hiểu được. “Tôi hỏi anh một lần nữa, anh thật sự không hối hận chứ?”

Dứt khoát gật đầu chấp nhận, trong ánh mắt Thu Tư lóe lên một tia sáng rực rỡ kì lạ, sự kiên trì này dường như lay động đến Vương Lạc khiến anh gật đầu. “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Ca mổ chính thức bắt đầu, nằm trên bàn phẫu thuật, thuốc gây mê làm cho cậu bắt đầu buồn ngủ. Trong giây phút nhắm mắt lại chìm vào ngủ say, những tháng ngày cậu với Tang Mặc Ngôn ở chung hiện lên trong tâm trí từng khoảng khắc một, ngọt bùi đắng cay, tất cả đều là những kỉ niệm hạnh phúc nhất.

Mà lúc này ở trên máy bay Tang Mặc Ngôn bất ngờ thấy tâm trạng bất an, hắn nheo mắt lại một tay đặt tài kiệu trong tay sang một bên, một tay thì bất giác đặt trên ngực. Một cảm giác đau đớn xót xa làm biến động tâm tư hắn.

Nhìn sắc mặt sếp đột nhiên trắng bệch, tay còn níu ở ngực, thư kí Đường Vân ngồi bên cạnh có hơi lo lắng. “Chủ tịch, ngài làm sao vậy? Tôi sẽ đi gọi bác sĩ.”

Có một cảm giác rất mãnh liệt làm Tang Mặc Ngôn không nói nên lời nhưng hắn mang máng cảm thấy là có liên quan đến Thu Tư. “Không cần…thay đổi hành trình đi. Chúng ta quay về ngay lập tức.”

“Nhưng mà…” 3h chiều còn có một cuộc họp rất quan trọng.

Không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của thư kí, trong thanh âm Tang Mặc Ngôn lộ ra vẻ nghiêm khắc lạnh như băng. “Không nhưng nhị gì hết, đi làm đi.”

Làm việc bên cạnh chủ tịch đã 7 năm nên càng biết đây là điềm báo của lửa giận sắp bùng nổ, Đường Vân cũng không dám nói thêm gì mà chỉ trả lời ngắn gọn “Vâng” rồi đứng dậy bước ra khỏi vị trí và đi thông báo với cơ trưởng.

Đường Vân đi về từ phòng điển khiển rất cẩn thận gọi một tiếng “Chủ tịch…”. Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt không chút cảm tình gì của ông chủ, Đường Vân vội cúi đầu. “Vì đường băng xảy ra vấn đề nên tạm thời máy bay không thể quay lại nơi xuất phát, còn 30’ nữa là đến nơi nên cơ trưởng hi vọng có thể đến đó sắp xếp xong rồi đổi máy bay trở về.”

Nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim Tang Mặc Ngôn siết chặt lại. Hắn nâng tay nhìn thoáng qua thời gian rồi nhắm hai mắt lại dựa vào ghế tựa đằng sau…

Chương 28:

“Chủ tịch, máy bay đã đến nơi. Cơ trưởng vừa thông báo là hơn nửa tiếng nữa có thể quay về nơi xuất phát.”

Nghe thấy tiếng nói của Đường Vân, Tang Mặc Ngôn mở đôi mắt sắc bén. “Lấy điện thoại lại đây.”

“Vâng.” Vội vàng lấy di động của Tang Mặc Ngôn trong túi ra, khởi động máy xong Đường Vân mới cung kính đưa cho sếp.

Cầm điện thoại trong tay nhìn ảnh chụp của Thu Tư trên màn hình, khuôn mặt nghiêm nghị không biểu cảm của Tang Mặc Ngôn cũng thêm một chút ấm áp. Đem dãy số in dấu sâu nhất trong trí nhớ ấn trên bàn phím từng số một, nghe thanh âm tích tích trong điện thoại truyền đến, mỗi âm mỗi tiếng đều giống như một cú đập tàn nhẫn vào ngực Tang Mặc Ngôn. Tựa như chờ đợi đến ngàn năm nghìn đời, sự lo lắng trong mắt Tang Mặc Ngôn cũng tích tụ càng thêm dày.

Khi Tang Mặc Ngôn sắp bỏ cuộc gọi thì thanh âm Thu Tư lại truyền ra từ điện thoại. “Uy!”

Giọng nói uể oải của Thu Tư vào trong tai của Tang Mặc Ngôn lại giống như thanh âm của tự nhiên, nỗi lo lắng và vẻ lạnh băng trên gương mặt cũng dần dẫn tan biến. “Đang ngủ trưa à?”

“Vâng, mơ màng thế nào lại ngủ đi mất.” Khẽ ngáp, thanh âm Thu Tư lại càng nhỏ dần. “Anh đến Châu Âu chưa?”

Giọng nói chẳng chút sức sống nhưng lại làm Tang Mặc Ngôn yên tâm hẳn. “Vừa đến nơi. Vậy em ngủ đi, tối anh sẽ gọi lại cho em.”

“Vâng!” Trở lời với giọng mũi nặng nề, Thu Tư tắt máy. Buông điện thoại xuống, đôi mày rậm của Tang Mặc Ngôn cũng không nhíu lại nữa, cảm giác an lòng khiến hắn nở nụ cười ấm áp nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đường Vân.”

Giọng nói hòa nhã làm Đường Vân có phần không chắc chắn lắm trả lời một tiếng. “Vâng.”

“Chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp đi.”

Đường Vân ngẩng đầu, ý của chủ tịch là… “Chúng ta không cần quay về nữa sao?”

Lắc đầu, tâm trạng trầm trọng nặng nề của Tang Mặc Ngôn cũng trở nên thoải mái hơn. “Xử lý công việc bên này xong rồi chúng ta trở về.”

“Vâng.” Khuôn mặt dịu dàng như này Đường Vân rất hiếm khi nhìn thấy. Hình ảnh chấn động này làm anh hơi ngơ ngác gật đầu, trong lòng cũng không thể không bái phục tầm quan trọng của vị phu nhân chủ tịch trong lòng ngài ấy…

Bên kia nhà Vương Lạc, Thu Tư mặt tái nhợt như tuyết đang nằm trên giường bệnh, tác dụng của thuốc gây mê vừa mới hết, hơn nữa vừa rồi khi nói chuyện còn phải làm như không có chuyện gì đối đáp với Tang Mặc Ngôn khôn khéo kia. Mọi chuyện làm Thu Tư phải tốn sức gấp bội, cậu thở hổn hển, cả người đau đớn khiến cậu cắn chặt đôi môi cũng đã trắng bệch.

Giúp Thu Tư cầm điện thoại, Âu Dương Hằng Ngữ cầm lấy bông vải đã chuẩn bị trước thấm thấm ít nước cho ướt và cần thận lau đôi môi khô khốc của Thu Tư. “Có cần gọi Mặc Ngôn trở về không?”

“Không!…” Dường như ngay cả sức lực để lắc đầu cũng không có, Thu Tư chỉ nhẹ nhàng lay động một chút. “Anh…đừng nói cho anh ấy.”

Lấy tay đặt lên trán Thu Tư để kiểm tra nhiệt độ rồi Âu Dương Hằng Ngữ mới yên tâm ngồi lại trên ghế bên cạnh giường bệnh. “Tôi sẽ không nói cho cậu ấy đâu. Vương Lạc nói bây giờ cậu cần nhất là nghỉ ngơi, ngủ một giấc đi!”

“Ừ!…” Cười một cách miễn cường, Thu Tư đang định nói điều gì nhưng không cẩn thận chạm đến miệng vết mổ, cơn đau làm gương mặt cậu tái thêm.

Âu Dương Hằng Ngữ vội vàng đứng lên, cũng không biết phải làm gì cho tốt nên dùng khăn mặt lau đi mồ hôi trên trán Thu Tư. “Cậu đừng động đậy nữa, miệng vết thương mà nứt ra thì nguy lắm.”

Cơn đau cũng dần dần nhạt đi, Thu Tư mỉm cười nhưng chưa kịp nói thì Âu Dương Hằng Ngữ đã đặt hai ngón tay chặn ngang môi cậu. “Tôi biết cậu muốn nói gì. Tôi chưa mệt đâu nên cậu cứ ngủ đi! Tôi sẽ thay Mặc Ngôn ở bên cậu!”

Thu Tư lắc đầu làm Âu Dương Hằng Ngữ thở dài một tiếng. “Cậu không cần lo lắng cho người khác mãi thế, ngủ một giấc đi!” Giúp Thu Tư chỉnh lại góc chăn, Âu Dương Hằng Ngữ ngồi lại trên ghế. “Lát nữa Vương Lạc sẽ phải kiểm tra cho cậu, đơn giản thôi. Tôi sẽ giúp cậu đeo mặt nạ nên cậu cứ yên tâm ngủ đi!”

Âu Dương Hằng Ngữ kiên trì như vậy khiến Thu Tư cũng không tiện từ chối, cậu cũng đã kiệt sức nên phải khẽ gật đầu. Mi mắt nặng trĩu cũng dần sụp xuống, chỉ khẽ nhúc nhích khóe môi rồi Thu Tư dễ dàng ngủ thiếp đi.

Tuy chỉ là động tác rất nhỏ lại không phát ra thanh âm gì nhưng Âu Dương Hằng Ngữ vẫn thấy rõ ràng ba chữ Thu Tư muốn nói ‘cảm ơn anh’.

Chương 29:

Sắc trời dần về tối Thu Tư mới tỉnh lại từ cơn mê man. Khi vừa mở mắt ra, cậu có phần không rõ rốt cuộc mình đang ở nơi nào cho đến khi bất cẩn động đến vết mổ thì tất cả trí nhớ lúc trước mới trở về trong đầu Thu Tư.

Nhìn thấy Thu Tư đã tỉnh lại, Âu Dương Hằng Ngữ chưa rời đi một lúc nào liền đứng dậy từ sofa đối diện đi đến bên giường bệnh. Anh giúp Thu Tư kiểm tra nhiệt độ trên trán, cảm thấy nhiệt độ dưới bàn tay cũng không nóng rực như bị sốt mới mỉm cười hỏi. “Như thế nào rồi? Vết mổ còn đau lắm không?”

Thu Tư lắc đầu, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng đã có chuyển biến tốt hơn lúc trước rất nhiều. “Cảm ơn…anh.” Giọng nói khô khan, âm sắc phát ra hơi khàn khàn nhưng chan chứa sự biết ơn thật lòng không gì sánh được.

“Tôi đã coi cậu như bạn nên sau này đừng khách sáo vậy nữa.” Đưa một thìa nước lọc nhẹ nhàng đến bên môi Thu Tư. “Tôi đã nói chuyện với Vương Lạc rồi. Cậu ta bảo vết mổ của cậu không dài, nghỉ ngơi một thời gian là có thể xuống giường đi lại. Tôi nghĩ trước khi Tang Mặc Ngôn về nước thì chắc là che giấu được.”

“Ừ…” Câu trả lời vô lực, Thu Tư đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi thì lại lập tức mở to đôi mắt sáng ngời như trước nhìn về phía Âu Dương Hằng Ngữ. “Âu Dương…Anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”

“Chuyện gì? Cậu nói đi!”

“Tối nay tôi phải trở về…không thì Thiệu Vân sẽ…sẽ nói cho Mặc Ngôn.” Cậu thực sự không còn một chút sức lực nào cả nên lời nói có phần đứt quãng.

Âu Dương Hằng Ngữ nhướn mày. “Không được. Cậu vừa mới mổ xong, chưa có nghỉ ngơi gì đã tính toán trở về. Cậu còn muốn sống nữa không hả?”

“Xin anh…hiện giờ không thể để cho…để cho Mặc Ngôn biết được.” Anh ấy sẽ lo lắng mất.

Giọng điệu cầu xin làm Âu Dương Hằng Ngữ không thể không gật đầu. “Được rồi! Tôi giúp cậu.” Đối mặt với sự cố chấp của Thu Tư, Âu Dương Hằng Ngữ chỉ có thể thở dài, nhưng mà…”với tình huống hiện tại của cậu đứng thẳng cũng là một vấn đề thì sao có thể tránh được một cửa Thiệu Vân kia.”

“Âu Dương…giúp tôi chuẩn bị…một bình rượu.”

“Được rồi.” Giúp Thu Tư chỉnh lại chăn rồi Âu Dương Hằng Ngữ mới đứng dậy, anh lấy mặt nạ đặt một bên nhẹ nhàng đeo lên mặt Thu Tư. “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

“Ừ.”

Nhìn Thu Tư gật đầu, Âu Dương Hằng Ngữ mới quay người đi chuẩn bị.

Thời gian từng giây một trôi qua. Hai giờ sau, Thu Tư và Âu Dương Hằng Ngữ đã xuất hiện trước cửa căn biệt thự nằm ở ngoại ô.

“Đau lắm không?” Nhìn Thu Tư ngồi ở bên cạnh vị trí lái xe, Âu Dương Hằng Ngữ rất lo lắng. Anh giúp Thu Tư cởi đai an toàn và lấy khăn tay trong túi nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán cậu.

Cơn đau đớn dần qua đi. Thu Tư khẽ cắn môi, lắc đầu vô lưc. “Âu Dương Hằng Ngữ…đưa cốc cho tôi.”

Tuy rằng không ủng hộ hành động này của Thu Tư nhưng Âu Dương Hằng Ngữ không có cách để ngăn cản. Anh đành phải xoay người lấy chai rượu đặt ở ghế sau lên, vửa mở nút, mùi rượu đã lan khắp trong xe.

Chương 30:

Thiệu Vân đứng ở ngoài cửa đã lâu, nhìn đồng hồ trên cổ tay cảm giác lo lắng khiến anh nhíu mày lại. Cho đến khi có ánh đèn xe thấp thoáng bên ngoài, khuôn mặt Thiệu Vân khôi phục lại vẻ điềm đạm vô hại trong nháy mắt.

Chiếc xe dần dần hiện hình rõ rệt trong tầm mắt, làm cho đôi mày đang nhíu lại của anh cũng giãn ra. Khi nhìn thấy Âu Dương Hằng Ngữ tao nhã xuống xe, đi về phía ghế sau ôm Thu Tư người toàn mùi rượu ra thì trong ánh mắt hòa nhã của Thiệu Vân đã bắt đầu có vẻ không vui. “Âu Dương tiên sinh, tiên sinh nhà tôi vẫn để tôi dìu về phòng ngủ là được rồi, không phiền ngài nữa.”

Nhanh nhẹn tránh đôi bàn tay định đỡ lấy Thu Tư của Thiệu Vân, Âu Dương Hằng Ngữ khẽ mỉm cười. “Không cần đâu, tôi ôm cậu ấy được mà.”

“Âu Dương tiên sinh, ngài là khách sao tôi dám phiền ngài được. Hơn nữa vào thời gian này chỉ sợ không thích hợp để ngài xuất hiện ở phòng ngủ của ông chủ và tiên sinh.” Lễ phép cúi người, nụ cười của Thiệu Vân vẫn nhẹ nhàng như trước nhưng trong giọng nói có sự sắc bén, dù vậy Âu Dương Hằng Ngữ vẫn chẳng quan tâm mà cười cười. Anh dời ánh mắt về phía người trong lòng ngực. “Thu Tư, tôi ôm cậu về phòng ngủ được không?” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại mang theo ý cười truyền vào trong tai làm Thu Tư có hơi mơ màng trả lời một tiếng “Ừ” rồi vùi mặt vào ngực Âu Dương Hằng Ngữ.

Lời nói và hành động của Thu Tư chiếu vào trong ánh mắt của hai người. Âu Dương Hằng Ngữ làm ra vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai với Thiệu Vân sau đó nở một nụ cười tươi đi ngang qua đối phương. Nhìn bóng dáng của Âu Dương Hằng Ngữ, Thiệu Vân nheo mắt lại, sự thâm thúy trong ánh mắt khiến người khác không thể lờ đi. Anh giấu đi biểu cảm lộ liễu này, không nói thêm gì mà đi theo sau đến phòng của chủ nhân.

Đỡ Thu Tư nằm lên giường xong, Âu Dương Hằng Ngữ ngẩng đầu nhìn Thiệu Vân đang đứng bên kia giường, phía mà anh chưa kịp chỉnh góc chăn tử tế cho cậu. “Sao anh không hỏi vì sao Thu Tư say rượu lại ở cùng với tôi?”

Nhìn thoáng qua tiên sinh với vẻ đỏ ửng trên mặt, trong đôi mắt của Thiệu Vân ánh lên vẻ ấm áp dịu dàng. Sắc mặt trở lại bình thường, Thiệu Vân đứng dậy chuyển tầm mắt sang Âu Dương Hằng Ngữ. “Chuyện của chủ nhân tôi không có quyền can thiệp. Huống chi tiên sinh là người biết chừng mực.”

Âu Dương Hằng Ngữ vừa lòng gật đầu. “Tôi hi vọng chuyện này anh không cần nói với Mặc Ngôn.” Ánh mắt liếc về phía Thu Tư đang ngủ say trên giường, Âu Dương Hằng Ngữ nói với vẻ ngụ ý. “Để tránh cho cậu ấy gặp phải một số phiền phức không cần thiết.”

Khóe miệng gợi lên thành một nụ cười khách sáo, giọng nói của Thiệu Vân vẫn thản nhiên như trước. “Âu Dương tiên sinh, như tôi là nói lúc trước là chuyện riêng của chủ nhân không phải là kẻ hầu người hạ như tôi có thể xen vào.”

Câu trả lời như trong dự kiến, nụ cười của Âu Dương Hằng Ngữ càng thêm rõ ràng. “Vậy thì tốt rồi.” Nhìn về phía đồng hồ, Âu Dương Hằng Ngữ mỉm cười nói với Thiệu Vân. “Thời gian quả là không còn sớm nữa, tôi cũng nên về.”

Đi đến bên người Âu Dương Hằng Ngữ, Thiệu Vân lễ phép làm một tư thế mời. “Tôi xin tiễn ngài ra ngoài.”

Quay người đi, Âu Dương Hằng Ngữ trộm quan sát Thu Tư một chút, giấu đi vẻ lo lắng, anh mỉm cười lên tiếng trả lời. “Ừ.”

Cho đến khi hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng ngủ, Thu Tư mới từ từ mở mắt. Ánh mắt không chút suy nghĩ dao động ở giữa phòng ngủ, khi đống hỗn độn trong đầu được sắp xếp lại ngay ngắn rõ ràng thì cậu mới nhấc bàn tay vô lực tìm tòi dưới gối. Một lúc sau, Thu Tư mới lấy ra thuốc và băng gạc mà Âu Dương Hằng Ngữ lén đặt vào. Cậu cử động thân mình, gượng gạo cởi quần áo trên người ra. Nhưng chỉ một động tác đơn giản thế này thôi cũng làm cho sắc mặt Thu Tư tái nhợt hơn, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. Tầm nhìn lúc mờ lúc rõ làm Thu Tư rất choáng váng khiến ngay cả ngồi vững cũng là chuyện vô cùng khó khăn với cậu.

Tốn một khoảng thời gian khá lâu, Thu Tư mới giữ vững được thân thể đang lảo đảo của mình. Nhắm chắt hai mắt để quen với sự váng vất trước mặt rồi cậu mới nhấc những ngón tay tái nhợt run run cởi băng gạc đẫm máu trên người ra. Thu Tư không chút sức lực tựa vào thành giường, bình tĩnh lại một lúc rôi cậu lại cử động thân thể mỏi mệt lấy thuốc và băng mới đã được chuẩn bị sẵn phủ lên vết thương. Khi hoàn thành xong mọi công việc, Thu Tư thở hổn hển, mệt mỏi nằm lại trên giường.

Đau đớn khiến mồ hôi cậu tuôn ra ướt đẫm quần áo trên người, cảm giác dinh dính trên người làm Thu Tư hoàn toàn không cảm nhận được, thần trí mơ hồ nhưng đau đớn toàn thân lại càng làm cậu tỉnh táo hơn.

Thu Tư dừng sức cắn chặt lấy môi của mình, ý thức vừa tụ họp lại bắt đầu phân tán đi. Cậu nâng tay đặt nhẹ lên miệng vết mổ, nghĩ rằng không lâu sau nơi này sẽ dựng dục một sinh mệnh, một huyết mạch kéo dài của cả cậu và Mặc Ngôn. Quan tâm thế tục biến mất trong nháy mắt ngay cả khó chịu và đau đớn cũng tan biến đi rất nhiều, cậu kéo chăn phủ lên người, cảm giác mệt mỏi lại đâm sâu vào trong tâm trí Thu Tư nhưng cơn đau như xé rách người lại như đang kéo co vậy, giành giật nhau khiến cậu không ngủ được.

Tầm mắt trôi xung quanh phòng ngủ, mỗi một chỗ đều là những kỉ niệm đẹp của cậu với Tang Mặc Ngôn. Nỗi nhớ nhung làm trong lòng cậu có cảm xúc ngọt ngào lại chua xót…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kqyeux