Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhị Hổ sau khi bị đem vào phòng liền bị lệnh cho đứng ở góc tường không được động đậy, đứa nhỏ cũng thành thật đứng đó.
Tiểu thần tiên kia vẫn chưa vừa lòng, nói nó ngồi xổm xuống, Vương Nhị Hổ liền ngồi xổm, cái bàn vừa hay che lấp nó.
Lúc này tiểu thần tiên mới đi ra cửa gọi hạ nhân.
Không tới một lúc bên ngoài liền có người bê vào cái thùng lớn tròn, cái thùng thật sự rất lớn, nhưng không cao, nhìn là biết để dành cho trẻ con.
Nha hoàn một thân phấn hồng do dự hỏi: "thật sự không cần Hồng Uyên giúp người tắm sao?"
Giọng nói non nớt không kiên nhẫn nói. "Nói không cần là không cần, nhanh chóng ra ngoài."
Hạ nhân từng người một đi ra, còn tiện tay đóng cửa.
Tiểu thần tiên kia liền vẫy tay với Vương Nhị Hổ. "Nhanh lên, mau tắm cho sạch sẽ."
Vương Nhị Hổ vừa nhìn thấy thùng gỗ lớn kia sớm đã thèm rồi, nó không biết người giàu tắm rửa như thế này, nó đều là đứng trong nhà, mẹ ní dội từng xô từng xô nước cho nó, để cả người vào thùng nước để tắm thật sự chưa từng nghe qua, quá thú vị rồi.

Vương Nhị Hổ vừa nghe đứa nhỏ kia gọi mình, liền lập tức xông lên trên, vừa muốn cở y phục liền nhớ ra gì đó, túm lấy cổ áo do dự nhìn y.
Chỉ thấy y trừng mắt nhìn hắn. "Ai muốn xem chứ!" Nói xong liền nhanh chóng quay người lại.
Vương Nhị Hổ đột nhiên do dự, to gan dám hỏi. "Cái đó... Ngươi... Ngươi là con trai hay con gái?"

Tiểu thần tiên đó từ từ quay đầu lại, mắt mở lớn như cái chuông đồng nhìn hắn tức giận mắng. "Hả? Ngươi mù à? Tiểu gia t a đây có chỗ nào giống con gái? Là ta làm ngươi hoa mắt hay là bản thân ngươi bẩm sinh không có mắt nhìn? Mẹ ngươi sao dám để ngươi ra ngoài, không sợ ngươi quay đầu liền nhận lợn nái làm cha sao?"

Vương Nhị Hổ bị y mắng liên thanh mắng ngốc luôn rồi, đang muốn phản bác lại nhưng một câu cũng nói không nổi, ở đó ta ta hết nửa ngày, mặt cũng nín đỏ lên.
Tiểu thần tiên chỉ vào thùng nước phía sau nó. "Ngươi còn không mau cút vào trong đó cho ta! Không nhìn thấy cái thùng ở đâu đúng không?"

Vương Nhị Hổ thành thục cởi sạch quần áo, một phát nhảy vào trong thùng nước, giấu đi khuôn mặt tủi thân vào trong nước.
Nước ấm thật đks, bên trên còn rải vài cánh hoa, thật thơm quá đi, thùng này to quá, nó nằm xuống lăn qua lăn lại vẫn đủ, thật thoải mái.

Một chút do dự ban nãy trong lòng Vương Nhị Hổ đều từ từ tiêu tan hết, đứa nhỏ khuôn mặt hạnh phúc ngâm trong nước, quên cả chính mình, người đứng ngoài nhìn đến sửng sốt, không hiểu tại sao có người tắm lại tắm đến như sắp thành tiên vậy.

Thân thể vừa thoải mái, đầu óc cũng thả lỏng, dung lượng trong đầu Vương Nhị Hổ trong một lúc chỉ có thể chứa một tâm trạng, tâm trạng bây giờ là thả lỏng và vui vẻ, liền đem sự lo lắng và sợ hãi ban nãy quên hết, bò lên thành thùng cùng đứa nhỏ kia nói chuyện.
"Ngươi... Ngươi tên gì vậy?"
Tiểu thần tiên đảo mắt một cái, do dự chút.
"Nhạc Tư Minh."
"Ồ, tên đẹp quá đi, ai đặt cho ngươi vậy?"
"Cha ta..."
"Cha ngươi là đại tướng quân sao?"
Nhạc Tư Minh gật gật đầu.
Vương Nhị Hổ kinh ngạc kêu lên một tiếng, sùng bái nhìn y, âm thanh kích động mang theo run rẩy. "Cha ngươi là Nhạc đại tướng quân sao? Thật lợi hại!"
Nhạc Tư Minh bĩu môi. "Ngươi bị ngu à? Đây có phải là ta tự chọn đâu."

Vương Nhị Hổ ngại ngùng cười cười. "Cũng đúng...này nếu có thể chọn, ta cũng muốn ở một căn phòng rộng như này, mỗi ngày tắm rửa như này, haizz, thoải mái lắm, ngươi không tắm sao?"
Nhạc Tư Minh trừng nó một cái. "Đồ quê mùa, có gì mới mẻ chứ? Nước ngươi tắm qua đều có thể chết hoa, ngươi muốn độc chết ta à?"

Vương Nhị Hổ bị hỏi văn lại, có chút khó chịu, cũng may da mặt nó dày, cũng không để bụng, thân người lùi đổ ra sau chút cả người liền chìm trong nước, nước ấm dễ chịu, so với nước ở sông lớn mà nó hay bơi còn dễ chịu hơn, thật quá tự tại.

Nhạc Tư Minh nhìn bộ dạng hưởng thụ của nó, trong lòng không rõ tư vị gì, bá đạo hét nó. "Ngươi mau lên chút cho ta, ta bảo ngươi tắm sạch sẽ, không bảo ngươi tới hưởng thụ, mau rửa sạch bùn trên người ngươi đi, sau đó ra đây cho ta."
Vương Nhị Hổ không dám phản kháng, ở trong thùng nước chà đông chà tây, tắm cho bản thân từ đầu đến chân sạch bong, dùng tạo bọt tắm tới thơm phưng phức.
Nhạc Tư Minh mang y phục của mình cho nó, hai người tuổi tác không cách biệt nhiều, Vương Nhị Hổ mặc lên vừa thân, lần đầu tiên nó mặc đồ đẹp như này, rất đẹp.

Nhạc Tư Minh trước sau đánh giá ba lần, mới cho phép Vương Nhị Hổ bước vào phòng mình, y thu chân ngồi trên giường, để Vương Nhị Hổ đứng trên đất cách xa thật xa.
Vương Nhị Hổ bị đồ vật quý báu, thú vị, mới mẻ thu hút toàn bộ sự chú ý, từ lúc bước vào mắt cùng đầu đều đảo không ngừng.

Nhạc Tư Minh không vui. "Nhìn nhìn nhìn nhìn cái gì, đồ quê mùa nhà ngươi, chưa nhìn thấy qua thế giới, quay mặt ra đây cho ta."
Vương Nhị Hổ cười ngốc quay lại đối diện với y. "Nhạc thiếu gia, nhà người thật đẹp."
Nhạc Tư Minh vẫn là khuôn mặt không vui. "Suốt ngày xem cũng ngán, sắp ngấy chết rồi, phiền muốn chết."
Vương Nhị Hổ ngốc nghếch hỏi. "Người phiền gì chứ?"

Nhạc Tư Minh trừng nó. "Nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, ta hỏi ngươi, nhà ngươi ở đó thường chơi gì?"
Vương Nhị Hổ gãi đầu. "Ta ở nhà chơi cũng khá nhiều đó, trèo cây bắt chim xuống sông bắt cá, bọn ta còn lên rừng bẻ ngô, nướng khoai lang, còn chơi cưỡi ngựa đánh trận, mùa đông còn chơi ném tuyết."

Nhạc Tư Minh nghe nó nói những thứ mình chưa nghe qua bao giờ, đôi mắt bắt đầu phát sáng, bỗng nhớ tới gì đó lại chuyển thành bộ dạng lạnh nhạt. "Nếu vui vậy ngươi còn chạy tới nhà ta làm gì? Vừa nghẹt thở vừa ngột ngạt, không vui một chút nào."
Vương Nhị Hổ mở to mắt, nhìn bộ dạng trong phúc mà không biết hưởng phúc. "Sao lại không vui, phòng vừa to vừa đẹp, vừa rồi cái thùng gỗ để tắm còn to như vậy, thoải mái chết đi được, so với tắm trong nước hồ thoải mái hơn nhiều, người khẳng định ngày nào cũng ăn ngon."

Nhạc Tư Minh trừng mắt. "Mỗi ngày ta đều phải uống ba bát thuốc đắng gần chết, ngươi có thích uống không?"
Vương Nhị Hổ ngơ ngác, nghĩ đến lúc nó ốm phải uống thuốc đắng tới tận răng liền run rẩy, đầu lắc như trống bỏi. "Không thích không thích, rất khó uống, tại sao người ngày nào cũng phải uống thuốc?"

Bạn nhỏ Nhạc Tư Minh bĩu môi. "Ta không uống thuốc là sẽ chết."
Vương Nhị Hổ kinh ngạc mở to mắt, đối với chết chóc không biết gì, đối với khái niệm cái chết rất mơ hồ, chỉ biết người một khi chết sẽ biến mất, người khác không nhìn thấy nữa, nhưng bình thường người chết đi đều rất già rồi, Nhạc Tư Minh không phải lớn ngang với nó sao? Tại sao lại chết, vì vậy nó hỏi y nghi vấn trong lòng.

Nhạc Tư Minh bị ồn, ác độc mắng. "Nói ngươi là heo đều là tâng bốc ngươi, ta đương nhiên bị bệnh nên mới uống thuốc, bị bệnh mới chết, thế giới sao lại có người ngu ngốc như vậy, ngươi sau này mà chết thì chắc chắn là ngốc chết."

Bạn nhỏ Vương Nhị Hổ im lặng, tổn thương rồi, dù cho là bị thần kinh mà bị người khác mắng ngốc hoài như vậy cũng chịu không nổi.
Nó đứng thẳng trên đất đến nỗi hai chân tê rần, đưa mắt khẩn cầu nhìn Nhạc Tư Minh. "Ta... Có thể ngồi xuống không? Ta mệt quá."

Nhạc Tư Minh tiếp tục dùng góc mắt liếc nhìn nó. "Ngồi dưới đất."
Bạn nhỏ Vương Nhị Hổ bất lực, chỉ có thể ngồi xuống, dù sao thời tiết ôn hoà, đối với đứa trẻ cả ngày lăn lộn trên nền đất mà nói, chỉ cần không phải ngồi trên tay tiên nhân thì đâu cũng giống nhau.

Nhạc Tư Minh chắp tay nhìn nó. "Ngươi mấy tuổi rồi?"
Vương Nhị Hổ giơ ra mấy ngón tay bé xíu ngắn ngủn. "năm tuổi rồi." Sau đí thấy có chút không đúng, lại giơ thêm một ngón. "Năm tuổi rưỡi."
Sau đó lại nghĩ tới một ngón đại diện cho một tuổi, nửa tuổi phải làm sao đây, nó không có nửa ngón tay. Vì vậy bạn nhỏ Vương Nhị Hổ thu ngón về, ngơ ngác nhìn tay mình.

Nhạc Tư Minh sửng sốt, y lớn như này rồi vẫn chưa thấy qua ai ngu xuẩn đến vậy, y luôn được trưởng bối khen là thần đồng. Nhưng Vương Nhị Hổ là người cùng lứa đầu tiên mà y tiếp xúc, y trước giờ không biết người cùng tuổi y lại ngu như heo vậy, chẳng trách lại nói y là thần đồng.

Bạn nhỏ Nhạc Tư Minh ủ rũ chán nản, khó khăn lắm mới gặp người gần bằng tuổi y, tại sao không thể thông minh chút, thú vị chút.
Ngốc như này, còn bẩn bẩn thỉu thỉu, y phải chơi cái gì với nó đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top