Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa nhỏ không nghe lọt một chữ lời đằng sau của người lớn, nó chỉ biết nó bây giờ phải ngay lập tức quay về, nó phải quay về tìm tiểu thiếu gia. Nhân lúc hai người còn đang thảo luận không ngớt, đứa nhỏ nhảy xuống chạy thẳng ra cửa, khiến cho cha mẹ hắn kinh hoảng kêu lên một tiếng, bị bỏ lại thật xa. Đứa nhỏ thường ngày vui đùa trên ruộng vườn, chạy nhanh như bay, bây giờ càng bán mạng chạy, gió bên tai thổi ù ù. 

Thiếu gia thiếu gia thiếu gia, ta bây giờ lập tức quay về. Ngươi phải đợi ta, ta chỉ là muộn vài ngày, ngươi đừng không đợi ta nữa. Nó một mạch chạy về hướng Nhạc phủ, nhưng còn cách rất xa liền không chạy nổi nữa. Bình thường đoạn đường này rất náo nhiệt, bây giờ trực tiếp người đông như nêm, bị đoàn người chen chúc đến mức một giọt nước cũng chảy không thông. 

Đứa nhỏ mắt tinh, từ rất xa đã nhìn thấy từng xe từng xe tù, người nam nhân cao to như núi kia lại càng bắt mắt hơn, ở trong xe tù đầu tiên, tuy tinh thần chán nản nhưng uy nghiêm nên có vẫn còn, đứng thẳng lưng, mắt không liếc ngang liếc dọc mà nhìn thẳng phía trước. Trái tim đứa nhỏ phút chốc rơi xuống hố sâu. Nhạc đại tướng quân thật sự sắp bị chém đầu, hơn nữa đứng trong xe toàn là người Nhạc phủ, nó nhận ra rất nhiều, tổng quản, thị vệ, đại nha hoàn,... làm sao đây làm sao đây, thiếu gia đâu? Thiếu gia đâu? Có khi nào cũng bị chém đầu không?

Đứa nhỏ nhìn từng xe từng xe một, có người đứng có người ngồi, người ngồi có người không nhìn thấy có người nó chỉ thấy mỗi một ít tóc, trái tim đứa nhỏ đập như đánh trống, tiểu thiếu gia có khi nào cũng ở trong đó không ? 

Từ đằng sau tiếng quát tháo mắng mỏ của cha nó truyền tới, đứa nhỏ ngước mắt nhìn, thấy cha nó đang chạy về phía nó. Nó liền nhanh chân chạy vào đoàn người, thân hình nó nhỏ, hai ba phát liền không thấy đâu nữa. Nó liều mạng ở giữa đoàn người chen về phía trước, mọi người đều thấy nó là một đứa bé liền không để ý nó. Nó vừa chen về phía trước, âm thanh xung quanh không ngừng tràn vào tai nó. 

"Nhạc đại tướng quân này không phải là một anh hùng sao? Sao lại thành thông đồng kẻ địch âm mưu phản quốc rồi?"
"Ai mà biết, nghe nói khi ông ấy từ quan không phải tự nguyện, là bị ép, đại khái là đắc tội với triều đình rồi?"
"Nghe nói Nhạc đại tướng quân là bị vu oan, con người đại tướng quân tốt đẹp đến vậy, danh tiếng ở đây là số một, ta không tin ông ấy thật sự phản quốc." 
"Suỵt, lời này không thể nói linh tinh, đừng để người khác nghe thấy."
"Nhạc đại tướng quân lần này thật sự xong rồi, không chỉ bị tịch thu tài sản, còn bị chu di cửu tộc, dưới tám tuổi trên tám mươi mới được miễn tội chết, nhưng bị đày tới biên cảnh."
"Vậy không phải là đổi một cách hành hạ người khác sao? Nơi đó trẻ nhỏ người già làm sao mà sống được."
"Còn không phải sao."
"Ai da, ngươi xem đứa bé kia còn nhỏ như thế, là con trai đại tướng quân sao, đẹp như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc quá."
"Đúng vậy, Nhạc đại tướng quân tuổi già mới có một đứa con trai, đứa trẻ bé như vậy hiểu cái gì chứ, đáng thương quá."

Đứa nhỏ cắn chặt răng, cuối cùng xuyên qua đoàn người đông đúc, chen đến đằng trước, nó ngước nhìn chiếc xe tù đằng trước, ngóng tìm một hình bóng bé nhỏ. Đứa nhỏ liền nước mắt đầm đìa, nó chạy sải chân về phía trước, vừa chạy vừa hét. "Thiếu gia ! ! ! Thiếu gia ! !"

Tiếng ồn từ đoàn người quá to, khiến cho âm thanh bé nhỏ của nó bị át mất. Nó chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, liều mạng gào. Cuối cùng cũng chạy tới bên cạnh xe tù của Nhạc Tư Minh, bóng lưng nhỏ bé của tiểu thiếu gia chấn động, từ từ quay đầu lại. 

"Thiếu gia ! Thiếu gia ! Ta quay lại rồi ! Thiếu gia !" Khuôn mặt đứa nhỏ ngập tràn nước mắt, vừa chạy theo xe tù vừa gào thét. 

Nhạc Tư Minh ngoại trừ sắc mặt trắng như tờ giấy ra, còn lại đều có vẻ vẫn ổn, nhìn thấy nó trước hết là mừng rỡ, sau lại kinh sợ. Y sửng sốt nhìn xung quanh, sau đó tức giận quát. "Ngươi là đồ ngu à ? Lúc này còn chạy về làm cái gì ? Còn không mau cút đi !"

Đứa nhỏ nước mắt nước mũi tèm lem, giống như không nghe thấy y nói, vừa chạy vừa khóc. "Họ đưa người đi đâu vậy? Cha người sao lại phản quốc? Phản quốc là cái gì? Ngươi đừng đi mà !" Người đừng đi mà, Họ muốn đưa ngươi đi đâu chứ ?"

Hốc mắt Nhạc Tư Minh cũng đỏ lên, miệng lại vẫn như cũ mắng. "Cha ta mới không có phản quốc, ngươi đồ con heo này, cút nhanh lên, chỗ này không phải chỗ ngươi nên đến, còn không mau cút. "

Đứa nhỏ gào khóc. "Thiếu gia ! ! Người không phải nói sẽ đợi ta về sao ? Ta ốm rồi, ta không phải cố ý không quay về ! ! Ông ta qua đời ! Ông ta qua đời rồi ! ! ! Người định đi đâu chứ ? Người đừng đi mà !!"

Nhạc Tư Minh cố nhịn nước mắt. "Ngươi cái đồ ngu ngốc này, ai quen biết ngươi ! Mau cút !"
"Thiếu gia !!! Sao ngươi lại không quen biết ta ? Ta là Tiểu Hổ đây ! ! Thiếu gia ! ! Ta biết viết chữ rồi ! ! Thật đó ! Ta biết viết rồi ! ! Ta cho người xem."
Đứa nhỏ tay run lẩy bẩy từ trong lòng lôi ra một tờ giấc gấp vuông vức ngay ngắn, mở ra cho Nhạc Tư Minh xem. 
Bên trên viết xiêu vẹo ba chữ "Nhạc Tư Minh" 

"Thiếu gia người xem ! ! Ta biết viết rồi ! Ta biết viết rồi ! người hông phải sẽ làm vợ của ta sao ? Ta biết viết tên người rồi ! ! Người đừng đi mà ! ! "
Nhạc Tư Minh cắn chặt răng, nhìn tờ giấy kia một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu đi, cả người đều không thể ngừng run rẩy, không dám quay đầu lại nhìn. 

Đứa nhỏ vẫn không ngừng chạy theo xe tù mà khóc. "Thiếu gia ! ! Người đừng đi ! ! Người đừng đi ! ! Người định đi đâu ! ! Ta đi cùng người ! ! Người còn phải làm vợ ta mà ! Ta biết viết tên người rồi ! ! Người nói phải giữ lời chứ ! ! Thiếu gia ! ! ! ! !  oa oa a a a a a ! !  !Thiếu gia ! ! "

Đứa nhỏ đột nhiên vấp ngã, cả một khuôn mặt toàn là bụi bẩn, khuỷu tay và đầu gối đều bị xước rách, cũng không còn sức đuổi theo xe tù nữa, chỉ có thể liều mạng gào thét với Nhạc Tư Minh, cổ họng đều đã khàn khàn . " Thiếu gia thiếu gia ! ! oa aaaaaa thiếu gia ! ! ! ! "

Đứa nhỏ bò trên đất gào khóc. Nhạc Tư Minh đột nhiên quay đầu lại, nước mắt trượt dài đầy cả khuôn mặt, khóc đến khuôn mặt bé nhỏ vặn vẹo. "Tiểu Hổ ! ! Ngươi đừng có quên ta ! ! ! Ta không biết ta phải đi đâu ta sợ lắm  ! Ngươi đừng có quên ta, ngàn vạn lần không được quên ta ! ! Đợi ngươi lớn lên liền tới tìm ta, ta sẽ làm vợ ngươi ! ! Ngươi đừng có quên ta ! ! ! "

Đứa nhỏ nghe không rõ Nhạc Tư Minh đang nói gì, nhưng thấy y quay đầu lại, khóc càng to hơn, trong lòng khó chịu muốn chết, giống như lúc ông nó qua đời vậy, khó chịu đến mức hit thở không thông. Nó vừa khóc vừa tranh đấu dùng cả tay cả chân bò dậy, muốn tiếp tục đuổi theo. Động tĩnh bên này đã kinh động đến quan binh, một người đi qua đây, nhìn đứa trẻ mặt bám đầy bụi, hỏi. "Chuyện gì đây?"

Đứa trẻ coi như không nhìn thấy, vẫn muốn chạy về phía trước, quan binh kia một phát dẫm lên ngực đứa nhỏ. "Đứa nhóc ngươi ở đâu ra đây ? Có chuyện gì ? Hét cái gì ?" 
Cả khuôn mặt đầy nước mắt của Nhạc Tư Minh gấp gáp, liều mạng vẫy tay đuổi nó mau đi đi. Đứa nhỏ không hiểu, vẫn khóc gào gọi thiếu gia, liều mạng đẩy chân quan binh, nhưng lại không đẩy ra được, liền một phát cắn lên. 

Quan binh kia kêu lên một tiếng, một phát đá đứa nhỏ xuống đất nạt nộ. "Đứa trẻ điên nhà ai thế này ! Có phải không cần mạng nữa không ?"
Nhạc Tư Minh hét lên. "Tiểu Hổ !" Nhưng âm thanh yếu ớt của y căn bản không thể truyền tới đó. Đứa nhỏ đột nhiên bị nhẹ nhàng bế lên từ dưới đất, người đằng sau mang theo hương thơm dễ chịu, tiếng nói nhẹ nhàng."Vị quan binh này, xin lỗi, cha ta mới mất, đứa nhỏ từ bé thân thiết với ông, chiụ đả kích quá lớn, mấy ngày trước phát sốt đến hồ đồ rồi, thật ngại quá !"

Đứa nhỏ liều mạng đá tay đá chân, nó không biết người đằng sau là ai, cũng lười quan tâm, nó chỉ muốn đuổi theo thiếu gia của nó. Quan binh này đời này chưa thấy ai đẹp đến vậy, còn là một nam nhân, nhất thời ngơ ra. Người đó từ trong ngực lôi ra một miếng bạc thỏi, đến gần quan binh kia, nhét vào tay hắn." Vị quan binh này, đừng tính toán với trẻ con, đa tạ rất nhiều." 

Quan binh nhận bạc xong cũng lười tính toán với một đứa trẻ, nhìn mỹ nhân này thêm vài cái liền đi. Bóng hình Nhạc Tư Minh lập tức sắp mất hút, y nắm lấy song gỗ, nhìn kẻ ôm lấy Tiểu Hổ, đôi mắt trừng lớn, y gào lên thật to. "Úc Minh Kính ! Không được động đến nó ! Ta sẽ giết ngươi ! ! Úc Minh Kính ! ! Ta muốn giết chết ngươi ! ! "

Đôi mắt đứa nhỏ bị nước mắt làm cho mờ đi, đã không còn thấy gì, chỉ có theo bản năng mà giãy giụa muốn trốn thoát, muốn chạy theo tiểu thiếu gia, Bên tai nó truyền đến một giọng nói dịu dàng. "Thật là một đứa trẻ ngốc." Sau đó trước mắt tối sầm, mất đi ý thức. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top