Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong cơm đứa nhỏ liền không quan tâm gì hết nằm xuống liền ngủ, ngủ một hồi bỗng thấy trên người rất nặng, có thứ gì đó đang đè lên nó khiến nó thở không ra hơi. Miễn cưỡng mở mắt ra, đầu tiên phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ, sau đó phát hiện trước mắt xuất hiện một khuôn mặt nhỏ xa lạ. Khuôn mặt đó rất ngộ nghĩnh đáng yêu, khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng mịn non mềm, đôi môi đỏ đỏ, rất giống đứa trẻ béo trong bức tranh đón tết. Lúc này đứa trẻ mập đang ngồi trên bụng nó, trên tay cầm một cái bút lông, cười trộm nhìn nó. Khó trách nặng đến vậy, đứa nhỏ hít sâu một hơi. "Nặng... ngươi ngồi lên người ta làm gì, nặng đó."

Đứa nhóc mập mập đó nhìn nó rồi cười phá lên, Vương Nhị Hổ nghe y cười mới biết đó chỉ là một đứa trẻ, nó nghiêng đầu, phát hiện bên cạnh y còn có một đứa đang đứng, mắt một mí, cái trán sáng loáng, trông có vẻ thông minh, tay dựa vào giường đất, nhìn chằm chằm nó, cười cùng với nhóc mập. 

Vương Nhị Hổ có chút sợ hãi. "Các ngươi, các ngươi cười gì thế? mau xuống khỏi người ta, nặng chết mất."Nhóc mập xuống khỏi người nó, lăn sang một bên giường, cầm lấy cái gương lắc lắc với nó. Đứa nhỏ nhìn khuôn mặt bị mực vẽ lên bẩn bẩn thỉu thỉu của mình trong gương, trên trán còn viết chữ Vương, bên má vẽ lên hai nét, nó đương nhiên biết đó là gì, mọi người đều biết đây là chữ Vương bát ( con rùa ). 

Vương Nhị Hổ tức giận rồi, một phát từ trên giường nhảy xuống. "Ngươi dựa vào đâu mà vẽ lên mặt ta! Ngươi có tin ta đánh ngươi không?" Đứa nhỏ vừa hét vừa lấy tay xoa mặt, cuối cùng lau càng mạnh, hai đứa trẻ kia cười càng lớn. Đứa nhỏ tức giận vô cùng, nhào lên người đứa trẻ mập kia, giơ nắm đấm lên định đấm xuống. 

Đứa trẻ mắt một mí kia kinh hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng nhào lên, "Đồ gốc ! Ngươi làm cái gì đấy ? Ngươi dám đánh thiếu gia ! ! "
Vương Nhị Hổ vừa nghe thấy từ thiếu gia, không biết tại sao trái tim trấn động một cái, nắm đấm cũng không hạ xuống được nữa, sững lại ở đó. Đứa trẻ béo kia vốn dĩ đã sợ đến co thành một đoàn, vừa thấy nắm đấm dừng lại giữa không trung, nghĩ rằng nó bị thân phận thiếu gia của mình làm cho chấn động rồi, yên tâm hơn nhiều, nhấc cằm lên hừ một cái. "Ngươi mới tới, không hiểu quy tắc, thiếu gia ta đây đại nhân không chấp tiểu nhân, ngươi mau đứng dậy, ngươi cũng thật nặng." 

Đứa nhỏ giống như mất hồn vậy, trong đầu không ngừng có một tiếng nói không ngừng gọi thiếu gia thiếu gia, có thế nào cũng không dừng được, âm thanh kia giống như của bản thân vậy, lúc vui vẻ lúc giận dữ lúc lại khóc lóc, rốt cuộc là làm sao vậy chứ, sao nó lại nhớ lại rồi. Đứa trẻ mắt một mí nhấc nó từ trên người đứa trẻ mập dậy, chỉ vào nó nói. "Mau thỉnh an thiếu gia, từ giờ trở đi ta và ngươi đều là tuỳ tùng thiếp thân (tuỳ tùng sát bên người ) của thiếu gia, ngươi ngơ ra làm gì? nghe không hiểu tiếng người đúng không?" 

Vương Nhị Hổ ngơ ngẩn nhìn y một cái, "tuỳ tùng... thiếp thân?" 
"Không sai, chính là phải ngày ngày ở cùng thiếu gia, chúng ta còn phải đọc sách biết chữ, còn phải học võ công sau này bảo vệ thiếu gia, ta tên Chiêu Tài, ngươi sau này không gọi bằng cái tên trước đây nữa, ngươi bây giờ tên là Tiến Bảo." 
"Tiến Bảo? Tại sao? Ta sao lại gọi là Tiến Bảo?"

Đứa trẻ béo kia ngồi thẳng người, ngón tay ngắn ngắn mập mập chỉ vào trán nó, "Đồ ngốc, cha mẹ ngươi bán ngươi cho Kim gia ta rồi, chính là người của Kim gia rồi, đây là tên mà cha ta đặt cho các ngươi, sau này ngươi họ Kim, tên là Tiến Bảo !"
Vương Nhị Hổ bây giờ mới phản ứng lại, cha mẹ nó bán nó rồi, bán nó rồi, không cần nó nữa, nó bất chợt không còn cái gì nữa. Đứa trẻ quỳ trên giường đất, đột nhiên khóc oa lên một tiếng, tiếng khóc to đến mức có thể lật tung cả ngói, khiến hai đứa trẻ còn lại bị doạ đến ngơ ngác. 

Trận khóc này khóc cái liền không dừng được, nước mắt như suối tuôn, miệng mở lớn như thể có thể nhét vào một quả trứng gà, khuôn mặt đầy mực vương đầy nước mắt, càng khiến đôi mắt nó mờ đi. Thiếu gia mập cùng Chiêu Tài nhìn nhau, đều có chút hoảng hốt. 
"Nó... nó sao vậy?"
"Không biết nữa... giận rồi?"
"Dễ giận vậy sao..." Thiếu gia mập vừa lăn sang một bên, cầm lấy một chiếc khăn lông trắng như tuyết rồi lại lăn về, nhét vào tay nó. "Này, ngươi đừng khóc, khóc cái gì chứ, cái này lau sạch được."

Chiêu Tài nhìn đứa nhỏ giống như mất hồn, chỉ biết khóc, chỉ còn cách cầm khăn lên, lau mặt cho nó. "Ngươi đừng khóc nữa, thật sự lau sạch được mà, ngươi xem, đen xì, trôi màu rồi, lau đi rồi, ngươi đừng khóc nữa mà !"
"Ai da ! ! Phiền chết mất phiền chết mất, ngươi đừng khóc nữa ! Ngươi như này sau này ta không chơi với ngươi nữa ! !"
Cuối cùng nói gì cũng vô dụng, đứa nhỏ chỉ biết to mồm khóc, hai người đều chịu hết nổi, chạy hết. 

Đứa nhỏ ngồi trong căn phòng xa lạ tối tăm, ngồi trên giường đất đáng thương khóc lớn, trong lòng nó bị lấp kín bằng sự hoảng hốt, không biết rốt cuộc là bị lấp kín bao nhiêu thứ, nó lại không biết cách trút ra, vì vậy chỉ có thể khóc, khóc bán mạng, khóc đến đỏ cả hai mắt, giọng nói cũng khàn đi, đầu óc cứ kêu ong ong. 
Đến tối đứa nhỏ mới không khóc nữa, không ai quan tâm nó, nó nằm trên giường sống dở chết dở. Chiêu Tài ở cùng một phòng với nó, đến tối không thể không trở lại. 

Vừa vào phòng thấy nó vẫn đang khóc, đau đầu gấp bội. 
"Ngươi xong chưa vậy, lúc tớ mới đến cũng không đến nỗi như ngươi, ngươi đã tới đây rồi thì cứ ngoan ngoãn ở đây đi, ở đây khá tốt đó, đồ ăn đồ mặc đều tốt, thiếu gia cũng rất trượng nghĩa, chúng ta hôm nay đùa ngươi chút thôi, ngươi đến nỗi đó không chứ ?" 

Vương Nhị Hổ tủi thân nhìn hắn một cái, cúi đầu không quan tâm hắn. Chiêu Tài lại chạy tới bên kia nó. "Khóc lâu vậy rồi không khát không đói sao ?" Hắn từ trong ngực lôi ra một gói giấy dầu, đưa tới trước mặt nó. "Ăn đi."
Đứa nhỏ nhờ có sự nhắc nhở của hắn mới cảm thấy đói bụng đến hoảng hốt, nó khịt khịt mũi, đáng tiếc bị lấp kín rồi, không ngửi được gì. 
Chiêu Tài mở giấy dầu ra, lộ ra một miếng da cháy vàng, nhìn rất mê người, "Đùi gà đó, ta giữ lại cho ngươi đó, ăn không ?"

Đứa nhỏ có chút lúng túng nhìn hắn. Chiêu Tài bĩu môi. "Không ăn thì thôi." Nói xong liền nhét lại vào lòng. Đứa nhỏ một phát giành lại, mạnh mẽ cắn một miếng. Hương thơm của thịt thật sự là liều thuốc tốt chữa thương, nhất là đối với trẻ con. Đứa nhỏ bây giờ tập trung gặm đùi gà, trong lòng được an ủi rất nhiều. Ánh mắt Chiêu Tài một mực nhìn khuôn mặt lấm lem nhoe nhoét của nó, muốn cười xong vẫn nhịn xuống được. Đợi đứa nhỏ ăn xong, trên mặt nếu không phải mực thì là dầu, đã không còn chỗ nào sạch sẽ. Sau đó còn uốn éo nói với Chiêu Tài một câu. "Cảm ơn ngươi."

Chiêu Tài cười khì khì, túm lấy nó nói. "Tới đây, ta đưa ngươi đi rửa mặt."
Mấy ngày đầu đối với đứa nhỏ mà nói rất khó thích ứng. Nó thường thức khuya không ngủ được, liền ngồi dậy khóc, Chiêu Tài không còn cách nào khác, liền đem nó đi dạo trong sân,  cứ đi từng vòng từng vòng, đi cho đến khi nó khóc chán rồi, đi mệt rồi mới đem nó về ngủ. 

Thiếu gia mập tên là Tiểu Bảo, ngày nào cũng tìm chúng chơi đùa, tuy thích đùa giỡn, lúc nào cũng bắt nạt nó, nhưng cũng thường xuyên đem đồ ăn ngon đến cho nó, đứa nhỏ cũng dần dần cảm thấy y không còn đáng ghét nữa. Đứa nhỏ cứ như vậy chầm chậm thích ứng với cuộc sống ở Kim phủ, cũng chầm chầm tiếp nhận tên mới của mình, Tiến Bảo. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top