Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5


Khi bác đi khỏi thì nó bước ra phụ tôi, tôi thấy chiếc nhẫn nó đeo khá giống bác nên tôi hỏi.

- nhẫn ... ở đâu em có vậy?

- ừm ... Em ... Em mua đó chị?

- cũng đẹp đấy mua cho chị một cái nha.

- hàng này hết rồi chị.

- lạ nha cái này mới có hai người đeo làm sao mà hết hàng được.

- ý chị là....

- em với bác có quan hệ.

- ừm...

- chị nói đúng không?

- em....

- chuyện này là loạn luân đấy có biết không, rồi họ hàng sẽ nghĩ sao về em và bác đây hả?

- em xin chị, chị đừng nói cho ai hết.

- sợ sao...sao lúc đó em không sợ....đeo nhẫn em định chứng minh cho ai thấy đây.

- em không đeo nữa...không đeo..chị..coi như em xin chị giữ bí mật cho em.

Nó hốt hoảng cầu xin tôi, tôi thấy vậy bèn nói.

- vậy thì tránh xa bác ra đừng để nó đi quá giới hạn.

Tôi không cần biết là nó có làm theo ý tôi không mà tối đó nó qua phòng tôi ngủ, tôi thấy nó lăn qua rồi lăn lại, tôi hiểu tình cảm không thể chối bỏ được nhưng bác đã có vợ còn là người trong dòng họ cứ cho là vợ bác không nói gì đi nhưng người đời sẽ nói sao liệu nó với bác có kiên trì không hay chỉ là thoả mãn nhu cầu của bản thân cái này thì khó nói lắm. Lúc đó nó nghe lời của tôi tránh xa bác và chở bác ra sân bay nó không nói gì mà chạy xa về để bác ở lại dù bác có những lời hứa hẹn hay là những điều bác dự định làm với nó trong tương lai nó cũng không để cho bác có cơ hội nói. Đã một tuần trôi qua nó cứ ở trong căn hộ của nó không muốn ra ngoài, trường thì gọi về nhà nó để nhắc nhở nó đi học, tôi thì liên tục gọi cho nó chỉ mong nó bắt máy. Tôi cứ tưởng nó đùa nên tôi có một chuyến lên thành phố để nói rõ với nó. Tới nơi tôi không cầm được sự tức giận đập cửa la...

- em ra đây cho chị, em nghĩ em trốn sẽ giải quyết được mọi chuyện sao, thằng em này em mở cửa ra cho chị....có nghe không?

Cánh cửa mở nhưng không thấy nó tôi bước vào mùi rượu bay thẳng mũi làm tôi khó chịu, bây giờ nó đang ở trong trạng thái tệ nhất và tàn nhất.

- chị.....

Tuy đang rất tức giận nhưng nhìn nó như vậy tôi không thể lớn tiếng được.

- sao em uống nhiều vậy...đây, chị đỡ em..nào chúng ta về phòng.

Tôi đỡ nó về phòng thấy nó vậy mà tôi thương.

- nè em có chuyện gì nói cho chị biết hả xảy ra chuyện gì.

Nó vẫn giữ im lặng.

- sao em không đi học nhà trường nhắc em đi học kìa.

- đi học sao em còn mặt mũi nhìn bạn bè sao.

- vậy thì có chuyện gì em phải nói thì chị mới biết chứ.

- chị nhìn đi....cầm điện thoại của em lên mà nhìn nhớ nhìn cho rõ.

Tôi cầm điện thoại lên và không tin rằng cái mà tôi đang nhìn thấy đó là dòng tin nhắn mà vợ của bác Khải gửi cho nó.

- đây..đây...không phải là số của bác gái sao?

- đúng là của bác ấy đấy. Chị có bết bác ấy đã nói gì với em không...bác nói: "mày là một thằng đĩ" là đĩ đó....bác ấy đã biết chuyện của em với bác...chị à bác ấy sẽ làm gì vậy có là hại tới em không có ảnh hưởng gì tới bác Khải không hả chị..

Nó hỏi tôi mà hai tay cứ báu lấy tôi khiến tôi đau.

- bình tĩnh nghe chị nói cái gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết nếu em với bác yêu nhau thật thì hãy dùng tình yêu đó mà sống biết chưa, có thể bác Khải không nghĩ giống như em và không chọn cách giải quyết này của em bác chịu nói ra cũng khẳng định một điều bác yêu em..hiểu chưa?

Tôi cứ an ủi nó 1 ngày rồi lại 2 ngày và nó đã chịu đi học lại. Nhìn nó bây giờ mà tôi nhẹ người.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top