Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Bị hãm hại?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quách Ngạn Sở lạch bạch chạy tới trước mặt Mạc Vi Hiên, trên trán toát đầy mồ hôi, gấp gáp nói: "Không xong rồi Mạc tổng, logo sản phẩm đưa ra thị trường có vấn đề!"

"Cái gì?" Mạc Vi Hiên thốt lên, hiển nhiên là vì kinh ngạc.

Nếu tôi nhớ không lầm thì đợt trước phòng thiết kế có đưa bản mẫu qua cho Mạc Vi Hiên coi, hắn còn tự tay kiểm lại rồi mới đồng ý cho thông qua mà. Sao giờ lại thành ra có vấn đề rồi!

Mạc Vi Hiên tức giận đi về phía phòng họp, cả đám người mồ hôi ròng ròng, khẩn trương theo sau.

Quách Ngạn Sở đưa sản phẩm cho Mạc Vi Hiên kiểm tra, báo cáo tình hình: "Hôm qua đưa một lô gồm 3000 cái ra thị trường, tôi phát hiện có sai sót trong thiết kế logo."

Anh hít sâu một hơi nói tiếp: "Không chỉ vậy, tôi còn phát hiện... số liệu hàng hóa có vấn đề."

Nghe Quách Ngạn Sở nói đến đây thì tôi đã hiểu: "Có người làm?"

"Ừ, hẳn là vậy." Mạc Vi Hiên trầm giọng khẽ gật đầu.

Theo lời của của hắn nói ra bầu không khí như đông đặc lại, ai cũng thấy lo lắng tột độ. Lúc này bỗng có một người tiến lên, mở miệng phá tan bầu không khí căng thẳng này.

"Mạc tổng, trước khi sản phẩm được đưa ra thị trường hai ngày tôi đã kiểm tra rất kĩ càng, logo cũng không bị lỗi gì..."

"Số liệu của lô hàng cũng hoàn toàn không có vấn đề." Một người đứng cạnh Quách Ngạn Sở chen vào.

Bây giờ tôi mới phát hiện bên cạnh Quách trợ lí có hai người đang đứng, một người là Trưởng phòng Lâm Đặc bên phòng thiết kế, người còn lại hình như là... Dư Khanh Khanh của bộ Hậu cần- mĩ nữ của công ty tôi.

Thiên Hà là công ty lớn chuyên phân phối, sản xuất các loại mặt hàng về đồ dùng điện tử cũng như phân phối đồ tiêu dùng hằng ngày. Chính vì ngành công nghiệp này rất quan trọng trong bước tiến của nhân loại nên Thiên Hà với những thiết kế mới lạ, độc đáo mới vươn cao, trở thành một công ty kinh doanh điện tử hàng đầu.

Theo tôi được biết trước giờ công ty chưa từng xảy ra vụ việc như hôm nay. Danh tiếng của một công ty tập đoàn quy mô lớn như vậy đâu chỉ là hư danh.

Chỉ e việc lần này là có người có mưu đồ hãm hại.

Nhưng... là ai mới được chứ?

Đám lão già Cổ đông ăn không ngồi rồi kia sao?

Mạc tổng nhíu mày: "Lâm Đặc cậu nói rõ mọi việc trước xem."

Lâm Đặc được chỉ đích danh, biểu tình lúc này đã bình tĩnh không ít, nói: "Là như thế này, trước khi logo được in vào sản phẩm và đưa ra thị trường hai ngày trước đó tôi đã kiểm tra lại toàn bộ bản mẫu chi tiết để đem đi in, phòng ngừa có bất trắc. Tôi còn đưa cho Phó phòng kiểm lại một lần chót nữa rồi mới giao đi. Số lần tôi và Phó phòng kiểm tra là sáu lần.

Bản mẫu rất hoàn hảo, các chi tiết nhỏ cũng hoàn toàn bình thường. Nhưng.... không hiểu sao vào tay của bộ Hậu cần đưa qua cho nhà máy lại như vậy."

Trưởng ban bộ Hậu cần Dư Khanh Khanh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, cười lạnh: "Lâm Đặc! Anh đừng có hàm hồ đổ tội cho chúng tôi, tội trạng này tôi gánh không nổi đâu. Không chừng là do anh bất cẩn không xem kĩ càng lại nhát gan đổ tội cho chúng tôi đấy. Trưởng phòng Lâm à, anh nên đi mua kính đi."

"Cô..." Lâm Đặc mặt tái nhợt, chỉ vào mĩ nữ nhưng lại không nói được lời nào hoàn chỉnh. Hiển nhiên là bị tức không nhẹ.

"Được rồi! Tất cả trật tự!"

Mạc tổng quát to, cả phòng họp tức thì im lặng.

Mạc Vi Hiên dĩ nhiên rất bực bội khó chịu, càng là lo lắng cho lô hàng đã được đưa ra thị trường kia. Nãy giờ nghe một đám người oa oa chít chít đã làm đầu hắn muốn nổ tung, bây giờ tôi đoán hắn chỉ muốn biết hiện trạng bây giờ ra sao rồi.

Quả nhiên hắn quay sang hỏi Quách Ngạn Sở đứng kế bên: "Lô hàng kia sao rồi? Đã thu lại được hết chưa?"

Trợ lí Quách vừa trả lời vừa đưa cho Mạc Vi Hiên một xấp tài liệu: "Đã thu lại được hơn một nửa, số còn lại vẫn đang tiếp tục thu."

"Đây là tư liệu chi tiết về lô hàng này."

Tôi đứng một bên nhìn, cơ hồ đã nhìn thấu mọi chuyện ra sao, cảm khái: "Cũng may đã kịp thu hồi lại, dù chỉ là một phần."

Chỉ trách công ty quá danh tiếng nên số hàng hóa lại bán nhanh như vậy. Nhưng mà phỏng chừng đến giữa chiều là có thể thu hồi lại toàn bộ lô hàng rồi.

Cũng may lần này vốn chỉ xuất ra 3000 sản phẩm, mục đích là để quảng bá thôi, nếu xuất ra toàn bộ phỏng chừng rất khó thu hồi lại.

Mạc Vi Hiên đang xem báo cáo, bất chợt quay sang hỏi tôi: "Hạ Thanh Yên, cho bọn họ vào đi."

Tôi vâng dạ đi ra mở cửa, nhất thời các vị Tổng giám, Trưởng phòng có liên quan đến vụ bê bối này bước vào trong, nom sắc mặt ai nấy đều căng thẳng không dám ho he chút nào.

"Bắt đầu đi."

Mạc Vi Hiên lia đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn từng người một, trầm giọng nói: "Các người nói rõ mọi chuyện đi. Là ai gây ra sơ suất này?"

......

Cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, lúc kết thúc thì trời cũng đã nhá nhen, đường phố sắp lên đèn.

Tôi đưa cốc nước cho Mạc Vi Hiên, hắn hơi ngửa cổ ra uống hết một hơi, day day hai bên trán mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nhìn hắn mệt mỏi như vậy tôi không đành lòng tiếp tục quấy phá hắn (?), liền đứng lên ra ngoài, để lại không gian cho hắn nghỉ ngơi.

Trước khi đi khẽ nói một câu: "Mạc tổng anh vất vả rồi."

Mạc Vi Hiên thì còn nghỉ được một chút, bây giờ tôi lại phải tiếp tục chức trách của mình- làm một nhân viên quèn đúng nghĩa, phục vụ cho ông chủ của mình.

Tôi có cảm giác như mình là cu li.

Tư bản đúng là thật ác độc!

Quách Ngạn Sở đã đứng sẵn bên ngoài chờ tôi, thấy tôi ra, anh ta kéo tôi lại hỏi: "Mạc tổng đâu? Sao Boss không đi cùng với cậu?"

Tôi bị giọng nói của anh ta dọa giật mình vội bịt miệng kéo tay anh ta qua chỗ rẽ gần đó, rồi hạ giọng trách: "Quách ca anh nhỏ tiếng thôi, Boss đang ngủ ở trong, hắn đau đầu cả hai ba ngày nay rồi, khó khăn lắm mới chợp mắt được. Anh đừng lớn tiếng dọa hắn tỉnh dậy, hắn làm thịt anh đó." Nói rồi tôi làm động tác vặn nhỏ volumme lại.

Hai ba ngày nay vừa vặn có dự án mới, Mạc Vi Hiên lại chuẩn bị đi công tác ở nước ngoài nay lại gặp chuyện này, hắn không mệt chết mới là lạ.

Khi đã chắc rằng Quách Ngạn Sở sẽ không to tiếng nữa tôi mới bỏ tay xuống, hỏi hắn: "Đã thu lại được hết?"

"Ừ."

"Vậy tốt rồi, tôi đi viết báo cáo cũng sẵn tiện tổng hợp lại các tài liệu hồi trưa."

Hôm nay phải tăng ca rồi.

Quách Ngạn Sở gật đầu chào tôi rồi ai làm việc nấy.

Trước khi bắt tay vào làm việc tôi tạt qua khu đồ uống định bụng pha một ly cà phê chống buồn ngủ. Dù gì thì tình hình này thì tôi chắc chắc phải tăng ca suốt đêm rồi, phải nhờ sự trợ giúp của thần cà phê thôi.

Hớp một ngụm cà phê, cảm giác thoải mái sảng khoái dâng lên não làm tôi ngất ngây ngất ngây.

"Ưm~~ chết chìm mất thôi~"

Tôi sắp chết trong vùng biển cà phê thoải mái rồi.

Ai đó cứu tôi đi  T_T

Làm một nhân viên ưu tú, dù bản thân tôi đang thoải mái đến mức nào cũng không quên đi nhiệm vụ của mình, tôi cầm tách cà phê vẫn còn bóc khói nghi ngút quay về phòng làm việc.

Trong đầu tôi đã vạch sẵn kế hoạch cho mình: giải quyết toàn bộ công việc trong vòng một đêm! Việc hôm nay chớ để ngày mai! Vì tiền lương và nhân phẩm cao quý của mình!

Tôi nhanh chóng lao đầu vào làm việc, điên cuồng mà lạch tạch lạch tạch rồi lại lạch tạch lạch tạch.

Căn phòng vang lên một chuỗi lạch tạch lạch tạch không hồi kết.

Khi lượng công việc đã làm xong một nửa thì tôi muốn mệt chết rồi.

"Chết tiệt, mỏi cổ quá."

Tôi thầm than một câu, vớ lấy ly cà phê để trên bàn mà uống một ngụm. Chỉ trong chốc lát tôi lại được buff đầy máu.

Tiếng lạch tạch lạch tạch lại vang lên.

....

"Xong chưa?"

"Oh my god! Ghost!"

"Im ngay!"

Tôi run rẩy liếc mắt nhìn Mạc Vi Hiên đang đứng ở một bên, chẳng biết hắn đứng ở đây đã bao lâu rồi.

Cũng không thể trách tôi, đột nhiên hắn xuất hiện dọa người như thế làm gì, tôi sợ muốn điếng người.

Mạc Vi Hiên cau mày xoa hai thái dương, thần thái mệt mỏi, hai quầng mắt hắn hơi xanh đen, hắn kéo cái ghế ngồi kế tôi mệt mỏi ngửa đầu ra sau.

Tôi thấy hắn mệt thành như vậy cũng không hỏi thêm nữa, quay lại làm việc của mình.

Cả hai im lặng thật lâu.

Đột nhiên Mạc Vi Hiên mở miệng nói chuyện: "Hạ Thanh Yên."

"Vâng." Tôi thuận miệng trả lời hắn, vẫn giữ nguyên tư thế vùi đầu vào đống tài liệu.

"Hạ Thanh Yên."

"Vâng." Vẫn không ngẩng mặt lên.

"Hạ Thanh Yên..."

"Vâng?" Tôi hơi bực rồi đấy Boss à.

"Hạ... Thanh... Yên...."

Tôi không chịu được cái giọng điệu như chảy nước của hắn nữa, lòng phát sinh một trận ghê tởm, vội vàng quay đầu lại ân cần hỏi thăm: "Sao thế Mạc tổng?"

"Hạ Thanh Yên...." Vẫn là cái giọng buồn nôn đó.

"?"

"Sao cậu có thể chậm chạp vậy chứ?"

". . ."

Mạc tổng tài tỏ ra không quá hài lòng với năng lực nhân viên của mình: "Nhìn tôi xem, công việc tôi đều giải quyết xong toàn bộ."

Tôi cảm thấy mình bên biện giải cho mình một chút: "Boss à, anh Quách cũng chưa làm xong."

Ngụ ý là "không phải chỉ mình tôi vô dụng, còn có Trợ lí của anh nữa kìa".

Mạc tổng cau mày không hài lòng: "Đừng biện hộ. Cậu phải học hỏi tư thái sát phạt quyết đoán của tôi đi."

Tôi âm thầm trợn trắng mắt, "lời này sai quá sai rồi Boss, tôi là nhân viên quèn làm gì có khí chất như ngài chứ!"

Dù nội tâm sóng cuộn biển trào như vậy nhưng trên mặt tôi vẫn bất biến như cũ.

Ầy, âm thầm like cho bản thân một phát!

Mạc Vi Hiên nhìn tôi thật sâu, trên mặt rõ ràng viết lên năm chữ "tui cực kì không hài lòng", nhất thời tôi chỉ biết câm nín.

Giờ phút này lên tiếng đối với mình chỉ có bất lợi.

Phải nhịn phải nhẫn. Lấy đại cục làm trọng.

Tôi quay nở nụ cười tươi rói như bông hướng dương hào hùng hướng về Boss nhà mình hô to: "Vâng! Ngài nói chí phải!"

Mạc tổng tài mỉm cười tỏ vẻ mình rất hài lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top