Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9. Tân hôn vui vẻ.

Tề Diệp vô cùng nghi ngờ lời nói "đến trường để học" của Phó Vãn, thế nên anh mới lái xe đến trường ngay lập tức.

Lúc anh tìm thấy Phó Vãn thì định vị của cậu đã chẳng còn ở vị trí ban đầu nữa mà di chuyển đến quảng trường trước nhà ăn, nơi sinh hoạt của các câu lạc bộ rồi. Cậu đang đứng nói chuyện với một thầy giáo trông rất trẻ.

Thầy giáo này mới vào trường họ năm nay, dạy môn thể dục. Nghe bảo thầy là vận động viên cầu lông đã giải nghệ, sinh viên trong trường đều rất thích thầy. Tề Diệp biết, thỉnh thoảng Phó Vãn cũng đi tìm thầy để cùng chơi bóng.

Trước ngày cưới, Phó Vãn đi tìm thầy giáo này. Học cái gì chứ? Chẳng lẽ là học chơi bóng hả?

Tề Diệp không xuống mà chỉ ngồi yên trên xe. Cách một lớp cửa kính, không biết hai người đứng ở phía xa đang nói chuyện gì. Chẳng qua là cả hai đều mặc quần áo thể thao màu trắng, vẻ mặt thoải mái, nhìn qua thấy xứng đôi một cách khó tả.

Ánh mắt của tề Diệp dần ảm đạm, dưới đất có một đàn kiến đang chuyển nhà, anh nhìn chằm chằm vào chúng lâu thật lâu.

Con kiến đầu đàn té lộn cổ.

Cửa xe bị kéo ra, Phó Vãn ngồi xuống ghế phó lái: "Ấy, anh ơi, sao anh đến mà không gọi điện thoại cho em vậy?"

"... Anh thấy em đang nói chuyện vui lắm." Giọng nói của Tề Diệp rất trầm.

"Cũng tạm thôi." Phó Vãn không biết anh cậu đang nghĩ gì trong lòng, "Anh kêu em đợi anh đến đón thế là em ngồi đợi, nhưng ban nãy em thấy thầy Tôn nên mới qua đó nói chuyện với thầy mấy câu thôi."

Bởi vì đi đến trường nên Tề Diệp lái một con xe khá là khiêm tốn, logo của xe ở góc khuất, phong cách cũng không màu mè. Thế nhưng vẫn có người nhận ra, giơ điện thoại lên chụp ảnh lại.

Xe chậm rãi đi ra khỏi trường.

"Em học được những gì?" Tề Diệp hỏi.

Phó Vãn vẫn chưa tiếp thu xong bài mình mới chép được, cậu không chú ý nghe câu hỏi của Tề Diệp mà chỉ khẽ ừ một tiếng xem như đã trả lời.

"... Phó Vãn Vãn, em thích kiểu con trai như vậy sao?" Tề Diệp thử thăm dò.

"Kiểu nào?" Phó Vãn đang chơi game dở chưa phản ứng kịp, "Anh đừng bảo là kiểu như thầy Tôn đấy nhé?"

Tề Diệp không đáp, ngầm thừa nhận câu hỏi của cậu.

Phó Vãn nghiêm túc ngẫm nghĩ, cậu cười bảo: "Không thích, thầy ấy không hợp gu thẩm mỹ của em. Với lại thầy Tôn đã kết hôn được mấy năm rồi!"

Tay Tề Diệp đè lên vô lăng rất vững, chiếc xe từ từ dừng lại một cách vừa lịch sự vừa kiên nhẫn để nhường đường cho chú mèo hoang đi lang thang khắp trường.

Ánh nắng soi qua tán cây hai bên đường, chiếu vào trong xe, tạo thành chiếc bóng loang lổ.

Phó Vãn duỗi tay đón lấy tia nắng tròn xoe như đồng xu. Gió thổi qua khuôn viên trường, ngọn cây đong đưa, cậu nắm tay lại, coi như bản thân mình đã bắt được một vạt nắng. 

"Anh đang nghĩ gì thế." Phó Vãn nói, "Anh à, em giữ nam đức lắm. Sắp kết hôn với anh rồi, sao em có thể thích người khác được." 

Tề Diệp cũng không rõ nãy giờ mình nghĩ cái gì, chẳng qua là lúc thấy Phó Vãn nói cười với người khác, trong lòng anh có cảm giác kháng cự vô cùng mãnh liệt. Chuyện này chẳng liên quan tí tẹo gì tới ham muốn tình dục, thế nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Có vẻ như anh đã đánh giá bản thân quá cao trong một số vấn đề.

Con người ta thường được đằng chân lân đằng đầu, cảm xúc của anh với Phó Vãn hình như không chỉ bó hẹp trong những xung động về mặt sinh lý, lại càng không thể dùng một câu đơn giản như "mình là gay" để giải thích. Có vẻ nó còn pha lẫn chút tình cảm, đây là thứ không thể miêu tả bằng từ ngữ được, nó đang không ngừng xáo trộn lý trí của anh.

"Với lại, em không thích đàn ông." Phó Vãn hứng một vạt nắng trong tay, "Em chỉ xin thầy ấy chỉ dạy mấy điều thôi, anh yên tâm đi."

Tề Diệp vừa mới an tâm xong lại cảm thấy bất an.

"Thế sao em còn kết hôn với anh? Anh không phải đàn ông sao?" Tề Diệp nhướng mày.

"Anh là anh của em, vẫn không giống mà, anh không thể tráo đổi khái niệm được. Hai chúng ta là đối tác, cả hai đều hiểu rõ rằng đây chỉ là tương tác cho người ngoài xem thôi." Chắc là anh cậu sắp thoát khỏi trạng thái độc thân nên mới bộp chộp như vậy, Phó Vãn tốt tính an ủi anh, "Kìa anh, mèo đi từ lâu lắm rồi, mau lái xe thôi."

Tề Diệp cười tự giễu, anh lái xe ra khỏi sân trường.

"Chúng ta sẽ sống thật tốt mà, anh yên tâm, ai cũng có khả năng sẽ phản bội anh, chỉ có em là không." Người vô tâm nào đó ngồi bên cạnh anh bắt đầu tưởng tượng về tương lai, cậu còn đổi nhạc sang bài Hoàng Mai Hí.

Chim ở trên cành kết thành đôi, Phó Vãn dựa vào cửa sổ xe ngủ ngon lành.

Tề Diệp cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng đến cuối cùng anh cũng không quấy rầy cậu.

Dù thế nào thì câu "Không phản bội" của cậu vẫn chọt trúng nơi mềm mại nhất trong lòng anh. Bong bóng quá đẹp, anh không nỡ chọc thủng nó.

"Anh biết rồi." Tề Diệp khẽ nói.

-

Hai hôm sau, cuối cùng Phó Vãn cũng đợi được đến ngày tổ chức hôn lễ thỏa thuận của cậu với anh trai Tề Diệp của cậu.

Năm giờ sáng, khi cậu đang nằm sấp trên giường thì bị Tề Diệp tàn nhẫn kéo ra khỏi đống chăn gối. Anh mặc quần áo, đút đồ ăn sáng, rửa mặt sạch sẽ cho cậu xong xuôi là giao cậu cho chuyên viên trang điểm.

Phó Vãn mắt nhắm mắt mở còn đùa với anh: "Quan nhân, chàng xem mình căng thẳng đến mức nào kìa."

Tề Diệp: "..."

Giờ thì anh đã hiểu, với Phó Vãn thì hôn lễ này chắc cũng chỉ được xem là anh em cùng nhau chơi game thăng hạng thôi.

Từ đầu đến giờ, anh ở bên này thấp tha thấp thỏm như đang đạp trên băng mỏng, anh cẩn thận từng li từng tí để bước tới lễ đường, chẳng khác gì đang giẫm trên một cây cầu treo chòng chành khiến ai ai cũng sợ hãi.

Nhưng Phó Vãn ở bên kia vẫn cứ hớn ha hớn hở như cũ.

Cái đồ ngốc này hễ rảnh rang là lại ghẹo anh, cậy vào quan hệ của hai người nên cái gì cậu cũng dám nói cho được.

"Da em đẹp thật đấy, trang điểm thích ghê." Chuyên viên trang điểm nói chuyện với cậu, "Mắt của em quá hoàn hảo luôn, để chị kẻ mắt cho em đậm hơn một tí, lúc ghi hình sẽ đẹp lắm."

"OK chị ơi." Phó Vãn dựa lưng vào ghế, "Giao cho chị đó."

Tề Diệp đứng ở phía xa nhìn cậu, anh nắm chặt cà vạt của mình.

Tính tình của Phó Vãn rất được lòng mọi người, dù là với ai thì cậu cũng có thể nói chuyện được. Kể cả Phó Hành Dao, con riêng nhà họ Phó có cãi cọ, đấm lộn với Phó Vãn suốt ngày thì cậu ta cũng không thực sự ghét Phó Vãn.

Phó Vãn vẫn luôn xán lạn như vậy, cậu giống như ánh mặt trời, có sức hấp dẫn chí mạng với rất nhiều người.

"Nghĩ gì thế anh?" Phó Vãn lao tới ôm lấy cánh tay Tề Diệp, cậu sáp lại gần quan sát vẻ mặt của anh một lát rồi đưa tay lên kéo khóe miệng anh thành một nụ cười, "Cười cái lấy may nào."

"Em đừng cọ phấn lên người anh." Mặt tề Diệp cũng được trang điểm nhẹ nhàng, anh hơi đẩy Phó Vãn ra, vùi chôn những cảm xúc lộn xộn của mình vào trong đáy lòng.

Hôn lễ được tổ chức ở trong sân nhà chính của nhà họ Tề, lái xe đưa hai người tới thẳng bãi cỏ bên ngoài sân.

"Anh, nắm tay nào." Phó Vãn như kiểu chỉ cần một giây đã tiến vào trạng thái, cậu vươn tay nắm lấy tay anh.

Tề Diệp giật mình chớp mắt một cái rồi nắm chặt lấy, ngón cái của anh đặt trên khớp ngón tay của Phó Vãn, anh dùng bụng ngón tay miết nhẹ một cái.

Đường kẻ mắt hơi dài kết hợp cùng lớp trang điểm nhẹ nhàng đã khiến cảm giác ngây thơ trong đôi mắt nai con của Phó Vãn giảm bớt đáng kể. Thay vào đó là thứ cảm giác dịu dàng và điềm tĩnh hiếm thấy. Phó Vãn ngày hôm nay như mới thông suốt vậy, cậu sắm vai người yêu một cách hoàn hảo, không hề làm bộ làm tịch, mỗi cử chỉ hành động đều rất tự nhiên.

"Sao hôm nay em..." Tề Diệp hỏi.

"Em biết chuyện này sẽ khó với anh." Phó Vãn cụp mắt, "Mấy chuyện tương tác thế nào thì anh cứ giao cho em."

Hôm đó lúc ở trường, Phó Vãn đã hỏi thầy Tôn xem sau khi kết hôn thì thầy với vợ thầy sống chung thế nào, thêm cả việc dạo này cậu đã đi quan sát mấy đôi vợ chồng già khác nữa. Học đi đôi với hành, bây giờ có thể vận dụng vào hôn lễ của cậu với Tề Diệp được luôn.

Cậu rất thông minh, hơn nữa là quan hệ của hai bọn cậu vốn dĩ rất tốt, vậy nên với cậu mà nói thì việc tương tác với nhau ra sao để người khác cảm thấy thật "tình cảm" cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Cậu được Tề Diệp dắt xuống xe, đi chào hỏi ba mẹ của cả hai, nhận lời chúc phúc của mọi người rồi lại ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng.

Như buổi tập duyệt ngày hôm đó, Phó Vãn ngoan hiền áp má của mình lên vai anh cậu.

Tề Diệp nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng của người trước mắt, tầm mắt của cậu từ đầu đến cuối đều không rời khỏi ánh mắt anh, anh mơ hồ có cảm giác rằng cuộc đời của mình thực sự viên mãn...

Anh kết hôn với em trai hàng xóm đã ở bên anh từ nhỏ đến lớn, hai người yêu nhau, chẳng liên quan gì đến lợi ích hay hợp tác, cả hai sẽ sống hạnh phúc bên nhau suốt quãng đời còn lại.

Phó Vãn cho anh một giấc mộng đẹp.

"Anh ơi." Nhân lúc ăn cơm, Phó Vãn nâng ly vang đỏ, kéo Tề Diệp sang một bên, cậu thì thầm, "Biểu hiện của em hôm nay có tốt không? Em không kéo chân anh chứ?"

Trên môi cậu còn dính chút rượu, dưới ánh mặt trời, đôi môi sáng lấp lánh, thấm đẫm sắc đỏ nhàn nhạt của rượu vang. Tề Diệp đưa tay lên, anh dùng ngón cái lau giúp cậu khóe môi tươi thắm.

Phó Vãn đang muốn nói chuyện, môi cậu mấp máy sượt qua đầu ngón tay của Tề Diệp.

"Rất tốt đấy." Tề Diệp rũ mi, "Tiếp tục duy trì."

"Thế giờ em đi chào hỏi An Hạ nhé." Phó Vãn bảo, "Hôm nay em không ngồi cùng bàn với cậu ấy được."

"Đi đi." Tề Diệp đồng ý, "Đi mau rồi về, lát nữa còn phải nói lời thề."

Phó Vãn rời xa Tề Diệp một cái là cậu thoát ly khỏi hình thức vợ chồng già luôn, cậu vui vẻ lon ton chạy đi.

Tề Diệp đứng yên tại chỗ, anh mỉm cười nhìn theo bóng lưng cậu. Bỗng nhiên sau lưng anh vang lên một tiếng cười giễu cợt.

"Chúc mừng em họ nhé, tân hôn vui vẻ." Tề Duật, ông anh họ hồi bữa bị Tề Diệp gọi là quả kiwi đứng trên bãi cỏ nhìn anh cười ẩn ý.

Tề Diệp chẳng để ý lời chúc phúc này cợt nhả đến mức nào, anh nâng ly rượu trong tay, cụng nhẹ vào ly của người trước mặt.

Bối cảnh và cách dạy dỗ của gia đình không cho phép anh làm ra bất kỳ hành vi không lịch sự nào ở nơi quan trọng thế này.

"Kéo người ta về ngay bên mình rồi, có bản lĩnh phết nhỉ." Tề Duật nói.

"Ý anh là sao?" Tề Diệp hỏi.

Tề Duật nhếch mép: "Ý trên mặt chữ, đều là người nhà họ Tề, như nhau cả thôi. Phó Vãn không nhìn ra chứ chẳng lẽ anh mày lại không hiểu. Thỏa thuận kết hôn chỉ là phụ thôi, chẳng phải thứ mày muốn chính là đưa người ta về bên mình sao."

Lời này thực sự rất khó nghe, thế nhưng lại đạp trúng nơi nào đó ở trong tim Tề Diệp, anh nhíu mày nhìn Tề Duật, không nói một lời.

"Em họ à, mày đáng thương thật đấy." Tề Duật vươn tay ra, hắn trào phúng, "Người ta chơi trò chơi gia đình với mày thôi, trước kia tao không biết là mày chơi có tâm vậy đâu, mày thế mà lại muốn chơi cả đời."

Tề Diệp đưa tay lên bắt chuẩn lấy cổ tay của Tề Duật chuẩn bị hạ xuống vai mình: "Chuyện của tôi và Phó Vãn không đến lượt anh xen vào."

Tề Duật cau mày, hắn rút tay về: "Nói thật thôi mà, em họ giận sao?"

"Ông xã!" Giọng của Phó Vãn từ xa truyền tới, "Đến giờ lành rồi, mau tới đây nói lời thề nào."

Tề Diệp quay lưng đi không hề do dự, anh bước về phía Phó Vãn đang đứng.

Dưới sự dẫn dắt của người chứng hôn, hai người đi lên sân khấu.

"Quả kiwi kia nói gì với anh đấy?" Phó Vãn tránh khỏi tầm mắt của người chứng hôn, cậu thì thà thì thầm hỏi Tề Diệp.

"Không có gì." Tề Diệp lắc đầu.

Có vẻ Phó Vãn cũng không tò mò gì về cuộc nói chuyện của hai người họ, cậu không hỏi tiếp nữa.

Không thấy Phó Vãn nói tiếp, bỗng nhiên trong lòng Tề Diệp hiện lên một cụm từ khi nãy Tề Duật đến kiếm chuyện có nhắc đến, trò chơi gia đình.

Kết hôn thỏa thuận chẳng phải cũng là trò chơi gia đình của trẻ con sao.

Phó Vãn lại nhập vai người yêu chất lượng, cậu sóng vai đi về phía trước cùng Tề Diệp. Chân cậu vẫn chưa khỏi hẳn nên đi đường rất chậm, cậu còn phải vịn lên tay của anh để mượn lực. Từ dưới sân khấu nhìn lên thì hai người họ thân mật chẳng khác gì vợ chồng thật sự.

Thậm chí Phó Vãn còn nghe thấy mấy lời bàn tán của khách mời.

"Hôn nhân đồng tính thỏa thuận cũng có thể ngọt ngào như vậy, tui lại tin vào tình yêu rồi."

"Đứa nhỏ nhà họ Phó trông vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, có vẻ rất chu đáo đấy, mong cho hai người họ thật hạnh phúc, sau này việc làm ăn của Hân Tự chúng ta sẽ càng ngày càng lớn, phát tài phát lộc."

"Khí chất của Tề Diệp tốt thật, thằng bé này làm được việc lớn, trong tương lai, Hân Tự sẽ càng ngày càng phát triển."

"Tin tôi đi, tôi cảm thấy chắc chắn hai đứa nhỏ này sẽ nắm tay nhau sống một đời hạnh phúc."

Phó Vãn đứng trước mặt người chứng hôn, đọc lên lời thề nguyện cậu đã nhớ rõ trong lòng: "Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, xin hứa sẽ trân trọng Tề Diệp, trao cho anh những điều tốt đẹp nhất."

Tề Diệp đã nói rồi, trong hôn lễ hai người sẽ không hôn nhau nên cậu đứng yên. Trong ánh mắt của tất cả mọi người, cậu phối hợp vươn tay ra, chờ anh đeo nhẫn cho mình.

"Tôi , Tề Diệp, hôm nay trước sự chứng kiến của mọi người, tôi bằng lòng kết hôn với Phó Vãn." Trong sự mong đợi của mọi người, Tề Diệp từ tốn nói, giọng của anh vừa từ tính vừa giàu cảm xúc. Thông qua micrô, truyền đến từng ngóc ngách của hôn lễ.

Lúc Phó Vãn đang chờ đợi thì Tề Diệp bỗng vươn tay ôm lấy vai cậu, kéo cậu tới trước mặt mình.

Đây chỉ là ôm thôi, Phó Vãn nghĩ thầm.

Bước tiếp theo không cần căng thẳng, cậu chẳng căng thẳng tí nào luôn.

"Khi thuận lợi cũng như lúc khó khăn, trong hôm nay và cả mai sau." Giọng nói của Tề Diệp rơi vào tai cậu, "Anh sẽ mãi mãi yêu thương em, trân trọng em, trung thành với em, cho đến... mãi mãi."

Đây là lần đầu tiên Phó Vãn nhận ra, hóa ra lời thề khi kết hôn có thể đọc ra khiến người ta rung động đến thế.

Hai người chỉ kết hôn thương mại thôi, cuối cùng anh cậu cũng tích cực được một tí.

Cậu vừa thất thần thì bỗng bị Tề Diệp nâng cằm lên, Phó Vãn ngẩng đầu phối hợp. Ánh mặt trời rơi xuống, tiếp đó là nụ hôn của Tề Diệp, rất nhẹ, vừa chạm là buông.

Ánh đèn flash của máy ảnh lóe sáng, xung quanh vang lên tiếng hò reo náo nhiệt.

Cậu ngẩn ngơ cảm nhận được xúc cảm ấm áp, mềm mại ở trên môi.

"Tân hôn vui vẻ nhé, Phó Vãn." Tề Diệp khẽ nói bên tai cậu.

Phó Vãn: "?" Vậy là thay đổi kế hoạch hở... Chuyển sang kế hoạch B rồi?

Hôm đấy đứa nào bảo không hôn hả???

_ _ _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top