Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người Thừa Kế 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Người Thừa Kế 11]

Nơi biệt thự nhà họ Trì thanh tịnh độc đáo, tính bảo mật cao, hàng xóm xung quanh không thân thiết lắm. Cơ mà chuyện này không có nghĩa là hai nhà cách xa nhau, nhìn bằng mắt thường tuy thấy núi đồi nhấp nhô, cây cối che khuất, nhưng trên thực tế “hàng xóm” gần nhất chỉ mất ba bốn phút đi bộ là tới, với lại tình hình giao thông cũng tốt, đường nhựa được tu sửa bằng phẳng.

Quản gia rời khỏi biệt thự lúc tám giờ, hiện tại đã gần mười giờ rồi, thời gian đi lâu như thế chắc đã xảy ra biến cố gì đó.

Nhóm Trì Sơ khi nãy bận rộn cũng không để ý thời gian đã trôi qua.

Đang nghĩ xem có nên ra ngoài đi tìm hay không thì cuối cùng bác Trương cũng quay về.

“Bác Trương, đã xảy ra chuyện gì thế?” Chỉ thấy bác Trương đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, quần áo luôn sạch sẽ dính không ít bụi bặm.

Bác Trương cười khổ: “Lạc đường thôi. Cứ như quỷ đánh tường vậy, kỳ quái lắm, các cháu tốt nhất là đừng có tùy tiện đi ra ngoài. Ầy, cũng không biết mấy người chỗ cậu cả giờ thế nào rồi.”

Bác Trương là lớp người già, cũng đoán được vài chuyện.

“Quỷ đánh tường á?” Trì Sơ lại thấy hứng thú với chuyện này.

“Đúng rồi, quỷ đánh tường cũng như bị ma che mắt ấy, cứ đi loanh quanh một chỗ mãi, làm thế nào cũng không ra ngoài được. Bác biết rõ chỗ này, thường xuyên tản bộ cùng với ông chủ, nào ngờ lần này đi đường mãi mà không thấy điểm cuối, hai bên toàn là rừng, bác cứ đi mãi đi mãi, đi đi về về lại quay lại chỗ đánh dấu.” Bác Trương nói tới đây, vẫn còn hơi hoảng hốt: “Bác còn tưởng là không ra ngoài được nữa cơ.”

Bác Trương vốn đi tới chỗ biệt thự nhà họ Lưu, vẫn luôn đi thẳng, nhưng cuối cùng lại về tới biệt thự nhà họ Trì.

Ban đầu, bác Trương cũng không dám vào, sợ cái gọi là “Nhà quỷ”.

“Bác Trương, tạm thời đặt thi thể của chú Ba vào phòng dụng cụ phía sau đi. Những thứ khác thì cháu muốn vào phòng chú hai xem thử.” Trì Sơ đề cập.

Bác Trương cũng gật đầu: “Vậy cũng được.”

Bác Trương lại thở dài, mặt đầy vẻ lo lắng sốt ruột, lấy chìa khóa ra giao cho cậu. Dù sao bác Trương cũng lớn tuổi rồi, lo lắng hãi hùng suốt hai tiếng, thật sự là mệt không chịu nổi, cần phải nghỉ ngơi một lát.

Sùng Lăng sắp xếp cho Lý Hạo Dương và Phương Nghị đi xử lý thi thể, hai người họ cũng không phản đối gì.

Chỉ còn lại ba người mở cửa phòng ngủ của Trì Bồi Luân ra.

Mới vừa bước vào, trong phòng khá tối, rèm đóng kín, chỉ dư lại một khe hẹp, ánh sáng mặt trời len lỏi chiếu vào, vừa hay rọi lên chiếc giường lớn trong phòng.

Theo như lời tiểu Linh kể thì phòng ngủ vẫn giữ nguyên hiện trường lúc xảy ra chuyện, nhưng vì tránh để bụi bặm hay mưa bay vào, cửa sổ vốn mở hé ra giờ đã đóng lại. Nhưng vị trí rèm được kéo lại thì vẫn giữ nguyên như trước. Vốn dĩ khe hở này cũng là vị trí cửa sổ được mở ra.

Trên sàn phòng ngủ trải thảm, mép giường đặt hai chiếc dép lê, chăn được xốc lên một góc.

Trên tường treo một chiếc đồng hồ tròn, đối diện giường có một chiếc tủ thấp dựa vào tường, bên trên bày vài món đồ trang trí nhỏ, to nhất là một quyển album. Có ảnh chụp chung, có ảnh chụp một mình, đều là người nhà họ Trì, nhưng xem qua những bức ảnh ấy thì có vẻ đã chụp từ lâu, bức ảnh gần đây nhất chụp một thiếu niên rất giống Trì Thành, trông chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi.

Không có ảnh của bà chủ.

Nhưng trên tủ đầu giường có bày một khung ảnh gỗ, trong là ảnh chụp ba người, Trì Bồi Luân trẻ tuổi đang bế Trì Thành khoảng ba bốn tuổi, bên cạnh là một người phụ nữ đoan chính tao nhã mỉm cười dựa vào nhau, người phụ nữ ấy có vài phần giống Trì Nhã, hẳn là mẹ của Trì Nhã rồi.

Không có Trì Nhã, có thể thấy trước khi cô ấy ra đời thì gia đình nhà họ Trì rất hòa thuận.

Bức hình này hẳn không phải ngày thường cũng được bày ở đây, mà là đêm ấy Trì Bồi Luân cố tình lấy ra xem.

Trên tủ đầu giường còn có một ly rượu thủy tinh, không thấy bình rượu đâu, hẳn là rượu mang từ bên ngoài vào.

Trong ngăn kéo tủ có phát hiện một lọ thuốc nhỏ, là thuốc uống ngày thường và thuốc trợ tim tác dụng nhanh. Tiếc là đêm ấy không được sử dụng, có lẽ là lúc ngủ mới phát bệnh, vốn không có ý thức để cấp cứu.

Trì Bồi Luân chết là do phát bệnh tim, chuyện này đã được xác nhận không thể nghi ngờ.

Trì Sơ nghi ngờ chính là giả dụ như nguyên nhân tái phát bệnh có thể là do người khác gây ra.

Ví dụ như là người già cỡ Trì Bồi Luân thì nên tránh rượu, tránh việc tức giận, chú ý giữ ấm, thuốc cấp cứu thì nên đặt ở nơi thuận tay. Nhưng hôm xảy ra chuyện lại cùng ngày sinh nhật ông, có lẽ trong bữa tiệc cũng không uống rượu, nhưng sau khi xảy ra đủ loại mâu thuẫn với người nhà, bùng nổ xung đột hoặc là quá đau lòng, cũng có thể do thất vọng hay do phẫn nộ, rồi lúc lật lại xem những tấm ảnh chụp gia đình mới nhớ lại chuyện xưa, làm trái lời dặn của bác sĩ lỡ uống rượu…

Theo lời kể của tiểu Linh và bác Trương, tình huống của buổi tiệc tối đó như sau——

Hôm ấy bữa tiệc rất đông vui, không chỉ có người thân mà còn có cả ít bạn bè làm ăn cũng nhận được lời mời tới dự, tuy nhiên sau khi bữa tiệc kết thúc thì phần lớn mọi người đã rời đi.

Người ngủ lại biệt thự là anh em Trì Thành.

La Văn Hiên không được Trì Bồi Luân thích lắm, buổi đính hôn của hai người họ cũng là lén lút tổ chức chứ Trì Bồi Luân không tham gia, như vậy trường hợp của anh ta là tuy dự tiệc cùng Trì Nhã nhưng lại không ở qua đêm.

Triệu Hiểu Cầm ở lại trong biệt thự trước hai ngày, Trương Cường thì không đi theo.

Trì Bồi Lý và Hà Chí Long cũng tới cùng ngày, hai người họ không đưa người nhà theo. Trì Bồi Lý có không ít người yêu, nhưng lại chưa từng kết hôn, cũng chẳng có con. Cha mẹ Hà Chí Long đã ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng, lúc cấp ba Hà Chí Long đã tự sống một mình. Mẹ Hà Chí Long mấy năm trước đã ra nước ngoài định cư, lần này không đến, chỉ tặng quà.

Những người khác là người làm sống trong biệt thự này.

Trong buổi tiệc, Trì Nhã đưa theo La Văn Hiên tới kính rượu mừng thọ Trì Bồi Luân, Trì Bồi Luân rất bất mãn với việc Trì Nhã dự tiệc cùng La Văn Hiên, cho dù ngại khách khứa nên không đuổi đi, nhưng có thuận miệng hỏi qua mấy câu khiến La Văn Hiên hơi khó xử. La Văn Hiên tuy nhịn, nhưng Trì Nhã lại nổi giận đùng đùng, lớn tiếng tuyên bố dù có chết cũng phải gả cho La Văn Hiên, sau đó dẫn La Văn Hiên rời khỏi bữa tiệc.

Trì Thành đã quen với chuyện này, lập tức đến hòa giải.

Các vị khách khác cũng biết điều, láo nháo khuyên nhủ an ủi đôi câu rồi chuyển đề tài.

Trì Sơ đã từng hỏi qua, Trì Bồi Luân không thích La Văn Hiên cũng chẳng phải vì anh ta sinh ra trong một gia đình tầm thường, hoặc là nói không chỉ vì mỗi nguyên nhân này. Trì Bồi Luân cảm thấy La Văn Hiên chỉ có hai ưu điểm: Vẻ ngoài điển trai, tính cách dịu dàng, đương nhiên điểm tốt phía sau là giả vờ, chỉ là khá thành công mà thôi.

La Văn Hiên tốt nghiệp đại học tầm trung, sau khi tốt nghiệp bảo giỏi cũng không phải mà bảo tệ cũng không đúng, cuối cùng mượn tiền cha mẹ để mở tiệm cà phê, làm ăn ế ẩm. Bắt đầu từ hồi đại học thì cũng có vài mối tình, dung mạo và tính cách đằng gái không phù hợp, nhưng có một điểm giống nhau là nhà đều khá giả, lần nào cũng là La Văn Hiên nói lời chia tay với lý do tính cách không hợp nhau, chẳng bao lâu đã có mối tình tiếp theo.

Trì Bồi Luân cho rằng anh ta đang đầu tư bằng phụ nữ, là tên bỉ ổi làm ăn bằng mưu kế, chỉ biết dối trá. Ngày nào cũng chỉ lấy lòng phụ nữ, chẳng thật sự làm được việc gì, cũng chẳng có chỗ nào để người ta coi trọng.

Trì Nhã là con cưng được yêu chiều, lại thông minh hơn người, tốt nghiệp trường danh giáo, vẻ ngoài lẫn gia thế đều xuất chúng như nhau. Nhưng một quý cô cành vàng lá ngọc như thế lại thích ngay gã đàn ông chỉ biết lấy lòng phụ nữ kia.

Ngay từ đầu Trì Thành thân là anh cả cũng không đồng ý, nhưng không chịu nổi việc Trì Nhã cứ năn nỉ mãi.

Có lẽ trong mắt Trì Thành, em rể không có tiền đồ cũng chả sao, chỉ cần đối xử tốt với em gái là đủ rồi. Dù sao với xuất thân của Trì Nhã, dù cả đời chẳng làm gì thì cũng không thiếu tiền để tiêu.

Sau khi cha con tranh cãi chuyện này, đều nhất trí quay qua mời Hà Chí Long được Trì Bồi Luân ưng ý tới làm dịu không khí.

Có lẽ Trì Bồi Luân cũng hơi than thở, nói một câu: “Đúng là tính cách giống hệt mẹ của nó, cứ thích chống đối người ta, chỉ hận không thể chọc người ta tức chết thôi. Chỉ là một tên vô dụng như thế! Mai ông đây sửa di chúc luôn, còn lâu mới cho mấy đứa vô dụng sờ được vào tiền của ông!”

Ngụ ý là muốn tước bỏ hoặc hạn chế quyền thừa kế của Trì Nhã.

Trông như chẳng liên quan gì tới người khác, nhưng từ “di chúc” này kích thích thần kinh rất mạnh.

Thêm nữa, Trì Bồi Luân bảo sửa si chúc, cho thấy trước đó đã lập di chúc ổn thỏa cả rồi. Có điều, trong nước không như nước ngoài, thứ như di chúc cũng chẳng phổ biến lắm, với có lẽ bình thường người ta hay kiêng kỵ, trước đấy nhà họ Trì vốn đâu biết rằng Trì Bồi Luân đã lập di chúc. Nhưng bác Trương quản gia biết rất rõ về chuyện này, tuy nhiên nhắc tới nội dung di chúc thì cũng không rõ lắm.

Bữa tiệc bắt đầu từ bảy giờ tối, trước lúc mười một giờ thì khách khứa đều về hết.

Người đầu tiên vào phòng Trì Bồi Luân là Trì Bồi Lý, có lẽ Trì Bồi Lý bị mắng khó nghe quá, hoặc là xin xỏ không được như ý, lúc ra ngoài sắc mặt không tốt mấy. Hà Chí Long vào phòng khoảng vài phút, rồi tới Trì Thành, Trì Nhã. Trì Nhã và Trì Bồi Luân lại cãi nhau ầm ĩ, lúc Trì Nhã đùng đùng bỏ đi có đóng sầm cửa lại, rầm rầm rầm chạy xuống tầng.

Khoảng mười một giờ thì tiểu Linh và bác Trương cùng nhau lên tầng, lúc ấy Triệu Hiểu Cầm đang ở phòng sách.

Trì Bồi Luân nói chuyện với bác Trương đôi câu, sau đó về phòng ngủ.

Bác Trương xuống tầng, tiểu Linh canh ngoài cửa phòng ngủ, xác nhận trong phòng không có chuyện gì cần tới cô nàng thì mới rời đi.

Về mặt lý luận, Triệu Hiểu Cầm là người cuối cùng gặp Trì Bồi Luân.

Tiêu điểm bây giờ là ở chỗ, cửa sổ do ai mở ra?

Là do Trì Bồi Luân say rượu nên mở ra ư? Nhất thời bực mình, mở cửa sổ hít thở không khí, trước khi ngủ quên đóng lại à? Khả năng của phỏng đoán này là rất cao.

Có lẽ trong phòng lúc nóng lúc lạnh, điều hòa cũng hoạt động cùng lúc. Có điều Trì Bồi Luân không thích dùng điều hòa, hơn nữa điều khiển từ xa là cảm ứng hồng ngoại, cách một lớp cửa hay cách một bức tường không thể bật điều hòa được, mà lúc bật điều hòa sẽ có âm thanh, trong buổi tối yên tĩnh rất dễ bại lộ.

Một căn phòng không khóa trái, đêm khuya yên tĩnh, có người lẻn vào mở cửa sổ cũng không khó để thực hiện. Khó chính là làm như thế nào để không đánh thức Trì Bồi Luân? Tiểu Linh từng nói, Trì Bồi Luân ngủ không sâu, có tiếng động nhỏ cũng dễ tỉnh giấc, xác suất phát hiện có kẻ lẻn vào rất cao, nếu hung thủ cẩn thận thì tất nhiên sẽ không đánh cược rủi ro này được.

“Sau khi Trì Bồi Luân chết cũng chưa khám nghiệm tử thi, dù sao nhà họ Trì cũng chẳng nghi ngờ chuyện này, bên ngoài nhìn vào thì chỉ là phát bệnh qua đời thôi. Nếu dùng thuốc ngủ thì thật ra có thể đảm bảo rằng ông ấy sẽ không tỉnh giấc giữa chừng, cũng tăng xác suất thành công của kế hoạch.”

Thuốc ngủ tồn tại trong cơ thể một thời gian rất dài, chỉ cần kiểm tra đo lường là điều tra được ngay, nhưng Trì Bồi Luân lại được xử lý theo cái chết bình thường.

Trì Sơ có hơi tiếc nuối, bởi vì cậu thậm chí còn không biết tới xuất xứ của thuốc ngủ, tất nhiên có kẻ trộm lấy thuốc uống của quản gia.

Có lẽ cũng điều tra theo hướng này được.

Nếu đối phương có kế hoạch từ trước, có tra cũng tra không nổi, chỉ có thể đặt giả thiết đối phương là nổi sát ý sau chuyện xảy ra trong bữa tiệc tối hôm đó mà thôi. Thế thì, tất nhiên thuốc ngủ cũng là trộm cùng ngày hôm ấy, có thể điều tra những người từng lại gần phòng của quản gia.

Đi xuống từ trên tầng, Trì Sơ bảo: “Chuyện thuốc ngủ giao cho anh, còn phía tiểu Linh thì tôi sẽ lo liệu.”

Sùng Lăng gật đầu: “Được thôi.”

Tiểu Linh vẫn còn ôm theo một nghi vấn, cô nàng vẫn chưa nói thật.

Trì Sơ hiểu nhất là cách để khiến người ta khai thật.

Thời gian này, tiểu Linh vẫn luôn giúp việc bếp núc trong bếp, chuẩn bị rau xanh cần dùng cho buổi trưa. Chú Lý không ở đó, chỉ để lại mỗi một tờ thực đơn, liệt kê các liệu nguyên liệu cần dùng.

Tiểu Linh bảo: “Tâm trạng của chú Lý không tốt nên đang nghỉ ngơi, tuy nhiên sẽ không muộn giờ làm cơm đâu.”

Trì Sơ ngồi xổm xuống ngang tầm mắt của tiểu Linh, cười nói với nhịp điệu mê hoặc lòng người, như ma quỷ đang cất tiếng hát: “Tiểu Linh này, tối qua đã xảy ra chuyện gì thế? Cô có nghe thấy tiếng gõ cửa không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top