Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người Thừa Kế 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Thừa Kế 14

Tuy rằng chỉ mới hai buổi tối trôi qua, nhưng rõ ràng mức độ nguy hiểm đang tăng lên.

Trì Sơ không ngủ, mở vali lấy tiểu thuyết trinh thám ra đọc.

Lúc thời gian gần đến, Trì Sơ đặt sách xuống, nhìn thẳng ra cửa phòng.

Tiếng bước chân đến rồi!

Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên.

Lúc đang suy đoán sẽ có thay đổi thế nào, ai ngờ đèn trong phòng bỗng dưng tắt ngóm, thử bật công tắc cứ như đèn bị đoản mạch, ánh đèn không hề sáng lên.

Cậu đề phòng để ý tới từng động tĩnh, lại cảm thấy không khí lạnh lẽo như thể nhiệt độ đột ngột giảm xuống. Cậu chỉ mặc mỗi một bộ đồ ngủ mỏng, sợ ấm quá sẽ bất cẩn ngủ quên mất, hơn nữa còn luôn nằm trên giường nên cũng không thấy lạnh. Trong phòng không bật điều hòa, sẽ không thể xảy ra vấn đề điều hoà ngừng làm mát được, nhưng nhiệt độ lại giảm nhanh như thế, có vẻ rất kỳ lạ.

Đột nhiên tiếng đập cửa vang lớn hơn, cứ như sắp phá cửa vào!

Trì Sơ lập tức dán lưng lên tường, tim đập thình thịch.

Đã một phút trôi qua, đôi mắt hẳn nên thích ứng với bóng tối, với cả rèm cũng không đóng kín, thế ánh trăng bên ngoài phải chiếu được vào phòng mới đúng, nhưng đôi mắt Trì Sơ nhìn thấy chỉ là một khoảng tối đen như mực, không nhìn được bất cứ thứ gì rõ ràng. Tiếng đập cửa kia vang như nổi trống, cửa phòng lúc nào cũng có thể bị phá hỏng, hơi lạnh lan vào xương tủy khiến cậu run rẩy.

Tiếng động chợt dừng lại, yên tĩnh cực độ.

Đồng tử Trì Sơ hơi co lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Không biết từ lúc nào, ánh trăng ngoài cửa lại chiếu vào phòng một lần nữa, đồ đạc trong phòng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cùng lúc ấy, cũng chiếu lên bóng dáng một người. Người ấy quay lưng về phía cửa sổ, khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhìn thẳng vào Trì Sơ qua một chiếc giường.

Trì Sơ hít một hơi lạnh.

Cho dù chưa từng gặp, nhưng nhìn qua dáng người và cách ăn mặc thì cậu cũng có thể nhận ra! Là Trì Bồi Luân! Là Trì Bồi Luân đã chết!

Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã làm theo bản năng, trốn thôi!

Nhưng bước chân vừa khẽ di chuyển đã cưỡng chế dừng lại.

Chạy khỏi phòng ư?

Cậu nhớ tới quy tắc đã được tổng kết lại, ban đêm từ hai tới ba giờ không thể ra khỏi phòng!

Hơn nữa, bỏ qua nỗi sợ hãi ban đầu, cậu cảm thấy có điểm khác thường.

Nếu quỷ vào phòng thật thì sao lại chỉ đứng ở đó? Chẳng lẽ không truy hỏi hung thủ? Không giết người ư?

Trong lòng Trì Sơ thoáng lay động, cậu nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa.

“Nói cho ta biết, là ai?” Tiếng vọng vào tai đầu tiên là câu dò hỏi quen thuộc bên ngoài cửa, rồi tới tiếng đập cửa bạo lực.

Đèn trong phòng tắt tối đen, ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn rõ được cách trang trí trong phòng, nhưng ngoại trừ bản thân Trì Sơ ra, trong phòng cũng không có thêm ai khác cả.

Ảo giác! Thế mà lại có thể gây ra ảo giác!

Đây là lần đầu Trì Sơ gặp chuyện này, nhưng thật ra lại không thấy hoảng loạn, dù sao sở trường của cậu cũng là thôi miên, mà cũng vì vậy nên mới suy đoán tới “đánh lừa thị giác” nhanh đến như thế.

Cậu sờ qua công tắc ở đầu giường, ấn xuống, đèn sáng!

Lại nhìn thời gian, 2:05, ảo giác làm nhầm lẫn cả khái niệm thời gian, nhìn như kéo dài bảy tám phút nhưng thật ra chỉ có một phút ngắn ngủi. Từ sau khi ánh sáng trong phòng biến mất, thứ cảm nhận được, thứ trông thấy được đều không phải là thật, mục đích của việc này… Hẳn là muốn doạ người trong phòng hoảng loạn sợ hãi, mở cửa chạy trốn.

Lúc ngoài cửa quay về yên tĩnh, Trì Sơ vội ghé vào đầu giường, nhanh chóng gõ mã morse—— Đừng ra khỏi cửa!

Thời gian cấp bách, cậu không thể giải thích rõ ràng, nếu đối phương rơi vào ảo giác, vốn không thể nghe thấy tiếng động của bên ngoài được.

Hiện giờ Sùng Lăng đang dựa vào bên tường nghe động tĩnh, lập tức nhận được câu nhắc nhở này.

“Đừng ra khỏi cửa?” Sùng Lăng nghi hoặc, quy tắc này từ ngày đầu tiên bọn họ đã ngộ ra, vì sao Trì Sơ lại cố tình nhắc nhở lại lần nữa? Cho dù không biết lý do là gì, nhưng đối phương mới vừa bị quỷ hồn gõ cửa, có lẽ phát hiện ra gì đó.

Lúc đèn trong phòng chợt tắt, toàn bộ tinh thần của Sùng Lăng đều đề phòng.

Cũng như Trì Sơ gặp phải, dưới tác dụng của ảo giác, bản năng của Sùng Lăng khiến anh muốn chạy trốn. Nhưng lúc anh nắm lấy tay nắm cửa, lại cứng đờ miễn cưỡng dừng lại. Khác với Trì Sơ, Sùng Lăng đã chơi tới trò chơi thứ ba rồi, kinh nghiệm của trước đây khiến anh ta kìm nén lại trước cảm giác nguy hiểm.

Anh nghi ngờ tất cả những thứ này chỉ là bẫy, bởi vỉ con quỷ trong phòng không hề tấn công.

Đối mặt với con quỷ từng bước tiến lại gần, trán anh vẫn không ngăn được mà chảy mồ hôi lạnh. Anh ta không thể tìm ra đây là ảo giác rồi thoát khỏi nó giống như Trì Sơ, chỉ có thể cắn răng cố chịu đựng. Gương mặt xám trắng lạnh băng của người chết mang theo chút hơi lạnh thấu xương dí sát vào mặt anh, Sùng Lăng nhắm mắt lại, đếm thầm mấy giây.

Việc này giúp giữ bình tĩnh, cũng đang tính thời gian.

Nếu không phải chịu công kích thì nói lên rằng quy tắc vẫn còn tác dụng, thế thì thời gian quỷ ở lại trong phòng cũng có hạn.

Sùng Lăng vì cẩn thận nên đếm tới phút thứ tư mới mở mắt.

Đèn trong phòng sáng lên, không có gì bất thường, ngoài cửa cũng không có động tĩnh gì.

Sùng Lăng nhanh chóng trả lời lại Trì Sơ phòng bên một câu—— An toàn.

Trước khi đếm tới phút thứ hai, anh đã nghe thấy có tiếng gõ, có điều anh cũng không trả lời ngay.

Sùng Lăng lấy điện thoại ra, định nhắc nhở mấy người ở tầng hai, ai ngờ tin nhắn điện thoại cứ gửi thất bại mãi. Nghĩ một lúc, anh lại thử gọi điện thoại, cũng không gọi được.

Có lẽ đây cũng là hạn chế bên trong các quy tắc rồi.

Đương nhiên, mã morse Trì Sơ dùng là ngoại lệ, anh tin là nếu gọi với xuống tầng hai, chỉ cần người đó không bị gõ cửa thì sẽ đều nghe được, nhưng anh không thể mạo hiểm trước mối nguy này.

Sau khi Trì Sơ được Sùng Lăng trả lời cũng thả lỏng hơn, ngược lại cậu chuyển sự chú ý sang tiếng động dưới tầng.

Bản thân cậu đặc biệt, Sùng Lăng có kinh nghiệm và tố chất tâm lý từng vượt qua thử thách, thế nên chịu được sự đe doạ của ảo giác, nhưng người khác thì chưa chắc. Nhất là bất chợt bị đánh úp thì tâm lý sẽ suy sụp trong chớp mắt, khó mà bình tĩnh để phân tích được, một khi đã hoảng loạn lộ sơ hở sẽ dính bẫy ngay.

Tiếng thét gào hoảng sợ ở tầng hai vang lên hết đợt này tới đợt khác, tính thời gian, bắt đầu từ Hà Chí Long, Phương Nghị, Lý Hạo Dương rồi tới Giang Vi… Ba người kia không biết thế nào, nhưng Giang Vi gào thét rất chói tai.

Có thể là Giang Vi đã mở cửa, tiếng giày cao gót chạy kêu “lộp cộp” lao lên tầng, miệng kêu gào “Cứu với”.

Trì Sơ biết hẳn là Giang Vi chạy về phía phòng Sùng Lăng, trong vô thức thời khắc nguy hiểm nhất cô chỉ nghĩ tới mỗi Sùng Lăng. Nhưng Sùng Lăng chắc chắn sẽ không ra ngoài, thậm chí còn không mở cửa cho cô ấy.

Giang Vi hét thảm một tiếng, cuối cùng cũng không thể lên tới tầng ba.

“Lộc cộc, lộc cộc”, có tiếng vặt nặng va đập, rồi lại có tiếng kéo lê.

Trong đầu Trì Sơ hiện lên hình ảnh: Giang Vi chạy trốn bị quỷ đuổi theo, vấp ngã trên sàn rồi hôn mê, hoặc có thể đã bị giết thẳng tay. Quỷ túm lấy cô mang xuống tầng, đầu cô bị túm tóc kéo đi, va đập vào từng bậc cầu thang.

Tiếp theo là Trì Thành.

Sau đó Trì Thành đã gào ầm lên, cảm xúc như vỡ vụn: “Ông muốn làm gì hả! Rốt cuộc là ông muốn làm gì?! Tôi là con trai ông! Tôi là con trai ruột của ông đấy!”

Bên cạnh là phòng của Trì Nhã và La Văn Hiên.

Trong phòng toàn mùi khói thuốc, bên cửa sổ đầy tàn thuốc lá. Trước kia La Văn Hiên rất cẩn thận, đừng nói là hút thuốc trước mặt Trì Nhã, thậm chí anh ta còn cai cả thuốc lá. Nhưng giờ anh ta đã không chịu đựng như thế được nữa, anh ta không ngủ nổi, cũng không dám ngủ, ngồi châm từng điếu từng điếu thuốc.

Lúc nghe thấy Hà Chí Long kêu gào, thuốc lá trên tay anh ta rơi xuống đất, mặt trắng bệch như tờ giấy, chân mềm nhũn không đứng dậy nổi. Mỗi một phòng bị gõ cửa, cứ như cái chết đang tiến lại gần.

Trì Nhã ngồi trên giường đọc sách, điềm đạm bình tĩnh, thỉnh thoảng còn mỉm cười vì tình tiết trong truyện.

Cửa phòng bị gõ vang, đèn tắt.

“Á!!” La Văn Hiên hoảng loạn gào lên, nhấc chân muốn mở cửa.

Một bàn tay túm anh ta lại, bị anh ta né tránh, ngay sau đó anh ta bị vật nặng đập vào gáy, ngã bộp xuống đất. Anh ta cũng không bị đánh cho bất tỉnh, nhưng đầu đau tới choáng váng, mất một lúc mới bò dậy được. Ngay sau đó, có người đè lên anh ta, mềm mại mang theo hơi ấm của cơ thể, còn có cả mùi hương quen thuộc, là Trì Nhã.

Trì Nhã ôm anh ta, một tay bịt miệng anh ta lại, ý bảo anh ta đừng lên tiếng.

La Văn Hiên nhắm chặt mắt, vùi đầu vào lòng Trì Nhã.

Dưới ánh trăng, sau lưng La Văn Hiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, là con dao làm bếp kiểu Tây mà Trì Nhã lấy từ bếp lên, mũi dao sắc bén để ngay sau lưng anh ta.

Tiểu Linh tầng một kêu lên một tiếng sợ hãi ngắn ngủi, sau đó không còn tiếng động gì nữa.

Tiếng gõ cửa lại đi từ tầng hai lên tầng ba, lần này không có thêm ảo giác.

Tất cả kết thúc, Trì Sơ xả nước nóng tắm rửa lại, lúc này mới ngủ tiếp.

Ngủ một giấc dậy đã là chín giờ.

Sau khi rửa mặt xuống tầng, cầu thang rất sạch sẽ, rõ ràng có để lại một vệt nước, là do trước đó vừa kéo lê người qua đó. Nhớ tới cảnh Giang Vi gặp phải đêm qua, cậu cố ý dừng lại ở tầng hai thêm một lát. Nhìn thử vào từng phòng, các phòng đều trống không, nhưng trên sàn phòng Giang Vi có một vũng máu sẫm màu.

“Trì Sơ!” Vừa tới tầng một, Sùng Lăng đã chào hỏi cậu.

“Chỉ có mỗi tôi ngủ quên thôi ha.” Trì Sơ cười cười.

“Bọn họ có ngủ nổi đâu, giờ đang rúc hết lên sô pha ngủ bù kia kìa.” Sùng Lăng kể lại tình hình chi tiết của đêm qua.

Hôm qua Hà Chí Long phát sốt, vốn đã hạ nhiệt rồi, nhưng cậu chàng lo lắng sợ hãi quá nên lại sốt lần nữa. Thuốc hạ sốt có chứa thành phần an thần, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động, lại trông thấy ảo giác, rồi vì quá sợ hãi mà cả người cứng đờ lại, chỉ biết gào lên, thế mà thành ra thoát được một kiếp.

Phương Nghị thì phản ứng rất nhanh, nhưng vì nhanh quá mà nhảy luôn xuống khỏi giường làm trật chân. Càng hoảng loạn thì càng phạm lỗi, mấy lần lồm cồm bò dậy đều ngã sõng soài, tưởng là không thoát nổi rồi nên gào thét ôm đầu mình, nhưng lại không phải chịu sự đau đớn như tưởng tượng.

Lý Hạo Dương thì số đỏ, cậu trùm chăn kín mít, nhắm chặt hai mắt nên vốn chẳng phát hiện ra có gì khác lạ cả.

Giang Vi đúng là lao ra khỏi phòng, sáng sớm trên cầu thang vẫn còn vết máu vương lại, thi thể bị kéo về trong phòng. Nhóm Sùng Lăng đành đưa thi thể ra phòng dụng cụ phía sau.

Trì Thành nhờ vào “phản kháng” nên vẫn còn sống.

“La Văn Hiên kể lại chuyện đêm qua mơ hồ lắm, sau đó lại sau đó lại bắt chước lý do của Hà Chí Long. Còn về tiểu Linh, cô ấy bị dọa ngất luôn.” Sùng Lăng bổ sung thêm.

Chuyện tối qua đúng là có phần may mắn thật.

“À, phải rồi, bữa sáng nấu xong để trong bếp đấy, chú Lý làm.”

“Chú Lý quay lại rồi à?” Trì Sơ có hơi bất ngờ.

“Theo như bác Trương nói thì trời vừa tờ mờ sáng là chú Lý đã quay về rồi. Ban đầu là muốn tìm đường bỏ đi, có trông thấy biệt thự nhà họ Trì hai lần nhưng không vào, sau đó thật sự không thoát ra ngoài được nên chú ấy mới quay lại.”

Trì Sơ không ăn cơm ngay, thở dài: “Đêm qua là ảo giác thôi, nhưng đêm nay thì không phải nữa. Còn về hung thủ vẫn thiếu chứng cứ xác thực, anh tính làm thế nào đây?”

“Cậu vẫn chưa hỏi thử Trì Nhã à?” Sùng Lăng hỏi lại.

Trì Sơ đúng là chưa hỏi qua Trì Nhã, vì cô nàng vẫn ở chung với La Văn Hiên như hình với bóng suốt. Hơn nữa, Trì Nhã không đơn thuần yếu đuối như vẻ bề ngoài, sẽ kháng cự lại việc bị dò hỏi hơn hẳn những người khác, cậu phải đảm bảo quá trình hỏi chuyện không bị gián đoạn thì mới được.

“Tinh thần La Văn Hiên suy sụp luôn rồi, trước đêm nay tôi sẽ nghĩ cách tạo một cơ hội cho cậu.” Sùng Lăng bảo.

Trì Sơ liếc anh ta một cái, không phản đối.

“Chút mánh khóe” của bản thân hẳn là đối phương cũng ngầm đoán ra rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top