Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người thừa kế 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Người Thừa Kế 8]

Liên lạc được với Sùng Lăng xong thì cả hai đều thở phào, cũng không nói chuyện với nhau tiếp, không chỉ mỗi việc không có tâm trạng mà còn vì không cần thiết nữa.

Sức chú ý của Trì Sơ đều dồn cả vào tiếng gõ cửa khi nãy rồi.

Người trong biệt thự hơn nửa đêm rồi sẽ chẳng rảnh đi tìm đường chết như thế, thứ gõ cửa bên ngoài kia rất có thể là ma quỷ gì đó. Thứ ấy không phá cửa xông vào liệu có phải vì bị hạn chế hay không? Chỉ cần không động tới điều kiện, người trong phòng sẽ an toàn nhỉ?

Thứ đó đi xuống từ tầng ba, có nghĩa đối phương ẩn thân ở ngay tầng ba?

Quỷ hồn của Trì Bồi Luân ư?

Trì Bồi Lí là bị nó giết chết sao?

Về quỷ quái xuất hiện trong trò chơi thì Trì Sơ không biết nhiều, nhưng nếu quỷ hồn của Trì Bồi Luân thực sự giết Trì Bồi Lí, vậy có nghĩa con quỷ sắp phải đối diện không phải ma quỷ như trong truyền thống. Quỷ là kết quả sau khi con người ta qua đời, thông thường được coi là do chấp niệm, oán khí tạo thành, nên tất nhiên chẳng phải thứ hiền lành gì. Cho dù ban đầu còn giữ lại được bản tính, nhưng thời gian dần trôi qua vẫn sẽ đánh mất lý trí, chỉ biết mỗi giết chóc.

Trì Sơ suy đoán, hiện giờ Trì Bồi Luân biến thành quỷ rồi hẳn vẫn còn mang ký ức lúc còn sống, nhưng phần lớn vẫn bị chấp niệm điều khiển. Một khi có người động chạm vào chấp niệm của ông ta thì ông ta sẽ mất không chế, sẽ giết người.

Trì Bồi Lí trộm châu báu, sự tham lam không biết hối cải này làm ông ta nổi giận hay sao?

Thế giờ Trì Bồi Luân gõ cửa từng phòng là có ý gì đây?

Trì Sơ vào nhà vệ sinh, áp tai vào tường, nghe tiếng động thang máy.

Hẳn là thứ đó vẫn lặp lại hành động y hệt ở tầng hai rồi. Nhìn qua thì không có gì, nhưng hơn nửa đêm, tiếng đập cửa kỳ quái lại cố chấp kia đúng là khiến người ta bực bội.

Trì Sơ không nghe tiếng đập cửa ở tầng hai, mà nghĩ tới một chuyện: Nhỡ đâu có người mở cửa thì sao?

Giang Vi, Lý Hạo Dương và Phương Nghị, bọn họ là người chơi, biết tình hình rõ ràng hơn thì sẽ càng sợ hãi, càng cẩn thận, huống chi nói không chừng Sùng Lăng đã nhắc nhở họ qua điện thoại rồi, thế nên khả năng ba người Giang Vi mở cửa là rất thấp.

Mấy người Trì Thành thì khó mà nói được.

Đang nghĩ ngợi, tiếng gào thét của một người đàn ông vang lên, ngay sau đó là tiếng thét chói tai của một phụ nữ, kèm theo nỗi hoảng sợ không thể kiềm nén được.

Triệu Hiểu Cầm!

Thế thì gã đàn ông ắt hẳn là Trương Cường!

Xảy ra chuyện rồi!

Trì Sơ liếc nhìn giờ, 2:10.

Quy luật gõ cửa là ba phút một phòng, từ cách phân bố phòng xem xét, phòng đầu tiên bị gõ rất có thể là phòng của Hà Chí Long, nhưng Hà Chí Long không mở cửa, bên cạnh chính là Triệu Hiểu Cầm. Chắc là bị gõ phiền, Trương Cường ỷ thân thể cường tráng nên mở cửa phòng, nào biết lại mời quỷ vào cửa, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Mặc dù không tận mắt thấy, nhưng tiếng kêu thảm thiết này như xuyên thủng màng nhĩ, làm người ta rùng mình chùn bước.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại.

Lại nghe thấy tiếng thang máy, là 2:29.

Quả nhiên, ba phút một phòng, tầng hai sắp xếp tổng cộng của bảy gian phòng khách, thế nên dừng lại 21 phút.

Lần này, thang máy đi xuống tầng một.

Lúc thang máy đi từ tầng một lên, vẫn tới tầng hai, nhưng mà Trì Sơ phát hiện ra thứ ma quỷ này dừng ở tầng một 6 phút.

Có hơi kỳ lạ.

Tầng một có ba người, bác Trương quản gia, nữ hầu tiểu Linh, chú Lý đầu bếp, tổng cộng có ba phòng, theo quy luật hẳn phải ở 9 phút mới đúng.

Lúc này tầng hai không ai dám mở cửa, yên ổn trải qua 21 phút. Thang máy đi tới tầng ba, lại lần lượt gõ từng cửa phòng của Trì Sơ và Sùng Lăng, thời hạn vừa tới, tiếng bước chân đi về phía khác của hành lang mãi cho tới lúc biến mất.

Lúc này là 3:03.

Một tiếng dài đằng đẵng lại ngột ngạt.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, sáng gần 7 giờ trời mới hửng lên.

Trì Sơ lại ngủ thêm một giấc lúc 4 giờ, mãi tới tận lúc mặt trời sáng rỡ rồi, rèm không kéo, ánh nắng chiếu thẳng lên mặt cậu. Tuy bảo đêm qua hết hồn thật, may mà vẫn ngủ được, thời tiết hôm nay lại nắng ấm, sự u ám của đêm qua cũng tiêu tan không ít.

Đương nhiên, đây chỉ là cảm nhận của bản thân Trì Sơ thôi.

Cửa bị gõ vang, giọng Sùng Lăng truyền tới: “Trì Sơ?”

Trì Sơ mở cửa: “Chào buổi sáng nhé.”

Sùng Lăng đã chải đầu rửa mặt xong xuôi, ăn mặc chỉnh tề, nhưng Trì Sơ trước mặt thì sao?

Trên người Trì Sơ còn mặc đồ ngủ, áo ngủ dài tay kiểu áo thun màu hồng nhạt, còn có hình một quả dâu tây vừa to vừa đỏ, phía dưới là quần ngủ cùng màu. Người vẫn chưa vệ sinh cá nhân, tóc có hơi rối, chân xỏ dép bông màu trắng thuần, in hình heo Peppa, rõ ràng là tự mang tới.

Sùng Lăng nhìn đứa trẻ lớn xác ngây ngô trước mắt này có hơi ngẩn người ra.

Anh biết Trì Sơ mới hai mươi ba tuổi, đã tốt nghiệp đại học được nửa năm, nhưng cái kiểu ăn bận này, với cái gương mặt này, bảo mười tám tuổi cũng không thấy lạ. Cơ mà, thông qua việc tiếp xúc hôm qua, anh biết Trì Sơ suy nghĩ chững chạc, vượt xa bạn bè cùng trang lứa, lúc này… Anh chỉ giật mình vì sở thích đặc biệt của Trì Sơ mà thôi.

Đồ con nít à?

Sùng Lăng cong khóe miệng: “Xem ra tối qua cậu ngủ ngon phết nhỉ.”

“Cũng ổn. Đợi đó đi, tôi xong nhanh thôi.” Trì Sơ đóng cửa, tẩy rửa xong rất nhanh, thay quần áo.

Ba phút sau, Trì Sơ bước ra, cùng đi xuống tầng hai với Sùng Lăng.

Trong biệt thự im ắng vô cùng, như vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Phòng Hà Chí Long cạnh cầu thang, cửa phòng đóng chặt, thảm trước cửa phòng cậu chàng bị người ta kéo xé, vò xéo gập vào nhăn nhúm, đùn lại trước cửa phòng Triệu Hiểu Cầm. Hiển nhiên đêm qua có người vùng vẫy chạy trốn, lại vẫn bị kéo về.

Trên thảm màu cà phê có mấy vệt đen rõ ràng, là vết máu đã khô.

Hai người liếc nhìn nhau, không gọi người khác mà định xem xét trước một chút.

Chưa vào cửa, một mùi khó tả đã xộc thẳng vào mũi, cực kỳ khó ngửi.

Trì Sơ từng thấy không ít hiện trường giết người, cũng chẳng lạ gì mùi này. Giờ đang trong tháng mười một, trời cũng đã lạnh, mà vụ án xảy ra lúc hơn 2 giờ, còn lâu mới tới thời gian thi thể thối rữa. Với cả, mấy tiếng đã trôi qua, vết máu ở hiện trường đã khô, nhưng không có nghĩa mùi này cũng tan đi theo.

Dựa vào mùi có thể phán đoán được đại khái, cảnh tượng bên trong ắt hẳn thấy mà rợn người.

Cửa phòng mở rộng, trên sàn nhà vàng nhạt vương vãi hai chiếc dép lê nam, có vài vết máu rơi rớt, đứt quãng, nối thành một vệt kéo tới ven tường. Trên mặt tường trắng tuyết có dấu tay máu lớn nhỏ, cao khoảng mét tám mét chín, xấp xỉ chiều cao của Trương Cường, xuống hai bên trái phải một chút có vết tay cào dính máu.

Rất dễ đoán, ngay lúc ấy Trương Cường bị kéo ngược về phòng, khống chế cơ thể, đầu bị đập vào tường.

Cơ mà cuối cùng Trương Cường chết bên cạnh giường.

Trương Cường ngã ngồi cạnh giường, chỉ mặc áo ba lỗi đen và quần đùi, chân trần. Hai tay gã giữ lấy cổ, đầu ngửa ra sau, mảng máu tươi chảy xuôi từ cổ xuống, nhuộm khắp cả ngực. Nhìn kỹ có thể phát hiện cổ Trương Cường ngửa ra sau một góc lớn, đã trông thấy đỉnh cằm, như bị cưỡng ép bẻ qua. Đỉnh đầu gã chạm vào ga giường trắng, lan rộng một mảng máu lớn, màu máu đã sẫm dần sang đen.

Mặc dù không tách đôi tay kia ra thì Trì Sơ cũng biết, cổ Trương Cường đã bị một sức mạnh không phải của con người cưỡng ép xé đứt, cổ chỉ còn mỗi một nửa nối liền.

Bên khác của giường, có một vết máu tụ lại, cũng tạo một vệt kéo trên đất, nối thẳng tới toilet.

Cửa toilet khép hờ, Triệu Hiểu Cầm bị ống vòi sen quấn cổ, sắc mặt tím ngắt, hai mắt trợn lớn, bị siết chết. Trên người dì ta mặc chiếc váy dây tơ tằm trắng, gần như cả bộ bị nhuộm đẫm máu đỏ, hơn nữa máu nơi bụng còn chưa khô hẳn, bởi vì bụng dì ta bị đâm thủng. Một đống máu thịt không rõ rơi bên cạnh, là cái gì hiển nhiên dễ thấy, Triệu Hiểu Cầm đang có thai.

Cảnh này chẳng nỡ lòng nhìn lại.

Rời khỏi phòng rồi, sắc mặt hai người đều không dễ nhìn.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý trước, vẫn bị đả kích rất lớn.

Ai cũng có lòng thương hại, nhất là với người già trẻ nhỏ. Thân phận Triệu Hiểu Cầm không được người ta ưa, Trì Sơ cũng chẳng hối hận vì tối qua mặc kệ, nhưng đối diện với cái chết thảm của Triệu Hiệu Cầm, lòng vô cùng áp lực. Triệu Hiểu Cầm không chỉ là phụ nữ, mà còn là người mẹ đang mang trong mình sinh mệnh mới, cái chết lại quá mức tàn khốc.

Sùng Lăng đứng trên hành lang gửi một tin nhắn nhóm ngắn gọn, trong có bốn người tham gia trò chơi này.

Sau đó, hai người cũng không muốn ở lại thêm: “Xuống tầng một đi, không khí tốt hơn chút đấy.”

Trì Sơ gật đầu, vẫn không đi thang máy như trước, mà đi thang bộ.

Có lẽ sau chuyện tối qua chẳng ai dám đi thang máy nữa.

“Cậu Trì Sơ, anh Sùng Lăng, bữa sáng còn phải đợi thêm một lát nữa, có muốn uống gì hay không?” Quản gia đi tới đón tiếp, trông tinh thần có vẻ không tệ.

“Có cà phê không ạ?” Trì Sơ quyết định đổi khẩu vị, cậu cần làm dịu tâm trạng một chút.

“Có đó.”

Sùng Lăng nói chen một câu: “Cho cháu một ly nữa.”

Cà phê giờ mới pha, chờ cà phê mang tới, Trì Sơ cho thêm hai viên đường, lại thêm bốn thìa sữa.

Sùng Lăng ngạc nhiên nhướng mày.

Trì Sơ bảo: “Cà phê đắng đúng là có thể làm tinh thần phấn chấn thiệt, cơ mà… Vị ngọt có thể khiến người ta thấy hạnh phúc, có thể làm lòng người vui vẻ. Hiện giờ tôi cần chút ngọt cơ.”

“Đó cũng đâu phải ‘chút ngọt’ đâu.” Sùng Lăng không thể tưởng tượng nổi ly cà phê kia có hương vị gì.

Nhận được tin nhắn thông báo ngắn, ba người Lý Hạo Dương cũng xuống, chẳng có chỗ nào là không uể oải cả, dáng vẻ nom đầy mệt mỏi.

“Bác Trương, cho cháu một ly cà phê với!” Lý Hạo Dương ngửi thấy mùi cà phê, hô một câu.

Quản gia cho mỗi người một ly, đường sữa tự thêm.

Gồm cả Giang Vi, Lý Hạo Dương, Phương Nghị cũng chẳng thêm đường sữa, chỉ uống vị nguyên bản, có lẽ là để xốc tinh thần lên.

“Tối qua không ngủ à?” Trì Sơ hỏi.

Lý Hạo Dương gần như muốn rên thành tiếng: “Vốn khó lắm mới ngủ được, kết quả bị tiếng kêu thảm thiết đó làm tỉnh giấc, sao dám ngủ nữa chứ?”

Hơn nữa khi nãy ra khỏi phòng, cửa phòng Lý Hạo Dương đối diện với cửa phòng của Triệu Hiểu Cầm, tuy chỉ liếc mắt qua đã chuồn luôn, nhưng vẫn thấy gớm muốn ói, tay chân lạnh toát.

Hệt như cậu chàng, Giang Vi và Phương Nghị cũng không dám tới xem kỹ, vội vã xuống tầng.

Lại nhìn sắc mặt Sùng Lăng và Trì Sơ, hiển nhiên là nghỉ ngơi cũng tàm tạm, nhất thời không nói nên lời.

Trì Sơ chẳng màng tâm trạng của ba người Lý Hạo Dương, vừa uống cà phê, vừa đưa mắt nhìn quanh nhà bếp.

“Tối qua anh có tính giờ không?” Cậu hỏi Sùng Lăng.

Nói ít hiểu nhiểu, Sùng Lăng ngộ ra ngay: “Bắt đầu từ tầng ba, gõ cửa mỗi phòng của khách 3 phút. Tầng hai nhiều người ở nhất, nên nó dừng lại lâu nhất.” Tạm dừng một lát, lại bảo: “Thời gian dừng ở tầng một không nhiều, chỉ có 6 phút.”

Trì Sơ gật đầu: “Tôi cũng ngẫm về vấn đề này. Tối qua tôi nghĩ tới việc nó chỉ gõ hai phòng, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì có vấn đề thật. Nó bắt đầu từ tầng ba, lại quay về kết thúc ở tầng ba, tầng ba, tầng hai đều bị gõ hai lượt, không có lý gì lại chỉ gõ cửa tầng một đúng một lần được.”

Sùng Lăng như có hơi đăm chiêu: “Chính xác, không thể sơ suất thế được.”

Không chờ phân tích, bàn bạc tiếp, tiếng bước chân dồn dập vang lên, chỉ thấy ba người Trì Thành, Trì Nhã, La Văn Hiên vội vã xuống tầng, tay cầm hành lí, sắc mặt mỏi mệt, ngay cả chào hỏi cũng chẳng nói, đi thẳng ra cửa luôn.

“Đại thiếu gia?” Quản gia thấy thế vội đuổi theo, vẻ mặt khó hiểu.

Trì Sơ vẫn quan sát như cũ, nói: “Trạng thái của quản gia không đúng lắm. Ừm… Tính ra thì, chú Lý đầu bếp cũng sai sai, trải qua chuyện đêm qua rồi mà sáng sớm vẫn có thể chuẩn bị bữa sáng như thường được. Tiểu Linh hình như đã giúp việc bếp núc trong nhà bếp luôn rồi.”

Ba người tầng một đều rất kỳ lạ, không giống như đã trải qua một đêm kinh hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top