Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Dù mong chờ hay không, hành trình dã ngoại rừng tự nhiên ba ngày hai đêm cuối cùng vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch.

Sáng hôm đó Hoắc Phong kéo Tống Tử Anh dậy từ 5h khi mặt trời còn chưa mọc.

"Bên ngoài tối đen à..." Tống Tử Anh mắt nhắm mắt mở gà gật dựa trên bồn rửa tay.

Hoắc Phong cầm lược giúp hắn chải cái đầu tổ quạ: "6h tập trung, mày còn trong ban chuẩn bị, đến sớm một chút."

"Ừm..." Tống Tử Anh vừa đánh răng vừa gật liên tục, súc miệng qua loa vài cái liền muốn chạy đi ăn sáng.

"Từ từ." Hoắc Phong kéo cánh tay hắn lại, vò khăn mặt bằng nước ấm giúp hắn lau mặt: "Đầy gỉ mắt này..." Y cẩn thận cọ trên mắt hắn rồi đổi đầu lau khoé miệng còn dính kem đánh răng.

"Bùm!" Não Tống Tử Anh nổ piu một phát. Gương mặt đẹp trai như tài tử của Hoắc Phong chăm chú nhìn hắn, động tác trên tay lại cẩn thận tỉ mỉ như lau chùi đồ vật quan trọng...

Mẹ ơi... Từ khi nào mà Hoắc lão gia lại quyến rũ như thế? Đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài kia, tim hắn đập nhanh như sắp bay ra khỏi lồng ngực, hắn khô khốc nuốt nước bọt một cái. Rõ ràng là một sự việc bình thường đến không thể bình thường hơn lại có thể bị làm thành đầy tình sắc.

"A... Tao đói rồi!" Tống Tử Anh quay đầu chạy thục mạng.

Hoắc Phong nhìn vẻ mặt rối rắm của hắn, khoé miệng hơi nhếnh lên, ánh mắt nhu hoà như nước.

...

"Lên xe hết chưa?!" Tống Tử Anh chạy dọc lối đi đếm đếm nhân số: "Ai có bạn chưa thấy đến thì báo cáo lại với tôi nha." Cuối cùng thiếu nhiều quá, hắn đành phải mở danh sách sinh viên ra điểm danh một lượt.

"Mịa! Các bạn nữ trốn nhiều thế!"

Mấy tên nam sinh phá lên cười: "Trả tiền để bị hành xác, ngu mới đi!"

Tống Tử Anh chớp mắt: "Tao và bọn mày đều là một lũ ngu!"

Xe bus chở 47 sinh viên khoa kinh tế đối ngoại lăn bánh, Tống Tử Anh chính thức trở thành tộc trưởng bất đắc dĩ của bộ lạc dân tộc thiểu số.

"Ngồi xuống đây người anh em!" Các nam sinh rất chào mừng bắt chuyện: "Mày học khoa nào thế?"

Tống Tử Anh ngồi xuống: "Tao bên E2 kinh tế, tù trưởng mới của bọn mày đấy ha ha..."

"Mẹ nó chứ, đi đâu cũng bị gọi là bọn thiểu số!"

Một đám nam sinh nói chuyện một hồi rồi mở loa bật nhạc EDM nhảy nhót hát hò quẩy các kiểu, hai tiếng rưỡi sau tới nơi thì Tống Tử Anh đã nhận được sự chấp thuận của tộc nhân bản địa, thành công được trao tù và sừng tê giác.

Tống Tử Anh cũng làm việc đến tận chức, dẫn cả khoa tìm được địa điểm cắm trại đẹp nhất trường, chỉ huy nam sinh dựng trại nữ sinh dọn dẹp quản lý đống hành trang.

Mấy nữ sinh sau khi thám thính trở về thì vui mừng kháo nhau.

"Mày ơi lớp T1 khoa điện tử dựng trại ngay bên cạnh chúng ta đấy!"

"Trời ơi có phải cái lớp có Hoắc giáo thảo không? Tớ thấy ảnh chụp rồi đẹp trai không khép được chân luôn!"

"Nhìn ngoài đời còn men hơn ý! Vừa suất vừa có khí phách..."

"Hi hi ước gì có anh đẹp trai như vậy vừa ý tao..."

Mấy nam sinh lắc đầu nhìn đám bạn học nhan khống, ngày nào cũng YY trai đẹp trai biết mệt hả? Thừa năng lượng như vậy thì đi kiếm củi đốt về đây!

Tống Tử Anh xém chút nữa thì gia nhập hội fan Hoắc học trưởng. "Thực sự là đẹp trai đến không khép nổi chân..." Hắn thầm nghĩ.

Tống Tử Anh cũng coi như có tay nghề trong mấy việc cắm trại dã ngoại, mọi việc đều được hắn thu xếp ổn thoả, con dân trong tộc sung túc an bình đều nhìn hắn bằng con mắt sùng bái. Ăn trưa xong Tống Tử Anh mới có thời gian đi thăm nhà hàng xóm, vừa vào cửa đã nghe thấy giọng Hoắc Phong khó chịu quát tháo.

"Lại có ai chạm vào vẩy ngược của đại tổ tông rồi!" Hắn phóng ngay vào quả nhiên thấy Hoắc Phong đang cùng nam sinh khác đối đầu, dường như sắp đánh nhau to tới nơi rồi.

Thấy hắn Hoắc Phong giơ tay chặn lời nam sinh kia đang nói dở rồi xách balo lên vai mặc kệ thế sự đi thẳng.

"Mẹ nó mày quay lại đây!" Nam sinh này là sinh viên năm tư khoa khác được phân quản lý lớp T1, cậy to khoẻ bất đồng quan điểm liền muốn dùng bạo lực giải quyết.

Hoắc Phong không thèm quay đầu giơ ngón giữa, kéo tay Tống Tử Anh: "Đi."

Tống Tử Anh bị y kéo loạng choạng vài bước: "Lão gia, ngài lại làm sao vậy?"

"Không cần để ý. Tao sang trại mày ở. Mày giúp tao thông báo lại với ông chủ nhiệm hói đầu đi."

Tống Tử Anh đành tự nhận xui xẻo nhận mệnh, may mà ông chủ nhiệm hói nể tình hắn quản lý tốt bộ lạc mà đồng ý, mắng yêu vài câu rồi thả đi.

Về trại thì Hoắc Phong đã sắp xếp xong chỗ ngủ cho hai người, đồ đạc gọn gàng ngăn nắp. Cả lớp ngoại giao xếp vào 5 lều lớn, hai người ở chung với 8 nam sinh nữa.

Tống Tử Anh bỗng nghĩ: "Hoắc Phong là cong để y trong phòng toàn nam sinh thì có khác quái gì để một thằng trai thẳng trong phòng toàn nữ sinh đâu."

Sự thật đúng là như vậy, Hoắc học trưởng lạnh lùng giả bộ thanh cao ngồi đó chơi điện thoại. Tuy nhiên Tống Tử Anh vẫn nhận ra ánh mắt y dán chặt lên cái mông vểnh của nam đồng học đang thay đồ.

Tống Tử Anh với thân phận tù trưởng quyết hi sinh thân mình để bảo vệ sự trong sạch cho các tộc nhân.

[Tống ngu ngốc]: Chủ nhân, ngài nhìn người khác bảo bối sẽ đau lòng đó:(

Hoắc Phong ngẩng đầu nhìn Tống Tử Anh, hắn cắn khăn tay tỏ vẻ đáng thương ghê lắm.

[Hoắc lão gia]: Nam nhân tam thê tứ thiếp là lẽ đương nhiên. Bảo bối, tối nay nằm ngoài cửa đi để lão gia yêu thương người khác. Tranh sủng là không tốt.

Mịa nó tranh sủng! Cả nhà mi đều tranh sủng!

Dù nói như vậy nhưng đến tối đốt lửa trại, Tống ngu ngốc vẫn được Hoắc lão gia ôm trong lòng đút kẹo dẻo nướng.

Tống Tử Anh bị ánh mắt như kim châm của quần thể nữ sinh đâm đến thủng lỗ chỗ vẫn phải ngồi im giả làm tượng đất.

Ha hả liếc hoài vậy các cô, không sợ lác mắt sao? Hoắc học trưởng thích chim nhỏ manh manh trong quần cơ, các cô lườm tôi nữa cũng không mọc ra được đâu...

"Bảo bối." Hoắc Phong ghé sát tai hắn gọi nhỏ một tiếng, Tống Tử Anh bị âm thanh từ tính của y chọc nhũn cả người, mặt hơi đỏ ngước mắt lên.

"Đêm vào rừng không?"

Vào rừng không...

Vào rừng không...

Tống Tử Anh: Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nam định làm gì nhau trong rừng!!!

Tống Tử Anh gật đầu như giã tỏi, ánh mắt mong chờ nhìn y.

Hoắc Phong nhìn hắn cười nhẹ một cái, bàn tay tại nơi không ai thấy vui vẻ xoa nắn cái mông căng tròn.

Lão gia! Ở đây có rất nhiều người đó có được không?! Ngài không cần mặt mũi nhưng tiểu nô vẫn cần đó!

Tiết mục ca hát là không thể thiếu khi dã ngoại ngoài tự nhiên. Mấy nam sinh mang guita ra gảy, mấy nữ sinh nhao nhao hát theo ầm mĩ cả lên.

"Bạn học Tống, cậu hôm khai giảng từng biểu diễn phải không?" Một nữ sinh bỗng hỏi.

Tống Tử Anh giật mình "ừ" một tiếng.

Mấy bạn nữ liền thúc giục hắn hát một bài, bọn nam sinh cũng hò hét đòi tù trưởng thể hiện.

Tống Tử Anh cũng không ngại ngùng mượn guita: "Tôi chỉ biết mấy bài nhạc nước ngoài thôi."

"Ok không thành vấn đề!" Cả bọn nhất trí.

Hoắc Phong đổi sang ngồi một chỗ vắng vẻ, đốt điếu thuốc từ xa quan sát Tống Tử Anh.

Tống Tử Anh kỳ thật rất đẹp trai, dáng người cao ráo thon gầy, da dẻ trắng trẻo gương mặt thanh tú với mái tóc nhuộm màu hạt dẻ hơi dài mềm mại. Có lẽ do ngày thường hai người khi nào cũng dính lấy nhau, mấy nữ sinh bị y thu hút liền xem nhẹ sự tồn tại của Tống Tử Anh.

Chỉ có mỗi Hoắc Phong biết được, Tống Tử Anh tốt lắm. Đối với bạn bè thì nghĩa khí không bao giờ so đo hơn thiệt, đối với người yêu thì luôn tìm mọi cách thoả mãn nhu cầu của bọn họ, đối với trưởng bối trong nhà luôn ngoan ngoãn nghe lời...

Tống Tử Anh... Nếu biết được tình cảm của tôi, em sẽ đối mặt thế nào?

Tiếng guita dịu nhẹ thanh thuý vang lên cùng giọng nam thanh thuần của thanh niên tuổi đôi mươi.

...

In restless dreams I walked alone

Narrow streets of cobblestone

'Neath the halo of a street lamp

I turned my collar to the cold and damp

When my eyes were stabbed by the flash of a neon light

That split the night

And touched the sound of silence.

And in the naked light I saw

Ten thousand people, maybe more

People talking without speaking

People hearing without listening

People writing songs that voices never share

And no one dared...

Disturb the sound of silence.

...

Buổi lửa trại bị một tiếng sấm cắt ngang, những hạt mưa mong manh rơi xuống vì quá nhỏ bé cũng chẳng dập tắt nổi đám lửa. Chỉ có đám sinh viên rối rít chạy mưa.

Tống Tử Anh choàng áo gió lên đầu hai người, lôi kéo Hoắc Phong: "Nhanh, dính mưa bị cảm bây giờ."

Hoắc Phong giữa đường ngoảnh đầu lại nhìn ngọn lửa vẫn bùng cháy điên cuồng trong mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top