Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Dù đã được bồi thường bằng một bữa cơm toàn các món chiên rán độc hại mà hắn thích nhất, nhưng tâm tình Tống Tử Anh vẫn không thể tốt trở lại. Hắn làm tổ trên sofa mặt nặng mày nhẹ nhìn Hoắc Phong quét dọn nhà cửa.

"Tao đã xin lỗi rồi, mày còn muốn thế nào?"

"Hừ hừ đó mà là thái độ nhận lỗi sao! Sao mày không làm ông nội tao luôn đi!"

Hoắc Phong nhìn hắn giận thành con cá nóc mà bật cười, đổi lại một cái điều khiển tivi bay tới.

Chiến tranh lạnh đơn phương vẫn tiếp diễn đến tận đêm. Đã rất lâu rồi Tống Tử Anh mới lên giường sớm như vậy, hiển nhiên hắn trằn trọc suốt cả tiếng đồng hồ cũng không thể đi vào giấc ngủ.

Tống Tử Anh buồn chán bò dậy, men theo tường di chuyển ra ngoài phòng khách muốn xem tivi. Cái chân bó bột của hắn dù không có mấy cảm giác đau đớn nhưng vẫn vô cùng bất tiện.

Ngạc nhiên là Hoắc Phong vẫn chưa ngủ mà ngồi ngoài phòng khách dùng laptop, y nghe thấy tiếng động liền nâng mắt nhìn hắn.

Đèn không bật, trong bóng tối khi ánh mắt hai người giao nhau, một thứ gì đó trong lòng Tống Tử Anh nổ tung.

Hoắc Phong vắt chéo chân ngồi trên sofa, ánh đèn từ cửa sổ chiếu xuống đôi mắt y lấp lánh như những vì tinh tú sáng rọi trên bầu trời.

Tống Tử Anh thấy lồng ngực nóng cháy tới mức không thể thở nổi, hắn như kẻ mất trí đắm chìm trong ánh mắt kia. Vừa ngột ngạt vừa vui sướng, mọi cảnh vật xung quanh đều mờ đi chỉ còn sự tồn tại của con người hoàn mỹ trước mặt.

Chân hắn không rõ vì cái gì run rẩy ngã quỵ trên đất không đứng dậy nổi.

"Lại đây." Âm thanh của y mang theo cám dỗ không thể chống lại, như tiếng gọi của ma quỷ từ địa ngục.

Tống Tử Anh muốn lập tức tới chỗ y nhưng chân trái vô lực không thể di chuyển. Hoắc Phong cũng không tới giúp đỡ mà chỉ dùng ánh mắt cổ vũ.

Tống Tử Anh bò tới, như thú cưng từng bước tiến về phía chủ nhân của mình. Khoảng cách chỉ vài mét mà dường như kéo dài vô tận, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng loạt xoạt khi quần áo ma sát trên sàn nhà.

Hoắc Phong đưa bàn tay tới trước mặt hắn, Tống Tử Anh quỳ gối đặt cằm lên bàn tay to lớn kia nhẹ nhàng dụi.

Y cười một tiếng, vuốt ve da thịt mềm mịn trên gương mặt nhỏ. Giọng nói nhu hoà như nước nói ra hai chữ.

"Bảo bối."

Tống Tử Anh không thể tin nổi khi đôi môi hai người chạm nhau, dù đã làm những chuyện còn sắc tình hơn rất nhiều nhưng đây là lần đầu bọn họ hôn môi.

Hơi thở của Hoắc Phong có vị kem đánh răng bạc hà thơm mát, đầu lưỡi y linh hoạt xâm nhập từng ngõ ngách khoang miệng, liếm trên từng chiếc răng hắn. Môi lưỡi giao nhau, cảm xúc kỳ lạ chỉ mới vừa le lói trong lòng Tống Tử Anh càng trở nên rõ ràng hơn.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, Hoắc Phong thô bạo giữ lấy mặt hắn. Tống Tử Anh cảm thấy mình sắp bị nghiền nát, mấy lần muốn thoát ra đều thất bại.

"Dừng lại..."

"Ưm... không thở được... A Phong..."

Hoắc Phong kéo hắn lên khỏi mặt đất ôm vào lòng, mặt đối mặt nhìn thật kĩ người y đã thầm mến nhiều năm. Cậu ta vẫn như đứa trẻ không bao giờ chịu lớn lên, dễ thương như vậy, nhỏ bé như vậy, dâm đãng như vậy...

Tống Tử Anh vừa thoát khỏi nụ hôn kéo dài hơn năm phút, đầu óc choáng váng mơ hồ, còn chưa kịp định thần lại thì áo đã bị kéo lên quá ngực.

Không còn gì che chắn, hai đầu nhũ phấn hồng run rẩy trước mắt Hoắc Phong.

Y nhéo một bên vú nhỏ: "Cảm giác được không?"

Tống Tử Anh cũng tò mò nhìn xuống: "Không có mấy cảm giác."

"Vậy thế này thì sao?" Y bất ngờ ngậm một bên vào miệng.

"A!" Khoang miệng ấm nóng ướt át dán lên, Tống Tử Anh giật mình tới mức suýt chút nữa lăn xuống đất.

"Ngồi yên nào." Hoắc Phong một tay vòng qua cố định eo hắn, một tay giữ lấy sau gáy.

"Ahhh... đừng cắn..."

Đầu lưỡi linh hoạt liếm quanh rồi mút lấy núm vú. Hoắc Phong cắn nhẹ khiến hắn đau đến kêu to rồi lại liếm láp an ủi.

Tống Tử Anh cảm nhận được một loại khoái cảm kỳ lạ như điện giật chạy dọc sống lưng, tập trung đến nơi nhạy cảm bị cắn kia. Cơ thể hắn nóng muốn bốc cháy, thằng nhỏ trong quần giật nảy cả lên.

"Tao mới chơi đùa một chút mà vú mày đã cứng đến mức này, đúng là dâm tiện." Y vừa nói vừa kéo căng đầu nhũ đã biến đỏ: "Nghe nói nếu thường xuyên đùa nghịch chỗ này sẽ lớn ra, có muốn thử hay không?"

Hoắc Phong chỉ bú mút một bên ngực, bên còn lại bị lạnh nhạt không động đến liền thèm khát khó nhịn. Tống Tử Anh không biết xấu hổ chủ động đưa đầu vú chưa được mút đến trước miệng y: "Chủ nhân, liếm bên này nữa... có được không?"

"Có sướng hay không?" Ánh mắt y nóng rực nhìn đầu nhũ bị cắn đã biến thành màu đỏ tươi lấp lánh ánh nước, nhìn sao cũng thấy dâm dật.

Tống Tử Anh thèm muốn không chịu nổi tự xoa nắn: "Sướng lắm... xin chủ nhân hãy cắn đầu vú..."

Hoắc Phong lúc này mới chịu thoả mãn hắn, mỗi lần răng y niết lên Tống Tử Anh đều lớn tiếng rên rỉ.

"Đừng cắn mạnh như vậy... ư ahhh... đau quá..." Tống Tử Anh dù nói không muốn nhưng hai tay đã chủ động ôm lấy cổ y.

Hoắc Phong tụt quần hắn ra nắm lấy thằng nhỏ đáng yêu đã rỉ đầy nước: "Thích đến vậy còn dám kêu đau, từ nay chủ nhân sẽ chơi vú bảo bối mỗi ngày, đến khi bảo bối chỉ cần bị sờ đã có thể bắn ra."

Tống Tử Anh nghe những lời dâm dục của y, bị kích thích đến lập tức bắn tinh. Tinh dịch trắng đục dính đầy trên bụng hắn và quần áo của Hoắc Phong.

Hắn còn đang nhắm mắt hưởng thụ dư âm từ việc lên đỉnh, cằm lại bị bàn tay to lớn nắm lấy tiếp tục hôn môi.

"Thoải mái quá..." Tống Tử Anh nghĩ thầm trong lòng rồi rơi vào giấc ngủ say.

Dù người trong lòng đã không còn phản ứng nhưng Hoắc Phong vẫn tiếp tục hôn rất lâu mới chịu rời đi. Y hôn lên toàn bộ gương mặt hắn, vừa hôn vừa liếm đến một cm cũng không bỏ sót.

Hoắc Phong nhẹ nhàng bế bổng hắn lên mang trở về phòng ngủ, sau khi lau sạch tinh dịch dính trên bụng hắn thì giúp bọc chăn kín mít.

"Ngủ ngon, cục cưng nhỏ." Y hôn lên trán hắn lần cuối mới rời khỏi.

...

Chuông báo thức lạnh lùng đánh thức Tống Tử Anh từ giấc ngủ, hắn mò mẫm mấy lần mới tắt được, không thèm quan tâm xoay người ngủ tiếp.

Trong mơ Tống Tử Anh vui vẻ chạy trên bờ biển, Hoắc Phong đang cầm súng phun nước đuổi theo hắn.

"Ha ha còn khướt mới bắt được bố!"

Còn đang cao hứng bỗng hắn rớt xuống biển. Nước tràn vào mũi rồi xộc vào đường hô hấp khiến hắn không thở nổi. Biển đen sâu vô tận, hắn cứ như vậy rơi xuống mãi mãi không ngừng lại.

"Haaaa!" Tống Tử Anh choàng tỉnh, hít lấy hít để không khí.

Hoắc Phong ngồi ngay cạnh giường: "Dậy ăn sáng, heo lười."

Tống Tử Anh a a a vài tiếng mới bò ra khỏi chăn, trong khi đánh răng vẫn còn kể chuyện ban nãy gặp ác mộng rớt xuống biển.

"Vậy sao..." Hoắc Phong tại nơi hắn không thấy khẽ liếm môi.

...

Hoắc Phong còn chưa dám nhắc lại chuyện hôn môi, Tống Tử Anh thế mà lại dám chủ động trước.

Khi đó bọn họ đang ngồi xem phim kinh dị, Tống Tử Anh vừa nhồm nhoàm bỏng ngô trong mồm, vừa bàn luận vì sao gia đình này biết trong nhà giữa rừng từng có 13 người chết vẫn dám xách đồ tới ở.

Phim chiếu đến cảnh đứa con gái lớn ve vãn với bạn trai trong nhà kho trường, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.

"Này..." Tống Tử Anh đá chân Hoắc Phong.

Hoắc Phong ngả lưng trên ghế lười biếng nhìn hắn: "Chuyện gì?"

Tống Tử Anh hiếm khi ngại ngùng ấp úng: "Mày có muốn... hôn không?"

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Hoắc Phong loé lên tia nguy hiểm. Y nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên.

"Được, tới đây." Y cố ra vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn trầm thấp hơn rất nhiều.

Tống Tử Anh không nhận ra sự bất thường, vui vẻ nhào tới bám dính lên người y. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, hắn đưa tay sờ lên những đường nét cứng rắn trên quai hàm Hoắc Phong.

"Moah~" Hắn hôn bẹp một cái lên má Hoắc Phong, khoái chí cười hì hì: "Hôn thật đây nè..."

Nụ hôn này có cảm giác khác biệt so với trước đó. Lần đầu Tống Tử Anh hoàn toàn bị chi phối, ép buộc mở miệng tiếp nhận, dù hắn rất thoải mái nhưng vẫn thấy thiêu thiếu gì đó.

Lần này bọn họ nhẹ nhàng liếm mút lẫn nhau, Tống Tử Anh từng hôn qua rất nhiều bạn gái nhưng chưa bao giờ có cảm giác tuyệt diệu như vậy. Tim hắn đập điên cuồng, cả tâm trí lẫn cơ thể đều nóng bỏng.

Đầu lưỡi cùng quấn quýt một chỗ, ngửi thấy rõ ràng mùi hương của đối phương quanh quẩn bên chóp mũi mình.

Thình thịch

Thình thịch

Thình thịch

Tống Tử Anh đưa tay sờ soạng lên lồng ngực y, nhận ra tim Hoắc Phong cũng đang đập nhanh cực kỳ.

Một bàn tay lớn vòng qua eo hắn xiết chặt, Tống Tử Anh say mê cái cảm giác bị xâm lược này. Từ trước đến nay chưa từng có một ai có thể khiến hắn chìm đắm trong khoái lạc cuồng dại đến vậy. Hắn như kẻ điên loạn mất trí tham lam hít lấy hương vị bạc hà dịu ngọt.

Dây dưa gần mười phút mới tách ra, hai tay Tống Tử Anh đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn biết là do Adrenaline được giải phóng trong cơ thể khi rung động.

Tống Tử Anh mơ màng mở mắt đối diện Hoắc Phong. Ánh mắt y chất chứa đầy tình ý không thể che giấu dõi theo từng dộng tác nhỏ của hắn.

Bầu không khí ái muội bị vô tình cắt đứt bởi tiếng hét kinh hoàng từ tivi truyền đến.

"Má ơi!!!" Tống Tử Anh giật mình hét theo, vùi đầu vào lồng ngực to lớn: "Doạ chết người rồi...."

Hoắc Phong tắt tivi, giữ nguyên tư thế ôm hắn đứng dậy: "Tới giờ ngủ rồi. Nhớ đánh răng cẩn thận."

Tống Tử Anh bĩu môi cau mày, bám chặt lấy cổ y không chịu buông: "Cùng nhau đánh răng có được không?"

"Được."

"Cùng nhau ngủ có được không?"

"Ừ."

...
Jin: Là một đứa FA chưa hôn hít bao giờ, t phải lên google tra "hôn môi có cảm giác gì" để viết đoạn moah moah=)) he he

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top