Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: (R18) Phiên ngoại: Khi hai ta về một nhà khép đôi mi cùng một giường

⚠️Warning: Chương này có yếu tố (18+). Ai chưa đủ tuổi như trẻ em đang ngậm kẹo xin đừng đọc nha. Nội dung chương này như tên của nó, thời gian diễn ra là khi hai nhân vật chính về chung một nhà và khép đôi mi trên cùng một giường.

Tống Hừng Hi chặn Huyền Tri Vũ ép vào tường rồi cười dụ hoặc: "Sư tôn cho đệ tử hôn một cái, tối nay ta cho người nằm trên."

Huyền Tri Vũ ù ù cạc cạc, lách mình thoát ra, dứt khoát nói: "Không cho!!!"

Tống Hừng Hi sau khi đọc thoại bản (ngôn tình tổng tài bá đạo) quá 180p liền đè sư tôn lại, bàn tay mát lạnh xoa khắp người hắn: "Ta biết bên ngoài sư tôn chống đối nhưng bên trong rất muốn ta mà. Cơ thể sư tôn rất thích này."

Huyền Tri Vũ: \(゚ー゚\)

Tống Hừng Hi hôn chóc chóc môi hắn, hôn xong còn cười tà mị liếm liếm môi mình nói: "Hôn cũng hôn rồi, giờ người muốn thế nào?" Hửm, sư tôn..."

Tống Hừng Hi thở nóng ẩm phun ở vành tai Huyền Tri Vũ, khiến hắn không nhịn được run lên, duỗi tay đẩy ra, trừng mắt nói: "Đấy là ngươi nói sẽ cho ta đêm nay nằm ở trên."

Tống Hừng Hi tiếp tục cười tủm tỉm nhìn hắn, Huyền Tri Vũ bị ánh mắt thiêu đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn lại: "Nhìn...... Nhìn cái gì mà nhìn!"

Tống Hừng Hi sờ sờ cần cổ hắn, y nhìn hắn chuyên chú, nói: "Sư tôn, người biết làm như thế nào chứ?"

Huyền Tri Vũ: "..." Ngươi không xem ta là đàn ông à, chuyện đó sao mà không biết cho được.

Hắn hừ một tiếng, ngẩng đầu đắc ý nói: "Đương nhiên biết, ta không biết thì cũng có thể học!"

Sắc mặt Tống Hừng Hi biến đổi: "Cái gì? Người không biết cũng tự học?"

Huyền Tri Vũ gật gật đầu, hớn hở cười nói: "Cho nên ngươi không cần lo lắng. Ta cũng sẽ rất ôn nhu."

Tống Hừng Hi trầm mặt, nói: "Thời điểm ta không ở đây, rốt cuộc sư tôn đã làm cái gì?!" là kiếm nữ nhân khác để trải nghiệm qua sao, nhưng ngay sau đó phản ứng lại, không đúng!? Y khẽ nhíu mày nghi hoặc, nói: "Hay là người xem tranh Long Dương?"

Huyền Tri Vũ trong lòng có điểm chột dạ, chuyện đó làm cũng đã làm rồi xem ảnh minh họa tí thì cũng có ảnh hưởng gì chứ, trên mặt lại giả vờ trấn định, nói: "Xem... Xem một chút thì đã làm sao..."

Tống Hừng Hi đột nhiên chế trụ eo hắn chặt cứng, siết đến có điểm đau, đem hắn kéo vào trong lòng, dùng sức chế trụ cằm hắn nâng lên, híp mắt nói: "Sư tôn, người nhớ kỹ, người chỉ có thể nhìn thân thể ta."

Huyền Tri Vũ: "......" Ơ hay, cái loại khí chất nồng đậm văn phong tổng tài cùng ngựa đực văn áp em gái này đến tột cùng sao lại được y lôi ra áp lên người hắn.

Nói xong thì y cúi đầu hôn xuống, một lần hôn này chính là càn quét như muốn cướp đi tất cả dưỡng khí của hắn. Từng tấc trong khoang miệng đều được y khuấy đảo qua. Huyền Tri Vũ ở thế bị động, chỉ có thể cố hít khí đứt quãng mà đón lấy nụ hôn sâu này.

Đến lúc buông ra, nhìn dưới viền cổ áo Huyền Tri Vũ, thẳng đến cần cổ ngẩng lên hít khí vì sà vào sóng triều, vuốt ve yết hầu nhấp nhô, những cái động chạm này không nghi ngờ đã giáng xuống một đòn lên cơ thể của Huyền Tri Vũ. Đôi mắt vốn đang nhắm chặt giờ khẽ nhếch lên, tầm mắt nhiễm đầy sương mù nhìn thẳng Tống Hừng Hi, tựa như đang ẩn chứa đóa anh đào mỹ lệ.

Chỉ cần ánh mắt này thôi cũng đủ câu dẫn nhân tâm, dáng vẻ đó lại thêm một chút tự tin lãnh đạm, ung dung khoan thai, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đè nén đáy lòng y. Tống Hừng Hi đè nén xuống dục vọng muốn ăn hắn sạch sành sanh, nghĩ đến chuyện vừa rồi ánh mắt hừng hực tức giận: "Sách ở đâu?"

Đối mặt với Tống Hừng Hi vai năm tấc rộng thân mười thước cao, đã là một đại nam nhân uy vũ chứ không phải là thiếu niên ngày xưa chỉ vừa mấy ngày trước còn mới trải qua sinh thần tuổi mười lăm, mười sáu. Y vốn thường bận bịu ra ngoài làm chuyện này chuyện kia. Nhưng vẫn luôn không quên trách nhiệm phải độc chiếm sư tôn. Huyền Tri Vũ phút chốc không hiểu sao lại e sợ: "Ở, ở...... phía dưới giường ngủ."

Tống Hừng Hi nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng đi hai bước lại xoay người trở về, chặn ngang bế hắn lên, nhanh chóng trở về phòng.

Huyền Tri Vũ bị bất ngờ bế kiểu công chúa mà "A!" Lên một tiếng, giãy giụa đòi xuống lại bị y siết càng chặt hơn, đành nuốt nước mắt vào trong mà mặc y bế.

Từ ván giường tìm ra ba bốn quyển sách tranh nhỏ, Tống Hừng Hi chỉ nhìn bìa, đã cảm thấy máu nóng trong người bốc lên, liền cau mày đem sách đặt ở trong lòng bàn tay, dùng lực một lần thiêu rụi, bột tro liền từ lòng bàn tay rơi xuống, xám xám trắng trắng vương đầy đất.

Huyền Tri Vũ: "....." Ô thế là đi tong đống sách tranh hắn phải vất vả cải trang lắm mãi mới dám đi mua à.

"Sư tôn, người còn chưa biết lỗi. Hơn nữa biểu tình của người hình như là có chút tiếc nuối?" Tống Hừng Hi đi tới, híp mắt nói.

Huyền Tri Vũ vội lắc đầu, nhận ra không chữa cháy thì không kịp mất, cố bình tĩnh nói: "Cũng không có. Ngươi nghe vi sư nói đã, mấy tranh đó ta đều chỉ lướt qua thôi. Những người đó dáng người đều xấu, ta nhìn lâu bọn họ làm cái gì."

Tống Hừng Hi cười khẩy: "Thế rốt cuộc sư tôn người nhìn được bao nhiêu rồi?"

Huyền Tri Vũ: "Một quyển."

"Chỉ một..."

Tống Hừng Hi ôm chặt y, từng câu từng chữ mà nói: "Dù cho là chỉ một, thì như thế cũng quá đủ rồi. Xem ra, đêm nay người phải dùng thân thể ta để thanh tẩy cho bản thân đi."

Huyền Tri Vũ: "!?"

Hắn ẩn ẩn cảm thấy đêm nay Tống Hừng Hi sẽ không giống trước đây, nhớ tới kích thích liên tiếp vừa rồi, Huyền Tri Vũ tức khắc muốn chạy ra bên ngoài.

Nhưng hắn còn chưa dùng tới chân đã bị Tống Hừng Hi dùng sức bế lên, khiêng trên vai, áp mạnh vào giường vang lên tiếng kẽo kẹt.

Tống Hừng Hi không còn do dự nữa, ngón tay linh hoạt cởi bỏ thắt lưng Huyền Tri Vũ, bắt đầu hôn từ trên thẳng xuống bụng dưới, cho đến nơi hạ bộ nào đó, sau đó mới lưu luyến liếm lên. Bàn tay Huyền Tri Vũ bối rối nắm lấy tóc y, bởi vì động tác kích thích mà bụng dưới không ngừng phập phồng, nhẹ run rên như sắp không chịu nổi nữa, lực đạo nắm tóc cũng bắt đầu không chế được, suýt chút nữa hắn đã giật bay mất một mảng tóc trên đầu Tống Hừng Hi không chịu được nói: "Khốn nạn, đã nói là cho ta nằm trên..."

Tống Hừng Hi hơi ngẩng đầu lên, thấy sư tôn lần nữa nhắm mắt lại, dưới hàng lông mi đen nhánh có hai giọt nước mắt trong suốt ứa đọng trên khóe mắt, chỉ một mực nán lại đó không rơi xuống, tựa như hai hạt minh châu. Cánh môi mỏng vì ấm ức quật cường lạnh lùng gắt gao mím chặt, không muốn phát ra thanh âm rên rỉ nào làm cho người khác nhìn vào có cảm giác bản thân đang lăng nhục hắn.

Y gục đầu xuống, tiếp tục chơi đùa với tính khí hơi ngóc đầu lên của Huyền Tri Vũ, cẩn thận từng chút một mà liếm láp như nếm mỹ vị, đôi môi ấm áp mềm mại cùng với hàm răng cọ cọ quấn lấy, ngay lập tức, có tiếng rên rỉ vì không nhịn được nữa mà phát từ cổ họng Huyền Tri Vũ, giống như khóc than lại tựa như nhẹ nhàng thở hắt ra: "Dừng lại, không muốn nữa..."

Tống Hừng Hi không để ý lời hắn, y sử dụng cả răng và môi lưu luyến qua lại, cố hết sức đưa trụ thể vào sâu trong yết hầu, nín thở, đầu lưỡi đảo quanh trên quy đầu ướt át, như dòng suối nước nóng quấn quanh làm cho Huyền Tri Vũ run rẩy không ngừng. Dưới công kích mạnh mẽ như vậy, Huyền Tri Vũ rất nhanh đã tiết ra, đôi đồng tử mê man do mới đạt đến cao trào đột nhiên ngoắt cái trở nên thanh tỉnh, cái đầu của Tống Hừng Hi bị hắn giật tới phát đau nhưng động tác vẫn không dừng lại, nuốt xuống toàn bộ chất lỏng trắng đục.

Ánh mắt y cùng Huyền Tri Vũ giao nhau, hắn có chút hốt hoảng, cướp lời mở miệng trước, "Đồ ngốc, tránh ra..."

Huyền Tri Vũ vừa tính giơ chân lên đạp y một phát, ánh mắt lại xẹt qua túp lều mới nhú lên dưới lớp đạo bào đen tuyền, thanh âm phút chốc do dự mang theo khàn đục, "Ngươi, ngươi... đúng là nghịch đồ khó dạy."

Tống Hừng Hi đang quỳ gối trên đất sững sờ tại chỗ, xúc cảm khổng lồ bao trùm lấy y, như thủy triều cường bạo mãnh liệt, khiến cho cả cơ thể y đều run rẩy.

Y cười cười nói: "Sư tôn, đêm nay chúng ta chơi một chút."

"Ngươi muốn chơi cái gì?" Huyền Tri Vũ trừng mắt nhìn y, nói.

"Không phải nói là người nằm trên ta sao? Lại đây, đến bên này, người phải mạnh mẽ áp ta đi chứ." Y giả lả nói.

Huyền Tri Vũ y phục không chỉnh tề, chống tay ngồi dậy nói: "Đây là ngươi nói nguyện ý để ta ở trên đấy nhé!"

Tống Hừng Hi nói: "Đúng. Nếu người muốn thử cảm giác ở trên, đệ tử nào dám trái lời, đương nhiên thuận theo ý người, nào mau mau tới đây."

Huyền Tri Vũ nhìn Tống Hừng Hi.

Tống Hừng Hi: "Sư tôn, đừng ngại, tới nào."

Huyền Tri Vũ nghĩ ngại ngại cái đầu nhà ngươi, tới đây rồi còn bảo ta đừng ngại: "......" Hắn cắn răng trừng mắt, nói: "Không cho nói chuyện! Cởi y phục ra, nằm xuống."

Tống Hừng Hi theo lời hắn, chầm chậm cởi y phục ra, từng động tác đều mang ý vị phong tình.

Huyền Tri Vũ ngây ngẩn nhìn về phía thân thể Tống Hừng Hi, y phục trên người y từ từ rơi xuống, để lộ ra cơ thể tuyệt mỹ, thân thể rắn chắc, lực lưỡng của y. Huyền Tri Vũ nhìn nhìn liền nghĩ tới khi hai người "xình xịch" bên nhau.

Hắn nhìn tới cơ bụng trên người Tống Hừng Hi, thân thể cao lớn, thoạt nhìn đặc biệt gợi cảm, toàn thân tỏa ra hormone đầy hương vị nam tính, đặc biệt là cánh tay của y, có thể dùng một tay dễ dàng đem hắn ôm trọn.

"Sư tôn, mặt người quá đỏ rồi." Huyền Tri Vũ đang nhập thần, thiếu chút nữa phải dùng khăn chấm nước miếng, bên tai thình lình truyền đến tiếng nói, Tống Hừng Hi toàn thân trần trụi dựa lại, hạ giọng ở bên tai hắn nói, "Chẳng lẽ là nhìn thân thể đệ tử thôi người đã nghĩ tới chuyện vui vẻ nào đó? Nếu muốn nhìn như vậy, không bằng hiện tại liền mau mau tiến hành?"

Huyền Tri Vũ tức khắc vừa thẹn lại giận, quát: "Ngươi, ngươi... Biến ra chỗ khác đi. Ông đây không thèm làm với ngươi nữa!"

Tống Hừng Hi không thể đánh mất chính mình, thấp giọng thì thầm: "Sư tôn, đừng tức giận, người cúi đầu nhìn mình đi."

Huyền Tri Vũ cúi đầu nhìn liền cảm thấy bản thân đúng là chả có tí tiền đồ nào. Người huynh đệ nhỏ, sao ngươi dám phản bội ta hả!?

Tống Hừng Hi không nhiều lời nữa chế trụ eo hắn, đem hắn ôm lại. Lại cúi đầu liếm liếm cổ hắn, thanh âm ấm áp, nói: "Phải làm sao đây sư tôn, người thực quá mê người."

Nói cái gì vậy chứ. Huyền Tri Vũ mơ mơ hồ hồ hết bị y hôn liếm cần cổ lại tới hai khỏa thù du trước ngực, chờ hắn mở mắt ra, phát hiện bản thân đã mềm nhũn không hơn cọng bún là bao.

Đậu má, không đúng, không phải nói là để ta ở trên sao...

Huyền Tri Vũ đẩy cái đầu đen nhánh đang liếm mình điên cuồng nói: "Ở trên, ngươi nói để ta ở trên mà!!"

Tống Hừng Hi ngẩng đầu vươn tay hôn khóe mắt hắn: "Nhưng mà đệ tử vừa nhớ lại lời mình nói, sư tôn cho đồ nhi hôn một cái thì được nằm trên. Bất quá, khi nãy ta lại hôn người nhiều hơn một cái mất rồi..."

"Vậy nên, hôm nay chúng ta lại làm tốt bổn phận của mình nhé!"

Huyền Tri Vũ thực sự tức không chịu được. Lại bị chất giọng trầm đục lộ ý trêu chọc này của y mà không nói lên thành lời, ngược lại trong lòng còn nhộn nhạo như lông vũ cọ vào tâm.

Nhìn thấy bộ dáng quyến rũ xinh đẹp của hắn, Tống Hừng Hi đã không thể nào chịu đựng được nữa. Cơ thể cao lớn của y chen vào giữa hai chân Huyền Tri Vũ làm cho đôi chân thon dài ấy mở ra vòng qua thắt lưng.

Hai người đều động tình mà trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt.

Y thăm dò đưa ngón tay tiến vào hoa huyệt phía sau của Huyền Tri Vũ, quả nhiên khiến hắn không còn chống đỡ được mà thắt lưng lập tức cong lên kịch liệt run rẩy, sắc mặt trắng noãn càng trở nên ửng hồng, hai tay gắt gao ôm chặt lấy bả vai Tống Hừng Hi. Tràng thịt mềm mại trong hậu huyệt nuốt chửng ngón tay thứ hai đang chen vào, đồng thời một cỗ chất lỏng nóng hổi cũng chảy xuống trên đầu ngón tay y, hoàn toàn đánh bay tia tỉnh táo cuối cùng trong lý trí Tống Hừng Hi.

Quần áo Huyền Tri Vũ bị cởi sạch, Tống Hừng Hi không buông tha bất kì nơi nào trên cơ thể hắn mà không ngừng liếm hôn, tạo ra vô số dấu vết ái muội.

Vừa không quên tiến lên đôi môi như thạch anh đào kia mà hôn sâu đến rát cả cuống họng, y vừa dùng một bàn tay thô ráp và chai sạn còn lại trực tiếp ngắt lên hai cái điểm nho nhỏ của Huyền Tri Vũ thô bạo chơi đùa xoa nắn. Trong khi đầu vú càng ngày càng sưng tấy, y đột nhiên dùng sức đâm hai ngón tay tay chà xát qua điểm mẫn cảm bên trong cơ thể Huyền Tri Vũ, nơi đó vốn đã cực kỳ nhạy cảm, làm sao chịu được kích thích như vậy. Huyền Tri Vũ lập tức ngẩng cổ lên, vô thanh vô thức co rút lại đạt tới cao trào, hàng lệ trên khóe mắt đã không còn kiềm chế được nữa lăn dài trên gò má.

"Sư tôn, người thật tuyệt."

Huyền Tri Vũ ôm chặt y không ngừng run rẩy, chỉ có thể yếu ớt mà khép hai chân lại, nhưng ngón tay Tống Hừng Hi vẫn còn trong kia, hành động này của hắn ngược lại như đang muốn kẹp lấy đối phương, lưu luyến không nguyện ý để người ấy rời đi.

Tống Hừng Hi nghiêng lòng bàn tay đỉnh thêm hai cái vào hậu huyệt, sau đó tách hai chân Huyền Tri Vũ ra một chút, nhét thêm một ngón tay nữa, lần này là ba ngón tay đâm thẳng vào.

Đôi mắt Huyền Tri Vũ đã mơ màng, cảm giác vui sướng không ngừng trào dâng, trong đôi môi mỏng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào lúc có lúc không. Tất cả mọi thứ đều làm cho tâm trí Tống Hừng Hi càng thêm điên cuồng.

Làn da hai người vì tiếp xúc với nhau mà trở nên tê dại.

Huyền Tri Vũ nhìn nam nhân cao lớn đang áp trên người mình, như dồn tất cả tức giận mà nâng người cắn lên cổ của y một cái để lại một hàng dấu răng đo đỏ, chiếc lưỡi hồng hồng ướt át như vô tình lại cũng như cố tình mà lướt nhẹ qua vết cắn như muốn câu đi hồn phách của Tống Hừng Hi.

Hắn vừa thở vừa nói đứt quãng như nức nở: "Bên dưới.... khó chịu."

Tống Hừng Hi nãy giờ cũng khó chịu không kém gì hắn, y nhịn sắp hỏng rồi. Lại bị hành động này của hắn làm cho nổ tung, chính thức đầu hàng, hành động càng thêm mau chóng để bọn họ có thể cùng nhau hoà làm một không bao giờ chia cách.

Tống Hừng Hi nâng niu vén một sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt của hắn qua vành tai, dịu dàng mút lấy bờ môi căng mọng ngọt ngào. Bàn tay bên dưới cũng chậm rãi rút ra, thay thế bằng trụ đá cứng cỏi, ấm nóng chậm rãi đi vào trong.

Hai người đều đồng thời phát ra âm thanh tê dại. Tống Hừng Hi đâm vào rút ra liên tục, nơi ấm áp mềm mại chặt chẽ bao lấy y, nóng ấm, co rút liên hồi. Khoái cảm truyền từ nơi hai người kết hợp làm cho suýt chút nữa Tống Hừng Hi mất khống chế.

"Ngoan, sư tôn, Tri Vũ, mau thả lỏng nào!" Tống Hừng Hi hôn nhẹ vào khoé miệng của hắn, giọng nói trầm khàn thủ thỉ bên tai.

Nơi chật hẹp như suối chảy róc rách mà bắt đầu ướt át. Thứ thô to cứ chín nông một sâu mà tạo ra "cự li âm" hoàn hảo, âm thanh nhóp nhép hoà cùng tiếng rên rỉ và thở dốc làm cho bầu không khí trong phòng ám muội vô cùng.

Tiếng nức nở rên rỉ của Huyền Tri Vũ như mây bay phiêu du mà không ngừng vang lên bên tai làm máu trong người Tống Hừng Hi sôi trào.

Huyền Tri Vũ bị Tống Hừng Hi làm đến mơ mơ hồ hồ chỉ có thể theo bản năng ôm chặt lấy y, ỷ lại mà hoàn toàn giao bản thân cho người nọ.

Sáng sớm mùa thu, tia nắng chưa quá gay gắt, ánh sáng ấm áp chiếu lên bệ cửa sổ.

Lúc bấy giờ còn rất sớm, mọi người vẫn chưa thức dậy.

Trong Đằng La Đường loáng thoáng truyền ra một âm thanh truyền cảm.

Màn tơ trắng cũng không thể giấu được sắc xuân tràn ra, bàn tay trắng nõn yếu ớt nắm chặt đầu giường, Huyền Tri Vũ nằm ngửa trên gối, nửa khuôn mặt tràn đầy thủy triều mùa xuân ửng hồng bị che dưới lớp chăn mềm, đôi môi mím chặt mà vẫn không nhịn được tiếng rên rỉ đứt quãng.

Dưới lớp chăn màu nhạt, hắn ưỡn ngực, một tay nắm tóc đen trước ngực: "Hức hưm... a... ha..."

Tống Hừng Hi nằm trên ngực hắn, đôi môi như thú nhỏ ngậm mút thù du béo mập, thỉnh thoảng gặm cắn rồi liếm láp, đầu vú bên kia đã sưng tấy vì bị cắn, xung quanh núm vú toàn là dấu răng và vết hôn.

Huyền Tri Vũ nâng người khó chịu muốn được người bên trên hôn, đáp lại hắn là những cái hôn sâu cuồng nhiệt cùng với những cú va chạm liên hồi của Tống Hừng Hi.

Hai chân Huyền Tri Vũ quấn bên hông Tống Hừng Hi, nửa thân dưới treo lơ lửng trên người y, ngọc hành bắn ra tinh dịch sền sệt, rơi giữa hai người.

Ngọc hành bắn một lần lại phấn chấn phất cờ, cọ mạnh vào vùng bụng dưới mang đến những khoái cảm vỡ òa.

"Hi... Hi à, chậm, ưm hưm... sâu quá...." Hậu huyệt nghiêm túc thu nạp côn thịt to dài, miệng huyệt hở ra đỏ hỏn, thịt huyệt bị kéo ra rồi đẩy vào theo thao tác của côn thịt.

Bờ mông trắng nõn in dấu ngón tay, túi tinh đập vào mông hết lần này đến lần khác.

Một ít tinh dịch tuôn ra khỏi miệng huyệt, nhiễu xuống khăn trải giường.

Tống Hừng Hi vừa vui sướng vừa thỏa mãn một tay xoa nắn lưng hắn không ngừng, một tay nhào nặn cái mông tạo cảm giác cực tốt.

Tống Hừng Hi: "Sư tôn, cho đệ tử làm thêm lần nữa. Thoải mái rồi, ta để người nằm trên."

Sau cùng Huyền Tri Vũ cũng được nằm trên. Nhưng, nhìn tư thế này đúng là hắn ở trên nhưng... mấu chốt vẫn như trước kia!! Mọi thứ đều chả giống hắn mong đợi gì cả.

Quanh thân đong đưa. Quấn quýt triền miên. 

Huyền Tri Vũ cảm thấy thập phần khuất nhục, chỉ biết nắm chăn vải mà nghẹn cứng chửi, "Ngươi… Ngươi quá đáng!"

Nam nhân bàn tay to kiềm chế đối phương, "Ta không quá đáng, sư tôn, tâm tư ta người hiểu rõ hơn ai hết! Người, tất cả đều thuộc về ta, chỉ một mình ta…"

Bên trong phòng không khí ái muội, không ngừng phát ra âm thanh làm người khác mặt đỏ tai hồng. Mãi đến một lúc lâu sau mới dần yên tĩnh trở lại.

Cuối cùng ở trên giường náo loạn thêm một hồi, lúc này Huyền Tri Vũ mới được người kia ôm đi tẩy rửa.

Đến buổi tối hai người mỗi người một câu ta yêu ngươi, ngươi yêu ta qua lại đâu vào đấy. Chẳng qua đến ngày hôm sau khi lên lớp giảng bài, mấy tiểu đệ tử nhìn hắn bằng ánh mắt có chút kỳ quái.

Cố Cùng làm huynh đệ thân thiết cũng đi dạy học cùng hắn đã nhìn thấy cảnh này hết thảy mười mấy năm, không nghĩ tới bị thồn cẩu lương vẫn như mười năm trước bị thồn cẩu lương.

Có ý tốt theo sau bên tai nhắc nhở Huyền Tri Vũ, "A Vũ, sau cổ ông có cái dấu răng to lắm kìa."

Huyền Tri Vũ: "!?" 

Trong lúc nhất thời sắc mặt hắn đỏ lên như cà.

Thật là cố gắng bao lâu, vẫn là uổng phí công xây dựng hình tượng làm người sư tôn mẫu mực của hắn mà!!!

*****

Thơm ngon mời mọi người ăn nha!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top