Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40: (R18) Phiên ngoại: Đông lại, tham luyến nửa đời cũng kết đồng tâm

⚠️Warning: Chương này có yếu tố (18+). Ai chưa đủ tuổi như trẻ em đang ngậm kẹo xin đừng đọc nha. Nội dung chương này như tên của nó, thời gian diễn ra là khi hai nhân vật chính vĩnh kết đồng tâm nha. P/s: Vì đang bận bịu học hành chạy dl này kia và đặc biệt là bí ý cho chính truyện quá mà lại muốn nắng xuân nên mình mới viết cảnh H này. Đọc horny những vẫn có chút xí xi plot ẩn này kia cho sau này ý nè kkk.

*****

Khi mùa đông đến kéo theo những trận tuyết đặc biệt dữ dội. Sau mỗi một đêm trôi qua cùng cuồng phong gào thét, ngày tiếp theo mở mắt, bên ngoài hiển nhiên đã phủ một lớp tuyết dày.

Vào thời điểm này từ sáng sớm, Tống Hừng Hi đã chuẩn bị kĩ lưỡng, y sai người đem thêm lò than vào trong phòng. Cửa sổ cũng treo rèm dày cùng thiết lập một kết giới mỏng, ngăn cách gió lạnh lùa vào. Băng nguyên Bắc Hoang là một vùng đất thuộc một phần địa phận của Bách Vạn Quỷ nơi này vốn đã rét mướt căm căm quanh năm, mênh mông chạy dài mấy trăm dặm, ngăn cản hết những khách vãng lai qua đường và thú hoang muốn đi vào sâu bên trong. Xa hơn nữa là vùng cực Bắc ngay cả ma tu cũng ít lui tới. Hiện thời vào đông lại càng lạnh thêm lạnh thế mà bây giờ bên trong chủ điện lại vô cùng ấm áp, thậm chí còn không cần mặc cả áo bông nữa.

Cũng không thể trách y quá khẩn trương, hôm nay là một ngày đặc thù, sư tôn của y không thích lạnh, có thể nói Huyền Tri Vũ mỗi khi tiếp xúc với nhiệt độ quá thấp đều "tiến thoái lưỡng nan" chỉ muốn làm một con cá mắm.

Dưới đôi mắt chăm chú của người nằm cuộn tròn trên giường, y bưng chén canh gừng ấm từ trên bàn uy người kia uống cạn sạch. Vị cay nồng của canh gừng ngay lập tức thiêu đốt cổ họng của Huyền Tri Vũ, cũng do đó mà hắn cảm thấy cả người ấm lên nhưng toàn thân chỉ muốn nằm im một chỗ.

Tống Hừng Hi lặng lẽ nhíu mày, y khẽ nhấc người hắn dậy rồi nhét một chiếc gối mềm vào giữa lưng hắn.

Y cẩn thận vén chăn nằm xuống cạnh Huyền Tri Vũ đang gật gà buồn ngủ, Huyền Tri Vũ vừa thấy động tĩnh bèn cất lời nâng cao tinh thần giáo dục y: "Sao lại lười biếng rồi. Ngươi còn không mau đi xử lí công vụ đi, nằm dài như thế không tốt đâu."

Nói như thể người cứ tới mùa lạnh là nằm dài nằm ườn đóng kén trên giường cũng không phải hắn vậy.

Tống Hừng Hi mỉm cười, ôm eo hắn từ phía sau, đầu dụi dụi vào vai Huyền Tri Vũ mở miệng trả lời vấn đề trước.

"Công vụ tuy nhiều nhưng chỉ cần sắp xếp một chút vẫn có thể dễ dàng giải quyết. Vả lại thời tiết đang thế này, việc chăm chỉ làm việc giờ cũng chẳng quan trọng lắm."

Huyền Tri Vũ vén rèm mi hỏi: "Thế với nhà ngươi cái gì mới quan trọng?"

Tống Hừng Hi vừa nghiền ngẫm vừa đáp: "Ôm và ủ ấm cho sư tôn rất quan trọng."

Huyền Tri Vũ viền tai phiếm hồng, miệng cười khẽ, hắn xoay người lại hai tay vòng qua trước cổ đối diện với y, dùng chóp mũi bản thân cọ chóp mũi y vờ giọng quở trách: "Tên nhóc này, chỉ được cái tinh ranh cùng dẻo miệng."

Khi đêm về khuya, trăng sáng vắt ngang. Hành lang quanh chủ điện không một bóng người, phía bên ngoài chỉ có gió Bắc cắt da xẻ thịt vút qua làm đu đưa ngọn đèn treo trên mái hiên, tuyết trắng phủ rất dày, lặng lẽ nhập nhèm dưới ánh trăng.

Không biết là ai chủ động khơi dậy đối phương trước, có thể là Tống Hừng Hi khi nói muốn tìm cách làm ấm người cho hắn nhanh hơn, cũng có thể là Huyền Tri Vũ mềm lòng y muốn gì chiều theo nấy. Giữa hai người giờ gần như không có khoảng cách, những nụ hôn lắt nhắt giữa hai cánh môi bất giác trở nên sâu sắc hơn. Hai người họ trao đổi dịch thủy ở trong khoang miệng nhỏ hẹp cho nhau. Đối phương mới đầu còn bị động ngơ ngẩn, ngay sau đó đã lấy lại tinh thần, chủ động há miệng cho đầu lưỡi y len vào càn quét. Hắn cũng không chịu thua kém mà mút lấy đầu lưỡi, cánh môi y. Tham lam gặm cắn, hận không thể hút hết ướt át trong miệng đối phương.

Đầu lưỡi của Huyền Tri Vũ bị Tống Hừng Hi câu chơi đùa liếm láp, lúc đầu là nhẹ nhàng rón rén sau lại là một cách thô bạo, không bao lâu sau đã khiến Huyền Tri Vũ mặt đỏ tai hồng chống đỡ không nổi mà thở dốc, khiến cho kẻ xâm lược càng thêm điên cuồng.

Đối với một kẻ có tính tình cuồng chiếm và bạo ngược như Tống Hừng Hi đây chỉ là một hồi đùa giỡn đơn thuần, ẩn trong đó vừa mang hung hãn vừa ái muội, vừa bá đạo lại vẫn đầy dịu dàng tiếc thương, một chút cũng không cho ái nhân của y được phép cự tuyệt.

Dồn dập quá.

Huyền Tri Vũ phút chốc hoảng hốt, cảm tưởng như mình ngửi thấy hương vị tanh mặn của biển, hương hoa tử đằng ngày xuân thoang thoảng, còn cả mùi cháy khét.

Của than?

Hay

Của gỗ.

Tất cả đều là hương vị tình dục.

Của hắn, cũng là của Tống Hừng Hi.

Thân thể của hắn bị ôm lấy, lực đạo từ nhẹ nhàng rồi dần dần siết chặt như những chiếc bo chun đang dần dần siết lại vật thể nó cần giữ lấy. Huyền Tri Vũ vì ngại ngùng mà nhắm mắt, tay chân thả lỏng, cảm nhận cuộc xâm lăng điên cuồng của kẻ phía trên. Mãi đến lúc kẻ kia có chút quá khích mà không kiềm chế được, hắn mới một lần nữa mở to hai mắt.

Tống Hừng Hi tàn nhẫn mút mát đầu lưỡi của hắn như hận không thể nuốt hắn vào bụng cẩn thận nghiền nát từng tấc từng tấc rồi rời mặt đi. Hắn choáng váng, đầu lưỡi cũng chưa kịp thu, chỉ có thể trơ mắt nhìn y kéo ra một đường chỉ bạc, bị y liếm láp đầy yêu nghiệt rồi cười đùa một cách sắc tình.

Thắt lưng bị tháo ra, xiêm y bị lột từng lớp từng lớp. Giường nệm ở phòng ngủ rộng rãi, vừa đủ để cho hai nam tử thành niên thoải mái hành động. Thế nhưng hai người lại vẫn cố nằm sát vào nhau, cảm nhận nhiệt độ thân thể của nhau xuyên qua những lớp vải dệt mỏng manh.

Không biết có phải là do than củi quá nhiều hay vì nguyên nhân gì khác, hắn chỉ cảm thấy vô cùng nóng, đến nỗi hơi thở có chút khó khăn cùng gấp gáp.

Trên cơ thể của vầng trăng trước mắt chẳng có bất cứ trở ngại nào, tầng che phủ cuối cùng nhanh chóng bị cởi sạch, một tay Tống Hừng Hi đè lại cơ thể đang giãy dụa yếu ớt của hắn, một tay luồn xuống bên dưới.

Y nhướn mày, cười cợt hỏi hắn: "Người muốn lắm rồi sao, sư tôn?" Hai chữ sư tôn sau cuối còn cố ý kéo dài như chọc tức người dưới thân.

Huyền Tri Vũ theo bản năng kẹp chặt hai chân, muốn che giấu phản ứng sinh lý quá mức trắng trợn.

Đôi môi ấm áp của con dã thú phía trên ngay lập tức phủ lấy hắn. Y đè chặt lấy ót phía sau của Huyền Tri Vũ, không cho hắn bất cứ cơ hội lộn xộn nào, chính bản thân y giờ đây cũng đang dùng nụ hôn mạnh mẽ như để chứng minh cho dục vọng trong lòng của mình.

Đối với Huyền Tri Vũ, hắn rất thích được y hôn môi. Bởi lẽ trong những nụ hôn ấy, hắn cảm nhận được tình cảm chân thật nhất của y.

Đó là cảm giác được y đặt sâu trong tim.

Khắc khoải từng chút, nặng trĩu. Không buông được.

Mãi một lúc sau Tống Hừng Hi ngồi dậy, cởi lớp áo cuối cùng trên người của mình, lộ ra bắp thịt săn chắc đan xen cùng rất nhiều vết thương cũ đã hóa sẹo. Những vết sẹo ấy là do hắn cũng là do người đời tạo nên, mỗi lúc đều là cái dằm hằn sâu lên cuộc đời của y.

Rồi y vỗ vỗ bắp đùi của Huyền Tri Vũ, thanh âm không lạnh lùng nhưng lại như bề tôi đang ra lệnh cho kẻ dưới: "Dang rộng chân ra."

Sắc mặt Huyền Tri Vũ càng như cắt ra máu.

Sự cường thế của y khiến cho mọi người khó có thể chống đỡ, đó là khí thế áp bức chỉ có ở người bề trên, dẫu sao cũng là của kẻ được chọn, đứa con đã từng được nhận sự ưu ái từ Thiên Đạo. Uy áp ấy khiến cho một kẻ chẳng kém cạnh như hắn vẫn theo bản năng sợ hãi, thần phục.

"Không nghe lời bổn tọa nói sao. Hửm?"

Thấy Huyền Tri Vũ cứ ngây ngẩn, chậm chạp không phản ứng lại, y liền hơi nhấn mạnh. Tuy không nói rõ, nhưng Huyền Tri Vũ lại hiểu được ẩn ý sâu trong lời nói đó, rằng không nghe lời sẽ phải bị trừng phạt.

Đầu ngón tay của hắn có chút run rẩy, eo cũng mềm nhũn. Huyền Tri Vũ chịu đựng cảm giác xấu hổ trong lòng, trước ánh mắt của y, từ từ mở đùi ra, lộ ra nơi tư mật ở giữa hai chân.

Cũng chẳng phải lần đầu tiên nhưng với một kẻ thanh lãnh từ tâm đến đầu óc như Huyền Tri Vũ thì những lúc như thế này hắn thậm chí cảm giác như bản thân chắc hẳn đang trúng một loại mê dược, đến nỗi không còn nhớ được gì, chỉ biết mình đang quay cuồng trong ngọn lửa nóng cuồng dục, thúc giục bản thân hãy cứ tuân theo bất cứ lời nói nào của nam nhân trên người.

Cho dù nó có quá đáng, cho dù nó có là ra lệnh. Một mệnh lệnh quá phận của kẻ dưới phận hắn.

"Chủ động câu dẫn, dùng tay mình rồi sờ cho bổn tọa xem xem."

Hai tay bị kéo thẳng một đường đến trước ngực. Huyền Tri Vũ chẳng hiểu lấy can đảm ở đâu bắt đầu dùng một tư thế vô cùng dâm đãng tự mình mân mê đầu nhũ bản thân. Hai điểm nho nhỏ hưng phấn đến nỗi dựng thẳng, bị ngón tay mân mê chơi đùa, thứ ở giữa hai chân ngay lập tức cứng ngắc.

Tống Hừng Hi lặng yên theo dõi tất cả những phản ứng vừa rồi của hắn, cho đến lúc hắn quá xấu hổ mà nghiêng đầu sang chỗ khác, y liền mở miệng cười thành tiếng, cúi người, hôn lên trán rồi lại chuyển xuống hôn lên bụng nhỏ của Huyền Tri Vũ.

Đầy thành kính.

Mặc dù đây không phải khu vực quá mẫn cảm gì, nhưng Huyền Tri Vũ lại bị nụ hôn này kích thích đến run bần bật. Lửa nóng theo đầu lưỡi từ từ đi xuống. Mỗi lần được kích thích, với Huyền Tri Vũ cả cơ thể lẫn bầu không khí xung quanh cũng ngày càng nóng lên.

Đôi mắt hắn mê mẩn chăm chú nhìn kẻ đang nhốn nháo dưới hạ bộ mình, yêu thương như thác đổ chảy tràn không kìm nén.

Tính khí giữa hai chân khẽ run rẩy, trào ra một chút dịch trong suốt ướt át.

Tống Hừng Hi vuốt ngược tóc của bản thân ra đằng sau, yêu dã xấu xa cười khẽ, tiếp tục cúi người như con mãng xà di chuyển trong rừng rậm hạ đôi môi xuống tai, xuống cổ, xuống lồng ngực hắn. Rồi bất ngờ hút lấy điểm nhỏ đỏ hồng căng cứng nào đó, răng nanh cắn nhẹ, đầu lưỡi trêu chọc đánh qua đánh lại, không báo trước hút mạnh một cái.

"A...."

Huyền Tri Vũ ngửa đầu ra sau, chịu không nổi kích thích mà kêu thành tiếng

"Khó chịu sao?" Tống Hừng Hi trầm mắt hỏi, miệng tiếp tục khẽ nhây cắn, bàn tay không chút nhàn rỗi chu du vuốt ve khắp thân thể hắn, trượt xuống đùi, ma sát làn da non mịn giữa hai bắp vế đến nóng rực.

Thân mình Huyền Tri Vũ theo đà run rẩy lợi hại dưới công kích của y, há miệng thở dốc, hắn không trả lời mà ưỡn ngực thêm về phía trước, dáng vẻ mặc người chà đạp.

"Sư tôn, người ngoan quá."

Tống Hừng Hi yêu thương hôn lên ngực hắn, bàn tay vuốt ve tiểu Vũ từ trên xuống dưới, hai hòn ngọc nhỏ cũng bị trêu chọc qua lại, ngón giữa vẫn như có như không ma sát những nếp gấp nhạy cảm ẩn dấu phía sau.

Những lần đầu có thể không tốt nhưng dù gì y cũng là một kẻ có chí cầu tiến, khả năng học hỏi cũng tốt nên dần luyện thành một thân kỹ thuật điêu luyện, không thua gì một lãng tử lăn xả trong bầy ong bướm chỉ vì muốn cho ái nhân của y mỗi lần hoan ái nếm được cái thứ tư vị gọi là dục tiên dục tử!

Chẳng nói chẳng rằng, Tống Hừng Hi bất ngờ cúi xuống, ngậm lấy phân thân đang bừng bừng khí thế của Huyền Tri Vũ, hút một hơi thật mạnh.

Huyền Tri Vũ phản ứng không kịp, khoái cảm xông thẳng lên đầu, mắt cũng dâng lên hơi nước, hai chân hơi kẹp lại.

Đến khi thanh tỉnh một chút, hắn liền túng quẫn xấu hổ đến nỗi tiểu Vũ cũng có chút mềm đi.

Tống Hừng Hi nghi hoặc phun tiểu Vũ ra, dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ một cái, nghi hoặc kỹ thuật mình có chỗ nào không tốt hay đã làm sai chỗ nào, sao lại chọc cho ái nhân không thoải mái tới ỉu xìu đi rồi?

Huyền Tri Vũ thấy y ăn thôi chưa đủ, còn dùng lưỡi vừa nghiên cứu vừa trêu chọc vật kia, vừa ngại vừa kích thích, đưa một tay xuống đẩy mặt y lên, giọng nói run run:

"Đừng.. như vậy"

"Như vậy... là như thế nào?" Tống Hừng Hi vừa nói vừa vươn cái lưới tinh tế lướt qua đỉnh trụ ướt nước, cố tình xấu xa hỏi: "Là như này à?"

Rồi lại nhẹ nhàng hàm trụ tính khí đã dần cương cứng lại của hắn, tiếng mút mát vang lên đầy kích thích, khi nuốt đủ rồi mới nhả ra, không quên hôn chụt chụt lên tính khí nhỏ của Huyền Tri Vũ với ánh mắt câu dẫn sắc tình: "Hả, hay là khi bổn tọa làm như này?"

Không phải là tình dục, mà là thần phục.

Giống như hành vi vẫy đuôi của chó con với chủ nhân.

Tống Hừng Hi chưa bao giờ ngại làm ra hành động như vậy, y luôn ở tâm thế biết mình cần làm gì và cam tâm tình nguyện làm tất cả. Không cần hắn tự mình ra lệnh, cũng không cần phải cưỡng bách chính mình, đơn giản vì y mang tâm thế thần phục.

Là kẻ bề tôi thần phục dưới chân thần minh hay là thần minh rủ lòng trước sự khẩn thiết của kẻ bề tôi đều được.

Với y, nó đều như nhau cả.

Huyền Tri Vũ bị bắt nạt đến cả người đều mềm oặt, mắt đầy nước ai oán nhìn y, khuôn mặt đỏ bừng. Hắn vừa thở gấp vừa nhìn y, nói: "Ngươi, ngươi ấy... không cần miễn cưỡng, lấy lòng ta như vậy."

Dường như chỉ có mình hắn là đang hưởng thụ khoái cảm tình dục này.

"Không miễn cưỡng." Y ngay lập tức phủ nhận một cách cực kỳ dứt khoát: "Bổn tọa một chút cũng không ngại."

"Ta rất thích nhìn vị thần trong lòng ta bị chơi đến cả người ửng hồng, biểu tình vừa yếu ớt vừa cao trào. Thật sự khiến ta si cuồng."

Vì thế, như được báo trước. Bản thân hắn lại một lần nữa bị kéo mạnh vào trong bể tình.

Điểm dừng chân cuối cùng là ở lối vào khô khốc, bí ẩn.

Y dừng một chút, sau đó đầu lưỡi thô ráp nặng nề liếm lên, trừu động.

Huyền Tri Vũ không thể kiềm chế được, thốt ra một tiếng kêu bối rối.

Là một tiếng kêu xấu hổ tột cùng, cũng là một tiếng kêu sung sướng hơn tất thảy.

Theo sau là những lời cự tuyệt và tiếng rên rỉ. Môi lưỡi phối hợp hung ác công lược chỗ thịt mềm kia, mút cắn, cọ xát, xâm nhập, liếm láp. Huyền Tri Vũ cả người mềm nhuyễn ra, chỉ có thể run rẩy nắm chặt chăn đệm dưới thân, sâu trong cuống họng cố nén lại một tiếng khóc suyễn mơ hồ.

Khoái cảm được kẻ "bề tôi" thứ được xem là nô lệ mang đến cho vị thần của mình không ngừng đảo lộn ở trong cơ thể, tiếng rên rỉ kiềm chế trở nên cao vút, tiếng khóc nức nở ngày càng rõ ràng, cuối cùng trở nên khàn khàn vô lực.

Thế nhưng vị thần ấy giờ đây lại mang tiếng khóc van cầu xin tha nhưng một chút cũng không khiến kẻ nô lệ có số phận gắn với mình cả đời bên trên có nửa điểm thương tiếc gì, trái lại còn xâm phạm thô bạo hơn, hung hăng hơn. Ngoại trừ cảm giác bị nhấn chìm trong biển tình dục, Huyền Tri Vũ đã không còn biết được gì.

Dằn vặt đến nỗi chỗ cửa sau hắn chỉ thấy tê dại gần như hỏng mất rồi. Chỉ cần Tống Hừng Hi động chạm một chút, hắn đã phấn khích đến mức cong mười ngón chân, không tự chủ được ngậm sâu đầu lưỡi đang chu du ở trong thân thể.

Trong chuyện chăn gối, Tống Hừng Hi là kẻ muốn gì thì phải có được nấy. Y không thích bị kiểm soát vì vậy hiển nhiên chưa bao giờ che giấu tính cách cường thế ngạo nghễ của mình, không cho phép Huyền Tri Vũ quá giãy dụa, chống cự và cả thậm chí không cho phép hắn có thể.

Được tỉnh táo.

Huyền Tri Vũ chỉ có thể banh rộng thân thể của bản thân, là thần mà giờ lại phải tiếp nhận sự ban ân và xâm phạm của kẻ vốn là bề tôi của mình.

Thậm chí còn bị chơi đến mất khống chế.

Cho dù đây không phải là lần đầu tiên, cảm giác xấu hổ không hề được giảm bớt nửa phần. Mùi than hồng xen lẫn mùi tanh nồng của tình dục toả ra khắp phòng, rốt cuộc thì tính khí của Huyền Tri Vũ bị trêu chọc tới mức bắn ra. Dư vị khoái cảm chưa tiêu tán, hắn chôn mặt vào trong cánh tay của y, sụt sùi run lên bần bật.

"Hư quá, người làm bẩn chăn rồi, sư tôn." Tống Hừng Hi ghì chặt lấy tay của hắn, thưởng thức khuôn mặt vương đầy nước mắt sinh lí của Huyền Tri Vũ, thở dài nói: "Nhưng đệ tử thích quá, ta vẫn còn muốn chơi..."

Lúc này Huyền Tri Vũ hiển nhiên đã không còn giữ được tỉnh táo nữa, y lại trông nhàn hạ vô cùng.

Mỗi khi Tống Hừng Hi trong lúc làm chuyện người lớn bắt đầu xưng "đệ tử" hiển nhiên chính là mang theo tâm thế muốn làm hắn ở bối phận mà y luôn tâm đắc nhất. Hơi thở của y ngày càng gấp gáp theo từng động tác vặn vẹo của Huyền Tri Vũ, cuối cùng trở nên khàn đặc như tiếng dã thú.

Vồ vập, dồn dập.

Y vươn tay nắm lấy tóc hắn, kéo lên. Tiếp tục từng chút một xem xét, chiêm ngưỡng khuôn mặt kia trở nên diễm lệ như thế nào khi động tình với y. Khi thấy Huyền Tri Vũ đã không còn khí lực rồi, cả người mềm oặt, y thả người hắn lại xuống giường rồi banh mông hắn ra.

"A a a... Ưm..."

Côn thịt bi tráng đói khát từ nãy giờ chen chúc tiến vào tham quan từng lạch nước ngầm trong chiếc động thiên đường không ánh sáng. Huyền Tri Vũ phát ra tiếng rên khó nhịn, giống như kỹ nữ dâm đãng nhất, cũng giống như thú cái động dục.

Người bên trên như phát điên, bóp chặt lấy eo của hắn tới nỗi hằn lên dấu tay, tát vào phía đùi trong, tạo thành một tiếng giòn vang rõ ràng.

Huyền Tri Vũ co giật từng cơn, hậu huyệt cố gắng bao chặt lấy đồ vật bên trong cơ thể của mình.

Đó là Tống Hừng Hi.

Đó là đệ tử của hắn.

Sự thật này làm hắn hưng phấn. Đệm chăn trước ngực chuyển động, hắn vươn tay lên vuốt ve gương mặt y. Cẩn thận khắc họa lại từng đường nét, từ khóe mắt đến đuôi mày, vuốt ve cánh môi đỏ, đôi mắt ánh lên sắc tình dục đầy yêu diễm.

Vui sướng nhất là nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đôi mắt mang cả biển tình mênh mông ấy.

Đó là người hắn yêu.

Người đó cũng yêu hắn hơn cả.

Thân thể cao lớn cúi xuống, ép toàn bộ Huyền Tri Vũ vào trong lòng ngực của y, hắn vốn tưởng rằng y muốn ôm lấy mình để chở che, bao bọc.

Lại không nghĩ ra đây là giam cầm, là cuồng nộ chiếm hữu.

Tống Hừng Hi liên tục mạnh mẽ ra vào thân thể mà bản thân luôn khát vọng, y biết chính mình nên làm chậm một ít, nhưng trước ái nhân muốn dừng cũng không thể dừng. Y muốn đem chính mình hoàn toàn khắc vào thân tâm người này, làm hắn chỉ có thể thuộc về mình.

"Nghịch đồ nhà ngươi, khi nào cũng hì hục kiểu đó, ai mà chịu được... á.... a..." Huyền Tri Vũ thực sự cảm thấy bản thân hết sức yếu thế lẫn không có tiền đồ trong chuyện phòng the này, ai oán nói.

Tống Hừng Hi làm mạnh bạo hơn: "Sư tôn... Người thật sự muốn ta rút ra ư?"

Huyền Tri Vũ đỏ mặt: "Không... ư... ức... nhà ngươi đúng là đồ khốn mà."

Hắn nói với giọng đầy oán giận: "Rõ ràng ta cũng rất công khí, ta cũng muốn làm công..."

Tống Hừng Hi cúi xuống hôn một ngụm lên môi của Huyền Tri Vũ: "Vậy à. Vậy tiểu công, bị đè rồi chơi nát như vậy có thích không?"

Huyền Tri Vũ tức không thể tả, gầm gừ trong cổ họng: "Im... im ngay."

"Thích không hả?" Tống Hừng Hi vừa giã mạnh vừa hỏi lại...

"Thích... ư... ức..." Huyền Tri Vũ toàn thân xóc nảy, đỏ mặt nhỏ giọng nghẹn ngào trong cổ họng.

Thô vật nam nhân kia của Tống Hừng Hi lại càng không ngừng bành trướng, làm Huyền Tri Vũ muốn rồi lại không dám muốn nữa. Mãi sau đó nó dừng lại rồi ủ trong thân thể Huyền Tri Vũ một lát, ngay lúc hắn đang hơi thất thần, một dòng chất lỏng ấm áp bắn ra...

Tràn đầy.

Huyền Tri Vũ sửng sốt nửa giây, lúc phản ứng lại, trong đầu đã nổ ầm một tiếng.

Túng quẫn.

Tiếng gào thét bị nén lại ở trong cổ họng. Hắn ngửa cổ thở dốc.

Tay chân muốn giãy dụa, mới phát hiện từng ngóc ngách không gian xung quanh đều là nhà giam thân thể. Toàn thân bị đè chặt lại, không thể trốn, cũng không có chỗ để trốn.

Bụng dưới như một kẻ háu ăn, ăn đến nỗi lớn lên không ngừng, càng ngày càng nặng, càng ngày càng căng phồng, có thể nhận thấy rõ ràng nơi mẫn cảm đã bị bắn đến tê dại.

Sau đó, trong sự sợ hãi và lúng túng cực độ, Huyền Tri Vũ cũng co giật thân thể, đạt đến khoái cảm.

Tất cả âm thanh đều bị một nụ hôn sâu mạnh mẽ chặn lại, chỉ còn dòng nước mắt tưởng như tích góp cả đời không ngừng rơi xuống theo từng cơn cực khoái.

Sau tất cả đưa ra được một kết luận: "Huyền Tri Vũ là một cây | đại | thụ trong giới tu tiên nói chung và là một cây | đại thụ của Tống Hừng Hi nói riêng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top