Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Tai ương phía trước

P/s: Chương này up vội, số chữ cũng ít hơn các chương trước do mình lụt văn quá nhưng không nỡ drop truyện lẫn bỏ các độc giả lại nên mình đã cố gắng lấy động lực viết tiếp, chương này cũng chưa beta kĩ. Không tránh khỏi sai sót, mong mọi người có phát hiện ra lỗi nhắc nhở nhẹ nhàng cho mình sửa nha.

Bầu trời đêm của giữa ngày hè lấp lánh ánh sao, có ngôi sao băng xẹt qua phía chân trời, trên núi cây cối rậm côn trùng kêu vang, gió thổi rất êm dịu.

Nhìn Huyền Tri Vũ chậm rãi giơ tay kết hạ một cái ấn rót vào giữa mày mình, Tống Hừng Hi cũng tự mình cảm thán ở trong lòng. Ấn ký đệ tử rườm rà dần tạo nên một liên thông thức hải mỏng manh giữa hai người, Tống Hừng Hi dù còn mong đợi nhận được nhiều hơn thế cũng vẫn cảm thấy thỏa mãn phần nào. Giây phút ấy có thể cảm nhận được giữa y và sư tôn dù nhiều hay ít đã và đang hình thành một liên kết ràng buộc.

Núi xa xanh mướt xa xa, dòng nước xanh biếc chảy ầm ầm như thác đổ hay cồn cát cháy vàng cũng hóa thành hư ảnh, trước mắt chỉ có hình dáng rõ ràng của người nọ.

*****

Đã có thể khiến cho thiên phạt giáng xuống, chủ nhân hắc khí dị thường kia tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ, chỉ sợ là thực lực vượt qua cả những đại năng ma tu hiện giờ.

Lãm Cố Uy trở thành Phong thần đã trăm năm nay vẫn chưa gặp được việc quái dị đến mức này. Hắn thu hồi tay, lấy lại bình tĩnh nói: "Sư huynh, việc này không đơn giản. Chúng ta cần trở về Tiên Kinh cùng các lộ thần tiên khác thương nghị thêm về việc này. Lục giới, sợ là có một trong Thập Nhị Đại Quỷ hiện thế."

Có lẽ...... Là một trong những Quỷ tướng đứng đầu.

"Làm sao vậy? Sư huynh sao lại ngẩn người?" Lãm Cố Uy vừa cười khẩy nhìn hắn vừa nói, "Ta cũng chẳng muốn nhiều chuyện, chẳng qua là thấy chướng mắt mới nói. Nhưng sư huynh mang danh là Thần quân trước ta cả trăm năm, mà đến việc vấn đạo quan trọng lại chỉ làm qua loa lấy lệ. Xem nào, giờ đến khi xảy ra vấn đề huynh giải quyết cũng không đến nơi đến chốn."

Giọng điệu của Lãm Cố Uy cũng không phải là trào phúng, giống nhắc nhở hơn vì thế cũng khiến cho Huyền Tri Vũ dù ù ù cạc cạc chẳng hiểu cái gì cũng sinh ra cảm giác áy náy.

Lãm Cố Uy khẽ quay lưng nói với hắn: "Ngày mai trở về phải mau chóng lên Tiên Kinh báo cáo sự tình. Ta sẽ trở về trước. Phận mình, huynh cứ suy nghĩ cân nhắc việc vấn đạo lại cho đàng hoàng đi!"

"Vấn đạo?" Huyền Tri Vũ mặt trầm xuống, nhìn bóng lưng Lãm Cố Uy rời đi chăm chú, trong đầu hắn cũng bắt đầu hiện lên vô số suy nghĩ trong nháy mắt.

Một dòng chảy kí ức ào ào đổ về, Huyền Tri Vũ lờ mờ hồi tưởng lại những kí ức của nguyên chủ.

Huyền Tri Vũ cùng Lãm Cố Uy và vài người nữa có chung một thầy. Từ thuở còn trong bộ dáng thiếu niên đã theo Thích Hoài Lão Nhân học tập. Nhớ lại lúc đó nguyên chủ quả là một người có triển vọng, tu luyện không lâu đã vấn đạo đến những giai tầng cao. Tốc độ nhanh chóng và phi lí đến mức như chỉ cần khẽ nhắm mắt đả toạ là đã có thể phá được đạo pháp. Lúc Lãm Cố Uy cùng sư phụ tìm hắn, Huyền Tri Vũ luôn trong trạng thái đang được ánh sáng trắng mạnh mẽ bao phủ.

"Sư phụ? Đây là..." Lãm Cố Uy như không thể tin nhìn Huyền Tri Vũ đang nhắm mắt đả tọa như tảng đá lớn, tiểu sư huynh trông còn loắt choắt nhỏ con hơn mình đang tự bản thân ở đây hoàn thành việc vấn đạo sao?!

Ở Tu Chân và Tu Tiên giới, cho dù có tố chất vừa sinh ra đã mang sức mạnh thần linh, hay sứ mệnh trở thành thánh thần đi nữa vẫn phải học tập đạo pháp, tiên pháp, tiên quy. Khi mới vào đạo môn mỗi người phải chọn đạo và hiểu đạo mới có thể thấy được linh khí tinh hoa nơi đất trời, biết lắng nghe nhân sinh, điều khiển được linh khí thần lực. Tu sĩ tu tiên hay tiên gia đắc đạo cũng đều mượn dùng linh khí của trời đất tu luyện cho bản thân hay củng cố tiên lực, gọi là tu tiên vấn đạo. Những tu sĩ tu luyện về lâu về dài mà còn chưa vững hay ngộ ra được đạo pháp thì sẵn sàng định trước con đường tu luyện không xong, tương lai dậm chân tại chỗ, khó có thể khống chế thiên địa linh khí để sử dụng.

Mà sau khi đã vấn đạo thành công sẽ có thể thấy linh khí trời đất, giai đoạn này hơi nguy hiểm, đại khái giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ cần sai một ly cũng đi cả ngàn dặm. Nghiêm trọng hơn nếu không khống chế tốt còn sẽ tẩu hỏa nhập ma, đời này không còn duyên phận với đạo pháp tiên môn gì nữa.

Mỗi một đệ tử tu tiên gia đạo pháp lúc chọn đạo đều sẽ được ân sư của mình chỉ điểm, được sư phụ trấn cửa ải bảo hộ, tiến hành việc vấn đạo.

Nhưng Lãm Cố Uy lại không biết, người trước mắt suốt ngày mặt không lạnh rồi nhìn người bằng nửa con mắt khi thì hùng hổ hầm hầm như điên tiết với ai đã hoàn thành việc vấn đạo từ lâu, là linh hồn sống lại sau khi vượt qua cái chết, là cá chép vượt vũ môn hóa rồng.

Cột mốc bắt buộc và khó khăn trắc trở đều đã trải qua, cũng từng đạt đến cảnh giới người khác không thể với tới. Chỉ là...

Ánh sáng từ hồi ức trong thức hải bỗng phát sinh thay đổi, linh khí quanh thân kích động, như nước chảy trôi ra khỏi thân thể. Hô hấp bỗng chống hơi khó khăn, thế giới xung quanh phảng phất trở nên yên tĩnh không có lấy một tiếng động. Huyền Tri Vũ chỉ cảm thấy vạn vật trên thế gian đều bất động, hắn thấy mình đang ngồi xổm trên một nhánh to của cây hải đường cổ thụ và cúi đầu xuống nhìn ai đó. Huyền Tri Vũ ở trên cây nhìn xuống bóng dáng ở phía dưới, sững sờ khi thấy đứa trẻ ấy có khuôn mặt rất giống mình.

"Huyền Tri Vũ, thật xin lỗi."

"Sao lại nói như vậy với hắn?"

Hình ảnh vừa chuyển, Huyền Tri Vũ như chới với té xuống khỏi cành cây.

"Này." Hình ảnh vụt qua nhanh chóng nhưng lại làm hắn hẫng một nhịp, hình ảnh cuối cùng hắn thấy chỉ là một khuôn mặt đầy nước mắt.

"Đều nhờ cả..."

Huyền Tri Vũ muốn mở miệng nói thêm gì đó nhưng lại phát hiện những hình ảnh vừa rồi đã bị một tầng màn che kín, trong thức hải giờ chỉ có một chiếc thuyền giấy khẽ đong đưa. Hắn ngồi ở một đầu thuyền ngắm nhìn bầu trời và biển lớn xanh ngắt, trong mắt chợt hiện ra một hình bóng quen thuộc.

"Tống...." Huyền Tri Vũ bất giác lẩm bẩm cái tên kia.

Bên tai tựa hồ truyền đến một tiếng kêu nhỏ bé, giống như tiếng khẩn thiết đã từng vọng suốt trăm ngàn ngày đêm: "Sư tôn."

******

"Chủ nhân..." Cố Cùng xun xoe đằng sau, nãy giờ chạy vội từ khách điếm đến đây còn chưa được nghỉ lấy một hơi. Đến cả lời nói còn chưa nói xong, Lãm Cố Uy đã phẩy nhẹ ống tay áo, ngự vân hướng về chủ điện mà đi.

Cố Cùng nhìn bóng dáng chủ nhân, lộ ra biểu tình tôn sùng, chủ nhân nhà mình, con nhà tông tiền để tu luyện cao vài lần đã ngự vân thành công. Chỉ cần dành mười năm đã có thể luyện thành công pháp bảo chi nhất trường thiết "Thương Hành" cho riêng mình, cả người lẫn vật cũng như tên lúc nào cũng thích đơn thương độc mã, tiêu dao du hành. Cũng chỉ mất năm mươi năm đã tiến vào Đệ tứ phi thiên chân nhân trong trọng cảnh giới, có thể nói ở trong số những thần quân người trẻ tuổi không người nào có thể đạt được trình độ tu luyện như vậy!

Sùng bái thì sùng bái, hắn cũng biết nhân vật phụ nào càng được xây dựng hào nhoáng bao nhiêu sau cùng vẫn bại thảm dưới tay nam chính mà thôi.

"Quả là, y giả không thể tự y..." Cố Cùng cười mỉa, ngài cứ khinh nạt ta đi, một ngày nào đó ngài sẽ thấy nếu không có ta thì chủ nhân ngài chỉ có nước khóc lóc mà thôi. Đương nhiên lí do là người ngoại giới, tự nhiên hắn cũng biết nhiều hơn cả.

Chủ điện Phiêu Khư.

Phiêu Khư điện phi thường rộng lớn, dài xa trăm dặm, nằm ở nơi thuận lợi cùng địa thế cao nơi Tiên Kinh, hai bên sườn lúc nào cũng có tiên đồng đứng thẳng túc trực, thập phần trang nghiêm.

Đám người Trưởng lão cùng Phong Cổ Chân Nhân đứng ở giữa điện nghị sự, chỉ thấy Cổ Thượng Chân Nhân đạo nhân tiên phong đạo cốt, đàm tiếu tản ra uy áp cường đại, áp chế các tiên đồng môn khác khiến họ e ngại đại khí cũng không dám ra.

Lúc nhìn thấy người đi vào là Lãm Cố Uy, lộ ra ảnh mắt vừa lòng: "Cố Uy, ngươi mang mấy tiểu đồng đi trừ yêu tiến triển như thế nào rồi?"

Lãm Cố Uy dừng bước chân, chậm rãi hành lễ sau một chút mới nói: "Cũng đã diệt trừ được vài quỷ yêu ở phía Bắc Bách Vạn Quỷ, bất quá..."

"Bất quá......" Không đợi Lãm Cố Uy nói xong, Phong Cổ Chân Nhân cùng mấy trưởng lão khác ánh mắt liền nghiêm trọng hẳn lên.

Bạch Mặc Hành chính là chủ nhân tiếp theo của Phiêu Khư điện, người thừa kế ưu tú phong thần ngọa khí xuất sắc của bọn họ, bọn họ coi trọng hắn hơn cả, cho dù là phân thân nhỏ nhoi của hắn đi chăng nữa nếu xảy ra chuyện hay gặp vấn đề, bọn họ cũng đều thập phần quan tâm.

"Bất quá, có một số dị biến xảy ra. Khi ta trở về Nhân giới nghỉ chân đã phát hiện thiên nứt xuất hiện..." Lãm Cố Uy nhàn nhạt nói.

"Kia....." Là là báo tại họa sắp tới, các trưởng lão cũng vì thế mà thần sắc trở nên nghiêm trọng.

"Sư thúc và các trưởng lão yên tâm." Lãm Cố Uy thanh âm không chút gợn sóng bất ngờ, "Tạm thời đã khống chế được. Chỉ cần tương lai lưu tâm kĩ một chút."

"Là ai?" Phong Cổ Chân Nhân cùng các trưởng lão khác nghe vậy cũng không dám thở một hơi nhẹ nhõm.

Lãm Cố Uy trầm mặc một chút, nói: "Sức mạnh khủng khiếp như thế, có thể là một trong mười hai Đại quỷ đứng đầu hiện thế." Không biết sao, trong đầu Lãm Cố Uy lại hiện ra hình ảnh thiên nứt khi đó.

"Vậy là đáng lo ngại rồi, vậy là đáng lo rồi đây." Phong Cổ Chân Nhân cùng các trưởng lão lộ ra biểu tình lo lắng. Dù gì cũng chỉ là người nhà nói với nhau, việc lớn như vậy bắt buộc phải báo lên cho Ngọc Hoàng cùng các Thượng Thần khác biết.

"Cố Uy, ngươi chịu trách nhiệm bẩm báo việc này cho Ngọc Hoàng. Sự vụ tạm thời đã ổn nhưng phía trước chắc chắn sẽ vô cùng khôn lường." Nếu là những quỷ tướng đứng đầu, chỉ e một hồi sau nỗi đau đớn thống khổ và ê chề năm xưa không chỉ của chúng sinh mà còn cả của các lộ thần tiên sẽ một lần nữa tái diễn.

Đại quỷ hồi sinh, thiên địa tất loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top