Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C6->C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6:

Tâm tình Hà Tấn vô cùng phức tạp, cũng không biết có phải do vừa nhìn bảng xếp hạng hay không mà lúc này cậu lại cảm thấy hình tượng của đối phương có chút vĩ đại…

Sùng bái kẻ mạnh là bản năng của con người, nhất là khi kẻ đó có thực lực vượt trội ở cấp đại thần đủ để khiến người khác không dậy nổi ý chí chiến đấu thì lại càng đáng để kính sợ.

Nhưng đứng trước kẻ mạnh, mỗi người sẽ có một biểu hiện khác nhau, có vài người muốn quỳ gối liếm chân ôm đùi, có vài người sẽ trắng trợn bày tỏ sự hâm mộ của mình, lại có một số người nảy sinh ghen tị và không phục…

Mà một người có tính cách điềm đạm như Hà Tấn, trước mặt kẻ mạnh hơn mình, chẳng qua sẽ nói nhiều hơn một chút.

Thế nhưng, bởi vì cậu cũng không được xem như là game thủ đắm đuối với trò chơi này, cho nên cũng sẽ không đến mức quá cuồng nhiệt, giống như một người không am hiểu dương cầm sẽ không hiểu Johann Christian Bach(1) trâu bò đến mức nào, kẻ không mê tranh sẽ không biết Vincent Van Gogh(2) vẽ đẹp biết bao nhiêu. Cái này như kiểu ngắm trăng rằm bị che phủ dưới một tầng mây vậy, đặc biệt rất không rõ ràng.

(1) Johann Christian Bach là một nhà soạn nhạc người Đức thời kỳ Cổ điển, người con thứ 11 và là người con trai út của Johann Sebastian Bach. Ông nổi bật với những ảnh hưởng lên phong cách concerto của Mozart. 

(2) Vincent Willem Van Gogh là một danh hoạ Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng. Nhiều bức tranh của ông nằm trong số những tác phẩm nổi tiếng nhất, được yêu thích nhất và cũng đắt nhất trên thế giới.

Hiện tại Hà Tấn chẳng qua là tò mò hơn so với lúc trước một chút. Cậu thắc mắc Thương Hỏa Vô Tình có cảm giác gì khi nắm giữ top đầu trong các bảng xếp hạng, muốn biết những gì người nọ đã trải qua, muốn tìm hiểu cảnh giới của đối phương có bao nhiêu ảo diệu, cũng tò mò với đủ loại hành động mà hắn đang dùng để đối đãi với mình…

Kiềm chế không được mà mở khung đối thoại ra, Hà Tấn đem toàn bộ nghi vấn của mình gõ xuống —

Tiểu tiên A Tấn: “Tôi vừa xem bảng xếp hạng, làm sao mà cậu trở nên lợi hại thế!”

Tiểu tiên A Tấn: “Đây là chỗ nào? Cậu đang mang tôi đi ngắm cảnh hở?”

Tiểu tiên A Tấn: “Hiện tại cấp cao nhất là 100 à?”

Tiểu tiên A Tấn: “Cảnh giới ‘Ma tôn’ có ý nghĩa gì?”

Tiểu tiên A Tấn: “Tại sao hai tân thủ ở sườn dốc vừa rồi đều nhìn không thấy cậu?”

Tiểu tiên A Tấn: “Vì cái gì cậu giết bọn họ, bọn họ lại cảm ơn?”

Đang lúc hỏi đến hứng chí bừng bừng, người nọ đột nhiên trả lời một câu khiến cho Hà Tấn sợ tới mức vội vã rút tay khỏi bàn phím.

Thương Hỏa Vô Tình: “Chúng ta chat voice đi.”

Thái dương Hà Tấn nhanh chóng chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh…

Bất chợt cậu ý thức được một vấn đề mấu chốt — Thương Hỏa có biết mình là “nam” không?

Hà Tấn đã quên năm ấy mình có nói rõ giới tính cho đối phương hay không rồi. Đương nhiên, cũng không phải hiện tại không thể thẳng thắn nói rõ, mà trọng điểm là… tám năm qua đi, Thương Hỏa vẫn chưa hề ly hôn, cậu lại đoán không ra ý tứ của đối phương, ngộ nhỡ người kia thật sự si tinh khổ sở chờ mình tám năm, chẳng lẽ mình vừa online đã tàn nhẫn bổ xuống đầu hắn một đao…

Nghĩ đến đây, thái dương Hà Tấn lại chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh nữa…

Cậu không muốn ảo tưởng sức mạnh như thế đâu, nhưng mà, thực sự cậu vẫn còn có chút… nhân tính.

Trong lúc Hà Tấn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Thương Hỏa Vô Tình lại gửi sang một câu nữa: “Lần cuối chat voice với cậu đã là tám năm về trước, chẳng biết hiện tại giọng cậu thế nào.”

Lần này đầu Hà Tấn đổ xuống một thác mồ hôi…

Năm đó cậu thế nhưng còn từng chat voice với Thương Hỏa!? Đúng là thiếu niên khờ dại mà! (=_=)

Hà Tấn bấm tay tính toán, tám năm trước cậu còn học cấp hai, hình như chưa vỡ giọng. Cậu lớn chậm, là nam sinh vỡ giọng cuối cùng trong lớp, mà trước đó, bởi vì thanh âm mỏng nhẹ, Hà Tấn thường bị mọi người trêu chọc là có chất giọng nữ sinh. Đương nhiên, đây là giai đoạn đen tối mà Hà Tấn không bao giờ muốn nhắc lại, hiện tại cậu có một chất giọng nam trung điềm đạm dễ nghe, chắc chắn sẽ không bị người nhận lầm nữa.

Nhìn cái câu Thương Hỏa Vô Tình vừa gửi tới, Hà Tấn do dự trong giây lát rồi mới trả lời: “Xin lỗi, bạn cùng phòng của tôi đang ở đây, không tiện.”

Nguyên nhân khước từ cơ bản không liên quan đến rối rắm trong lòng cậu, sau khi Hà Tấn trưởng thành thì tính cách trở nên cực kỳ cẩn trọng, cơ bản sẽ không tùy tiện trao đổi thông tin cá nhân với bạn mạng, nếu không có quen biết từ trước, cậu cũng sẽ không nói nhiều. Trong con mắt cậu, game, chính là “vui chơi lúc nhát”, mặc kệ quan hệ trong game như thế nào, một khi logout sẽ hoàn toàn xa lạ.

Vì thế cho nên cứ việc tìm cớ khước từ yêu cầu của đối phương là được, mà thực ra cũng không thể xem là “lấy cớ”, bởi bạn cùng phòng của cậu đang ở đây, đúng là không tiện thật mà.

Thương Hỏa Vô Tình: “Ồ, thế thì tôi nói cậu nghe?”

Hà Tấn: “…”

Thương Hỏa Vô Tình: “Cậu có thể nghe được chứ nhỉ.”

Vừa rồi khi vấn đề mà hai người qua đường nói tới ở dốc núi, Hà Tấn đã hỏi Thương Hỏa… cho nên cậu đã bại lộ rồi!

Thương Hỏa Vô Tình: “Nếu không, cậu hỏi nhiều thế tôi đánh chữ giải thích cũng mất luôn nửa ngày.”

Tiểu tiên A Tấn: “Ừ…”

Được rồi, chỉ là nghe thôi, cũng có gì đâu chứ.

Sau một tiếng “Tạch” rất nhỏ, trong tai nghe truyền tới một giọng nam…”Alo?”

Trong game hai người đang đứng đối mặt nhau, cho nên Hà Tấn tự nhiên nảy sinh cảm giác cái thanh âm này giống như từ chính diện mà truyền tới vậy, rất gần, rất gần… khoảng cách giữa cả hai cũng theo đó mà được kéo nhỏ lại.

Bên kia lại thăm dò một câu: “Nghe được không, A Tấn?”

Khác với chất giọng của Hà Tấn, thanh âm người nọ trầm thấp, có chút khàn khàn. Mà giọng điệu của hắn cũng thân mật tự nhiên tựa như bọn họ đã quen thân từ rất lâu rồi vậy, nhất là cái tiếng “A Tấn” kia, Hà Tấn không biết phải hình dung như thế nào nữa, chỉ cảm thấy lỗ tai như bị người cắn nhẹ một hơi mà giật bắn cả người… Cậu khẩn trương đánh chữ hồi đáp: “Nghe được.”

Nếu lúc này phải nói chuyện, phỏng chừng cậu sẽ nói lắp mất thôi.

Tần Dương nhận được câu trả lời của người kia, nhanh chóng kéo lịch sử trò chuyện lên, hỏi lại, “Cậu cho rằng tôi đang mang cậu đi ngắm cảnh sao?” Hắn tự động xem nhẹ câu khen ngợi đầu tiên của Hà Tấn, “Có phải cậu quên hết mọi thứ rồi không?”

Hà Tấn chột dạ nói: “Đâu đến nỗi…”

— Vì sao lại có cảm giác đang bị hỏi cung vậy trời? Không phải tên kia bảo sẽ trả lời câu hỏi của mình à!

Thương Hỏa dừng một chút, lại lên tiếng: “Tôi đang giúp cậu đi tìm ký ức trở về.”

Hà Tấn: “…” Tự nhiên có dự cảm chẳng lành… Orz…

Thương Hỏa: “Đây là chỗ chúng ta cùng chết lần đầu tiên? Nhớ không?”

Hà Tấn: “…” Loại chuyện này bố ai mà nhớ chứ?

Thương Hỏa chậm rãi nói: “Khi mới bắt đầu chơi cái game này, tôi đã trực tiếp chọn chủng tộc Phàm nhân, hoàn toàn không biết đến cái gọi là ‘Tinh linh’, cho nên, lần đầu tiên nhìn thấy ‘Thi thể’ của cậu, tôi còn tưởng cậu là quái.” Nói tới đây, giọng điệu đối phương mơ hồ ẩn chứa ý cười.

Hà Tấn có chút ấn tượng, tên ngu ngốc này đích thực đã từng thắc mắc cậu có phải người chơi thật hay không, hại cậu mất công giải thích một thôi một hồi!

Thương Hỏa: “Có một thời gian dài, tôi đã hoài nghi cậu là sủng vật trong game, có thể được thuần dưỡng.”

Tiểu tiên A Tấn: “Tôi ngất…”

Một thời gian dài hả? Hà Tấn vẫn luôn cho rằng sau khi mình giải thích đối phương đã hiểu, thì ra tên ngốc đó vẫn ấp ủ hoài nghi sao? (=_=)

Thương Hỏa hỏi: “Lúc tôi giết cậu, cậu có thấy thông báo của hệ thống không?”

Tiểu tiên A Tấn: “Hả?” – Thông báo cái gì? Thông báo bạn bị giết à?

Bên kia trầm mặc hai giây, sau đó ở trong màn hình, Thương Hỏa Vô Tình bất chợt vung tay bắn một tia sáng màu lam đậm về phía Tiểu tiên A Tấn ở ngay trước mặt —

〖 Hệ Thống 〗: Bạn đã bị 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 công kích.

Hà Tấn: “!!!” … Lại nữa rồi!

Hà Tấn hoàn toàn không thể chống đỡ, Loli áo xanh trúng chiêu, tựa như bị đại pháo nổ bùm ở trên người, trực tiếp bay lên, vặn vẹo trên không trung làm ra một tư thế vô cùng thảm thiết, sau đó “phụt” một cái mà thu nhỏ lại thành con động vật màu trắng, cuối cùng rơi thẳng xuống đất…

〖 Hệ Thống 〗: Bạn đã chết.

Con chồn nhỏ duỗi thẳng tứ chi, há cái mỏ nhọn, nhắm chặt đôi mắt, dáng chết thê thảm đến mức khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Hệ thống âm thanh cũng chân thực như hình ảnh, cho nên sau khi “chết ” Hà Tấn nghe không được bất cứ thanh âm gì, chỉ thấy khung bạn tốt bỗng nhiên nhấp nháy —

Thương Hỏa Vô Tình: “Thi thể thực đáng yêu ^.^ ”

Tiểu tiên A Tấn: “…”

Nhìn thấy cái biểu tình ở cuối câu, gân xanh trên trán Hà Tấn mãnh liệt nổi lên.

Thương Hỏa dùng kỹ năng hồi sinh cho cậu, sau đó Hà Tấn mới nghe được một trận cười đầy kìm ném ở đầu dây bên kia. Cậu nghiến răng nghiến lợi gõ chữ: “Đừng có nói với tôi lần này cũng là do cậu lỡ tay!”

Thương Hỏa không đáp mà hỏi ngược lại: “Có thấy thông báo tăng kinh nghiệm không?”

Hà Tấn sửng sốt, tin tức của hệ thống sẽ được hiển thị ở bên trái màn hình, nhanh tay lăn lăn nút giữa chuột quang, quả nhiên cậu nhìn thấy một cái thông báo xuất hiện sau khi mình “chết”.

〖 Hệ Thống 〗: Bạn đạt được 300 điểm kinh nghiệm.

Tiểu tiên A Tấn: “Thấy rồi…”

— Chết còn có kinh nghiệm? Cái quy tắc quỷ quái này là ai đặt ra hở? (=O=)

——–

※ Chuyện cũ ở Linh Tiên ※ ( 4)

“Alo, A Tấn?” Sau khi kết nối voice chat, bên trong tai nghe truyền đến một giọng shota, nghe chừng tuổi tác cũng tương đương với mình.

Mấy giây sau, Hà Tấn mới cẩn thận mà “Ừ” một tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu chat voice cùng bạn mạng, trong hưng phấn còn mang theo một tia e ngại, do đó thanh âm cũng thực nhẹ nhàng tựa hồ không thể nghe ra.

Thương Hỏa: “Giọng cậu nhỏ nhẹ thế…”

Hà Tấn: “Nghe không được à?”

Thương Hỏa: “Nghe được! Hê hê…”

Hà Tấn: “Cậu cười cái gì.”

Thương Hỏa: “Đây là lần đầu tiên tớ chat voice với người khác đấy.”

Hà Tấn: “Tớ cũng vậy.”

Thương Hỏa: “Hê hê hê…”

Hà Tấn bật cười, mắng: “Cậu có tật hả.”

Thương Hỏa cười ngây ngô trong chốc lát, lại hỏi: “Ba mẹ cậu có nhà không?”

Hà Tấn: “Không, ra ngoài rồi, thứ bảy bọn họ đều phải tăng ca.”

Thương Hỏa: “Ồ, thế thì thứ bảy hàng tuần bọn mình đều vừa chat voice vừa chơi game có được không?”

Hà Tấn chưa kịp nghĩ ngợi đã “Được” một tiếng, sau đó lại nói: “Bọn mình tranh thủ chơi game đi, tớ không có nhiều thời gian đâu, tối nay còn phải làm bài tập nữa.”

Hai người đều login vào game, “Tiểu tiên A Tấn” của Hà Tấn đã lên cấp 19, cậu nhìn nhìn Thương Hỏa, cấp 17, vẫn thấp hơn mình hai cấp, thế mà nói sẽ thăng cấp nhanh hơn mình, xí~

Thương Hỏa ở trong game chẳng hó hé gì mà lặng lẽ đi sau lưng Hà Tấn, thế nhưng trong tai nghe người nọ lại nói liên tục không ngừng.

Thương Hỏa: “A Tấn, cậu học năm thứ mấy trung học rồi? Có phải thành tích rất tốt hay không?”

Hà Tấn thì lại đặt hết tâm tư vào trò chơi, câu được câu chăng mà trả lời Thương Hỏa: “Năm thứ hai, thành tích cũng được, bình thường đều đứng đầu cả lớp.”

Thương Hỏa kêu lên: “Woa! Đứng đầu nữa à! Cậu thật là lợi hại!”

Hà Tấn: “Cũng chẳng còn cách nào, nếu không được hạng đầu mẹ tớ sẽ nổi điên.”

Thương Hỏa: “Cậu sợ mẹ lắm à?”

Hà Tấn: “Sợ lắm, người phụ nữ kia rất là biến thái.”

Thương Hỏa: “Ồ… Vậy thành tích của cậu tốt như thế, về sau có phải sẽ thi vào đại học không?”

Hà Tấn: “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ cậu không thi à?”

Thương Hỏa: “Thành tích của tớ be bét lắm, có lẽ không thi thì tốt hơn, với lại tớ cũng không muốn thi, đại học có cái gì hay đâu…”

Trường trung học của Hà Tấn chính là trường trọng điểm, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, tuy những bạn học xung quanh cậu đều chơi game, nhưng tuyệt đối không để ảnh hướng đến việc học hành, vì thế việc thi đậu vào một trường danh giá vẫn mãi là mục tiêu phấn đấu quên mình của bọn họ.

Đây là lần đầu tiên Hà Tấn nghe một người bạn cùng trang lứa nói sẽ không thi đại học, do đó không khỏi ngạc nhiên: “Không học đại học thì cậu có thể làm gì?”

Thương Hỏa: “Làm thuê nha, ba tớ nói nếu tớ không muốn học đại học thì không cần miễn cưỡng, đến lúc đó cứ đi làm thuê cho ông là được rồi.”

Lúc ấy, Hà Tấn lập tức nghĩ đến những đứa trẻ di dân mà bản tin TV thường hay nhắc tới, bọn chúng bỏ học từ rất sớm rồi đi làm thuê làm mướn khắp nơi, nhất thời tâm tư nảy sinh đồng cảm, ân cần khuyên nhủ: “Học thì vẫn nên học, tuy rằng tớ cũng thấy việc học thật là nhàm chán, nhưng đây là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh của bản thân… Thi đậu đại học mới có cơ hội tìm được một công việc tốt, kiếm được nhiều tiền, muốn gì làm nấy, trở thành một người đàn ông hoàn toàn tự lập!”

Thương Hỏa: “…”

Đây là lý giải của Hà Tấn mười lăm tuổi đối với chuyện thi vào đại học, thế nhưng cậu hoàn toàn không biết, mấy câu nói ngắn ngủi của mình đã triệt để thay đổi cách nhìn nhận của một thiếu niên lười học.

Thương Hỏa: “A Tấn, cậu muốn thi vào đại học nào?”

Hà Tấn: “À, nếu có thể duy trì thành tích như hiện tại, chắc hẳn sẽ thi vào Hoa đại đi… Mẹ tớ lúc nào cũng bảo muốn tớ thi vào Hoa đại, ôi~.”

Thương Hỏa: “Tớ biết rồi.”

CHƯƠNG 7:

Tiểu tiên A Tấn: “Vì sao cậu giết tôi mà tôi còn được thêm kinh nghiệm?”

Thương Hỏa giải thích: “Cấp cao và cấp thấp ở『 Thần Ma 』 chênh nhau rất lớn về thực lực, cho nên game đã thiết lập ‘thể chế bảo vệ người chơi cấp thấp’, giữa những chủng tộc khác nhau, nếu nhân vật bị một nhân vật cao hơn mình 50 cấp giết chết, chẳng những không rớt kinh nghiệm mà còn được tăng kinh nghiệm.”

Hà Tấn nghe xong lời này thì liền hiểu ra, chẳng trách ban nãy lại có nhiều người kêu gào “Xin được làm thịt” ở trên kênh thế giới như vậy, nhưng mà tự nhiên cậu lại có chút buồn bực: “Theo cậu nói thì, chẳng phải cao thủ có thể tùy tiện đồ sát acc nhỏ hay sao?”

Thương Hỏa: “Không đâu, giết người chẳng có gì tốt đối với đám cao thủ cả, gia tăng kinh nghiệm cho acc nhỏ, thế nhưng đánh rớt kinh nghiệm của bọn tôi gấp mười lần, hơn nữa giết nhiều còn bị tụt tu vi.”

Hà Tấn kinh ngạc: “Gấp mười lần!?” Cậu được thêm 300 điểm kinh nghiệm, cùng lúc đó Thương Hỏa giảm 3000? Từ khi online tới giờ, cậu đã được giết ba lượt, lại thêm hai người qua đường vừa nãy… vậy là Thương Hỏa e ngại bản thân quá nhiều kinh nghiệm không biết dùng vào chỗ nào đấy hở? 囧!

Thương Hỏa bâng quơ nói: “Bằng ấy điểm kinh nghiệm đối với những game thủ cấp cao mà nói cũng chẳng là cái gì, mấu chốt ở chỗ…”

Tiểu tiên A Tấn: “Mấu chốt là cái gì?”

Thương Hỏa: “Mấu chốt là giết acc nhỏ chẳng khác gì thái rau cả, không có cảm giác thành tựu, cho nên bình thường đám cao thủ sẽ không ra tay đâu.”

Giọng điệu của đối phương thực bình tĩnh, cứ như đang trần thuật vậy, thế nhưng…

Được rồi, Hà Tấn chính là có chút khó chịu vì mình vừa mới bị giết thôi ( ̄_ ̄|||), nhưng cậu thừa nhận Thương Hỏa vẫn thật ngầu, dù sao cũng là đại thần hạng nhất đầy tiếng tăm. Chẳng trách hai kẻ qua đường kia đã bị giết lại còn kích động như được ánh sáng thần thánh chiếu rọi tâm can vậy!

Thương Hỏa: “Còn một chuyện nữa, khi chênh lệch trên 50 cấp, người chơi đẳng cấp thấp sẽ không nhìn thấy nhân vật cấp cao, cho nên vừa rồi, hai người kia không nhìn thấy tôi.”

Thương Hỏa là cấp 100, nói vậy,  những người chơi có acc dưới cấp 50 đều không nhìn thấy hắn? Hà Tấn liếc mắt sang con số thể hiện cấp bậc của mình ở góc trái màn hình — Linh tiên (29). Đây chẳng phải là cách xa như đất với trời sao!

“Thế tại sao tôi có thể nhìn thấy cậu?” Hà Tấn nghi hoặc.

Thương Hỏa cười khẽ một tiếng, nói: “Bởi vì… cậu là vợ tôi nha…”

Thương Hỏa nói lời này đặc biệt chậm rãi, đặc biệt… ý vị sâu xa. Lần này Hà Tấn cảm thấy lỗ tai mình không phải chỉ bị cắn một ngụm thôi đâu, mà là bị người liếm từ trong ra ngoài một lượt, thậm chí đầu lưỡi còn lưu luyến cuốn lấy vành tai mà mơn mơn trớn trớn đến mức muốn nổi da gà.

Miễn cưỡng gửi mấy dấu chấm lửng qua, bàn tay ấn phím của Hà Tấn cũng đã mềm nhũn cả.

Ngay khi cậu còn đang xấu hổ không biết phải làm sao, người bên kia đột nhiên nói: “A Tấn, chờ một chút.”

Tần Dương nhìn bóng người xa xa bên ngoài ruộng lúa mạch thì bỗng nhíu mày.

Lạc Hoa Y Y đang đứng đó nhìn bọn hắn, vừa rồi lúc Tần Dương nói chuyện, hẳn là cô cũng mơ hồ nghe được đôi câu.

Vô Tình rất ít khi chat voice với người khác, dù là cô cũng ít có cơ hội được nghe thấy thanh âm của người nọ trong game, rất thích thế nhưng lại chỉ có thể chờ đến những buổi hướng dẫn trực tuyến của đối phương trên web. Người đời ai cũng hâm mộ cô là người con gái duy nhất bên cạnh Vô Tình, lại chỉ có một mình cô biết, bản thân và những người theo đuổi khác cũng chẳng có gì khác nhau.

Thương Hỏa Vô Tình: “Sao con lại tới đây?”

Rõ ràng đang mở chat voice, nhưng khi nói chuyện với cô người kia lại gõ chữ nhắn tin…

Lạc Hoa Y Y do dự trong giây lát, chậm rãi phi thân bay tới gần, một thân váy dài màu sắc thanh lãnh nhẹ nhàng đong đưa theo gió, tiên khí khe khẽ tản ra, tóc dài màu đỏ buộc lỏng ở đằng sau, trên đầu cài ba cây trâm bằng thạch anh tím, bên tai có hai lọn tóc cong cong mềm mại buông lơi, thoạt nhìn dịu dàng đến động lòng người.

Lạc Hoa Y Y: “Sư mẫu đến, đương nhiên con phải tới đây diện kiến ~o(∩_∩)o~ ”

Cô nàng sóng vai bên Thương Hỏa Vô Tình đứng ngay trước mặt Tiểu tiên A Tấn, cánh ma sau lưng hai người khe khẽ rung lên, ngoại hình tương xứng đến mức có thể sánh với thần tiên quyến lữ.

Lạc Hoa Y Y: “Vị này chính là ‘Sư mẫu’ trong truyền thuyết nha!”

Loli áo xanh trước mắt nhìn kiểu gì cũng thấy quá bình thường, đứng trước Lạc Hoa Y Y lại càng bị lu mờ đến không có lấy một tia ánh sáng.

Thương Hỏa Vô Tình: “Em ấy nhìn không thấy con.”

Lạc Hoa Y Y: “…”

Trong game『 Thần Ma 』, tuy rằng người chơi có thể nhìn thấy trạng thái hôn nhân người khác, song lại tra không được thông tin cụ thể của tình duyên đối phương, bao gồm tên họ, cấp bậc, linh tinh các thứ… Đây là lần đầu tiên Lạc Hoa Y Y biết vợ của Vô Tình tên là “Tiểu tiên A Tấn”, thế nhưng vừa chọn “Xem” đối phương, cô lập tức trợn mắt há hốc miệng luôn — Linh tiên cấp 29?

Nếu ở thời 『 Linh Tiên 』, cấp 29 cũng không tính là quá thấp, nhưng 『 Thần Ma 』 về sau đã nâng giới hạn cấp bậc lên đến 100, “Tiên tôn” cấp 50 cũng bị gọi là acc nhỏ thì cấp 29 có gì khác với tân thủ đâu!

Hơn nữa, người này thế mà lại chơi “Tinh linh” …

Sau khi game được nâng cấp, người tu Thần, hồn tu Ma, chủng tộc nào cũng có con đường của riêng mình, còn chủng tộc nửa vời Tinh linh, bởi vì phần lớn kỹ năng đều giống với nhân loại, cho nên dần dần trở nên yếu thế. Người chơi đã từng phỏng đoán công ty game sẽ mở ra một con đường tu đạo cho Tinh linh, nhưng lại không ngờ, cái game mất dạy này lại vì kế thừa và phát triển đặc tính tổ tiên của “Tinh linh” mà mở cho nó một con đường “Tu sủng”.

Cái gọi là “Tu sủng”, chính là… Tu luyện thành sủng vật! (=_=)

Hiện tại khi “Tinh linh” lên tới cấp 30, ngoại trừ lựa chọn tiếp tục tu Thần người chơi còn có thể chuyển sang con đường tu “Tiên sủng”. Sủng vật có thể thiết lập quan hệ thuần dưỡng – triệu hồi với game thủ đạt tới cảnh giới Thần, Ma. Bên cạnh đó, sủng vật cũng có hệ thống bái sư và kết hôn như bình thường, đều là 1×1.

Chức nghiệp này vừa được tung ra liền bị phần lớn game thủ, nhất là đám game thủ nam khinh bỉ, bởi vì sủng vật nghe thật chẳng khác gì… “chó” cả, là một con người làm gì có ai lại muốn đi chơi “chó” đâu, 囧!

Thế nhưng, lối chơi mới lại này lại nhận được ưu ái từ một phần nhỏ game thủ nữ, có vài cô gái thực yêu thích cái lạc thú được làm “tiểu tùy tùng”, muốn được người khác xem như sủng vật mà cưng nựng~! Hơn nữa, nguyên hình của Tinh linh phần lớn đều là động thực vật nhỏ bé đáng yêu, ví dụ như thỏ, hồ ly hay cây xương rồng linh tinh này nọ, mà Tiên sủng thì vừa có thể biến hình vừa có thể duy trì nguyên dạng, cho nên công ty game chỉ cần thiết kế được những bé tinh linh đáng yêu sống động là liền có thể nắm bắt được trái tim của một đám nữ sinh.

Lại nói, so với “Hệ thống sủng vật”, Tiên sủng do người thực điều khiển càng thông minh và linh hoạt hơn. Chúng game thủ phỉ nhổ thì phỉ nhổ, song nhu cầu đối với Tiên sủng chỉ có tăng chứ không hề giảm. Hiện giờ, có được “Tiên sủng” riêng của mình cũng dần dần trở thành một mục tiêu phấn đấu của người chơi nhân dân tệ và đám cao thủ cấp bậc cao.

Lạc Hoa Y Y đang hiếu kỳ đánh giá Loli áo xanh trước mắt, lại thấy Thương Hỏa Vô Tình gửi tin nhắn tới: “Bọn ta đang có hẹn, hôm nào rảnh sẽ giới thiệu sư mẫu cho con làm quen.”

Đây là chê cô đứng chình ình làm bóng đèn đấy hả…

Lạc Hoa Y Y: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, con cũng đã ở đây rồi, không chào hỏi thì hơi bị thiếu lễ phép nha~ ”

——–

※ Chuyện cũ ở Linh Tiên ※ ( 5)

Một ngày, Hà Tấn và Thương Hỏa đang giết quái làm nhiệm vụ ở ngoại thành, lại bị một người chơi cấp cao hơn mình giết chết. Đó là lần đầu tiên Hà Tấn bị người chơi khác giết trong game, sau khi sống lại, cậu liền phát hiện mình thế nhưng rớt! tiền!

Cái gọi là tiền, đương nhiên là “Kim tệ” trong game rồi, số kim tệ đó đều là tự cậu “kiếm ra” cả đấy!

Tiền của Hà Tấn, đôi khi là do làm nhiệm vụ được thưởng, đôi khi do bán đồng nát mà có (đồng nát chính là đồ vật rớt ra khi đánh quái, ví dụ giết Sơn hầu sẽ nhặt được hai túm “Lông Sơn hầu”, thứ này không có tác dụng gì, chỉ có thể bán cho thương nhân đổi vài đồng tiền lẻ, bởi vì giá rất rẻ nên vẫn bị người chơi gọi “Rác” hoặc “Đồng nát”)… Cứ tích lũy ngày này qua tháng khác, thật vất vả Hà Tấn mới để dành được hơn một trăm kim tệ, lần chết này, thế nhưng rớt hơn mười đồng, Hà Tấn lòng đau như dao cắt, nhiều kim tệ như vậy, phải nhặt bao nhiêu lông khỉ và đuôi chuột đồng mới bù lại được đâyyyyyyy! TAT

Vì thế Hà Tấn hùng hổ nói với Thương Hỏa: “Bọn mình đi giết lại!”

Thương Hỏa: “Được!”

Theo thông báo của hệ thống, người giết bọn họ tên là 『 Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần 』, nhân loại, cấp 31, đã là một Tán tiên, thực lực hơn bọn họ rất nhiều, do đó, sau khi Hà Tấn tỉnh táo lại thì liền có phần do dự.

Thương Hỏa ngược lại rất đỗi chờ mong: “Bọn mình đi đâu tìm hắn? Đi ngay bây giờ hả?”

Hà Tấn cố gắng lấy hết dũng khí: “Kết quả tra tìm nhân vật cho thấy hiện tại hắn đang ở trên đảo Tiên Nhân, bọn mình đi qua thử vận may một lần xem sao.”

Thế là hai acc nhỏ mới cấp 20 vừa ra trận đã hùng hổ xông tới đảo Tiên Nhân, thế nhưng Hà Tấn không tra được vị trí cụ thể của đối phương bởi vì đạo cụ định vị yêu cầu phải xài nhân dân tệ, cho nên chỉ có thể mang theo Thương Hỏa chạy loanh quanh tìm kiếm bằng bốn con mắt của người thường. Đảo Tiên Nhân toàn quái cấp cao hơn hai người bọn họ, ngộ nhỡ bị tấn công thì xác định đi vào đường chết… Hà Tấn càng ngày càng cảm thấy quyết định của mình không ổn, liều lĩnh ắt phải trả giá đắt, nghĩ nghĩ một hồi lại quay sang nói với Thương Hỏa: “Chỗ này nguy hiểm quá, bọn mình đừng đi nữa, quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ sau này bắt gặp hắn chúng ta sẽ giết lại một lần!”

“Hả?” Thương Hỏa có phần chán nản, nhưng vẫn nghe theo lời Hà Tấn, “Được rồi…”

Sau khi hai người trở về liền liều mạng vui chơi một trận, đem tất cả tức giận phát tiết vào đám tiểu quái của hệ thông. Đêm đó khi Hà Tấn logout tâm trạng đã trở lại bình thường, đánh đánh giết giết trong game cũng chẳng có gì lạ cả, bị giết cùng lắm chỉ là một sự sỉ nhục nhất thời mà thôi.

Thế nhưng, sau khi Hà Tấn out game, Thương Hỏa lại lập tức dùng đạo cụ định vị mua trong thương thành để lần ra dấu vết của Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần: “Này, đến đây tử chiến một trận đi!”

Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần: “…”

Chênh lệnh 10 cấp quá rõ ràng, Thương Hỏa hiển nhiên bị giết.

Tuy nhiên nửa giây sau khi sống lại, Thương Hỏa lại tìm được Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần: “Nào chiến tiếp!”

Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần: “…”

Thương Hỏa bị giết lần thứ hai.

Một giờ sau, Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần out game.

Ngày kế, Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần vừa online, đang đánh quái thì Thương Hỏa lại xuất hiện: “Rốt cuộc mày cũng ngoi lên rồi.”

Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần: “Đậu má, tại sao lại là mày!”

Vài ngày sau Hà Tấn vào game, khiếp sợ khi phát hiện Thương Hỏa vốn đã sắp đuổi kịp cấp bậc của mình thế nhưng lại bị giáng cấp!

Cậu gặng hỏi rất lâu, Thương Hỏa mới ấp úng thừa nhận mình “bắt gặp” cái tên Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần kia, muốn báo thù cho Hà Tấn, kết quả lại thành ra lấy trứng chọi đá rồi bị sát hại.

Hà Tấn kinh hãi nói: “Cậu bị giết bao nhiêu lần thế? Rớt mất hai cấp luôn này!”

Thương Hỏa: “Không nhiều, tầm bảy, tám… chín, mười lần đi.”

Hà Tấn im lặng nhưng trong lòng thì cảm động cực kỳ, tên ngốc kia thế nhưng lại đi chịu chết như hồi bị khỉ úp sọt ngày xưa, quả thực cậu cũng không biết phải nói cái gì nữa cả… Có điều, không bảo vệ tốt Thương Hỏa, cậu cũng có chút áy náy, cứ luôn cảm thấy bởi vì đề xuất đi “giết lại” của  mình cho nên đối phương mới phạm phải sai lầm ngu xuẩn này.

“Về sau không cần đi tìm chết nữa, tớ sẽ nghĩ cách.” Hà Tấn biết bị giết sẽ rơi tiền, cho nên đem Kim tệ của mình chia cho Thương Hỏa một nửa, rồi lại dẫn đối phương đi luyện cấp, “Đi, tới dắt cậu đi luyện bù!”

Quá trình sau đó, Thương Hỏa muốn giúp đánh quái, Hà Tấn cũng không cho, chỉ nói, “Đừng nhúc nhích, cứ đứng bên cạnh hít kinh nghiệm là được rồi!”

Ngày kế, Hà Tấn đem chuyện mình bị giết ở trong game nói cho mấy người bạn cùng lớp có acc cấp cao, nghe xong bọn họ liền nghiến răng nghiến lợi: “Đậu má, thằng cờ hó nào ăn được gan hùng mật gấu mà dám bắt nạt lớp trưởng của chúng ta, nhất định phải giết cho mấy trăm lượt mới hả giận!”

Và thế là, một đoạn thời gian tiếp đó, kênh thế giới thường xuyên xuất hiện dòng chữ mắng chửi của một người nào đó —

〖 Thế giới 〗『 Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần 』: “Thịt Băm Chạy Chối Chết! Ôi đệt, ông đây chọc giận gì mày!”

〖 Thế giới 〗『 Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần 』: “Chả Giò Đau Ku! Đừng để ông nhìn thấy mày lần nữa!”

〖 Thế giới 〗『 Ha Ha Miêu Đại Thiên Thần 』: “Sủi Cảo Nằm Không Cũng Trúng Đạn! Hãy đợi đấy!”

Vụ việc này nói cho chúng ta biết một điều, nhân quả báo ứng ấy mà, sẽ luôn luôn tồn tại.

CHƯƠNG 8:

Thương Hỏa bảo Hà Tấn chờ, thế là Hà Tấn một bên làm quen trở lại với thao tác trên giao diện, một bên hồi tưởng lại cái câu người kia vừa nói.

“Bởi vì cậu là vợ tôi…”

Trong game, quan hệ của bọn họ vốn dĩ chính là vợ chồng, đối phương nói thế, hình như cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng mà cái kiểu nói chuyện ái muội này… khiến cho Hà Tấn luôn luôn có loại cảm giác bị người “đùa giỡn”…

Cậu là con trai, thế mà lại có cảm giác bị một tên con trai khác trêu ghẹo… Biết nói sao đây nhỉ, dường như cũng không ghê tởm, mà chỉ có chút xấu hổ, có chút bối rồi, còn có một chút… hay hay~(=_=)

… Được rồi, có lẽ là bởi cậu thích ứng quá tốt đối với nhân vật “nam phẫn nữ trang” cho nên mới thành ra như vậy, nhỉ…

Nhưng mà, vì cái quái gì cậu phải thích ứng với nhân vật kia hả trời! (= 皿 =)

Ngay tại thời điểm Hà Tấn còn đang miên man suy nghĩ, ô trò chuyện công cộng ở bên dưới đột nhiên hiện lên một tin nhắn mới —

〖 Tán gẫu mật 〗『 Lạc Hoa Y Y 』nói với bạn: “Xin chào~ ”

Trong game 『 Thần Ma 』, người chơi không nhìn thấy nick thì thanh âm cũng sẽ không nghe được, chỉ có thể thêm bạn rồi dùng bong bóng chat hoặc gửi “Tán gẫu mật” trong ô trò chuyện công cộng cho đối phương, Lạc Hoa Y Y chính là chọn cách thứ hai.

Hà Tấn ngẩn người, cảm giác cái tên này có hơi quen mắt, sau đó cậu nhanh chóng nhớ ra mình vừa mới nhìn thấy cái tên này ở trên bảng xếp hạng, đang định xác nhận lại một lần đã thấy ô trò chuyện lại hiện lên một cái tin —

〖 Tán gẫu mật 〗『 Lạc Hoa Y Y 』nói với bạn: “Sư mẫu ~o(∩_∩)o~ ”

Hà Tấn: “…”

Hà Tấn 囧囧 hỏi Thương Hỏa: “Lạc Hoa Y Y… là đồ đệ của cậu?”

Thương Hỏa Vô Tình: “Ừ.”

Tiểu tiên A Tấn: “Cậu nói quan hệ của chúng ta cho cô ấy biết?” Từ cái tên “Lạc Hoa Y Y” và biểu tình đáng yêu mà đối phương sử dụng, Hà Tấn liền phỏng đoán đó là một cô gái.

Thương Hỏa hỏi lại: “Quan hệ của chúng ta không thể công khai à?”

Hà Tấn: “…”

Đây không phải là vấn đề có thể công khai hay không thể công khai, nhiều năm như vậy rồi, quan hệ giữa cậu và Thương Hỏa đã sớm chỉ còn là “danh nghĩa”, hiện tại chốc chốc lại bị người ta gọi “vợ” này “vợ” nọ, rồi chốc chốc lại lòi ra một cao thủ (có thể ngồi trên bảng xếp hạng đương nhiên đều là cao thủ) gọi “sư mẫu” ơi “sư mẫu” à … làm cho Hà Tấn đột nhiên nảy sinh loại cảm giác đâm lao đành phải theo lao!

Song, mất tự nhiên thì mất tự nhiên, nhưng xuất phát từ lễ phép thông thường, Hà Tấn vẫn gửi lại cho Lạc Hoa Y Y một câu “Xin chào.”.

Mới chào hỏi đôi câu, Tần Dương đã muốn mang Tiểu tiên A Tấn rời đi, đồng thời gửi tin nhắn tới cho Lạc Hoa: “Chúng ta đi trước.”

Lạc Hoa Y Y ngồi trước máy vi tính kinh ngạc mà nhìn Thương Hỏa Vô Tình ôm Tiểu tiên A Tấn vào trong ngực sau đó cùng cưỡi tọa kỵ rời đi. Tọa kỵ mà bọn họ ngồi chính là con “Cùng kỳ liệt diễm” rất ít khi được thả ra của Vô Tình, cũng là giải thưởng khi hắn dành được giải quán quân trong mùa thi đấu PK năm trước, là thần thú có một không hai trên toàn server.

Khi cô ở bên hắn cũng chưa bao giờ nhận được đãi ngộ như vậy, bởi vì hai người đều là ma, đều có cánh, cho nên đi đâu cứ trực tiếp bay thôi. Vô Tình bay phía trước, cô theo ở phía sau, trước kia còn cảm thấy lãng mạn không gì sánh được, hiện tại mới nhận ra tất cả chẳng qua chỉ là tự dối gạt bản thân mình.

Nhìn một câu “Sư mẫu, có cơ hội cùng chơi với nhau nha, con không quấy rầy hai người nữa~” vẫn còn hiển hiện trong khung chat mật chưa kịp gửi đi, cô lặng lẽ xóa từng chữ từng chữ một, trong lòng cũng theo đó mà dâng lên một cảm giác mất mát thật lớn lao.

Hà Tấn không biết Lạc Hoa Y Y vừa ở ngay bên cạnh, chỉ biết đối phương không nói gì thế cho nên cũng chẳng để tâm đến nữa.

Thương Hỏa lại mở chat voice một lần nữa, tiếp tục mang theo Hà Tấn đi tìm “miền ký ức”. Cứ đến một chỗ nào đó hắn sẽ dừng lại kể qua loa chút chuyện ngày xưa, nào là lần đầu cùng nhau lạc đường ở rừng Thúy Vi, nào là lần đầu truy đối thủ trên Tiên Nhân đảo, nào là lần đầu cùng đốt pháo hoa tại trấn Long Đông…

Được Thương Hỏa nhắc nhở, Hà Tấn đã nhớ ra phần lớn những chuyện ngày xưa, cũng chậm rãi tìm lại được cảm giác vui vẻ khi chơi chung với người nọ.

Đích thực, quan hệ của bọn họ tốt lắm, mỗi lần online đều sẽ chơi đùa cùng nhau, cuối tuần ba mẹ vắng nhà, Hà Tấn sẽ lén chat voice với người nọ… Song, tình cảm này đương nhiên không phải tình yêu nam nữ, mà chỉ là tình bạn trong sáng thuần khiết đúng nghĩa thôi! Hoặc cũng có thể nói là tình anh em gắn bó nhiều năm đi, trong trí nhớ của cậu, Thương Hỏa giống như một đứa em trai cần người bảo vệ, mà Hà Tấn, vừa vặn lại rất thích lo chuyện bao đồng.

Còn về cuộc “hôn nhân” kia, nói ra cũng phi thường đơn giản, đúng như những gì Hà Tấn phỏng đoán, tất cả đều vì kinh nghiệm, vì thăng cấp mà thôi.

Tuy trong game cũng có hệ thống kết nghĩa, nhưng phúc lợi của việc “kết nghĩa” kém “kết hôn” rất là xa.

Thương Hỏa là phàm nhân giới tính nam không thể thay đổi được, song Hà Tấn lại là “Tinh linh” không giới tính, có thể tự chọn hình thái cho mình, chỉ cần biến ra bộ dáng của con gái thì liền có thể dắt theo Thương Hỏa tới chỗ “Tình tiên” xin kết lương duyên, thành vợ thành chồng. Điều này cũng triệt để lý giải bộ dáng “Loli áo xanh” hiện tại của cậu.

Bạn hỏi Hà Tấn có cảm thấy xấu hổ khi kết hôn với người cùng giới tính không ấy à? Một thiếu niên mười lăm tuổi ngây thơ thuần khiết làm sao có thể để tâm tới loại chuyện này! Vốn chỉ là một cái game thôi, căn bản không có khả năng thành sự thật, cứ chơi vui vẻ là được rồi!

… That’s all.

Thế nhưng, Hà Tấn không ngờ, một mảnh hoài niệm bị mình vứt bỏ trong dòng sông ký ức chảy dài lại là thứ mà Thương Hỏa nhớ mãi không quên. Rất nhiều chi tiết được đối phương nhắc lại với cảm giác thân thiết, ấm áp, thậm chí còn pha một chút ngọt ngào. Tình bạn đơn thuần năm xưa lại giống như bởi vì ấp ủ suốt tám năm đằng đẵng mà dần lên men, thay hương đổi vị, “chờ đợi” đã thành thói quen, mà “không ly hôn” lại là một lẽ tự nhiên như không thể nào thay đổi.

Giờ phút này, trong lòng Hà Tấn mới nảy sinh một tia áy náy, vì mình không từ mà biệt, lại vì sự trọng nghĩa thâm tình của người kia.

Dường như để che giấu vẻ chột dạ, Hà Tấn vẫn luôn gửi tin nhắn sang cho Thương Hỏa, mà thực ra cậu cũng muốn hỏi nhiều thứ lắm.

Tiểu tiên A Tấn: “Sao cậu lại trở thành Ma tôn thế? Tôi vừa mới nhìn qua bản giới thiệu cấp bậc, trên đó viết chỉ có Hồn mới có thể tu ma, còn Phàm nhân chỉ được tu Thần, không phải sao?”

Thương Hỏa giải thích qua loa với cậu về con đường đọa ma, Hà Tấn kỳ quái hỏi: “Đang êm đẹp sao tự nhiên lại muốn đọa ma?”

Thương Hỏa: “Thần nhiều nhưng không có đối thủ.”

Tiểu tiên A Tấn: “…”

Kế đó, Thương Hỏa lại bổ sung một câu: “Sau khi đọa ma biết người biết ta, đánh nhau với Thần cũng tương đối là kích thích.”

Tiểu tiên A Tấn: “Lợi hại…”

Tám năm không gặp, mọi thứ đã khác xa như trời với vực, ai mà ngờ được cái tên tùy tùng ngớ ngẩn vẫn luôn nhắm mắt theo đuôi mình năm xưa nay đã trở thành cao thủ đệ nhất server!

Hà Tấn lại hỏi: “Đứng đầu server có cảm giác gì?”

Thương Hỏa cười cười: “Có lẽ cũng giống cảm giác khi cậu đứng đầu lớp trong các kỳ thi vậy.”

Hà Tấn câm nín… năm đó tại sao mình còn nói mấy cái chuyện như thế này cho Thương Hỏa nhỉ!

Thương Hỏa: “Cậu hỏi nhiều như vậy, cũng phải cho tôi hỏi cậu một câu chứ.”

Hà Tấn hào phóng trả lời: “Hỏi đi.”

Thương Hỏa: “Tôi nhớ năm đó cậu nói muốn thi vào Hoa đại, thi đậu không?”

Hà Tấn giật mình, không dự đoán được Thương Hỏa sẽ hỏi tới chuyện trong hiện thực. Tuy nhiên từ khi hai người bọn họ chơi chung, đối phương vẫn vô cùng phóng khoáng, nếu mình cứ che che giấu giấu thì cũng quá keo kiệt rồi, vì thế cậu thành thực trả lời: “Đậu.”

Thương Hỏa: “Ha ha, đậu là tốt rồi.”

Hà Tấn: “…”

Bất tri bất giác, thời gian trong thế giới game đã là chạng vạng, Thương Hỏa mang Hà Tấn đến bên hồ, ráng chiều đã đổ về Tây, từng tia sáng tím đỏ nhạt nhòa rơi xuống vương đầy mặt nước làm cho những gợn sóng lóng lánh như tỏa hào quang, đẹp đẽ hệt như một chốn bồng lai tiên cảnh.

Hà Tấn nhanh chóng nhận ra nơi này — hồ Linh Tê.

Giữa hồ Linh Tê có một hòn đảo nhỏ gọi là “Thái Phượng”, đường lên đảo là một cái cầu có tên “Ô Thước”, đầu cầu ở phía ven hồ có một NPC tên gọi “Ngưu Lang”, mà bên kia cầu chính là NPC “Chức Nữ” …

Đúng vậy, đây là nơi làm nhiệm vụ vợ chồng.

Trong『 Linh Tiên 』, sau khi hai người kết duyên có thể làm nhiệm vụ vợ chồng mỗi ngày, hoàn thành sẽ thu được rất nhiều kinh nghiệm.

Cách thức thực hiện nhiệm vụ chính là, người chơi nam – nữ chia ra đứng ở trước mặt hai cái NPC, lần lượt trả lời những câu hỏi giống nhau, xem thử có tâm ý tương thông hay không. Nếu đáp án của cả hai đồng nhất thì có thể nhận được điểm kinh nghiệm rồi.

Câu hỏi không quá nhiều, tổng cộng là mười câu, càng về sau kinh nghiệm càng cao, căn cứ vào cấp bậc của Hà Tấn, nếu trả lời đúng toàn bộ thì có thể tăng lên được nửa thanh kinh nghiệm luôn.

Nhiệm vụ này nghe thì đơn giản, nhưng lúc thực thi cũng không dễ dàng, bởi một khi nhiệm vụ mở ra, hệ thống sẽ ngăn cản bất cứ phương thức đối thoại nào giữa hai game thủ, kể cả chức năng voice chat, hơn nữa mỗi câu hỏi chỉ có 10 giây để trả lời. Trong quá trình lần lượt “trả bài”, nếu người chơi đáp sai sẽ bị “mất máu”, cơ bản chỉ cần sai năm câu là liền “sấp mặt lờ”, mà nếu một bên đi tong hiển nhiên nhiệm vụ sẽ không cách nào tiếp tục. Đến lúc đó cầu Ô Thước sẽ gãy, hai nhân vật sẽ bị ngăn cách ở hai bên đồng thời không thể di chuyển trong vòng mười lăm phút, tóm lại là chỉ có thể cách một quãng nước hồ lóng lánh mà đắm đuối nhìn nhau.

Tuy nhiên, những game thủ đã quen game luôn có thể tìm được phương thức “gian lận”, nếu hai người ở chung một phòng, hoặc gọi điện thoại cho nhau bàn bạc đáp án thì khẳng định là vừa nhanh vừa chuẩn cmnr!

Nhìn thấy NPC quen thuộc vẫn đứng ở một vị trí cũng thực là quen thuộc, Hà Tấn liền đoán đây là nơi làm nhiệm vụ vợ chồng mà 『 Thần Ma 』 được kế thừa nguyên vẹn từ『 Linh Tiên 』, chỉ không biết cách chơi có còn giống như lúc trước nữa không.

Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Hà Tấn, Thương Hỏa đột nhiên lên tiếng hỏi: “Có muốn làm thử hay không?”

——–

※ Chuyện cũ ở Linh Tiên ※ ( 6)

『 Linh Tiên 』 chính thức tuyên bố một quy tắc mới — kết hôn khác chủng tộc!

Điều này có nghĩa là… phàm nhân và tinh linh cũng có thể lấy nhau! (≧▽≦)

Vì để thúc đẩy cái quy tắc mới này, trong vòng một tháng kế tiếp phàm nhân và tinh linh sau khi kết hôn cùng đi đánh quái sẽ được nhân đôi kinh nghiệm, mặt khác mỗi lần làm nhiệm vụ vợ chồng cũng thu hoạch được số điểm kinh nghiệm rất cao~!

Hà Tấn biết được tin tức này, lập tức đi tìm Thương Hỏa: “Bọn mình kết hôn đi!”

Thương Hỏa: “…”

Đang lúc chém quái hăng say, Thương Hỏa đột nhiên bất động, mặc cho cả đám tiểu quái từng chút từng chút cào lên người mình, máu cũng theo đó mà phụt phụt phụt — rớt.

Tần Dương ngơ ngác nhìn màn hình…

A Tấn thế mà cầu hôn mình hả? (O_O)

A Tấn… là con gái sao?! (O口O)

Và thế là, bạn nhỏ Tần Dương vẫn luôn tâm tâm niệm niệm A Tấn cũng là một bé trai đột nhiên đỏ mặt ~! (O////O)

Tần Dương mười bốn tuổi đơn thuần cho rằng chỉ có trai gái mới có thể kết hôn, cho dù là trong game thì cũng vậy.

Nó chơi một nhân vật nam chủng tộc phàm nhân, mà A Tấn lại đề nghị “kết hôn” với nó, từ đây suy ra A Tấn là con gái.

Tiểu tiên A Tấn: “Cậu đâu rồi? Sao đấy?”

Thương Hỏa: “À…”

Nhớ lại những chuyện phát sinh lúc trước, thoáng chốc Tần Dương bỗng trở nên ngượng ngùng, cho tới bây giờ nó cũng chưa từng thân thiết với con gái như vậy, mà trong ấn tượng của nó, A Tấn quả thực là mềm mại và nũng nịu không khác gì con gái…

Nhưng mà, hình như, nó còn cảm thấy rất thích. (>////<)

Tiểu tiên A Tấn: “Làm sao vậy? Cậu không muốn hở?”

Thương Hỏa: “Muốn…”

Tiểu tiên A Tấn: “Vậy bọn mình mau đi đi!”

Thương Hỏa: “…”

Đã nắm được quy trình kết hôn từ trước, Hà Tấn một đường vừa lôi kéo Thương Hỏa chạy vừa giải thích cho người nọ nghe. Đầu tiên cậu biến mình thành bộ dáng một bé gái, sau lại dẫn đối phương tới đảo Tình Nhân, cùng đứng trước mặt “Tình tiên” xin kết thành tình lữ.

Tần Dương hồ đồ đi theo  A Tấn, trong đầu vẫn còn căng thẳng vô cùng, mãi đến khi màn hình lóe lên gợi ý —

『 Thương Hỏa 』thân mến, người chơi 『 Tiểu tiên A Tấn 』 xin Tình Tiên cho phép kết duyên cùng bạn, hãy lựa chọn 『 Đồng ý 』/『 Từ chối 』.

Tần Dương chọn đồng ý mà tim thì đập như trống nổi.

Ngay sau đó, một hồi âm hiệu dễ nghe vang lên, kênh thế giới hiện ra một dòng tin tức —

〖 Thế giới 〗: Chúc mừng người chơi 『 Thương Hỏa 』 và 『 Tiểu tiên A Tấn 』đã kết duyên lành, chúc phúc cho đôi tân nhân mãi mãi tâm đầu ý hợp!

Nhìn dòng chữ kia, khuôn mặt Tần Dương bỗng nhiên nóng rực…

Sau khi âm thầm chụp ảnh màn hình để lưu trữ lại, Tần Dương với cái đầu nóng như sắp sửa bốc khói mới đột nhiên kịp thời phản ứng, từ giờ trở đi, mình đã là chồng của A Tấn… Ấu ấu, sau này nhất định mình phải mạnh mẽ hơn, tuyệt đối không thể để A Tấn lại bị người ta bắt nạt! o( ̄ヘ ̄o)

Và thế là, kể từ ngày đó Thương Hỏa chém quái càng chém lại càng hăng say…

CHƯƠNG 9:

Đã lâu không chơi game, Hà Tấn cũng có chút động tâm, sau khi đáp ứng lại thấy Thương Hỏa lên tiếng cản lại: “Từ từ.”

Tiểu tiên A Tấn: “Hở?”

Thương Hỏa: “Cậu sắp thăng cấp rồi.”

Hà Tấn nhìn lại thanh kinh nghiệm thì thấy đúng là như vậy, chỉ cần thêm năm sáu trăm điểm nữa là cậu sẽ lên cấp 30… cảnh giới của cấp 30 là cái gì vậy? Tán tiên à?

Thương Hỏa tiếp tục nói: “『 Thần Ma 』 đã có nhiều thay đổi, Tinh linh lên đến cấp 30 có hai con đường để lựa chọn, lát nữa làm xong nhiệm vụ nếu kinh nghiệm của cậu đầy thì nhớ chọn con đường thăng cấp thứ hai nhé.”

Đối với đề xuất của “Cao thủ”, Hà Tấn hoàn toàn không chút nghi ngờ, huống hồ cậu còn ôm ấp một tia áy náy với người này, cho nên lập tức hồi đáp một chữ “Được” rồi nhanh chóng chạy sang bên kia cầu Ô Thước.

Cầu Ô Thước rất dài, khi Hà Tấn đứng trước mặt Chức Nữ thì Thương Hỏa ở đằng xa chỉ là một cái bóng lờ mờ, khoảng cách của cả hai đã vượt ngoài phạm vi voice chat, cho dù nói chuyện cũng không cách nào nghe được.

Hà Tấn chọt vào “Chức Nữ”, trên màn ảnh lập tức xuất hiện một cái khung —

〖 Mười câu hỏi tâm ý tương thông giữa vợ chồng〗: Nhấp vào 『 Chuẩn bị 』 để bắt đầu làm nhiệm vụ.

Phu quân của bạn『 Thương Hỏa Vô Tình 』 đã chuẩn bị, nhiệm vụ bắt đầu!

〖 Câu hỏi một 〗: Lần đầu gặp mặt của bạn và 『 Thương Hỏa Vô Tình 』là ở đâu?

A – Núi Thông Linh sơn

B – Thôn Sơ Thủy

C  – Sườn núi thôn Sơ Thủy

D – Đáp án khác (Điền chi tiết vào đây _____________________________)

Bắt đầu đếm ngược: 10, 9, 8, …

Câu hỏi này cực kỳ đơn giản, Hà Tấn chọn đáp án C, sau đó một âm hiệu dễ nghe vang lên, hệ thống thông báo trả lời trùng khớp, Tiểu tiên A Tấn được tăng thêm 100 điểm kinh nghiệm!

〖 Câu hỏi hai 〗: Món ăn bạn thích nhất là gì?

A – Thịt viên chiên

B – Thịt thăn chua ngọt

C  – Sườn xào chua ngọt

D – Đáp án khác (Điền chi tiết vào đây _____________________________)

Ớ, trong mấy gợi ý thế mà thực sự có món mình thích ăn, Hà Tấn chọn C, sau đó nghe được tín hiệu báo tăng kinh nghiệm một lần nữa — Thương Hỏa đoán mò mà cũng đúng rồi!

〖 Câu hỏi ba 〗: Bạn thích nghe ca khúc nào nhất?

A – Em từng là thiếu niên

B – Đứa trẻ không hoàn mỹ

C  – Khi cô đơn em sẽ nhớ tới ai

D – Đáp án khác (Điền chi tiết vào đây _____________________________)

Hà Tấn buồn bực… Tại sao câu hỏi nào cũng có liên quan đến mình nhỉ? Hơn nữa mấy cái lựa chọn này đều là những ca khúc rất cũ rồi, tuy rằng hiện tại có vài bài hát thích hơn, nhưng vì để tăng độ trùng khớp đáp án của hai người, Hà Tấn vẫn chọn một trong ba gợi ý đầu tiên.

〖 Hệ Thống 〗: Trả lời trùng khớp! Bạn nhận được 300 điểm kinh nghiệm!

Đúng lúc ấy, màn hình đột ngột lóe ánh sáng vàng —

〖 Hệ Thống 〗:『 Tiểu tiên A Tấn 』thân mến, chúc mừng bạn đã lên tới cấp 30!

… Thăng… thăng cấp!!!

Đúng như những gì Thương Hỏa đã nói, sau khi thăng cấp hệ thống liền bắn ra một khung lựa chọn, bên trái là một icon hình người, bên phải là một người một thú. Hà Tấn chọn cái thứ hai theo bản năng, sau đó màn hình lại hiện lên một tin chúc mừng cậu đã tu sủng cái gì gì đó. Song, Hà Tấn không có thời gian nhìn kỹ, bởi vì câu hỏi tiếp theo đã bắt đầu thời gian đếm ngược rồi —

〖 Câu hỏi bốn 〗: Bạn cho rằng đối phương thích làm gì khi ở bên bạn?

A – Cùng nhau chơi đùa

B – Giúp bạn luyện cấp

C  – Tặng quà cho bạn

D – Cùng bạn ngắm cảnh

… Cùng nhau chơi đùa?

〖 Hệ Thống 〗: Trả lời trùng khớp! Bạn nhận được 400 điểm kinh nghiệm!

Kinh nghiệm được thưởng càng ngày càng nhiều, Hà Tấn vô cùng vui vẻ, xem ra mức độ cảm ứng của cậu và Thương Hỏa vẫn còn rất cao…

〖 Câu hỏi năm 〗: Lễ vật mà bạn muốn đối phương tặng nhất là gì?

A – Vũ khí cao cấp

B – Kim tệ

C  – Hoa hồng

D – Đáp án khác (Điền chi tiết vào đây _____________________________)

Kỳ thực cậu không muốn lễ vật gì cả, ba cái gợi ý đầu tiên cũng không khiến cậu động tâm, nếu nhất định phải đưa ra một đáp án thì Hà Tấn cảm thấy tọa kỵ của Thương Hỏa thực là oách… Chẳng biết ôm ấp tâm tình gì, Hà Tấn thế nhưng chọn D và điền bốn chữ “Cùng kỳ liệt diễm” vào, một bên do dự, một bên nhìn vào con số đếm ngược mà ấn enter vào những giây cuối cùng.

… Thôi xong, hình như có chút quá khích, bởi vì chắc chắn đáp án của Thương Hỏa sẽ không giống với mình.

Nhưng chẳng ngờ hệ thống lại thông báo “Trả lời trùng khớp” một lần nữa!

Hà Tấn sợ đến ngây người, chẳng lẽ bên kia Thương Hỏa cũng viết “Cùng kỳ liệt diễm” hay sao? Thế này thì quá lợi hại rồi đấy!

Hệ thống không để cậu ngây người quá lâu vì câu hỏi tiếp theo đã nhanh chóng được bắn ra —

〖 Câu hỏi sáu 〗: 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 thích nhất màu gì?

A – Đen

B – Xanh lam

C  – Đỏ

D – Đáp án khác (Điền chi tiết vào đây _____________________________)

Hà Tấn nhìn câu hỏi hiện ra mà nhất thời sửng sốt, cuối cùng cũng chuyển sang hỏi về Thương Hỏa rồi!

Nhưng mà… rốt cuộc là Thương Hỏa thích màu gì ể? (=_=)

Hà Tấn nghĩ đến thần điểu và tọa kỵ của đối phương, hình như đều mang theo lửa nóng, hơn nữa y phục trên người hắn cũng có màu đỏ đi, chẳng lẽ lại là C? Nhưng mà hình như hắn còn mặc một cái áo choàng đen nữa, rốt cuộc là A hay là C? Thôi cứ chọn C đi…

〖 Hệ Thống 〗: Trả lời sai! Màu sắc 『 Thương Hỏa Vô Tình 』thích nhất là – B – Xanh lam

Loli áo xanh phun ra một ngụm máu, thanh huyết tụt xuống 1/5.

Hà Tấn: “…”

〖 Câu hỏi bảy 〗: Bạn cho rằng từ nào dưới đây miêu tả đúng tính cách của 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 nhất?

A – Thành thục điềm tĩnh

B – Ngây thơ nhiệt tình

C  – Chân thật thuần hậu

D – Đen tối biến thái

Hà Tấn: Sặc, ngây thơ nhiệt tình?

〖 Hệ Thống 〗: Trả lời sai! 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 cho rằng cụm từ phù hợp nhất với mình là – D – Đen tối biến thái.

Hà Tấn: … Thiệt không vậy trời! (=_=)

Loli áo xanh lại phun máu, thanh huyết tụt xuống 1/5 lần thứ hai…

〖 Câu hỏi tám 〗: 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 hy vọng được bạn gọi là gì nhất?

A – Thương Hỏa

B – Đại thần

C  – Ông xã

D – Đáp án khác (Điền chi tiết vào đây _____________________________)

Nhìn đến cái gợi ý thứ ba, mặt Hà Tấn có chút nóng lên, cậu ôm theo tâm tư rụt đầu của đà điểu mà chọn đáp án A.

Quả nhiên, hệ thống lại thông báo “Trả lời sai”, 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 muốn được bạn gọi  là “C – ông xã” nhất!

Hà Tấn: “…”

〖 Câu hỏi chín 〗: Hai người có muốn cùng đối phương phát triển quan hệ yêu đương ở ngoài đời không?

A – Có

B – Không

C  – Chờ xem diện mạo rồi tính

D – Ngoài hiện thực đã là một đôi

Hà Tấn: Chịu rồi đấy, nhất định là không chứ nhỉ…

〖 Hệ Thống 〗: Trả lời sai! 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 chọn — A – Có.

Hà Tấn: “…”

Thanh máu chỉ còn lại có 1/5! Câu hỏi cuối cùng tuyệt đối không thể sai nữa, mặc kệ là cái gì, nhất định phải chọn một đáp án tương ứng với Thương Hỏa!!!

〖 Câu hỏi mười 〗: Lễ vật mà 『 Thương Hỏa Vô Tình 』muốn nhận được nhất từ bạn là gì?

A – Cùng kỳ liệt diễm

B – Kim tệ

C  – Hoa hồng

D – Đáp án khác (Điền chi tiết vào đây _____________________________)

Ế, đây không phải là câu hỏi lúc nãy của mình sao!? Tại sao đáp án mình điền cũng được đưa ra gợi ý? Chẳng lẽ đây là chức năng ghi nhớ đáp án của nhiệm vụ à?

Nên chọn cái nào ta…

Thương Hỏa là đại thần có mặt trên bảng xếp hạng tài phú, khẳng định sẽ không thiếu tiền, về phần hoa hồng, hắn lại không phải con gái chắc hẳn không thích đâu… Cái khác ư? Hà Tấn lại đoán không ra được!

Hay là cứ chọn A đi? Căn cứ vào quy luật “tâm ý tương thông”, không chừng Thương Hỏa cũng chọn đáp án giống mình ban nãy… Chỉ là “Cùng kỳ liệt diễm” hắn đã có rồi!

Thời gian đếm ngược còn: 4, 3, 2, …

Thôi kệ quách, không có thời gian rối rắm nữa, Hà Tấn cắn răng một cái, nhấn chọn A!

〖 Hệ Thống 〗: Trả lời sai! 『 Thương Hỏa Vô Tình 』chọn – D – Đán án khác (muốn cậu)

〖 Hệ Thống 〗: Bạn đã chết, nhiệm vụ thất bại hoàn toàn!

〖 Hệ Thống 〗: Trong quá trình làm nhiệm vụ bạn đã trả lời chính xác 5 câu và sai 5 câu, chỉ số tâm ý tương thông gia tăng 0 điểm.

Hà Tấn: “…”

Và thế là Loli áo xanh cạn máu bỏ mình, biến về nguyên dạng nằm vật trên nền đất, hình ảnh trên màn hình biến thành xám trắng, cầu Ô Thước gãy đôi, đá vụn rơi vào lòng hồ làm dấy lên từng vòng xoáy nước…

Góc trên bên trái màn hình xuất hiện icon khóa nhân vật trong vòng 15 phút, Hà Tấn cứ thế mà bị nhốt trên đảo Thái Phượng.

Cậu không nghe được thanh âm gì cả, chỉ thấy Thương Hỏa vẫn đứng ở bên kia hồ, dường như đang dõi mắt nhìn về phía mình vậy. Bởi vì là vợ chồng, cho nên đối phương cũng bị khóa không cho động đậy, chỉ có thể xa xa mà ngóng trông nhau.

Mười hỏi mười đáp, những câu có liên quan đến mình Thương Hỏa đều trả lời đúng. Món ăn mình thích, ca khúc mình yêu… Nếu đáp trúng một cái Hà Tấn còn có thể bảo là người kia phỏng đoán, nhưng cái nào cũng trúng, thậm chí ngay cả “lễ vật” căn bản không cách nào dựa vào may mắn để đoán cũng đáp trúng thì…

Có lẽ là, trước kia bọn họ đã từng trả lời những câu hỏi như vậy, hệ thống lưu lại đáp án, Thương Hỏa cũng nhớ thật rõ ràng, tựa như chuyện Hà Tấn luôn đứng đầu trong các kỳ thi rồi còn muốn thi vào Hoa đại vậy. Mấy cái chi tiết cỏn con này, người kia thế mà vẫn nhớ suốt tám năm trời.

Ấy vậy mà, những câu hỏi có liên quan đến Thương Hỏa, Hà Tấn lại không đáp trúng dù chỉ một câu…

Trong lòng cậu hiện nay… quả thực ngổn ngang không biết bao nhiêu là cảm xúc.

Khung chat bạn bè bất chợt nhấp nháy, là Thương Hỏa nhắn tin, Hà Tấn do dự một hồi lâu cuối cùng mới nhấp chuột vào —

Thương Hỏa Vô Tình: “Tám năm, tôi vẫn luôn chờ cậu onilne đó, A Tấn.”

Hà Tấn: “…”

Không có lời nào khác để thổ lộ hay là giải thích, chỉ một câu vô cùng giản đơn – “vẫn luôn chờ cậu online” như vậy, lại khiến cho Hà Tấn chấn động như bị điện giật, mười ngón tay đặt trên bàn phím cũng nhất thời co quắp cả vào…

Câu nói của người kia, triệt để đem con đà điểu đang núp sau đụn cát Hà Tấn lôi ra.

— Thương Hỏa thật sự đang đợi cậu, lại còn muốn cùng cậu phát triển quan hệ ở ngoài đời!

Nhưng mà, nhưng mà ông đây là con trai!!!! Chơi cái game thôi, có cần phải… nghiêm túc như thế hay không hả hả hả?

↑ Cậu rất muốn nói với Thương Hỏa như vậy, song miệng lại không sao mở ra được.

Đứng trước một người bạn mạng chờ đợi mình suốt tám năm, đứng trước loại thâm tình cực kỳ quỷ dị ấy, Hà Tấn tựa hồ bị một đôi tay hung hăng bóp chẹt vào cổ họng, nửa âm tiết cũng không thể bật ra.

Cậu không hề cảm thấy người nọ buồn cười, cũng không nghĩ đối phương bị bệnh thần kinh, lại càng không đành tạt cho hắn một gáo nước lạnh hòng dập tắt tia lửa mong manh le lói cuối cùng trong lòng hắn ngay tại thời khắc hai người vừa gặp lại nhau, cho nên cậu im lặng.

Mà bên kia, Thương Hỏa cũng không nói thêm bất cứ cái gì, mắt thấy thời gian khóa hoạt động của nhân vật đang giảm dần, Hà Tấn luống cuống đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng.

Mười lăm phút chớp mắt đã trôi qua, cầu Ô Thước được tái hiện lại một lần nữa.

Thương Hỏa bay tới từ phía bên kia, đúng vậy, không phải đi tới mà là trực tiếp giang cánh bay lên… Cánh ma mang theo một mảnh ánh sáng tím nhạt, phối cùng sắc đỏ rực rỡ của thần điểu Chu tước lượn lờ bên thân… Đây là Ma tôn đệ nhất toàn server – “Thương Hỏa Vô Tình”, cứ không phải tiểu tùy tùng “Thương Hỏa” ở trong ký ức của Hà Tấn nữa.

Nhìn bóng người ngày càng bay tới gần ở trong màn hình máy tính, cậu run rẩy chân tay… sau đó thực lúng túng, thực cuống quýt mà… out game.

… Offline rồi.

Orz…

——–

※ Chuyện cũ ở Linh Tiên ※ ( 7)

Lần đầu tiên chat voice sau khi kết hôn ở trong game, Hà Tấn phát hiện Thương Hỏa có chút kỳ quái.

“Sao hôm nay cậu ít nói thế?” Trước kia mỗi lần chat voice, Thương Hỏa đều nói không ngừng không nghỉ.

Tần Dương: “Hả… Thế sao?”

Hà Tấn: “Không phải à?”

Tần Dương: “…”

Hà Tấn cũng không quan tâm tới đối phương nữa, nhanh chóng kéo người nọ đi làm nhiệm vụ vợ chồng, năm đó chat voice vẫn phải dùng phần mềm khác ngoài game cho nên không bị cản trở.

Lần đầu tiên làm loại vấn đáp này, Hà Tấn còn cảm thấy rất mới mẻ, nhưng vì có công cụ để “gian lận” nên đương nhiên không sợ trả lời sai.

Sau khi nhiệm vụ bắt đầu, hỏi về ai thì người đó liền báo đáp án trên voice chat để người còn lại chọn gợi ý tương đồng.

Tới khi đến câu hỏi Hà Tấn muốn được tặng lễ vật gì, các gợi ý đưa ra gồm có kim tệ, quần áo thời trang, hoa hồng linh tinh này nọ, Hà Tấn vừa nhìn đã thấy không có hứng thú, à mà không, kim tệ còn tàm tạm, thế nhưng Thương Hỏa có vẻ cũng rất nghèo nha.

Hà Tấn: “Tớ cảm thấy tọa kỵ là hấp dẫn nhất, nhưng đánh chữ rất phiền toái, tốt hơn hết là chọn một gợi ý có sẵn đi, A.”

Tần Dương: “Ơ… A Tấn, cậu không thích hoa à?”

Hoa hồng trong game đều phải mua bằng điểm khoán đổi từ nhân dân tệ, người nhận được hoa hồng có thể lập tức lên “TV” (← chính là kênh thế giới đó), hơn nữa còn có một danh sách thống kê những game thủ được tặng hoa hồng mỗi ngày, cái này hiển nhiên tượng trưng cho giá trị con người của những người chơi nữ.

Hà Tấn: “Hoa có tác dụng gì đâu, tớ thích ngựa cơ, phong cách biết bao nhiêu!”

Tần Dương: “…”

Quả nhiên là A Tấn của mình, thật sự không giống với người thường nha! o( ̄ヘ ̄o)

Đề mục vấn đáp tiếp theo hỏi Thương Hỏa muốn được Hà Tấn gọi như thế nào…

Hà Tấn đọc các đáp án lên: “Thương Hỏa? Đại thần? Anh đẹp zai? Ông~ xã?”

Thời điểm nghe được hai tiếng “ông xã”, mặt Tần Dương thoáng chốc đỏ như một quả cà chua…

Hà Tấn: “Cậu thích cái nào?”

Tần Dương: “Cái đó…”

Hà Tấn: “Cái gì?”

Nhăn nhó nửa ngày, vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cuối cùng Tần Dương khe khẽ thì thầm: “Đại thần đi…”

Hà Tấn: “À được, về sau tớ sẽ gọi cậu là đại thần, cố lên nha đại thần.”

Tần Dương: “…”

Kỳ thực, kỳ thực Tần Dương muốn nghe A Tấn gọi mình là… “ông xã” kìa~(T////T)

CHƯƠNG 10:

Hà Tấn tắt máy tính, nhận thấy cũng sắp đến giờ đi ngủ rồi.

Năm ba đại học không giới hạn giờ tắt đèn, nhưng cậu học tập và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, khoảng mười giờ mỗi tối sẽ lập tức lên giường. Cũng vì lẽ đó mà Hầu Đông Ngạn thường xuyên khinh bỉ nói đời sống của cậu y hệt một ông già, chẳng có chút sức sống sinh viên gì cả.

Thế nhưng đêm nay, Hà Tấn lại không sao ngủ được. Trong đầu cậu liên tục tái hiện những chuyện đã xảy ra, mà tất cả đều là một đoạn thời gian ngắn ngủi khi vừa lên game lúc nãy.

Hình ảnh Thương Hỏa từ trên trời bay xuống, giọng nói tràn đầy từ tính của đối phương, biểu tình mỉm cười sau khi hắn giết chết mình, và cả câu nói cuối cùng hắn gửi tới kia nữa…

Cho tới tận bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ, loại tính tiết đậm chất drama này sẽ phát sinh trên người mình.

Tám năm chờ đợi, cho dù ở trong hiện thực cũng rất ít ai có thể làm được đi?

Mặc dù hành vi của đối phương khiến người ta cảm thấy khó hiểu, nhưng nhận được sự đối đãi như thế, chung quy cũng sẽ có vài phần cảm động… ấy vậy mà bản thân lại đóng vai rùa đen rút đầu vội vàng logout…

Nghĩ đến đây, Hà Tấn nhịn không được mà tự phỉ nhổ chính mình một phen.

Không biết sau khi cậu out game Thương Hỏa sẽ có phản ứng gì… Thất vọng? Phẫn nộ? Hay là nản chí?

Hà Tấn trở mình một cái, tâm phiền ý loạn mà kéo chăn trùm kín đỉnh đầu.

Tới gần mười hai giờ, Hầu Đông Ngạn mới chậm chạp tắt máy chuẩn bị lên giường đi ngủ. Sau khi dọn dẹp đâu vào đấy, cậu ta loáng thoáng quay người lại, ngoài ý muốn phát hiện Hà Tấn vẫn còn lăn qua lộn lại, không khỏi kinh ngạc nói: “Mày vẫn thức? Mất ngủ à?”

Hà Tấn chật vật ló đầu ra khỏi tấm chăn, im lặng một lúc thật lâu mới nhịn không được mà hỏi Hầu Đông Ngạn: “Mày còn nhớ được bạn mạng cùng chơi game tám năm về trước không?”

Hầu Đông Ngạn sửng sốt: “Tám năm trước? Cấp hai? … Chuyện lâu như thế rồi, bố ai mà nhớ nổi!”

Hà Tấn thở dài, lẩm bẩm: “Thì bởi, ai mà nhớ được chứ…”

Lúc này Hầu Đông Ngạn mới kịp thời phản ứng: “Mày gặp được bạn cũ trong game à?”

Hà Tấn: “Ờ, người kia… còn nhớ rõ về tao.”

“Quào, lợi hại vl nha!” Hầu Đông Ngạn rúc vào ổ chăn, vô cùng hưng trí hỏi, “Sau đó thì sao?”

Hà Tấn: “Bọn tao ôn lại chút chuyện đã từng xảy ra hồi chơi chung… Rất có khả năng đối phương còn tưởng tao là con gái.” (=_=)

Nhiều năm vẫn nhớ lại còn tưởng nhầm là con gái, chẳng lẽ người kia có ý với Hà Tấn? — Hầu Đông Ngạn nhanh chóng phân tích luồng thông tin vừa mới nhận được, trêu chọc nói: “Nàm thao, túm lại là mày còn muốn che giấu hay không?”

Hà Tấn lại thở dài… Đúng vậy, cậu rất áy náy, nhưng khi đối mặt với một Thương Hỏa nghiêm túc như thế, lại không đành nói ra chân tướng.

Hầu Đông Ngạn: “Tấn đại ca này, để tao nói mày nghe, chơi cái game thôi, sau khi out rồi còn ai biết đến ai nữa đâu, nghĩ nhiều như thể để làm cái vẹo gì!”

Hà Tấn: “…” Ngay từ đầu cậu cũng ôm một tâm tình như thế đó! (=_=)

Bỗng Hầu Đông Ngạn nhớ ra một chuyện, phi thường phấn chấn mà quay sang nói với Hà Tấn: “Kể mày chuyện này nhé, trước đây không lâu tao có chơi 『 Mộng Huyễn Tiên Cảnh 』 và quen được một thằng bạn, bà xã trong game của nó lúc nào cũng đòi nó mua tặng trang bị này nọ, còn làm nũng giả vờ đáng yêu đủ kiểu, vô cùng không có lễ tiết… Mày đoán xem kết cục về sau như thế nào?”

Hà Tấn: “Vợ thằng kia là một tên lừa đảo?”

Hầu Đông Ngạn: “Cũng không tính là lừa đảo, chẳng qua chỉ là nhân yêu thôi~ Nói thế mày hiểu rồi chứ! Thế nhưng, dù bạn tao biết chuyện song vẫn không ly hôn, còn nói chơi thế rất vui rồi tiếp tục để thằng con trai kia làm nũng với mình mỗi ngày, dù sao thì nó cũng có tiền…”

Hà Tấn: “…”

Hầu Đông Ngạn: “Cho nên mới nói, cái loại chuyện này ấy mà, đa số đều là một người muốn đánh, một kẻ nguyện ý ăn đòn, ai chơi game mà chẳng hiểu. Game thôi, ai biết bên kia máy tính có phải là một con chó mặc áo hay không chứ… Tấn đại ca, mày đừng nghiêm túc quá, cuộc sống hiện thực đã đủ mệt, chẳng lẽ còn không cho phép người ta thả lỏng một chút ở trong thế giới ảo hay sao?”

Hà Tấn: “…” Hình như có chút đạo lý.

Sau khi được Hầu Đông Ngạn khai thông tư tưởng, Hà Tấn cảm thấy mình dường như cũng không quá cặn bã…

Hầu Đông Ngạn ngáp một cái: “Được rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, ngủ ngon ~ ”

Không bao lâu sau, giường bên vang lên tiếng ngáy rất nhỏ, Hà Tấn mệt mỏi khép đôi mắt lại, cảm thán — “vô tâm vô phế” thực sự là một loại tính cách khiến cho người ta phải hâm mộ tận đáy lòng…

Ở một phòng khác trong tòa nhà ấy, đã định sẽ có một người khác không thể ngủ ngon.

“Cửu Điện Hạ” gầm gừ trên kênh nói chuyện phiếm: “Đệt mợ! Vô Tình, mày ăn phải thuốc nổ đấy à!”

Tần Dương không thèm quan tâm, tiếp tục chọn tên Cửu Điện Hạ để tuyên chiến.

Cửu Điện Hạ nằm vật trên đất giả chết: “Đừng đến đây! Hôm nay mày ra tay quá tàn nhẫn, bố đã bị mày ngược đến không dậy nổi ý chí chiến đấu nữa rồi!”

Thương Hỏa Vô Tình: “…”

〖 Đấu trường Thần Ma số 6 〗: Người chơi 『 Thệ Thủy °』vào phòng.

Cửu Điện Hạ: “Ôi ~ Anh Thủy, anh đã đến rồi~~~ mau giúp em báo thù!

Thệ Thủy °: “…”

Thệ Thủy °: “Làm sao?”

Cửu Điện Hạ: “Hôm nay Vô Tình uống lộn thuốc! Nó lừa em đến rồi đơn phương tàn sát em! Mười tám lần rồi! Mười tám lần rồi đấy! Em đã chết đến mười tám lần!

Thệ Thủy đi đến bên người Cửu Điện Hạ, dạo qua một vòng: “Chậc chậc chậc, có phải mày nhắc đến vợ nó không?”

Thương Hỏa Vô Tình: “…”

Cửu Điện Hạ: “Vợ nào? Vô Tình có bà vợ nàooooo?”

Thệ Thủy °: “Mày không biết hả? Cái người vợ đã bỏ nó sáu năm, à không, đã bảy năm, không đúng, hình như là tám năm cmnr…”

〖 Đấu trường Thần Ma số 6 〗: Người chơi 『 Thương Hỏa Vô Tình 』tuyên chiến với người chơi『 Thệ Thủy °』!

Cửu Điện Hạ: “…”

Ba phút đồng hồ sau, Thệ Thủy chảy hai hàng mì lệ mà nằm vật xuống đất giống như Cửu Điện Hạ, còn gửi một cái tin nhắn mật qua chỗ đối phương: “Thấy chưa…”

〖 Tán gẫu mật 〗 Cửu Điện Hạ: “Thấy rồi, anh Thủy à, hãy nén bi thương…”

〖 Tán gẫu mật 〗 Thệ Thủy °: “Tao không phục… (T_T) ”

〖 Tán gẫu mật 〗 Cửu Điện Hạ: “Đứng lên chiến lại đi! Em ủng hộ anh!”

〖 Tán gẫu mật 〗 Thệ Thủy °: “Đêm nay thì đừng, tao với mày tiếp tục giả chết đi…”

〖 Tán gẫu mật 〗 Cửu Điện Hạ: “Anh Thủy, anh là cao thủ đệ nhất Thần tộc cơ mà… làm thế này coi sao được?”

〖 Tán gẫu mật 〗 Thệ Thủy °: “Mày còn trẻ người non dạ, không hiểu được đâu, kẻ bất khả chiến bại chính là kẻ cô đơn…”

Thệ Thủy đứng ở vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng của server, thực lực cũng tương đương với Thương Hỏa Vô Tình, cho dù kỹ thuật PK có kém hơn một chút thì hai người cũng có thể đánh với nhau một trận dài. Song Thương Hỏa Vô Tình lúc ấy chỉ còn lại nửa thanh máu đã đánh gục được đối phương, hiển nhiên hiểu rõ hôm nay Thệ Thủy không muốn đánh nhau, vì thế bỗng chốc cảm thấy chán nản.

Thương Hỏa Vô Tình: “Off.”

Vài giây sau, hắn liền biến mất ở giữa đấu trường.

Thệ Thủy nhanh chóng đứng dậy, một thân bạch y đai ngọc, phe phẩy chiết phiến trên tay, so với cái kẻ vừa mới quỳ rạp trên đất rồi ngã sấp mặt lờ đích thực là hai người hoàn toàn khác biệt.

Thệ Thủy °: “Thấy chưa…”

Cửu Điện Hạ: “Anh thắng!”

Đêm đã về khuya, cảm thấy trên người hơi lạnh, Tần Dương đứng dậy mặc thêm một chiếc áo khoác, tùy tiện rút ra một tờ giấy vẽ mấy vòng tròn ở bên trên, nhẹ gõ ngón tay trầm tư trong chốc lát, cuối cùng nhìn vào lỗ camera ở vòng tay thông minh, nói: “Gọi Bành Vũ Hạo.”

“Tích” một tiếng, quầng sáng hình vuông phóng ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là thanh niên đã gọi điện giục Tần Dương lên web trực tuyến vào tối nay. Cái mặt mập ú của hắn ở dưới luồng sáng âm u hắt ra từ màn hình máy tính lại càng lộ vẻ lôi thôi nhếch nhác.

Bành Vũ Hạo là trợ lý mà Flying network an bài cho Tần Dương, một con cú đêm với tình yêu game mãnh liệt. Hắn có lối sống ngược múi giờ, sáng năm tối chín (năm giờ tối dậy, chín giờ sáng ngủ), cho nên gọi cho hắn lúc này đương nhiên không hề tính là muộn.

“Ôi anh Tần, trễ thế mà còn chưa ngủ à, đặc biệt tới tạ lỗi với tôi sao?” Bành Vũ Hạo lớn hơn Tần Dương vài tuổi, nhưng bởi vì thực lực trong game không thể so sánh với Tần Dương nên mới sùng bái gọi một tiếng “anh”: “Tối nay anh bỏ boom khán giả khiến cho tôi bị trừ mất mấy trăm đồng tiền thưởng đấy nhé!”

Tần Dương một bụng buồn bực đang không chỗ trút, vì thế nói: “Tạ lỗi? Đến đấu trường đi, tôi liền tạ lỗi với ông.”

Bành Vũ Hạo lập tức xin tha thứ: “Tôi nói giỡn thôi mà!”

“Tìm ông có chuyện quan trọng đây,” Tần Dương biết đối phương nói đùa nên cũng không khách khí. Hắn quen biết Bành Vũ Hạo đã hai năm, tuy người kia không có vẻ ngoài chỉn chu, nhưng làm người lại cực nhiệt tình và nghĩa khí, móc nối trong giới game online cũng nhiều, “Ông có thể giúp tôi tìm tư liệu thật của một người tham gia sự kiện bốc thăm trúng thưởng mũ giáp thực tế ảo của 『 Thần Ma 』 không?”

Bành Vũ Hạo: “Để làm gì?”

Tần Dương: “Tìm người.”

Bành Vũ Hạo: “Người như thế nào?”

Tần Dương: “Server khu một, ID game là Tiểu tiên A Tấn, chủng tộc Tinh linh, hiện nay đang ở cấp 30, ngoài đời là sinh viên Hoa đại, tuổi tác tương đương tôi có lẽ là lớn hơn tôi một tuổi.”

Bành Vũ Hạo: “Nam hay nữ?”

Tần Dương: “Không biết.”

Bành Vũ Hạo: “Không biết?”

Tần Dương trầm ngâm một lát, giật giật môi: “Ừ, không biết.”

Bành Vũ Hạo ghi lại những thông tin cần thiết, bưng chén nước bên cạnh lên, vừa nhìn hình ảnh vòng tay thông minh phát ra vừa nhíu mày: “Ai thế? Cấp bậc thấp như vậy mà anh còn phải tự đi tìm, trực tiếp lên game hỏi không được sao, nhìn thấy tên anh người ta muốn ôm chân cũng còn không kịp…”

Tần Dương: “Vợ tôi.”

“Phụtttttt…” Bành Vũ Hạo hung hăng phun một ngụm nước lên màn ảnh máy tính!

Tần Dương lập tức bổ sung: “Trong game.”

Vô nghĩa! Đương nhiên Bành Vũ Hạo biết là trong game, nhưng hắn vẫn buồn bực: “Anh thế mà còn có vợ ảo?”

Mấy năm qua, mọi người đều biết “Thương Hỏa Vô Tình” không nói chuyện tình cảm trong game, nhưng lại quên mất vốn dĩ hắn đã có “phu nhân” rồi.

Tần Dương: “Không nói nhiều, tóm lại là ông có thể hay không thể, nói đi.”

Bành Vũ Hạo khụ khụ hai tiếng, giải thích: “Tôi không thể nói chắc nhé, khu tin tức an toàn thì chắc chắn là không vào được, tiết lộ thông tin cá nhân của người dùng sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, công ty game rất cẩn thận trong phương diện này. Hơn nữa 『 Thần Ma 』 hot như vậy, người tham gia rút thăm trúng thưởng cũng tới vài vạn, anh muốn tìm người thật chẳng khác nào xuống đáy biển mò kim… Thế nhưng, cũng không phải là không có cách, tôi quen một nhân viên trong công ty, có thể âm thầm tác động làm cho ID của người chơi này ngẫu nhiên trúng mũ giáp, đến lúc đó công ty game sẽ công bố điện thoại và địa chỉ người nhận giải, như vậy chúng ta sẽ tìm được thôi.”

Tần Dương: “Chờ đến khi mở thưởng… chẳng phải còn những một tháng nữa à?”

Bành Vũ Hạo: “Ít nhất là một tháng!”

Tần Dương dừng một chút, nheo nheo con mắt lại: “Được.” — Tám năm còn chờ nổi, một tháng có xá gì.

Cảm giác được sự nghiêm túc trong giọng nói của Tần Dương, Bành Vũ Hạo tò mò nói: “Cô ta lừa tiền hay là cướp sắc của anh mà phải tra thông tin thật thế, nếu nghiêm trọng thì cứ báo công an đi!”

Tần Dương: “Không phải, đừng nói bậy.”

Bành Vũ Hạo: “Anh xác định cô ta đã tham gia rút thăm trúng thưởng?”

Tần Dương: “Ừ, đêm nay người đó online, tôi đã hỏi, đối phương nói đã điền thông tin.”

Lúc này Bành Vũ Hạo mới kịp thời phản ứng: “Tôi khinh! Anh đột nhiên hủy bỏ chương trình trực tuyến là vì vợ anh online đấy hả!?”

Tần Dương: “Ờ.”

Suýt nữa thì Bành Vũ Hạo té từ trên ghế xuống, anten dò sóng hóng hớt bắt đầu quay với một vận tốc chóng mặt – OMG, chẳng thể ngờ được Tần Dương không phải “Vô Tình” mà chính là “Si Tình” nha… Người nọ là sinh viên Hoa đại? Ấy, thế chẳng phải cùng trường với Tần Dương sao! Nhưng mà đến giới tính còn không biết… Nghĩ đến đây, Bành Vũ Hạo tự nhiên có phần lo lắng, nếu mình tra được người kia là con trai, chẳng phải sẽ bị anh Tần phanh thây xé xác à?

Tần Dương: “Được rồi, tôi đi ngủ, chuyện âm thầm can thiệp vào hộp đen bốc thăm mũ giáp mà cần phí tổn gì cứ trực tiếp nói với tôi.”

Bành Vũ Hạo: “Này từ từ, lần sau gặp nhớ mời tôi…”

Hai chữ “ăn cơm” còn chưa nói ra khỏi miệng, tín hiệu đã bị cắt đứt rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top