Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Tôi đã từng muốn chống lại số mệnh, không cam tâm sống uổng một đời, nhưng thế giới không cho tôi phản nghịch.

Nếu tiếng khóc là lời chào đời đầu tiên của một đứa bé, cái tên là món quà đầu tiên mừng nó tới thế giới này. Có món quà tượng trưng cho điều ước tốt đẹp, có khi là niềm vui bất ngờ như một trò đùa, có khi...là một đống cứt chó.

Tôi không có ý tên tôi là cứt chó. Ninh Úc, Úc (1) trong "Úc úc bắc lâm" (2), Úc trong "Úc úc thương thương" (3), Úc trong hoa tulip (4), ý nào cũng hay. Nhưng không cần nghĩ cũng biết, phu nhân Ninh nhất định là đặt theo nghĩa Úc trong "Uất uất quả hoan bất đắc chí" (5).

(1) "úc" còn có phiên âm là "uất" 

(2) rừng phương Bắc um tùm (trích thơ)

(3) xanh um tươi tốt (thành ngữ)

(4) hoa tulip còn có tên là uất kim hương 

(5) sầu não, uất ức vì thất bại, không đạt được mục tiêu 

Nghe nói hôm làm giấy khai sinh, bà ta hết cách nên mới bỏ ra hai giây nghĩ ra cái tên này. Cũng may là bà ta không đặt mấy tên kiểu Ninh Bất Tài hay Ninh Rác Rưởi, nếu không tôi ra ngoài xã hội còn khổ hơn. Nếu muốn nói rõ nguyên nhân bà ta ghét tôi như thế, phải kể chuyện từ 100 năm trước.

Vào thế kỉ trước, một ngày nọ, thế giới đột ngột bị tấn công bởi một loại virus mới có thể gây chết người. Darwin chắc cũng không nghĩ ra vì sao loài người bỏ ra mấy triệu năm tiến hóa từ vượn thành người, nhưng chỉ cần một trăm năm đã bị virus tên là "c20" làm rối loạn con đường phát triển. Sự tiến hóa mang tính hệ thống của con người bị c20 đẩy ra khỏi đường rộng thênh thang, từ đây bước lên con đường chật hẹp, gồ ghề và đầy nguy hiểm.

Virus c20 rất giỏi ẩn mình và kháng thuốc, chỉ trong mấy tháng đã lan khắp toàn cầu, đến phòng nghiên cứu vaccine của các quốc gia phát triển nhất cũng bó tay chịu chết. Sau giai đoạn bùng phát mạnh mẽ, nó giết người bằng một quy luật kì quặc. Sau khi bị c20 tấn công, người có nhóm máu A và O miễn dịch hoàn toàn với virus, người nhóm máu B miễn dịch không hoàn toàn, còn những người thuộc nhóm máu khác hoàn toàn không chống lại được bệnh.

Phần lớn người thuộc nhóm máu AB và nhóm máu hiếm đều tử vong, thế giới sau khi bị c20 tàn phá chỉ còn sót lại ba nhóm máu A,B,O. Bên cạnh đó, virus gây ra biến đổi gen, người thuộc mỗi nhóm máu sẽ có những thay đổi khác nhau như mọc răng nanh, bộ phận sinh dục thay đổi cấu tạo, xuất hiện thời kì động dục cùng các triệu chứng "thú hóa" khác. Sau c20, ngoài phân chia giới tính bằng nhiễm sắc thể và bộ phận sinh dục, loài người có thêm hệ giới tính ABO. Hệ giới tính này được chia theo nhóm máu truyền thống, người thuộc ba nhóm máu A, B, O được gọi tương ứng là "Alpha", "Beta", "Omega".

Nhiễm sắc thể quy định tôi là nam, cơ thể tôi ngoài bộ phận sinh dục hoàn chỉnh của nam giới còn có khoang sinh sản không hoàn chỉnh. Tôi thuộc nhóm máu B, bác sĩ kết luận tôi là nam Beta. Chuyện này khiến phu nhân Ninh sốc vô cùng, bởi nhóm máu quyết định địa vị xã hội của không chỉ mình tôi mà cả bà ta nữa.

Biến đổi gen khiến Beta cả nam và nữ đều có khả năng sinh sản, nhưng khả năng này rất hạn chế. Khoang sinh sản sau khi được dùng một lần sẽ như bóng bay nổ, rất khó dùng thêm đến lần thứ hai. Bởi vậy, chúng tôi chỉ có thể sinh một đứa con.

Tôi nghe nói bố tôi là một alpha giàu có. Dựa theo quy luật di truyền, tôi có thể thuộc bất kì nhóm máu nào trong 4 nhóm máu. Khi đó, người đàn ông kia đã thống nhất với phu nhân Ninh rằng nếu bà ta sinh ra A hoặc O sẽ được bước chân vào nhà ông ta. Phu nhân Ninh đánh cược cơ hội duy nhất của mình, đánh cược tương lai của mình, một lòng mong sinh được quý tử. Tiếc thay, bà ta thua, tôi chỉ là một kẻ ngốc. Mỗi nhóm máu chiếm tỉ lệ 25%, nếu sinh ra AB thì chết đi cũng được, khéo thay tôi lại là đứa trẻ bà ta không mong đợi nhất. Nếu nói mỗi giống loài đều phân biệt tầng lớp, nam Beta vừa tầm thường vừa vô dụng có lẽ phải đứng dưới đáy xã hội ABO.

Bà ta có lý do ghét tôi, nhưng tôi luôn tưởng rằng bà ta không đến nỗi hận tôi. Tôi cũng ngây thơ quá rồi.

"Mẹ nói lại lần nữa đi, con... con không hiểu lắm"

Tôi ngẩng đầu hoảng hốt, thìa bạc rơi xuống cốc cafe tạo ra tiếng "keng" chói tai. Ninh Thi nhìn tôi bình thản rồi nói lại lần nữa theo ý tôi.

"Mày gả cho Tống Bách Lao đi."

Tôi sững sờ nhìn bà ta, mất rất lâu cũng không phản ứng lại được.

"100 triệu." Bà ta không hề thấy lời nói của mình có gì sai, "Tiền nong có thể đàm phán."

Tôi há miệng nhưng không thốt ra được tiếng nào. Việc phu nhân Ninh bỗng chủ động hẹn gặp sau nhiều năm không liên hệ làm tôi tưởng lần này sẽ không giống trước kia. Tôi tưởng chúng tôi sẽ gặp lại dưới danh nghĩa mẹ con giản đơn. Tôi tưởng bà chỉ muốn ôn chuyện với tôi. Đáng tiếc, tưởng tượng của tôi không thành hiện thực. Bà ta vừa mở miệng đã ép tôi lấy chồng, đối tượng còn là Tống Bách Lao...

"Vấn đề không phải tiền nong. Mẹ đi tìm người khác đi, con không có hứng thú."

Tôi làm bộ muốn đứng dậy rời đi. Thấy thế, bà ta chậm rãi nâng giá, "Mày còn nhớ con mày không? Nếu mày đồng ý cưới, mẹ sẽ cho mày biết đứa bé kia đang ở đâu."

Tôi nghe bà ta nói thì khựng lại. Quả thực chúng tôi có cãi vã thế nào cũng không thể phủ nhận không ai hiểu con bằng mẹ. Bà ta đúng là biết cách uy hiếp tôi, biết làm sao chọc vào nỗi đau của tôi. Bảy năm qua tôi cố quên đi kí ức quá khứ, thậm chí lúc tắm cũng không dám nhìn cơ thể mình. Vậy mà bà ta chỉ nói một câu đã khiến bao cố gắng đổ sông đổ bể.

Tôi nhìn bà ta, bà ta cũng nhìn thẳng lại. Hai chúng tôi giẳng co một lát, cuối cùng tôi vẫn phải ngồi xuống rồi cẩn thận hỏi lại: "Mẹ...mẹ nói rõ đi, đứa bé nào?"

"Còn đứa nào nữa?" Ninh Thi nhếch khóe miệng như đang mỉm cười, dường như đã nắm chắc phần thắng, "Đứa con hoang từ bảy năm trước của mày ấy."

Lời bà ta như một bàn tay khổng lồ xé rách vết thương đã kết vảy sâu trong lòng tôi. Từng chữ từng câu như con dao đâm vào máu thịt khiến mỗi lần tim đập đều gây ra cơn đau dai dẳng. Tôi nhìn bà ta chăm chú hòng nhìn ra lời nói dối ẩn giấu trong đôi mắt kia. Tiếc thay, phu nhân Ninh diễn giỏi lắm, xưa nay đều đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, làm sao dễ để tôi nhìn thấu như thế.

"Không thể có chuyện đó..." Tôi vô thức xoa bụng dưới. Dù cách lớp áo nhưng vết sẹo kia vẫn như ngọn lửa thiêu cháy da thịt, như thể muốn rách ra lần nữa rồi chảy máu đầm đìa.

"Không có gì là không thể," Ninh Thi cười khẩy, "Năm đó mẹ giữ lại đứa bé, đơn giản vậy thôi. Mày muốn gặp nó thì nghe lời mẹ, nếu không muốn gặp thì coi như mẹ chưa nói gì. Chúng ta có thể bàn điều kiện khác."

Lời này chẳng khác nào ngầm ám chỉ rằng dù tôi không bị đứa trẻ lay chuyển, bà ta cũng sẽ nghĩ cách khiến tôi phải đồng ý. Nếu tôi nhẫn tâm một chút, đáng lẽ nên đứng dậy đi ngay khi bị uy hiếp như vậy. Nhưng bà ta rất hiểu tôi, bà ta biết chỉ cần nắm lấy điểm yếu này thì thừa sức đối phó tôi. Bà ta dùng mưu hèn kế bẩn nhường này, nào giống đang nói chuyện với con đẻ, quả thực chẳng khác nào đang đối mặt kẻ thù.

Tôi hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không ngăn được giọng nói run rẩy, "Phu nhân, con là con của mẹ. Mẹ con mình bảy năm không gặp, mẹ vừa thấy con đã phải nói những chuyện này à?"

Bà ta lặng yên nhìn tôi thoáng chốc, rồi hơi híp mắt lại cười cười, "Nếu mày không thích mở đầu như thế này, chúng ta bắt đầu lại cũng được. Gần đây con sống thế nào?"

Tôi cũng không ưa màn dạo đầu này, chỉ gượng cười, "Tốt lắm."

"Thế à?" Bà ta nhìn tôi dò xét, "Nhưng mẹ nghe nói hai năm trước mày bị tịch thu chứng chỉ thợ làm bánh, vậy cũng coi là "tốt lắm" hả? Mẹ không hiểu "tốt" trong miệng mày là ý gì."

Hôm nay phu nhân Ninh ăn diện lộng lẫy, tóc dài óng mượt, chiếc cổ thon gầy trắng trẻo mang dây chuyền kim cương hình giọt nước. Bà ta sờ dây chuyền theo thói quen, làm như vậy người khác sẽ để ý đến cổ, từ đó phát hiện vết cắn đáng sợ sau cổ bà ta.

Bà ta lúc nào cũng phí công làm mấy chuyện vô ích, ám ảnh với việc giả làm Omega. Vấn đề là tại giới thượng lưu mà bà ta quan tâm, những Alpha và Omega với khứu giác bén nhạy sao có thể bị lừa phỉnh. Bọn họ chỉ giả vờ giả vịt tiếp chuyện bà ta, quay đi một cái sẽ cười nhạo bà ta bắt chước bừa bãi. Thế nhưng, bà ta đúng là rất giỏi học đòi cái thói kiêu căng trịch thượng của Omega.

"Mẹ điều tra con."

Bầu không khí dần căng thẳng khiến cả hai chúng tôi đều cất đi nụ cười.

"Mày ăn cắp tác phẩm của Omega nhà người ta rồi bị cuộc thi bánh ngọt quốc tế hủy tư cách dự thi, sau đó vì đánh người trong cuộc thi mà bị tịch thu và hủy bỏ chứng chỉ hành nghề. Chuyện lớn như vậy còn cần mẹ điều tra à? Cái hôm mày ở Pháp chạy về như chó mất chủ, Chu Ly đã mang chuyện của mày ra nói trước mặt tao, làm bộ "quan tâm" tao. Nhờ phúc của mày, suốt mấy tháng tao sống ở nhà họ Chu không ngóc đầu lên được, sắp mất hết cả mặt mũi rồi!"

Tôi hơi cong ngón tay, "Con không ăn cắp, con..."

"Thế thì sao?" Bà ta ngắt lời tôi với vẻ chế nhạo, "Chẳng ai quan tâm quá trình, người ta chỉ nhìn kết quả. Ninh Úc, mẹ nuôi mày từ bé đến lớn cực khổ biết bao, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mày. Dù mày là beta, mẹ vẫn nuôi nấng mày tử tế, cho mày học trường danh giá, mời thầy giỏi về cho mày, đến khi mày mang thai con hoang mẹ lại chạy theo chùi đít cho mày. Rốt cuộc mày còn gì không hài lòng?"

Câu cuối cùng sánh ngang lời truyền giáo, sức công phá của nó kinh hồn đến mức tôi thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, thậm chí còn hơi buồn nôn. Từng mảnh vỡ kí ức lần lượt lướt qua trong tâm trí tôi. Bà ta ngày nào cũng áo quần thướt tha, lên xe của đủ loại alpha, uống rượu đến khi say khướt mới về nhà. Bà ta khóc lóc rồi lấy đầu thuốc lá dí lên người tôi, hỏi tôi tại sao lại là beta. Bà ta đẩy tôi đến trước mặt Chu Ly, kêu tôi gọi hắn ta là anh trai. Bà tay quăng một xấp tiền trước mặt tôi, mắng tôi làm bà ta mất mặt, kêu tôi cút đi càng xa càng tốt...

Bây giờ, bà ta lại hỏi tôi có gì không hài lòng.

"Không, con không có gì bất mãn." Tôi nắm tay chặt tới mức móng tay cắm thật sâu vào da thịt, "Con rất biết ơn mẹ đã nuôi con lớn."

"Nếu không có gì bất mãn thì đừng trưng cái mặt đấy ra cho mẹ xem." Ninh Thi hơi nhướng mày, nhẹ nhàng tựa vào ghế, sau đó nói lại chủ đề ngày hôm nay, "Mẹ nuôi mày lớn từng này tốn bao nhiêu công sức, giờ cũng đến lúc mày đáp lại rồi. Nếu mày gả cho Tống Bách Lao, mẹ cho mày 20 triệu làm của hồi môn, sau đó nói chỗ ở của con mày. Thế nào?"

Giữa lúc hoảng hốt, tôi như quay về thời bé. Khi ấy, Ninh Thi luôn dặn tôi lúc có người khác ở cạnh phải gọi bà ta là "Phu nhân", nếu nghe lời bà ta sẽ mua kẹo cho tôi. Dù trong lòng không muốn, tôi vẫn chịu nghe lời vì chút ngon ngọt kia. Ninh Thi trong tay có kẹo, cũng có quyền lực kiểm soát tôi.

Tôi từng cho rằng Ninh Thi đã mất đi lợi thế của kẹo ngọt, còn tôi cũng sẽ không bị bà ta ép buộc. Tiếc thay, dù thế giới biến động đến vật đổi sao dời, quan hệ của chúng tôi vẫn chẳng hề thay đổi.

"Làm sao con tin được mẹ chuyện đứa bé?" Tôi im lặng hồi lâu mới lên tiếng

Bà ta lấy điện thoại ra với vẻ khinh bỉ, bấm bấm một lát rồi xoay màn hình về phía tôi. Tôi vừa thấy bức ảnh một đứa trẻ bảy, tám tuổi đã kích động đến mức nghiêng người qua cướp lấy điện thoại, nhưng điện thoại bị bà ta giật về trước một bước.

Phu nhân Ninh thả điện thoại vào trong túi xách, "Đợi nửa năm mẹ sẽ dẫn thằng bé đến gặp mày. Mày là beta, cưới alpha cũng chẳng mất mát gì. Đám cưới này lợi đủ mọi đường, mày không chỉ có được tiền tài danh dự mà người khác khó với tới, còn được đoàn tụ với con trai. Ninh Úc, nếu mẹ là mày, mẹ đã đồng ý từ nửa tiếng trước rồi."

Tôi cắn môi, lòng bàn tay ẩm ướt vì mồ hôi, còn trong đầu chỉ có bóng dáng của đứa trẻ. Tuổi cũng xấp xỉ, tuy không thấy rõ mặt mũi nhưng có vẻ là một bé trai xinh xắn, không lẽ...năm ấy Ninh Thi thực sự giữ được đứa bé?

Tôi nâng ly cafe đã nguội lạnh lên rồi uống một hớp lớn, mãi sau mới tỉnh táo lại, "Tại sao lại là con? Chu Ly chẳng phải là lựa chọn tốt hơn à?"

Mười năm trước tôi theo Ninh Thi vào nhà họ Chu. Lần đầu nhìn thấy Chu Ly, tôi cứ ngỡ mình gặp tiên giáng trần. Hắn ta quả thực là Omega đẹp nhất tôi từng thấy. Chu Ly là con cả danh chính ngôn thuận của nhà họ Chu, lại là Omega, vì sao bọn họ lại phải dờ đến tôi? Chẳng lẽ Tống Bách Lao còn nhớ đến ân oán thời học sinh nên mới thề không kết hôn với Chu Ly? Nếu vậy, hắn còn ngứa mắt tôi hơn mới đúng, dù gì tôi với hắn còn có thù lớn hơn.

"Chu Ly?" Vừa nghe đến cái tên này, mặt mũi Ninh Thi trở nên rất khó coi. Thật khó tưởng tượng đôi môi đỏ tao nhã của bà ta có thể phun ra lời lẽ cay nghiệt như vậy, "Sau khi quyết định chuyện cưới xin với nhà họ Hạ, tên tiện nhân kia hí hửng đi bar tiệc tùng, cuối cùng vì kì động dục đến sớm nên bị alpha khác đánh dấu. Bình thường giả bộ giỏi lắm nhưng cũng chỉ là con đ* mà thôi."

Xem ra trong mấy năm tôi không ở nhà họ Chu, hai người này vẫn tranh đấu kịch liệt như trước. Tôi rất khó tưởng tượng một kẻ xinh đẹp, thông minh như Chu Ly lại mắc sai lầm cấp thấp như này.

"Nhưng con còn không phải họ Chu."

Ninh Thi không phản bác, "Tống Bách Lao cũng đâu phải họ Hạ."

"Hắn là con riêng đàng hoàng của nhà họ Hạ, nhưng con không phải."

Phu nhân Ninh có ngoại hình tuyệt sắc nên rất được lòng các quý tộc thượng lưu. Để bò lên được giường Chu Vân Sinh, bà ta cũng phải mưu mô không ít thủ đoạn. Đáng tiếc, Chu Vân Sinh cũng giống nhiều alpha khác, cái gì cũng cho, chỉ không cho danh phận. Bởi vậy, đến giờ bà ta cũng chưa có tên trong dòng họ, vẫn mãi chỉ là người tình của Chu Vân Sinh. Tôi thân là con của tình nhân lại muốn đại diện nhà họ Chu làm đám cưới, lấy đâu ra tư cách này?

Ninh Thi sờ dây chuyền một cách tự nhiên rồi cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, "Nếu mày đồng ý, Vân Sinh sẽ để mẹ chính thức bước vào nhà họ Chu."

Thì ra tôi chính là tấm vé thông hành để bà ta được gả vào cửa nhà giàu. Bà ta luồn cúi mười mấy năm, nỗ lực lâu như vậy, tuyệt đối không thể từ bỏ cơ hội khó có được. Bà ta sẽ không từ thủ đoạn mà ép tôi đồng ý cuộc hôn nhân này, có khi uy hiếp hay dụ dỗ cũng chỉ là món khai vị thôi.

"Nếu...con không đồng ý, mẹ định làm gì?" Tôi thử thăm dò.

Ninh Thi nhíu mày, dù đang cười nhưng ánh mắt lạnh như băng, "Ninh Úc, nếu mày đã hỏi, mẹ cũng không vòng vo nữa. Vì mày, mẹ đã mất một cơ hội, nếu lần này mày còn làm hỏng, khiến tao khó xử ở nhà họ Chu, mày đừng trách tao trở mặt vô tình. Mày không muốn biết tao sẽ xử mày và con mày thế nào đâu."

"Đừng...đừng động đến nó!" Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, tôi đã hoàn toàn tin lời giải thích của bà ta về đứa bé.

Tôi sợ vô cùng. Tôi sợ trong bảy năm này Ninh Thi không đối xử tốt với thằng bé, càng sợ sau này nó sẽ trở thành một tôi thứ hai.

"Đương nhiên, nếu mày ngoan ngoãn, sẽ không có chuyện gì xảy ra." Có lẽ Ninh Thi thấy sắc mặt tôi không ổn nên nhanh chóng mềm giọng, "Tống Bách Lao có gì không tốt? Nó chẳng ngại mày là beta. Được gả cho nó là chuyện bao nhiêu Omega cầu còn chẳng được, mày nên thấy may mắn, nên biết thế nào là đủ."

Tôi nắm tay thật chặt, trái tim đập mạnh đến nỗi như sắp phá tan lồng ngực.

"Hắn sẽ không cưới con."

Ninh Thi nói, "Nhưng nó đồng ý rồi."

Tôi mở to mắt vì kinh ngạc, quả thực choáng váng đến ngây người rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top