Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Tôi từng tự hỏi nếu mình là Alpha có phải cuộc sống sẽ dễ thở hơn không. Đáp án chẳng cần nói cũng biết.

Tống Bách Lao và Lạc Thanh Hòa cãi vã xong thì rời đi trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ. Một lúc sau Lạc Mộng Bạch cũng đi mất. Giữa lúc ấy, Tống Mặc vẫn trốn trong chăn, nhóc rầu rĩ không nói lời nào, gương mặt xìu xuống khiến người ta đau lòng. Dù mới năm tuổi nhưng chuyện cần biết nhóc đều biết cả rồi. Đến giờ tôi vẫn còn ký ức hồi bốn, năm tuổi, thậm chí còn nhớ mang máng mấy nhân tình của Ninh Thi.

Bà ta từng có một người bạn trai không cao lắm so với Alpha, còn hơi mập nữa, nhưng là người vô cùng dí dỏm, lúc nào thấy tôi cũng trêu đùa. Tôi cực kì thích ông ấy, luôn mong mỏi người kia có thể thành "bố" mình, hễ rảnh rỗi là lại hỏi Ninh Thi khi nào hai người kết hôn. Ninh Thi nghe vậy thì bóp mũi tôi rồi trách yêu tôi mới tí tuổi đầu đã ranh mãnh, nhưng bà ta chẳng thể giấu nổi ý cười đong đầy nơi đôi mắt. Bà ta vui thì tôi cũng dễ thở hơn. Trong ký ức của tôi, khoảng thời gian ấy ngày nào cũng là ngày nắng, cuộc sống tươi đẹp đến kì lạ.

Thế nhưng, một ngày nọ, mây đen ùn ùn kéo tới, vợ của người đàn ông kia tìm tới cửa. Tôi bị nhốt trong phòng không thoát ra được, chỉ có thể đập cửa trong tuyệt vọng. Tiếng khóc của tôi hòa cùng tiếng gào khóc, chửi rủa thậm tệ của Ninh Thi ở bên ngoài. Chờ đám người kia đi hết, Ninh Thi đã thương tích đầy mình. Lúc mở cửa cho tôi, bà ta thảm đến nỗi đôi mắt sưng húp, tóc tai bù xù mà vẫn vờ như không có chuyện gì, chỉ yên lặng ngồi xổm xuống quét nhà, thu dọn căn phòng lộn xộn.

Tôi thấy vết bầm tím ở khóe mắt bà nên không kìm được mà chạy đến hỏi: "Mẹ có đau không?"

Cái tay cầm khăn lau của Ninh Thi khẽ run như đang cố gắng kiềm chế cái gì. Tôi còn chưa nhận ra bà ta sắp bùng nổ nên vẫn không sợ chết mà hỏi dồn: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Ninh Thi bỗng ngẩng đầu, gương mặt biểu lộ cảm xúc vô cùng phức tạp. Thứ tâm tình ấy không phải đau khổ, cũng không phải phẫn nộ, nhưng dường như sắc thái nào cũng có một chút. Lớn rồi tôi mới biết, biểu cảm ấy có tên là căm hận. Bà ta trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, làm cho tôi hơi sợ hãi lùi về sau. Có lẽ Ninh Thi bị kích thích bởi hành động của tôi, bà ta vừa đánh bôm bốp lên tay tôi vừa mắng tôi là của nợ, nếu không vì tôi bà ta cũng chẳng bị ức hiếp như vậy.

Dù lúc ấy tôi không hiểu tranh chấp tình cảm của Ninh Thi với người khác, cũng chẳng biết thế nào là con giáp thứ mười ba (1), nhưng tôi vẫn thấm thía chuyện Ninh Thi căm ghét tôi. Nếu bà ta vui thì sẽ dịu dàng với tôi một chút, trông cũng ra dáng một bà mẹ. Thế nhưng, khi cuộc sống không suôn sẻ, bà ta sẽ coi tôi là ngọn nguồn mọi bất hạnh, đổ hết chuyện không may lên đầu tôi, hơi tí là đánh là chửi. Tuy những kí ức khác đều mơ hồ, nhưng người đàn ông kia, vợ ông ta và trận đòn roi của Ninh Thi mãi khắc sâu trong đầu tôi suốt bao năm.

(1) Từ đồng nghĩa là tiểu tam hoặc Tuesday

Bài học kinh nghiệm đầy máu và nước mắt của Tống Mặc, Tống Bách Lao và cả tôi nữa không ngừng nhắc nhớ tôi tầm quan trọng của cha mẹ với quá trình trưởng thành của con trẻ. Thế nhưng, dẫu rằng họ chẳng đáng tin cậy, ít ra chúng tôi còn có cha có mẹ. Con trai của tôi thì sao? Những năm qua thằng bé sống thế nào? Tôi càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng bất an, cuối cùng không thể kìm được mà gửi tin nhắn hẹn gặp Ninh Thi, yêu cầu bà ta cung cấp thêm thông tin về thằng bé.

Ninh Thi đồng ý rồi gửi địa chỉ một quán cafe để tôi đi thẳng tới. Tôi chần chừ một lát mới báo với mợ Cửu mình muốn ra ngoài. Nghe vậy, mợ lập tức gọi xe cho tôi. Vốn đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng trước khi ra cửa lại có chuyện ngoài ý muốn. Tống Mặc không chịu cho tôi đi.

Lúc nhóc ốm, ngày ngày tôi đều ngồi bên giường đọc truyện cổ tích cho nhóc, vậy nên quan hệ của chúng tôi tốt lên rất nhanh. Bây giờ nhóc dính tôi vô cùng, hễ mở mắt ra là chạy sang gọi tôi dậy, còn chia sẻ đồ chơi và đồ ăn của nhóc với tôi. Dù vậy, tôi không ngờ nhóc quấn mình đến mức không muốn rời xa một giây một phút nào.

"Chú sẽ về ngay thôi, con ở nhà chờ chú được không." Tôi "mặc cả" với nhóc.

Tống Mặc ôm riết lấy chân tôi không buông, "Không chịu đâu."

Tôi hết cách, chỉ đành cầu cứu mợ Cửu. Mợ khuyên nhóc một hồi, nhưng cũng không nói lại được nên đành từ bỏ, tỏ vẻ mợ cũng bó tay.

"Hay cậu đưa tiểu thiếu gia đi cùng." Mợ đề xuất.

Tôi do dự một lát, nhưng vì vẫn còn sớm mà quán cafe kia rất gần trụ sở Hạ Thịnh nên bèn nói, "Vậy cháu đưa Mặc Mặc đi tìm bố nó rồi gửi nhờ một lúc. Bao giờ cháu xong việc thì lại đón về."

Mợ Cửu dĩ nhiên không có ý kiến, mợ còn bảo mợ vừa khéo mới làm xong ba lọ tương thịt bò, muốn nhờ tôi mang hai lọ cho Tống Bách Lao, lọ còn lại gửi Lý Tuần. Tuy ở nhà ngày ba bữa đều do bếp trưởng phụ trách, chay mặn đủ cả, dinh dưỡng cân bằng, nhưng tương thịt bò của mợ Cửu vẫn đỉnh nhất, đến bếp trưởng gắn sao Michelin cũng không đọ được tay nghề của mợ.

Tôi cầm theo vài lọ tương rồi ngồi xe cùng Tống Mặc vào khu vực nội thành. Có lẽ bởi sống trong núi quá lâu, tôi nhìn phố phường đông vui náo nhiệt ngoài cửa xe mà ngỡ như đang mơ. Tống Mặc thì quỳ gối ngắm cảnh vật bên ngoài với ánh mắt tò mò thích thú, chẳng biết nhóc thấy gì mà bỗng vỗ lên cửa kính xe. Nhóc vừa quay lại nhìn tôi vừa chỉ chỉ phía ngoài: "Bánh ngọt kìa!"

Tôi dựa sát vào xem thử rồi bỗng ngẩn người. Xe chúng tôi vừa khéo dừng trước tiệm bánh Hứa Mỹ Nhân. Vì phía trước là đèn đỏ, mà con đường lại khá hẹp, từ chỗ tôi có thể thấy rõ đủ loại bánh ngọt đẹp mắt trong tủ kính đối diện dòng người qua lại.

Tống Mặc có vẻ rất thích bánh ngọt. Nhóc không chỉ ham ăn mà tuổi còn nhỏ đã xem tôi livestream. Sở thích này không giống mấy tên Alpha hiếu thắng cho lắm.

"Con muốn ăn không?" Tôi hỏi.

Tống Mặc sáng mắt lên, gật gật đầu ra chiều thèm lắm. Tôi đã quyết tâm làm một người bố tốt, giờ làm sao có thể nhẫn tâm để nhóc thất vọng dễ dàng như thế. Tôi xoa xoa đầu nhóc: "Vậy chúng ta xuống mua nhé." Nói xong, tôi nhờ tài xế tìm chỗ đỗ xe tạm thời rồi dẫn Tống Mặc xuống xe.

Hai năm qua, dưới sự quản lý của Hướng Bình và Thường Tinh Trạch, Hứa Mỹ Nhân đã không còn là tiệm bánh truyền thống mà biến thành cửa hiệu "hot" hàng thật giá thật (2). Dòng người xếp hàng kéo từ trong tiệm ra tới hơn mười mét ngoài cửa. Tôi dắt Tống Mặc đến trước tủ kính để nhóc chọn vị bánh mình thích. Nhóc tần ngần mãi, cuối cùng chọn một chiếc "mixed berry cheesecake" (3).

(1) Từ gốc là "võng hồng", chỉ những người, vật, hiện tượng hot trên mạng

(3) Mixed berry cheesecake là một loại cheesecake được trang trí nhiều loại quả berry, phổ biến nhất là dâu và việt quất. Berry cũng chẳng có từ tiếng Việt nên quất luôn cả cụm tiếng Anh cho lành.

"Vậy chọn cái này đi." Tội đang định tìm phía cuối hàng, nhưng vừa đứng dậy thì thấy một cô gái trẻ mặc đồng phục bếp chạy vội từ trong cửa hàng ra.

"Đàn anh!" Con bé ôm lấy tôi nghẹn ngào, làm tôi suýt nữa thì ngã chổng vó. Tôi vừa cố đứng vững lại vừa dở khóc dở cười mà vỗ lưng em: "Tiểu Trúc, lâu rồi không gặp."

Tiểu Trúc là đàn em của tôi, cũng là học trò cuối cùng của thầy. Tuy thời gian học với thầy ngắn nhất nhưng vì con bé ngây thơ lại đáng yêu nên được thầy rất cưng.

"Anh ơi em nhớ anh lắm!"

Tiểu Trúc kể lể tâm sự nỗi niềm mong nhớ với tôi mà hai mắt rưng rưng. Biết tôi mang trẻ con tới mua bánh ngọt, em bảo tôi chờ bên ngoài rồi chẳng mấy đã cầm một cái túi giấy nhét vào tay tôi. Tôi mở ra xem thì thấy có khoảng năm, sáu loại bánh khác nhau, trong đó có cả vị yêu thích của Tống Mặc. Tôi định gửi tiền nhưng Tiểu Trúc không chịu nhận.

"Không cần đâu, coi như em khao." Tiểu Trúc cười ngại ngùng, "Lần sau anh nhớ mời em uống rượu là được. Em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm."

Tiểu Trúc thích uống rượu mà uống cũng rất khá, có lẽ đây chính là một trong những lý do thầy yêu quý chiều chuộng con bé. Có vẻ sau khi tôi đi khỏi Hứa Mỹ Nhân, Hướng Bình cũng không gây khó dễ cho mấy người ở lại, chắc hắn ta còn nhớ chút tình nghĩa thuở xưa. Vậy là tốt rồi, nếu như vậy thầy cũng không đến nỗi lo lắng quá.

Tôi nắm tay Tống Mặc rồi vẫy tay tạm biệt với Tiểu Trúc. Lúc quay người, nụ cười còn nở bên môi thì bỗng thấy Thường Tinh Trạch khoanh tay trước ngực nhìn tôi lạnh lùng, trông chẳng khác nào âm hồn ám sau lưng. Tôi còn cạn lời với tên này hơn cả Hướng Bình nên chỉ muốn tránh thật xa.

"Cậu diễn giỏi thật."

Tôi lướt qua cậu ta đi về phía trước, nghe được lời này thì dừng bước lại, còn tiếng nói của cậu ta vẫn cất lên từ tít đằng sau: "Lại còn làm bộ như bị chúng tôi bắt nạt thảm lắm ấy, hóa ra là thiếu gia nhà giàu đi trải nghiệm cuộc sống khó khăn."

Tôi quay người lại nhìn Thường Tinh Trạch đang nhếch môi nở nụ cười chế giễu. Thấy ánh mắt tôi hướng về phía mình, cậu ta không chịu yếu thế mà trừng mắt: "Hôm nay cậu tới làm gì, ra oai à? Đừng tưởng cậu bay lên cao thì có thể đạp lên đầu lên cổ tôi, đừng có mơ hão!"

Mục tiêu cuộc sống của tôi trước nay chẳng liên quan tới cậu ta. Tôi cũng không ấp ủ cái loại lý tưởng cuộc đời như chà đạp tên này. Cậu ta thốt ra câu kia mà chẳng tự mình biết mình.

"Anh Tinh Trạch, anh đừng to tiếng..." Tiểu Trúc nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó xử.

Thường Tinh Trạch liếc con bé sắc lẻm: "Cô đi vào cho tôi!"

Tiểu Trúc ngay tức khắc không dám nói thêm gì. Bây giờ Beta khó tìm việc nên con bé cũng phải nhìn mặt "bà chủ". Em chỉ đành vào trong, nhưng trước khi đi vừa vẫy tay tạm biệt vừa nháy mắt tỏ ý tôi không cần bận tâm.

Lúc này đã có khách đang xếp hàng chú ý tới chúng tôi. Tôi không muốn lằng nhằng với Thường Tinh Trạch nên định đi, nhưng khi ánh mắt chạm đến cái vẻ kiêu căng phách lối của cậu ta thì dù ít dù nhiều cũng thấy bực mình. Khi tôi làm bánh cậu ta tiệt đường sống của tôi, lúc tôi livestream cậu ta cũng chẳng để yên, giờ muốn gì nữa, muốn tôi ly hôn với Tống Bách Lao à?

"Tiệm bánh này là tâm huyết của thầy. Mấy người muốn làm thì làm cho cẩn thận, đừng có làm hỏng. Còn về tôi... Tôi là thiếu gia hay ăn mày cũng không liên quan đến cậu, không cần phải giải thích với cậu. Cậu và Hướng Bình tự đi mà sống tốt đi." Nói xong, tôi ôm lấy Tống Mặc rồi bước nhanh ra khỏi Hứa Mỹ Nhân mà không ngoái đầu lại.

Lúc quay lại xe, tim tôi vẫn đập thình thịch. Tôi hơi hối hận vì không quay lại liếc Thường Tinh Trạch một cái, không biết sắc mặt cậu ta có khó coi không. Khi tới Hạ Thịnh, Lý Tuần đích thân xuống tầng một đón chúng tôi, còn nói Tống Bách Lao đang bận ít việc nên có thể phải tới phòng chờ ngồi một lát. Thang máy vừa mở, chúng tôi đã nghe được tiếng quát mắng của Tống Bách Lao vang khắp cả tầng, đến Tống Mặc cũng không kìm được mà nắm chặt tay tôi. Giờ tôi mới hiểu "việc" trong miệng Lý Tuần rốt cuộc là việc gì.

Trong lúc tôi và Tống Mặc ngồi xuống sofa ở bên ngoài, Tống Bách Lao còn đang phê bình cấp dưới ở phòng trong. Kính thông minh đã chuyển từ trạng thái trong sang mờ nhưng âm thanh vẫn rõ mồn một.

"Tôi mời ông tới để làm nghiên cứu sáng chế, không phải viết luận văn. Tôi muốn kết quả, muốn thành công chứ không cần dữ liệu vô dụng!"

"Thực lòng xin lỗi Tổng giám đốc! Xin Tổng giám đốc cho tôi ít thời gian, tôi nhất định sẽ nghiên cứu ra thành quả..."

"Một tháng. Một tháng sau nếu còn không tiến triển, ông mang tổ của ông cút đi!"

Lát sau, nhà khoa học trung niên bị Tống Bách Lao mắng đến xanh mặt, không ngóc đầu lên nổi đẩy cửa ra, thấy tôi và Tống Mặc chờ bên ngoài thì ngẩn người, gật đầu với chúng tôi một cách mất tự nhiên rồi bước vội về phía thang máy. Lý Tuần nhìn bóng dáng ông, thở dài: "Ông Trương thật ra là người tốt, chỉ là hạng mục nghiên cứu mãi không tiến triển. Sắp hai, ba năm rồi, mà tiền cứ đốt vào đó, chẳng trách Tổng giám đốc Tống nổi giận."

"Khó nghiên cứu lắm à?" Tôi hỏi phụ họa.

"Hạng mục có liên quan đến kéo dài thời hạn sử dụng của pin năng lượng kiểu mới. Bàn về độ khó thì đúng là rất khó."

Tôi gật đầu mà nửa hiểu nửa không. Cô ấy bảo tôi làm thế nào để kéo dài thời gian bảo quản bánh ngọt tôi còn biết đôi chút, chứ lĩnh vực pin năng lượng này là điểm mù của tôi, trình độ hiểu biết có khi cũng chỉ ngang Tống Mặc.

Lý Tuần vào phòng thông báo với Tống Bách Lao chúng tôi tới. Sau hai phút, Tống Bách Lao bước ra, thấy Tống Mặc đang cầm đĩa ăn bánh ngọt thì nhíu mày.

"Cậu lại cho nó ăn mấy cái món này." Vừa nói vừa bước về phía chúng tôi.

Tôi lập tức nhích nhích mông, đứng ngồi không yên: "Thằng bé mới khỏi bệnh... muốn thưởng nên mới cho nó ăn."

Lông mày Tống Bách Lao không vì câu nói của tôi mà giãn ra, hiển nhiên hắn không quá đồng tình "chế độ khen thưởng" của tôi. Nhưng ăn cũng ăn rồi, cũng không thể móc miếng ăn từ miệng Tống Mặc nên hắn không nói gì nữa, sau khi cởi thiết bị phòng cắn thì lấy ngón tay mở hộp bánh một cách xoi mói, liếc vào trong hộp rồi thốt lên: "Tại sao lại là tiệm này..."

Tôi kinh ngạc hỏi: "Anh biết tiệm này?"

Hắn ngồi xuống đối diện tôi, nghịch thiết bị phòng cắn trên tay, hết mở ra lại đóng lại: "Mấy năm trước mợ Cửu có mua. Ban đầu không tệ, nhưng sau đó tự nhiên rất khó ăn nên tôi bảo mợ Cửu đừng mua nữa."

Mấy năm trước có lẽ tôi còn ở Hứa Mỹ Nhân, có khi Tống Bách Lao còn vô tình ăn bánh tôi làm. Nếu hắn biết mình từng ăn đồ do kẻ đáng ghét làm ra, lại còn thấy ngon, không biết sẽ bày ra vẻ mặt gì...

"Mợ Cửu bảo tôi đưa cái này cho anh." Tôi gửi tương thịt bò của mợ Cửu cho hắn.

Tống Bách Lao sáng mắt lên, dáng vẻ y hệt Tống Mặc lúc biết tôi sắp mua bánh ngọt cho nhóc: "Cái này vẫn hợp ý tôi hơn." Nói xong, hắn liếc về phía Tống Mặc đang ăn uống ngon lành bên cạnh, bỗng bày trò trêu chọc nhóc, vừa bốc quả dâu tây to bự trên bánh bỏ vào miệng vừa bình luận: "Dâu tây cũng không tệ lắm"

"Ơ..." Tống Mặc định để dành dâu tây ăn cuối cùng, giờ bị Tống Bách Lao cướp một cách vô tình thì méo xệch miệng, nhìn tôi đầy oan ức. Tôi thầm mắng Tống Bách Lao ấu trĩ rồi tìm dâu tây trên một cái bánh khác cho Tống Mặc.

"Đừng vội, con xem này, ở đây còn có mà."

Lông mày Tống Mặc lúc này mới giãn ra. Nhóc vui vẻ đặt viên dâu tây đỏ hồng lên đĩa rồi xơi luôn. Nhóc nhai nhồm nhoàm, ăn ngon đến mức mắt híp cả lại. Gương mặt ngập đầy hạnh phúc làm người ta mỉm cười theo trong vô thức.

Nhóc còn chưa nuốt miếng ăn trong miệng, nhưng thấy tôi cười với nhóc thì nói với giọng mềm mại: "Con cảm ơn mẹ."

Tôi và Tống Bách Lao nghe xong đều sững sờ.

Tống Bách Lao nhìn tôi như có ngàn điều muốn nói: "Cậu bảo thằng bé gọi cậu là mẹ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top