Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Hai tiếng "anh trai" là bóng ma u ám nhất đời tôi.

Lũ chim chóc ríu rít nơi núi rừng buổi sớm mai đánh thức tôi khỏi giấc mộng. Tiếng kêu inh ỏi ngỡ như gần bên tai làm cho người ta đau cả đầu. Cánh rừng rộng mênh mông nên loài chim nào cũng có, nhưng tôi nhớ hôm qua đóng cửa sổ rồi, sao vẫn ồn vậy nhỉ? Tôi đấu tranh mãi mới mở mắt, thấy cả phòng ngủ tối om nhưng chẳng hiểu sao tấm rèm đối diện giường lại hé ra một chút, để ánh mặt trời chói mắt lọt qua cửa sổ tạo nên những đốm sáng rực rỡ trên thảm trải sàn.

Gió ban sớm thổi tung rèm cửa hết bay lên lại hạ xuống, nhờ vậy tôi chú ý có bóng người ngồi khuất sau ánh mặt trời. Phát hiện này làm tôi sợ đến nỗi ngồi bật dậy, chờ tới khi mắt thích nghi với bóng tối thì nhìn ra gương mặt quen thuộc của người kia. Lúc này tôi mới dám thả lỏng bờ vai và cái lưng căng như dây đàn.

"Anh... về lúc nào đấy?"

Tống Bách Lao thấy tôi đã tỉnh thì nhấn điều khiển trong tay. Rèm cửa chầm chậm mở ra hai bên sau động tác của hắn.

"Nửa tiếng trước."

Tôi đưa tay ra chặn nắng y như ma cà rồng, sau đó chớp chớp mắt vài lần mới quen hẳn với ánh sáng. Tống Bách Lao thì ăn vận âu phục giày da tinh tươm, ngồi bên cửa sổ với cafe và sandwich trước mặt. Trước khi tôi tỉnh, hắn đang ăn sáng. Đúng là khó tin, tôi ngủ sâu đến mức không hay biết hắn vào phòng lúc nào. Vừa nghĩ tới chuyện bị Tống Bách Lao nhìn chằm chằm lúc đang say giấc, có khi còn ngáy, chép miệng hay nghiến răng, tôi đã thấy đầu nhức nhối còn mặt thì nóng ran.

"Vậy anh... Tại sao anh không gọi tôi dậy?" Tôi vừa nhìn hắn vừa bò ra khỏi giường từng tí một.

"Xem xem cậu ngủ được đến bao giờ."

Tôi lén liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử ở đầu giường. Rõ ràng là chưa đến chín giờ, cũng đâu phải muộn lắm... Tôi mặc áo ngủ, giẫm chân trần trên thảm đứng cách hắn năm mét mà vẫn thấy bồn chồn.

"Hôm nay sao anh về sớm thế, lại có đồ gì quên lấy à?"

Tống Bách Lao đang nhấp một ngụm cafe, nghe được câu hỏi của tôi thì đặt tách xuống khay vang lên tiếng "Cốc" làm tôi run sợ trong lòng. Như thế có nghĩa là tôi có thể đã nói sai gì rồi.

"Đây là nhà tôi. Tôi không lấy đồ thì không được về à?" Giọng điệu của hắn chẳng mấy nghiêm khắc, vẻ mặt thậm chí có thể coi là ôn hòa, nhưng tôi biết tất cả đều là giả tạo, là âm mưu của kẻ địch, là hỏa mù lừa tôi mất đi cảnh giác.

Tôi vội vàng bày tỏ: "Không không, anh về lúc nào cũng được!"

Tống Bách Lao nhìn tôi từ đầu đến chân một cách xoi mói, cuối cùng ánh mắt dừng trên đầu tôi. Tôi đoán tóc tôi chắc đã dựng đứng lên sau một đêm lăn qua lộn lại.

"Đi chuẩn bị nhanh lên. Chiều tôi muốn đưa cậu đến một nơi."

Nghe hắn ra lệnh, tôi bắt đầu tìm dép lê khắp nơi, một cái ở chỗ chân giường, nhưng cái còn lại nhìn đâu cũng không thấy. Tôi bèn cúi người xuống xem trong gầm giường.

"Ừm... Tôi có thể biết là đi đâu không?" Tôi nhận ra dép lê nằm cách mình không xa nên cố gắng duỗi tay ra lấy, chắc hôm qua chiếc này bị đá vào trong lúc leo lên giường. Tới khi với tới rồi, câu trả lời của Tống Bách Lao vang lên bên tai.

"Cô nhi viện."

Tôi giữ nguyên tư thế quỳ trên đất, đờ đẫn nhìn hắn như một con chuột chũi ngơ ngác: "Cô nhi viện?"

Tống Bách Lao không tự nhiên rủ lòng từ bi hay bất chợt muốn nhận nuôi một đứa con. Thì ra tất cả đều là lịch trình từ thiện đã được sắp xếp từ trước, chỉ là sự kiện tới sát ngày hắn mới nói cho tôi. Lúc tôi rửa mặt xong rồi mặc bộ đồ Tống Bách Lao tự chọn đã sắp mười giờ. Tôi vội vã ăn bữa trưa sớm, lau miệng rồi theo người đàn ông đã chờ đến hơi mất kiên nhẫn ngồi xe riêng đi cô nhi viện.

Ở trên xe, Tống Bách Lao nói đây vừa là hoạt động từ thiện vừa là sự kiện truyền thông, sẽ có nhiếp ảnh gia chụp ảnh xuyên suốt sự kiện. Hắn dặn tôi không được nói lung tung cũng đừng làm chuyện không ra thể thống. Tôi vâng vâng dạ dạ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải đối diện với ống kính, rồi gặp gỡ đám trẻ và giáo viên ở cô nhi viện, tôi không khỏi thấp thỏm trong lòng. Nếu đối đáp không tốt hay sơ suất chỗ nào, Tống Bách Lao chắc chắn sẽ lột da tôi...

Dường như nghe được tiếng lòng tôi, Tống Bách Lao nhìn sang lạnh nhạt: "Nếu cậu làm hỏng việc, không chỉ mỗi tôi lột da cậu, Lạc Thanh Hòa còn có thể đánh cậu đấy. Ông ta luôn cực kì coi trọng danh tiếng của mình trước công chúng."

Đây là lần đầu hắn gọi thẳng tên Lạc Thanh Hòa trước mặt tôi, xem ra vẫn thù dai cái tát lần trước.

"Bố..." Tống Bách Lao liếc sang bên làm tôi lập tức hiểu ngay: "Khụ, tại sao tôi làm hỏng chuyện lại ảnh hưởng đến ông ấy?"

Tống Bách Lao ấn nút để kích hoạt vách ngăn giữa buồng lái và ghế sau.

"Ông ta đang chuẩn bị tranh cử ghế Nghị viên Quốc hội. Hương Đàm có cả thảy bốn ghế mà dân số hơn 10 triệu người. Ông ta không cẩn thận được chắc?"

Mỗi khu vực trên toàn quốc có tiêu chuẩn cho bốn Nghị viên, tổng cộng hai trăm ghế, nhiệm kì sau khi được bầu kéo dài tới sáu năm. Hắn nói xong tôi mới chợt nhận ra giờ đã sắp sang nhiệm kì mới. Tuy Hương Đàm không phải thành phố lớn nhưng kinh tế phát triển, thu hút nhiều người đổ về. Đất này "ngọa hổ tàng long" (1) bởi có sự tồn tại của nhiều thế lực, không thể nói là cạnh tranh không kịch liệt. Nếu Lạc Thanh Hòa muốn tranh cử vị trí Nghị viên thì quả thực không được phép sai lầm mảy may. Từ thiện quyên góp là một trong những hoạt động đơn giản thiết thực và tạo hiệu quả tốt nhất. Chẳng trách Tống Bách Lao nói sẽ có thợ đến chụp ảnh. Về sau, những tư liệu được tích lũy e là sẽ trở thành công cụ để nâng tầm cho Lạc Thanh Hòa. Tôi đắm chìm trong suy nghĩ, còn Tống Bách Lao cũng không lên tiếng suốt đoạn đường còn lại.

(1) "Ngoạ tức là nằm , tàng tức là ẩn mình. Ngoạ hổ tàng long chỉ những nơi nguy cơ tiềm ẩn như là đang có hổ nằm phục rình mồi hay rồng ẩn mình để tấn công"

Cô nhi viện nằm ở một căn nhà hai tầng mang phong cách Tây phương, cách núi Duy Cảnh ba mươi phút nên cũng không tính là xa. Tôi và Tống Bách Lao vừa xuống xe đã được giám đốc và nhân viên cô nhi viện chào đón nhiệt tình, còn có hai đứa bé tặng hoa cho chúng tôi. Tiếng màn trập máy ảnh vang lên dồn dập và ánh đèn Flash chớp không dứt ghi lại rõ ràng bộ dạng cứng ngắc quái đản của tôi.

Võng mạc còn chưa hồi phục sau những tia chớp dai dẳng và nhiệt tình của đèn Flash, tay phải bỗng được một bàn tay lớn hơn nắm thật chặt, từ từ dẫn về phía trước. Nỗi sợ khi bị sét đánh cũng không đủ để hình dung cơn hoảng hốt của tôi, bàn tay được nắm cũng run rẩy mất kiểm soát như di chứng của sét đánh. Tiếng tim đập tràn vào màng nhĩ, chóp mũi thoang thoảng hương hoa thơm ngát. Tôi nhìn sau lưng Tống Bách Lao, bước theo hắn một cách máy móc, bỗng bước hụt một phát mà lảo đảo nhào vào vòng tay hắn.

Tống Bách Lao nghiêng người về phía trước do lực va chạm. Rõ ràng hắn đã mất kiên nhẫn đến mức đuôi lông mày nhếch lên, nhưng vì kiêng kị ánh mắt bốn phương tám hướng nên chỉ có thể nở nụ cười giả tạo tỏ vẻ không biết làm sao.

"Cẩn thận chút, đừng để bị ngã." Hắn chờ tôi đứng vững rồi lại nắm tay tôi, "Đi chậm thôi, anh dắt em."

Tự nhiên hắn dịu dàng như thế làm tôi không quen lắm. Tôi bắt đầu hồi tưởng ngày đám cưới. Còn nhớ hôm ấy, hắn nắm tay tôi, giả vờ kề tai tôi một cách thân mật rồi cười nói tất cả đều là giả. Nghĩ tới đây tôi ngừng lại, cảm thấy tỉnh cả người.

Chúng tôi đi theo giám đốc tới thăm nhà ăn, phòng học, kí túc xá của bọn trẻ và thư viện. Tống Bách Lao thỉnh thoảng lại hỏi giám đốc chi phí ăn mặc của các em ở cô nhi viện. Hắn tỏ thái độ khiêm tốn lễ độ, ăn nói tự nhiên khéo léo. Cả đoạn đường, cách cư xử quả thực là đại diện xuất sắc cho hình tượng người thừa kế tập đoàn tài phiệt. Thói xấu tính của hắn xem ra là tùy trường hợp, tùy đối tượng.

Tống Bách Lao bàn tới kế hoạch mua thêm chăn bông cho bọn trẻ, tu sửa phòng học đã cũ, quyên góp hai ngàn quyển sách cũng như tài trợ tiền ăn mỗi tháng. Nhiếp ảnh gia ở bên cạnh bấm máy liên tục, người đi cùng anh ta thì cầm một chiếc bút ghi âm, không biết có phải để soạn bản thảo cho thông cáo báo chí không.

Dần dần, tôi bị đẩy sang một bên, cầm hoa đứng cùng với nhân viên. Có lẽ vị trí thích hợp của tôi là đứng từ xa nhìn "nhân vật chính" tỏa sáng chói lọi, còn mình thì đảm nhiệm vai người qua đường có cũng được không có cũng chẳng sao.

Bỗng, tiếng gào thét rạch đôi bầu trời của một cô bé trên sân tập thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Nhân vật sở hữu cổ họng khỏe nhường này là một bé gái chừng bảy, tám tuổi với mái tóc dài rũ rượi trên vai, bản mặt giận dữ chỉ vào bé trai chừng mười tuổi cách đó không xa: "Anh trả dây buộc tóc cho em!"

Thằng bé kia làm mặt quỷ cực kì đáng đánh, giơ chiếc dây buộc tóc màu hồng nhạt đang móc ở ngón tay lên như khiêu khích: "Không trả đâu không trả đâu!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một bóng hình với tốc độ tỉ lệ nghịch vóc dáng xông qua sân tập nhanh như chớp, sau đó bổ nhào vào thằng nhóc kia, đẩy nó ngã xuống đất ngon ơ như võ sĩ sumo. Sau một tiếng "ầm", trên nền đất tứ tung bụi bặm, hai thằng con trai lao vào đánh nhau túi bụi.

"Anh!" Bé gái vội vã chạy tới cứu viện.

"Làm gì đấy? Tách ra, tách ra!" Người lớn cuối cùng cũng bắt đầu xử lý tình huống, vài giáo viên đã xông lên trước.

"Ngại quá, ngại quá, để anh Tống cười chê rồi..." Nụ cười của giám đốc hơi đơ ra.

Tống Bách Lao phẩy phẩy tay tỏ ý không ngại: "Trẻ con mà. Chuyện này khó tránh khỏi."

Giám đốc thở dài: "Đúng vậy. Trẻ nhỏ tầm tuổi này cả ngày trêu chó chọc mèo, thực sự rất khó quản."

"Tôi cũng có một đứa nhưng mới năm tuổi thôi, còn chưa tới tuổi phải phiền lòng." Tống Bách Lao chỉ tùy tiện đáp lời, không ngờ lại tự đào cho mình một cái hố.

"Ôi, đứa nhỏ thừa hưởng gien tốt của hai anh chắc chắn là cực kì giỏi giang và đáng yêu, nào có chuyện để người ta phải lo lắng như mấy đứa nhóc da bọc xương ở viện chúng tôi."

Giám đốc không tìm hiểu cho kĩ, định vỗ mông ngựa mà lại vỗ lệch qua đùi (2). Vẻ mặt Tống Bách Lao đóng băng với tốc độ mắt thường có thể thấy, tôi suýt thì tưởng hắn định trở mặt nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, chỉ là về sau ít nói hơn hẳn, nghe là chính còn thỉnh thoảng gật đầu đáp lại. Sau một tiếng, chúng tôi lên xe, kết thúc hoạt động từ thiện một cách thuận lợi.

(2) Vỗ mông ngựa chỉ hành vi nịnh hót. Viện trưởng muốn nịnh bợ Tống Bách Lao nhưng nói nhầm nên mới bị gọi là vỗ nhầm vị trí đó.

Tống Bách Lao vừa mở cửa xe là thở ra một hơi thật dài rồi nới lỏng cà vạt, cởi thiết bị phòng cắn, còn mở tủ rượu tự rót cho mình một ly whiskey, trông như vừa được giải thoát khỏi áp lực. Tôi nhìn bên ngoài cửa xe, ánh mắt lưu luyến bóng dáng nhỏ bé của hai đứa trẻ bị phạt đứng trên sân tập, không tài nào ngừng lại những suy nghĩ miên man... Ưu Ưu có phải cũng đánh nhau không? Thằng bé liệu có cảm thấy tôi vứt bỏ nó không? Có hận tôi không? Nó thật sự... muốn biết về một người bố khác của nó sao?

Bố nó...

"Cậu đang nhìn gì?"

Tôi giật mình quay đầu lại: "Không có gì, nghĩ đến chuyện trước đây thôi."

Ánh mắt Tống Bách Lao lướt qua tôi rồi hướng về nơi tôi mới nhìn lúc nãy.

"Tôi nhớ trước đây cậu khá thân với Chu Ly?" Hắn thoải mái dựa vào phía sau, lắc nhẹ đá trong ly rượu: "Cậu ta còn ra mặt thay cậu."

Quả thực có chuyện này.

Lúc học lớp 10 tôi bị bắt nạt liên tục, cuối cùng nhờ Chu Ly đứng ra mới yên ổn, nhưng không phải vì chúng tôi thân thiết gì. Đây chỉ là một câu hỏi trắc nghiệm thôi. Nếu hắn ta muốn giữ hình tượng "anh trai tốt" thì không thể xem bản mặt xanh tím của tôi như không có chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top