Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Hôm nay gặp một khách hàng khen tay nghề tôi tốt, cùng một loại bánh ngọt nhưng bánh tôi làm hợp khẩu vị của cô ấy nhất. Vui quá đi.

Sau khi biết tất cả mọi chuyện là trò chơi khăm tàn nhẫn của Chu Ly, tuy tôi đau buồn nhưng vẫn thử tìm Tống Bách Lao để giải thích. Thế nhưng, bởi hắn đã kéo số tôi vào danh sách đen từ lâu, tin nhắn còn chẳng gửi được chứ đừng nói tới điện thoại. Chu Ly xuất ngoại sau ít ngày, nhờ vậy tôi không cần phải chịu đựng việc sống chung một nhà với hắn ta nữa. Từ lần xa cách ấy, chúng tôi không gặp lại suốt bảy năm.

Tuy Tống Bách Lao và tôi còn chẳng tính là bạn nhưng tôi không hề muốn hắn coi mình là kẻ đê hèn, bèn nghĩ cách lấy địa chỉ nhà để gặp hắn một lần, giải thích chuyện hôm đó. Song, không hiểu sao lần nào đến, người giúp việc cũng nói hắn không có nhà. Nhiều lần như vậy, dù có là đồ ngốc cũng nhận ra hắn cố ý không gặp tôi. Sau cả mùa hè, tôi vẫn không thể vào được cửa nhà Tống Bách Lao. Có lẽ đây chính là số phận, tôi chỉ đành chọn cách từ bỏ trong tâm trạng lạc lõng.

Sau khai giảng, tôi lên lớp 12. Khi nghỉ trưa vẫn lên tầng thượng kia, nhưng nơi ấy đã không còn người muốn ăn đồ ngọt tôi làm. Thói quen đáng sợ biết mấy. Tuy chỉ còn một mình, suốt thời gian dài tôi vẫn chuẩn bị đồ tráng miệng cho hai người. Một ngày nọ sau khai giảng một tháng, tôi mở hộp cơm thì thấy hai chiếc Muffin, bèn ngẩn người vì kinh ngạc rồi mới nhận ra mình làm nhiều. Sau khi lặng lẽ ăn xong một cái bánh, tôi cầm đến cái thứ hai đã hơi no, nhưng vẫn tiếp tục nhét cả miếng to vào miệng, nhét được một nửa thì bất chợt thấy buồn nôn nên ói hết ra. Khi ấy, tôi không nghĩ sâu xa mà cứ tưởng mình chỉ ăn nhiều nên không đi khám. Lần đầu cảm nhận được có cái gì động đậy trong cơ thể đã là bốn tháng sau chuyện xảy ra ở phòng dụng cụ.

Cái miệng Chu Ly xui xẻo khỏi nói, chỉ làm một lần mà tôi đã mang thai.

"Giờ nóng tính nhỉ." Chu Ly lau nước trái cây trên mặt. Tuy nụ cười đã nhạt bớt, hắn vẫn không nổi giận. Song, ánh mắt sắc bén kia cho thấy hắn chẳng bình tĩnh như bề ngoài. Đây chính là điểm làm tôi phục tên này. Trước mặt người ngoài, hắn ta luôn khéo léo, luôn theo đuổi sự hoàn hảo, là ví dụ điển hình của người mắc chứng rối loạn nhân cách kịch tính (1).

(1) Người mắc chứng rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic Personality Disorder) thường có biểu hiện tìm sự chú ý thái quá, bao gồm hành vi quyến rũ không phù hợp và nhu cầu được chấp nhận vượt mức bình thường. (Wikipedia)

Bởi kí ức ngày trước chẳng tốt lành gì, tôi chỉ muốn mau mau tránh xa hắn, không bao giờ có liên hệ gì với tên này nữa.

"Tôi chẳng còn gì để nói với anh. Tự lo chuyện của mình đi." Tôi cố ý liếc phía sau cổ Chu Ly. Tuy hắn che bằng vòng cổ, nhưng chỉ cần nhìn đủ cẩn thận vẫn có thể thấy loáng thoáng vết sẹo màu đỏ sậm, minh chứng cho việc hắn bị đánh dấu.

Hắn nhíu mày, sự lạnh lẽo trong đôi mắt phủ lên toàn bộ khuôn mặt tao nhã.

"Tiếc thật."

Câu nói vu vơ của hắn rất đáng ngờ nhưng tôi chẳng thấy hứng thú. Phát hiện Lý Tuần đang len qua dòng người đi về phía mình đứng khi nãy, tôi không thèm nhìn Chu Ly nữa mà rảo bước đuổi theo. Tôi vừa đứng lại thì Lý Tuần tới nơi.

"Tôi tìm được Tổng giám đốc Tống rồi. Tổng giám đốc bảo tôi đưa anh qua."

Nhờ Lý Tuần dẫn đường ở đằng trước, chúng tôi băng qua cây cầu cửu khúc (2) loại nhỏ rồi bước vào mái đình bát giác xây trên hồ. Ghế dựa xung quanh đều được lót nệm mềm. Nơi góc đình nhập nhoạng ánh sáng có ba người đang ngồi, đều là những gương mặt quen.

(2) Cầu cửu khúc là loại cầu ngoằn ngoèo, nhiều chỗ ngoặt để người trên cầu có thể ngắm cảnh ở nhiều góc độ.

Vừa nãy thấy Chu Ly tôi cũng tự hỏi Chu Vân Sinh và Ninh Thi không biết có ở đây không, bây giờ lại gặp được. Vợ chồng họ ngồi cạnh nhau rất thân mật. Trong khi Ninh Thi vừa ôm lấy tay chồng vừa dựa hơn nửa người vào sát rạt, Chu Vân Sinh bàn luận gì đó với Tống Bách Lao ở đối diện.

"Là như vậy..."

Thấy tôi tới, Chu Vân Sinh ngừng trò chuyện ngay rồi cười nói: "Tiểu Úc đến rồi."

Người đàn ông quay lưng với tôi ngưng lại phút chốc rồi thẳng lưng, quay đầu lại.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau trong tích tắc. Chưa đợi tôi phản ứng kịp, Tống Bách Lao bỗng nhoẻn miệng cười rồi chìa tay ra.

"Sao giờ mới đến? Chờ em lâu rồi đấy."

Hắn nở nụ cười tựa như người chồng mới cưới dịu dàng, săn sóc đang chiều chuộng bạn đời không mấy hiểu biết, cứ như thể giữa chúng tôi chưa từng có cãi vã, chưa từng có chiến tranh lạnh. Sau một thoáng do dự, tôi nắm lấy bàn tay to và ấm áp kia rồi mặc hắn kéo mình ngồi lên sofa. Tới khi tôi ngồi xuống bên cạnh, hắn bình tĩnh rút tay ra, lát sau lại nhẹ nhàng choàng qua eo.

Dường như Ninh Thi có uống ít rượu. Với gương mặt đỏ bừng, bà ta cọ lên người Chu Vân Sinh rồi nghịch cúc áo ông ta như một con mèo Ba Tư xinh đẹp và quấn người. Ánh mắt lúc hướng về phía tôi chỉ lướt qua một cách thờ ơ chứ không hề dừng lại. Trong mắt bà ta chỉ có chồng, còn mọi thứ khác là cỏ dại ven đường vô hại và không có giá trị. Những thứ ấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Tôi và Tống Bách Lao, bà ta và Chu Vân Sinh ngồi đối diện như đang phản chiếu lẫn nhau (3). Alpha nắm chủ quyền một cách tự nhiên, còn Beta bám lấy như vật nuôi. Tôi không cần lấy lòng Alpha của mình giống Ninh Thi vì Tống Bách Lao cũng sẽ chẳng lay động nếu tôi tỏ thái độ như vậy. Chẳng biết nên nói là may mắn hay bất hạnh đây.

(3) Từ gốc là "投射" hay phóng chiếu - projection, một cơ chế tự vệ trong học thuyết Phân tâm học của Sigmund Freud. Theo Freud, nếu một người muốn chối bỏ một bản năng hay tính cách nào đó, họ có thể đổ hết bản năng ấy cho một người khác (ví dụ như bản thân có vấn đề nhưng không muốn nhận mà thích đi đổ thừa). Xét thấy cái hiện tượng phóng chiếu này chẳng liên quan đến ngữ cảnh nên mình mạn phép edit thành từ "phản chiếu" bình thường thôi.

"Việc chia sẻ kỹ thuật sẽ bắt đầu sau khi chúng ta kí thỏa thuận chiến lược. Trước mắt, Hạ Thịnh đang nghiên cứu cải tiến pin năng lượng. Về sau cả hai công ty có thể thành lập một tổ nghiên cứu chung để đôi bên cùng được lợi." Tống Bách Lao nâng ly rượu vang hướng về phía Chu Vân Sinh: "Đều là người nhà nên chuyện gì cũng dễ nói."

"Đúng đúng đúng, người một nhà cả." Chu Vân Sinh cười đáp lễ rồi ngửa đầu uống cạn rượu trong ly. Trong lúc họ nói chuyện, phía ven hồ có một người phụ nữ trung niên cao gầy, xinh đẹp lấy dĩa gõ nhẹ lên ly rượu vang bụng tròn, nhờ tiếng leng keng để thu hút sự chú ý của mọi người.

"Cảm ơn mọi người đã đến dự hôm nay..." Chờ tất cả nhìn sang, người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi đứng cạnh nói dõng dạc. Ông ta để tóc bạc và râu quai nón, khoác lên mình bộ vest đuôi tôm bằng nhung. Giọng điệu như chủ nhà ấy khiến người ta dễ dàng đoán ra ông là ai. Lời nói tiếp theo của Chu Vân Sinh cũng xác nhận suy đoán của tôi.

"Đây là năm cuối của nghị viên Phạm nhỉ?"

Tống Bách Lao híp mắt nhìn chằm chằm chỗ bên cạnh nghị viên Phạm: "Vâng. Sang năm là có thể về hưu hưởng phúc rồi."

Chu Vân Sinh cười cười: "Cũng đến lúc tìm người nối nghiệp để tiếp quản sự kiện này."

Trong mắt họ, ngày hôm nay cũng giống như mọi bữa tiệc khác. Hàng năm bỏ ra mấy triệu tổ chức một sự kiện từ thiện mà có thể làm quen với giới thượng lưu, mở rộng quan hệ và củng cố địa vị trong giới thì tội gì không làm. Có lúc làm ăn đúng là làm ăn, nhưng có lúc làm ăn là để tạo cơ hội.

Thị lực tôi không tốt bằng Tống Bách Lao nên chẳng biết hắn nhìn gì, còn nghị viên Phạm đã vào chủ đề chính sau màn mở đầu khách sáo.

"Mọi người đều biết tôi cũng sắp bảy mươi rồi. Tuy còn khoẻ mạnh nhưng cũng đến lúc nên lui lại để hưởng cuộc sống tuổi già bình yên. Sang năm bữa tiệc này không còn do tôi tổ chức nữa..." Hắn giơ tay giới thiệu một cách long trọng, "...mà sẽ giao lại toàn bộ cho người anh em của tôi phụ trách."

Một người thong thả bước ra từ bóng tối rồi đứng dưới ánh đèn. Ông ta có vóc người cao lớn và dáng vẻ vừa cao quý vừa đứng đắn.

Cuối cùng tôi cũng biết Tống Bách Lao nhìn gì, thì ra là Lạc Thanh Hoà.

"Cảm tạ anh Phạm đã để mắt đến tôi." Với thái độ khiêm tốn, lịch thiệp, ông ta nâng ly rượu vang bằng một tay và đút tay còn lại trong túi quần tây: "Chào mọi người, tôi là Lạc Thanh Hoà. Tôi tin có không ít người biết tôi. Rất vui hôm nay..."

Tống Bách Lao ngồi cạnh hừ mũi thật khẽ rồi quay đi. Nhìn phản ứng của hắn, không khó nhận ra quan hệ giữa hắn và Lạc Thanh Hoà chẳng hề tốt lên trong lúc chúng tôi chiến tranh lạnh. Tống Bách Lao buông cánh tay ôm người tôi rồi nói với Chu Vân Sinh: "Con ra ngoài hút điếu thuốc."

Hắn đứng dậy đi luôn mà chẳng nói với tôi câu nào, như thể tôi là đồ trang trí có cũng được, không có cũng chẳng sao.

"Con có gặp Chu Ly không?"

Khi tôi rời mắt thì thấy Chu Vân Sinh nhìn mình ôn hoà như người lớn nói chuyện nhà bình thường.

"Con gặp rồi." Tôi gật đầu.

"Gần đây tâm trạng nó không tốt. Hai con nói chuyện nhiều một chút." Ông ta cười nói: "Bác (4) nhớ quan hệ của hai đứa lúc trước rất tốt. Đừng vì nhiều năm không gặp mà xa cách nhau."

(4) Chu Vân Sinh và Ninh Úc nói chuyện không dùng đại từ nhân xưng như bố hay chú để thể hiện mối quan hệ. Mình đoán hai người này chẳng thân thiết đến mức gọi nhau là bố - con, thậm chí là dượng - con. Cách edit sẽ thay đổi nếu sau này nó không còn phù hợp.

Lúc này, Ninh Thi mở to đôi mắt vốn biếng nhác vì say rượu mà nhìn tôi. Ánh mắt lạnh lùng mang tính cảnh cáo kia đối lập hoàn toàn với vẻ ôn hoà của Chu Vân Sinh. Bà ta đang nhắc tôi phải thông minh lên chứ đừng nhờ cậy nhầm người, nếu không chắc chắn không được ăn trái ngọt. Thực ra bà ta có thể yên tâm, bởi dù có cầm súng ép thì tôi cũng sẽ không có quan hệ gì với Chu Ly đâu.

"Không phải lo đâu ạ." Lúc nói tôi liếc nhanh về phía Ninh Thi. Tuy bề ngoài là trả lời Chu Vân Sinh nhưng thực ra đang trấn an Ninh Thi.

Chu Ly và Chu Vân Sinh dù gì cũng là cha con, tuy quan hệ tạm thời lạnh nhạt nhưng không có nghĩa sẽ lạnh nhạt cả đời. Đặc biệt, hiện giờ việc hợp tác giữa nhà họ Chu và Hạ Thịnh đã được xếp lịch một cách rùm beng. Đến khi mọi chuyện ổn thoả, Chu Vân Sinh sẽ quên Chu Ly từng gây hoạ rồi lại làm lành với hắn ta. Lúc ấy, trong tay Ninh Thi chỉ còn con át chủ bài là tôi đây. Vì vậy, bà ta tuyệt đối sẽ không buông tha tôi dễ dàng. Nghĩ tới đây, trái tim tôi trở nên nặng trĩu. Ninh Thi nói chỉ cần tôi "ngoan" sẽ đưa Ưu Ưu tới gặp tôi, nhưng thế nào mới là "ngoan" đây?

Bất chợt, ngoài đình vọng lại tiếng ồn và những tiếng rít gào hoảng loạn.

"Beta mới là giống loài cao quý nhất. Alpha và Omega chỉ là bầy thú dữ đột biến! Nhìn cho rõ bộ mặt thật của chúng mày đi! Thế giới này thuộc về Beta!" Một người đàn ông khoả thân với dòng chữ "Beta vạn tuế" viết nguệch ngoạc trên người không biết xông vào bằng cách nào. Nói xong, hắn ta ném một chiếc bình xuống đất. Mảnh vỡ bắn tung toé khắp nơi làm đám Omega tái mét mặt mày. Chất lỏng trong bình bốc hơi thành sương mù rồi dần dần lấp đầy hội trường bằng một mùi hương nồng nặc. Ai đó bỗng hét lên: "Hỏng rồi, là pheromone của Omega!"

Chu Vân Sinh ở phía đối diện bỗng đứng bật dậy, nghiến răng một cách tức tối: "Phái cấp tiến chết tiệt!" Hắn liếc nhìn Ninh Thi còn đang ngồi: "Còn không mau đi?" Dứt lời thì tự rảo bước ra ngoài một mình. Ninh Thi vội đứng dậy đuổi theo trong trạng thái hoảng loạn. Thậm chí bà ta chẳng thèm ngó ngàng đến tôi.

Trong không khí hỗn loạn nơi hội trường, Alpha và Omega chưa được đánh dấu chạy ào về cửa như châu chấu. Dáng vẻ hớt hải tựa thuỷ triều rút nước của họ nhìn thoáng qua có hơi buồn cười. Không ai bằng lòng trở thành đề tài câu chuyện trên bàn cơm nhà người ta sau bữa tiệc hôm nay. Không ai muốn để bộ dạng thảm hại của mình lọt vào mắt kẻ khác, bởi vậy chẳng ai đoái hoài tới ai. Bảo vệ đi ngược dòng người để duy trì trật tự, nhưng bởi quá loạn nên không ít người còn rơi cả giày.

Lý Tuần vừa cau mày vừa nói: "Anh Ninh, chúng ta cũng đi thôi, không biết được nơi này sẽ xảy ra chuyện gì."

Nỗi lo của cô ấy không phải vô lý. Alpha động dục rất nguy hiểm, hơn nữa còn chưa biết trong bình còn lẫn gì không. Dù coi như đang ở không gian mở nhưng không rõ người hít khí vào sẽ gặp chuyện gì.

Tình cờ cũng có những kẻ cực đoan coi Beta là tối cao rồi nổi loạn hoàn toàn sau khi bị áp bức dai dẳng. Cách thức tấn công AO của bọn họ có thể nói là rất bỉ ổi.

"Thư kí Lý, Tống Bách Lao..."

Tôi còn chưa nói xong, Lý Tuần ở bên cạnh đã bị đánh gục bởi một tên Alpha nhào tới từ đằng sau. Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc. Tên kia vừa gào thét vừa nhe răng nanh ra, nóng lòng muốn được xé quần áo của Lý Tuần. Lý Tuần rít gào phản kháng, còn tôi cuống quýt nhặt tảng đá bên cạnh đập tên Alpha kia, đẩy hắn ra rồi đỡ Lý Tuần còn đang sợ hãi chạy trốn về phía cửa. Song, chưa chạy được mấy bước, tôi đã bị giật tóc về đằng sau một cách lỗ mãng, lúc nhịn đau quay lại thì phát hiên tên Alpha vẫn còn tỉnh. Với gương mặt be bét máu và vẻ man rợ trong đôi mắt, hắn nhắm răng nanh ngay chỗ gáy của tôi.

Tôi nhắm mắt để chuẩn bị cho cơn đau sắp phải chịu đựng, thế nhưng cơn đau không tới theo dự tính. Trái lại, tên Alpha đằng sau rên lên khổ sở rồi lập tức thả lỏng sự kìm kẹp. Tôi vừa che cổ vừa quay đầu thì thấy Tống Bách Lao với gương mặt dữ tợn đang đạp kẻ đó dưới chân, khiến hắn ta chảy máu khắp mũi miệng, chỉ còn thở thoi thóp.

Tống Bách Lao đạp tàn nhẫn và vô tình, tựa như một con sư tử đực tức đến rồ dại và mất kiểm soát vì bị những con thú dữ khác xâm chiếm lãnh địa. Tôi cảm giác tên Alpha kia sắp bị hắn đạp đến chết nên sợ hết hồn rồi vội đi cản: "Được rồi, được rồi! Chúng ta đi nhanh thôi."

Hắn nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, tiếng thở nặng nề và đôi mắt trắng trợn. Đến lúc này tôi mới nhận ra hắn cũng không ổn.

"Tôi vô tình hít phải cái thứ kia..." Hắn đưa tay đỡ trán, còn người thì lắc lư.

Tôi đỡ lấy hắn rồi vội bảo Lý Tuần mở đường. Lý Tuần cũng bị những rủi ro liên tiếp doạ tới bối rối. Cô nghiêm mặt đi đằng trước, tách đoàn người ra thay chúng tôi. Sau khi chật vật thoát được đám đông hỗn loạn để vào trong xe, Lý Tuần ngồi đằng trước, còn tôi và Tống Bách Lao ngồi ghế sau. Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, Tống Bách Lao đã vã mồ hôi. Tôi thấy thái dương và chóp mũi hắn đều ướt nên hỏi với vẻ lo lắng: "Có phải anh khó chịu lắm không? Có muốn đến viện khám không?"

Tống Bách Lao nhắm mắt như đang cố hết sức kiềm chế điều gì, mãi sau mới thốt ra hai chữ: "Ngậm miệng."

Tôi mím môi, không nói gì thêm. Tới khi xuống xe, Tống Bách Lao đã run một cách mất kiểm soát, phải nhờ Lý Tuần và tôi hợp sức dìu tới cửa. Vừa vào phòng, Lý Tuần chưa nói được câu nào đã bị hắn đẩy cửa vô tình. Khi cánh cửa đóng sầm lại, Tống Bách Lao vội vàng kéo tôi lại đè lên tường rồi trao nụ hôn đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top