Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Chương 27:

Ngoài hai chiếc răng nanh, Mặc Mặc chẳng có chỗ nào giống Alpha.

Hắn hôn tôi, đầu lưỡi duỗi vào quét qua các ngóc ngách trong miệng, còn răng thì cắn lấy đôi môi.

"A..." Vì miệng bị đau, tôi vô thức đẩy hắn ra.

Răng nanh rất sắc nên không cần cắn mạnh đã làm sứt môi. Nụ hôn dai dẳng như mút lấy bờ môi làm cơn đau cứ lan ra, tuy không dữ dội nhưng rất rõ ràng.

Hắn bế thốc tôi lên, bước nhanh về phía giường. Tư thế này khiến tôi chỉ đành choàng hai tay quanh cổ hắn để giữ cơ thể thăng bằng.

"Vừa nãy tên kia đụng vào người cậu à?" Tống Bách Lao ngã xuống giường theo tôi rồi kề gương mặt lại thật gần. Tôi nhìn lại hắn khi hơi thở chẳng hề đều đặn còn đầu óc thì trống rỗng.

Không chờ được câu trả lời, hắn lầm bầm thật khẽ, kéo tôi quay mặt lại mà liếm cổ từ dưới lên trên bằng đầu lưỡi mềm mại và ẩm ướt. Dưới sự run rẩy khó kìm nén, tôi nâng eo, làm cả người cong lên. Có lẽ Tống Bách Lao chỉ hít một ít pheromone nên không mất hết lý trí như tên Alpha ban nãy, nhưng hắn vẫn lỗ mãng và vội vã, thậm chí còn không kịp dùng biện pháp an toàn.

"...Trước người cậu có hình xăm." Hắn liếm răng nanh của chính mình. Mồ hôi nhễ nhại khắp người và tóc mái lộn xộn vì ướt khiến hắn trông như một tay hư hỏng.

Tống Bách Lao dứt lời bèn định sờ hình xăm. Tôi bỗng thấy căng thẳng nên vội che hai tay ở chỗ đó để hắn không thể chạm vào.

"Đừng sờ..."

Chỉ riêng việc hắn nhìn vết sẹo ấy đã làm tim tôi thắt lại đến không thở nổi, nếu còn chạm lên tôi không biết mình sẽ ra sao. Lớp vải băng trắng toát quấn quanh tay phải trở nên cực kì nổi bật. Sau khi dừng lại thoáng chốc, hắn không tách tay tôi ra một cách cứng rắn. Thay vào đó, ngón tay lướt tới lưng chừng thì đổi hướng xuống phía dưới, vẽ vòng tròn như đang đùa giỡn. Tôi cắn môi, rên lên vài tiếng vụn vỡ, cơ thể run rẩy càng mạnh.

"Tại sao lại xăm ở đây?" Hắn vừa bóp chặt nơi ấy, vừa nói với giọng điệu nhịp nhàng nhưng vẫn để lộ thái độ giận dữ: "Xăm ở chỗ thấp kém thế này cho ai xem?"

Bởi tên xấu xa kia dùng sức mạnh hơn, tôi phải buông lỏng hàm răng đang cắn chặt. Tiếng rên không thể kiềm chế mà buột ra khỏi miệng.

"Không... Thả ra..." Cái tay bị thương vẫn giữ lấy nơi hình xăm, tay còn lại đẩy eo hắn để khước từ. Khi phát hiện căn bản không thể làm hắn nhúc nhích, tôi bèn tách cái tay đang làm việc xấu của tên kia. Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, còn đầu tôi như một mớ hỗn độn. Ngón tay dần dần chuyển từ móc vào kẽ tay tới nắm chặt tay hắn. Trong khoảnh khắc cơ thể đạt ngưỡng tuyệt đối, tôi giương cổ lên, đôi môi hơi hé, đầu ngón tay căng lên. Cả người dường như một cánh cung được kéo đến tận cùng, muốn thét gào, nhưng lại không thành tiếng.

Lát sau, tôi ngã xuống giường. Từng khúc xương, từng tấc máu thịt trên người đều tê dại và thoải mái như đang chảy trong đại dương ấm áp. Lúc tôi bắt đầu thả lỏng, ngón tay đang nắm lấy tay hắn từ từ lướt xuống. Khi sắp tách ra hẳn, hắn kéo lại, lách năm ngón tay qua kẽ hở rồi đặt lên giường.

Bởi suy nghĩ còn chưa quay lại cơ thể, tôi phản ứng hoàn toàn theo bản năng. Khi phát hiện hắn định đè xuống, bèn lấy tay chặn, nhưng tay cũng bị hắn giữ lại và ấn xuống cạnh mặt. Cổ tay tôi bị nứt xương, tuy bình thường không đau nhưng bị hắn nắm như thế chắc chắn không ổn.

Tôi rên lên đau đớn. Tống Bách Lao rời tay, nhưng ngón tay vẫn lách qua kẽ hở để mười ngón đan vào nhau. Lần này hắn không bị cản lại nên phủ hoàn toàn lên người tôi, tiến vào chiều sâu trước nay chưa từng thấy. Sau đó, hắn cứ dừng lại ở đó, cơ bắp căng lên như đá. Hơi thở hỗn loạn hoà với tiếng hừ khẽ thoả mãn.

Tôi vô thức nắm chặt tay, quay mặt sang một bên, cố chịu đựng sự khó chịu trong người. Bất chợt, tôi cảm giác hắn vừa đưa đẩy một cách dai dẳng vừa bắt đầu thành kết. Cảm giác xa lạ lại quen thuộc mà đã lâu tôi không gặp bỗng xuất hiện trở lại. Ác mộng ngày xưa khiến tôi giãy dụa, ra sức chạy trốn theo bản năng.

Song, là thợ săn, Tống Bách Lao sao có thể buông tha con mồi đã bị đóng lên bụi gai như tôi một cách dễ dàng. Hắn vừa khẽ gầm gừ vừa đè tôi lại bằng sức mạnh khủng khiếp đến khó tin, không cho tôi phản kháng lại chút nào.

Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ ngầu vì bị tình dục ăn mòn, không nhịn được mà cầu xin hắn bằng những tiếng kêu đau yếu ớt. Hắn bị những tiếng kêu ấy làm phiền, bởi vậy có vài khoảnh khắc sẽ để lộ vẻ hung tợn như muốn cắn đứt cuống họng tôi, nhưng chẳng mấy thì cố gắng kìm lại. Bởi tôi sợ vô cùng, nên chỉ đành nín mọi âm thanh trong bụng, chỉ lúc nào thực sự không nhịn được mới rên đau khe khẽ.

Đôi mắt buông xuống của hắn hướng về tôi, hơi thở nóng rực phả ra từ miệng, còn trán thì nhăn chặt lại. Trong mắt hắn, tôi thấy được khát vọng và ý muốn chiếm giữ sâu hơn thế. Bởi vậy mới nhận ra thành kết không thể thoả mãn hắn, hắn còn muốn "đánh dấu" tôi. Như đáp lại suy nghĩ ấy, hắn bỗng hé miệng lộ ra răng nanh, không kìm nén thôi thúc bản năng mà từ từ bắt nạt những chỗ gần cổ tôi. Tôi trừng mắt nhìn, chẳng biết là mồ hôi hay thứ gì trên lông mi ngấm vào trong mắt làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.

"Tống Bách Lao..." Tôi run rẩy gọi tên hắn. Đây vừa là lời cầu xin cuối cùng, cũng là cầu nguyện cho chút may mắn còn sót lại.

Thậm chí tôi cảm nhận được cảm giác ướt át và nóng rẫy khi hơi thở hắn phả lên cổ tôi. Hắn vẫn dừng lại ở chỗ kia, không biết có phải lý trị bị gọi về bởi tiếng nói của tôi hay không.

"Tống Bách Lao, đừng mà..." Tôi còn định tiếp tục cố gắng. Song, hắn bất chợt buông một tay, thô lỗ ấn gò má của tôi lên giường để gáy lộ ra, sau đó cắn lên nơi ấy. Dù thế nào, Alpha cũng khó tránh khỏi sự kiểm soát của bản năng. Cái tay đã được tự do của tôi lập tức bấu vào làn da trên lưng hắn hòng thể hiện nỗi thống khổ của mình một cách thành thực.

Chẳng biết tôi ngủ bao lâu, khi tỉnh lại từ cơn đau đớn thì nhận ra mình không còn ở khách sạn mà đã về nhà. Tôi chật vật ngồi dậy, cảm giác cả người đau, cổ cũng đau, nhưng đều đã thoa thuốc, bởi vậy xen giữa cơn đau là cảm giác mát rượi thoải mái. Tôi liếc về đồng hồ nơi đầu giường mới phát hiện bây giờ không chỉ là ngày hôm sau, mà còn là tám giờ tối hôm sau. Nói cách khác, tôi ngủ nguyên một ngày. Không, phải nói là hôn mê mới đúng.

Khi tôi dựa vào đầu giường, bụng bởi ý thức đã khôi phục mà kêu lên vì đói. Cạnh đầu giường có đặt ghế sofa, không biết là cho người giúp việc nào chăm nom tôi lúc trước. Thế nhưng, người kia rõ ràng đã rời đi, cũng không biết bao giờ mới quay lại. Ngay lúc tôi chần chừ có nên gọi người không, cửa phòng vừa khéo mở ra, để lộ gương mặt nhỏ nhắn của Tống Mặc. Nhóc thấy tôi tỉnh thì ngẩn tò te.

"Mặc Mặc..." Tôi vừa định gọi nhóc vào phòng, nhóc đã chẳng nói chẳng rằng mà quay người chạy luôn. Tiếng bước chân vang vọng từ gần tới xa rồi biến mất ở cuối hành lang.

Lát sau, một tiếng bước chân khác vọng lại dồn dập, tiếp đó là vẻ mặt vui mừng của mợ Cửu khi đẩy cửa ra. Mợ thấy tôi tỉnh nên dường như thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu Ninh tỉnh rồi." Mợ đến bên giường, kề bàn tay khô ráo và ấm áp lên trán tôi: "Cũng hạ sốt rồi. Tốt quá."

Thì ra là bị sốt. Chẳng trách tôi thấy chẳng có sức, lại có cảm giác đau đớn từ tận xương.

Tôi nói: "Có gì ăn không mợ? Cháu đói quá."

"Có có có, để mợ bưng lên ngay." Mợ Cửu vừa nói vừa rảo bước về phía cửa.

"Tiểu thiếu gia? Sao con không vào?" Giọng mợ vọng vào từ bên ngoài: "Không sao đâu. Cậu Ninh khỏi bệnh rồi nên không bị con quấy rầy đâu. Vào trong đi."

Tống Mặc được đẩy nhẹ vào, nhưng nhóc cứ đứng tần ngần mãi.

"Con vào đây đi." Tôi ngoắc ngoắc tay.

Nhóc như cún con đã nhịn hết nổi, chỉ chờ lệnh là chạy ào về phía tôi. Nhóc vừa gọi "Mẹ" vừa làm nũng mãi.

Tôi sờ đầu nhóc, cười trêu: "Mới không gặp một ngày mà sao còn bám hơn thế này?"

Tống Mặc vừa dựa lên người tôi vừa ngửa đầu: "Vì lo cho mẹ."

Tôi dịu dàng vuốt tóc Tống Mặc, hỏi lại: "Lo mẹ làm sao?"

"Lo mẹ giận bố với con rồi không tỉnh lại nữa."

Tôi mỉm cười: "Không đâu, mẹ bị sốt, chỉ là bị bệnh thôi, không phải giận bố với con. Sao con lại nghĩ mẹ sẽ ngủ mãi không tỉnh."

Tống Mặc nhíu mày trầm tư: "Vì bố bảo..."

"Tống Mặc."

Tôi và Tống Mặc không hẹn mà cùng nhìn về cửa. Dáng người cao lớn rắn rỏi của Tống Bách Lao chẳng biết xuất hiện từ khi nào. Hắn bước về phía tôi, tôi vừa thấy hắn đã nhớ tới tình cảnh khốc liệt tối qua, bèn nắm chặt cánh tay Tống Mặc, hơi co người về trong giường. Tống Bách Lao khẽ ngưng bước rồi mới tiến lại gần.

"Cậu thấy thế nào rồi?"

"Vẫn ổn." Tôi ngẩng đầu cười với hắn.

Sau đó chúng tôi không nói gì nữa. Có lẽ Tống Bách Lao tự biết mình đuối lý, hoặc để ý chuyện con trẻ còn ở đây nên khó nói quá nhiều chuyện liên quan đến tối qua. Tống Mặc bèn dính lấy tôi thủ thỉ, lát sau mợ Cửu bưng bàn nhỏ, theo sau là hai người giúp việc mang nồi gốm và một bộ bát đũa vào phòng. Mợ Cửu xếp bàn lên giường, còn hai người kia múc cháo trong nồi vào bát rồi đặt lên.

Nồi cháo này không nhìn ra có nguyên liệu gì, nhưng quả thực là thơm nức mũi, làm người ta thèm nhỏ dãi. Trong lúc tôi ăn cháo, Tống Bách Lao nhờ mợ Cửu đưa Tống Mặc đi ngủ. Tôi thấy đã sắp tám rưỡi, cũng là lúc trẻ con nên ngủ rồi. Ban đầu Tống Mặc còn chưa chịu đi, nhưng thấy Tống Bách Lao sầm mặt như sắp nổi giận tới nơi, tôi vội rào trước: "Con ngoan nào, không thì mẹ không thích con đâu."

Khuôn mặt nhỏ của Tống Mặc trắng bệch, tựa như nhóc bị tôi làm tổn thương. Tôi đau lòng, vừa muốn an ủi thì nhóc đã cúi đầu, lẳng lặng bước tới cầm tay mợ Cửu tỏ ý thoả hiệp. Mợ Cửu ôm lấy nhóc dụ dỗ: "Tiểu thiếu gia đừng buồn. Cậu Ninh muốn nghỉ ngơi, con cũng phải nghỉ ngơi. Ngày mai mợ con mình quay lại được không?"

Một già một trẻ bèn theo sau hai người giúp việc ra khỏi cửa.

Tống Bách Lao ngồi xuống ghế sofa cạnh giường rồi nhìn tôi chằm chằm không nói không rằng. Tôi ăn được vài miếng cháo thì không nhịn nổi nữa, bèn quay sang nhìn hắn. Chúng tôi đối mặt vài giây, hắn mới mở miệng: "Bây giờ cậu một câu mẹ hai cậu mẹ thuận miệng nhỉ."

Tôi nghẹn lại, món ngon trong miệng bỗng trở nên khó nuốt hẳn.

"Tôi..."

"Cậu muốn có con à?"

Tôi tạm thời không kịp phản ứng nên chỉ biết hoảng hốt nhìn hắn.

Hắn đưa mắt xuống bụng tôi rồi rời đi rất nhanh: "Dù có muốn tôi cũng không thể cho cậu sinh con của tôi."

Tốt lắm, giờ thì hương vị trong miệng không chỉ khó nuốt mà còn đắng chát.

Tôi nói với giọng khô khốc: "Tôi biết."

"Hôm qua tôi chưa kịp mang bao." Hắn dừng một chút, "Nếu bởi vậy cậu có thai..."

Tôi ngắt lời hắn với vẻ nhàn nhạt: "Không có được đâu."

Hắn nhăn mày: "Tôi nói là "nếu". Tuy Beta không dễ mang thai nhưng chuyện như này ai nói chính xác được? Lỡ như cậu có thai..."

Để tỏ ra biết điều, tôi vội cướp lời: "Vậy thì không cần, phá cái thai đi."

Dù gì chuyện này cũng không thể xảy ra.

Lông mày Tống Bách Lao giãn ra. Hắn nhìn tôi phút chốc rồi dựa hẳn người vào sofa. Gương mặt dưới ánh đèn như có vài phần ủ dột.

"Rất tốt." Hắn nói khẽ, rồi lặp lại lần nữa, "Cực kì tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top