Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Chương 5:

Làm sai thì phải dũng cảm hứng chịu hậu quả, bởi vậy tôi đã chuẩn bị trải qua một đời bất hạnh.

Trong sự tĩnh lặng khiến người ta hoảng hốt, giọng nói biếng nhác của Tống Bách Lao cất lên, "Kĩ xảo quyến rũ của cậu vụng về quá nhỉ."

Tôi đờ người, mấy giây sau mới ngẩng đầu lên đối diện một đôi mắt đen như mực. Dưới ánh sáng le lói, những đường nét trên mặt hắn càng sâu, cũng càng lạnh lùng.

"Chưa gì đã muốn hiến thân à?" Lúc nói chuyện, đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, mà dáng hình ấy chẳng hề giống nụ cười. Cái tên này tính khí chẳng ra sao nhưng trí tưởng tượng phong phú thật, còn tưởng tôi cố tình ngã để ve vãn hắn.

"Không..." Tôi vội giãy thoát khỏi người hắn rồi thoáng lùi về sau cách hắn thật xa. Tôi cúi gằm mặt nhìn hoa văn lờ mờ trên thảm, yếu ớt biện hộ, "Tôi thật sự không cố ý."

Hắn hừ mũi như đang cười tôi đến giờ còn mạnh mồm. Từ góc độ của tôi có thể lén thấy hắn phủi phủi áo, tựa như muốn xóa đi vết nhăn xấu xí mà tôi để lại. Suốt mười mấy giây hai chúng tôi đều im lặng, thời gian bởi vậy mà bị kéo ra vô tận, làm lòng người thấp thỏm không yên. Bỗng, bên tai tôi vang lên tiếng than thở của Tống Bách Lao, có vẻ hắn đang cố kiềm chế sự mất kiên nhẫn, "Cuối cùng cậu có biết thắt cà vạt không?"

Tôi bất an nuốt nước miếng, đầu ngón tay hơi run run, "Cái này... tôi thật sự không biết."

Hắn chẳng nói chẳng rằng bước tới giật lấy cà vạt trong tay tôi, dựng cổ áo tôi lên bằng cử chỉ chẳng mấy dịu dàng rồi bắt đầu giúp tôi thắt cà vạt. Tôi đờ người mặc hắn bận bịu, không dám cử động chút nào. Bởi tầm mắt không thể né tránh, tôi đành nhìn thẳng gương mặt hắn, không thể không thừa nhận, tuy phần lớn Alpha đều có ngoại hình xuất sắc, nhưng khuôn mặt của Tống Bách Lao vẫn khiến người ta phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Không phải ngoại hình tinh tế như hoa giống Lương Thu Dương, cũng chẳng phải cốt cách tiên giáng trần như Chu Ly, vẻ đẹp của Tống Bách Lao mạnh mẽ và giàu tính công kích. Nếu Lương Thu Dương và Chu Ly là bảo vật trưng bày trong viện bảo tàng, Tống Bách Lao chính là phong cảnh tuyệt đẹp giữa nơi thiên nhiên rộng lớn, đất trời bao la.

Chưa đến một phút, hắn đã thành thạo thắt xong chiếc cà vạt bị tôi giày vò lung ta ta lung tung.

"Xong rồi." Hắn chỉnh lại vị trí cà vạt cho sát với ngực tôi. Lúc này tôi mới khôi phục nhịp thở bình thường. Tôi khẽ ngẩng mặt lên nhìn hắn rồi quay đi ngay, sau đó tới bên giường mặc vội bộ âu phục màu trắng. Vừa quay đầu lại, tôi chợt thấy Tống Bách Lao vẫn đứng yên nhìn về phía trước, lúc này mới nhận ra hắn đang nhìn bóng mình trên chiếc gương to sau lưng tôi.

"Qua đây." Dường như hắn thấy ánh mắt tôi phản chiếu qua gương nên ra lệnh mà không quay đầu lại.

Tôi ngoan ngoãn đi tới, hắn tránh ra một chút rồi ra hiệu tôi đứng bên cạnh. Trong gương chợt xuất hiện hình ảnh chúng tôi vai kề vai.

"Hợp không?" Hắn nhìn bóng tôi trong gương rồi hỏi.

Không hợp chút nào, thậm chí hơi buồn cười.

Nếu hắn muốn tôi cảm thấy tự ti, thực ra cũng không cần dùng cách này. Tôi luôn hiểu rõ hắn nhìn nhận cuộc hôn nhân của chúng tôi ra sao, cũng biết mình sắm vai nào trong vở kịch ấy.

Tôi mở to mắt, "Quần áo hơi rộng."

Âu phục được đặt dựa theo size của Chu Ly, mặc lên người tôi tạo cảm giác như con nít mặc quần áo người lớn, nhìn mắc cười vô cùng.

"Tôi sẽ bảo người ta đổi sang size nhỏ hơn." Hắn tùy tiện vứt áo khoác lên tay vịn sofa rồi thoải mái dựa xuống ghế.

Tôi lúng túng đứng yên một lát, sau cảm thấy chắc đây là ý "kết thúc" nên quay về chỗ giường cởi âu phục ra.

"Cậu biết tại sao tôi muốn kết thông gia với nhà họ Chu không?"

Tôi ngưng động tác cởi quần áo rồi mờ mịt nhìn về phía Tống Bách Lao.

Hắn bắt chéo chân, một tay đỡ cằm, "Nhà họ Hạ và nhà họ Nguyễn luôn đứng đầu trong lĩnh vực năng lượng. Những năm gần đây, nhà họ Chu bắt đầu phát triển ở ngành này nên rất cần chọn một bên để dựa vào. Bên cạnh đó, tôi cũng cần lôi kéo thế lực mới để đối đầu với nhà họ Nguyễn, phá vỡ cục diện bế tắc, bởi vậy với tôi nhà họ Chu hay nhà họ Dương cũng chẳng có gì khác biệt." Hắn nói một cách hời hợt, răng nanh như ẩn như hiện sau bờ môi mỏng, "Hai anh em cậu đúng là chẳng ra gì, nhưng ý muốn nào có giá trị gì trong một cuộc hôn nhân vì lợi ích. Hi vọng sau khi kết hôn cậu có thể tuân thủ quy tắc một cách nghiêm ngặt, tự biết làm tốt chuyện của mình, đừng có gây phiền toái cho tôi, như vậy chúng ta còn có thể sống chung hòa bình."

Lời của hắn quá lộ liễu, đúng là chẳng nể mặt ai. Thế nhưng, tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài gật đầu chấp thuận.

"Tôi biết rồi." Tôi quay lưng về phía hắn để mặc lại quần áo của mình, đang lúc chần chừ không biết có nên gấp âu phục chỉnh tề không thì Tống Bách Lao ở đằng sau đã nhìn ra ý định ấy, hắn lạnh lùng ngăn tôi lại, "Quần áo cứ thả ở đấy, cậu đi được rồi."

Tôi vội vã đứng dậy ra ngoài như vừa được đại xá, gần như là chạy trối chết ra khỏi phòng riêng của Tống Bách Lao. Thư ký Lý đưa tôi xuống tầng một, mãi đến khi ra khỏi tòa nhà Hạ Thịnh tôi mới dám nhìn lại. Tầng 28 cao chót vót, dù là nhìn từ dưới lên hay từ trên xuống cũng không thấy gì, nhưng tôi lại bị bủa vây bởi cảm giác có ánh mắt bám lấy tôi.

Rõ ràng chỉ thử mỗi bộ quần áo nhưng làm tôi mệt từ trong ra ngoài. Về đến nhà, bát bạch ngọc phỉ thúy đã trương lên, tuy thể nào cũng khó nuốt nhưng tôi vừa đói vừa mệt nên chẳng có tâm trạng nấu cơm lần nữa, đành nuốt món mì lạnh ngắt vào bụng. Ăn xong, tôi để đũa xuống rồi chắp tay trước bát mì dở tệ kia, "Chúc mình sinh nhật vui vẻ."

Thực ra tôi cũng chẳng để ý sinh nhật lắm, mấy năm trước lúc thầy còn sống còn tổ chức cho tôi, thầy mất rồi tôi cũng ít khi nhớ tới, năm nay nấu bát mì chỉ để cầu ước nguyện được thực hiện. Tôi tì trán lên ngón tay cái, nhắm mắt lại thầm thì, "Mong con trai khỏe mạnh bình an."

Hai mươi mấy năm qua, số lần tôi ước nguyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, số điều ước thành hiện thực lại càng ít. Tôi chẳng làm được gì cho con suốt bảy năm, giờ chỉ biết dùng cách này để tự an ủi mình. Lúc nào tôi cũng oán trách Ninh Thi, nhưng rốt cuộc bản thân tôi cũng chẳng xứng làm bố.

Ước xong, tôi thu dọn bát đũa rồi tắm rửa sạch sẽ, đến khi xong xuôi đồng hồ đã điểm 11 giờ. Tôi ngồi xuống trước bàn học, lấy chìa khóa mở nhật kí ra rồi ghi lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Bảy năm trước tôi bắt đầu có thói quen viết nhật kí, những tâm sự ban ngày không nói được tôi đều giãi bày trên trang giấy để phát tiết cảm xúc.

Hôm nay tôi gặp hắn, hắn nhắc tôi tuân thủ quy tắc cho đúng thân phận...

Viết đến đoạn Tống Bách Lao gọi tôi đi thử đồ thì dừng lại, mãi đến khi trên giấy xuất hiện nét mực đậm tới bất thường tôi mới lia bút viết tiếp.

Viết xong nhật kí thì tắt đèn đi ngủ. Có lẽ vì hôm nay nhìn thấy Tống Bách Lao nên trong giấc mộng tràn ngập hình bóng hắn.

Chu Ly tới phòng tôi mời tham gia một buổi party, hắn nói tôi nhất định sẽ thích. Hồi ấy hắn rất giỏi giả bộ dịu dàng, xinh đẹp, xuất sắc, thậm chí còn cho phép con của nhân tình như tôi gọi một tiếng "anh trai", có thể tưởng tượng đãi ngộ này làm tôi thời thiếu niên ngạc nhiên và sợ hãi thế nào. Không ngờ Bạch Liên Hoa vẫn hoàn Bạch Liên Hoa (1), lại còn là bông sen bụng dạ đen tối, đạo hạnh cao thâm.

(1) Nghĩa đen là sen trắng

Hắn rất hay hỏi chuyện ở trường ngay trên bàn cơm, thường là hỏi mấy chuyện lặt vặt giữa tôi và bạn học. Lúc ấy tôi tưởng hắn quan tâm nên giấu diếm sự thật, nói cho hắn tôi rất tốt, mọi người đều thân thiện. Thực tế hắn ta đang âm thầm thưởng thức, âm thầm cười nhạo diễn xuất dở tệ giấu đầu hở đuôi của tôi.

Không lâu sau, Chu Ly dẫn tôi tới một buổi party cuồng loạn trên tầng cao nhất của một tòa nhà lớn, ở đó có bể bơi rộng mênh mông có thể ngắm toàn cảnh Hương Đàm. Party hôm ấy có chủ đề gì, ai tổ chức tôi ngu ngơ chẳng biết, từ lúc bước vào cửa đã bị choáng ngợp bởi đủ loại Alpha và Omega. Họ ăn mặc lộng lẫy, mang theo thiết bị và vòng cổ phòng cắn mang tính biểu tượng, lúc này đang tán tỉnh ve vãn nhau trong phạm vi an toàn. Lẫn trong đó có cả Beta nhưng rất hiếm, mà chẳng bao lâu sau tôi phát hiện những Beta ấy là bồi bàn phụ trách rót rượu cho đám người kia.

Rất nhiều người qua chào hỏi Chu Ly, hắn ta đứng ở nơi đây được coi là sự tồn tại chói mắt không thể xem nhẹ. Ai tới Chu Ly cũng giới thiệu tôi là "em trai", mỗi lần như vậy trên mặt Alpha hoặc Omega đối diện đều thoáng hiện nét kinh ngạc. Những người này che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng tôi vẫn nhạy cảm nhìn ra một chút ghét bỏ mà họ vô tình để lộ sau lớp vỏ gia giáo. Thế nhưng ít ra họ còn giả vờ thương hại, trong khi đám bạn học của tôi chẳng thèm giả bộ nữa.

Chu Ly được bạn bè vây quanh, họ nói chuyện trên trời dưới bể, từ tình hình tài chính đến thời sự quốc tế, nom chẳng giống học sinh cấp 3 chút nào. Đến lúc đó tôi mới hiểu được tiền tài, quyền lực và cả tương lai đất nước được quyết định bởi một nhóm nhỏ, những người tham gia party này đều là người tài, còn Beta vĩnh viễn không chen được vào thế giới của họ.

Tôi tự biết mình không hòa nhập được nên chán nản lui ra, định tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi một mình đến khi party kết thúc. Đây có lẽ là mục đích của Chu Ly khi đưa tôi tới, hắn ta muốn tôi nhìn rõ hiện thực và nhận thức được chênh lệch giữa tôi và người như hắn.

Giữa tiếng nhạc ầm ĩ, bỗng nhiên có kẻ tấn công từ phía sau rồi áp tôi lên tường. Tôi giật mình sợ hãi mà quay đầu lại, chỉ thấy một Alpha xa lạ đeo kính áp tròng màu hổ phách, mang thiết bị phòng cắn bằng đồng che khuất mấy chiếc răng nanh sắc nhọn đến đáng sợ.

"Mùi hương trên người em rất tươi mát." Hắn ta ngửi ngửi người tôi, nở nụ cười điên rồ như kẻ say, "Muốn chơi cùng anh không?"

Mấy Beta ở nơi đây, với trang phục sexy và lớp trang điểm lộng lẫy, đều bận rộn ve vãn tán tỉnh đám AO, nói đúng ra họ giống mấy người làm "ngành dịch vụ" hơn là bồi bàn. Tôi thậm chí nghi ngờ nhóm Beta này được gọi tới để mua vui thể xác, mà rõ ràng nếu không có Chu Ly ở cạnh, tôi tự nhiên cũng thành đối tượng để tùy ý quan hệ.

"Tôi không muốn chơi..." Tôi đẩy hắn ra thật mạnh rồi quẹo đại vào một hành lang.

Alpha vẫn bước theo tôi với điệu bộ thong thả, chắc hắn tưởng tôi muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt.

"Đừng đi mà, chậm một chút..." Tên kia dựa vào tường xiêu xiêu vẹo vẹo, "Em trai Beta, cho anh đánh dấu em đi..." Hắn nói xong còn tự cười ngu ngơ một mình, chả hiểu có phải cắn thuốc gì không.

Tôi quay đầu lại liên tục, lúc rẽ vào ngõ cụt thì vô cùng tuyệt vọng. Cũng may hai bên hành lang đều có cửa phòng, tôi bí quá hóa liều nên xoay bừa một tay nắm cửa, không ngờ lại mở ra được. Vội vàng lẻn vào rồi khẽ khàng đóng cửa, lúc này tôi mới dám tì trán trên cửa mà thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng chưa kịp hồi phục tinh thần thì tiếng động kì lạ đằng sau đã khiến tôi căng thẳng ngay tức khắc.

Lúc vào phòng, tôi chỉ liếc vội thấy ánh trăng hoà với ánh đèn phản chiếu qua tấm cửa sổ sát đất khổng lồ, nhưng không để ý có người. Tôi xoay người lại mới nhận ra ở nơi góc khuất mà ánh sáng không rọi tới, trên chiếc giường lớn bừa bộn, một Alpha khỏa thân đỡ trán ngồi dậy chậm rãi. Lát sau, một Beta nữ cũng ngồi dậy cạnh hắn trong trạng thái trần truồng. Vừa thấy Alpha kia mang thiết bị phòng cắn màu đen dạng ô vuông, tôi đã lờ mờ đoán được. Quả nhiên, khi người kia bỏ tay xuống, tôi nhận ra hắn chính là người tôi quen hay đúng hơn là người tôi từng gặp, Tống Bách Lao.

Chẳng biết do say rượu hay không vui vì bị quấy rầy, hắn nhíu mày rất sâu, "Ai cho cậu vào?"

Tình huống này làm tôi rất lúng túng, nhưng nếu đi ra tôi sợ lại đụng phải tên Alpha dở người kia.

Tôi vội vàng giải thích, "Tôi là... Chúng ta từng gặp anh còn nhớ không? Cái hôm anh trèo tường vào từ sau khu phòng thí nghiệm ấy." Tôi cố gắng nhắc hắn nhớ lại, "Tôi là em trai Chu Ly, ngoài cửa có Alpha cứ bám lấy tôi, nhờ anh cho tôi trốn tạm một lát."

Hắn nhíu mày, "Em trai Chu Ly?" Nói xong nhìn sang Beta bên cạnh hất hất cằm, "Cô ra ngoài đi."

Người phụ nữ kia vò vò mái tóc xoăn, tuy bĩu môi hờn dỗi nhưng vẫn nghe lời mà xuống giường mặc quần áo tử tế, sau đó rời đi luôn chứ không dám than vãn câu nào. Lúc đi ngang qua cô ta lườm tôi sắc lẻm như đang oán tôi quấy rầy chuyện tốt. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại tôi và Tống Bách Lao, tôi đứng chặn trước cửa trong tâm thái bất an, cũng chẳng biết nói gì cho phải. Cuối cùng vẫn phải để Tống Bách Lao mở miệng trước, "Chu Ly còn có em trai là Beta?"

Dường như hắn thấy chuyện này rất khó tin.

Tôi mím mím đôi môi nẻ, "Chúng tôi...không chung huyết thống."

Hắn bỗng hiểu ra, "Thảo nào hai người chẳng giống nhau tí nào."

Tôi không ưa lời nói và giọng điệu của tên này cho lắm, "Tôi làm sao so được với anh trai..."

Chợt cánh cửa sau lưng bị đập vang ầm ầm, tôi sợ hãi lùi ra xa, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Sống lưng khẽ đụng vào một bức tường người rắn chắc và nóng rực, tôi ngạc nhiên quay lại thì thấy Tống Bách Lao đặt hai tay lên vai rồi đẩy tôi sang một bên, "Tránh ra."

Giữa lúc tôi ngây người, hắn bước tới mở cửa rồi uy hiếp kẻ đứng ngoài, "Không muốn chết thì cút ngay."

"Tống...Tống Bách Lao?" Tên kia bị dọa phát hoảng, từ giọng nói của hắn ta tôi thậm chí nghe ra một chút nghẹn ngào đáng thương như con cún vẫy đuôi.

Từ hồi đó tiếng tăm của Tống Bách Lao đã lan truyền khắp nơi, bất kể là gia thế hay phong cách đánh nhau tàn nhẫn. Tài năng của hắn rõ như ban ngày, thái độ nổi loạn của hắn người người đều biết. Dù là đồng loại, đám Alpha cũng không dễ trêu vào hắn.

Sau khi bên ngoài yên tĩnh trở lại chỉ trong chốc lát, Tống Bách Lao đóng cửa lần nữa, tới giờ tôi mới nhận ra hắn gần như ở trần hoàn toàn. Hắn đứng trước mặt tôi với phong thái hiên ngang như một pho tượng đá sống động. Ánh sáng ngoài cửa phản chiếu lên cơ bắp tạo nên vẻ đẹp không chân thực. Tuy nửa người dưới bị bóng tối che lấp nhưng vẫn lờ mờ thấy những đường nét rắn rỏi.

Tôi xấu hổ rời tầm mắt, "Ừm...Cảm ơn, cảm ơn anh."

"Đây không phải nơi Beta như cậu nên đến."

Tôi nghe mà sững sờ. Tuy lời hắn nói không sai nhưng quá thẳng thắn, khiến vẻ mặt của tôi trở nên rất khó coi. Tất cả cảm xúc bối rối, lạc lõng và cơn giận bị kìm nén mà không biết trút vào đâu trong lòng tôi bị hắn châm ngòi cho phát nổ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn và hỏi, "Vậy tôi phải ở đâu?"

Ninh Thi bắt tôi hòa nhập với họ, nhưng họ không chịu đón nhận tôi. Tôi cũng chẳng muốn giả vờ làm đồng loại của họ, mà quả thực tôi đã không chốn dung thân. Khi đó tôi còn quá ngây thơ, cảm thấy cùng là người sao Beta lại phải kém một bậc? Tôi tự đi thì được nhưng họ nhất quyết không thể đuổi tôi đi.

"Đi chỗ nào phù hợp với Beta các cậu." Tống Bách Lao xoa xoa gáy rồi nói giảm nói tránh, "Dù gì cũng không phải nơi này."

Cơn giận dữ của tôi đã bị nín nhịn rất lâu, thậm chí chưa từng bùng nổ trước mặt Ninh Thi, nhưng khi hắn nói ra câu đó, tôi lại có thể phản bác hắn bằng thái độ dũng cảm một cách khó hiểu, "Nói dễ nghe thật, anh cũng là do Beta sinh đúng không? Nếu trong cơ thể anh có một nửa gien Beta, phải chăng anh cũng không nên đứng đây?"

Lời này đúng là to gan lớn mật, tôi vừa nói ra khỏi miệng đã hối hận rồi, nhưng lời nói ra không thể thu hồi nữa.

Tôi không những đụng vào chỗ đau của Tống Bách Lao mà còn đụng mạnh luôn. Chờ tôi kịp phản ứng, hắn đã bóp cổ tôi rồi đẩy mạnh về phía tường. Mũi chân tôi cố lắm mới chạm tới mặt đất, tôi hít thở khó khăn, máu khắp toàn thân như dồn hết lên mặt. Tôi cố hết sức bám lấy cổ tay tên kia, nhưng không chống lại được sức mạnh của Alpha. Cánh tay hắn như gọng kìm không thể lay chuyển, càng không thể mở ra.

Giữa cơn hoảng hốt, tôi thậm chí thấy đôi mắt Tống Bách Lao lóe lên ánh nhìn hung tàn bạo ngược như muốn dồn tôi vào chỗ chết. Tôi nghĩ mình chết chắc rồi, hắn thật sự muốn bóp chết tôi. Thế nhưng, sức mạnh đè ép khí quản bỗng yếu dần tới khi tôi có thể hô hấp bình thường. Tôi liên tục hít thật sâu nguồn không khí quý giá, hít thở quá vội vã đến mức ho khan chảy cả nước mắt.

Hắn nằm cằm bắt tôi ngẩng đầu, "Cậu biết cái thá gì? Nghe được vài ba lời đồn đại về tôi thì tưởng có thể gây sự với tôi à? Chính bởi những Beta tự cho mình là đúng như cậu, tôi mới phải ở đây." Hắn nhìn tôi như nhìn một con kiến, "Đúng là mất hứng."

Tống Bách Lao thu tay lại rồi vứt tôi ở đó một mình, sau đó đi thẳng vào phòng tắm mà không quay đầu lại. Tôi bóp nhẹ cổ, nhìn bóng hắn khuất sau cánh cửa trong tâm trạng vẫn còn sợ hãi, mãi tới khi bên trong vang lên tiếng nước khe khẽ mới bừng tỉnh mà mở cửa chạy ra khỏi phòng.

Sau khi party hạ màn, Chu Ly tìm thấy tôi ở một góc tối tăm. Hắn bất đắc dĩ hỏi tại sao tôi trốn đi, tôi cười cười bảo tôi không quen chỗ ồn ào. Ánh mắt hắn dừng lại trên cổ tôi hồi lâu mới rời đi như không có chuyện gì.

Sau khi về nhà, tôi soi gương mới phát hiện vết hằn đáng sợ vắt ngang qua cổ, chỉ cần không bị mù đều có thấy rõ mười mươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top