Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22 - 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22:

Một cảnh quay lãng mạn nhẹ nhàng giữa Adam và Chris lại làm tôi khó nghĩ. Chỉ đơn giản là Chris thấy lạnh và Adam cởi ra khoác áo hộ, rất điển hình. Chưa đến cảnh hôn hay ôm ấp gì cả mà tôi đã thấy bối rối. Thật may là vẫn đang chần chừ ở những cảnh chưa tái hợp. Tôi sợ là bản thân mình sẽ lung lay trước Aaron như lần trước mất.

 

Lâu lắm chưa được trải qua cảm giác hồi hộp yêu đương, chả biết nên biểu cảm thế nào cho thật nữa. Chắc là sẽ kiểu hơi ngỡ ngàng, nhưng cũng có chút vui sướng len lỏi đi. Nghĩ đến đây chợt thấy bản thân tội nghiệp.

Đứng ở khung cảnh được dựng sẵn trong trường quay, miêu tả ngắn gọn là một con đường phủ tuyết. Thời tiết thực sự không rét nhưng tôi cứ phải gồng mình lên mà run cầm cập trong chiếc áo khoác mỏng, môi thì bị trang điểm cho hơi nhợt đi. Aaron bước tới đứng bên cạnh. Cả hai cùng sải bước một đoạn ngắn, tôi hơi nép mình vào góc đường giữ khoảng cách với anh ta một chút, thể hiện rõ một Chris ngại ngùng vừa mong đợi vừa đắn đo khi được gần gũi lại với Adam. Rồi tôi dừng lại, vai run lên, ở một mức độ là người xem thấy rằng mình đang lạnh nhưng cố giấu.

Trong đầu tôi sắp xếp đủ các loại biểu cảm khi được Adam khoác áo cho, rõ ràng là biết trước nhưng phải tỏ ra bất ngờ, lại còn tỏ vẻ vừa thích thú hạnh phúc vừa ngại ngùng. Mong là cảnh quay này sẽ qua sớm. Không! Mong là tất cả cảnh quay với Aaron đều chỉ cần quay một lần.

Đột nhiên Aaron nắm tay tay tôi nhét vào túi áo khoác của anh ta rồi quay mặt đi vì xấu hổ. Hai bàn tay đan vào nhau trong chiếc túi chật hẹp có sức nóng lan tỏa đến kì lạ. Mặt tôi ngớ ra, và chắc chắn là quá hợp với yêu cầu của đạo diễn. Anh ta tự ý thay đổi kịch bản mà không bàn trước với tôi một chút nào?

“Cắt! Tốt lắm!”

Và cái thái độ không ngỡ ngàng gì của đạo diễn tức là anh ta đã bàn với ông ấy rồi? Tại sao không ai nói với tôi? Tôi cũng là nhân vật chính cơ mà? Thôi nghĩ lại thì việc ấy cũng làm diễn xuất của tôi thêm chân thực. Hơn nữa thay đổi như vậy cũng phù hợp với cá tính nhân vật hơn, khoác áo cho nhau thì có phần hơi quá ủy mị so với Adam đi.

Aaron dường như không nghe thấy cứ mãi nắm lấy tay tôi. Bàn tay đeo găng đang đan lấy tay trần và túi chiếc áo khoác hơi quá dày so với thời tiết của Aaron không hề làm tôi thấy nóng mà thấy một kiểu ấm áp che chở. Thẳng thắn thừa nhận, tôi thích cảm giác ấy. Và khi nhận ra bản thân đang dần thừa nhận Aaron một cách tích cực, tôi dùng hết lí trí để vứt cái “thích thú” kia vào sọt rác.

- Xin lỗi, tay tôi… - Tôi lên tiếng nhắc nhở.

*

*           *

Sau vài tháng đầu đủng đỉnh thì giờ đến lúc đẩy mạnh những khâu khác. Là nhân vật chính tôi lại bắt đầu công cuộc trả lời phỏng vấn, chụp ảnh poster, PR và như hồi đó, đợi cuộc gọi chất vấn của bố mẹ. Giờ tôi không lo lắng như hồi trước, họ không chấp nhận tôi cũng chả biết làm thế nào, dù sao bản thân thiếu sự thông cảm của bố mẹ đã quen rồi.

Yêu cầu bên sản xuất đặt ra cho tôi và Aaron là phải chụp được một tấm poster thể hiện rõ trọng tâm của phần phim lần này. Xem xét qua tất cả các gợi ý của nhiếp ảnh gia, tôi chỉ thấy vài kiểu là ấn tượng mà đơn giản.

Khẽ nheo mắt khi đứng dưới hàng chục ánh đèn rọi thẳng vào người, tôi ngẫm nghĩ về những gợi ý tạo dáng mà nhiếp ảnh gia đã nói. Đầu tiên sẽ thử một kiểu mà Aaron gác cằm lên vai phải – bờ vai tôi sẽ nhô lên một chút tỏ vẻ xa cách, còn hiệu ứng màu sắc poster là việc của họ. Tuy lời giải thích nghe thuận tai là thế nhưng tôi thấy tư thế này thật…kỳ cục, chẳng có tí nghệ thuật nào. Tư thế cứng mà cũng chẳng thể hiện được tình cảm của Adam và Chris. Tấm ảnh này sẽ khá là thảm họa, tôi thầm nghĩ.

- Anh khoác vai em được không?

Đột nhiên Aaron thì thầm vào tai tôi như vậy. Giọng điệu nhẹ nhàng có phần rụt rè ấy thật chẳng hợp với hình ảnh nhanh mồm nhanh miệng của anh ta trước kia. Nhưng tôi không hề ác cảm, ít ra như vậy còn hơn là chộp giật hôn bất ngờ, rồi bối rối xao xuyến như nữ sinh trung học. Aaron chính ra là kiểu người “bất ngờ” tùy tiện như thế, sáu tháng hẹn hò đủ để tôi có những gạch đầu dòng cơ bản về anh ta. Mơ tưởng về những thứ như thế không phù hợp với lứa tuổi của tôi. Mà tôi thì luôn đúng mực.

Có thể là thời gian đã khiến Aaron trầm tính và có trách nhiệm với hành động của mình hơn. Nhưng dù sao cũng không phải việc của tôi.

*

*         *

Tôi bực đến chết mất!

Vừa chật vật quay đi quay lại một cảnh khó xong, từ tốn vào phòng vệ sinh thay bộ đồ đã chuẩn bị sẵn để tiếp tục đi phỏng vấn. Mọi chuyện thật tốt đẹp cho tới khi tôi khẽ khàng bước vào trường quay trả phục trang, lấy đồ đạc của mình và bị xô nước đầy ắp đồ vào người. Tin mừng là không phải ai chơi khăm tôi, chỉ là một tai nạn hi hữu ở trường quay khi đồ đạc lộn xộn mỗi lúc chuyển cảnh, và điều không vui vẻ gì mấy là tôi có một cuộc phỏng vấn để tham dự trong vòng nửa tiếng nữa. Để làm tôi bực mình hơn, từ ngày nổi tiếng một chút, tôi cũng biết thế nào là bị cánh săn ảnh chụp trộm. Bộ dạng lẹp nhẹp nước này mà bị chụp thật chả ra thể thống gì mà.

Tôi không phải là người đi đầu xu hướng thời trang gì đấy như những sao khác, chuẩn mực duy nhất trong ăn mặc của tôi là phải gọn gàng. Tôi không thích người khác nhìn thấy mình khi lôi thôi lếch thếch như vậy. May là lúc Aaron đến thì tôi đã kịp đi, để anh ta nhìn thấy còn xấu hổ hơn nữa.

Tự dưng lại nghĩ đến chuyện giữ hình ảnh trước mặt Aaron, chắc tôi cũng bị loạn trí rồi.

Hình như trong xe còn một túi quần áo hôm nọ Vivi chọn cho mà tôi quên không lấy ra. Nếu vậy thì tôi không lo bị trễ phỏng vấn. Bước ra khỏi trường quay, tôi lập tức nhăn nhó che mặt khi nhận ra có nhiều cánh săn ảnh ở đó. Tại sao hôm nay tôi lại đỗ xe xa đến vậy cơ chứ. Trời nắng làm những mảng quần áo ẩm bám dính trên người tôi thêm khó chịu. Những ánh đèn flash tuy không chói bằng ánh nắng nhưng quả thật khiến tôi ước mình có thể giết người bằng ý nghĩ.

- Này! – Giọng của Aaron làm tôi giật mình. – Ít ra phải lau tạm đi chứ

Khi tôi nhận thức được mọi chuyện thì đã thấy anh ta đứng chắn trước mặt tôi, thân hình cao to của một người mẫu chuyên nghiệp hoàn toàn cản được phần nào ống kính của cánh săn ảnh. Và Aaron đang đưa cho tôi chiếc áo anh ta đang mặc trên người, hoàn toàn có vẻ tự hào khoe nửa thân trần rắn chắc trước cánh săn ảnh và tôi.

- Lau đi, chút nữa anh thay phục trang nên không cần đâu.                        

Tôi cũng không hiểu đây là tình huống gì nữa.

*

*          *

- Nhìn xem ai kìa! – Tôi cười tươi rói khi trở về và phát hiện ra là có người ở nhà.

Nat đang nằm nhắn tin ở giường bật dậy ôm chầm lầy tôi. Lâu không tâm sự với nhau, gần như cả đêm đó cô ấy nói không ngừng. Cô ấy kể nhiều về bạn trai mới, những điều anh ấy làm, những khoảnh khắc tình cảm dễ thương. Tôi thấy mắt Nat ngời lên một tia hi vọng khó tả. Hiển nhiên là hạnh phúc nhưng cũng có lo âu dè chừng.

- Anh ấy không cần có con, Zac ạ. – Nat nhìn tôi, môi vẽ ra một nụ cười trong khi mắt bắt đầu rớm nước. – Vợ trước bỏ lại anh ấy với đứa con trai để theo người đàn ông khác, anh ấy không cần có con.

Rõ ràng là cô ấy mong muốn một hạnh phúc đời thường đến phát điên rồi. Tôi với cô ấy là vợ chồng kiểu này cũng đã gần ba năm chứ đâu ít ỏi gì. Từ ngày ra mắt bộ phim thay đổi cuộc đời tôi ấy. Đến tôi cũng dần bước vào trạng thái cô đơn đến rợn người. Lúc đầu cứ nghĩ tất thảy sẽ ổn nhưng ngày nào cũng yên ổn theo một cách méo mó khiến chúng tôi nhận ra mình còn khao khát điều gì đó to lớn hơn.

Con người luôn có những khao khát như thế. Những phụ nữ có gia đình tuyệt vời đến không chê vào đâu được đôi khi vẫn ngoại tình. Bởi cuộc sống tốt đẹp mãi khiến họ thấy chán, rồi ai đó đến mang lại cảm xúc yêu đương tuổi trẻ như cơn gió mát thổi lướt qua sa mạc cằn cỗi. Huống hồ là một hạnh phúc kiểu tạm bợ như chúng tôi.

- Chúng ta ly dị đi? – Tôi khẽ xoay chiếc nhẫn cưới bao lâu vẫn yên vị trên ngón áp út. – Đến lúc mình thả cậu rồi. Đi bước nữa đi Nat, mình mừng cho cậu.

- Không…Nếu bị bỏ rơi lần nữa tôi phải làm sao?

Rồi cô ấy ôm lấy tôi òa khóc.

Té ra dù có trải đời trầm tĩnh bao nhiêu đi chăng nữa, bị tổn thương quá sâu một lần cũng khiến người ta dè chừng đón nhận hạnh phúc mới.

Chương 23:

Phụ nữ là sinh vật kì lạ nhất thế giới, lần thứ n trong đời tôi tự cảm thấy may mắn vì mình không thích phụ nữ. Mấy hôm trước Nat còn mắt ngấn lệ tâm sự, chia sẻ những lo lắng về việc rạn nứt tình cảm trong tương lai thì giờ cô ấy đang ghé qua nhà sắp xếp đồ đạc để du lịch cùng bạn trai. Hoàn hảo, người chồng kiên nhẫn tỉ mẩn xếp đồ giùm để vợ đi du lịch với bạn trai, trần đời chỉ có tôi như vậy mà thôi.

- Đi vui vẻ nhé! – Đứng ngay trước cửa ôm lấy Nat mà tạm biệt cho cánh săn ảnh tha hồ mà chụp, tôi tự hỏi liệu mình còn thực sự thấy ổn với vỏ bọc này không, đã gần ba năm cơ đấy.

Và lại thế nữa rồi, căn nhà chỉ có mình tôi mà thôi.

*

*         *

Một ngày làm việc mới bắt đầu. Việc đóng vai chính thường mất thời gian đến độ đưa cuộc sống thường nhật của tôi vào guồng quay nhất định. Suốt thời gian dài xoay quanh chuyện: nếu là A trong tình huống này sẽ phản ứng như thế nào, lúc này sẽ có thái độ ra sao. Đôi khi có những người tự tử vì ám ảnh một vai diễn quá nặng về mặt tâm lý. Tôi thường thấy những chuyện đó khó tin và ngớ ngẩn khi còn ở trường học vì tính cách bản thân không phải là thứ dễ thay đổi. Nhưng giờ tôi đang cảm nhận được điều ấy, thói quen ăn quá sâu vào sẽ thành ra tính cách. Bản thân Zachary tôi đây đang thực sự bị ảnh hưởng bởi cảm xúc mà Chris dành cho Adam.

Tôi không nhìn nhận Aaron khắt khe như trước, đối xử với anh ta bình thường như bao đồng nghiệp khác, còn có phần thân thiết hơn nữa vì bọn tôi thường xuyên nhắn tin trao đổi công việc.  Đôi khi anh ta cũng đưa ra những lời khuyên có ích rằng nên nhận hợp đồng quảng cáo của hãng nào, đạo diễn nào hay có những vai tốt, đại loại vậy. Việc hợp tác những cảnh tình cảm từ đó cũng dễ dàng hơn. Tin tôi đi, đóng cảnh hôn nhau với Aaron mà tôi không cảm thấy chút chán ghét nào.

Nhưng chỉ tâm sự vậy thôi, cảnh quay hôm nay của tôi không có gì đặc sắc. Chỉ là Chris ngồi trong gay bar, suy nghĩ về những chuyện đã qua, ngắm nhìn những cậu money boy mặc những bộ cánh “gợi cảm” uốn éo.

“Diễn!”

Tiếng nhạc ầm ĩ sôi động cùng hàng trăm ánh sáng lập lòe đúng đặc trưng của quán bar đồng loạt dội đến bên tai. Tôi ngồi trưng ra vẻ mặt đầy ưu tư không màng đến hàng chục thứ to lớn đang ẩn náu trong những chiếc quần lót đủ màu sắc đang uốn éo trên sàn. Theo kịch bản Adam sẽ vào bắt chuyện. Tôi vẫn chưa thấy Aaron đứng sau lưng đạo diễn sẵn sàng chờ đến đoạn của mình, có lẽ vẫn ở trong phòng thay phục trang hoặc kiểm tra lại thoại, hoặc đơn giản hơn là bị hàng tá em gái vây quanh xin chữ kí ở ngoài bar. Quay ngoại cảnh thỉnh thoảng cũng thật phiền phức mà. Đại loại đây không phải là một cảnh quay đặc sắc, chỉ là một lát cắt rất tầm thường trong đời sống hàng ngày nhưng ít ra anh ta cũng phải chuẩn bị nhanh chóng một chút chứ! Một cảnh mà không cần quay đi quay lại.

Đột nhiên tôi có suy nghĩ vẩn vơ như vậy, khi mà xung quanh đang được bao vây bởi hàng tá người điên cuồng hăng say nhảy nhót theo nhạc. Tôi bèn cầm cốc rượu lên lắc lắc để âm thanh của đá va vào thành cốc khiến tâm trí bớt mông lung. Nhưng mà những sự kiện sau đó chứng tỏ rằng giác quan của tôi rõ ràng là có phần kì lạ.

- Zac! Cẩn thận!

Tôi nghĩ đó là một tiếng “bùm”.

Chiếc ghế mà tôi đang ngồi đột ngột bị xô ngã, cả lưng đập vào chiếc bàn rượu gần nhất, mạn sườn bên phải va vào chân ghế. Dòng người di chuyển hỗn loạn theo điệu nhảy chợt trở nên khó kiếm soát hơn. Tất cả hò hét sợ hãi chạy đi theo mọi hướng mà họ nghĩ là gần lối ra nhất. Lúc này bộ não lơ mơ khi nãy hoàn toàn nhận thức được mình đang trong tình thế nguy hiểm. Hình như là một chiếc máy tạo khói nào đó vừa rơi. Đám cháy bắt đầu lách tách từ sân khấu và chắc chả cần đến một phút để chạm tới quầy rượu, điều này chỉ làm cho tình hình tồi tệ hơn. Mắt mờ đi vì khói, có lẽ đây không phải là thời điểm thích hợp để suy tính. Chết tiệt! Phải nhanh chạy ra khỏi đây, tôi bắt đầu thấy phổi mình gào thét đòi chút không khí sạch rồi.

Cơn đau nhói ập đến với cổ chân trái khi tôi níu tay vào chiếc ghế ngã sõng soài khác để đứng dậy. Nãy giờ sự nhức nhối ở lưng khiến tôi không nhận ra chân mình có điều bất thường. Có lẽ là bong gân, hoặc cũng có thể là gãy chân, dù lúc này tôi không có thời gian suy tính đến chuyện ấy. Chết tiệt! Đau quá!

Dồn hết sức vào hai tay để nâng cả thân hình không mấy cao to của mình đứng dậy, tai tôi không nghe ra âm thanh gì nữa. Đổ vỡ, hỗn loạn, la hét, tiếng nhạc vẫn rộn rã, đều đều như chưa hề có gì xảy ra. Tất cả tiếng động đều trở nên méo mó khi truyền đến bộ não thiếu oxi của tôi. Có lẽ tôi phải có đến hàng chục vết trầy xước thâm tím khi tôi về nhà tắm rửa vào tối nay, nếu tôi trở về được. Kính vỡ tung tóe trên sàn bar khiến từng bước đi vốn đã khó nhọc của tôi càng thêm chậm chạp.

- Mẹ kiếp! – Thẩm rủa một tiếng, tôi cố gắng tiến đến chỗ hỗn loạn nhất vì có lẽ đó là lối thoát hiểm. Nhưng không có nghĩa là tôi có thể chạm tới vị trí ấy trong vòng mười lăm phút bằng thân thể này.

Đám cháy ngày một to dần, hai lá phổi cũng quằn quại vì thiếu khí. Hai mắt ướt nhèm chẳng nhìn thấy gì nữa. Trước khi thế giới tràn ngập một màu đen, tôi nghe thấy ai đó gọi mình. Tiếng gọi dồn dập, giọng nói dường như quen lắm, Aaron chăng?

Tôi thấy một dáng người cao to chạy gần đến chỗ mình.

Rồi tôi chẳng biết gì nữa.

*

*         *

Lần tiếp theo tôi mở mắt ra thế giới đã thay đổi. Trần nhà trắng, ánh sáng trắng và tiếng máy đo nhịp tim lắt nhắt bên tai là những điều đầu tiên đập vào các giác quan. Đầu óc trống rỗng suốt một lúc lâu, không thể liên tưởng hay nghĩ về bất cứ thứ gì. Lần đầu tiên trong đời một kẻ nhạy cảm nghĩ nhiều như tôi phải bắt ép bản thân kích hoạt não nghĩ ngợi một chút. Về bất cứ thứ gì, nhảm nhí đến đâu cũng được. Cảm giác này trống rỗng quá.

- Tỉnh rồi?

Não tôi như vừa được kích điện bằng một câu hỏi thăm. Tội nhận ra là có người ngồi ngay sát giường mình. Ước gì tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này, chắc là sẽ ngơ ngác đến mức khôi hài mất. Cố gắng ra lệnh cho cổ quay sang bên tìm chủ nhân của giọng nói kia, tôi nhận ra mình trì trệ đến độ nào.

- Em bị bong gân, bất tỉnh do ngạt khói. Vài chỗ xây xước và bỏng nhẹ, thật may là không ảnh hưởng đến khuôn mặt, sẽ sớm lành thôi.

Giọng nói lại đều đều vang lên, tôi bắt đầu nhận ra người ngồi cạnh mình là ai. Aaron?

- Em muốn uống nước hả? – Anh ta lại tiếp tục hỏi han khi tôi vừa hé miệng ra một chút. Câu hỏi thăm ấy khiến tôi chợt nhận ra cổ họng mình khô khốc, không biết mình đã nằm bất động bao lâu rồi.

Aaron quay lại đặt cốc nước xuống kệ bàn cạnh giường, nhẹ nhàng dựng gối nâng thân trên trì trệ của tôi dậy. Anh ta trông bảnh bao như mọi khi trừ việc có vài vết bỏng, xây xước nhỏ ở cánh tay.

- Tôi…nằm bao lâu rồi?

- Nhiều hơn một ngày, ít hơn hai ngày. – Đưa cốc nước cho tôi, Aaron từ tốn trả lời. – Không có gì đáng lo cả, em sẽ xuất viện sớm thôi. Không ai thiệt mạng, nhưng nhiều người bị thương nặng. Hiện giờ tình hình là vậy.

À phải rồi, có một vụ tai nạn trong lúc quay phim. Mọi thứ dần ập về với tôi, tôi nhớ là đã có đám cháy. Khi đó đang là cảnh quay ở quán bar. Rồi tôi chật vật tiến đến cửa thoát hiểm. Và ai đó gọi tên tôi. Rồi tôi ngất đi. Khi tỉnh dậy thì ở đây. Vậy người đưa tôi ra là…?

- Aaron? – Tôi thốt lên, trong lúc não bộ hoàn toàn không nhận ra điều đó.

- Sao vậy?

- Không…Xin lỗi… - Lắc lắc đầu vài cái, tôi tuyệt vọng kiếm tìm cảm giác thoải mái tỉnh táo thường ngày, điều mà không thể xảy ra khi bạn vừa tỉnh dậy trong không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện. Tôi đang chìm trong dòng suy nghĩ về gì nhỉ? A, phải rồi! – Người cứu tôi…anh, phải không?

Tròng mắt Aaron di chuyển sang góc trái, hai tay chắp sau lưng, môi mím chặt như thể không biết phải nói thế nào cho phải. Có lẽ anh ta nghĩ tôi đã ghét anh ta thì có nói gì, làm gì cũng chỉ để vớt vát chút thể diện thôi.

- Well, em không thích điều ấy thì có thể phủ nhận.

Quan sát những vết thương trên hai cánh tay người mẫu rắn chắc của Aaron, tôi chợt có một kiểu biết ơn lạ lùng. Anh ta thật may mắn khi không có gì ảnh hưởng đến gương mặt trong lúc lao vào đó cứu tôi ra, nếu không thì anh ta vĩnh biệt sự nghiệp của mình là vừa.

- Không, không phải vậy. Chỉ là…tại sao?

- Anh có thể đưa em ra khỏi đó, và anh đã làm thế. Đơn giản vậy thôi.

- Nhưng anh không ở đó ngay từ đầu, anh ở một vị trí an toàn hơn. Nếu tôi nhớ rõ. – Tôi nhắm mắt cố lục lọi xem liệu trí nhớ mình có chính xác. – Dù sao thì, vì lí do gì đi nữa, cảm ơn nhiều.

- Vì anh nghiêm túc trong chuyện quay lại với em.

Tôi quay phắt ra nhìn thẳng vào mắt Aaron, hoàn toàn bị ngạc nhiên bởi lời khẳng định của anh ta. Trong một giây tôi đã định cười, chỉ để làm loãng đi độ đặc quánh nghiêm túc của không gian. Nhưng ánh mắt Aaron sắc bén đến mức độ khiến ý tưởng ấy của tôi chỉ dám lởn vởn trong tiềm thức chứ không thể chuyển hóa thành hành động.

- Có nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ, anh không phủ nhận điều ấy. Anh sẽ ngạc nhiên hơn khi em không căm thù anh. Quyết định vẫn sẽ là ở em, chỉ cần biết anh thực lòng muốn quay lại, vậy là được rồi. Bao giờ trả lời cũng được, thế nhé.

Rồi cánh cửa khép lại, chỉ còn mình tôi trong căn phòng bệnh trắng toát.

Chương 24:

Thật may là vụ tai nạn không khiến ai thiệt mạng, một số người phải mang những vết sẹo vĩnh viễn trên gương mặt. Đa phần họ còn trẻ, ở bar ngoài những thanh thiếu niên ham chơi ra thì có mấy ai cao tuổi đâu. Không biết họ phải đối mặt thế nào với tương lai sắp tới. Tôi chợt thấy mình may mắn khi ngất trong đó mà không bị ảnh hưởng gì. Đến đó, tôi lại càng thấy quyết định lao vào cứu tôi của Aaron là quá liều lĩnh. Đổi lại là tôi, chưa chắc tôi đã dám làm vậy. Nếu người trong đó là bố mẹ hoặc Vivi thì tôi không lưỡng lự, bởi gia đình không bao giờ mất đi. Nhưng tôi, với vị thế là một người căm ghét anh ta, và những điều anh ta nói, câu trả lời của tôi hoàn toàn có thể là không. Aaron thực sự nghiêm túc đến vậy, hay chỉ là kiểu muốn chiếm hữu mãnh liệt, không đành lòng nhìn những thứ mình không đạt được biến mất?

Tiến trình bộ phim tạm thời bị hoãn lại trong một tháng vì các diễn viên phụ cũng bị ảnh hưởng nhỏ trong vụ tai nạn. Quán bar bị hỏng mất một nửa, vẫn có thể tu sửa lại trong vòng vài tháng, đây cũng không phải lỗi của đoàn làm phim mà là do cơ sở vật chất nơi đó. Dù đã cố kín tiếng nhưng chúng tôi vẫn được nhắc đến qua loa trên báo kiểu: một đoàn làm phim không may cũng đang làm việc trong quán trước lúc xảy ra tai nạn. May sao đất nước này còn nhiều điều để quan tâm hơn là một vụ tai nạn không có ai thiệt mạng, thế nên sự việc lập tức lắng xuống trong vài ngày. Thật tốt, gia đình tôi hay Nat không cần biết về điều này.

Tôi được giữ trong bệnh viện thêm mười ngày kể từ khi tỉnh dậy cho dù thể trạng đã rất tốt. Không di chứng, vết thương chỉ cần giữ sạch sẽ, chân sẽ sớm lành. Nhưng tôi không phản đối việc nằm ở đây bởi về nhà cũng đâu có ai. Trò chuyện với y tá bác sĩ cũng khiến ngày của tôi bớt dài, còn hơn so với ở nhà. Ngày nào Aaron cũng đến, mang theo đồ ăn, hoặc những đồ vật trang trí lạ mắt. Tuyệt nhiên không hề nhắc lại chuyện cứu tôi như kiểu ban ơn mà chỉ bàn về những vấn đề vớ vẩn hài hước.

- Anh cũng phải hoãn vài hợp đồng, không, nói chính xác là được hoãn. – Aaron vui vẻ kéo ghế ngồi xuống cạnh giường tôi. – Thấy vết thương khá hơn chưa?

- Không có gì nghiêm trọng cả. – Tôi khách sáo đáp lại. Không phải vì tôi thấy khó chịu trước sự xuất hiện của anh ta, mà đơn giản chỉ là tôi không biết nói chuyện gì, hi vọng thái độ xa cách của mình có thể tiễn Aaron về sớm. – Có thể sinh hoạt cá nhân bình thường rồi.

- Vậy sao em không xuất viện? – Aaron nhướn mày. - Ở đây chán chết.

Tuy là không được đi đâu ngoài khuôn viên bệnh viện, mùi không khí vô trùng hiển nhiên không thể dễ chịu như mùi xịt phòng oải hương thoang thoảng ở nhà, nhìn đâu cũng thấy màu trắng toát và màu kim loại lạnh lẽo nhưng quả thực không thể khiến tôi chán nản như khi ở “tổ ấm” của tôi và Nat. Nếu có vài người giúp việc, hoặc Nat về nhà thường xuyên, hay là có người bạn như Meg để tâm sự chắc cũng khác nhiều lắm.

- Như nhau thôi. – Tôi cố nén tiếng thở dài.

Nghĩ đến Meg, tôi tự hỏi làm ở ngành truyền thông như cô ấy liệu có biết sự việc này? Những gì báo chí biết,  Meg biết nhiều hơn thế. Tôi hi vọng câu trả lời là không. Thật đau lòng khi nghĩ rằng cô ấy cố tình không quan tâm đến sống chết của tôi nữa, sau một lỗi lầm, tuy hơi nặng một chút.

- Sao lại như nhau? Ở nhà vui hơn chứ? – Câu hỏi của Aaron đưa tôi ra khỏi những suy nghĩ đáng buồn kia. – À! – Thốt lên như chợt phát hiện ra điều gì đó, anh ta cười ma mãnh. - Vì không có anh đến thăm?

Tôi thừa nhận là mình đã cười, nhưng chỉ một chút thôi.

- Vui gì chứ, ở nhà đâu có ai.

- Oh… - Khuôn miệng Aaron cứng lại, có vẻ như những điều định thao thao bất tuyệt chợt nán lại nơi cổ họng. Một người đầu óc sắc sảo như anh ta, biết rõ rằng tôi là gay thì chắc cũng suy ra được phần nào sự thật. – Hm...Xin lỗi, anh quên mất. Ăn fruit tart không?

Ở gần Aaron lâu, tôi bắt đầu có cái nhìn khác về anh ấy. Trước kia đơn giản chỉ là một diễn viên, người mẫu đẹp mã, thành đạt, lăng nhăng? Ưu điểm là khả năng ăn nói khéo léo khó gây mất lòng. Thời gian cho tôi thấy Aaron còn khá là biết cách quan tâm, chia sẻ. Anh ấy không can thiệp quá nhiều vào đời sống nội tâm của tôi, nhưng khi tôi muốn nói thì lại sẵn sàng lắng nghe. Tôi có thể kể đến giữa chừng và ngừng lại, Aaron sẽ không hỏi thêm, và đặc biệt là luôn ghi nhớ, phân biệt rõ ràng thứ gì nên nhắc lại và thứ gì không. Tôi không hiểu tại sao mình lại nói nhiều với Aaron như thế, có thể là do tôi không muốn làm phiền Nat, và tôi không dám đối diện với Meg.

Sau mười ngày tĩnh dưỡng, tôi xuất viện trong tâm trạng thoải mái. Về nhà tôi bất ngờ khi thấy một bó hoa đặt trước cửa, hoa vẫn còn tươi, chứng tỏ được đặt cách đây không quá lâu. Người gửi là Meg, tất cả những gì tôi có chỉ là một tấm thiệp kí tên và một dòng: “Sớm khỏe lại.” Nét chữ viết tay này rõ ràng là của Meg. Liệu mâu thuẫn của chúng tôi đã kết thúc?

Tôi bấm máy gọi cho Meg, nhưng cô ấy không nhấc máy. Rốt cuộc, tôi không hiểu sự im lặng đáng sợ giữa chúng tôi trong hai năm qua là gì nữa.

*

*          *

- Chuyến đi thế nào? – Nat thong thả kéo một vali nhỏ đi vào nhà, để anh bạn trai khuân hai vali lớn đằng sau. Lần này cô ấy chơi thật đã mà. Đi gần một tháng, nghĩ đến đấy tôi chợt thấy vui vì một tháng hoãn quay phim chuẩn bị kết thúc.

- Tôi muốn đi tiếp! – Nat cười đến sáng lạn rồi vội chạy ra giữ cửa cho anh bạn trai vào nhà.

Vội vàng đứng lên bắt tay chào, lần này tôi mới có dịp nhìn cận mặt anh ta. Nat nói anh ấy bốn mươi tuổi, nhưng gương mặt thì già hơn thế. Cũng là hợp lí khi anh ta là một ông bố đơn thân và là một người thành đạt. Ấn tượng của tôi có thể gói gọn trong ba từ “đáng tin cậy”. Rồi tôi mới để ý có một đứa bé chừng sáu tuổi, gương mặt bầu bĩnh ngây thơ giống hệt người đan ông kia đứng ôm chân Nat trêu đùa tươi cười. Nhìn họ rất giống một gia đình hạnh phúc.

Sau màn chào hỏi, tôi gần như thành ngôi thứ ba trong câu chuyện của họ. Ngoài nhìn và quan sát ra, tôi không chen vào được. Cách anh ta và Nat nhìn nhau, nói chuyện thật làm một người cô đơn như tôi ghen tị. Nat bế con anh ta lên, chọc lét khiến nó cười thích thú, ôm chặt lấy cổ cô ấy. Well, lại đến lúc tôi vác vali ra đi rồi, y hệt như hồi Meg có bạn trai vậy.

Tạm biệt bạn trai, Nat ngồi sắp xếp lại đồ đạc, xem ra vô cùng hạnh phúc. Cô ấy nằm trên giường khoe với tôi hàng trăm tấm ảnh, kể lể hàng chục câu chuyện lãng mạn dễ thương. Ríu rít xin lỗi vì thời gian đi không liên lạc với tôi, tôi hiểu tâm trạng người đang yêu, tôi thông cảm mà.

- Anh ấy biết mọi chuyện. Quá khứ, danh nghĩa của mình và cậu. – Không khí vui vẻ giữa chúng tôi dường như đã vội đi trốn ở một góc phòng nào đó. – Anh ấy cầu hôn mình, Zac ạ. Thằng nhóc còn nói nếu cô là mẹ cháu thì tốt rồi. Nghe dễ thương lắm phải không?

Mắt nhìn người của tôi không quá sắc sảo, chuyện trong quá khứ với Aaron đã chứng tỏ điều ấy. Nhưng tôi biết Nat hoàn toàn tin tưởng anh ta, kể cả tôi nói không nên cô ấy cũng không thể dứt ra được đâu. Tôi nghĩ mình không lầm, đấy chính là hạnh phúc mà Nat tìm kiếm bấy lâu. Một người đàn ông sẵn sàng bỏ qua, tha thứ cho quá khứ lầm lỗi không thể là kẻ tồi tệ được.

- Đến lúc anh phải để em đi rồi! Chúng ta vốn dĩ không thuộc về nhau. – Tôi bĩu môi, trưng ra một vẻ mặt rất kịch, đọc ra lời thoại sến sẩm từ một bộ phim nào đó mà tôi không nhớ tên.

- Im đi Zac! – Nat bật cười đập mạnh vào cánh tay tôi.

Ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, hai tay ôm lấy đầu gối, tôi mường tượng ra những câu chuyện mà mình có thể kể cho báo chí.

- Xem nào, Zachary là người lạnh nhạt trước, thường xuyên ở lại trường quay, một tuần về nhà một lần, có khi không về. Cậu nghe thế ổn không?

- Đồ tệ hại. – Nat vỗ vỗ mặt tôi. – Ai sẽ đâm đơn li dị đây?

Một cuộc li dị vui vẻ. Cuộc đời tôi vốn không có gì là bình thường thì phải.

*

*          *

Lí do của chúng tôi đơn giản như bao cặp đôi khác của Hollywood: công việc bận rộn không có thời gian cho nhau. Rồi kiểu dù chia tay nhưng hai ta vẫn sẽ là những người bạn tốt quan tâm đến đời sống của nhau. Có lẽ tầm vài tháng nữa tôi sẽ được mời đi làm phù rể - hoặc phù dâu, tôi ngao ngán nhớ lại những kí ức của mình với Meg.

Phim tiếp tục quay, cuộc sống cứ thế trôi đi trong sự yên bình. Căn nhà của tôi và Nat được báo chí gắn cho cái mác gì mà kí ức đau buồn của một cặp đôi đẹp, chả nhớ rõ lắm. Nat chuyển sang nhà bạn trai còn tôi thì quay lại với căn nhà không quá to lớn đồ sộ nhưng tiện nghi của mình. Căn nhà vốn là tài sản chung của hai chúng tôi nên cũng không nỡ bán, nó đại diện cho mối quan hệ đặc biệt hơn “vợ chồng” một chút giữa tôi và Nat.

Tôi vẫn cô đơn, tôi nghĩ để Nat đi sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi hơn được nữa. Nhưng ra là mình đã quá vội vã. Ngoài cô đơn ra tôi lại mâu thuẫn thêm với bố mẹ. Một cuộc hôn nhân kết thúc, cuộc hôn nhân bố mẹ không quá thích thú, kết thúc khi không có một đứa con nào ràng buộc. Họ cho rằng tôi “ngựa quen đường cũ”, tôi phải nói thế nào đây, con đường bố mẹ nói con đi đến cũ mèm rồi sao?

Rồi tôi cảm thấy có rào cản vô hình nào đó, tôi sợ mình chiếm quá nhiều thời gian riêng tư vốn ít ỏi của Nat. Câu chuyện giữa hai chúng tôi dần thu hẹp chủ đề, các cuộc gọi cứ ngắn dần ngắn dần. Tôi không ước mơ một người yêu mình đến cuối cuộc đời, nhưng có ai đó ở bên đến lúc nhắm mắt thì thật tốt. Giá như tôi có một đứa con, nó không cần xinh đẹp, chỉ là tôi muốn cuộc đời này mình có gì đó để thực sự bận tâm, bận tâm trong một thời gian rất dài.

Aaron vẫn theo đuổi tôi, theo một cách mà tôi nghĩ là nghiêm túc và đầy chân thành. Những mẩu tin nhắn tình cảm vụn vặt, những hành động quan tâm rất đời thường khiến cuộc sống tẻ nhạt của tôi thêm vui vẻ. Aaron không hề nhắc lại lời đề nghị kia, nhiều khi chỉ nhìn tôi cười buồn, khi tôi phát hiện lại quay mặt tránh đi. Sau sáu tháng ròng rã, Chris quay lại với Adam.

Tôi nghĩ cũng đến lúc để bản thân thử tin thêm vào một điều gì đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top