Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40 + 41


40.

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Thời điểm Vương Liên Hoa hỏi ra những lời này, trong lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.

Hắn sắc mặt tái nhợt, hai mắt cũng hồng, tiều tụy khiến người ta tâm thương xót.

Trầm Lãng mạnh cười nói: "Ngươi làm sao lại khổ sở hỏi như vậy? Ngươi có việc gì, ta cuối cùng cũng phải cứu ngươi thôi."

Vương Liên Hoa thế nhưng không bởi vậy mà buông tha y. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt của Trầm Lãng, ánh mắt trong phút chốc vẫn không chớp, vẻ mặt ngang bướng giống như một hài tử: "Ngươi trả lời ta, có phải hay không?"

Trầm Lãng trong lòng đột nhiên dâng lên một trận thương xót —— Y luôn luôn thương xót thiếu niên này, hắn là người phi phàm, cũng là người cô đơn. Nhưng lần này cảm giác cũng là mãnh liệt khó hiểu, mãnh liệt đến nỗi đều làm cho trái tim của y đau lên, đó là chỉ vì an ủi thiếu niên này, y cũng nguyện đáp: "Đúng vậy."

Vương Liên Hoa yên lặng nhìn y, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

Rõ ràng cười đến thượng khí bất tiếp hạ khí (hết hơi), khóe mắt lại giống như ngấn lệ lóe ra. Hắn cười nói: "Trầm Lãng a Trầm Lãng, ngươi nếu cùng ta chết ở chỗ này, Chu Thất Thất làm sao bây giờ? Con của ngươi làm sao bây giờ? Ngươi thời điểm trả lời câu này, chẳng lẽ cũng không ngẫm lại sao? Ngươi ta cùng chết, đem bọn họ đặt ở chỗ nào?"

Trầm Lãng im lặng, sau một lúc lâu mới cười khổ nói: "Ngươi nói phải, chính là mới vừa rồi ta thật không lo lắng chuyện sinh tử, nếu nói không phải, cũng là nói dối."

Vương Liên Hoa cười to nói: "Ta Vương Liên Hoa, sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên có người nguyện ý chết vì ta, người nọ lại tự nhiên là ngươi." Hắn trong mắt thần quang lóe ra, chỉ cười nói: "Dựa vào câu này của ngươi, ta Vương Liên Hoa cuộc đời này, phụ hết người trong thiên hạ cũng không nguyện phụ ngươi." ( *tung bông* )

Trầm Lãng chỉ cảm thấy một cổ khí lưu, ở trong lòng tản ra không đi, chính xác là rung động đến tâm can, cũng là thật lâu không nói nên lời.

Vương Liên Hoa lại thẳng cười nói: "Chúng ta cũng chớ nói tiếp việc này, vẫn là nên tranh thủ tìm đường đi ra ngoài. Nếu chết ở chỗ này, chính là thiếu sót lớn." Hắn sau khi nói một phen liền trấn định, đột nhiên toàn thân run lên, không tự giác kéo thật chặt quần áo bao bọc lại.

Rõ ràng cách biệt bất quá một tảng đá nặng, nơi này sao lại rét lạnh như vậy? Trầm Lãng định thần xem xét bốn phía, nhưng không khỏi ngẩn ngơ.

Chỉ vì trước mắt chứng kiến chính là một khối quan tài.

Trong địa cung chung quanh bố trí xa hoa như nhau, trên đỉnh thạch bích đều có dạ minh châu chiếu sáng, nơi này vốn đã là cảnh tượng mà thế nhân trong ảo mộng mới có thể gặp.

Thời điểm còn sống đã là phong cảnh như vậy, sau khi chết sẽ về đâu?

Cái quan tài kia, đương nhiên cũng khác với các quan tài bình thường. Chỉ vì nó là kỳ trân từ trong truyền thuyết Thiên Sơn, "Vạn năm hàn ngọc" chạm trổ mà thành.

"Vạn năm hàn ngọc" thiên tính rất lạnh, giống như hàn băng trong suốt trong trẻo, lại là ngọc chất, không giống như băng bình thường ở chỗ ấm áp sẽ tan. Gia đình hào phú, có một khối đại long nhãn, cũng là tàng phẩm đáng giá tự hào, kì diệu nhất chính là ngày mùa hè có thể mời ba năm bạn bè, đến tiểu đình chỗ hoa viên uống một ít, đem viên hàn ngọc châu này bỏ vào trong bình, mùi rượu liền càng thêm lạnh lẽo trong suốt, giống như Lãnh Tuyền (sông băng), cũng thật là việc phong nhã.

Đem bảo vật như vậy dùng để làm quan tài, chẳng lẽ không phải chử hạc phần cầm*? Chính là sau khi thấy diện mạo người trong quan tài này, liền tuyệt không có người nói công dụng như vậy không đúng.

*Dùng đàn làm củi, nấu hạc để ăn – ý nói phá hoại, phung phí những thứ quý giá.

Nằm ở trong quan tài là một nữ nhân, đương nhiên còn là một nữ nhân cực xinh đẹp.

Nhan sắc hàn ngọc không tỳ vết tựa như băng, mà da thịt cùng mái tóc của nữ nhân này cũng trắng noãn tựa như tuyết. Nếu nói là nữ tử đẹp trong thế gian, nhất là bộ dáng người trong quan tài, nhị là khí độ phong tình, nữ nhân này như là mỹ nhân do bàn tay thần linh tạo thành. Nhưng lại không có sinh mệnh, cũng giống như ngủ say ung dung tuyệt đẹp, nhìn thấy chỉ khiến người vong tình (say sưa).

Vương Liên Hoa cười nói: "Trầm Lãng ngươi chớ không phải là biết trước sao? Nếu không phải Tuyết Tiên Cơ, làm sao còn có mỹ nhân như thế. Trong truyền thuyết 'nữ sắc họa quốc' (sắc đẹp hại nước) chuyện, ta cuối cùng cảm thấy là quân chủ kia quá mức ngu dốt, nhưng nếu thực sự có nữ tử như vậy, cũng là điều có thể."

Trầm Lãng ngưng thần nhìn nữ tử trong quan tài kia, thở dài: "Tuyết Tiên Cơ đột nhiên mai danh ẩn tích, nguyên lai đúng là hồng nhan bạc mệnh."

Vương Liên Hoa cười nói: "Chớ không phải là có si tình lang, khiến người cùng sự vật chôn cùng nàng trong địa cung này, lại làm một khối hàn ngọc như vậy, làm cho vẻ đẹp của nàng trọn đời không xấu?" Hắn chỉ ngón tay về một thi cốt ngồi ở góc sáng sủa nói: "Người này có thể nào chính là si tình lang quân kia không?"

Bên trong thạch thất ngầm này, trừ băng quan (quan tài bằng băng) ra, chỉ hai thứ khác biệt.

Một cái bồ đoàn (cái dùng để ngồi thiền).

Cùng với thi cốt tư thế cầu nguyện ngồi trên bồ đoàn kia.

Trầm Lãng nói: "Ngươi nói cũng có lý. Chính là nam tử kia như thật tâm yêu thương nàng đến tận xương, vì sao cũng không nằm trong ngọc quan này? Này không phải là sinh đồng khâm tử đồng huyệt (sống cùng chăn, chết cùng huyệt) sao?" Y tiến đến thăm dò xem bộ bạch cốt kia, đột nhiên thấy dấu vết trên bạch cốt, không khỏi hô to nói: "Thì ra là thế!"

Vương Liên Hoa ngạc nhiên nói: "Ngươi lại có phát hiện gì?" Hắn thăm dò nhìn, cũng kinh hô một tiếng.

Chỉ thấy trên sọ bạch cốt kia, lại có cửu điểm thiển ngân (9 điểm vết nông – 9 dấu chấm trên đầu hòa thượng ấy =.=" ), đúng là hình dạng giới tam (9 chấm đó gọi là giới tam) sắp xếp thành.

Trầm Lãng nói: "Nguyên lai nơi này không chỉ là động phủ của Tuyết Tiên Cơ, còn là chỗ mai cốt của vô địch hòa thượng."

Muốn hỏi giới tam này vì sao lưu lại dấu vết ở trên sọ, nhưng thật ra đây là một việc mà chưa từng hòa thượng nào nói ra nên ít người biết đến.

Chỉ vì vô địch hòa thượng vốn lúc ở Thiếu Lâm, trong lòng chỉ có học võ hướng phật chỉ là nhị sự, trước mặt giữa một vài chuyện tranh quyền đoạt lợi rất bất mãn, cho nên phản bội Thiếu Lâm, tự lo niệm phật trong lòng, mặc dù vẫn làm hòa thượng, cũng không đồng ý thừa nhận mình là người trong Thiếu Lâm, cá tính cực đoan cực đoan này, vốn là đời người hiếm thấy.

Mà vô địch hòa thượng phản bội Thiếu Lâm, sau khi một mình bước chân vào giang hồ, cũng đã bị nhiều nữ tử dây dưa. Lúc ấy hắn cũng đang tuổi trẻ, yêu một danh môn nữ tử tên gọi Khiếu Tạ Thu Thủy, tình yêu cùng tâm niệm hướng phật tương phản, vì thế phi thường thống khổ. Mặc khác hai người tuy rằng yêu nhau vô cùng sâu đậm, Khiếu Tạ Thu Thủy lúc ấy đã có hôn ước cùng Nam Cung Dương là một trong Tứ đại công tử võ lâm, người này trời sanh tính hiếu thảo, tuyệt không dám không tuân theo lời cha mẹ. Nam Cung Dương cùng Khiếu Tạ Thu Thủy ngày thành thân, vô địch hòa thượng một mình tiến vào hỉ đường, lại cũng không phải tới cướp cô dâu, chính là ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đem chín điểm giới tam đốt tới vô cùng đau đớn, từ nay về sau đoạn tuyệt tình yêu chi niệm, dốc lòng võ học phật đạo, rốt cục vô địch khắp thiên hạ. Vốn một đoạn câu chuyện không biết đúng sai này cũng bất quá là truyền thuyết trăm năm trước, trước mắt lại thấy chứng cớ chính xác, đó là giới ba kia đốt tận xương tủy, sao không khiến người phi thường xót xa.

Vương Liên Hoa vỗ tay cười nói: "Nếu là vô địch hòa thượng, ta liền nghi ngờ mỹ nhân đã yêu anh hùng, lại theo đuổi mà không được, liền cầm tù hắn ở đây, làm địa cung này, người trong cung, nàng và nam tử cùng nhau chết ở chỗ này, đời đời kiếp kiếp, không thể thoát khỏi, chẳng lẽ không phải cũng là một loại chiếm giữ?" Hắn nói lên loại chuyện này tuyệt độc cực ngoan (cực kì độc ác), thần sắc tự nhiên, phi thường đắc ý, "Trên đời này, ngay cả loại nữ nhân này cũng có, Trầm huynh ngươi nói có phải không?"

Trên đời đích thật là có loại nữ nhân này, chẳng hạn như tỷ tỷ của hắn. Bạch Phi Phi vẫn tin tưởng, bảo rằng chết ở trong tay Trầm Lãng, là phương thức tốt nhất giữ lấy y.

Trầm Lãng chỉ phải cười khổ. Y bất đắc dĩ nhìn nhìn hắn nói: "Chuyện cũ trước kia, tái đoán như thế nào, cũng là vô vọng. Chúng ta vẫn phải tranh thủ tìm cửa ra đã. Nơi này có hàn ngọc quan tài, đến nỗi rét lạnh, không thể ở lâu."

Vương Liên Hoa mỉm cười.

"Ta đã đi tìm một vòng, nơi này không có đường ra." Nụ cười của hắn thoạt nhìn có chút hứng thú khó tả, "Nếu phán đoán của ta là thật sự, một nữ tử như vậy, đến nơi này vốn chính là dự tính chết, làm đường ra để làm gì?"

Trầm Lãng có chút kinh ngạc.

Cũng không phải bởi vì Vương Liên Hoa nói nơi này không có đường ra, mà là bởi vì thái độ của hắn lúc nói ra những lời này, thản nhiên đến làm người ta kinh hãi. Nhưng y cũng không trả lời những câu này, chính là lại xung cẩn thận tìm kiếm một phen. Bốn phía thạch bích phi thường bóng loáng, mà trong thạch thất, trừ hàn ngọc quan tài cùng bộ bạch cốt kia, tái không có vật gì khác. Trầm Lãng dời bồ đoàn dưới bạch cốt qua, thậm chí tra xét bốn phía quan tài kia cũng một thứ, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Vương Liên Hoa bỏ tay vào trong tụ áo nhìn y bận rộn, khi thì còn thở dài một hơi. Thẳng đến khi Trầm Lãng rốt cục bỏ cuộc tìm kiếm, mới chậm rì rì nói: "Ta nói có đúng không?"

Trầm Lãng cười khổ nói: "Xem ra chính xác là như thế."

Vương Liên Hoa cười nói: "Thật ra còn có một biện pháp, chỉ sợ mạo phạm giai nhân."

Trầm Lãng trầm ngâm nói: "Giai nhân cũng thế, chỉ sợ ta bị thương, tảng đá này lại thật dày nặng, chỉ sợ phải hao phí rất nhiều khí lực."

Hai người, một hỏi một đáp, hiển nhiên là đã có chủ ý, lại đều là vẻ mặt cổ quái.

Trầm Lãng dọn di thể của Tuyết Tiên Cơ ra khỏi ngọc quan kia, tái đứng lên ngọc quan, nhảy lên trên đỉnh quan tài, vươn tay quả nhiên vừa vặn có thể tiếp xúc trên đỉnh đá phiến thạch thất. Vương Liên Hoa ném đao trong tay áo cho y, cười nói: "Đáng thương tụ đao (đao cất trong tay áo) của ta, hiện giờ lại phải làm chùy tạc sứ."

Trầm Lãng cũng ngừng phì cười nói: "Tụ đao này của ngươi, cho tới bây giờ chính là giết người gặp huyết, hiện giờ nếu trở ra, làm công đức nói không chừng có thể siêu độ vài vong hồn dưới đao."

Hai người chuyện trò vui vẻ, dường như hoàn toàn không hề phát giác nỗi khổ rơi vào tuyệt cảnh.

41.

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Trầm Lãng tay cầm tụ đao, thầm vận chân khí, dùng sức hướng đá phiến kia đâm. Lưỡi đao vốn sắc bén một phát là đứt , chỉ tiếc dài chưa đến một thước, lưỡi đao bất quá cũng chỉ dài sáu bảy tấc, dĩ nhiên xuyên không qua đá phiến kia. Trầm Lãng trong lòng kêu khổ, chỉ kĩ năng nạy dưới hòn đá, thạch chất cũng chật và rất nhỏ, bất quá cũng chỉ một vài khối băng nhỏ rơi xuống. Nếu đao này là đao kiếm tầm thường, sợ chịu không được bị lực này làm gãy. Trầm Lãng đào hơn nửa canh giờ, cũng chỉ đào ra cái hố nông nhỏ xíu, liền đã cảm thấy sức lực không thể tiếp tục.

Với nội lực của y, mặc dù bị thương có chút hao tổn, vốn cũng không đến mức như thế. Chỉ vì chỗ đứng của y chính là ngọc quan kia. Ngọc quan tính hàn, băng vạn năm, vì một cỗ băng tuyết khí xâm nhập vào chân, càng thêm hao tổn chân khí để chống đỡ. Vương Liên Hoa thấy thế, nhân tiện nói: "Ngươi nghỉ một chút đi, đến ta."

Trầm Lãng nhảy người xuống dưới, mới vừa rồi tập trung tâm lực, khi đào đã phiến kia cũng không cảm thấy, lúc này toàn thân lan truyền, liền phát giác lạnh thấu xương, thân thể thế nhưng cũng run rẩy một trận. Vương Liên Hoa trong mắt nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy thương xót, lại cũng không nói lời nào, chỉ dùng lực hướng đá phiến kia đào . Nhưng hắn vốn là công phu hoa xảo (xảo trá gian dối) dùng mọi cách mưu kế mà thắng, nội lực so với Trầm Lãng vẫn không được tinh thuần, càng chống cự không nổi nỗi khỗ hàn khí thấm vào chân kia, cũng bất quá ba canh giờ liền nhận ra chịu đựng không được nữa, rồi lại không muốn bị thua Trầm Lãng, mạnh mẽ chống đỡ một lát, liền cũng từ trên thạch quan kia nhảy xuống, run rẩy thành một đoàn, thẳng kêu: "Mỹ nhân nếu phải lưu lại nhan sắc sau khi chết, tại hạ có rất nhiều biện pháp, tội gì phải làm hàn ngọc quan này hại người!"

Trầm Lãng cười khổ nói: "Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, lần này đến ta."

Vương Liên Hoa kêu lên: "Chúng ta vẫn là hoãn chút đi, hàn khí ngọc quan kia tỏa hơi rất nhanh, chúng ta nếu đều tinh khí sức khoẻ dồi dào, đào nó một ngày một đêm chắc chắn có thể đào ra, ngươi gấp cái gì." Hắn trong miệng nói lý lẽ xong, người lại hướng trên người Trầm Lãng dựa vào, thấy Trầm Lãng vẻ mặt xấu hổ, liền lại bảo nói: "Ta lạnh cóng đến sắp chết, ngươi còn không hảo ôm ta sao? Tiểu cô nương cũng không có ngươi nhăn nhó cái gì." Hắn thân mình run rẩy lợi hại, đâu thèm cái phong độ khí phái gì, chỉ phải một hơi la lên lời muốn nói, hàm răng đã đánh vào nhau đến lợi hại. Trầm Lãng thấy hắn như vậy, cũng không tái câu nệ (cố chấp), chỉ thân thủ ôm hắn, cảm thấy giống như ôm một khối băng, người này miệng hô hấp đều hiện ra hàn khí, thẳng thổi tới cổ của y, khiến y cũng nổi lên một mảnh da gà. Tay cũng thật sự bất lão, khối băng dường như liền hướng vào trong vạt áo y, khiến cho da đầu của y căng cứng. May mà thân thể trong lòng ngực này dần dần ấm lên, chính là vốn bị tiếp xúc với da thịt lạnh như băng của hắn, lúc này thế nhưng kỳ diệu lại nóng lên —— Trầm Lãng nghĩ thầm,rằng —— giống như loại cảm giác mùa đông nhúng tay vào trong nước đá sau đó lấy ra lau khô, từ nơi cực lạnh trở lại nhiệt độ bình thường rồi cảm thấy nóng rực.

Này vốn nên là chuyện cực kì bình thường. Nhưng khi Trầm Lãng phát hiện trong lòng ngực người này cũng không có ý tứ rời đi, một bàn tay còn hướng sâu vào vạt áo y tìm kiếm, đột nhiên ý thức tình tố (tình cảm)trong lòng rạo rực, thân thể cùng dần dần có phản ứng, mãnh liệt cảm thấy trong đầu 'oanh' một tiếng vang lên, vội vàng đứng thẳng nhảy ra, ho khan hai tiếng nói: "Không lạnh rồi, ta tiếp tục."

Vương Liên Hoa hì hì cười nói: "Trầm đại hiệp, sợ cái gì, ta không ăn ngươi đâu."

Trầm Lãng chỉ để ý bản thân nhảy lên trên, lưng hướng về phía hắn, chỉ vì không biết trên mặt của mình có đỏ lên hay không, lại bị hắn khéo mồm khéo miệng giễu cợt. Trong lòng đã có chút suy nghĩ, mà ngay cả cảm giác của thân thể cũng trì hoãn một hồi, lần này dĩ nhiên sắp một canh giờ mới nhảy xuống, chính là thời điểm xuống dưới thần sắc mờ mịt, thân thể cảm giác cũng không quá mức lạnh cóng, nhưng thật dọa Vương Liên Hoa một cú sốc.

Vương Liên Hoa vỗ tay cười nói: "Trầm đại hiệp hảo nội lực, chính là với phương pháp đào của ngươi như vậy, chỉ sợ còn chưa đào ra, người đã ngã bệnh." Hắn không khỏi phân trần đích ôm lấy y, cười nói: "Ta hiện tại báo đáp ngươi được không?"

Trầm Lãng rất muốn nói không hảo, nhưng tứ chi cứng lạnh tê tê đối với ấm áp không có sức chống cự chút nào. Vương Liên Hoa ôm y, vùi đầu ở trên vai y, y thậm chí còn cảm nhận được lông mi cùng môi khẽ run. Hắn so với y nhỏ gầy hơn, cũng không thể ôm lấy toàn bộ thân hình của y, ấm áp của hắn đối với rét lạnh của y giống như ánh nến đối với băng vạn năm, chính là bị khuôn mặt hắn áp sát ở bả vai thế nhưng nóng rực đến giống như muốn thiêu đốt, lại chỉ tại một chỗ thiêu đốt. Lạnh cùng nóng cực hạn khiến y không thể chịu đựng được, y hy vọng nhiệt độ kia đốt nhanh tới trên người của hắn, đốt toàn thân của hắn, làm cho hắn cũng cảm thụ ấm áp cùng nóng cháy càng nhiều. Nhưng khi nhiệt độ kia dần dần lan tràn, y thân thể đã muốn hồi phục hơn phân nửa tri giác lại bắt đầu phản ứng kỳ diệu nào đó. Y theo bản năng muốn tránh thoát ra, hắn lại ôm y phi thường chặt hơn, làm cho y không thể không trở nên cứng đờ, hết sức đè nén tình cảm trong lòng, chỉ thấp giọng nói: "Ta..."

Gương mặt chôn ở trên vai y ngẩng lên.

Hai má ửng hồng, đôi mắt mê mị, chỉ mờ mịt nhìn y như vậy, khiến trong lòng y lại nhảy dựng.

"Ta có phải phát sốt hay không?" Vương Liên Hoa tự tác chủ trương (chủ động) đem trán của mình áp sát đến trên trán của Trầm Lãng, lầm bầm lầu bầu, "Kỳ quái, dường như không có. Chẳng lẽ bởi vì ta lâu lắm không ôm nữ nhân, cho nên ngay cả ngươi cũng muốn cưỡng gian?" (=]]z)

Vương Liên Hoa lắc lắc đầu, buông y ra: "Quên đi, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi, vẫn là không thể cưỡng gian." Hắn nói xong lời này, nhìn thoáng qua Trầm Lãng, nghĩ đến y sẽ giống bình thường bất đắc dĩ mỉm cười.

Nhưng Trầm Lãng không có. y chỉ cảm thấy môi và răng đột nhiên gượng gạo tới cực điểm, há mồm muốn nói cái gì, lại cái gì cũng nói không nên lời.

Vương Liên Hoa lần này trở lại băng quan, liền không hề mạnh mẽ chống đỡ, vừa cảm giác hàn khí quá nặng liền xuống dưới, cũng không cười đùa muốn lấy ấm nữa, chỉ tìm một góc ngồi, yên lặng vận khí chống lạnh, cũng không cùng Trầm Lãng nói chuyện. Trầm Lãng thấy hắn như vậy, trong lòng lại vướng đau, nhưng cũng không thể nói cái gì, chính là nhảy lên : nhảy lên băng quan kia tiếp tục đào bới. Hai người cứ thay phiên như vậy, khoảng qua ban ngày, thạch địa đạo kia cũng vừa lộ ra chút đầu mối. Vương Liên Hoa thân thủ gõ, liền biết độ dày chỉ còn một nửa, người cười nói: "Nhưng thật ra vẫn tương đối thấy hiệu quả. Như với suy tính xảo trá của Đổng Thiếu Anh, đến bây giờ chỉ sợ cũng qua hơn mười hai canh giờ, chúng ta đã không ăn cơm, cũng không nghỉ ngơi, tay chân ta hiện tại đều đau đớn tê dại, toàn thân vô lực."

Trầm Lãng nói: "Chúng ta trên người đều còn có chút nước trong cùng đồ ăn, ngươi ăn trước vài thứ, ngủ một giấc, đến ban ngày chúng ta tái tìm kiếm, nhất định có thể đi ra ngoài."

Vương Liên Hoa duỗi tứ chi, miễn cưỡng hướng bên tường kia dựa vào, cười nói: "Đang chờ một câu này của ngươi."

Hắn ăn qua đồ vật này nọ, uống qua nước, tinh thần lại trở nên hảo, vui cười nói: "Nếu ra không được, chết tại nơi này, cũng không sai, đập hàn ngọc quan của Tuyết Tiên Cơ, nối tiếp chuyện người xưa." Còn giễu cợt Trầm Lãng: "Ta đảm đương Tuyết Tiên Cơ này, ngươi đành phải diễn vô địch hòa thượng, nếu ngại bạch cốt khó coi, ta thật cũng có thể nhượng vị trí kia cho ngươi một chút, nói không chừng chen chút cũng có thể chứa được hai người." Hắn lúc này hưng trí tốt lắm, lời nói vui đùa cũng là một phần tính trẻ con hiếm có, thẳng nghe được Trầm Lãng liên tục cười khổ. Chính là Vương Liên Hoa vốn phi thường mệt nhọc, cũng chống đỡ không được bao lâu, liền dựa vách tường ngủ thật say.

Trầm Lãng thấy vẻ mặt lúc ngủ của hắn, không khỏi mỉm cười, chính mình cũng dựa vào tường ngủ.

Ngủ một lát, Trầm Lãng liền tỉnh lại. Chỉ thấy bên trong thạch thất vẫn là một mảnh ánh sáng trắng xoá. Rõ ràng vẫn là ánh châu quang, lại bởi vì trong hàn ngọc quan kia, bên trong hàn khí thật sự bức người, nhưng lại khiến cho người ta có cái nhìn khác biệt trong chớp mắt cảm thấy hào quang kia là ánh sáng băng tuyết. Trước khi ngủ còn có chút rất lo lắng, cảm giác tiếp theo cũng là tứ chi đều tê tê. Tái quay đầu nhìn lại Vương Liên Hoa, chỉ thấy hắn co thành một đoàn, hàm răng còn phát ra âm thanh 'khanh khách' rất nhỏ, Trầm Lãng còn cho là hắn tỉnh rồi, đi qua mới phát hiện hắn vẫn còn ngủ, nhưng sắc mặt có chút tái xanh, thân mình cũng có chút run rẩy. Như vậy cư nhiên còn có thể ngủ được, thật đúng là chuyện lạ.

Trầm Lãng vốn định gọi hắn dậy, nhưng vẫn không đành lòng, chỉ phải ngồi kế bên hắn, cởi ngoại bào của mình đắp lên hai người. Vương Liên Hoa dần dần không run rẩy nữa, hô hấp trở nên cũng đều. Trầm Lãng lần thứ hai nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, lại bất tri bất giác ngủ luôn. Ấm áp của cơ thể đối phương từ nơi tiếp xúc truyền tới, không hiểu sao lại khiến người an tâm.

Có lẽ chết ở chỗ này, thực cho không phải là một chuyện xấu, tựa như ngủ vậy.

Trầm Lãng lúc tỉnh lại, vừa mở mắt trước tiên nhìn thấy không phải châu quang như tuyết quang kia, mà là gương mặt Vương Liên Hoa tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).

"Ngươi thế nhưng thật ra ngủ như bất tỉnh."

Trầm Lãng cũng không nói đến hắn lạnh cóng cả mặt tái xanh lại còn không tỉnh như thế nào, chỉ nói: Đúng vậy như ngươi nói, dưỡng đầy tinh thần mới hảo tiếp tục."

Vương Liên Hoa nghe xong lời này của y, cũng chỉ lẳng lặng mỉm cười.

Hai người thủy chung đều không nói đến chuyện như thế nào lại ngủ cùng một chỗ. Chỉ là nghĩ đến, trong lòng vui sướng giống xuân phong, tựa như ấm áp mới vừa rồi nương tựa lẫn nhau mà ngủ cũng không tản đi, mà là lặng lẽ lưu tại đáy lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top