Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42 + 43

42.

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Ở bên trong thạch thất, không thấy thiên nhật (mặt trời và bầu trời), cũng không biết qua bao lâu, duy có châu quang giống như mộng, chiếu đến thân ảnh người nọ giống như huyễn giống như thực. Lúc mới bắt đầu, còn có thể suy nghĩ phải đào bao sâu, còn phải bao lâu mới có thể đến được đỉnh, sau đó thật sự chết lặng, chia ra chia ra, một tấc một tấc, giống như vĩnh viễn không có cuối. Thân hình Tuyết Tiên Cơ bị dọn ra ngoài quan tài, nhưng ngọc quan này khiến cho cả phòng hàn khí, cũng không bị hư hại, chính là thời gian càng lâu, tứ chi kia càng trở nên mềm mại ra, trên mặt giống như cũng có một chút sinh khí, giống như muốn từ trong mộng tỉnh lại, hai người trong lòng đều biết đây chỉ là hiện tượng thối rữa mà thôi.

Vương Liên Hoa khẽ cười nói: "Nếu là tái không đi ra, sợ chúng ta chờ được, nhưng mỹ nhân chờ lại nguy." Hắn vươn tay xoa hai má Tuyết Tiên Cơ, chỉ cảm thấy tay chạm vào mềm mại, nhưng nghĩ đến phương dung(sắc đẹp) tuyệt thế, thế nhưng cũng sắp sửa mục rữa bại hoại, uế khí lan tràn, không khỏi cảm thấy rầu rĩ.

Trầm Lãng chỉ chú tâm đào bới, trong miệng kêu lên: "Nhanh!" Vừa dứt lời, tụ đao rơi xuống, đột ngột phát giác nhẹ nhàng, đá vụn vỡ toang, trước mắt liền xuất hiện lỗ nhỏ lớn bằng một hoàn dược (viên thuốc tròn), ánh sáng nhạt gò bó xuyên thấu. Tuy rằng biết rõ bên ngoài kia bất quá cũng là ánh sáng của minh châu, lại giống như ánh mặt trời thật sự khiến người vui sướng. Vội vàng nghiêng đao với vào trong lỗ, vận khí lên, đá phiến kia vốn đã bị tạc mỏng, một phát liền vỡ ra một mảnh. Lần này khoan khoái, đại phấn chấn, bỗng nhiên phát giác toàn thân tinh khí bốn phía, liền dùng thập phần kình (mạnh) lực, hướng bên mép kia đánh tới, đá phiến nhất thời vỡ ra đại khối, đã có thể cho phép một người thò người ra ngoài.

Vương Liên Hoa vui vẻ nói: "Ngươi đi ra ngoài trước, ta lên sau."

Trầm Lãng đề khí nhảy, đột ngột phát giác dưới chân một mảnh rời rạc, người cũng đã rơi xuống thạch địa trên đỉnh thư phòng, cúi đầu vừa thấy, hàn ngọc quan kia thế nhưng trong phút chốc đổ vỡ nổ tung tóe, nghĩ đến lúc đào bới, kình lực phản chấn dồn lại. Chất liệu hàn ngọc quan kia giống như băng cứng, cứng rắn mà giòn, quả thật một hai ngày đã chịu không nổi lực đạo chấn động giẫm đạp lên, sớm có vết nứt, mới vừa rồi lại là thập phần kình lực, phút chốc liền nứt ra thành từng mãnh, tiếng động lâm lang (ngọc đẹp tròn bóng)rơi xuống đất.

Vương Liên Hoa ở dưới cười nói: "Ngươi thế nhưng đi ra thật rồi, bảo mỹ nhân phải làm sao bây giờ?" Hắn thu dọn đại khối mảnh nhỏ vào một chỗ, tái đem thân thể Tuyết Tiên Cơ đặt lên trên ngọc vỡ, mới nhún người nhảy, tay bắt được mép động khẩu, thò người đi ra. Đã thấy Trầm Lãng vẻ mặt áy náy nói: "Là lỗi của tại hạ, khiến Tiên Cơ không chỗ dung thân."

Vương Liên Hoa cười nói: "Đây mà là tội gì, anh hùng cái thế ra sao, giai nhân tuyệt thế, chung quy cũng phải trần về trần, thổ về thổ, hồn đã không ở, muốn thân thể ở lại cũng có ích gì." Y hì hì cười từ trong lòng lấy ra bản vô địch bảo giám kia, nói: "Muốn đi lo lắng ngọc quan kia, còn không bằng lo lắng bảo giám này là thực hay giả."

Hắn đang muốn vươn tay đến quyển sách kia, nhưng lại buông xuống, hướng Trầm Lãng cười nói: "Ta trước không nhìn, ngươi thử đoán sách này là thật hay giả?"

Trầm Lãng cười khổ nói: "Ta sao biết."

Vương Liên Hoa trong nháy mắt nói: "Vậy cuối cùng ngươi hy vọng nó là thật hay là giả?"

Trầm Lãng vốn định thốt ra lời nói là thật, lại đột nhiên nghĩ đến nếu này bảo giám này là thật, hai người từ nơi này đi ra ngoài, thì mỗi người đi một ngả, cảm thấy dĩ nhiên là muôn vàn vướng bận, vạn phần không muốn, trong miệng lại nói: "Đương nhiên hy vọng là thật."

Vương Liên Hoa giận dữ nói: "Chính là sách này nếu như thật sự, ta và ngươi việc này liền phải dừng lại ở đây, khiến ta không cam lòng." Hắn một hơi liền đem lời nói trong lòng của Trầm Lãng nói ra, thẳng làm cho Trầm Lãng toàn thân run lên.

Bao nhiêu, là có thể cam lòng; lại bao nhiêu, là có thể quên?

Nếu không đối mặt với chia lìa, lại như thế nào hiểu rõ.

Hai người đều đang trong tình ý triền miên hết sức, nhất thời tương đối không nói gì.

Lại trong giờ khắc an tĩnh này, nghe được tiếng vang nhẹ nhàng từ nơi nào đó.

Phi thường rất nhỏ, thanh âm phi thường xa xôi, nhưng đúng là có.

Hai người nhất thời toàn thân căng thẳng, mọi nơi tìm kiếm phương hướng của thanh âm kia. Nhưng địa cung, cũng đích xác không có một bóng người. Như vậy trong nháy mắt, Vương Liên Hoa trong đầu đột nhiên hiện lên ý niệm vớ vẩn có hay không Tuyết Tiên Cơ hoàn hồn, nhưng lập tức bắt đầu cười nhạo chính mình không tỉnh táo.

Nếu người nọ không ở bên trong địa cung, vậy nhất định là ở ngoài địa cung!

Hai người lại một lần nữa trở lại trong khuê phòng kia, quả nhiên thanh âm tựa hồ vang lên một chút. Hai người liếc nhau, liền áp sát người lên tường đá, gở đèn lồng thủy tinh xuống, liền thầm nghĩ từ trong thạch môn (cửa đá) kia truyền tới.

Khi ánh mắt vừa thích nghi với bóng tối, bất chợt hai người liền hách liễu nhất đại khiêu (bị dọa đến nỗi nhảy lên – ý nói bị sốc).

Người trước mắt, không phải Đổng Thiếu Anh, không phải Thạch Tĩnh Viễn, thậm chí cũng không phải người trong võ lâm quần hùng.

Chính là một hài tử gầy teo nho nhỏ, ánh mắt cũng rất sáng.

Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ tựa hồ có chút kinh hoàng, nhưng lập tức liền khôi phục bộ dáng hì hì cười, lại chung quy khiến người ta cảm thấy có một chút không thích hợp.

Là ánh mắt.

Trong ánh mắt của hắn lãnh khốc ngoan độc ý vốn một hài tử bình thường không hề có, nhưng lúc này lại mang chút khó có thể hình dung, cùng loại sung sướng điên cuồng.

Vương Liên Hoa cũng cười hì hì hỏi hắn: "Ngươi không phải cùng Lão hòa thượng đi rồi sao?"

Tiểu Ngũ miệng cực hồn nhiên trả lời: "Lão hòa thượng đã chết, cho nên ta trở lại."

Trầm Lãng nghe xong lời này chỉ cảm thấy thấu xương lạnh cả người. Y kính trọng Viên Đức đại sư, cũng rất tin bằng trí tuệ cùng tu vi của Viên Đức, nhất định có thể khiến hắn sửa đổi, không nghĩ Viên Đức thế nhưng đã chết!

Chết như thế nào?

Tiểu Ngũ lập tức liền nói cho y, tựa như kể rõ một câu chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.

"Lão hòa thượng thế nhưng nói cho ta biết, người trên thế gian này, phần lớn đều là lương thiện, chỉ cần chính mình tâm tồn thiện niệm, thì có thể cảm hóa người khác." Tiểu Ngũ cười nói: "Đáng tiếc chúng ta trên đường gặp nhị sư huynh, nhị sư huynh cự tuyệt không thừa nhận chuyện mình từng làm hại sư thúc, còn muốn lén ám toán Lão hòa thượng, kỳ thật Lão hòa thượng đã sớm phát hiện. Ta vội vàng kêu một tiếng 'Đại sư cẩn thận', Lão hòa thượng thật đúng là ta lo lắng cho hắn, dường như rất hài lòng. Nhị sư huynh đương nhiên bị Lão hòa thượng đánh chết khiếp, chính là ta vốn tưởng rằng Lão hòa thượng muốn giết hắn, kết quả Lão hòa thượng bị hắn nói lừa cầu xin tha thứ, dạy hắn về sau nếu có lương thiện chi tâm, cũng giống như có thể làm người một lần nữa."

Vương Liên Hoa vỗ tay cười to nói: "Lão hòa thượng cũng thật cổ hủ, bất quá nghĩ đến ngươi sẽ không bỏ lỡ cơ hội đại tốt này chứ?"

Tiểu Ngũ đắc chí đáp: "Đó là đương nhiên. Lão hòa thượng kia mới vừa rút chân muốn quay đi, ta liền lại hô một tiếng 'Đại sư cẩn thận', lão hòa thượng kia còn tưởng rằng nhị sư huynh muốn ám toán hắn, đáng tiếc lúc này ám toán hắn chính là ta." Hắn càng nói càng hưng phấn, ngón tay còn làm điệu bộ, "Hắn chung quy cảm thấy ta bất quá là một tiểu hài tử, luôn có thể dạy tốt. Nhìn cây châm đâm trên cổ biểu tình thật đúng là cực kỳ ngoạn mục! Sau đó ta liền nói cho hắn biết, hắn vốn có thể không cần chết, nhưng là ta lại muốn nói cho hắn: trên thế giới có một loại oán độc cùng cừu hận, cái gì cũng không hóa giải được."

Hắn ngày đó thật sự tươi cười thoạt nhìn khiến người mao cốt tủng nhiên (rợn tóc gáy): "Nếu yêu thương duy nhất trong lòng đều bị hủy hoại, thì chỉ còn lại cừu hận. Phía trên cát chảy, như thế nào có thể nở ra đóa hoa?"

Vương Liên Hoa nụ cười bắt đầu có điểm miễn cưỡng. Hắn đã muốn ẩn ẩn cảm thấy được, hài tử đặc biệt một phen nói như vậy, tất là có thâm ý. Hắn mạnh mẽ cười nói: "Hay là ngươi đặc biệt nói cho chúng ta biết công tích vĩ đại của ngươi, hảo bảo Trầm đại hiệp mang ngươi về dạy dỗ?"

Trầm Lãng không nói gì, y không phải không thừa nhận, ngay cả y cũng có chút sợ hài tử này. Oán hận của đứa trẻ này, so ra đã vô cùng ác độc càng thêm đáng sợ, bởi vì đơn thuần như thế, thường thường càng thêm mạnh mẽ hơn cùng không cố kỵ (kiêng nể) điều gì, khiến người run rẩy.

Tiểu Ngũ cười nói: "Tuy rằng sư phụ cùng sư huynh đều đã chết, nhưng xét đến cùng hắn đầu óc mê đắm Đại sư huynh, cho nên ta cảm thấy hắn cũng muốn chết. May mắn ta phát hiện hành tung của những người trong Minh Sa bang. Bọn họ khi đó rời khỏi nơi này không lâu, lao đi cực nhanh. Sau đó ta liền tìm tới nơi này. Lại tiêu thực nhiều thời gian điều tra, mới tin tưởng các ngươi còn ở chỗ này."

Này vốn là đáp án trong suy nghĩ của Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa, nhưng thời điểm nghe được, hai người cư nhiên đều có điểm căng thẳng.

Vương Liên Hoa cười nói: "Vậy ngươi chuẩn bị làm cho ta chết như thế nào? Cũng sử dụng độc châm đâm cổ của ta?"

Tiểu Ngũ cười nói: "Ta nghĩ thật lâu, thế nào mới có thể giết chết ngươi, chính là nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không có khả năng, võ công của ngươi so với ta cao hơn thập bội, cũng thông minh so với ta hơn thập bội, biện pháp giết người chỉ sợ còn hơn ta gấp trăm lần, ta quả thực không có phần thắng."

Sau đó hắn còn thật sự nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, là có một loại biện pháp, vừa lúc thời điểm sư phụ bố trí tiến hành thi trận, ta lục soát vài thứ hảo gì đó. Nhưng ta vận khí không tốt lắm, còn chưa có hảo bố trí thì các ngươi đã đến, làm hại ta chỉ hảo cùng chết với các ngươi, bằng không lần sau không biết khi nào thì mới có cơ hội."

Tay hắn vung lên, bàn tay liền nhấp nhoáng ánh lửa.

Vương Liên Hoa mãnh liệt nhào qua, nghĩ muốn ngăn cản động tác của Tiểu Vân Vân, chính là đã không kịp.

Trầm Lãng kéo lấy Vương Liên Hoa, lực phản trở về thân va vào cửa đá phía sau, liền lại bị cửa đá kia một lần nữa cuốn vào trong địa cung.

Lúc đó trong chớp mắt, Vương Liên Hoa thấy Tiểu Vân Vân mỉm cười.

Thật sự giống như hài tử thuần khiết ngây thơ cười.

" Lôi gia phích lịch đan, danh bất hư truyền."

Một tiếng vang thật lớn, sau đó chính là thanh âm vô số hòn đá sụp đổ.

43.

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Chết.

"Hắn đã chết chưa?"

"Hắn trúng hỏa của phích lịch đan, làm sao có thể không chết."

Vương Liên Hoa nói: "Chính là vừa rồi hắn đang cười."

"Hình như đúng" Trầm Lãng thở dài một hơi.

Vương Liên Hoa nguyên bản ở trong khuê phòng chỉ còn một nửa phế tích tâm phiền ý loạn đi tới đi lui, lúc này lại đột nhiên nổi giận: "Mạc danh kỳ diệu!" (quái lạ)

Hắn một phen bắt lấy vạt áo Trầm Lãng: "Ngươi nói, Khổng Cầm chết, đâu có liên quan gì tới ta? Mạc danh kỳ diệu!"

Trầm Lãng lắc đầu.

Vương Liên Hoa lại bắt đầu đi vòng qua vòng lại: "Vì người chết đi tìm cái chết, còn chết vui vẻ như vậy, quả thực chính là người điên!"

Trầm Lãng cười khổ giữ chặn hắn: "Người cuồng dại, luôn không thể nói lý. Chúng ta vẫn là ngồi xuống suy nghĩ biện pháp đi ra ngoài."

Vương Liên Hoa thân hình đột nhiên dừng lại.

Hắn chậm rãi xoay đầu lại nhìn Trầm Lãng, thần tình vẻ mặt đùa cợt.

"Đi ra ngoài? Chúng ta còn có thể đi ra ngoài sao?"

Nếu nói là trong địa cung này còn có thông đạo khác có thể đi ra ngoài, Tuyết Tiên Cơ kia cuối cùng giết hết mọi người, tâm nguyện đem địa cung cùng truyền thuyết này vĩnh viễn chôn dưới lòng đất, chẳng lẽ không phải quá mức vô căn cứ.

Nhưng nếu tuyệt vọng như vậy, lại cũng không tránh khỏi lòng không cam lòng.

Sau khi tìm kiếm trong trong ngoài ngoại địa cung ba lần, hai người tinh thần đều có chút suy sụp.

"Bây giờ nên làm gì? Chờ chết?" Vương Liên Hoa thời điểm nói ra những lời này, dáng vẻ bệ vệ còn thực thịnh, nhìn qua tuyệt không giống người tính toán chờ chết.

Trầm Lãng lắc đầu: "Không, chờ người tới cứu.

Ánh mắt Vương Liên Hoa lại sáng sáng ngời, "Chẳng lẽ ngươi sớm có sắp xếp?"

Trầm Lãng lại lắc đầu: "Không có."

Vương Liên Hoa thiếu chút nữa nghĩ muốn nhào đến bóp cổ của y (  =]] ). Vấn đề liên quan trọng yếu như vậy, còn đưa ra nút thắt làm gì? Hắn nhịn xuống cả giận: "Chờ ai?"

"Có lẽ là Đổng Thiếu Anh, có lẽ là người khác." Trầm Lãng trầm ngâm nói: "Ngày đó gặp nhau ở Lan Châu, ta cho Đổng Thiếu Anh năm mươi vạn lượng bạc, hắn tất nhiên còn chưa kịp tiêu hết. Lúc này hắn trù tính hại chúng ta, hẳn là cũng dự đoán trước được sau khi chúng ta thoát vây, đối hắn ghi hận trong lòng, năm mươi vạn lượng bạc mua bán này, chỉ sợ hắn phải khỏa lạp vô thu (mất mùa – ý nói bỏ công nhưng không thu được gì). Cho nên ta đoán hắn vừa ly khai nơi này, tất nhiên hội cấp tốc tiêu hết ngân lượng kia. Ngân phiếu này số lượng lớn như thế, ta lại cố ý không để lại ấn ký trên mặt, người của chu ký (ấn ký màu đỏ) tiễn trang (ngân hàng thời xưa) tất nhiên hiểu ý sinh nghi hoặc, phần nào hành động, có lẽ sẽ tìm được tới nơi này cứu chúng ta."

Vương Liên Hoa sắc mặt lộ vẻ vui mừng, đang muốn nhoẻn miệng cười, rồi lại nghiêm mặt hỏi: "Vậy vì sao còn nói là người khác?"

Trầm Lãng nói: "Trên sa mạc, vốn là vô lực che dấu hành tàng (dấu vết), ngay cả Tiểu Ngũ cũng có thể tìm tới nơi này, chưa chắc những người khác sẽ không, bọn họ đã vì bảo giám mà đến, thấy tình hình vậy, lường trước trong đó có biến, nghĩ cũng sẽ khai nham thạch (hang núi đá) kia tiến vào. Chính là xem ai tới nhanh, tới kịp lúc."

Vương Liên Hoa vẻ mặt như đưa đám nói: "Nếu thời điểm bọn hắn tới, chúng ta vừa vặn đã muốn chết ở chỗ này, kia chẳng phải là họa lớn sao."

Trầm Lãng thấy hắn như vậy, không khỏi mỉm cười nói: "Ngươi nếu như tiêu hao khí lực ở trong này đi vòng qua vòng lại, kêu to hét lớn, đến lúc đó khát không chịu được, mới là họa lớn."

Vương Liên Hoa lầu bầu nói: "Đợi ta tiêu hao nhiều khí lực như vậy mới nói, tâm hảo bất an." Chính mình liền cũng học Trầm Lãng ngồi xuống bắt đầu điều tức (điều hòa hơi thở).

Trầm Lãng thấy hắn nhắm mắt mà ngồi, vẻ mặt an tường (bình thản) chưa từng thấy qua, chính mình trong lòng cũng trở nên thâm trầm yên lặng, vì thế cũng nhắm hai mắt lại, tất nhiên là không nhìn thấy Vương Liên Hoa lại lặng lẽ mở to mắt, nhìn y vẻ mặt ôn nhu nhẹ nhàng mỉm cười.

"Trầm Lãng, ta khát."

Một câu bất thình lình phát ra gọi Trầm Lãng từ trong minh tưởng (suy nghĩ thầm) thâm trầm trở về. Trên thực tế, đối với bọn hắn bây giờ, đói khát mệt mỏi càng thêm giày vò thân thể, đã nhiều ngày ở bên trong địa cung, vốn chỉ ăn một chút lương khô. Nhưng hai người cũng biết nếu tiếp tục ăn lương khô, nhất định sẽ càng khát, khô khát là chuyện sinh mệnh. Vương Liên Hoa lúc này nói khát, chỉ sợ đã là khát đến không thể nhịn được nữa.

Trầm Lãng nói: "Ngươi nếu nhẫn không được thì uống một chút đi."

Vương Liên Hoa chỉ cảm thấy môi cháy lưỡi nứt ra, vẫn mạnh mẽ tự cười nói: "Vậy ngươi uống không?"

"Ta còn có thể nhịn một chút nữa."

Vương Liên Hoa cười nói: "Như vậy không phải ta uống nhiều hơn so với ngươi sao? Ngươi nếu bởi vì thiếu đi một chút nước mà chết, vậy thì không phải sẽ thiệt thòi lắm sao?"

Trầm Lãngcười khổ nói: "Ngươi uống thì uống đi, nói chuyện cũng là việc lãng phí khí lực đấy." Liền thẳng mình nhắm mắt lại.

Vương Liên Hoa cầm lấy túi nước, vừa thấy trong đó còn lại quả nhiên không nhiều, nhân tiện nói: "Ta chỉ uống một hơi." Nhìn xem Trầm Lãng trong lòng tất nhiên là nghĩ muốn uống chút ít, nhưng nước này với hắn hiện tại mà nói quả thực chính là quỳnh tương (rượu ngon) tiên lộ, tự nhiên muốn ngừng mà không được. Thấy Trầm Lãng nhắm mắt, thầm nghĩ Trầm Lãng nào biết nguyên lai còn lại bao nhiêu, lúc này uống nhiều một chút cũng không phải chuyện trở ngại, liền đại quán (trút) một hơi. Hắn lại là tâm tiểu nhân, sợ uống lâu bị Trầm Lãng nghe ra hắn chiếm lợi, một hơi quán vừa nhanh vừa vội, thiếu chút nữa sặc nước khụ ra tiếng. ( VĐT: tâm tiểu nhân thật =]]z)

Trầm Lãng tuy là nhắm mắt, nhưng cũng đại khái đoán ra mánh khóe, nhưng không nói lời nào. Với tính tình của Vương Liên Hoa kia, không lén lút uống sạch nước, ngược lại còn hỏi trước y có uống không, đã là vô cùng hiếm thấy, huống chi hắn sống an nhàn sung sướng, sức nhẫn nại căn bản không bằng y, uống nhiều một chút cũng không sai. Nghĩ điều này, Trầm Lãng trong lòng chỉ có một mảnh ôn nhu thương tiếc ý, tâm làm sao còn có chút châm biếm nào.

Hai người như thế nhắm mắt ngồi xuống, cũng không biết qua thời gian bao nhiêu. Nếu là khô khát đến nỗi không chịu được, liền uống một hơi nước. Vương Liên Hoa uống ngay năm sáu lần, mỗi lần đều uống đến lớn miệng, Trầm Lãng uống cũng không quá hai ba lần, chính là nếu như nước uống dư giả giống ngày thường, trong lòng y thập phần đều biết, lại vẫn như không thay đổi, trong lòng một mảnh thanh minh, ý niệm đói khát thật không thập phần quấy nhiễu người.

Vương Liên Hoa lắc lắc túi nước kia, nhìn sắp thấy đáy, nhịn không được liền hỏi nói: "Ngươi không khát?"

Trầm Lãng nhắm mắt đáp: "Vương đại công tử, ngươi muốn uống thì uống đi, còn hỏi ta làm chi?" (VĐT: =]]z em uống sạch rồi em còn hỏi)

Vương Liên Hoa cầm nước kia ở trước mặt y lung lay nhoáng lên một cái, nhìn y tựa tiếu phi tiếu: "Ngươi chẳng lẽ không biết ta đây một hơi nữa, nước này liền không còn sao?" Trầm Lãng không nói ra, chính hắn thản nhiên nói ra, ngược lại khiến Trầm Lãng sửng sờ một chút.

Vương Liên Hoa cười nói: "Dù sao nước đã muốn uống đến chỉ còn lại có một hơi cuối cùng này, ta cũng không sợ nói ra, dù sao ngươi cũng biết có phải hay không?"

Trầm Lãng im lặng, sau một lúc lâu mới cười nói: "Ngươi đã uống rất nhiều rồi, vì sao còn để ý một hơi này?"

Vương Liên Hoa nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là bất đồng, chỉ vì sau một hơi này nữa, những gì chúng ta có thể làm, duy có chờ chết mà thôi. Đã như thế, ta tính toán chia ngươi một hơi." Hắn lời này nói được đúng lý hợp tình, ngược lại như cho Trầm Lãng chiếm lợi, nếu là người khác nghe vào trong tai chỉ sợ muốn giận dữ, cũng chỉ có Trầm Lãng biết việc này đã là đến cùng cực giới hạn của hắn, cảm thấy cư nhiên thật là có vài phần cảm niệm, vì thế cũng không chối từ, tiếp nhận uống một hớp nhỏ, liền đem túi nước trả lại cho Vương Liên Hoa. Vương Liên Hoa ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ném túi nước đến một bên, nhìn y cười nói: "Trầm đại hiệp, ngươi kế tiếp khả tính toán an tâm chờ chết sao?"

Trầm Lãng nhìn nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Vương công tử lại có diệu luận (ý kiến) gì?"

Vương Liên Hoa nói: "Đương nhiên là có. Ngươi nghĩ người trên đời, trước khi chết, con cái gia quyến luôn luôn cố hết sức thực hiện nguyện vọng của người đó, để cho người đó nhắm mắt. Ta và ngươi hai người ở chỗ này, thủy lương đoạn tuyệt (nước và thức ăn đều hết), cũng không biết có còn sống trở về không, tất nhiên cũng phải tính toán chết tử tế."

Trầm Lãng cười nói: "Vương công tử chính là có cái tâm nguyện gì muốn tại hạ thỏa mãn sao?"

Vương Liên Hoa nói: "Thỉnh trước khi tại hạ đề cập tới. Trầm huynh có từng nghe nói qua một câu chuyện xưa như thế này: có một lang trung trẻ tuổi đức hạnh hành động thường ngày thập phần tốt, chính mình lại bị bệnh không thể trị, người ta liền hỏi hắn trước khi chết còn có tâm nguyện gì, lang trung kia trả lời, hắn muốn tìm những cô nương hồng bài (kỹ nữ hạng nhất) trong nghênh xuân lâu, cùng các nàng cởi sạch quần áo, chơi đùa truy đuổi. Người bên ngoài đều rất là giật mình, chỉ vì lang trung này đối thê tử thập phần săn sóc, đời này cũng chưa từng bước chân đến nơi yên hoa. Mà bản thân lang trung, lúc trước cũng chưa bao giờ có ý niệm như vậy trong đầu. Có thể thấy được người ra vẻ đạo mạo (nghiêm túc) bao nhiêu đi nữa, cũng có nhu cầu phóng túng." Hắn mỉm cười nhìn xem Trầm Lãng, "Nguyện vọng của Trầm huynh, không biết có phải phấn khích như vậy hay không?"

Trầm Lãng cười khổ nói: "Sinh tử bất quá một đường. Hy vọng của tại hạ, chẳng qua cùng Chu Thất Thất và Tinh Nhi có thể hảo hảo mà chung sống, đáng tiếc tâm nguyện này, chỉ có ông trời mới có thể thỏa mãn, tại hạ hiện tại, vẫn là cái gì cũng làm không được."

Vương Liên Hoa trong ánh mắt thần sắc buồn bã, lập tức khôi phục thái độ bình thường, sau đó từ trong lòng lấy ra bản vô địch bảo giám kia, cười hỏi: " Vậy Trầm huynh có thể đoán được, tâm nguyện của vô địch hòa thượng trước khi chết là gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top