Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46 + 47

46.

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

"Lạnh."

"Ta cảm thấy lạnh." Vương Liên Hoa lười biếng chán chường nâng thân mình lên, phủ thêm xiêm y, rồi lại hướng trên người Trầm Lãng dựa vào. Trầm Lãng vươn cánh tay vòng qua sau lưng ôm hắn, nhẹ nhàng cười.

"Khỏe chưa?"

Vương Liên Hoa miễn cưỡng chầm chậm nghiêng người bỏ mặc y: "Dù sao cũng phải chết, khỏe hay không khỏe thì có liên quan gì?"

Trầm Lãng cười khổ, đưa tay giúp hắn khép lại vạt áo, "Cẩn thận lạnh."

Vương Liên Hoa cũng tùy y lộng, chỉ cười nói: "Lại không biết Trầm phu nhân khi nào đi vào."

Ngón tay Trầm Lãng cứng đờ, nhưng chưa buông ra, Vương Liên Hoa cảm giác được động tác của y, liền nghiêng mặt nhìn y, mắt đối mắt với y.

Chỉ nghe Trầm Lãng từ từ thở dài một hơi.

"Ta đã đáp ứng muốn cùng ngươi chết, tuyệt không đổi ý."

Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm vào mắt của y không chịu buông tha: "Còn nếu không chết?"

Trầm Lãng nghiêm mặt nói: "Nếu chưa chết, ta đương nhiên phải trở về."

Vương Liên Hoa cười to.

"Ngươi ngay cả lời nói an ủi người khác cũng không chịu nói thừa ra một câu."

Trầm Lãng cười khổ áp sát vai hắn, nói: "Ta như thế nào lại gạt được ngươi. Ngươi nếu hiện tại muốn ta cùng chết, ta cũng nguyện ý, nhưng nếu ta còn sống, chung quy vẫn là phải trở về."

Vương Liên Hoa nhẹ nhàng cười: "Điều này cũng làm cho ta đột nhiên nhớ lại một câu chuyện xưa, ngươi muốn nghe một chút không?"

Trầm Lãng gật đầu.

"Có một công chúa, đã yêu một thanh niên thường dân, nhưng hoàng đế lại cũng không nguyện ý để cho nữ nhi của mình gả cho một kẻ thường dân, vì thế hắn quyết định xử tử thanh niên kia. Mà luật định của quốc gia này, là để cho trời cao quyết định sinh tử của tù phạm. Tử ngục đều có một cơ hội lựa chọn trong hai cánh cửa, một cánh cửa bên trong là sư tử đói khát, một cánh cửa bên trong là nữ nhân xinh đẹp. Nếu hắn bất hạnh mở ra cánh cửa sư tử kia, chờ đợi hắn chính là cái chết; nếu hắn mở ra một cánh cửa khác, hắn phải cùng nữ nhân xa lạ kết hôn. Mà công chúa đã nói trước cánh cửa phân biệt nữ nhân cùng sư tử ở đâu, sau đó nàng chỉ điểm hắn một cánh cửa trong đó. Ngươi đoán bên trong cánh cửa này lúc mở ra, là nữ nhân hay là sư tử?"

Trầm Lãng cười khổ lắc đầu: "Ta không biết."

Vương Liên Hoa cười nói: "Vậy ngươi hy vọng bên trong cánh cửa mở ra, xuất hiện sư tử hay là nữ nhân?"

Trầm Lãng thản nhiên nhìn hắn, nói: "Ngươi chỉ điểm ta đi cái nào, ta liền đi cái đó."

Vương Liên Hoa nhắm mắt mỉm cười.

Hai người sửa sang lại quần áo, vẫn là đều tự ngồi, im lặng điều tức, giống như việc mới vừa rồi đã phát sinh, bất quá chỉ là mộng ảo mà thôi. Chẳng qua vốn là thập phần đói khát, lại làm chuyện kia, cũng có cảm giác suy yếu.

Vương Liên Hoa chỉ cảm thấy trên người phi thường mỏi mệt tê dại đau đớn, cũng không thể không hồi tưởng lại những nữ hài tử của mình, có một cô nương tên gọi Thâm Tuyết, phi thường nhu nhược, thời điểm lần đầu tiên đau đến bi thương kêu hô liên tục, ngày kế thậm chí không thể ra khỏi giường, hơi có chút làm cho người ta hứng thú trìu mến. Nhưng về sau Thâm Tuyết lại cùng người khác thông đồng thành gian, hắn dưới cơn nóng giận giết chết nàng, sau đó liền quên đi, bây giờ nghĩ lại, có chút thương tiếc ý khó hiểu. Nghĩ về điều này, không khỏi lại cười nhạo một tiếng, thân là nam nhi bảy thước, hiện giờ mặc dù cùng Trầm Lãng làm loại hạ chuyện này, nếu là giống như nữ tử bình thường, trằn trọc cầu hoan, đòi muốn yêu thương, chẳng lẽ không phải cực kỳ buồn cười sao? Nói chuyện cùng chết gì, cực vô căn cứ!

Y có thê tử yêu kiều của y, hắn có hùng đồ tráng chí (kế hoạch lớn, chí lớn) của hắn.

Trong đó lại có bên nào, có thể khinh nhẹ từ bỏ được?

Tưởng tượng điều này, liền oán hận.

Trợn mắt hướng Trầm Lãng nhìn, chỉ thấy y ngồi thiền mỉm cười, giống như không quan tâm. Cái trán rộng lớn, hai hàng lông mày đụng đến tóc mai, là một gương mặt rất đẹp trai và nam tính, khiến người nhìn liền nghĩ muốn vươn tay đụng chạm, trong lòng tràn ngập ôn nhu tình ý.

Nhưng sau đó nghĩ lại, bản thân tự mình bày một cái kết cục như vậy, lại bởi một chữ "Tình" không ngờ, tự vây tử mình, như thế nào có thể cam tâm?

Càng nghĩ, lòng dạ trống rỗng bất ổn, cảm giác thân thể không khoẻ cũng càng phát ra rõ ràng, thấy Trầm Lãng vẫn là một bộ thần thái nghiêm chỉnh, không khỏi trong lòng kêu khổ, chỉ phải mạnh mẽ tự yên ổn tâm thần.

Trầm Lãng lúc này lại mở hai mắt ra, cười nói: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, chung quy là thiên mệnh mà thôi. Chưa hẳn thực sự có người đến, có lẽ chúng ta hai người nhất định vây tử nơi này, lúc này nghĩ như thế, cũng có ích lợi gì."

Vương Liên Hoa thấy y không chút hoang mang, chính mình thực có vài phần tức giận, lại không thể nào kể ra. Nguyên vốn là hắn khiến cho Trầm Lãng vướng bận hắn, lúc này Trầm Lãng rốt cục bỏ được hết thảy, nguyện ý theo hắn mà chết, chính mình lại luyến tiếc sao? Suy nghĩ thế, tâm loạn như ma, lại nghe Trầm Lãng hô: "Dữ khí tương thủ vu đan điền, thủy hỏa ký tể, luyện tinh hóa khí, khí liễm nhập cốt..." Trong lòng biết y đang niệm vận khí chi quyết, lập tức cũng không tái tức giận, theo y niệm chi quyết điều tức tinh thần, nhưng thật ra quả nhiên an ổn không ít.

Nhưng chống đỡ không được bao nhiêu lâu, hai người đều dần dần có chút duy trì không được. Nguyên bản bọn họ ở bên trong thạch thất Tuyết Tiên Cơ kia gặp nổi khổ bị hàn băng thấm vào chân, công lực vốn đã hao tổn hơn phân nửa, lại thường xuyên nhiều lần gặp nạn, còn làm hạ chuyện kia, thực là tinh khí đã cạn. Lại không có nước cùng lương thực lâu ngày, lúc này chỉ sợ ngay cả người cũng dường như không ổn, chính là dựa vào thần trí mạnh mẽ chống đỡ đi. Vương Liên Hoa chỉ cảm thấy chột dạ thoái chí, bên tai có tiếng động 'ong ong'. Chỉ phải ở trong lòng thầm than, anh hùng cái thế như thế nào, cũng bất quá tục nhân (người phàm) cần ngũ cốc lương thực để sống sót, cùng nông phu thôn hán không hề khác nhau.

Vương Liên Hoa quắc mắt nhìn trừng trừng nói: "Trầm Lãng, ngươi cũng biết nếu không phải ngươi, ta sẽ làm ra chuyện gì chứ?"

Trầm Lãng khẽ cười nói: "Như thế nào? Ngươi không phải là muốn ăn huyết nhục (máu thịt) của ta?"

Vương Liên Hoa vốn thật muốn nói như thế, lúc này nghe Trầm Lãng nói đến, ngược lại bắt đầu cười: "Này thì không đúng, nếu là của người khác, ta thật còn ngại hắn dơ bẩn, ăn không vô miệng, nhiều nhất uống chút huyết. Còn nếu là của ngươi, thật sự là muốn tỉ mỉ nấu hầm, một hơi một hơi ăn vào bụng, thẳng đến khi hóa thành máu thịt của ta..." Hắn mới vừa nói được thập phần giải hận, đột nhiên cảm thấy được có một mùi hương kỳ quái, giống như thật sự là mùi huyết nhục, nghi ngờ là ảo, tái cẩn thận ngửi ngửi, lại giống như vẫn còn, không khỏi hỏi: "Ngươi có ngửi thấy cái mùi kì quái gì không?"

Trầm Lãng cũng nhíu mày vừa ngửi thấy, nói: "Hình như có."

"Như thế nào có loại mùi lạ này?" Vương Liên Hoa lầm bầm lầu bầu, đột nhiên biến sắc, "Hay là..." Trong lòng hắn tuy có phỏng đoán, nhưng bây giờ không muốn nói ra, Trầm Lãng cũng không nhanh không chậm tiếp lời: "Chẳng lẽ là thân thể Tuyết Tiên Cơ thối rữa sao?"

Sắc mặt Vương Liên Hoa thật sự nhìn rất khó coi.

Tử thi hư thối hắn đã thấy rất nhiều, kinh khủng như thế nào cũng không đủ làm cho hắn tâm sợ hãi. Nhưng mà dung nhan Tuyết Tiên Cơ tuyệt đẹp như thế, nếu biến thành bộ dáng kia, lại khiến lòng người sinh cảm giác thất vọng.

Xinh đẹp rực rỡ như thế nào, cuối cùng phải biến thành thê lương đáng sợ như thế, sao không khiến người than thở nhân sinh thảm đạm. Vương Liên Hoa không tự chủ thì thầm: "Nếu... Nếu chúng ta cũng chết ở chỗ này, lẽ nào, lẽ nào cũng sẽ giống như nàng sao?"

Trầm Lãng chỉ mỉm cười.

"Mỗi người chung quy chết đều như thế."

Vương Liên Hoa buồn bực nói: "Chính là chết ở chỗ này, nếu hơn mấy trăm năm sau, bị người ta phát hiện một bộ xương khô cũng thế. Nhưng nếu qua hơn mười ngày, Trầm phu nhân hoặc là người khác tiến vào, chỉ thấy hai người thi thể ngang dọc, uế thủy giàn giụa, mùi hôi bốc lên, làm sao biết được người như thế nào?"

Trầm Lãng cười khổ: "Người chết cũng chết hết, còn sĩ diện làm gì?"

Vương Liên Hoa buồn bực nói: "Ta không được phép như vậy."

Hai người nhất thời an tĩnh lại, Vương Liên Hoa sau khi tái tỉ mỉ suy nghĩ thảm trạng kia, không khỏi lại mặt thanh môi bạch. Nhìn ở trong mắt Trầm Lãng, cũng như có điều suy nghĩ.

Qua một lúc lâu sau, Vương Liên Hoa đột nhiên liền hô to một tiếng: "Hình như có tiếng động!"

Trầm Lãng ung dung nói: "Ta không có nghe thấy."

Vương Liên Hoa tái ngưng thần nghe một lát, quả nhiên bốn phía im lặng dị thường.

Trầm Lãng ngẩng đầu nhìn hắn cười nói: "Có lẽ khí lực lúc đó cũng có thể khiến ngươi chờ nhiều hơn một khắc."

Vương Liên Hoa đến tận bây giờ mới thật sự vừa kinh vừa sợ, hận Chu Thất Thất không thể lập tức xuất hiện ở trước mắt, tình sự của hai người mới vừa rồi, quyết tâm cùng chết, so sánh với sợ hãi cùng trong u ám hư thối bại hoại kia, thực sự ngay lập tức bị lãng quên.

Cùng lúc đó, ở một nơi giống như thật sự có tiếng động đào móc rất nhỏ truyền đến.

Trầm Lãng lúc này mới than thở nói: "Hình như thật là có tiếng động."

Vương Liên Hoa toàn thân run lên. Một khắc vui sướng khẩn trương kia, lại làm thế nào có thể dùng từ ngữ để mô tả.

Trầm Lãng chính là trầm mặc.

Vương Liên Hoa nguyên bản đang gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng truyền đến tiếng động kia, lúc này lại đột nhiên rùng mình.

"Tiếng động đầu tiên kia, ngươi nghe thấy được, có phải hay không?"

47.

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Trầm Lãng mỉm cười nói: "Ta mới vừa nghe không kĩ càng lắm."

Vương Liên Hoa yên lặng nhìn y nói: "Lúc này nghe thấy được, thì như thế nào?"

Trầm Lãng cười nói: "Ngươi nói thế nào thì làm thế đó." Cuối cùng mắt nhắm lại, tái không nói lời nào.

Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm y sau một lúc lâu, cũng không thấy y có động tác gì, chỉ phải cắn răng nói: "Nếu thực từ nơi này đi ra ngoài, ngươi sẽ quên... không...."

Trầm Lãng mở to mắt cười nói: "Chuyện này muốn quên có thể quên." ngữ điệu ôn nhu kia của y, Vương Liên Hoa nghe được thiếu chút nữa liền muốn rơi lệ.

"Vậy ngươi..."

Trầm Lãng lời nói lúc này nghe có thê lương ý nói không nên lời: "Chính là ta có thể cùng ngươi tử, nhưng không thể cùng ngươi sinh."

Vương Liên Hoa chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh, từ đầu đổ xuống, nhất thời một chữ thế nhưng cũng nói không nên lời.

Vẻ mặt Trầm Lãng mang theo chút ôn nhu thương xót hỏi hắn: Là tử? Hay là sinh?"

Hai người trong lúc nhất thời đều không nói gì, tiếng động đào móc kia có thể nghe càng phát ra rõ ràng.

Vương Liên Hoa trong tâm vốn vừa vội vừa giận, lúc này lại đột nhiên cười ha hả.

"Sinh! Đương nhiên là sinh! Ta vì cái gì phải chết? Ta chết có gì tốt, cũng bất quá là cùng ngươi đều từ trần về trần, thổ về thổ, hai người không liên quan! Ngươi nói không thể cùng sinh thì không thể cùng sinh sao? Ta cũng không tin! Nếu không sống sót, như thế nào biết được có thể hay không thể?"

Trầm Lãng nhắm mắt mỉm cười: "Ngươi nói sinh, thì sinh. Chỉ là chúng ta sinh hay tử, thật muốn xem người tới là người phương nào."

Vương Liên Hoa cười nhạo một tiếng: "Trừ tự chúng ta ra, còn ai có thể làm cho Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa tử?"

Trầm Lãng nghe được lời ấy, cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười mà thôi.

Khấu Phi Ưng lắp bắp kinh hãi.

Phi Ưng bang có lẽ cao thủ không đủ nhiều, thế lực không đủ khổng lồ, nhưng cơ hồ mạng tin tức vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng nhúng tay vào được), Khấu Phi Ưng đối tin tức mật thám hồi báo phi thường tin tưởng —— Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa đích xác bị vây ở chỗ này, lúc này nếu không tranh thủ đến úng trung tróc miết (*), lại đợi khi nào?

(* bắt ba ba bỏ hủ – ý nói ra tay bắt địch khi không còn đường thoát)

Nguyên bản đối với võ công của hai người này, hắn vẫn là thập phần có ý sợ hãi. Vốn nghĩ muốn hay không nếu chờ thêm mấy ngày, chờ cho bên trong hai người này đói bụng đến động cũng không động đậy được mới hạ thủ, nhưng lại được tin tức nói Trầm phu nhân mấy ngày trước đã ly khai Trung Nguyên, mặt khác các thế lực theo sau cũng lộ rục rịch, nghĩ thầm lúc này nếu không hạ thủ, chỉ sợ để cho người khác chiếm tiên cơ (cơ hội trước), lường trước hai người kia dù chưa chết nhưng cũng mất đi nửa cái mạng, vì vậy yên tâm lớn mật đào tiến vào.

Hai người còn sống, hoặc là phải chiến đấu ác liệt, Khấu Phi Ưng đều sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng lúc hắn thấy hai người này, vẫn không khỏi ngây người.

Chỉ vì Vương Liên Hoa làm một chuyện mà hắn nghĩ cũng không thể nghĩ ra.

Hắn xé sách.

Bìa ngoài vừa mới bị xé xuống viết bốn chữ "Vô địch bảo giám". Vốn đã viết từ trăm năm trước, chất giấy giòn mỏng, bị hắn khéo léo nhào nặn liền hóa thành mảnh vụn.

Trầm Lãng lại nhìn Khấu Phi Ưng cười đến giống như gặp lại cố nhân: "Ngươi đã đến rồi a."

Khấu Phi Ưng đột nhiên cảm thấy một cái đầu có ba cái đại.

Nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi: "Vương công tử, ngươi, ngươi đây là đang..."

Vương Liên Hoa cười meo meo tiếp tục xé: "Giống như ngươi chứng kiến."

Khấu Phi Ưng quả thực cảm thấy được bản thân giống ngốc tử, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Vương công tử vì sao phải xé vô địch bảo giám chứ?"

Vương Liên Hoa nhìn hắn lắc đầu: "Chẳng lẽ ngươi không phải muốn giết hai người chúng ta đoạt bảo giám này sao?"

Khấu Phi Ưng nói phải cũng không thể, nói không phải cũng không thể, chỉ phải cười khan một tiếng.

Vương Liên Hoa cười nói: "Dù sao hai người bọn ta hiện tại khí lực không thể tiếp tục, chung quy phải chết dưới tay ngươi, cuối cùng không cho ngươi có được bảo giám này, cũng coi như trút ra một hơi oán khí nho nhỏ, việc này sao lại không đúng."

Chỉ thấy hắn cùng với Trầm Lãng hai người nhìn nhau cười, cũng không để ý đến hắn, chỉ để ý chính mình tiếp tục xé rách, Khấu Phi Ưng nhìn thấy hết hồn, chỉ phải bồi cười nói: "Trầm đại hiệp, Vương công tử, chớ xé, chớ xé, chuyện gì cũng từ từ."

Vương Liên Hoa đảo mắt cười nói: "Khấu bang chủ nói không phải là muốn, nếu ta không xé sách này, giao nó cho Khấu bang chủ, Khấu bang chủ liền thả cho chúng ta một con đường sống sao?"

Khấu Phi Ưng đương nhiên không phải một mình tiến đến, đằng sau trừ một vài bang chúng phụ trách đào móc ra, tất nhiên cũng dẫn theo "Phi ưng thất sát" Trung Kỳ Nhị, Chu Tứ, đám người Ngô Thất, mấy người kia chính là nhóm người lúc ở Ô Hà trấn phục kích bọn họ, ở trong đó hai người kia phải chịu mất mác lớn, lại bị Vương Liên Hoa trêu chọc, trong lòng tất nhiên phi thường ghi hận, lúc này thấy bang chủ của bọn hắn do dự bất định như thế, hận không thể tự chủ trương xông lên giết hai người kia đoạt lấy mật cấp (sách), nhưng tưởng tượng đến thủ đoạn của hai người này, lại thấy bọn họ một bộ dáng khí định thần nhàn, cũng không dám làm loạn.

Khấu Phi Ưng vội vàng đáp ứng: "Hảo, hảo, Vương công tử thức thời hiểu rõ tình hình như thế, đương nhiên là tốt nhất hết mức."

Trầm Lãng cười nói: "Không phải tại hạ không tin Khấu bang chủ, nhưng tại hạ cùng với vài vị tráng sĩ Phi Ưng bang từng có khúc mắc, bang chủ đồng ý, sợ bọn họ cũng không chịu."

Vương Liên Hoa vỗ tay cười nói: "Cực kì đúng, bang chủ dĩ nhiên là hảo nam nhi nói là làm, nhưng chung quy sợ tiểu nhân bên dưới làm phản, tại hạ hai người chỉ sợ ngay cả tánh mạng cũng khó bảo toàn."

Khấu Phi Ưng cương cười nói: "Vậy Trầm đại hiệp, Vương công tử, các ngươi quyết định như thế nào?" Một bên âm thầm nháy mắt ra dấu cho mấy người kia, nghĩ muốn bảo đám thuộc hạ của hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhưng này mắt đi mày lại, như thế nào có thể dấu diếm được Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa.

Vương Liên Hoa chỉ giả vờ không phát hiện, khẽ cười nói: "Trừ phi bang chủ mệnh bọn họ tự sát, tại hạ mới hảo giao bí kíp này ra, nếu bang chủ thật sự bội ước, hai người tại hạ cũng không uổng."

Khấu Phi Ưng trong lòng vốn còn có ngàn loại tính kế, lúc này thật sự một câu cũng nói không nên lời.

Hắn mặc dù lường được Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa hai người võ công đã mất hơn phân nửa, chính mình cũng có bảy tám phần nắm chắc có thể đấu lại, khả hai người bọn họ vừa nói như thế, chính mình liền phải giết đi phụ tá đắc lực, chẳng phải buồn cười? Nếu mấy người kia bị giết, Vương Liên Hoa thực giao bí kíp ra cũng được, nhưng hắn lại thật sự không phải là người như vậy, tất phải còn có càng nhiều tính kế.

Vương Liên Hoa thấy hắn không đáp, vì thế lại bắt đầu xé sách, trang sách bị xé hóa thành giấy vụn, không chút thương tiếc nào, Khấu Phi Ưng chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay chảy mồ hôi, hô to một tiếng: "Từ từ! Ta đáp ứng!"

Vương Liên Hoa trong tay vừa mới dừng lại, Diệp Nhị, Chu Tứ, đám người Ngô Thất liền thừa cơ đột kích lên, trong lòng bởi có hận ý, thế tấn công kia chính xác là phi thường nhanh chóng.

Vương Liên Hoa chẳng những không trốn, ngược lại cầm bảo giám trong tay hướng trước mặt bọn họ đập đập tới. (tưởng tượng cứ như đập ruồi =.=" )

Ba người đều sửng sốt, phản ứng lại không chút nào ngưng trệ, lập tức vươn tay bắt lấy sách kia. Bọn họ mới vừa rồi thế tấn công mặc dù mãnh, nhưng trong lòng thực có ý sợ hãi, chính mình cầm sách hiến cho bang chủ, mệnh liền không bị người khác bác đi, chẳng phải rất tốt!

Bọn họ mỗi người đều nghĩ như thế, tay chân cũng giống như nhanh hơn, ba người đoạt sách, trong lòng vừa mới đắc ý, lại thấy người khác cũng bắt lấy, chính mình cũng không chịu thả ra trước, đang lúc gấp rút tức giận, phía trên sách kia, đột nhiên bốc lên một trận khói trắng. Ba người đoạt sách kia cầm giữ thủy tiết bất thông (nước không ngấm qua được – ý nói không thể tránh khỏi), như thế nào có thể tránh thoát, chỉ ngửi thấy một trận hương khí quái dị, trong tay đột nhiên mất khí lực, trước mắt tối sầm, nhất tề ngửa mặt té ngã.

Khấu Phi Ưng trong lòng chợt lạnh, muốn nhào đến đánh chết hai người, nhìn thấy bộ hạ như thế, nhất thời cũng không dám khinh nhẹ ra tay.

Vương Liên Hoa cười to nói: "Khấu bang chủ, bọn họ đã tự sát, tại hạ nói cũng giữ lời, giao bí kíp này cho bang chủ, thỉnh bang chủ tự lấy."

Khấu Phi Ưng ha ha cười nói: "Vương công tử rõ ràng nói giao bí kíp cho ta, như thế nào lại muốn tại hạ tự lấy, chẳng lẽ không phải có chút thất lễ."

Vương Liên Hoa bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng, bên ta mới ở trên sách kia rắc độc dược, nếu không giải thích, chỉ sợ Khấu bang chủ cũng không thể xem nó rồi."

Khấu Phi Ưng vốn trong lòng thầm nghĩ trước hết giết hai người này, tái lấy bí kíp, vừa nghe lời này, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Suy nghĩ lại, giải độc trong sách vẫn là có biện pháp, nếu lúc này không giết, chờ đợi thêm nữa lại không biết Vương Liên Hoa mưu kế đùa giỡn ra cái gì, chỉ sợ vẫn là chính mình chịu thiệt, lập tức liền không do dự, hướng hai người lao thẳng tới.

Hắn dùng 'thất thập nhị (72) lộ Phi Ưng trảo', chiêu chiêu ngoan tuyệt (cực kì hung ác), hai người lúc này thân thể suy yếu, cũng chỉ chịu được dưới mười chiêu là cùng. Hai người nhưng không để ý tới hắn, quay đầu hướng nội thất phi cước đại, người này khinh công lấy xảo kình (khéo léo) pháp môn làm trọng, Khấu Phi Ưng nhất thời lại đuổi không kịp, nhưng nghĩ thầm trong địa cung này tất là tử lộ, hai người nhất định khí lực không thể tiếp tục, trong lòng cũng không hoảng, chỉ đề khí đuổi theo. Chỉ thấy hai người quay người lại lánh vào sương phòng bên cạnh, thầm nghĩ bọn họ chạy đi đâu, cũng không nghĩ nhiều đuổi theo đi vào, lại đột nhiên trước mắt không thấy, thế nhưng tiến tới cũng không được, thân mình nhanh chóng rơi xuống.

Nguyên lai Trầm Vương hai người đúng là xông vào thư phòng của Tuyết Tiên Cơ, hai người dựa vào giá sách mượn lực ổn định thân mình, vốn đặt vô địch bảo giám ở chỗ cơ quan đóng mở, dưới đá phiến kia nháy mắt mở ra, Khấu Phi Ưng làm sao đoán trước được đá này mở ra, thu thế không được, thế là ngã xuống dưới trong thạch thất. Trầm vương hai người nhìn nhau cười, cùng nhau dùng lực, đem thân mình áp sát thạch quỹ (tủ đá) đẩy, liền lấp lại trên cái động đã đào ban đầu.

Các loại đồ vật trong địa cung trung đều là đá phiến cực kì dày làm thành, Khấu bang chủ cho dù võ công cái thế, chỉ sợ cũng không thể nhất thời trong nửa khắc thoát ra. Trước lúc đi ra, chỉ sợ đã làm bạn cùng với bạch cốt khô mục và thi thể dần dần hư thối.

Hai người trở ra lại lối vào, ban đầu bang chúng giúp Phi Ưng đào bới này thấy hai người thản nhiên mỉm cười, chậm rãi mà ra, liền biết bang chủ tất là gặp nạn. Mới vừa rồi lại thấy thủ đoạn của hai người giết chết ba người kia, làm sao còn dám lộn xộn, chỉ phải quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Trầm Lãng cười nói: "Các ngươi đưa thức ăn. nước trong cùng ngựa giao ra, sẽ không giết các ngươi."

Phi Ưng bang chúng mỗi người run như cầy sấy, làm sao còn không đồng ý.

Vương Liên Hoa nhẹ nhàng cười, nhặt mật cấp kia lên để vào trong lòng ngực. Kỳ thật độc này bột mới vừa rồi một chút tản ra, trên trang sách đã không còn sót lại, chính là Khấu Phi Ưng cùng Phi Ưng bang chúng chung quy không dám xuống tay mà thôi.

Hai người đi ra khỏi kia thạch lộ, lại từ đáy vực kia đi ra, thẳng rời khỏi Phách Đầu Phong. Quả nhiên có vài Phi Ưng bang chúng ở lại trông chừng, lạc đà thồ nước cùng lương thực, bọn người kia đương nhiên cũng không dám chắn hai người bọn họ, chỉ ngoan ngoãn giao ra.

Trầm Lãng đang ở đó thu thập vật cần thiết, Vương Liên Hoa lại cười nói: "Mấy thứ này, để lại cho bọn hắn cũng không sao."

Trầm Lãng sửng sốt, buông đồ vật trong tay, hướng theo tầm nhìn của Vương Liên Hoa.

Chỉ thấy một đội nhân mã từ xa xa đang hướng đến.

Người dẫn đầu tựa hồ trông thấy tình hình bên này, đột nhiên đoàn quân lao đến, giục ngựa thẳng hướng đây phi chạy tới.

Kia rõ ràng là một nữ tử mặc hồng y (quần áo đỏ) như lửa. (bà này đến đúng lúc dữ >"< )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top