Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đường Thanh Long, Đường Thanh Long...

Sau khi Tần Ý tắm rửa xong thì nằm trên giường, tập trung suy nghĩ, liều mạng mà niệm ba chữ này.

Bây giờ, nhiệm vụ chủ yếu của anh là phải tìm được Đường Thanh Long, phải tìm được gã, phải xâu chuỗi lại những đầu mối này.

Những chuyện phát sinh đêm nay, tuy rằng nhìn qua không có chút liên quan, nhưng anh lại có một loại dự cảm, rằng mọi tình tiết đều có quan hệ mật thiết với nhau.

Những manh mối chia năm xẻ bảy, như chỉ cần một được chỉ dẫn là có thể gắn kết chúng lại.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt Đường Ngự Thiên lại không kiểm soát được mà hiện lên trong đầu anh.

____ "... Em muốn tới nơi này một chút không?"

Âm thanh trầm thấp kia, cứ không ngừng vang vọng quanh tai anh. Biến mất, rồi lại quay trở về.

Tần Ý xoa xoa hai má nóng đỏ của mình, còn cả nhịp tim như bị lệch đi nữa, đáy mắt trước nay chỉ thanh tĩnh lại có chút gợn sóng.

Là một người đàn ông với lịch sử tình cảm chỉ là con số không, anh không hiểu cảm giác này là gì. Bình thường, anh đều tận lực đè ép, kìm nén bản thân, thậm chí còn chưa bao giờ yêu thích người khác, nên tư vị thầm mến như thế nào cũng không biết.

Phải nói là anh chưa bao giờ gặp phiền não vì chuyện tình cảm, cũng chỉ có một lần hồi đại học gặp được một đàn em.

Vào lúc ấy, anh thường xuyên dạy lớp tối cho tân sinh, làm trợ giáo một năm. Gần đến lúc tốt nghiệp, anh dạy bọn họ buổi học cuối cùng thì bị cậu trai kia ngăn lại.

"Thầy, em rất thích thầy."

Theo giọng nói mà nhìn sang, đó là một gương mặt dương quang, tràn đầy sức trẻ.

Bài giàng buối tối có mấy lớp ngồi chung phòng học, cậu ta vừa nói ra câu này, người ngồi đó đều ồ lên. Mà Tần Ý ôm giáo án cùng một quyển 'Tư trị thông giám'( *một quyển biên niên sử quan trọng của Trung Quốc) sững sờ ở cửa, thật lâu sau mới phản ứng lại mà nhíu mày.

Cuối cùng, anh mời cậu trai kia đi, cẩn thận dạy dỗ một phen.

Mới đầu, cậu ta còn thật cao hứng, cho rằng nói chuyện riêng như vậy nghĩa là mình có cơ hội, kết quả Tần Ý vừa mở miệng đã khiến cậu ta bối rối.

Bởi vì anh trợ giáo tướng mạo tuấn dật này cực kỳ nghiêm túc mà thảo luận với cậu ta hàm nghĩa của từ 'yêu thích', "Cảm giác yêu thích là một vấn đề nội tại ảnh hưởng đến mặt ngoài, không quá cần thiết để duy trì cuộc sống. Cùng lắm chỉ là để thoả mãn về phương diện cảm xúc." (* thực ra tôi cũng không hiểu gì cả...)

Tần Ý phân tích từ góc độ xã hội tâm lý học đến triết học cùng khoa học tự nhiên, nói đến độ cậu trai kia ngơ ngẩn cả người.

Nói xong xuôi, Tần Ý còn thuận tiện giảng một đề sử cho cậu ta, liên quan tới những vấn đề trọng điểm về nhận thức và người đứng đầu cuối nhà Thanh, cuối cùng dùng một câu lấy học tập cho giỏi làm chính kết thúc cuộc trò chuyện này.

...

Nhưng đối mặt với Đường Ngự Thiên, vì sao anh một câu cũng không nói ra được.

Cứ nghĩ nghĩ như vậy, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.

Đêm đó, du thuyền rẽ sóng trên biển, tựa hồ không bị đêm tối giới hạn, cứ đều đặn lướt đi.

Nước biển nhìn như tĩnh lặng, kỳ thực lại ẩn giấu những nguy hiểm không ai hay.

Vào lúc bầu trời vẫn còn xám xịt, bên ngoài đã bắt đầu náo nhiệt lên.

Rất nhiều người ngóng trông cảnh mặt trời mọc, đặc biệt là cảnh mặt trời mọc trên biển.

Tuy rằng thường ngày không tỏ ra, kỳ thực cũng rất háo hức ngắm cảnh mặt trời. Hắn cố ý đặt báo thức, tính dậy sớm ngắm mặt trời, kết quả đồng hồ báo thức vang ba lần cũng không gọi hắn dậy được, chuông báo thức chính là câu nói nổi tiếng của ngôi sao bóng đá kia 'Bạn đã nhìn thấy Los Angeles lúc 3 giờ sáng chưa.'( *không biết câu của ai luôn __ (: 3 J)Z cũng không biết có hiểu đúng không.)

Câu nói này không ngừng lặp lại, lúc chuông báo thức vang lên lần cuối cùng, Mao Cát Tường trực tiếp ném điện thoại di động ra xa.

... Ba giờ sáng ở Los Angeles cái quần ấy.

Hắn đang mơ màng định ngủ lại, trong  mơ, hắn có bàn tay vàng, chỉ chút nữa là có thể tích đầy điểm dể trở về, đang muốn dạy dỗ người xấu trong mơ, thình lình bị Bạch Dư xốc chăn.

"A, áo của em, anh làm gì!" Trên người mát lạnh, Mao Cát Tường lập tức lấy tay bảo vệ tấm màn che người duy nhất này.

Thực sự là cứ như phòng hoả chống trộm mà đề phòng anh đùi lớn, mắt Mao Cát Tường cũng chưa hoàn toàn mở, cả người vẫn mơ màng, động động cái mông, từ giữa giường dịch vào bên trong.

Bạch Dương nói đều đều: "Ba rưỡi rồi."

"Anh à, mới ba giờ rưỡi," Mao Cát Tường ôm chân nấp ở bên giường, "Buổi tối tốt đẹp mới chỉ bắt đầu."

Mắt Bạch Dư cũng không chớp đến một cái, lập lại lần nữa: "Ba rưỡi rồi."

Mao Cát Tường tỉ mỉ mà phổ cập cho Bạch Đại Thối, xem cái gì là thời gian làm việc nghỉ ngơi khoẻ mạnh khoa học, quên luôn ban đầu là ai nói phải dậy sớm để ngắm mặt trời mọc.

"... Anh hiểu không? Cho nên, trên lý thuyết, người bình thường lúc ba rưỡi sáng phải ngoan ngoãn mà ngủ, để phổi tiếp tục thải độc, cũng cho gan thêm chút thời gian nghỉ ngơi."

Mao Cát Tường nói đến cái cấp độ này cũng muốn quỳ xuống dập đầu hai cái với bản thân, quá trâu bò rồi!

Tuy rằng bình thường hắn vô học, thế nhưng ba Mao lúc trước thân thể không tốt, buổi tối ngủ không yên, cho nên hắn thường lên baidu tra cách thôi miên và những phương pháp trợ giúp giấc ngủ, thuận tiện cũng nhớ kỹ thời gian hoạt động của các bộ phận trong lúc ngủ.

Hết thảy nỗ lực cũng sẽ không uổng phí, đây quả là một câu chí lý.

Nhưng mà không quản hắn nói thế nào, Bạc Dư vẫn bày ra vẻ mặt than không một gợn sóng.

Nửa ngày, Bạch Dư mới nói: "Tối qua, em nói muốn cùng nhau ngắm mặt trời mọc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top