Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 - Chương 9 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Ngày đó Lý Hách Tể ở hành lang gặp được chị Vân, chị ngọt ngào cười hỏi: "Sao hôm nay cậu đi làm sớm vậy? Đông Hải dậy chưa?"

Hách Tể vuốt thẳng áo sơmi nói: "Hai ngày nay bị bệnh, sáng nay đến bệnh viện kiểm tra một chút rồi đi làm. Đông Hải ăn xong được tôi dỗ ngủ rồi, em ấy tối qua đã ngủ trễ lại còn chưa tắm."

Chị Vân nhìn anh từ trên xuống dưới nói: "Dạo này thấy tinh thần cậu không tệ lắm sao lại càng ngày càng gầy thế này."

Hách Tể cười: "Tôi ngày nào cũng cưng chiều Đông Hải, nuôi em ấy càng ngày càng béo thì làm sao không gầy đi cho được."

"Chậc chậc" chị Vân hơi nhíu mày, thâm sâu nói: "Mấy ngày nay sao không thấy cậu đi với Tiểu Ca. Con bé tới giờ vẫn chưa từ bỏ đâu, mà cậu cũng thật quá cố chấp. Thêm một người giúp cậu chăm sóc em trai không phải tốt hơn sao?"

Lý Hách Tể xấu hổ sờ cằm, cười khổ: "Chị Vân, thật ra tôi thấy cô ấy rất tốt. Chị lớn hơn cô ấy, cũng là người từng trải, tôi tin chị có thể hiểu được."

Chị Vân đảo tròng mắt, đột nhiên nở nụ cười: "Nói cũng phải, nhưng tôi vẫn khuyên cậu nên suy nghĩ lại, cơ hội tốt như vậy chỉ sợ cả đời không có lần thứ hai."

Lý Hách Tể băng qua cửa lớn, quay đầu cười xua tay với chị Vân, bóng hình ngập trong ánh ban mai nhạt nhòa.

Kỳ thật vận mệnh mỗi người đều giống nhau, mỗi ngày đều đặn trôi qua. Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc quay đầu lại, một ánh mắt chạm nhau, một phút bỏ lỡ cũng sẽ thay đổi vòng xoay vận mệnh luôn bị ông trời trêu đùa. Để rồi vòng quay cuộc sống đổi chiều.

Ngày đó khi cả thành phố tắt đèn trong đêm khuya câm lặng, Lý Hách Tể trở về nhà, cả hành lang mịt mù trong ngọn đèn chợp tắt, bóng tối bao trùm căn phòng nhỏ, Lý Đông Hải ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.Trên đùi xuất hiện vết thương không rõ, máu còn chưa khô lại, cậu ngồi trong đêm tối, ánh trăng bàn bạc ngoài kia chiếu sáng cặp mắt mê mang, trên khuôn mặt còn loang lỗ nước mắt.

Lý Hách Tể cảm thấy trái tim như bị người xẻo đi từng khối thịt đau đớn không tự chủ được tiến đến ôm lấy cậu, nghe tiếng gọi "anh hai" mang theo sự ấm ức nghẹn ngào mà ỷ lại.

Bật đèn mới phát hiện thật ra vết thương trên đùi tuy không sâu lắm nhưng vì Đông Hải không cẩn thận làm rách ra thật nhiều máu, mà đứa bé đó cũng không biết tìm thứ gì đó đề băng vết thương lại.

Hách Tể đột nhiên nhớ đến lời Mộ Ngôn Ca nói với anh ngày đó.

Cô nói 'cứ ỷ vào anh, cậu ấy sẽ chẳng học được gì'.

Cô nói 'anh không thể chăm sóc cậu ấy cả đời.

Đáy lòng run lên, tất thảy đau buồn tuyệt vọng bỗng dâng lên khiến trán Hách Tể rịn mồ hôi lạnh.

Anh giúp Đông Hải băng bó vết thương, sau đó trầm giọng hỏi vì sao không biết lấy băng keo cá nhân băng lại.

Cậu giống như trước mờ mịt ngẩng đầu cười ngốc nghếch nói: "Có anh hai, em có anh hai."

Chưa bao giờ bị lửa giận đốt sạch lí trí, anh lần đầu tiên đối với bảo bối của mình nổi giận mà quát cậu: "Tôi cũng chỉ là người bình thường! Tại sao tôi cứ phải chăm sóc hầu hạ cậu từng chút? Tôi không phải đi làm việc sao? Không cần có bạn gái để đi hẹn hò sao? Không cần lấy vợ sinh con sao? Cậu chỉ có mỗi việc băng vết thương lại cũng phải dựa vào tôi! Tôi là cái máy sao? Rời khỏi tôi thì cậu không sống được sao?"

Hách Tể gào to, hô hấp dồn dập, lồng ngực theo hơi thở phập phồng. Đông Hải mở to đôi mắt vô tội, nhìn anh hai luôn đối với mình ôn nhu bỗng chốc trở nên xa lạ, rồi từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cậu lui người vào trong góc tường thật nhanh, đáy mắt chưa nhìn thấy cuộc sống xuất hiện từng tia kinh hoảng. Rốt cuộc Hách Tể vẫn không đành lòng mà nhịn xuống đau đớn trong tim. Anh không lên tiếng, hung bạo kéo Lý Đông Hải đi, không để ý tới sự phản kháng giãy dụa của cậu, thả người lên giường rồi kéo chăn đắp lên. Động tác không chút chút nhẹ nhàng.

Cả một đêm Lý Hách Tể không leo lên giường ôm Lý Đông Hải cùng nhau tiến vào mộng đẹp như thường lệ. Anh ngồi bên cạnh, nương nhờ ánh trăng nhìn bóng dáng Đông Hải trong chăn co người lại. Hách Tể rất hiếm khi hút thuốc nhưng hôm nay anh lại lẳng lặng đốt từng điếu một hút.

Gió đêm len lỏi từ cửa sổ, cơn ho lại kéo đến khiến anh luống cuống, vội vã che miệng lại, sợ bản thân phát ra tiếng động ảnh hưởng đến người đang ngủ say trong chăn.

Lồng ngực đau đớn như thể móc cả tim phổi, nhưng đau đớn này sao bì được với vết thương đang rỉ máu trong tim. Anh ho đến mức cổ họng bỏng rát, nước mắt câm lặng rơi, rồi như kẻ điên mà gào khóc giữa bóng đêm, từng giọt nước mắt thấm sâu vào lòng ngực, chảy vào từng nơi sâu thẳm nhất trong tim. Trong bóng đêm trầm tĩnh, ánh trăng hắc lên khuôn mặt trắng bệch anh tuấn mà bất lực.

Lý Hách Tể cả một đêm không ngủ sáng sớm hôm sau vẫn ngoan cố đi làm. Đến gần giường vỗ vỗ Lý Đông Hải trong chăn, cảm giác được người phía dưới run lên, giống như anh cả đêm không chợp mắt, lấy bi thương bao bọc cuộn tròn thân mình. Trái tim Lý Hách Tể xẹt qua một tia đau đớn, đáy lòng hận không thể ôm lấy đứa bé của mình. Nhưng vẫn chỉ có thể chậm rãi vén chăn thản nhiên nói, thức dậy ăn sáng. Sau đó đứng lên vào bếp chuẩn bị điểm tâm, rồi về phòng lôi Đông Hải ra ngồi ngay ngắn trên ghế. Đáy mắt không hàm chứa chút yêu thương, thanh âm lạnh lẽo mang theo sự đạm mạc xa cách:

"Tự ăn, không nấu cơm được đã không nói, lớn như vậy còn phải đút cơm sao?"

Lý Đông Hải ngồi trước bàn ăn, ánh mắt bất lực đau buồn ngây ngẩn nhìn về phía người anh trai quen thuộc, lại lập tức cúi đầu trước đôi mắt lạnh băng xa lạ. Nước mắt nháy mắt ào ạt rơi xuống, chậm rãi vươn tay vào trong bát như muốn đem cháo bỏ vào miệng.

Nôn nóng trong lòng Hách Tể xông thẳng vào đại não. Anh thô bạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, đem muỗng trên bàn nhét vào bàn tay kéo đến gần bát cháo. Đông Hải tay cầm muỗng run rẩy, cậu học theo anh hai trước đây thường đút cho cậu ăn, múc cháo đưa đến bên miệng. Nhưng chiếc muỗng lại không nghe lời, cháo không đưa vào dạ dày mà đổ đầy lên quần áo. Hách Tể quan sát cậu sau đó cứng ngắt kéo lấy tay Đông Hải đẩy muỗng cháo đến trước mặt cậu. Đông Hải lặp lại động tác, nước mắt lấm lem đầy khuôn mặt, rơi vào trong bát. Lý Hách Tể đứng phía sau, rốt cuộc không thể nhìn nữa, chật vật xoay người ra cửa.

Xin lỗi em Đông Hải, nhưng anh không còn cách nào khác.

Nếu như không thể lớn lên, ít nhất em có thể tự mình chăm sóc bản thân. Chỉ có như vậy bảo bối của anh mới chậm rãi độc lập bước đi, rời xa khỏi lòng bàn tay của anh, để anh an tâm ở phía sau nhìn theo em.

Hách Tể đứng trước cửa phòng, nghiêng đầu nói: "Ngoan ngoãn ở nhà, đừng để mình bị thương. Nếu không thì cũng tự biết băng bó cho mình đi. Tối nay tôi về."

Phía sau hai thế giới là cánh cửa ngăn cách ánh mắt bi thương vô vọng của Lý Đông Hải.

Chương 6


Từ ngày hôm đó Lý Đông Hải không còn cảm nhận được sự yêu thương quen thuộc của anh trai cậu. Anh hai trở nên nghiêm khắc lạnh lùng, đôi khi lại nóng nảy lo âu hoặc buồn bã ưu thương. Chỉ là anh vẫn như cũ, lấy ra chiếc harmonica thổi lên khúc nhạc đồng ca du dương hoà cùng ánh trăng yên lặng, mang theo nỗi buồn vô tận mà Đông Hải chưa bao giờ hiểu được.

Ngày như cũ trôi qua, Lý Hách Tề vẫn không ôm Lý Đông Hải ngủ, cậu vẫn cuộn mình lại lấy chăn quấn thân thể của mình thật chặt. Hách Tể ngồi trên ghế ngắm nhìn Đông Hải say ngủ, ánh trăng mờ ảo treo bên cửa sổ soi rọi đôi mắt trống rỗng. Anh đột nhiên ho lên, luống cuống che miệng lại nhưng lồng ngực càng đau đớn kịch liệt, nước mắt lại lần nữa đong đầy khoé mi.

Hôm sau tan làm trở về, Hách Tể ôm theo một chú cún con trắng muốt, bộ lông xù mềm mại cùng ánh mắt trong suốt vô tội, cún con như thể bản sao của Đông Hải.

Lý Đông Hải vẫn ngồi im lặng ở góc phòng, nắng chiều ấm áp vẩy lên trên khuôn mặt xinh đẹp non nớt của cậu. Lý Đông Hải thấy trong ngực Lý Hách Tể ôm theo một cục lông bé nhỏ. Cậu lúc đầu vô cùng e dè nhanh chóng lùi vào chân giường. Hách Tể mang chú cún con ôm đến trước mặt cậu, sờ sờ đầu nhỏ của nó, cười nói: "Đông Hải, có nó rồi em sẽ không cọ đơn nữa. Sau này không có anh hai thì cún con làm bạn với em, em xem nó có giống em không nào?"

Đông Hải không trốn nữa, từ chân giường bò lên, thật cẩn thận quan sát cún con, sau đó thử vươn tay sờ sờ, khoé miệng phút chốc giương lên, nụ cười mang theo giọt nắng đọng lại bên cửa sổ. Lý Hách Tể cũng cười lên, tiếng cười run rẩy mang theo sự vô lực: "Đông Hải, sau này anh không thể tiếp tục sống cùng em, không thể tiếp tục nắm tay em đi trên con đường này nữa. Bởi vì anh... muốn kết hôn.

Đông Hải đang cúi đầu ôm lấy chú cún, nghe thấy lời noi của anh cậu ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo hoang mang cùng nghi hoặc "Kết... hôn?"

Hách Tể gật đầu, bước đến mở cửa ra, Mộ Ngôn Ca đứng bên ngoài cười đến sáng lạn, cô bổ nhào đến ôm lấy anh, sau đó liếc nhìn Lý Đông Hải ngồi trên giường "Em ấy sẽ thích em chứ?"

Lý Hách Tể nhẹ nhàng nhếch khoé môi, anh không lên tiếng kéo tay Mộ Ngôn Ca đến trước mặt Đông Hải sau đó hôn nhẹ lên môi cô.

Đông Hải vô thức siết nắm tay, chú cún nhỏ trong lồng ngực kêu lên một tiếng đau đớn sau đó nhảy khỏi ngực cậu. Đôi mắt to tròn trong trẻo bỗng chốc đong đầy nước mắt nhưng tuyệt nhiên chẳng có giọt nào rơi xuống. Cố mím đôi môi đang kịch liệt run rẩy, cậu cẩn thận kéo tay anh hai, ánh mắt như cầu xin mọi thứ chỉ là cơn ác mộng.

Hách Tể cứng ngắt nở nụ cười tươi tắn, rút tay ra sau đó bình tĩnh tuôn ra từng chữ: "Không được, sau này ành và chị ấy sẽ cùng sống với nhau như thế, đó nghĩa là kết hôn. Đông Hải, em hiểu chưa?"

Mộ Ngôn Ca luống cuống, bởi vì lúc này trên khuôn mặt Đông Hải giờ đây chỉ có biểu tình đau đớn giống như vừa bị Hách Tể đâm một nhát dao thật sâu vào tim, cô đánh mạnh vào lưng anh giận dữ nói: "Anh sao lại đùa em ấy như vậy? Kết hôn xong thì không thể sống cùng chúng ta sao? Anh xem em ấy khóc rồi."

Mộ Ngôn Ca vươn tay muốn lau nước mắt cho cậu, kết quả tay cô chưa chạm đến đã bị hất ra, Đông Hải nhảy mạnh xuống giường lao ra cửa.

Hách Tể nhìn theo cách cửa mở toang, giống như trái tim anh bị xé nát. Anh đột nhiên quay đầu lại quát lên với Mộ Ngôn Ca: "Tôi đi tìm em ấy! Cô giúp tôi lấy giày và áo khoác! Em ấy không mang giày!" Rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Mộ Ngôn Ca ngây người, trông thấy đôi mắt đỏ bừng của Hách Tể, cô bị sự thống khổ bi thương trên người anh làm cho sợ hãi.

Lý Hách Tể đuổi theo sau Lý Đông Hải, kéo lấy cánh tay của cậu. Mặc kệ ánh mắt của người trên đường mà ngã bệt xuống đất. Đông Hải cả người run rẩy, Hách Tể biết cậu run không phải vì giá lạnh ngoài kia. Đông Hải run lên, ánh mắt sợ hãi, đau thương tràn ngập, đứt quãng nói: "Anh hai... tìm anh hai... Em muốn anh hai... Em muốn anh hai... "

Hách Tể trong nháy mắt như bị đâm một nhát dao, anh ôm chặt lấy cậu, trong thanh âm chứa sự nghẹn ngào, anh nói: "Anh là anh hai đây, là anh hai, anh hai ở đây. Đừng sợ... Đông Hải đừng sợ... là anh hai không tốt, đều tại anh hai..."

Đông Hải bất thình lình giãy dụa cắt đứt lời nói của anh, không ngừng đấm đá cố thoát khỏi lồng ngực anh, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, gào khóc "Không phải! Không phải anh hai! Muốn anh hai! Không phải anh hai!"

Hách Tể dùng sức khống chế cậu, hung hăng ghim chặt cậu trong lồng ngực, đột nhiên không thể nhịn xuống nữa mà rơi nước mắt. Trên đường từng bóng người lướt qua họ tựa như ảo ảnh không thể bước vào thế giới... bởi vì phát điên lên vì đau mất rồi.

Từ đó trở đi, Lý Đông Hải trở nên trầm mặc, cậu không nở nụ cười thường lệ, chỉ im lặng ngồi một góc. Lý Hách Tể cùng Mộ Ngôn Ca đi xem nhà mới của hai người, anh nhờ chị Vân chăm sóc cậu một ngày nay.

Nhà mới của đôi vợ chồng sắp cưới chính là ngôi nhà hai tầng nho nhỏ ở phía sau lưng toà nhà cũ, anh đi cùng Mộ Ngôn Ca mà trong lòng không yên. Hách Tể không biết Đông Hải có ăn cơm thật ngon không, có nghe lời hay không, hay lại như cũ luôn im lặng khóc trong góc phòng.

Mộ Ngôn Ca hớn hở nhìn khắp nơi, nói huyên thuyên chỗ này muốn đặt cái gì, phòng này làm phòng gì. Hách Tể chẳng nghe được câu nào, nhưng lúc cô nói 'Hách Tể, chúng ta mua một cái TV đi. Tuy rằng rất đắt đỏ nhưng sớm muộn gì cũng phải mua, vậy chúng ta mua trước tốt hơn phải không?'

Anh nghe thấy câu này trong đầu đột nhiên nghĩ tới đứa bé ở nhà, bảo bối của anh nhất định sẽ rất thích xem mấy chương trình vui nhôn trên TV. Không thể để em ấy cô đơn ở nhà một mình được. Vì thế Hách Tể vội vã đồng ý: "Được, được, TV nhất định phải mua."

Anh nhìn Mộ Ngôn Ca nhảy nhót reo hò, ánh mắt mơ hồ ngỡ như trước mắt hình bóng Đông Hải vui mừng ôm lấy anh reo hò.

Buôi tối lúc trở về toà nhà, vừa vào cửa chị Vân chạy đến, khuôn mặt bối rối nói: "Nguy rồi! Nguy rồi!" Trái tim Hách Tể run lên, cắn răng đè nén tâm tình khủng hoảng đang từng chút dâng lên hỏi: "Đông Hải... Đông Hải, có chuyện gì sao?"

'A! Không phải Đông Hải, là con cún! Nó chết rồi...'

Lý Hách Tể lướt qua chị Vân, thấy trong tay Lý Đông Hải ôm chặt cún con bất động, nước mắt điên cuồng rơi xuống như mưa nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ âm thanh nào. Anh nhìn bộ dạng cậu, tâm tỉnh chỉ toàn chua xót và đau tiếc không nguôi.

Hách Tể ngồi xổm bên cạnh Đông Hải, vươn tay xoa đầu cậu nhưng đứa trẻ đó lại chẳng buồn phản ứng, trong mắt hoàn toàn trống rỗng. Trái tim Hách Tể đau xót nhưng thanh âm vẫn vô cùng dịu dàng nói: "Đông Hải à, em có nhớ chuyện cổ tích về vương quốc thần tiên mà anh hai kể cho em không? Tiểu Bạch hiện giờ đang trên đường đến đó, nơi đó rất đẹp, rất tốt cho nên em không phải buồn biết không? Con người, động vật và cả cây cối sau khi chết đi và biến mất đều sẽ đến đó, vậy nên Đông Hải đừng khóc nữa được không?"

"Nhưng em đau quá... anh hai em đau quá..." Đông Hải cuộn mình lại, giọng nói bởi vì nghẹn ngào đau buồn mà có chút hỗn loạn "Không muốn đi... vương quốc không tốt... anh hai không đi... em không đi... không đi."

Lý Hách Tể nghe Lý Đông Hải nói, sự kiên trì bấy lâu nay đột ngột biến mất. Như trút được một gánh nặng thật lớn mà mất hết khí lực, anh ôm lấy cậu, mặc cho lốc xoáy thống khổ vùi lấp bản thân.

Sau đó, Hách Tể kéo Mộ Ngôn Ca đứng dưới ngọn đèn mịt mù ở hành lang nói với cô: "Thực xin lỗi, chúng ta không thể kết hôn, tôi không thể hại cô, càng không thể làm tổn thương em trai tôi."

Đôi vai Mộ Ngôn Ca run rẩy, hình ảnh trước mắt cũng run lên, cô khóc hỏi 'Vì cái gì đến lúc này lại nói ra những lời như vậy?'

Lý Hách Tể trượt lưng xuống vách tường cười khổ, trong ánh mắt luôn là vẻ đạm mạc xa cách lại ánh lên nỗi bi ai vô tận, thanh âm mệt mỏi: "Bởi vì tôi bị bệnh, bởi vì tôi không sống được bao lâu nữa."

Chương 7


Đêm hôm đó có lẽ là đêm mọi người nhớ rõ nhất tiếng khóc khổ sở của Mộ Ngôn Ca.

Nhưng không ai biết cô khóc vì chuyện gì, mọi người khoác áo ngủ mở cửa nhìn ra, chỉ thấy Lý Hách Tể biểu tình lạnh lùng mà bất đắc dĩ, ôm lấy Mộ Ngôn Ca, không ngừng thấp giọng an ủi. Tưởng là vợ chồng son đánh nhau, vì thế lại đóng cửa về phòng.

Đêm đó, Mộ Ngôn Ca khóc nói ' anh phải cưới em, em muốn chiếu cố anh, em tuyệt đối sẽ không hối hận.'

Lý Hách Tể cười khổ lắc đầu, xoay người vào nhà.

Mộ Ngôn Ca giữ chặt cánh tay anh, không ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Thật ra khi đó anh đột nhiên nói muốn kết hôn, là muốn khi anh ra đi, có em tới giúp anh chăm sóc Đông Hải phải không?"

Trong lòng Lý Hách Tể chua xót, xoa mũi không quay đầu lại, thấp giọng nói với cô, thực xin lỗi.

Mộ Ngôn Ca chảy nước mắt: "Em không trách anh, bởi vì em rất yêu anh. Em sẽ chăm sóc anh, cũng sẽ chăm sóc cả Đông Hải, anh không được từ chối em, bởi vì em không không muốn cuối cùng anh cùng Đông Hải đều không có người chăm sóc."

Lý Hách Tể ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, anh quay lại ôm Mộ Ngôn Ca, trong lòng tràn đầy cảm động, anh nói: "Cám ơn cô, giúp tôi chăm sóc Đông Hải, cám ơn rất nhiều..." Nước mắt anh rơi xuống làm ướt bả vai Mộ Ngôn Ca.

Ngày cưới gần tới.

Lý Hách Tể vẫn như trước thường xuyên ho khan. Có khi, anh ho khan ho rất nhiều, sau đó đột nhiên ngồi yên bất động.

Cô biết, anh thật sự rất đau, nhưng lại chưa bao giờ nói ra.

Vì thế cô thường nhìn theo bóng lưng của anh, âm thầm rơi lệ.

Đông Hải trừ việc dán từng miếng băng cá nhân cho Hách Tể, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không thể làm.

Có một ngày, Hách Tể nhìn theo bóng dáng Đông Hải, nói với Mộ Ngôn Ca 'Cô nói đúng, tôi thực sự không thể ở bên em ấy cả đời.

Mộ Ngôn Ca nhìn Lý Đông Hải đang cố gắng tự mình ăn cơm, nhìn cậu vẫn như trước kia ngây ngô đến mức làm người khác thương xót, cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt Hách Tể nhìn Đông Hải, đó không chỉ là sự quyến luyến không thể buông tay, mà còn nỗi day dứt từ sâu thẳm trong máu thịt .

Anh nhìn Đông Hải, lông mi khẽ rung động, yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, anh chậm rãi nói: "Ngôn Ca, tôi không thể không nghiêm khắc đối em ấy, bởi vì nếu vẫn cưng chiều như trước, tôi thật sự không biết, không có tôi, em ấy sẽ như thế nào. Em ấy bị tôi chiều chuộng đến hư rồi, tôi hận không thể đem em ấy giam cầm trong lòng bàn tay. Để em ấy không phải chịu đựng bất cứ thứ gì, gió mưa giông bão, hay trời cùng đất tuyệt tôi cũng sẽ che chở em ấy, cho dù chỉ một chút thương tổn tôi cũng đau lòng. Tôi rất hối hận,bởi vì trước kia có nhiều thời gian để dạy cho em ấy những thứ này. Nhưng hiện tại, tôi căm hận bản than mình tại sao không còn đủ thời gian nữa, không thể đem những gì tôi biết nói cho em ấy, dạy cho em ấy , giáo dục, dặn dò tất cả, cho nên tôi chỉ có thể ép em ấy, tôi chỉ có thể mắng em ấy, mặc kệ mà nhìn em ấy khóc, nhưng cô biết không, khi tôi nói câu nói ngày đó, giống như một con dao chậm rãi rạch từng đường từng đường lên trái tim tôi."

Mộ Ngôn Ca bật khóc , cả đời này có lẽ cô cũng không chảy nhiều nước mắt như mấy ngày nay, cô nói: "Em biết, em biết."

Lý Hách Tể lại ho khan vài tiếng, bình tĩnh lại, anh nhẹ giọng nói: "Ngày kết hôn, nhờ chị Vân chăm sóc cho em ấy, em ấy tuy rằng cái gì cũng không hiểu, nhưng lại rất nhạy cảm, Đông Hải của tôi nhất định sẽ thương tâm, nhưng tôi lại không muốn nỗi đau trong lòng em ấy do chính tay tôi tạo nên."

Vì thế, ngày kết hôn, Lý Đông Hải được gửi ở nhà chị Vân, chị Vân vì thế mà không thể tham gia lễ cưới, giả vờ tức giận với Lý Hách Tể và Mộ Ngôn Ca. Nhưng vừa nhìn thấy Đông Hải bước vào nhà, chị đột nhiên trầm mặc.

Đứa bé kia nhìn theo bóng dáng anh hai rời đi, không khóc cũng không nháo, thẳng đến khi anh đi khuất, cậu cắn răng nén lệ, trộm lấy ra chiếc hacmonica luôn giấu trong ngực .Đông Hải cuộn mình trên ghế sofa, học theo bộ dáng của anh hai, thổi lên một tiếng, nhưng chỉ có tạp âm phát ra.Vì thế cậu cầm hacmonica gõ gõ xuống bàn, thổi lên lần nữa, vẫn toàn là tạp âm. Lý Đông Hải nhìn chiếc hacmonica trong tay, rốt cuộc bả vai run lên, nước mắt ào ạt trào ra.

Tuy rằng cậu không hiểu gì cả, nhưng trái tim đau đớn như thiếu đi một mảnh, dù có bao nhiêu miếng băng keo cá nhân cũng không thể lành lại.

Hôm sau, Lý Hách Tể mang theo Mộ Ngôn Ca tiến vào ngôi nhà mới của hai người, Lý Đông Hải được sắp xếp ở phòng bên cạnh.

Mộ Ngôn Ca đối với Lý Hách Tể, là vợ, lại giống như bạn bè, hai người tương kính như tân, khách khí chăm sóc lẫn nhau, nhưng vẫn thiếu sự thân mật của vợ chồng, của tình yêu.

Nhưng với Đông Hải, bọn họ rất gần gũi thân mật. Cậu tựa hồ hiểu được rằng bản than mình không thể xen vào giữa hai người , vì thế cậu luôn bảo trì sự im lặng, không dám quấy rầy.

Đông Hãi như trước thích đi chân trần trên mặt đất, hoặc nằm trên ghế sofa, cậu rất thích xem TV, tuy thật ra cậu xem cũng không hiểu gì cả. Những lúc cậu ngồi trên ghế sofa xem TV, Lý Hách Tể thường ngồi ở phía sau cùng Mộ Ngôn Ca nói chuyện phiếm về việc nhà. Đông Hải thường trộm liếc nhìn một cái, sau đó giống như sợ bị phát hiện mà nhanh chóng quay đầu đi, ánh mắt nhìn chằm chằm TV, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cậu ôm thật chặt đầu gối, đem móng tay đâm thật sâu thật sâu.

Từ sáng đến tối, Hách Tể sẽ giúp Đông Hải chuẩn bị một chậu nước ấm, một cái khăn mặt. Anh đã dạy cậu tự tắm rửa cho mình, nhưng Đông Hải vẫn như trước không học được.

Rốt cục ngày đó, anh ho khan một trận dữ dội, thậm chí không thể đứng lên được, trên tay áo che miệng, thấm đầy máu. Cảm giác tuyệt vọng như thác đổ, anh vô lực nhìn cổ tay áo, sau đó nhìn Đông Hải đang cầm khăn mặt như trước không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy thâm tâm đau rát như muốn nứt ra.

Anh đột nhiên giữ lấy khuôn mặt Đông Hải, không một chút ôn nhu, nhìn chăm chú vào ánh mắt vô tội của cậu, không để ý đến sự sợ hãi kích động bên trong đôi mắt ấy, lớn tiếng nói: "Tự mình tắm rửa! Đến những việc này em cũng học không xong! Sau khi anh chết em muốn làm như thế nào! Em sống thế nào!"

Đông Hải bị dọa khóc, ném khăn mặt trên tay.

Đôi mắt Hách Tể bỗng dưng đỏ lên, tương lai trước mắt chỉ duy nhất màu đen tuyệt vọng, anh trầm giọng nói: "Lý Đông Hải, anh chưa bao giờ hận em như lúc này, hận em là một tên ngốc."

Bả vai Đông Hải đột nhiên run lên, sau đó co rúm người cuộn tròn trên ghế sofa, mở to đôi mắt trống rỗng chỉ có nước mắt lũ lượt như thác cuốn ào ạt.

Lý Hách Tể đột nhiên nhớ tới, Đông Hải khi còn nhỏ thường bị bọn trẻ con nhà hàng xóm mắng là kẻ ngốc, ngu dốt, sau đó bị bọn chúng ném đá vào đầu chảy đầy máu. Hối hận giống như thuốc độc quấn lấy trái tim, Lý Hách Tể trong mắt hoảng loạn sợ hãi, anh nghiêng người ôm lấy Đông Hải, âm thầm ân hận, nhưng dù đau xót đến mức nào cũng không thể nói nên lời. Thực xin lỗi, là do anh nóng vội, anh chỉ không muốn khi anh mất đi em ngay cả sinh hoạt của mình cũng không thể làm được.

Đông Hải, anh chỉ không biết phải làm thế nào để em hiểu được, anh không phải muốn mặc kệ em, nhưng bản thân anh quá bất lực.

Sau này, số lần phát bệnh của Lý Hách Tể càng ngày càng nhiều, anh thường xuyên ho đến mức không thể khống chế được, nhưng lại không muốn cho người khác thấy được tấm lưng đầy vết thương của mình. Rốt cục có một ngày, lúc anh đang muốn ôm Đông Hải đứng lên, giúp cậu mang tất, đột nhiên ngã xuống, rất lâu, rất lâu không thể đứng lên lại.

Khi Mộ Ngôn Ca đẩy cửa vào nhà, thấy Lý Hách Tể nằm trên mặt đất, mà Lý Đông Hải vây quanh anh không biết làm sao, khóc đem băng keo cá nhân dán đầy người Hách Tể.

Mộ Ngôn Ca đột nhiên liền phát điên, một bước đi đến đẩy ngã Lý Đông Hải, cô chạy vội đến tủ đựng thuốc lấy vài viên cho Lý Hách Tể uống, sau đó dìu anh lên giường nghỉ ngơi.

Lý Hách Tể sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy băng keo cá nhân dán đầy trên tay mình liền giật mình, đau đớn không rõ từ buồng phổi hay trái tim dâng đầy.

Sau đó anh nghe thấy tiếng Mộ Ngôn Ca lần đầu tiên mắng Đông Hải bên ngoài cửa phòng ngủ, cô hét lên: "Cậu rốt cuộc có phải là người hay không sao có thể vô dụng đến vậy! Không phải cậu muốn chính tay hại chết anh ấy mới vừa lòng ư! Nói với cậu bao nhiêu lần rồi! Thấy anh hai khó chịu thì đem thuốc này cho anh ấy!Chỉ biết lấy một đống băng keo cá nhân dán như vậy có ích lợi gì! Vứt hết đi cho tôi!"

Ngoài cửa rầm một tiếng, là Mộ Ngôn Ca ném hộp băng keo cá nhân của Lý Đông Hải. Băng keo cá nhân rơi đầy trên sàn nhà. Cô vừa muốn mắng tiếp, thì thân thể đột nhiên bị đẩy mạnh ra, thời điểm hoàn hồn nhìn lại, thì ra là Lý Hách Tể, anh hung hăng đẩy cô ra, sau đó yên lặng đem từng miếng băng keo cá nhân nhặt lên, đặt vào hộp. Hách Tể cầm lên đưa cho Đông Hải, sau đó quay đầu lại nhìn Mộ Ngôn Ca, trong đôi mắt đen kịt chỉ có lạnh lẽo của băng tuyết làm cô cứng người, anh nói: "Em ấy chỉ có thể học được khi tôi dạy, cũng chỉ có tôi mới có thể mắng em ấy. Cô luôn miệng nói sẽ chăm sóc Đông Hải, cô như vậy làm sao tôi có thể tin cô?"

Anh nói xong, bế Đông Hải lên, đưa cậu vào phòng ngủ. Để lại Mộ Ngôn Ca hốc mắt đỏ bừng đứng yên bên ngoài. Hách Tể ôm lấy Đông Hải, bọn họ đã lâu lắm rồi chưa cùng nhau nằm trên một chiếc giường.

Nhưng Đông Hải lại không quen, bật dậy nhìn xung quanh rồi lại đỏ hoe đôi mắt.

Một lúc lâu, cậu mở hộp, cầm vài miếng băng keo cá nhân, kéo vạt áo ra, hướng vào vị trí trái tim mà dán lên. Dán rất nhiều, sau đó cậu đột nhiên chớp chớp mắt, nước mắt từng giọt chảy xuống, Đông Hải thút thít nói nhỏ: "Anh hai gạt em... Dán lên rồi, nhưng sao vẫn còn đau, vẫn còn đau quá ..."

Lý Hách Tể nhìn lồng ngực trắng nõn của Đông Hải, những miếng băng keo cá nhân bị dán lộn xộn trên đó, trong đầu anh đột nhiên trống rỗng. Anh cuống quít che miệng lại, sợ tiếng khóc của mình phát ra. Chỉ có nước mắt rơi xuống nào biết được trong lòng anh thống khổ đến thế nào.

Ngày hôm sau, lúc ăn sáng Lý Hách Tể nói với Mộ Ngôn Ca, 'Ngôn Ca, đem Đông Hải đến viện phúc lợi thôi.' Anh không ngẩng đầu lên, khiến cô cũng nhìn không thấy vẻ mặt của anh, thanh âm không có bình tĩnh đến lạnh lùng, nhưng Mộ Ngôn Ca cảm giác được sự bất lực, vô vọng trong từng chữ. Cô đặt đũa xuống, trong long khổ sở, lắp bắp nói,' Ở nhà chăm sóc không tốt hơn sao, ngày hôm qua em không cố ý , anh đừng trách em.'

Lý Hách Tể ngẩng đầu, Mộ Ngôn Ca bị sắc mặt trắng bệch của anh làm cho đáy long cô run lên, sau đó nghe anh nói: "Tôi chỉ không muốn em ấy thấy bộ dạng lúc nào cũng có thể ngã xuống của mình, tuy rằng em ấy là đứa ngốc không làm hài lòng người khác, mặc dù bề ngoài em ấy cái gì cũng không hiểu, nhưng em ấy thấy tôi như thế thì khó chịu, em ấy hiểu cái gì gọi là đau khổ."

Chương 8


Kỳ thật cho dù Lý Hách Tể không muốn, Đông Hải cũng không thể không bị đưa đến nơi khác .

Đoạn thời gian tiếp theo, bệnh tình của Lý Hách Tể chuyển biến xấu rất nhanh, anh phải tới bệnh viện trị liệu, mà Mộ Ngôn Ca cũng không quan tâm tới Lý Đông Hải, chỉ dựa theo ý nguyện của Hách Tể, đưa Đông Hải đến viện phúc lợi.

Thời điểm Đông Hải đưa vào viện phúc lợi, cậu không khóc cũng không nháo, an an tĩnh tĩnh ngồi trong ký túc xá. Ánh nắng từ cửa sổ đổ ập xuống thân hình mảnh khảnh của cậu, tạo thành hình bong cô độc làm người ta khắc sâu vào tận tâm khảm, giống như chỉ cần lơ đễnh một chút cậu lập tức hóa thành tro bụi, theo làn gió phiêu tán khỏi thế gian.

Trước khi Hách Tể rời đi, anh dùng sức bế cậu lên, nắm chặt tay Đông Hải, thật lâu không muốn buông ra.Tình trạng của chính mình, anh biết rõ hơn so với bất kì ai. Anh rất sợ, giờ phút này chỉ cần buông tay chính là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại bảo bối của mình. Đông Hải vẫn luôn yên lặng, mãi cho đến khi cảm thấy bàn tay đang nắm chặt lấy mình sắp buông ra, cậu đột nhiên kéo vạt áo anh hai, không dám rơi nước mắt chỉ có vành mắt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Anh hai, Đông Hải sẽ tự mình lau mặt, tự mình tắm rửa... Ăn cơm, sẽ không phạm lỗi ... Đông Hải sẽ học, Đông Hải không khóc, không làm anh hai tức giận ... Anh hai ... Không có ... Không cần em."
Mộ Ngôn Ca không biết phải nói gì, đột nhiên không thể nhịn được nữa mà khóc lên thành tiếng.

Lý Hách Tể chống đỡ thân hình sắp ngã của mình chậm rãi đứng lên, bởi vì câu nói này mà trước mắt đột nhiên trở thành một mảng màu đen, chỉ cảm thấy trái tim đang đập bị xé thành hai mảnh, anh không dám cúi đầu nhìn vào cặp mắt trong suốt vô tội kia, vì thế anh vẫn buông tay Đông Hải ra, thân thể mệt mỏi bước ra cửa, bóng anh kéo dài trên mặt đất tạo thành một vệt đen thật dài thật dài.

Lý Đông Hải đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh hai, anh hai sẽ trở về phải không..."

Lý Hách Tể ngẩn ra, không quay đầu lại, nói: "Sẽ, chờ anh hai tới đón em." Anh đưa lưng về phía đứa bé kia, nở một nụ cười khó nhọc nước mắt cuối cùng chảy xuống.

Chờ đến khi bóng dáng của Lý Hách Tể hoàn toàn biến mất trên cánh cửa, Đông Hải mới rút cây kèn hacmonica giấu trong ngực ra, lại thử thổi một tiếng, tạp âm tê tái nứt ra trong không khí, nứt ra từng mảng máu thịt bi thương. Anh hai đi rồi, cậu rốt cục cũng dám khóc lớn.

Mùa đông tháng 11, từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuông bao phủ lên cả thành phố.

Lý Hách Tể nằm trên giường bệnh, Mộ Ngôn Ca khóc như mưa ngoài cửa, cầm trong tay giấy xét nghiệm chỉ ghi một dòng chữ: bệnh tình nguy kịch. Cô bước vào phòng bệnh, trong phòng chỉ có ánh sang từ chiếc đèn bàn lạnh lẽo, cô đơn, nằm trên giường là một người đàn ông gầy gò, khuôn mặt anh vẫn như trước anh tuấn như được điêu khắc, chỉ là thiếu đi sức sống rực rỡ của trước kia.

Ý thức của anh vốn đã không còn, chỉ chờ tử thần đến đưa đi, bởi vì thấy Mộ Ngôn Ca đi tới, ánh mắt bỗng léo lên vài tia sáng, tựa như có được sức mạnh, duỗi cánh tay bắt lấy tay cô, tuy rằng bản thân run rẩy không ngừng nhưng lại mang đến cảm giác chân thực.

Mộ Ngôn Ca hít vào một hơi, muốn gọi bác sĩ tới, sau đó Lý Hách Tể bỗng nhiên mở miệng, trong mắt là sự hỗn loạn nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo, anh khẽ lên tiếng: "Đông Hải ... Sao em lại tới đây..."

Trong phút chốc Mộ Ngôn Ca nước mắt rơi như mưa, cô biết, có một danh từ trong y học chỉ hiện tượng tàn nhẫn này, nó gọi là hồi quang phản chiếu(*).

(*) Hồi quang phản chiếu: nhiều người lúc sắp chết, hoặc tưởng rằng sắp chết, bỗng thấy cả cuộc đời họ hiện ra trước mắt, đầy chi tiết và tuần tự như một cuốn phim; nhưng cuốn phim của cả cuộc đời có thể chỉ kéo dài khoảng 2 phút.

Tay cô bị anh nắm thật chặt, đè nén tiếng khóc mà gật đầu.

Lý Hách Tể ánh mắt đã bắt đầu tán loạn, sau đó nở nụ cười, trong thanh âm héo hon chẳng còn sức sống của anh lại mang theo xúc động và yêu thương, anh chậm rãi nói: "Ngoan, nhớ phải mang giày, thật ngoan... Mùa đông đến, nhớ phải mặc thêm áo... Em đã biết tự tắm rửa chưa? ... Em đã biết tự mình sinh hoạt chưa? Anh hai lo lắng... Đến cuối cùng vẫn không thể bỏ xuống được... Em phải ăn nhiều một chút gì, không được gầy quá... Đông Hải..."

Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, rơi vào trạng thái vô thức: "Đông Hải, nhớ rõ vương quốc anh hai từng nói với em không? Nơi đó không có tuyết rơi thế này ... Anh nghĩ anh sẽ đến nơi đó nhanh lắm ... Đông Hải, em xem, tuyết ngừng rồi kìa ..."

Mộ Ngôn Ca theo ánh mắt của anh nhìn về phía cửa sổ, lại thấy ngoài kia tuyết bị gió cuốn đi từng cơn, cô nắm chặt đôi tay anh rồi chúng dần lạnh lẽo. Trong chớp mắt cô hoảng sợ mà run rẩy không ngừng, sau đó đột nhiên nằm trên người anh, khóc thật lớn.

Ngoài cửa sổ những bông tuyết bay lả tả, không rõ trên đời này vô số khổ sở, chúng vẫn phấn đấu không ngừng tung bay thân mình đến khắp mọi nơi trên nhân thế hoang vắng này.

Vài ngày sau, cô gái trẻ đến viện phúc lợi.

Thời điểm mở cửa phòng, cô nhìn thấy Lý Đông Hải ngồi ở trên giường, trong tay cầm cây kèn hacmonica. Cậu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, giống như muốn dung nhập vào khung cảnh trắng xoá thê lương ấy. Đông Hải nghe thấy thanh âm quay đầu lại, chỉ có một mình Mộ Ngôn Ca đứng ở cửa, cây kèn hacmonica thình thịch rơi xuống.

Cô biết cậu đang chờ ai, vì thế cô gọn gàng dứt khoát nói: "Đừng đợi nữa, anh ấy sẽ không đến đâu."

Lý Đông Hải đang cúi đầu nhặt cây kèn hacmonica lên, nghe được câu nói kia, nước mắt rơi xuống nền xi-măng.Cậu kỳ thật không hiểu, cái gì gọi là vĩnh viễn, cái gì gọi là chết đi. Cậu sẽ rơi lệ, chỉ là bởi vì cảm thấy câu nói kia đặc biệt đặc biệt bi thương, bi thương đến mức nó như một nhát đao đâm vào trái tim, khién cậu không thể chịu đựng được.

Mộ Ngôn Ca đưa cậu đến trước mộ Lý Hách Tể, vì không để cho mình khổ sở, cô lạnh như băng nói: "Anh của em ở ngay tại nơi này."

Lý Đông Hải ngồi xổm xuống, sờ sờ tấm bia mộ, thử kêu một tiếng, anh hai.Thanh âm thực mang theo sự vui sướng phút chốc tiêu tán trong gió lạnh trong.

Sau đó cậu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe hỏi cô: "Đây là cửa sao? Anh hai, anh hai đâu?"

Mộ Ngôn Ca nhìn trong mắt của cậu dần mất đi ánh sáng, không thể nào đành long bước đến xoa đầu cậu: "Là cửa, là cánh cửa thông với một thế giới khác, anh hai em từng kể với em cánh cửa của vương quốc đó chưa, anh ấy chính là đi đến nơi đó."

Lý Đông Hải đột nhiên khóc lên, nói: "Anh hai... Lúc đi, đi vào trong đó, có phải rất đau hay không? Lúc Tiểu Bạch đi rất đau... Rất đau đó... Em cũng rất đau..."

Mộ Ngôn Ca bỗng dưng hít vào một hơi, trong nháy mắt đó, nước mắt rơi xuống nền tuyết, mãnh liệt rơi xuống. Lý Đông Hải nằm trước mộ, cậu đã khóc rất lâu, giọng nói đứt quãng, Mộ Ngôn Ca nghe không hiểu, nhưng lại nghe thấy sự tuyệt vọng không nói thành lời trong đó, tựa như cả thế giới của đứa trẻ trước mắt cô đã sụp đổ.

Sau đó, cô mạnh mẽ lôi cậu trở về nhà, là nhà trọ nhỏ mà cô cùng Lý Hách Tể mua lúc kết hôn.

Chính là giờ đây khác với ngày xưa, phòng ốc nhỏ bị bao phủ bởi lớp bụi của ký ức.

Cô mất đi người yêu, cô so với những người khác cũng không tốt hơn. Vì thế cô chậm rãi nấu cơm, ngồi trên bàn nhớ về những ngày trước kia ngẩn người , cũng không để ý tới Đông Hải đã có thể đem thức ăn tự ăn một mình.

Đông Hải ăn rất chậm, giống như suy nghĩ cái gì, sau đó ngẩng đầu, chớp ánh mắt nói: "Anh hai, anh hai có ăn không?"

Mộ Ngôn Ca rốt cục không thể nhịn được nữa rớt lệ, một tay dằn mạnh đôi đũa xuống mặt bàn, dọa Đông Hải rụt cổ lại, mở to cặp mắt xinh đẹp, nhìn cô lại không dám nói lời nào.

"Tôi đã nói anh ấy sẽ không trở lại! Anh ấy đã chết! Anh ấy đã chết rồi! Đồ ngu ngốc! Cậu có hiểu hay không hả!" Cô gào thét , sau đó khóc chạy về phòng ngủ, đóng cửa một cái thật mạnh.

Đông Hải cụp mắt xuống, dưới lông mi thật dày mơ hồ có thứ gì đó trong suốt lóe ra run rẩy, cậu cũng không hiểu câu nói đó nghĩa là gì, chỉ cảm thấy câu nói kia như một cái dùi, hung hăng đóng đinh vào trái tim của cậu, đau đến không thể hô hấp.Một lúc lâu sau, cậu từ ghế trên trèo xuống, chạy ra cửa.

Gió đêm mang theo tuyết lớn, giống như bầu trời rũ xuống từng đợt kim tuyến, hỗn loạn đan chéo trong bóng đêm âm trầm, gió to thổi qua mặt của cậu, làm khô nước mắt.

Từ nhà đến nghĩa trang không tính là gần, Đông Hải cũng chưa từng nhớ kỹ đường, cậu dựa vào cảm giác mơ hồ của chính mình và ký ức đề tìm được nơi đó.Ban đêm nghĩa trang lạnh lẽo đến trầm mặc, một khối bia mộ đứng trong gió tuyết, sự im lặng từng chút từng chút đè nén áp lực lên trái tim cậu. Đông Hải nghiêng ngả chạy về phía ngôi mộ đang chờ đợi cậu, thân thể nho nhỏ bị gió to quật ngã cậu cũng không thèm quan tâm.Cậu nằm xuống bên cạnh phần mộ, cuộn mình thành một đoàn, lạnh đến phát run.

Sau đó cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, cởi áo khoác của chính mình bao lấy ngôi mộ, bản thân lạnh đến run bần bật lại nói: "Anh hai... Có lạnh hay không... Em có quần áo... Anh hai không lạnh..."

Cậu ngôi xuống bên cạnh ngôi mộ, run rẩy thì thào, giống như những đêm đông giá lạnh trước kia nằm trong lòng Hách Tể, giống như muốn dựa vào đầu vai anh.

"Anh hai... Chị nói, nói anh đã chết... Đông Hải cũng đã chết, Đông Hải cũng đã chết..."

"Anh hai..." Cậu vuốt ve bia mộ: "Anh hai... Anh trở về được không... Chúng ta không đi đến vương quốc... Đông Hải, Đông Hải đau quá..." Nước mắt treo trên gương mặt, bị gió thổi qua, lạnh như đao cắt.

"Anh hai..." Cậu đem hộp băng cá nhân đặt ở trên mộ: "Anh hai... Anh, anh không đau... Đông Hải có cái này... Đông Hải không cần nó, Đông Hải kiên cường... Đưa anh hai dùng..."

Tuyết bay đầy trời, như nước mắt là ai tạo thành.

Chương 9

Tôi cầm tờ địa chỉ tìm tới viện phúc lợi Hạnh Phúc, nhưng cậu bé tên Lý Đông Hải được đưa tới năm đó vài ngày sau đã được chuyển đi rồi. Tôi vô lực trở lại phòng bệnh của mẹ, ý đồ khuyên nhủ mẹ mình buông tha suy nghĩ tìm người này. Nhưng mẹ lại dùng đôi tay già nua vuốt ve tờ giấy viết địa chỉ, vành mắt đỏ lên kể cho tôi nghe một câu chuyện bi thương này.

Mẹ nói, mẹ cuối cùng không thể chịu đựng được khi thấy mỗi ngày Đông Hải đều chạy tới nghĩa địa, làm cho mẹ càng đau buồn hơn nữa, vì thế liền quyết tâm không cho cậu đến nơi đó nữa. Mẹ bởi vì lúc tuổi còn trẻ hay ích kỷ khát vọng hạnh phúc của riêng mình, không muốn nhìn đến Lý Đông Hải, sau đó tìm người tái giá, người đó là bố tôi.

Nhưng mẹ lại bị sự áy náy của bản thân tra tấn đến tận lúc trường cửu nhất sinh(*), tôi nghĩ coi như đó là sự trừng phạt của người em trai bị lạnh lùng bỏ rơi kia.

(*)Trường cửu nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, ý nói đang gặp nguy hiểm.

Ngày hôm sau, tôi lại tìm đến viện phúc lợi Hạnh Phúc, tôi không tính sẽ chấm dứt công cuộc tìm kiếm của mình như vậy, cũng không hoàn toàn vì áy náy của mẹ tôi, cũng không phải hiếu kỳ vì câu chuyện buồn bã mà đẹp đẽ của hai chàng trai cùng dựa vào nhau đến lúc cuối cùng trên nhân thế lạnh lẽo. Quá trình tìm kiếm cũng không thuận lợi, tôi tìm đến rất nhiều viện phúc lợi, những nơi Đông Hải được chuyển tới,rồi vài ngày sau lại cất bước ra đi.

May mà những viện phúc lợi này đều không cách xa nhau quá, những năm gần đây nơi này giống như một khu tập trung rất nhiều trẻ mồ côi, bởi vậy mới có nhiều viện phúc lợi được xây lên như vậy.

Tôi vẫn luôn tò mò, vì cái gì Lý Đông Hải lúc nào cũng bị chuyển đi, bị vứt bỏ, cho đến khi tôi đến viện phúc lợi cuối cùng, tìm được viện trưởng. Bà đã làm việc ở đây nhiều năm, lúc Lý Đông Hải được đưa đến đây, bà còn là một trong những người trẻ tuổi mới đến làm việc trong viện.

Bà lắng nghe yêu cầu của tôi rồi đi lục lại tư liệu cùng hồ sơ của viện, mở ra một quyển hồ sơ nằm xa xa trong góc phòng, tôi thấy được cậu bé trong câu chuyện của mẹ, một cậu bé mang theo nỗi buồn của đại dương khiến người khác bất giác đau lòng cho cậu. Trong ảnh là Lý Đông Hải thanh tú với một đôi mắt không trải qua thế sự, nhu thuận và trong suốt.

Viện trưởng dùng bàn tay thô ráp vuốt ve bức ảnh, trong mắt tựa hồ có chút ướt át, bà thì thào nói, cậu ấy là một đứa trẻ rất tốt, đáng tiếc... Bà dẫn tôi đến trước khu nghĩa trang, tôi đứng trong gió thu vắng lặng, nghe trong không trung phát ra từng tiếng khóc khe khẽ.

Ở đó có hai bia mộ, một là Lý Hách Tể , một là Lý Đông Hải .

Viện trưởng nói với tôi, năm đó Đông Hải được đưa tới, người đã gầy chỉ còn da bọc xương, cậu không chịu ăn cơm chỉ có thể sống dựa vào dung dịch dinh dưỡng, cho nên những viện phúc lợi khác không nguyện ý nuôi dưỡng, nhưng bà thấy cậu nhu thuận lại rất đáng thương, liền đối với cậu phá lệ chăm sóc. Chính là đứa bé Đông Hải kia thích chạy đến khu mộ gần đó, sau đó viện trưởng biết anh trai đã chết của cậu được chôn ở đây, vì thế cũng không ngăn cản cậu nữa. Rồi một ngày, ngày đó giống như đêm đông khi anh cậu mất đi, đêm ấy Đông Hải lại chạy đến mộ địa, mặc áo lông cũ đơn bạc, nằm bên cạnh ngôi mộ, rồi không đứng lên nữa.

Tôi nhìn hai tấm bia mộ cạnh nhau, mặt trên là hai người thanh niên trẻ tuổi tươi cười trong gió giống như bất cứ lúc nào đều có thể hóa thành thiên thần đơn bạc, vỗ cánh bay xa. Tôi đứng trước mộ bỏ lại một giọt nước mắt, họ lặng lẽ được mai táng ở đây, không muốn được người khác biết đến, chỉ có hai người họ bên nhau đến bạt ngàn nghìn trùng.

Lá rụng bao trùm lên thành phố phồn hoa, không lâu sau đó nơi này lại được bao phủ bởi một mảnh màu trắng tiêu điều.

Có phải cánh hoa lẻ loi trên cành kia rồi sẽ rơi xuống, xuyên qua màn tuyết trắng xoá bay đến vương quốc của hai người hay không?

Nếu như một người xa lạ như Hách Tể lướt qua tôi chắc chắn sẽ chẳng có câu chuyện cổ tích nào giữa chúng ta. Nhưng, hãy cho phép tôi đến vương quốc thần tiên rực rỡ sắc màu ấy.

Ở đó được bay lên cùng cánh chim đại dương, thời điểm bay lượn trên không trung sẽ chạm đến mặt trời.

Ở đó bạn chỉ cần vươn tay ngắt một cụm mây, giống như có phép thuật biến mây thành kẹo bông gòn.

Ở đó chỉ có sự vui vẻ, bầu trời màu hồng nhạt, toà lâu đài màu tím, đá trên đường màu xanh ngọc bích trải dài, và cả cầu vòng kéo đến phía bên kia sao trời.

Ở đó có một bé con đôi mắt mang theo vì tinh tú, nụ cười trong sáng thuần khiết như cánh bướm giữa muôn hoa nở rộ.

Nếu tôi ở đó, vô tình nghe được tiếng tí tách của cơn mưa chạm đất. Nếu tôi bất cẩn nhìn thấy Lý Hách Tể, xin đừng nói cho cậu bé đó biết anh đang khóc.

Nếu vương quốc cổ tích này đổ tuyết, hãy thay Hách Tể xoay người lại lau khô nước mắt của cậu bé đó, tôi nói với Đông Hải biết rằng, đừng sợ, em có một người anh thật vĩ đại, trong lòng bàn tay anh có một vương quốc mà vương quốc này vĩnh viễn chỉ thuộc về Lý Hách Tể và Lý Đông Hải.

End

———-oOo———-

Tâm sự đôi chút từ editor: Thật ra đây là bộ đam Hách Hải đầu tiên tớ edit, ngâm giấm lâu thật nhỉ? Hì hì từ ngày 28/1/2016 đến hôm nay 23/5/2016. Vô tình bắt gặp bản QT này trên trang wattpad của nhà Hạ Nguyệt, tớ rất bất ngờ và down nó về máy ngay lặp tức.

Dù không có nhiều người đọc, không có view hay comment động viên từ mọi người nhưng tớ làm vì sở thích cá nhân thôi.

Ban đầu làm tác phẩm này tớ rất thắc mắc cái tên: vương quốc trong lòng bàn tay. Nhưng rồi tớ hiểu ra:

"Tôi nắm rõ cậu ấy trong lòng bàn tay của tôi vậy." Câu nói tôi nhớ nhất của anh ấy. Là âm thầm quan tâm, là thương yêu, là thấu hiểu, là không thể thiếu nhau trong cuộc sống này.

Cảm ơn mọi người, những chàng trai thanh xuân của tôi, những người bạn đã luôn đồng hành bên tôi Và giờ thì tớ vi vu Seoul gặp thanh xuân của tớ đây chúc tớ có một chuyến đi vui vẻ nhé!

Seoul – Hồ Chí Minh 23/5/2016.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top