Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 90: Thí luyện kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 90: Thí luyện kết thúc

Edit + Beta: Snail

Sắc mặt đám trưởng lão các gia tộc có số lượng thành viên bị tổn thất lớn đều trắng bệch, đa số người đi vào bí cảnh đều là nhân vật thiên tài trong các đại gia tộc, thoáng cái đã chết, gia tộc bèn mất đi một nhóm lực lượng mới, nếu nghiêm trọng thì còn có thể xuất hiện đứt đoạn.

Người Hầu phủ canh giữ bên cạnh, duy trì trật tự.

Tiêu Cảnh Đình nhìn ra được người của rất nhiều gia tộc đều cực kỳ bất mãn với lần thi đấu này, chỉ là ngại uy thế của Hầu phủ nên giận mà không dám nói gì.

Tiêu Kình Phong truyền âm cho Tiêu Cảnh Đình: "Lần này dường như trong bí cảnh có không ít ma tu lẫn vào. Hầu phủ cũng chết vài mạng, tổn thất có hơi lớn."

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, Hầu phủ tổ chức lần thi đấu này, một mặt là muốn làm suy yếu lực lượng của các thành phủ dưới trướng, một mặt là muốn tăng cường uy phong Hầu phủ, chỉ có điều dường như xảy ra chút bất trắc. Chẳng qua, Tiêu Cảnh Đình cảm thấy chuyện đó và hắn chả liên quan gì nhau.

Huyễn Tuyết Liên." Một tu luyện giả bên cạnh Âu Dương Minh Nguyệt nói."Tiểu thư, không phát hiện Huyễn Tuyết Liên." Một tu luyện giả bên cạnh Âu Dương Minh Nguyệt nói.

"Không lý nào!" Âu Dương Minh Nguyệt nói.

Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy Âu Dương Minh Nguyệt thì không khỏi có hơi chột dạ, Âu Dương Minh Nguyệt quả nhiên canh ở chỗ này, nha đầu kia thù dai thật đấy.

"Mấy tên ma tu kia bị đưa đi rồi, có thể Huyễn Tuyết Liên đã rơi vào tay ma tu." Tu luyện giả bên cạnh Âu Dương Minh Nguyệt nói.

Âu Dương Minh Nguyệt từ từ nhắm hai mắt. Vốn biết trước lần thi đấu này của Hầu phủ sẽ có tổn thất, nhưng mà, bởi vì ma tu lẫn vào, lại vì đánh giá thấp độ hung tàn của yêu thú trong rừng rậm, tổn thất lần này của các đại gia tộc đều vượt xa dự tính.

"Không lý nào! Tên kia không giống ma tu." Âu Dương Minh Nguyệt nói.

Huyễn Tuyết Liên đã bị dùng trong bí cảnh rồi không?""Tiểu thư, có thể nào Huyễn Tuyết Liên đã bị dùng trong bí cảnh rồi không?"

Huyễn Tuyết Liên nửa trưởng thành, trừ khi luyện chế thành đan dược, bằng không công hiệu rất nhỏ, có thể do trên người tên kia có giấu trang bị không gian chăng?"Âu Dương Minh Nguyệt lắc đầu, nói: "Không thể! Huyễn Tuyết Liên nửa trưởng thành, trừ khi luyện chế thành đan dược, bằng không công hiệu rất nhỏ, có thể do trên người tên kia có giấu trang bị không gian chăng?"

"Không thể nào! Chúng ta có dụng cụ do thám chuyên môn, pháp khí không gian không qua mắt được."

Ánh mắt Âu Dương Minh Nguyệt quét qua trên người tu luyện giả bốn phía, Tiêu Cảnh Đình tránh bên cạnh, cố gắng làm nhạt đi hình dáng bản thân.

"Ngươi... ra đây." Âu Dương Minh Nguyệt chỉ vào Tiêu Cảnh Đình.

Tiêu Cảnh Đình hơi ngây ngẩn, lập tức lộ ra nét cười được thương mà sợ, tràn đầy kích động nhìn Âu Dương Minh Nguyệt nói: "Âu Dương tiểu thư, cô tìm ta ư?"

Âu Dương Minh Nguyệt nhìn bản mặt heo thèm thuồng của Tiêu Cảnh Đình, nhíu mày, tức giận nói: "Cút."

Tiêu Cảnh Đình lộ ra vẻ tiu nghỉu, lui về bên cạnh Tiêu Kình Phong.

Tiêu Kình Phong có hơi nghi hoặc với hành động của Tiêu Cảnh Đình. Theo Tiêu Kình Phong biết, hiện tại Tiêu Cảnh Đình không có cảm giác gì với mỹ nữ, việc Tiêu Cảnh Đình trưng ra vẻ mặt kia với Âu Dương Minh Nguyệt thật sự có phần quái dị.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Một thị nữ đi đến trước mặt Âu Dương Minh Nguyệt hỏi.

Huyễn Tuyết Liên có chút giống nhau, nhưng bản mặt heo háo sắc của đối phương làm cô vô cùng phiền chán.Âu Dương Minh Nguyệt lắc đầu bảo: "Không sao." Vốn cô cảm thấy bóng lưng của Tiêu Cảnh Đình và tên cướp mất Huyễn Tuyết Liên có chút giống nhau, nhưng bản mặt heo háo sắc của đối phương làm cô vô cùng phiền chán.

"Tiểu thư, theo ta thấy tên kia tám chín phần mười đã chết trong bí cảnh." Thị nữ thầm nghĩ: Lần thi đấu này, cao thủ Luyện Khí tầng sáu tổn thất không ít! Tên cướp đồ với tiểu thư nha mình lại to gan lớn mật thế kia, phần đông mấy kẻ như thế đều đã chết không chỗ chôn.

"Mà thôi." Âu Dương Minh Nguyệt lắc đầu.

Tuy Huyễn Tuyết Liên quý giá, nhưng cũng không tất yếu phải bám riết không buông, dù sao thiên tài của các thành phủ lớn tổn thất không ít, nếu áp bức mấy người đó đến nổi nóng, địa vị Hầu phủ sẽ tràn ngập nguy cơ.

...

Điểm số của Tiêu Cảnh Đình nằm ở trước mười, được thưởng một viên Băng Tâm đan, Tiêu Cảnh Đình lại dùng điểm đổi thêm một viên, số điểm còn lại đều đổi thành Dưỡng Nguyên đan.

Sau khi thi đấu kết thúc, các đại gia tộc đều lên đường trở về.

Trong tứ đại gia tộc, chỉ mỗi thực lực Tiêu gia là giữ được tương đối hoàn chỉnh, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong song song tiến vào Luyện Khí tầng bảy, khiến người gia tộc khác cảm thấy áp lực bội phần.

Vài trưởng lão Tiêu gia đi cùng Tiêu Lâm Phong đều mang vẻ mặt phấn khởi.

Một gia tộc có thể trở nên hùng mạnh hay không đều do số lượng tu sĩ tầng đỉnh quyết định, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong tuổi trẻ như vậy lại có kỳ ngộ, tiến vào Luyện Khí tầng bảy, tương lai nếu có thể cùng nhau tiến vào Luyện Khí tầng chín, tất nhiên có thể mang Tiêu gia tiến vào tầng thứ cao hơn.

"Nhị gia, có bản lĩnh thật đấy! Ba đứa con trai đều là rồng phượng trong loài người, nhất là Kình Phong thiếu gia và Cảnh Đình thiếu gia."

"Nhị gia, ngươi có người kế nghiệp rồi!"

"Nhị gia, Cảnh Đình thiếu gia và Kình Phong thiếu gia còn trẻ như vậy đã là Luyện Khí tầng bảy, việc này ở Mạc Thành là lần đầu tiên đấy."

"Nhị gia, Cảnh Đình thiếu gia đổi được nhiều đan dược như thế, tu vi nhất định còn có thể tiến thêm một bước."

"Nhị gia, dường như tâm tình Thanh Nham thiếu gia không tốt lắm! Nếu không thì ngươi đi hỏi han cậu ấy đi!"

Tiêu Lâm Phong lắc đầu nói: "Cha mẹ không cách nào che chở nó cả đời, hẳn nó nên học cách trưởng thành thôi."

Ông bỏ ra nhiều tâm huyết trên người Tiêu Thanh Nham nhất, đáng tiếc... Tiêu Thanh Nham tùy hứng làm bậy, kém xa Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong.

Tiêu Lâm Phong thầm nghĩ: Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đều đã là Luyện Khí tầng bảy, không kém mình Luyện Khí tầng tám bao nhiêu, mình không cần thiết vì đứa con cả chỉ mới Luyện Khí tầng sáu mà lại trở mặt với hai đứa con nhỏ.

Đại khái là cảm thấy mất mặt, Tiêu Thanh Nham trốn trong xe ngựa không ló đầu ra.

Tiêu Thanh Nham nhắm mắt lại, dựa theo tình huống trước kia, phụ thân hẳn sẽ đòi một ít đan dược từ chỗ tam đệ cho mình, chỉ là lần này, dường như phụ thân không thèm để ý tới hắn. Tiêu Thanh Nham cắn chặt răng, thầm nghĩ: Phụ thân, hẳn là thất vọng với mình rồi nhỉ.

...

Đội xe Tôn gia.

"Nhất định Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong gặp kỳ ngộ trong rừng rậm, nếu không thì không lý nào hai tên đó lại lên cấp Luyện Khí tầng bảy nhanh như vậy." Trưởng lão Tôn gia ghen tỵ nói.

Tôn Miểu Miểu gật đầu đáp: "Đúng vậy."

"Miểu Miểu, muội nói muội gặp Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong trong bí cảnh à?" Tôn Diệu Âm hỏi.

Tôn Miểu Miểu gật đầu đáp: "Đúng thế! Nếu không có hai người họ, hẳn là muội đã tiêu đời rồi."

Tôn Miểu Miểu thầm hối hận đến đứt cả ruột, mới qua bao lâu chứ! Tiêu Cảnh Đình đã là tồn tại Luyện Khí tầng bảy rồi!

Phụ thân mà cô luôn kính ngưỡng cũng chỉ là Luyện Khí tầng bảy thôi! Nếu như năm đó cô không cự tuyệt Tiêu Cảnh Đình, vậy bây giờ cô có thể có một phu quân có tu vi ngang với phụ thân mà cô sùng bái rồi, hãnh diện biết bao nhiêu! Phu quân kinh tài tuyệt diễm kia của tỷ tỷ cũng không sánh bằng Tiêu Cảnh Đình.

Tôn Diệu Âm nghe Tôn Miểu Miểu nói thế, không khỏi hỏi: "Sao muội không đi theo họ?"

Tôn Miểu Miểu lắc đầu, tiếc nuối bảo: "Bọn họ không cho muội theo."

Nếu có thể đi theo, hiển nhiên cô sẽ không tự nguyện rời đi, có hai vị Luyện Khí tầng sáu bảo vệ, ai không bằng lòng. Đáng tiếc, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong lạnh nhạt với cô, căn bản không muốn chăm sóc cô. Tuy rằng trên danh nghĩa cô là đường tẩu của hai người họ, nhưng quan hệ giữa đại phòng Tiêu gia và chi thứ hai rất căng thẳng, lúc chi thứ hai nghèo túng, đại phòng tính kế hai huynh đệ kia không ít.

Tôn Diệu Âm khẽ thở dài, nói: "Tiếc thật, nếu muội đi theo bọn họ, nói không chừng cũng sẽ có kỳ ngộ. Hai người này chỉ vừa tiến vào Luyện Khí tầng sáu, lại nhanh chóng tiến vào Luyện Khí tầng bảy như vậy, nhất định là gặp được cơ duyên cực lớn."

"Bọn họ đề phòng ta." Tôn Miểu Miểu cắn răng nói. Nếu biết trước sau đó Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong có được tạo hóa lớn như thế, cô nhất định sẽ khóc lóc cầu xin bám riết không buông, thật sự là ngàn vàng cũng khó mua được "biết trước" mà! Không ngờ trên đời thật sự có chuyện lãng tử quay đầu, người bước sau lại vượt lên người đi trước.

"Lần này Tiêu Mộc Hồng chết trong bí cảnh." Tôn Diệu Âm thở dài một hơi.

Lần này Tôn gia tổn thất thảm trọng, tu luyện giả Luyện Khí tầng sáu khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra còn chưa kịp nổi danh thì đã chết trong đó. Phu quân Chu Khang Hòa của cô còn sống ra ngoài, nhưng dường như bị thương nhẹ.

Tính tới tính lui, chỉ có Tiêu gia được lợi nhất, người Tiêu gia cũng chết không ít, nhưng Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong còn sống. Đám người chết thì tư chất bình thường, chết cũng chết rồi, qua không bao lâu sẽ có người mới thay thế.

Tôn Miểu Miểu nhíu mày, trong khoảng thời gian này, tình cảm của Tôn Miểu Miểu đối với Tiêu Mộc Hồng càng lúc càng lạnh nhạt, biết Tiêu Mộc Hồng chết, Tôn Miểu Miểu cũng không thấy đau lòng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

"Chi thứ hai Tiêu gia có lẽ sẽ hoàn toàn vùng lên, muội có ở lại Tiêu gia cũng vô nghĩa, ta thấy muội vẫn nên ly hôn với Tiêu Mộc Hồng, trở về Tôn gia đi." Tôn Diệu Âm nói.

Tôn Miểu Miểu gật đầu đáp: "Cũng được." Trong thời gian này, đại phòng bị chèn ép đến không còn chút uy thế, Tiêu Mộc Hồng đã chết, nếu cô và Tiêu Mộc Hồng ly hôn, đại phòng cũng sẽ không gây khó dễ quá mức.

"Tên Hứa Mộc An kia có phúc thật mà!" Tôn Diệu Âm nói. Tôn Diệu Âm vẫn cảm thấy cô là người được gả đi tốt nhất Mạc thành, bây giờ nhìn lại, Hứa Mộc An lại được gả tốt nhất, phu quân là Luyện Khí tầng bảy, còn là tay thiện nghệ trong việc gieo trồng.

Tôn Miểu Miểu cắn chặt răng, nói: "Tên Tiêu Cảnh Đình kia nhìn thì chung tình, kỳ thật chân trong chân ngoài. Năm đó Tiêu Cảnh Đình thích muội biết bao nhiêu! Nói thay đổi là thay đổi ngay. Bây giờ Tiêu Cảnh Đình thăng cấp Luyện Khí tầng bảy, có còn muốn sống cùng một song nhi mặt vàng như Hứa Mộc An hay không còn chưa chắc đâu."

Tuy nói hoạn nạn thấy chân tình, Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An có thể dìu dắt nhau vượt qua đoạn thời gian khó khăn, nhưng trên đời này còn nhiều phu thê có thể đồng cam cộng khổ nhưng không thể cùng hưởng giảu sang. Giờ Tiêu Cảnh Đình đã là Luyện Khí tầng bảy, Hứa Mộc An làm sao xứng với Tiêu Cảnh Đình chứ!

...

"Cha trở về rồi, cha trở về rồi." Tiêu Tiểu Phàm vừa chạy vừa nhảy hô.

Tiêu Cảnh Đình xuống xe ngựa bế Tiêu Tiểu Phàm đang nhào tới lên: "Ái chà, nặng quá rồi! Sắp ôm không nổi nữa."

Mặt Tiêu Tiểu Phàm đỏ lên: "Con ăn không nhiều, không nặng không nặng."

Tiêu Cảnh Đình nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tiêu Tiểu Phàm thì cười ha ha, một đoạn thời gian không gặp, con trai nhỏ đã biết thẹn thùng cơ đấy.

Hứa Mộc An nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình, gương mặt không nén nổi vẻ hưng phấn: "Nghe nói huynh đã là Luyện Khí tầng bảy rồi." Ở Tiêu gia, Luyện Khí tầng sáu đã có thể trở thành trưởng lão, Tiêu Cảnh Đình có tu vi Luyện Khí tầng bảy, làm trưởng lão cũng đủ rồi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Đúng vậy!" Có điều lần này ra ngoài, tầm mắt hắn được mở mang rất nhiều, không muốn ở lại Mạc thành nữa. Hắn còn trẻ, đương nhiên muốn thăm thú khắp nơi.

Chút thực lực ấy của hắn, ở Mạc thành có lẽ được xem là không tệ, nhưng đặt ở địa giới Hầu phủ thì không tính là gì. Nếu có đủ thực lực, lúc Âu Dương Minh Nguyệt gọi hắn ra, hắn đã tặng ngay một tát, còn may lúc bản thân hái Huyễn Tuyết Liên, Âu Dương Minh Nguyệt không thấy rõ, nếu không đã dữ nhiều lành ít.

"Em thăng cấp Luyện Khí tầng sáu rồi à?" Tiêu Cảnh Đình đánh giá Hứa Mộc An, hỏi.

Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Đúng thế! Đều nhờ phúc của huynh!" Lúc Tiêu Cảnh Đình rời đi có để lại cho y đủ nhiều linh tuyền và ngọc thạch cùng linh thảo, bằng không y cũng không thăng cấp dễ như thế. Sau khi Hứa Mộc An thăng cấp thì vẫn luôn ở lại thôn, chưa ai trong thành biết cả.

Hứa Mộc An lấy ra mười sáu vạn lượng bạc, nói: "Đây là phần bạc thu về từ tiệm đồ uống trong thời gian này."

"Nhiều vậy ư?" Tiêu Cảnh Đình có hơi bất ngờ hỏi.

Hứa Mộc An cười đáp: "Không nhiều đâu! Mới có mười mấy vạn lượng thôi."

"Em cừ thật đấy, vốn ta tưởng sắp sập tiệm đến nơi rồi chứ." Tiêu Cảnh Đình nói.

"Sao dễ sập tiệm vậy được." Hứa Mộc An cười, không hề nhắc tới vất vả trong đoạn thời gian gìn giữ tiệm đồ uống này. "Giờ huynh đã là Luyện Khí tầng bảy, về sau còn có nhiều chỗ cần dùng tiền hơn."

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Nói cũng phải."

"Về sau huynh có tính toán gì không?" Hứa Mộc An hỏi.

Tiêu Cảnh Đình cười đáp: "Ta định dẫn em và hai đứa con trai đi thăm thú khắp nơi, kiếm chút tiền lẻ."

Thành thật trồng trọt kiếm tiền thì sao kiếm được nhanh bằng đổ thạch cơ chứ! Chỉ là Mạc Thành chỉ có mấy nhà đổ thạch như vậy, đến thêm vài lần không khỏi khiến người sinh nghi, hắn dẫn theo con trai thăm thú khắp nơi, dạo một vòng sàn đổ thạch ở các thành trì thì hẳn là có thể tiền vào như nước. Hứa Mộc An đưa hơn mười vạn lượng bạc, vừa hay có thể làm tiền vốn đi đổ thạch.

=====

Snail: Hi mọi người, mình lặn sâu quá, không biết còn ai theo truyện không nữa. Nay tự dưng hứng lên làm một chương tặng các bạn, không dám nói chắc lần ngoi lên tiếp theo là lúc nào. Nếu mình rảnh và siêng thì sẽ làm tiếp, nếu không thì chắc lại lặn không ngày về. Mình thấy có vài nhà làm tiếp bộ này rồi ấy (thật ra mình không thích vụ này lắm vì văn phong mỗi người mỗi khác, theo mình tốt nhất nên làm từ đầu nhưng thôi kệ), vậy nên các bạn đừng mong mình quá nhé ^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top