Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92: Khoe khoang một tí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 92: Khoe khoang một tí

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Edit + Beta: Snail

"Mộc An, sao ngươi lại tới nơi này? Ngươi lớn tuổi vậy rồi, giờ tới tham gia thi tuyển vào học viện Bích Phong cũng đã muộn." Trương Linh Vũ giả vờ giả vịt thở dài, nói một cách tràn đầy tiếc nuối.

Hứa Mộc An lạnh nhạt nở nụ cười: "Phu nhân nói đùa, chỉ là nghe nói Bích Phong thành có vẻ phồn hoa, ta mới tới xem thử, sao phu nhân lại ở chỗ này?"

"Bích Phong thành sắp tổ chức hội đấu giá, ta cùng phu quân đến tham gia hội đấu giá." Trương Linh Vũ ngẩng cao đầu, có phần cảm thấy vinh dự nói.

"Hội đấu giá à?" Hứa Mộc An nhịn không được bắt đầu thấy hứng thú.

Trương Linh Vũ gật đầu: "Đúng thế! Ngươi không biết à? Hội đấu giá mỗi năm một lần của Bích Phong thành, trong hội đấu giá sẽ có rất nhiều bảo vật xuất hiện, nghe nói tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng tới, còn không chỉ một vị."

Trong mắt Hứa Mộc An lộ ra vài mong ngóng.

"Chúng ta cũng đi xem đi." Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Được!" Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua.

Trương Linh Vũ khẽ thở dài nói: "Hội đấu giá dù tốt nhưng cũng không dễ đi vào, quy cách của hội đấu giá rất cao, nếu muốn tham gia thì trước đó phải làm một tấm thẻ trong cửa hàng của hội đấu giá, rồi gửi vào đó mười vạn lượng bạc. Phu quân của ta có một tấm thẻ đấy, nhưng mỗi thẻ chỉ có thể cho hai người đi vào."

Tiêu Cảnh Đình liếc Trương Linh Vũ, "à" một tiếng.

Trương Linh Vũ nhìn ánh mắt bình thản của Tiêu Cảnh Đình, thầm nghĩ Tiêu Cảnh Đình thật biết cách phồng má giả làm người mập.

Theo Trương Linh Vũ thấy, Tiêu Cảnh Đình có thể có chút bạc, nhưng muốn một hơi lấy ra mười vạn lượng thì không quá khả thi. Sau khi gả cho Quý Mục, Trương Linh Vũ tự cảm thấy tầm mắt mở mang nhiều lắm, cho rằng tứ đại gia tộc kia của Mạc thành cũng không tính là gì.

Quý gia của Phồn thành chính là gia tộc có lão tổ Trúc Cơ tọa trấn, trong gia tộc có bốn tồn tại Luyện Khí tầng chín.

Tiêu gia của Mạc thành nếu dọn đến Phồn thành nơi Quý gia tọa lạc thì cũng chỉ là một gia tộc nhỏ.

"Tiêu huynh, huynh cũng ở đây à?" Một nam tử áo xanh bước ra, mặt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng nói.

Nghe thấy Quý Mục gọi Tiêu Cảnh Đình là Tiêu huynh, Trương Linh Vũ không khỏi kinh ngạc, Trương Linh Vũ thầm nghĩ: phu quân nhà mình chính là Luyện Khí tầng năm! Phu quân thế mà lại gọi Tiêu Cảnh Đình là Tiêu huynh, chẳng lẽ tu vi của Tiêu Cảnh Đình lại trên cả Quý Mục.

"Ngươi là?" Tiêu Cảnh Đình có hơi mờ mịt hỏi.

"Tiêu huynh không biết ta đâu, ta cũng tham gia thi đấu ở Hầu phủ, chỉ là thu hoạch ít ỏi, không so được với Tiêu huynh có tu vi Luyện Khí tầng bảy, xếp hạng trước mười, còn đạt được Băng Tâm đan."

Trương Linh Vũ ở bên cạnh nghe mà trợn to mắt, đầy kinh ngạc, Tiêu Cảnh Đình thế mà lại xếp hạng trước mười trong cuộc thi đấu, điều này sao có thể? Tuy rằng sau khi cô rời khỏi Mạc thành thì không hiểu quá rõ chuyện ở Mạc thành nữa, nhưng theo cô biết, Tiêu Cảnh Đình chỉ là một tên quần là áo lượt dốt nát kém cỏi!

Tham gia thi đấu của Hầu phủ đều là một vài nhân vật thiên tài, Tiêu Cảnh Đình chẳng những tham gia mà còn lấy được thành tích trước mười ư? Tiêu Cảnh Đình thế mà lại là Luyện Khí tầng bảy, từ khi nào thành trấn nhỏ như Mạc thành lại sinh ra một Luyện Khí tầng bảy trẻ tuổi như vậy chứ? Chẳng lẽ trước kia Tiêu Cảnh Đình luôn giả heo ăn thịt hổ?

"Tiêu huynh, Băng Tâm đan của huynh còn không vậy? Giá thị trường của Băng Tâm đan là ba mươi vạn lượng, ta bằng lòng trả ba mươi lăm vạn lượng." Quý Mục nói.

Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: đệ tử đại gia tộc đều giàu có phô trương thế đấy! Vừa mở miệng chính là mấy chục vạn lượng, có điều Tiêu Cảnh Đình đoán trên tay Quý Mục hẳn không có nhiều bạc như vậy, nếu mình nói có Băng Tâm đan, chắc hắn sẽ xin trưởng lão gia tộc giúp đỡ.

"Xin lỗi, đã nộp lên gia tộc, dùng hết rồi." Tiêu Cảnh Đình đáp.

Quý Mục tiếc nuối thở dài: "Thế à? Vậy thì tiếc thật."

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng thế."

Từ trước đến nay, loại đan dược dùng để đột phá cảnh giới như Băng Tâm đan đều là có tiền cũng không mua được, đại gia tộc đạt được loại đan dược này đều để lại cho người nhà mình sử dụng. Bán đan dược này đi rồi, muốn mua lại cũng khó. Viên trên tay Tiêu Cảnh Đình là để lại cho Hứa Mộc An, ngay cả Tiêu Thanh Nham hắn còn không cho, đương nhiên không có khả năng bán đi.

Tiêu Cảnh Đình thuê một biệt viện, cùng Hứa Mộc An vào ở.

"Quan hệ giữa em và cái cô ở cửa kia hình như không quá tốt nhỉ?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Hứa Mộc An gật đầu: "Có chút là thế, trước kia cô ta là hàng xóm của ta, không biết vì sao luôn chướng mắt ta."

"Phu quân kia của cô ả hẳn là đến từ thành thị lớn." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Ta từng nghe phụ thân của Trương Linh Vũ khoe khoang, Trương Linh Vũ gả vào một đại gia tộc có lão tổ Trúc Cơ tọa trấn, Trương Linh Vũ gả đi không lâu, Trương gia đã dọn nhà."

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Ra vậy."

...

Trương Linh Vũ theo Quý Mục vào biệt viện đã thuê trước đó.

"Nàng quen Tiêu Cảnh Đình à?" Quý Mục hỏi.

Trương Linh Vũ có hơi khẩn trương nói: "Cũng không thân quen lắm, có điều phu nhân của Tiêu Cảnh Đình là hàng xóm trước kia của thiếp."

Đối mặt với Quý Mục, Trương Linh Vũ không khỏi có chút khẩn trương, con cháu Quý gia đều sẽ chọn thê tử môn đăng hộ đối làm chính thê, Trương Linh Vũ chỉ là tiểu thiếp của Quý Mục, có điều cha Trương luôn nói với bên ngoài rằng Trương Linh Vũ gả đến đại gia tộc làm phu nhân.

"Song nhi kia là hàng xóm của nàng à, vậy hẳn thiên phú tu luyện của y rất cao nhỉ?" Quý Mục nói.

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Trương Linh Vũ không khỏi ngạc nhiên: "Hứa Mộc An có chút thiên phú, nhưng thuộc tính của y không tốt, ở nhà không được xem trọng, tu vi trước kia cũng bình thường thôi."

"À, nhưng bây giờ y có tu vi Luyện Khí tầng sáu."

"Cái gì?" Trương Linh Vũ khó khăn lắm mới không thét chói tai: "Làm sao có thể?" Tu vi của Hứa Mộc An thế mà lại trên cả phu quân mình.

Quý Mục nghĩ chút rồi nói: "Hẳn là có kỳ ngộ gì đi, nhìn dáng vẻ săn sóc của Tiêu Cảnh Đình, chắc hàng xóm kia của nàng nhận được không ít thứ tốt từ hắn, mà tên đó cũng thật kỳ quái, lại đi săn sóc một song nhi đến vậy."

"Thiếp nghe nói Tiêu Cảnh Đình rất không thích Hứa Mộc An, bây giờ lại vậy, cũng không biết là có chuyện gì." Trương Linh Vũ nói. Nghe phụ thân bảo, Hứa Mộc An là do đại bá mẫu của Tiêu Cảnh Đình cứng rắn nhét cho hắn, Tiêu Cảnh Đình thích phụ nữ nên rất phản đối mối hôn sự này! Song nhi rắn chắc sao tốt bằng phụ nữ chứ!

"Bất kể nói thế nào, nhiều bạn nhiều đường, Tiêu Cảnh Đình tiến vào Luyện Khí tầng bảy sớm như vậy, qua lại với hắn cũng là có ích vô hại." Quý gia là thế gia thương nghiệp, thiên phú của Quý Mục không được tốt lắm, đã tiếp nhận một vài việc làm ăn của gia tộc, giúp gia tộc kiếm bạc.

...

Lúc Trương Linh Vũ đi tới nhà ăn thì thấy Hứa Mộc An và Tiêu Tiểu Đông đang ăn cơm, Tiêu Cảnh Đình không thấy tăm hơi đâu.

"Mộc An, sao có mình ngươi thế? Tiêu tam thiếu gia đâu?" Không phải Tiêu Cảnh Đình vứt bỏ Hứa Mộc An đang mang thai rồi đó chứ.

"Cảnh Đình dẫn Tiểu Phàm đi chơi rồi, ta ngủ muộn một tí nên huynh ấy không làm ồn, cũng không ép ta đi cùng." Hứa Mộc An cười nói.

"Là vậy à." Trương Linh Vũ thầm đoán Tiêu Cảnh Đình vứt Hứa Mộc An lại, một mình tìm vui, nhất thời cũng thấy xuôi xuôi trong lòng, "Mộc An, hôm nay ngươi có kế hoạch gì không?"

Hứa Mộc An nhìn Trương Linh Vũ một cái, nói: "Lát nữa ta muốn đến phòng đấu giá Thiên Thần."

Trương Linh Vũ hỏi: "Ngươi đến phòng đấu giá làm gì? Muốn mua đồ à? Đồ trong phòng đấu giá Thiên Thần cũng không rẻ đâu."

Hứa Mộc An lắc đầu, đáp: "Không mua, nhưng nếu có thứ thích hợp thì cũng có thể mua, không phải cô nói muốn tham gia hội đấu giá thì phải gửi vào phòng đấu giá mười vạn lượng bạc à? Lát nữa ta đi gửi bạc."

Trương Linh Vũ khựng người lại, hỏi: "Ngươi có nhiều bạc vậy ư?"

Hứa Mộc An cười nói: "Vốn là không có! Nhưng Cảnh Đình vừa mới cho ta."

Trương Linh Vũ cắn chặt răng, nói: "Ngươi sống với Tiêu thiếu gia rất tốt nhỉ."

"Tạm được đi." Hứa Mộc An nói với vẻ đầy ngọt ngào: "Tính tình Cảnh Đình tốt lắm, chỉ là tiêu tiền không có chừng mực, thường xuyên mua cho ta rất nhiều thứ không dùng tới, nói mãi mà không chịu nghe."

Trương Linh Vũ nghe Hứa Mộc An ngọt ngào oán giận mà chỉ thấy trong lòng đè nén kinh khủng khiếp.

"Tiểu Đông, con ăn no chưa?" Hứa Mộc An xoa đầu Tiêu Tiểu Đông hỏi.

Tiêu Tiểu Đông gật đầu đáp: "No rồi ạ."

"Vậy đi thôi." Hứa Mộc An đứng lên nói.

Trương Linh Vũ suy nghĩ một chốc rồi bảo: "Ngươi biết đường đi không? Ngươi có thai không tiện, chi bằng để ta đi cùng?"

Hứa Mộc An gật đầu: "Được. Làm phiền cô rồi."

...

Trương Linh Vũ đi bên cạnh Hứa Mộc An, không nhịn được bắt đầu đánh giá y.

Hứa Mộc An trưng ra nét mặt thản nhiên, dường như không cảm thấy gì, cứ để mặc Trương Linh Vũ tùy ý đánh giá.

"Vòng tay của ngươi không tệ nhỉ. Có điều trước kia hình như ngươi không quá thích mấy thứ này." Trương Linh Vũ nói.

Hứa Mộc An lắc đầu bật cười, trước kia đừng nói thích hay ghét, dù sao cũng không mua nổi, bây giờ thì...

"Cảnh Đình mua đấy, huynh ấy toàn xài tiền bậy bạ thôi." Hứa Mộc An thầm nghĩ: Trương Linh Vũ hẳn chỉ thấy vòng tay của mình đẹp, không biết đó là pháp khí không gian. Y để ý thấy trang sức trên người Trương Linh Vũ không ít, nhưng cũng chỉ có tác dụng làm trang sức, không có công năng thực tế gì.

Hứa Mộc An từng gặp Vương Lộ, trâm ngọc bích trên đầu Vương Lộ chẳng những đẹp mà còn là vũ khí, có thể dùng để chiến đấu.

Ngọc bội trên người Vương Lộ tinh xảo hoa mỹ, còn có tác dụng tĩnh tâm an thần, trợ giúp nhập định.

Vật phẩm trang sức trên người Trương Linh Vũ tuy nhiều nhưng đều tốt mã dẻ cùi, hẳn cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Trương Linh Vũ cười gượng nói: "Quan hệ giữa ngươi và Tiêu thiếu gia tốt ghê nhỉ. Vốn ta nghe nói Tiêu thiếu gia không thích song nhi, nhân tình bên ngoài vô số kể, ta còn lo lắng cho ngươi đấy."

"Mấy năm trước Cảnh Đình có hơi càn quấy, nhưng Tiêu gia xảy ra chút biến cố, làm Cảnh Đình tỉnh ngộ, bây giờ huynh ấy tốt hơn nhiều rồi, đã phân rõ giới hạn với đám oanh yến bên ngoài." Hứa Mộc An nói.

Trương Linh Vũ cười nói: "Phải không? Vậy tốt quá rồi."

Trương Linh Vũ thầm nghĩ: Quý Mục nói Hứa Mộc An hiện là tu giả Luyện Khí tầng sáu, tuy rằng Trương Linh Vũ cảm thấy không thể tin nổi, nhưng cũng không nghĩ phu quân sẽ nhìn nhầm. Chỉ là nghĩ đến Hứa Mộc An bây giờ lợi hại như thế, nói không chừng đám oanh yến kia của Tiêu Cảnh Đình bị Hứa Mộc An đuổi đi hết.

Hứa Mộc An và Trương Linh Vũ vừa đi vừa nói chuyện, chẳng bao lâu đã đến cửa hàng của hội đấu giá.

"Hai vị cần gì ạ?" Hứa Mộc An vừa đi vào cửa hàng đã có một nhân viên tiếp đãi đến đón, Tiêu Tiểu Đông bên cạnh Hứa Mộc An do có vóc dáng nhỏ nên không được chú ý tới.

"Ta đến làm thẻ bạc." Hứa Mộc An nói.

"Mời qua bên này." Nhân viên tiếp đãi nói.

Hứa Mộc An lấy từ trong vòng tay không gian ra một đống linh ngọc, linh ngọc không khác với bạc, đều là tiền tệ có thể giao dịch, trên thực tế, linh ngọc còn được hoan nghênh hơn bạc.

"Đây là thẻ của ngài, bên trong đã được gửi vào mười vạn lượng bạc, với tấm thẻ này, ngài có thể sử dụng nó ở bất kỳ cửa hàng nào thuộc phòng đấu giá chúng tôi, đây là vé vào cửa của ngài." Nhân viên tiếp đãi nói.

Hứa Mộc An gật đầu: "Làm phiền rồi."

Nhìn thấy Hứa Mộc An lấy ra linh ngọc từ trong vòng tay, Trương Linh Vũ ở bên cạnh trợn tròn mắt: "Đây là vòng tay trữ vật ư?"

Hứa Mộc An gật đầu: "Đúng vậy. Cảnh Đình toàn xài tiền bậy bạ, thật ra ta dùng túi trữ vật là được rồi."

Trương Linh Vũ cười gượng nói: "Tiêu thiếu gia thật hào phóng với ngươi."

Hứa Mộc An gật đầu, mặt đầy ý cười đáp: "Đúng thế."

Sau khi Hứa Mộc An lấy được vé vào cửa, Trương Linh Vũ tuy rằng cố sức duy trì nét bình tĩnh, nhưng sâu trong con ngươi khó nén vẻ bị đả kích.

Trương Linh Vũ giữa đường gặp một người quen, bèn cáo từ Hứa Mộc An, Hứa Mộc An rất thấu hiểu mà từ biệt Trương Linh Vũ.

Tiêu Tiểu Đông nắm tay Hứa Mộc An, bỗng nhiên nhìn về phía y, gian xảo nói: "Cha, người cố ý chứ gì."

Hứa Mộc An cười khổ, đúng vậy, y quả thật cố ý làm thế. Y đã lớn chừng này nhưng lại giống như con nít, thích khoe khoang này nọ. Trước kia Trương Linh Vũ rất thích trước mặt y khoe khoang cái này, khoe khoang cái nọ, bây giờ rốt cuộc mình cũng khoe đáp trả lại. Hứa Mộc An hồi tưởng, cảm thấy mình thật sự là càng sống càng thụt lùi.

"Có phải mẫu phụ rất đáng ghét không?"

Tiêu Tiểu Đông lắc đầu: "Không có! Thật ra bác gái kia không hề thích mẫu phụ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top